Chương 382:
Một câu nói đơn giản nhưng lại nhè nhẹ rung động trái tim cô.
Ký giả xung quanh sau khi nghe lời này không nhịn được bàn tán xôn xaol Khuôn mặt Hạ Tử Hy lúc này không nhịn được mà ửng đỏ!
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy mỉm cười, phong hoa tuyết đại, ánh mắt này cũng chỉ dành cho một mình ocô.
Ký giả vốn dĩ muốn bắt đầu phỏng.
vân, nhưng Mục Cảnh Thiên lúc này nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén liếc qua, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay tôi tuyệt đôi sẽ không dê dàng I bỏ qua như vậy, ai là người hại cô ây té ngã, tôi tuyệt đối sẽ truy cứu đến cùng hơn nữa còn kiện người đó đến mức phá sản!”
Câu nói này của Mục Cảnh Thiên nhát thời khiến cho tất cả ký giả có mặt đều ngây người, không có một ai dám đứng ra đặt câu hỏi.
Mục Cảnh Thiện trực tiếp bề lầy Hạ Tử Hy bước về chiếc, xe, sau khi đặt Hạ Tử Hy lên ghế ngồi, Mục Cảnh Thiên trực tiếp lái xe rời đi, lục này đã có một nhân viên bảo vệ đuổi kịp đến, những chuyện còn lại sẽ do ông ta xử lý.
Hạ Tử Hy ngồi trên ghế phụ, kiềm chế nỗi đau từ mắt cá chân, nhìn sang Mục Cảnh Thiên hỏi: “Anh tại sao lại đến đây?”
Sau khi nghe câu hỏi này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu tức giận nhìn cô: “Nếu như tôi không đến, cô nhất định sẽ bị bọn họ ăn đến xương cũng không còn!”
Nghe lời này của anh ta, nề tình Mục Cảnh Thiên lại một lần nữa cứu thoát cô, Hạ Tử Hy quyết định không chấp nhặt với anh ta. Lúc này, Hạ Tử Hy cật lực nhẫn nhịn từng trận đau đớn từ mắt cá chân truyền đến.
Phát hiện cô có chút bắt thường, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Cô làm sao vậy?”
“Vừa rồi giống như bị trật chân, có chút đau…” Hạ Tử Hy trả lời.
Từ này nhóm tập trung lên truyện trên app truyện hola nhé cả nhà! Mong cả nhà tải về đọc nhé! Từng trận đau nhói.
Nhìn dáng vẻ đau đón lúc này của cô, Mục Cảnh Thiên liền hất cho cô một câu nói: “Đáng đòi, đây chính là bài học cho việc không chờ tôi!”
Đáng…đáng đời?
Lời này cùng với câu nói vừa rôi rõ ràng chính là do hai người khác nhau phát ngôn! Hạ Tử Hy biệt rõ Mục Cảnh Thiên chính là cô ý!
Trước mặt người khác thì phong độ lịch lãm, sau lửng người thì biên thành vô lại!
Trước mặt người khác thì phong độ lịch lãm, sau lưng người thì biên thành vô lại! Có điều dù cho Mục Cảnh Thiên nói những lời vô tình như vậy, nhưng mắt thấy rõ rằng hắn đang nhanh chóng tăng tôc hướng về HH bệnh viện.
Hạ Tử Hy ngồi trong xe cắn răng nhịn đau, cho dù có đau đón hơn cô cũng không rên lấy một tiếng, chỉ là trên trán ẩn ẩn từng tầng mô hôi mỏng.
Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Hy, người phụ này có thê đừng bắt kỳ lúc nào cũng cậy mạnh hay không?
“Nếu đau thì cứ hét lên!” Mục Cảnh Thiên nói, “Tôi cũng sẽ không cười nhạo côi”
“Hét lên thì sẽ không đau nữa sao?”
Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
“Ít nhất có thể giải tỏa được phần nào!”