Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341: Bản vương chứng minh cho nàng xem

Vì sợ Dạ Mặc Uyên nghi ngờ, Cố Thanh Hy vừa quan sát căn phòng vừa tìm chủ đề nói chuyện: “Vương gia, căn phòng này của chàng trông được đấy, nhìn mấy bình hoa này đi, cái nào cũng rất đẹp, là đồ cổ đúng không”.

Dạ Mặc Uyên không đáp lời.

Trong lúc tắm, hắn có thể cảm nhận được Cố Thanh Hy nhìn từ bình hoa này đến bình hoa khác, rõ ràng là đang tìm thứ gì đó.

“Vương gia, sách trong tẩm cung cũng nhiều quá, bình thường ngoài làm việc ở thư phòng, chàng còn làm việc ở phòng ngủ nữa sao?”

“Ừ”.

Dạ Mặc Uyên tắm rửa nhanh hơn, sợ Cố Thanh Hy sẽ xông vào đây.

Khó khăn lắm mới tắm xong, hắn vẫn cảm thấy có mùi cá, bèn cho người đi lấy nước tắm một lần nữa.

“Vương gia, ta thấy vật dụng trong tẩm cung của chàng đều có màu gỗ đàn hương, chàng thích màu này à?”

Cố Thanh Hy thật sự muốn chửi tục.

Nàng đã tìm khắp phòng ngủ, nơi này không có sách cổ da dê nào cả.

Trước mắt chỉ còn lại giường và chỗ hắn tắm.

Cố Thanh Hy bèn chọn tìm trên giường trước.

Dạ Mặc Uyên đột nhiên nói: “Ta sẽ cho hạ nhân đổi chăn đệm sạch”.

Dứt lời, hắn lập tức ra lệnh.

Cố Thanh Hy vội hô to: “Không cần không cần, chăn đệm này có mùi của chàng, ta thích ngửi, thế này rất tốt”.

Nói xong câu này, nàng chỉ muốn cắn lưỡi mình.

Nàng vừa nói nhảm cái gì vậy, chắc chắn Dạ Mặc Uyên lại hiểu lầm rồi.

Quả nhiên, phía sau bình phong không còn tiếng động gì nữa.

“Vương gia, ta thấy trên giường hơi bừa bộn, để ta dọn dẹp giúp chàng”.

“Không cần…”

Dạ Mặc Uyên tắm qua loa, sau đó khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.

Hắn theo phản xạ ngăn cản Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy đang tìm kiếm trên giường, khó khăn lắm mới tìm thấy một quyển sách, vừa mới mở ra đã bị Dạ Mặc Uyên cướp mất.

Nàng nổi nóng, cho rằng nó là thứ nàng muốn tìm, lập tức giật lại.

Hai người tranh giành một hồi, sách mở ra, không ngờ bên trong lại là xuân cung đồ.

Oanh…

Hai người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn quyển sách.

Một lúc lâu sau đó, Cố Thanh Hy nuốt nước miếng, khiếp sợ nói: “Chàng đọc Phu Thê Âm Dương Luận thì thôi đi, lại còn xem xuân cung đồ, chết tiệt… Vương gia, không nhìn ra sở thích của chàng lạ thế đấy”.

Dạ Mặc Uyên thật sự muốn chết đi cho xong.

Hắn thề.

Xuân cung đồ này hắn chưa từng xem dù là một trang, trước mắt chỉ mới thấy trang mà Cố Thanh Hy vô tình làm mở ra mà thôi, đây thật sự là trang đầu tiên mà hắn xem.

Tất cả đều do Tô Mộc giở trò.

Tô Mộc nói hắn ta sợ hắn bị Cố Thanh Hy làm một lần, từ đó mất hứng thú với nữ nhân, cũng sợ hắn bị bẻ cong, không biết cái gọi là nam trên nữ dưới.

Cho nên đưa cho hắn một quyển xuân cung đồ.

Lúc nhìn thấy xuân cung đồ, hắn lập tức muốn vứt đi.

Nhưng đột nhiên nhận được tin tức của Cố Thanh Hy, hắn vội vàng chạy đi tìm nàng, xuân cung đồ cũng bị hắn tiện tay để dưới gối.

