Mục lục
Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa Mục Cảnh Thiên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 344:

Câu nói này có lẽ chỉ: có những người Mục gia mới nghe hiểu, Hạ Tử Hy vân không thê lý giải được ý nghĩa thâm sâu bên trong, chỉ mỉm cười im lặng.

Chính ngay lúc này, điện thoại Mục Cảnh Thiên đột nhiên vang lên, khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, Mục Cảnh Thiên liền cầm điện thoại bước sang một bên. Hành động này của hắn, bắt kế là ai cũng có thể nhìn ra đây là có dụng ý gì.

Mục lão thái thái có chút không vui, nhưng cũng không nói bât cứ chuyện gì liên quan đến Mục Cảnh Thiên với Hạ Tử Hy.

Hạ Tử Hy càng biết rõ, chỉ cần nhìn thấy, biểu cảm của Mục Cảnh Thiên, cô liền biết người gọi đến là ai, nhưng khóe môi vân như cũ mỉm cười, không nói bắt cứ điều gì. Khi Mục Cảnh Thiên bước sang một bên, lúc này Mục lão thái thái kéo tay Hạ Tử Hy hỏi han: “Tiểu Hy, cháu nói cho bà biết, cháu và Cảnh Thiên thật sự không có khả năng gì hay sao?”

“Bà nội!”

“Ta cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi!”

“Có lẽ không còn khả năng nào hết, hai đứa cháu sau khi ly hồn đối xử với nhau còn tốt hơn khi cả hai còn kết hôn, có lẽ đây chính là kết cục tốt đẹp nhất!” Hạ Tử Hy rành mạch nói từng chữ.

Nghe vậy, Mục lão thái thái gật đàu nói: “Nều như còn có khả năng, bà nội vần hi vọng cháu có thể trở thành cháu dâu của tal”

“Bà nội, dù cho không cách nào trở thành cháu dâu của người, nhưng mà Tiểu Hy vẫn là cháu của người mài”

Hạ Tử Hy mỉm cười nói, trong giọng nói còn có chút ý làm nững, đứng trước một Hạ Tử Hy như vậy, chính là tạo cho người khác một cảm giác vừa có thê khiên người khác khiếp sợ cũng có thê khiến người khác yêu thích.

Trở thành cháu dâu Mục gia không.

còn ai có thê phù hợp hơn được nữa; nhưng dù cho Mục lão thái thái suy nghĩ như vậy nhưng bà cũng không tiệp tục lên tiêng.

“Được, vậy sau này cháu phải thường về . thăm tal”

“Được!” Hạ TU Hy mỉm cười gật đầu đồng ý với bà.

Còn lúc này phía bên kia điện thoại quả thật chính là do Lăng Tiêu Vân gọi đên.

“Cảnh Thiên, anh đã hết bận hay chưa?” Lăng Tiêu Vân bên kia đâu dây điện thoại từ tốn cất tiếng.

“Vẫn chưa! Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì, chỉ là muôn xem anh đã hết bận hay chưa? Em chỉ muốn gặp anh thôi!” Lăng Tiêu Vân nói.

Lời này của cô không chút nào khiên cho Mục Cảnh Thiên cảm thầy phân khởi vui mừng, tầm nhìn của hắn nhìn về phía sau, nhìn bóng lưng p9 nng nghiêng của người đang củng M lão thái thái trò chuyện, cùng nét vn như có như không của cô, những điều này mới trói chặt lấy ánh nhin của hắn.

“Cảnh Thiên?” lúc này, trong điện thoại lại vang lên một giọng nói.

Mục Cảnh Thiên lúc này mới khôi phục lại tinh thần, lên tiêng: “Ngày mai lại nói đỉi!: Hôm nay Không được!”

“Vậy cũng được!” Lăng Tiêu Vân lên tiêng đáp lời, sau đó có chút không nỡ ngắt điện thoại.

Mục Cảnh Thiên cũng lâu lại điện thoại, vừa xoay người liền nhìn thấy Mục phu nhân xuất hiện phía sau.

“Mẹ!” Mục Cảnh Thiên gọi một tiếng.

“Cảnh Thiên, con rất bận sao?” Mục phu nhân hỏi.

“Tạm ổn!” Mục Cảnh Thiên nói; “Mẹ, nếu có gì muốn nói thì mẹ cứ nói thẳng đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK