Chương 334:
Câu nói này của cô khiên cho Mục Cảnh Thiên không vui nhíu mày, trong giọng nói ấn chứa sự tức giận nói: “Hạ Tử Hy…
“Mục tổng, anh không cần lớn tiếng như vậy, tôi có thể nghe thấy!” Hạ Tử Hy nói.
Thái độ bắt mãn của Hạ Tử Hy mới thật sự khiến cho người khác tức giận, Mục Cảnh Thiên lúc này hận không thể bóp chết cô.
“Hạ Tử Hy, tôi thật sự muốn bóp chết cô!” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy nhắn mạnh từng chữ.
Hạ Tử Hy: *…Mục tổng, chuyện này là chuyện phạm pháp!” Hạ Tử Hy cũng rành rọt nói lại từng chữ.
“Nếu như không phải việc phạm pháp tôi nhất định đã sớm bóp chết côi”
Điều này Hạ Tử Hy thật sự tin rằng anh ta có thể làm được.
Hạ Tử Hy chỉ đành mỉm cười nhìn anh ta: “Nêu như Mục tổng đã nhìn tôi không thuận mắt, vậy thỉ tôi cũng không làm phiền anh nữa, tôi quay về văn phòng trước đây!” vừa nói, Hạ Tử Hy liên lập tức xoay người bước di.
“Đúng lại!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, chặn đường cô lại.
Hạ Tử Hy nhìn anh ta, chớp mắt nói: “Còn có chuyện gì khác nữa sao?”
“Hạ Tử Hy, cô khi nào báo ân cứu mạng?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô đặt vân đề.
“Báo ân?” Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy nhìn hắn; “Mục đồng, mời anh ăn cơm tôi cũng đã mời rồi, café tôi cũng đã pha cho anh; anh còn muôn tôi báo ân như thế nào nữa?”
“Cô cho rằng chỉ cần mời một bữa cơm, pha một ly cà phê liền có thê thay thế cho ơn cứu mạng của tôi hay sao? Hạ Tử Hy, mạng của cô không đáng tiền đến như vậy hay sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nhân mạnh từng chữ.
Rõ ràng Hạ Tử Hy đang tìm cách đầy nhẹ sự uy. hiếp Mục Cảnh Thiên đang chèn ép cô, làm sao lời nói lại thuyền thành mạng sống của cô không đáng tiền chứ?
“Vậy ý của Mục tổng chính là…” Hạ Tử Hy nhìn anh ta, cân nhắc hỏi. Cô luôn có một cảm giác điều kiện mà Mục Cảnh Thiên đưa ra cũng không tốt đẹp gì.
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy khóe môi đột nhiên nhéch lên một nụ cười sau đó nói: “Hôn tôi!”
“Cái gì?” Hạ Tử Hy ngờ vực nhìn anh ta, nghỉ ngò có phải bản thân mình đã nghe lâm hay không.
“Hôn tôi!” Mục Cảnh Thiên cũng không ngại phiền phức mà lặp lại lần nữa.
Hạ Tử Hy: “…Mục tông, đây chính là điều kiện báo ân mà anh nhắc đền!”
“Chỉ là một trong vô số mà thôi!” Ánh mắt Mục Cảnh Thiên chứa nét cười nhìn Hạ Tử Hy, vô cùng hy vọng cùng mong chờ.
Chỉ là một trong những điều kiện mà thôi?
Nghe đến câu nói này, Hạ Tử Hy nhịn khôi được âm thầm phỉ báng anh ta một phen! Sau đó nhếch môi cười gi ï rãi nói: “Vậy thì chờ đến khi Mục tổng nghĩ kỹ những việc muôn tôi làm rồi chúng ta lại bàn bạc đến chuyện báo ân vậy!” vừa nói Hạ Tử Hy lập tức rời khỏi phòng trà nước.
Mục Cảnh Thiên lập tức vươn tay ra chặn lại đường lùi của cô, không tốn chút sức lực liễn áp. đảo cô lên tường.
Cánh tay ôm chặt cô vào trong ngực.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ phía trước xâm nhập đến, Hạ Tử Hy có chút trở tay không kịp, sau đó nhìn Mục Cảnh Thiên có chút căng thẳng nói: “Mục Cảnh Thiên, ở đây là công ty!”