Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói này của hắn ta khiến không ít người đều tức giận trợn mắt.

“Ta cũng cho rằng mình nhìn nhầm, nhưng biết bao nhiêu người đều nhìn thấy, cao thủ hộ viện còn đánh nhau với hắn ta, bọn họ cũng đâu thể nhìn nhầm người”.

“Đúng vậy, là Diệp Phong, giống như đúc mà, chúng ta không thể nhận lầm người được”.

“Biết đâu người kia dịch dung thành Diệp Phong thì sao?”, Tiêu Vũ Hiên nói.

“Ám vệ hộ viện cũng có nghi ngờ, cho nên cố ý kiểm tra, kết quả là không phải, trên mặt hắn ta không hề có thuật dịch dung nào cả”.

Ngay cả Liễu Nguyệt và Vu Huy cũng đứng dậy, run rẩy nói: “Đại ca, thật sự là Diệp Phong, chúng ta cũng nhìn thấy”.

Tiêu Vũ Hiên hơi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt hơn một chút, theo bản năng nhìn về phía Cố Thanh Hy đang im lặng.

“Nha đầu… nha đầu xấu xí… Chẳng lẽ là Diệp Phong giết người sao?”

Lời nói của người khác hắn ta không tin, nhưng Liễu Nguyệt và Vu Huy không thể lừa hắn ta được.

Cố Thanh Hy đeo khăn che mặt, không thể nhìn ra vẻ mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kiên định của nàng.

Dù người của cả thiên hạ đều nói Diệp Phong là hung thủ giết người, dù tất cả chứng cứ đều chỉ về Diệp Phong, nàng cũng không tin Diệp Phong là hung thủ, nàng tin tưởng phán đoán của mình.

Cố Thanh Hy híp mắt nhìn về phía phòng ngủ của Viện trưởng, trong lòng không ngừng suy xét.

Viện trưởng chết ở Tàng Thư Các, Dung phu tử chết bên ngoài phòng ngủ của Viện trưởng, hai chuyện đều có liên quan đến Viện trưởng, đối phương muốn lấy được gì từ Viện trưởng ư?

Nếu không tại sao lại có chuyện trùng hợp như thế được?

Chuyện của Viện trưởng và Dung phu tử khiến mọi người trong học viện khiếp sợ, ai cũng sợ mình sẽ là người bị giết chết tiếp theo.

Vì bảo vệ Diệp Phong, nên Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên cũng bị người trong học viện xa lánh.

Hai ngày một đêm trôi qua, Cố Thanh Hy vẫn không tìm thấy hung thủ, Diệp Phong cũng như biến mất, cho dù học viện Hoàng gia sử dụng tất cả quan hệ vẫn không thể tìm thấy hắn ta.

Học viện bàn tán sôi nổi, đều cho rằng Diệp Phong là hung thủ giết người cho nên mới chạy trốn.

Đến giờ Hợi.

Bên cạnh một ngôi miếu đổ nát ở thành Nam.

Tiêu Vũ Hiên vừa đi vừa phàn nàn: “Còn bao lâu nữa mới đến thôn Tiểu Hà thế? Chúng ta đã đi cả một ngày, chân của ta sắp gãy rồi”.

“Chắc đi qua hai ngọn núi nữa là đến”.

“Hả… Còn phải đi qua hai ngọn núi à? Trời ạ, ta không đi, nếu còn đi, chắc chắn hai chân của ta sẽ bị tàn phế”.

Cố Thanh Hy liếc hắn ta.

Một nữ nhân như nàng còn chưa than mệt, hắn ta than thở cái gì?

Không phải vì hắn ta nên mới bị lạc đường sao.

Đã mấy ngày mấy đêm nàng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc ngồi xe ngựa đi tới thôn Tiểu Hà để gặp bà của Diệp Phong, nàng chỉ vô tình ngủ gật có một lát mà xe ngựa đã bị Tiêu Vũ Hiên cưỡi xuống vực, nếu không nhờ bọn họ mạng lớn thì e rằng đã phải đi gặp Diêm Vương rồi, vậy mà hắn ta còn ở đây than phiền.

“Núi non hoang dã, không một bóng người, ngươi muốn đi ra ngoài cũng chỉ có thể dựa vào hai chân mình, chứ không ai có thể đến cứu ngươi đâu”.

Tiêu Vũ Hiên ăn vạ, tìm một tảng đá đặt mông ngồi xuống: “Ta thật sự không đi nổi nữa, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng mai lại đi”.

“Ngươi không sợ bầy sói tha ngươi đi mất à?”

