Chương 187:
“Anh vừa cùng Alexia bàn bạc chút chuyện!” Leo lên tiêng.
Hạ Tử Hy gật đầu.
“Anh đưa em về nhé!”
“Không cần, là do tôi mang cô ấy đến, cứ đề tôi tiễn cô ấy về là được!” lúc này, âm thanh Mục Cảnh Thiên từ phía sau vang lên.
Cả hai ngay đầu lại thì thấy Mục Cảnh Thiên đang bước đên.
Hạ Tử Hy đứng im, nhìn hai người bọn họ, cô càng muôn né tránh tình huồng này thì sự việc lại cứ xảy ra, vì nghĩ đến điều này nên lúc trước cô đã âm thầm bước ra trước, không ngờ răng ở nơi này vẫn có thể gặp được hai người bọn họ.
“Mục tổng mạng ‹ người đến, không nhất thiết phải tiễn về!” lúc này, Leo lên tiếng phản bác.
“Tống thiếu gia, chuyện này thì cậu không hiểu rồi, mặc dù cậu là người Trung Quốc, nhưng từ nhỏ đến lớn đều sinh sông ở phương Tây, chắc chắn sẽ không hiểu được quy tắc ở nơi này, ai mang đến thì nhất định phải tiên về tận nơi!” Mục Cảnh Thiên Nhị Leo, nhân mạnh từng chữ.
Câu nói chính là có ý như vậy, nhưng không biết vì lý do gì, câu nói này do Mục Cảnh Thiên nói ra lại mang đến một cảm giác già mồm át lẽ phải.
Leo ngược lại cũng không tức giận, thân hình răn rỏi đứng trước mặt Mục Cảnh Thiên, khóe miệng mang theo nụ cười chắc chắn nói: “Mục tổng, hiện nay là thời đại cởi mở, mỗi một người đều có quyên lựa chọn và quyết định của bản thân, không bằng, chúng ta đem quyên lựa chọn giao cho nhân vật chính?” Leo nhưởng mày, trong lời nói thể hiện phong độ thân sỹ.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên cũng không † thể không giả vờ rằng bản thần mình rất có phong độ, liền gật đầu: “Tất nhiên!”
Lúc này, ánh mắt cả hai người đều nhìn vê phía Hạ Tử Hy. Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!
Hạ Tử Hy khó xử đứng giữa, cô thật sự không muôn đưa ra bất kỳ sự lựa chọn nào có được không?
Tại sao hai người này lại cứ nhất định giao quyền quyết định cho cô chứ!
Nhìn hai người bọn họ, buổi khiêu vũ lúc trước may mãn có Alexia giúp cô gỡ rôi, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Ánh mắt hai người vẫn chăm chú nhìn Hạ Tử Hy, cô đứng im suy nghĩ hướng giải quyết tốt nhất.
Ngay vào lúc này, một chiếc taxi chạy đên, khi nhìn thây chiếc taxi từ xa, Hạ Tử Hy liền mỉm cười nói: “Nếu đã là thời đại cỏi mở, tôi có quyên lựa chọn và quyết định của mình, vậy hai người cứ tự mình ra về đi; phụ nữ thời nay không nhất định phải dựa vào đàn ông, một mình tôi cũng có thể về nhà an toàn!” vừa dút lòi, Hạ Tử Hy xoay người, đưa tay vây chiếc taxi.
Chiếc xe dừng lại, Hạ Tử Hy mở cửa xe bước vào, sau đó quay đâu lại nhìn Mục Cảnh Thiên và Leo: “Chúc ngủ ngon!”; sau đó mỉm cười và bước lên xe.
Lúc này, Leo cùng Mục Cảnh Thiên đứng trước cửa khách sạn nhìn theo bóng dáng Hạ Tử Hy bước lên xe: xem ra hai người đều không thành công, nhưng cũng như không ai thất bại.
Mặc dù tức giận, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện như không cỏ bắt kỳ chuyện gì.
Lúc này, Leo quay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Nếu đã như vậy, vậy tôi ra về trước!”
Mục Cảnh Thiên cũng mỉm cười, nhướng mày nói: “Thong thả, không tiên!”
Sau đó, tài xế riêng của Leo lập tức khởi động xe rời đi.
Mục Cảnh Thiên đứng đó nhìn theo bóng lựng của Leo, chân mày nhíu chất lần đầu tiên có cảm giác nguy hiểm.