Chương 121:
Cũng không biết ông già ở nhà tại sao lại đối xử tốt với cô ta như vậy!
Việc ly hôn vào hai năm trước, sau khi bị ông phát hiện liền hung hăng giáo huấn hắn một trận.
Ban đầu, Mục Trăn kiên quyết bắt ép hắn phải cưới Hạ Tử Hy, vì không còn cách nào khác hắn chỉ đành đồng ý!
Người nào không rõ, sẽ cho rằng Hạ Tử Hy đã cho Mục Trăn uống bùa mê thuốc lú gì rồi.
*Con biết rồi!” Mục Cảnh Thiên không kiên nhẫn trả lời một tiếng.
“Ngày khác dẫn con bé về gặp ta!” Mục Trăn mạnh mẽ đưa ra yêu cầu.
“Chuyện này nói sau đi!” Mục Cảnh Thiên một chút kiên nhẫn cũng không có, tùy tiện trả lời ông; “Con có chuyện cần phải giải quyết, cúp máy trước đây!” vừa dứt lời, cũng không cho Mục Trăn cơ hội lên tiếng liền quyết đoán tắt máy.
Ngồi trong xe, Mục Cảnh Thiên càng suy nghĩ càng tức giận, càng bức bối khó chịu.
Trong tâm trí không ngừng hiện lên khuôn mặt Hạ Tử Hy!
Người phụ nữ đáng chết, hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy đâu!
Nghĩ đến đây, lập tức nhắn ga, lái xe rời khỏi nơi đây!
Dù sao hòa thượng chạy trốn, chùa miều vẫn còn ở đó; Mục Cảnh Thiên không tin Hạ Tử Hy có thể chạy trốn đến tận chân trời góc biển! Nghĩ đến đây, hắn lập tức khởi động xe, rời khỏi nơi này.
Khi về đến biệt thự cũng đã hơn mười một giờ đêm, dì Lý cũng vì lo lắng cho hai người bọn họ mà không cách nào yên giấc, chỉ biết yên lặng ngồi chờ tại phòng khách.
Cho đến khi thấy Mục Cảnh Thiên quay trở lại.
“Thiếu gia, Hạ tiểu thư thế nào rồi?” Dì Lý vội vàng hỏi.
Hạ tiểu thư?
Nghe cách xưng hô này, Mục Cảnh Thiên liền biết hai người bọn họ trước đây chắc chắn đã liên lạc trước.
Nghĩ đến cuộc gặp gỡ lần trước tại công ty, nhớ lại dáng vẻ căng thẳng của Hạ Tử Hy, thì ra mọi chuyện chính là như vậy!
Mục Cảnh Thiên sớm đã phát giác ra chuyện đó.
Người phụ nữ đáng chết này, thật biết cách ngụy trang!
Che dấu thân phận ở bên hắn trong một thời gian dài như: vậy, đến bản thân hắn cũng không hề hay biết.
Dì Lý vẫn ở một bên quan sát dáng vẻ tức giận của Mục Cảnh Thiên, cầm lòng không được muốn nói giúp vài câu công đạo cho Hạ Tử Hy.
“Thiếu gia, cậu đừng tức giận, mặc dù Hạ tiểu thư hai năm trước đã lừa gạt cậu, nhưng cô ấy từ trên đến giờ luôn an phận ở Mục gia, cũng chưa hề làm ra những chuyện mất mặt gì!” dì Lý nói.
Mục Cảnh Thiên có chút ngây người khi nghe câu nói này của bà.
Ba năm trước lừa gạt hắn?
Câu này có ý gì?
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, đáng chết; người phụ nữ này rốt cuộc đã lừa gạt hắn bao nhiêu chuyện.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên quay đầu nhìn dì Lý hỏi chuyện: “Hai năm trước? Hai năm trước đã xảy ra chuyện gì?”