Chương 310:
“Cô đã đi đâu vậy?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi, trong giọng nói vừa gập gáp vừa xen chút lo lăng.
Hạ Tử Hy nhíu mày, đứng nhìn bộ dáng căng thẳng của Mục Cảnh Thiên, từ tôn trả lời: “Tôi vừa nãy đi siêu thị mua thức ăn!”
“Vậy tại sao lại không nghe điện thoại?” Mục Cảnh Thiên chất vần, có trời mới biết khi điện thoại gọi không ai bắt máy, hắn có biết bao nhiêu lo lắng.
Hạ Tử Hy chớp mắt nhìn Mục Cảnh Thiên trả lời: “Điện thoại đề ở nhà, tôi không mang theo bên mình!”
Mục Cảnh Thiên: “…”
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, tức đến nghiến răng nghiền lợi, những lại có chút bât đặc dĩ.
“Cô có biết hậu quả của việc không mang điện thoại không? Cô có biết tôi lo lăng đến mức nào không?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô liên tiễp hỏi dồn.
Lo lắng?
Lời này xuất phát từ miệng Mục Cảnh Thiên chỉ khiên cho Hạ Tử Hy cảm giác có chút kỳ quái.
Nhưng dù sao cũng là tắm lòng của người khác, cô cũng không thê nào xỉ vả ngược lại, suy nghĩ một lát Hạ Tử | Hy liên nói: “Thật ngại quá, tôi không biết anh sẽ gọi điện thoại đến, lúc nãy chỉ là đi dạo đến siêu thị mua chút thức ăn cho nên không mang điện thoại theo!”
Hung hăng trừng mắt nhìn cô, biết rõ Hạ Tử Hy cũng không phải cô ý, Mục Cảnh Thiên lúc này mới yên tâm một chút.
Sau đó nhìn cô dặn dò: “Điện thoại lúc nào cũng phải mang theo bên mình, hơn nữa phải đảm bảo luôn trong tình trạng sử dụng được!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô căn dặn từng chữ!
Hạ Tử Hy lúc này chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau khi nhìn thấy túi thức ăn Hạ Tử Hy vẫn đang xách trên tay, Mục Cảnh Thiên trực tiếp vươn tay đón lấy.
Hạ Tử Hy cũng vì hành động bắt chợt này của anh ta mà có chút không phản ứng kịp, nhìn người phía trước vừa định lên tiếng ngăn cản thì Mục Cảnh Thiên đã nhanh chóng bước đi: “Trước mắt cứ quay về ri lại nói tiếp, bên ngoài hiện tại không an toàn!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy sửng người, liền tăng tốc đuồi kịp bước chân của Mục Cảnh Thiên bước vào tiểu khu.
Tải app truyên hola nhé cả nhà! Khi bước đến trước cửa thang máy, Mục Cảnh Thiên trực tiếp hỏi: “Lầu mây?”
“16 Sau đó, Mục Cảnh Thiên nhanh chóng bám nút thang máy.
Hiện tại là thời gian buổi chiều, người cũng không quá nhiều, trong thang máy hiện tại cũng chỉ có hai người bọn họ.
Mục Cảnh Thiên tay xách thức ăn, nghĩ đến chuyện gì đó liền nói: “Tình huôồng hiện tại của cô có chút không an toàn, tốt nhát không nên chạy lung {ung bên ngoài, nêu có đồ vật gì muôn mua sắm cứ trực tiếp nói với tôi”
Hạ Tử Hy đứng một bên, sau khi nghe rõ câu nói này ‹ của Mục, Cảnh Thiên liền lên tiếng: “Nguy hiểm đến vậy sao?”
Ngay lúc này, cửa thang máy vang lên một tiêng sau đó mở ra, Mục Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy nói: “Không bằng cô thử lại một lân xem sao?”
Ngay lúc này, cửa thang máy vang lên một tiêng sau đó mở ra, Mục Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy nói: “Không băng cô thử lại một lân xem sao?”
Câu nói này, trực tiếp chặn đứng hết mọi lý do của Hạ Tử Hy, lời nào cũng không nói nên lời.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên xách túi thức ăn bước ra ngoài, Hạ Tử Hy chỉ đành bước theo sau.
“Căn nào?” Mục Cảnh Thiên hỏi.