Chương 297:
Hạ Tử Hy dù không tiếp tục xem, nhưng cũng có thể cảm giác được chuyện gì đang xảy ra, cô lúc này ngôi trên giường, tay chân bắt lực, không biết phải nên làm như thế nào.
Mục Cảnh Thiên, anh thật là quá tùy tiện rồi!
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Tử Hy, cũng như dáng vẻ không dám nhìn thăng của cô; Mục Cảnh Tiên càng tùy tiện, vừa thay quần áo vân không quên đâm chọt vài câu: “Dù sao cũng đã kết hôn rồi còn tránh né cái gì nữa?”
Ela000SIVS + ai Câu nói này của Mục Cảnh Thiên rõ ràng chính cả hai hiện tại đều là vợ chồng già rồi, còn e ngại cái gì nữa!
“Mặc dù đã kết hôn, nhưng chúng ta cũng đã ly hôn, quan trọng hơn nữa chính là chúng ta không giống như những đôi vợ chồng khác!” Hạ Tử Hy nói.
Câu nói này của cô chính là thông báo với Mục Cảnh Thiên, anh ta nên biết tránh né sang một bên! Nhưng đáng tiếc, người nói vô ý người nghe có ng] Mục Cảnh Thiên không nghĩ như vậy.
Sau khi không nghe thấy bắt kỳ động tĩnh gì, Hạ Tử Hy nhíu mày hỏi: “Anh đã thay xong chưa?”
Nhưng không hề có tiếng trả lời.
Hạ Tử Hy ngây người, không cảm giác được bất kỳ động tính cũng như âm thanh nào, lúc này mới có ý định quay đầu lại nhìn. Nhưng khi cô vừa mới quay đầu lại, cả người Mục Cảnh Thiên đã tiền tới.
Mũi hai người tình cờ chạm vào, nhau, Hạ Tử Hy có chút sửng sốt, cơ thể tự nhiên lùi về phía sau.
“Anh…”
“Hạ tiểu thư, tôi có thê hiểu rằng, cô đang oán trách tôi không?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy hỏi.
Hạ Tử Hy chớp mắt, nhất thời không phản ứng: cà gì?”
“Nếu như: cô cảm thấy chúng ta không giông như những đôi vợ chồng khác, làm những việc nên làm, tôi cũng không ngại mà thỏa mãn côi”
Vừa dút lời, Hạ Tử Hy rốt cuộc cũng đã hiểu lời này của Mục Cảnh Thiên có ý gì. Cả khuôn mặt trong khoảnh khác đỏ bừng.
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên sau đó lên tiêng: “Anh nói cái gì?”
“Không phải sao? Nghe giọng nói của cô tôi chỉ cảm thây tràn ngập mùi oán trách!” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Hạ Tử Hy có một cảm giác không cách nào giải thích được, dù cho nhảy xuống hoàng hà cũng không thể rửa sạch.
“Tôi không phải ý này!”
“Nhưng tôi lại nghe ra ý này!” Mục Cảnh Thiên vô cùng chắc chắn phản bác lại.
“Hạ tiểu thư, tôi rất hân hạnh, bắt kỳ khi nào cũng có thể thỏa mãn được cô!” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy châm chọc nói.
Mục Cảnh Thiên phát hiện, hắn vô cùng thích thú khi nhìn thấy dáng vẻ nói không nên lời của Hạ Tử Hy, hơn nữa có một cảm giác vô cùng hài lòng.
Lúc bình thường giống như một chú nhím con, mỗi khi lên tiếng đều khiến người khác phải im lặng, nhưng hiện tại hãn phát hiện, khi nhìn thây dáng vẻ nói không nên lời của cô, Mục Cảnh Thiên vô cùng thích thú.
Nhìn ánh mắt Mục Cảnh Thiên lấp lánh như bảo thạch, Hạ Tử Hy l cho giây lát không biết phải mở lời như thê nào.
Sau củng cô chỉ đây ! Mục Cảnh Thiên rời khỏi mình: “Mục tông, trò đùa này không vui!”, sau đó nói: “Tôi phải thay trang phục rồi!”