CHương 142:
Sau đó một giây ké tiếp, Mục Cảnh Thiên lập tức tóm chặt bàn tay cô: “Ai cho phép cô rời đi?”
Hạ Tử Hy nhíu mày: “Vậy anh muốn như thế nào?”
“Hạ Tử Hy, cô đùa giỡn tôi lâu như vậy; hiện tại liền muốn phủi tay xem như không xảy ra chuyện gì?” Mục Cảnh Thiên tóm chặt lây đôi vai cô nói.
“Vậy anh muốn tôi phải làm như thế nào?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Muốn như thế nào? Cô nói xem?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại; gần như nghiền răng từng chữ mà nói.
Cho đến thời điểm hiện tại, hắn quả thực không biết nên xử lý Hạ Tử Hy như thế nào.
Nếu như đã nghĩ ra được thì hắn còn đứng đây làm gì?
Ánh mắt hai người nhìn chăm chú vào đối phương.
Một người bình tĩnh, một kẻ tức giận.
Lúc này, chị Trương đang đứng trong căn biệt thự chứng kiến cảnh trước mắt; nhịn không được kích động nói: “Lão gia, thật sự không ngăn cản hai người bọn họ sao?”
Mục Trăn bình tĩnh ngồi trên ghế sofa; như vô cùng kiên quyết ra lệnh: “Chị Trương, chị cũng xem như không thấy gì cải”
Chị Trương: “…”
Được rồi, vậy thì chị đành xem như không thấy tình cảnh trước mắt vậy!
Nhưng ánh mắt vẫn như có như không nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
“Mục Cảnh Thiên, không phải anh cũng không muốn cưới tôi hay sao? Tôi lừa gạt anh hay không thì có gì khác biệt?” Hạ Tử Hy nhíu mày, vô cùng bất mãn khi nói chuyện với Mục Cảnh Thiên.
Lời này càng khiến cho Mục Cảnh Thiên tức giận, hắn nhìn cô nói: “Tất nhiên là có!”
“Có gì khác biệt?”
Mục Cảnh Thiên trực tiếp kéo tay cô rời đi.
*Anh muốn dẫn tôi đi đâu??”
“Đi chứng minh cho cô biết khác biệt ở đâu!” dứt lời Mục.
Cảnh Thiên liền kéo Hạ Tử Hy bước lên xe; sau khi mở.
cửa xe liền tập tức đẩy cô vào bên trong.
“Mục Cảnh Thiên!!! Hạ Tử Hy tức giận hét lên; nhưng trong mắt Mục Cảnh Thiên hoàn toàn không có bắt kỳ tác dụng nào.
Lúc này, chị Trương đang quan sát bên trong kích động nói: “Lão gia, thiếu phu nhân bị thiếu gia mang đi rồi!”
“Mang đi thì mang đi thôi; cũng không phải chuyện gì to tát! Con bé ấy lém lỉnh, chủ kiến lại nhiều; không có chuyện nó chịu thiệt thòi đâu!” Mục Trăn bình tĩnh nói.
Nhìn dáng bình tĩnh hiện tại của Mục Trăn, chị Trương cũng không nhiều lời, ánh mắt nhìn sang tình huống bên ngoài cửa sổ, lúc này Mục Cảnh Thiên đã trực tiếp lái xe rời đi; đến cửa biệt thự cũng không muốn bước vào.
Lúc này, khi Hạ Tử Hy đã ngồi trên xe, cô nhìn chăm chú Mục Cảnh Thiên nói: “Anh rốt cuộc muốn thế nào đây?”
“Hạ Tử Hy, cô đã lừa tôi nhiều lần như vậy, cô hiện tại nhớ kỹ cho tôi, tốt nhất nên giữ im lặng; nếu không tôi thật sự không đảm bảo bản thân sẽ không nhịn được mà muốn bóp chết cô!” Mục Cảnh Thiên vừa lái xe vừa đưa ra lời cảnh cáo với cô.