Nhưng hắn không ngờ rằng Cố Thanh Hy lại đi lật gối của hắn, còn tìm thấy nó.

Sao trên đời có thể có chuyện lúng túng như thế chứ?

Dạ Mặc Uyên đỏ mặt, lạnh lùng nói: “Nói nhảm gì đấy, sao bản vương có thể xem cái này được”.

“Chàng không xem, vậy sao nó lại nằm trên đầu giường của chàng? Có lẽ mỗi tối chàng đều xem trộm đúng không. Cũng bình thường thôi, nam nhân suy nghĩ về chuyện đó cũng bình thường, yên tâm, ta sẽ không trêu chàng đâu”.

Cố Thanh Hy vừa nói vừa giành lấy xuân cung đồ, nàng tràn đấy hứng thú tiếp tục xem, nàng thật sự thấy rất tò mò về xuân cung đồ.

Dạ Mặc Uyên sa sầm mặt, hắn giơ tay giật lại xuân cung đồ, mắng: “Một nữ nhân như nàng xem xuân cung đồ làm gì, có biết xấu hổ không?”

“Ha ha, chỉ cho phép quan lớn phóng hoả, không cho phép dân chúng thắp đèn à? Chàng xem, sao ta lại không được xem”.

Cố Thanh Hy nhón chân, lại muốn giành lấy.

Nhưng Dạ Mặc Uyên quá cao, xuân cung đồ còn bị hắn giơ cao lên, Cố Thanh Hy không thể nào cướp được.

Dạ Mặc Uyên nổi giận, vận chuyển nội lực lên tay, ngựa tụ thành một đóm lửa, thẳng tay đốt cháy xuân cung đồ.

“Nàng đường đường là Dạ Vương phi, nàng không biết xấu hổ nhưng bản vương thì có”.

“Dạ Mặc Uyên, chàng có bị bệnh gì không, có thì mau chữa đi. Đầu chàng bị lừa đá à, chỉ là một quyển xuân cung đồ, chàng cần phải nổi giận như thế không?”

Vù…

Trong phòng lập tức hạ nhiệt độ.

Trên mặt Dạ Mặc Uyên đỏ bừng, dường như hắn đang vô cùng nhẫn nhịn, có thể nổi điên bất cứ lúc nào.

Cố Thanh Hy lùi về sau mấy bước, ngoan ngoãn im lặng, không dám nhổ râu trên đầu hổ nữa.

“Được, chàng xem đi, xem kỹ đi, sau đó học thêm một vài tư thế, ta không giành với chàng nữa”.

“Bản vương nói, bản vương chưa từng xem loại sách đó”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng giải thích một lần nữa.

Nhưng hắn cảm thấy hắn không giải thích còn được, vừa giải thích lại giống như giấu đầu lòi đuôi.

“Phải phải phải, chàng chưa bao giờ xem loại sách đó, nhưng Vương gia, chàng có muốn tắm một lần nữa không? Ta ngửi thấy trên người chàng vẫn còn mùi đấy”.

Cố Thanh Hy không muốn nói nhảm với hắn nữa, chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn đi.

Dạ Mặc Uyên ngửi trên người hắn.

Có mùi sao?

Sao hắn không ngửi thấy?

Hắn đã tắm ba lần rồi đấy.

Nếu còn tắm nữa chắc sẽ tróc một lớp da mất.

“Cố Thanh Hy, nàng lừa bản vương đúng không?”

“Trời đất chứng giám, sau ta dám lừa chàng chứ, ta ngưỡng mộ, kính nể, tôn trọng chàng còn không kịp đây, nếu chàng không muốn tắm thì không sao cả, ta đi đổ nước giúp chàng”.

“Nàng đang mang thai, những việc nặng nhọc này không cần nàng làm”.

“Có thể phục vụ chàng là vinh hạnh của ta, ông cụ ngài không cần khách sáo”.

“Bản vương chưa già”.

Cố Thanh Hy nhìn xuống theo áo choàng tắm của hắn, tặc lưỡi: “Có già hay không thật sự khó nói lắm”.