“Sói? Sói ở đâu?”, Tiêu Vũ Hiên sợ đến mức trốn sau lưng nàng.

Cố Thanh Hy liếc hắn ta, tiếp tục đi về phía trước: “Thời gian còn lại để chúng ta phá án không nhiều, không đi hỏi thăm bà của Diệp Phong ta cũng không yên tâm, ngươi cố thêm một chút”.

“Nha đầu xấu xí, cô nói xem thiếu niên che mặt đêm đó thật sự là Diệp Phong sao?”

“Không thì là ai?”

“Vậy tại sao hắn ta lại giết Viện trưởng? Tại sao người của học viện lại miêu tả về hắn ta như thế?”

“Sao ta biết được”.

“Vậy tại sao cô lại tin tưởng hắn ta?”

“Vì ta xem hắn ta là bạn, nếu là bạn, cho dù bao nhiêu chứng cứ chứng minh hắn ta là hung thủ, ta vẫn sẽ tin tưởng hắn ta”.

Cố Thanh Hy vén sợi tóc bị gió lạnh thổi bay, trong đôi mắt sáng rực lộ ra vẻ tin tưởng.

Tiêu Vũ Hiên thu hồi vẻ chán chường, nét cà lơ phất phơ trên mặt trước đây cũng biến mất, vẻ mặt còn mang theo chút nặng nề: “Nha đầu xấu xí, nếu có một ngày người của cả thiên hạ đều vu oan ta, muốn giết chết ta, cô sẽ tin tưởng ta chứ?”

Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn nét mặt nặng nề của hắn ta, trái tim khẽ dao động, nhưng lại cười nói: “Ngươi làm chuyện xấu xa gì rồi à? Đừng nói là lén đi tới Vô Ưu Quan làm chuyện đó nhé?”

Nghe vậy, khoé miệng Tiêu Vũ Hiên khẽ giật.

“Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đâu”.

“Vấn đề ngu xuẩn như thế, ta từ chối trả lời”.

“…”

Vấn đề này rất ngu xuẩn sao?

Hắn ta ngẩng đầu, lại thấy Cố Thanh Hy vừa nhìn cảnh núi non trập trùng vừa vẽ bản đồ đi đến thôn Tiểu Hà xuống đất, không thèm để ý đến vấn đề của hắn ta.

Tiêu Vũ Hiên cảm thấy hơi không hiểu được hàm ý trong lời nói khi nãy của Cố Thanh Hy.

“Nha đầu… nha đầu xấu xí, hình như phía trước có tiếng động, đừng nói thật sự là chó sói đấy?”

Cố Thanh Hy dập tắt đuốc trong tay, nín thở, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm phía trước.

Qua lại với Tiêu Vũ Hiên lâu như vậy, nàng chưa từng cho rằng Tiêu Vũ Hiên còn có thân phận khác, càng chưa từng nghi ngờ hắn ta.

Nhưng lúc này, Cố Thanh Hy không thể không nhìn lại Tiêu Vũ Hiên một lần nữa.

Thính lực của nàng luôn rất tốt, nhưng nàng còn chưa nghe thấy phía trước có động tĩnh gì thì một tên công tử bột như Tiêu Vũ Hiên đã nghe thấy.

Việc này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ tên công tử bột này có thể có võ công khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Cố Thanh Hy thu hồi tầm mắt.

Mỗi người ít nhiều gì cũng có chút bí mật, nàng không muốn tìm tòi nghiên cứu, càng không muốn phá hoại tình cảm tốt đẹp này.

Phía trước mơ hồ truyền đến tiếng ồn, kèm theo đó là tiếng ho đau đớn và khàn đục.

Tiếng ho khan đó không giống tiếng ho vì bệnh, giống như muốn ho mà lại bị nghẹn trong cổ họng không ho ra được, cố hết sức mới có thể ho nhưng gần như không thể phát ra tiếng, chẳng khác nào tiếng kêu của ma.

Cố Thanh Hy nghi ngờ.

Đêm hôm khuya khoắc, còn ở trong một ngọn núi sâu thế nào, sao lại có người xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ lạc đường giống bọn họ?

“Tiếng ho thế này, đừng nói là ma nhé?”, Tiêu Vũ Hiên nắm chặt ống tay áo của nàng, run rẩy nói.

Ma?

Ma gì?

Giả ma giả quỷ à?

Nàng không tin trên đời này có ma.

Người nọ đi rất chậm, ánh trăng chiếu xuống, có thể thấy một bóng người lảo đảo đến gần, dường như người đó bị thương nặng nên đi rất chậm, mỗi một bước đều như mất hết tất cả sức lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK