Chương 292:
“H3?” Nhìn thầy Hạ Tử Hy vẫn không trả lời, Mục Cảnh Thiên tận dụng cơ hội tiền đến, lại hỏi một lần nữa.
Nhìn thấy anh ta tiền đến gần, Hạ Tử Hy phản xạ lùi người lại, sau đó nhìn anh ta: “Không có! Tất nhiên là không GÓI 7 Nhìn phản ứng lớn của Hạ Tử Hy kịch liệt như vậy, hơn nữa còn có dáng vẻ tránh né anh ta, Mục Cảnh Thiên không vui nhíu mày lại.
Câu trả lời của cô khiến hắn rất hài lòng, nhưng…hành động của cô lại khiến hắn không vừa lòng chút nào.
Hạ Tử Hy n anh ta, sau đó suy nghĩ trong chốc lát liền nói: “Tất nhiên là không có rôi, nêu như có tôi làm sao có thể dễ dàng buông tha cho ông ta như vậy?” Hạ Tử Hy nói.
Nhưng hiện tại đây không phải là việc mà Mục Cảnh Thiên đang chú ý đến.
Nhìn Hạ Tử Hy, ánh mắt híp lại chắc chắn nói: “Cô vẫn đang sợ tôi sao?”
“Không…không cói”
Nhìn xem…nói chuyện cũng lắp bắp vậy mà lại nói không cóil Lời vừa nói ra, Hạ Tử Hy muốn lập tức cắn đứt đầu lưỡi của mình.
“Còn nói không có?” Mục Cảnh Thiên híp mắt lại nhìn thẳng vào cô, giọng nói từ tính lượn lờ xung quanh giỗng như một sợi dây mêm mại, trói chặt trái tim Hạ Tử Hy, vẫn vương không rời Lúc này, Hạ Tử Hy ngước mắt lên nhìn Mục Cảnh Thiên: “Không có, thật sự không có!” cô liên tục nói đề chứng minh bản thân không có tật giật mình.
“Nêu như không có, vậy cô trôn cái gì?” Mục Cảnh Thiên nhìn cộ, khi nhìn thây việc cô tránh né hắn, trong lòng hắn có chút không vui.
“Phản ứng cơ thể mà thôi! Hạ Tử Hy lập tức nở nụ cười nhạt.
Phản ứng cơ thể?
Nghe đến lời giải thích này, hơn nữa còn nhìn thấy nụ cười giả tạo của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên hừ một tiếng.
Sau đó, hắn tiến lại gần, một cánh tay giam câm Hạ Tử hy, chỉ phòng ngừa việc cô né. tránh: “Hiện tại là phản ứng cơ thể, vậy trước đây khi tôi cứu cô thế nào lại trở thành ôm ấp yêu thương? Hả? Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Ôm ấp yêu thương?
Nghe đến đây, khuôn mặt Hạ Tử Hy không nhịn được đông cứng lại. Nghĩ đên tình cảnh lcu1 đó, thật ra cũng chỉ là tình thế bức bách mà thôi, làm sao lại trở thành ôm ấp yêu thương chứ?
Hạ Tử Hy nợ nụ cười cứng ngắc nói: “Mục tông, lúc ấy tình thế có chút cấp bách, tôi cũng chỉ là phản ứng cơ thê mà thôi, cho nên…chính là như: vậy, anh đừng để ý!” Hạ Tử Hy mỉm cười lấy lòng.
Lại là phản ứng cơ thể.
Mục Cảnh Thiên quan sát mỗi một động tác, mỗi một chỉ tiết, mỗi một nụ cười trên người ôc, Người phụ nữ này tự thừa nhận bản thân cảm động, khó đến như vậy sao? Cần hắn bền cạnh cô một chút cũng không mắt mặt đâu!
Nghĩ như vậy, Mục Cảnh Thiên trực tiệp kéo Hạ Tử Hy về phía mình, động tác có chút bá đạo nhưng cũng mang theo chút hương vị khác: “Hạ Tử Hy, thừa nhận bản thân cảm động, thừa nhận việc cô cần tôi ở bên khó đến như vậy sao?”
Hạ IÚ hy.
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, chớp chớp mắt, không biết phải nói gì mới tôt.
“Nêu như thật sự là phản ứng cơ thể, vậy sau này nêu còn gặp những tình huôồng như vậy, tôi cũng không c đề ý việc cô tiền lại gần đâu!” sâu thẳm trong ánh mắt ấy tràn ngập hình dáng của Hạ nơ Hy.