Trên mặt Dạ Mặc Uyên có gân xanh nổi lên: “Nếu nàng nghi ngờ như thế thì hai chúng ta thử đi, bản vương chứng minh cho nàng xem”.
Chương 342: Cách giải huyết chú

Dứt lời, Dạ Mặc Uyên lập tức ôm lấy eo nàng, đẩy ngã nàng.

Cố Thanh Hy giãy giụa mấy cái nhưng không thể thoát được, hơn nữa còn làm áo choàng tắm trên người hắn rơi ra.

Áo choàng tắm rơi xuống, để lộ thân thể khoẻ mạnh và cường tráng của hắn.

Làn da màu đồng của hắn kết hợp với giọt nước đang chảy xuống, quyến rũ không nói nên lời.

Cơ thể hắn không có chút mỡ thừa nào, hoàn mỹ đến mức khiến người ta ghen tị.

Cố Thanh Hy nuốt nước miếng, cảm thán: “Có ai từng nói dáng của chàng rất đẹp chưa”.

Tư thế của hai người rất mờ ám, khoảng cách cũng rất gần, gần như mũi kề mũi, hơi thở của Cố Thanh Hy phả lên người hắn.

Nhịp thở của Dạ Mặc Uyên tăng nhanh, trong mắt phản chiếu nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Cố Thanh Hy, còn có tất cả mọi động tác của nàng.

Lần nào nàng cũng khiến hắn tức giận đến mức phát điên, nhưng hắn lại không thể làm gì nàng.

Nghe thấy lời của Cố Thanh Hy, hình ảnh xuân cung đồ vừa thấy khi nãy lại hiện lên một cách khó hiểu.

Cố Thanh Hy còn đang vẽ vòng tròn trước ngực hắn.

“Nàng có biết nàng đang đùa với lửa không?”

Dạ Mặc Uyên khàn giọng cảnh cáo.

“Vương gia, chàng có thích ta không?”, Cố Thanh Hy chớp mắt cười với hắn, giọng điệu dịu dàng hiếm có.

Dạ Mặc Uyên say đắm trong thoáng chốc.

Không đợi hắn nghĩ ra Cố Thanh Hy đang muốn gì, thì hắn chợt thấy choáng váng.

Dạ Mặc Uyên thầm thấy không ổn.

Không ngờ nữ nhân này lại hạ độc hắn.

“Cố Thanh Hy, nàng đúng là to gan”.

“Một, hai, ba,…”

Cố Thanh Hy đếm đến ba, quả nhiên…

Dạ Mặc Uyên lắc đầu mấy cái, cuối cùng không chịu được nữa mà ngã xuống.

Cố Thanh Hy đẩy hắn ra, vỗ tay mình, giễu cợt: “Ranh con, chàng tưởng ta đây là quả hồng mềm cho chàng bắt nạt à, không nghĩ lại xem trước đây lão nương làm nghề gì”.

Cố Thanh Hy đứng dậy, sửa sang lại quần áo xốc xếch, bắt đầu tìm kiếm trên giường.

Cuối giường không có, Cố Thanh Hy đang muốn tìm ở đầu giường thì chợt nhìn thấy Dạ Mặc Uyên ngồi trước mặt nàng, khuôn mặt lạnh lùng, nét mặt không chút cảm xúc.

“Shhh…”

Cố Thanh Hy suýt sợ đứng tim, loạng choạng ngã xuống.

“Không phải chàng trúng độc hôn mê sao?”

Dạ Mặc Uyên cười khẩy: “Bản vương từ nhỏ lớn lên trong vại thuốc, chút thuốc độc này sao mà có tác dụng với bản vương được”.

“Cũng phải, sao ta lại quên mất nhỉ, cả người chàng đều là độc mà”.

Dạ Mặc Uyên không trả lời mà học theo nàng, khoanh tay trước ngực, thái độ kiêu căng.

Cố Thanh Hy hơi lúng túng, nàng qua loa giải thích: “Vương gia, ta là thấy chàng quá mệt mỏi nên mới tự ý cho chàng chút thuốc mê, để chàng ngủ thật ngon, chàng xem, không phải ta đang trải chăn đệm giúp chàng sao?”

Cái cớ này quá tệ.

