Chương 293:
Trong giây phút đó, Hạ Tử Hy có chút sửng sôt. Lời này của Mục Cảnh Thiên giống như một lời hứa, khiến cho trái tim cô như bị một vật gì đó gõ nhẹ. Cảm động, thật sự cô rất cảm động.
Cảm động, thật sự cô rât cảm động.
Mục Cảnh “Thiên ngay giờ phút nguy hiểm nhất liền xuât hiện, hơn nữa còn trừng trị Hà tổng một trận, chính là cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết, cô làm sao không cảm động được chứ!
Cô cũng không phải kẻ lòng dạ sắt đá. Chỉ là khi nhìn vào đôi mắt của Mục Cảnh Thiên, trong lòng cô có một cảm giác nói không nên lời.
“Có nghe rõ hay không?” Lúc này .
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, lại một lân nữa đặt câu hỏi.
Hạ Tử Hy ma xui quỷ khiến như thế nào liền gật đầu: “Nghe rõ rồi!”
Nhìn thấy cô ấy ngoan ngoãn gật đâu nhự vậy, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhéch lên nụ cười hài lòng, sau đó vỗ lẹ lên đầu cô nói: “Ngoan…
Nghe chữ này từ miệng Mục Cảnh bà Hạ Tử Hy cảm giác cả người O giật. Mục Cảnh Thiền! Anh xem tôi là động vật hay trẻ nhỏ chứ.
Mặc dù trong lòng vô cùng khinh bỉ nhưng Hạ Tử Hy tất nhiên không nói ra, xem như không nghe thây gì.
Lúc này, bên ngoài trời đã khuya, Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Đã khuya rôi…”” – “Tôi ở nơi này trông chừng cô, cô ngủ đi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe vậy, Hạ Tử Hy ngây người, chớp mất nhìn anh ta: “Thật ra không cân đâu!”
“Im lặng, đi ngủ!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô lạnh lùng lên tiếng.
Sau đó, Hạ Tử Hy ngoan ngoãn im lặng lại, cô hiện tại còn có thê nói được gì chứ?
Cô dám nói, nêu như bây giò cô nói thêm câu nào nữa, Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ dùng phương A của anh ta đề khiến cô im lặng lại.
Thật ra, hai người bọn họ hoàn toàn có thê quay trở về, chỉ là Mục Cảnh Thiên chuyện | bé xé ra to, cứ nhất quyết ép cô đến bệnh viện kiểm tra.
Nhìn Mục Cảnh Thiên, cô nói: “Vất vả cho anh rồi, Mục tổng” Hạ Tử Hy nói, sau đó nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô nằm xuống, sau đó giúp cô đặp chăn, giây phút đó, nhìn thây bàn tay Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử: Hy có một cảm giác nói không nên lời.
Sau khi đã đắp chăn cho cô, Mục Cảnh Thiên liên bước đến ghé sofa bên cạnh nghỉ ngơi. – Tông giám độc Mục lần đầu tiên vì một người con gái mà ở lại qua đêm ở bệnh viện, cũng là lần đầu tiên vì một người con gái ngủ trên ghé sofa.
Sau khi tắt đèn, Hạ Tử Hy nằm xuống giường, Mục Cảnh Thiên cũng năm kế bên, hai người đều không nói chuyện. Nhưng trong giây phút này, cả hai đều không cảm thây buồn ngủ.
Ánh trăng men theo khung cửa số chiều sáng vào bên trong phòng, khiến cho cả căn phòng cũng không quá tối tăm, ít nhật Hạ Tử Hy có thê thây rõ ràng hình ảnh Mục Cảnh Thiên đang nằm trên ghê sofa kế bên cô.
Cô ôm tắm chăn vào trong lòng, nghiêng người mở to đôi mắt chăm chú nhìn Mục Cảnh Thiên.
Trong lòng vô cùng phức tạp. Cuộc đời cũng thật kỳ lạ.
Cô nhớ trước đây khi gả cho Mục Cảnh Thiên, đừng nói là trở về nhà, có một lần cô bệnh phải nhập viện, dì Lý cả đêm gọi điện thoại cho anh ta, nhưng anh chỉ nhận một cuộc gọi sau đó nói không rảnh. Mặc dù, thời điểm đó, cô cũng không hy vọng Mục Cảnh Thiên có thể xuất hiện, chỉ là…nêu so với hiện tại cô chỉ cảm thấy cuộc đời con người thật có quá nhiều điều kì lạ.
“Mục Cảnh Thiên, anh đã ngủ chưa?”
Lúc này Hạ Tử Hy đột nhiên lên tiếng.