Chương 193:
“Cho nên có thể nói rằng dù cho tôi ở bên ai, cô đều sẽ không g quan tâm sao?” Mục Cảnh Thiên gặng hỏi, trên khuôn mặt anh tuấn dần dần có dấu hiệu tức giận.
Hạ Tử Hy cảm thấy câu hỏi này của Mục Cảnh Thiên có vân đề, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Mục Cảnh Thiên: “…”
Chỉ cần nhìn thấy Hạ Tử Hy, hắn luôn có một cảm giác muôn bóp chêt cô ngay lập tức.
“Đúng rồi, Mục tổng…xin anh sau này đừng gọi điện thoại làm phiền tôi vào giữa đêm nữa!” Hạ Tử Hy đột nhiên lên tiếng.
“Tại sao?”
“Tôi không muốn người khác hiểu lầm, vốn dĩ hình tượng của anh trong lòng tôi cũng đã không ‹ được tốt lắm rồi, tôi không muôn khiến cho hình tượng đó càng tuột dốc hơn!” Hạ Tử Hy từ tốn nói.
Mục Cảnh Thiên: “…”
Những lời này cũng chỉ có mình cô dám nói, nêu đồi thành người khác, trước giờ cũng chỉ nói những lời xu nịnh, nào dám nói những lời có thể đắc tội đến Mục Cảnh “Thiên chứ.
Mục Cảnh Thiên muốn thị uy với cô, nhưng những lời này của Hạ Tử Hy khiên hăn có chút trâm ngâm.
Suy nghĩ trong chốc lát, Mục Cảnh Thiên lên tiêng: “Thật ra, tối hôm qua..
Ngay vào giây phút này, ngoài cửa tiên vào một người, nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Tử Hy lập tức đây Mục Cảnh Thiên ra xa.
Cùng lúc đó, người nhân viên kia bước vào.
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy cách nhau khoảng cách một mét, người nhân viên kia sau khi bước vào nhìn thây Mục Cảnh Thiên có chút kinh ngạc.
“Mục tổng!”
Mục Cảnh Thiên hiểu ý định của Hạ Tử Hy, đứng ïm sắc mặt không vui, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp lời một tiêng.
Lúc này, Hạ Tử Hy sau khi đã pha xong một ly cà phê mới liền quay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Mục tổng, anh yên tâm, những chuyện liên quan đến công việc, tôi tự có chừng mực!”
“Nêu như không còn việc gì khác, tôi quay lại làm việc tiếp đây!” vừa nói, Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó câm lên ly cà phê bước ra ngoài.
Hành động của Hạ Tử Hy chính là thông báo với tất cả mọi người lý do Mục Cảnh Thiên xuất hiện ở đây chính vì cảnh cáo công việc của cô.
Nhìn Hạ Tử Hy rời khỏi, Mục Cảnh Thiên vẫn đứng yên tại chỗ sắc mặt cực kỳ không tốt, nhưng lại không cách nào bùng phát ra được.
Cũng vì Mục Cảnh Thiên đang đứng bên trong phòng trà nước, hiện tại người nhân viên còn lại vẫn đang đứng trước cửa. không dám ti nhích, không biết nên tiền vào lấy nước hay không, chỉ có thể ngây ngôc đứng trước cửa Lúc này, Mục Cảnh Thiên xoay người nhìn thầy anh ta đang đứng trước cửa ngượng ngùng cười với hắn, Mục Cảnh Thiên cũng không nói gì, sắc mặt hầm hầm bước ra ngoài.
Sau khi Mục Cảnh Thiên rời đi, người nhân viên đó mới dám bước vào.
Hạ Tử Hy cầm ly cà phê bước về vị trí của mình, không : thể không thừa nhận, những câu nói vừa rồi khiến cho trong lòng cô vô cùng khoan khoái.
Đặc biệt khi nhìn thấy sắc mặt tức tối của Mục Cảnh Thiên, tâm trạng càng trở nên vui vẻ không thôi.