Đừng nói là Dạ Mặc Uyên, mà cả bản thân nàng cũng không tin.

Nàng nhìn Dạ Mặc Uyên, hắn vẫn giữ tư thế kia.

Cố Thanh Hy thở dài, khóc thút thít: “Để ta nói thật với chàng, trên đường trở về, ta gặp phải người của Thiên Phần tộc, bọn họ nói Thiếu chủ của bọn họ thích ta, nếu ta không gả cho hắn ta, sau này ta sẽ không được sống yên ổn”.

“Người của Thiên Phần tộc còn bảo ta tìm một bảo bối ở Vương phủ”.

Dạ Mặc Uyên nửa tin nửa ngờ.

Nữ nhân này rất hay nói dối, ai biết được nàng đang có ý đồ gì.

“Chàng không tin đúng không? Bọn họ hạ chú lên người ta, bị trúng loại chú đó, một khi tái phát, ta sẽ đau đến mức chết đi sống lại, nói sống không bằng chết là nhẹ rồi”.

“Hạ chú?”, Dạ Mặc Uyên giật mình.

“Đúng thế”.

“Chú gì?”

“Sao ta biết là chú gì được, mỗi tháng sẽ có một ngày tái phát, một khi tái phát, xương cốt trên người sẽ bị gãy lìa”.

Dạ Mặc Uyên trợn mắt.

“Huyết chú…”

Dạ Mặc Uyên không thể thờ ơ được nữa, hắn nôn nóng hỏi: “Có phải tái phát vào ngày mười lăm hàng tháng không?”

Cố Thanh Hy ngạc nhiên.

Ngọc tộc lánh đời hơn một nghìn năm, người bình thường hoàn toàn không biết Ngọc tộc là một tổ chức thế nào, càng không biết đến huyết chú.

Sao Dạ Mặc Uyên lại biết đến nó?

Hắn biết huyết chú, vậy hắn có biết cách phá giải nó không.

Nghĩ thế, Cố Thanh Hy cũng trở nên kích động, nàng vội nói: “Đúng, mười lăm hàng tháng sẽ tái phát, ngoài việc xương bị gãy lìa thì trên người còn bị thối rữa từ trong ra ngoài, mãi đến chết thì thôi, chàng biết có cách nào giải huyết chú không?”

Sắc mặt Dạ Mặc Uyên trở nên tái nhợt, hai tay hắn siết chặt đến mức kêu lên rắc rắc.

Trước đó, hắn vẫn cho rằng Cố Thanh Hy đang nói dối, hắn cũng mong rằng nàng thật sự nói dối.

Nhưng ánh mắt lo lắng của nàng hoàn toàn không giống là đang nói dối.

Ánh mắt của một người không thể lừa được người khác.

Nàng rất nôn nóng, thật lòng muốn tìm ra cách giải huyết chú.

Cố Thanh Hy chợt nắm lấy tay hắn, lại vội vàng hỏi: “Sao chàng không nói gì, chắc chắn chàng biết cách giải huyết chú đúng không?”

Dạ Mặc Uyên khó chịu như bị hóc xương cá, hắn nhìn Cố Thanh Hy, trong mắt tràn đầy sự đau lòng và tức giận.

Một lúc lâu sau đó, hắn chậm rãi buông tay, nói một câu: “Ta sẽ không để nàng phải chết, cũng sẽ giải huyết chú giúp nàng”.

“Có nghĩa là chàng biết cách giải huyết chú sao? Dạ Mặc Uyên, chàng cho ta biết có được không, chuyện này rất quan trọng với ta, chỉ cần chàng nói, cho dù chàng ra điều kiện gì, ta cũng sẽ đồng ý với chàng”.

“Bảy viên Long Châu, cách duy nhất để giải huyết chú chính là thu thập bảy viên Long Châu”.

Cố Thanh Hy chán nản buông tay.

Lại là Long Châu.

Xem ra không mau chóng tìm ra hai viên Long Châu còn lại, huyết chú của Ngọc tộc sẽ mãi không thể giải được.

“Nàng yên tâm, có bản vương ở đây, nàng không thể chết được đâu”.

“Vậy chàng có tin tức của Long Châu không?”

“Không có, nhưng có lẽ Ngọc tộc có mấy viên Long Châu”.
Chương 343: Phát hiện huyết chú

Cố Thanh Hy cười chua chát: “Ta lừa chàng đấy, trên đường ta quay về không gặp người của Thiên Phần tộc, cũng không bị huyết chú”.

Ân oán dây dưa của Thiên Phần tộc và Ngọc tộc, nàng không muốn kéo Dạ Mặc Uyên vào.

Sắc mặt của Dạ Mặc Uyên u ám khó rõ.

Hứng thú nam nữ vừa rồi vất vả lắm mới dâng lên cũng tan biến.

“Đêm đã khuya, tối nàng hãy ngủ lại đây, bản vương bảo đảm sẽ không đụng vào nàng”.

Đêm thật sự đã khuya rồi.

Nói cách khác, trời cũng sắp sáng.

Giày vò cả một buổi tối, lại tiếp tục đi đường nhiều ngày như vậy, Cố Thanh Hy quả thật có chút mệt.

Quan trọng nhất là, muốn đuổi Dạ Mặc Uyên đi lần nữa, độ khó quá lớn.

Nàng ngáp một cái, vén chăn nằm xuống: “Ta ngủ trên giường, chàng ngủ trên sạp đi”.

“Được”.

Một đêm yên ắng.

Cố Thanh Hy ôm đầy tâm sự, trong lòng nghĩ cho con dân của Ngọc tộc, cả buổi tối không biết trở mình bao nhiêu lần mới đi vào giấc mộng.

Dạ Mặc Uyên ngủ trên sạp, mặc dù hắn không trở mình nhưng cũng chất chồng tâm sự.

Nhịp thở đều đều của Cố Thanh Hy vang lên, Dạ Mặc Uyên nhẹ nhàng ngồi dậy, cầm ngọn nến soi sau lỗ tai nàng.

Sau lỗ tai nàng không có gì cả.

Dạ Mặc Uyên khẽ nhíu mày.

Không có dấu vết trúng huyết chú?

Không biết nghĩ tới điều gì, Dạ Mặc Uyên lại lấy nước mắt Giao Châu ra, đốt cháy.

Lần này, bên tai Cố Thanh Hy lại nhanh chóng xuất hiện một ánh sáng máu màu đỏ lửa.

Trong đầu Dạ Mặc Uyên nổ ầm một tiếng, suýt chút nữa ngất đi.

Huyết chú…

Thế mà lại là huyết chú thật…

Nàng trúng huyết chú mà nghìn năm nay Ngọc tộc không giải được.

Cũng là huyết chú độc ác nhất, khó giải được nhất…

Giống như mẫu thân của hắn vậy…

Ký ức phủ bụi giống như nước sông vỡ đê, không ngừng tràn vào trong đầu Dạ Mặc Uyên.

Mỗi một cảnh đều là hình ảnh mẫu thân hắn phát tác huyết chú, đau đớn không muốn sống.

Trong lòng Dạ Mặc Uyên đau như dao cắt.

Nếu có thể, đời này kiếp này hắn không muốn nhớ lại những hình ảnh thê thảm này nữa.

Quá tàn nhẫn.

Bất cứ lời nói nào trên đời cũng không thể hình dung được loại tàn nhẫn đó.

Từ trong ra ngoài cơ thể dần dần mục ruỗng, xương cốt toàn thần nứt ra từng đoạn, từng tiếng gãy kêu răng rắc, giống như đàn tỳ bà.

Người trúng huyết chú, xương cốt khoảng hai mươi ngày là có thể lành lại.

Hai mươi ngày này hoàn toàn không thể động đậy, xương cốt phát triển không dễ chịu hơn lúc bị gãy bao nhiêu.

Khó khăn lắm xương cốt mới lành lại thì lại sắp đến mười lăm, một khi đến mười lăm thì vòng tuần hoàn lại lặp lại.

Phụ nữ trúng phải huyết chú chi bằng cho nàng một đao, khỏi phải chịu đựng cảm giác sống không bằng chết ấy.

Dạ Mặc Uyên thật sự không dám tin, nếu Cố Thanh Hy cũng trúng huyết chú, cuộc sống sau này của nàng sẽ thế nào?

Đứa con trong bụng phải làm sao?

Huyết chú sẽ di truyền…

Hơn nữa là di truyền trăm phần trăm, chưa bao giờ có ngoại lệ.

Đứa con của hắn… dù là nam hay nữ cũng sẽ bị huyết chú?

Dạ Mặc Uyên ngẩn ngơ nhìn Cố Thanh Hy, sắc mặt khó coi.

Cố Thanh Hy mơ hồ cảm giác được một ánh nhìn nhìn chăm chăm vào mình, nhưng lại không có sát ý.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, cái mở mắt này khiến nàng ngồi bật dậy, nắm chặt chăn của mình, kinh hãi hô lên: “Dạ Mặc Uyên, nửa đêm canh ba, chàng muốn dọa chết ai vậy?”

Dạ Mặc Uyên khó có khi không phản bác nàng, cũng không nổi giận, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp lại cực kỳ đau lòng nhìn nàng.

Cố Thanh Hy sờ mặt mình, do dự nói: “Ánh mắt của chàng hơi đáng sợ, Dạ Mặc Uyên, ta không làm gì có lỗi với chàng cả”.

“Trời còn chưa sáng, nàng ngủ thêm một lúc đi”, giọng nói của Dạ Mặc Uyên khàn khàn.

“Còn chàng thì sao?”

“Không ngủ được, ta đến thư phòng đọc sách”.

Nhìn bóng lưng cô đơn buồn bã của hắn, Cố Thanh Hy bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

Rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cả người hắn tràn ngập khí tức bi thương không tan được.

Cố Thanh Hy bước nhanh đến trước mặt hắn: “Chàng sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Dạ Mặc Uyên nở nụ cười, giả vờ như nhẹ nhõm: “Không có, trời sắp sáng rồi, ta còn có rất nhiều chính vụ cần xử lý, lát nữa ta sẽ dùng bữa sáng với nàng, tối đến ta sẽ ngủ chung với nàng. Nàng mới ngủ có một lúc, ngủ thêm một lúc nữa đi, đừng nghĩ linh tinh, Long Châu ta sẽ giúp nàng tìm được”.

Cả người Cố Thanh Hy sởn gai ốc.

Dạ Mặc Uyên đột nhiên dịu dàng như vậy.

Chuyện khác thường tất có điều mờ ám, hắn định làm gì?

Nhận ra nàng mang thai giả rồi?

Cho nên uy hiếp nàng, Long Châu tìm được cũng không thể cho nàng, hoặc là ngăn cản nàng tìm Long Châu?

Chắc không đến nỗi hẹp hòi vậy chứ?

Mặc dù bình thường Dạ Mặc Uyên quả thật rất hẹp hòi, chuyện bị nàng cường một lần đến nay vẫn không quên, so đo từng li từng tí.

Nhưng Long Châu liên quan trọng đại, hắn biết huyết chú, chắc sẽ không lấy việc công trả thù riêng đâu nhỉ?

Dù có thế nào, Cố Thanh Hy vẫn cười mời hắn ra ngoài: “Chính sự quan trọng, Vương gia cần làm thì mau đi đi. Ta ngoan ngoãn ngủ thêm một lúc, sẽ không gây ra rắc rối gì cho Vương gia đâu”.

“Được…”

Cố Thanh Hy càng hiểu chuyện, Dạ Mặc Uyên càng đau lòng.

Hắn bước nhanh rời khỏi, lập tức gọi Li Lạc tới, khởi động Thiên Võng Các.

Cố Thanh Hy thở ra một luồng khí đục.

Đi rồi thì tốt, vừa khéo nàng có thể tìm kiếm trong tẩm cung có sách cổ da dê không.

Nói rồi, Cố Thanh Hy bắt đầu lục tìm đầu giường và ngoài bình phong.

Nhưng nàng gần như lật tung cả tẩm cung cũng không tìm thấy sách cổ da dê.

“Mẹ nó, tên Dạ Mặc Uyên khốn kiếp, giấu sách cổ da dê ở đâu rồi?”
Chương 344: Nghi ngờ

Trong thư phòng.

Li Lạc, Trần Thanh, Thanh Phong, Giáng Tuyết đứng hầu bên cạnh, cung kính nghe mệnh lệnh.

Dạ Mặc Uyên chắp hai tay sau lưng, sắc mặt u ám, dặn dò từng chữ.

“Trần Thanh, dừng mọi công việc trong tay, lập tức điều động tất cả mạng lưới tình báo của Thiên Võng Các điều tra tung tích của Long Châu. Nhất định phải tìm được tung tích của hai viên Long Châu còn lại trong thời gian ngắn nhất”.

“Vâng”.

“Li Lạc, ra roi thúc ngựa, điều ra hai mươi ám vệ tốt nhất, bản vương muốn đích thân đi đến Ngọc tộc một chuyến”.

Thanh Phong giành trước nói: “Chủ tử, dù chúng ta biết đại khái tung tích nơi Ngọc tộc ẩn thế, nhưng lần trước chúng ta tìm lâu như vậy cũng không thể chân chính tiến vào Ngọc tộc. Nơi mà Ngọc tộc ẩn thế e rằng không dễ vào”.

“Ngu xuẩn, cho đến bây giờ ngươi còn không nhận rõ hiện thực sao? Tu La Môn chính là một trong những thế lực bên ngoài của Ngọc tộc, không vào được Ngọc tộc thì đến Tu La Môn”.

“Vâng”, Thanh Phong áy náy cúi đầu, sớm biết vậy vừa rồi cậu ta đã không lên tiếng.

“Thanh Phong, Giáng Tuyết, bản vương có một nhiệm vụ khác giao cho các ngươi”.

Bộp…

Một cuốn trục được ném vào tay Giáng Tuyết.

Giáng Tuyết mở ra xem, không khỏi ngạc nhiên.

Thanh Phong nghi hoặc nhìn sự thay đổi trên mặt Giáng Tuyết, cũng thò đầu nhìn qua, suýt chút nữa đứng không vững.

“Chủ tử, chúng ta sắp chính thức đánh nhau với Thiên Phần tộc rồi sao?”

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng cười một tiếng, sát ý lóe qua trong mắt.

“Thiên Phần tộc hại mẫu phi của ta, lại hại thê nhi của ta, thù mới hận cũ, đã đến lúc thanh toán rồi”.

“Vâng…”

Thanh Phong, Giáng Tuyết sợ hãi lĩnh mệnh mà đi.

Chủ tử nổi giận, thiên hạ sợ rằng sắp máu chảy thành sông.

Nhưng Thiên Phần tộc làm ra nhiều chuyện ác như vậy, nên dạy dỗ bọn họ từ lâu.

Trước kia chủ tử tàn phế hai chân, người lại trúng độc lạ, không thể rảnh tay đối phó bọn họ.

Bây giờ hai chân của chủ tử đã hồi phục, độc trên người cũng được khống chế tạm thời, bọn họ sao có thể không phản kích.

Bầu trời Dạ Quốc phủ đầy khói mù, mọi người trong phòng đều biết đại chiến sắp bắt đầu.

Mọi người lui đi, trong phòng chỉ còn lại Dạ Mặc Uyên và Tô Mộc vừa vọt vào từ cửa sổ.

Tô Mộc mặc một bộ quần áo màu xanh, dáng vẻ cao gầy, gương mặt tuấn tú chứa vẻ dịu dàng không dễ phát hiện.

Sau khi hắn ta vào trong thì rót một tách trà cho mình, ưu nhã thưởng thức, một tay chống cằm, lười nhác nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.

“Ngươi khẳng định nàng trúng huyết chú sao?”

“Không sai được, sau tai nàng có một ánh sáng máu màu đỏ lửa, ánh sáng máu như lửa, từ đỏ tươi chuyển sang màu thiên thanh rồi mới chuyển sang màu hạnh, sau đó biến mất, chỉ có người trúng huyết chú mới có dấu hiệu này”.

Tô Mộc như buồn chán bẻ khớp ngón tay, phát ra tiếng răng rắc.

Giọng nói mềm mại của hắn ta chậm rãi vang lên: “Từ đỏ tươi chuyển sang màu thiên thanh rồi mới chuyển sang màu hạnh, người có dấu hiệu này chứng tỏ huyết chú của nàng ta đã phát tác rất nhiều lần, ít nhất cũng phải có một lần. Nhưng mấy hôm trước mới qua mười lăm, nếu nàng ta thật sự trúng huyết chú thì bây giờ nàng ta phải gãy hết xương cốt toàn thân mới đúng. Nhưng nàng ta lại không có chút triệu chứng gì, kể cả mấy tháng trước, nàng ta cũng không có chỗ nào không ổn”.

“Đây cũng là điều khiến ta nghi ngờ, nhưng nàng thật sự cũng đã trúng huyết chú. Bản vương đoán, phải chăng Ngọc tộc có kỳ ngộ gì đó, hoặc là người của Ngọc tộc dùng thủ đoạn gì đó giải được nỗi khổ khi huyết chú phát tác cho nàng”.

“Ngươi cảm thấy có khả năng không? Nếu thật là vậy thì sao muôn vàn người dân của Ngọc tộc phải chịu đựng nỗi đau khổ hàng tháng?”

Một câu nói khiến bầu không khí trong phòng lại trở nên căng thẳng lần nữa.

Dạ Mặc Uyên siết chặt nắm đấm, nhíu mày nói: “Dù có thế nào, ta cũng phải tìm được hai viên Long Châu cuối cùng trong thời gian ngắn nhất, sau đó mượn Ngọc tộc năm viên Long Châu mà bọn họ có được”.

“Nếu ngươi có thể tìm được hai viên Long Châu cuối cùng, nhờ Long Châu đó, có lẽ Ngọc tộc có thể cho ngươi mượn năm viên Long Châu, hoặc thuận tiện giải huyết chú cho Cố Thanh Hy, nếu không… chậc chậc chậc…”

Dạ Mặc Uyên biết.

Mẫu thân của hắn phản bội rời khỏi Ngọc tộc, trở thành nỗi nhục của Ngọc tộc.

Người của Ngọc tộc hoàn toàn không có khả năng sẽ nể tình, nể mặt hắn, càng không thể vô cớ giúp đỡ hắn.

Trước khi mẫu phi mất, chuyện bà tâm tâm niệm niệm cũng là tìm được bảy viên Long Châu.

Mấy năm nay, hắn luôn điều tra tung tích của Long Châu bằng mọi cách, sau đó âm thầm tiết lộ tung tích Long Châu mà mình điều tra được cho Ngọc tộc đều là vì có thể hoàn thành tâm nguyện cho mẫu phi.

“Bây giờ ngươi trừ buồn chuyện Long Châu ra, có phải cũng nên buồn cho đứa bé trong bụng nàng ta không? Ngươi đừng quên huyết chú sẽ di truyền đời đời, dù là nam hay nữ cũng sống không bằng chết”.

“Đứa bé phải giữ lại”.

Dạ Mặc Uyên bỏ lại một câu, phẫn nộ rời đi, để lại một bóng lưng kiên định.

Tô Mộc bất lực thở dài, mi mày đen nhíu chặt, không khỏi lo lắng thay Dạ Mặc Uyên.

Long Châu đâu dễ tìm như vậy.

Nếu dễ như vậy thì Ngọc tộc đã không đến nỗi mất hơn một nghìn năm cũng không tìm được đủ bảy viên Long Châu.

Đứa con của Dạ Mặc Uyên có lẽ sẽ không được may mắn như hắn.

Sở dĩ trên người hắn không có huyết chú cũng là tổ tiên hắn đã trả cái giá vô cùng lớn mới đổi lại được.

Mà cái giá này dù bây giờ hắn có muốn dùng mạng đổi mạng cũng không có điều kiện đó.

Bữa trưa.

Không đợi Dạ Mặc Uyên sắp xếp, Cố Thanh Hy đã cho người làm một bữa trưa thịnh soạn.

Dạ Mặc Uyên được mời qua, Cố Thanh Hy tươi cười, đích thân xới cho hắn một chén cơm, còn gắp nhiều món ngon cho hắn, khiến tâm trạng không vui của Dạ Mặc Uyên tốt lên được chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK