Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 388: Làm ầm ĩ

Sau khi trở về phủ Dạ Vương, Cố Thanh Hy nhìn Vương phủ hỗn loạn, hơi nghi ngờ có phải nàng đi nhầm đường rồi không.

Đây là một nơi trang nghiêm thần thánh, vì nơi này có chiến thần quyền lực tối cao, người người sợ hãi của Dạ Quốc.

Nhưng hôm nay, tường viện của Vương phủ có rất nhiều nơi bị sụp đổ, tạo thành vô số lỗ thủng to, đại thụ trăm năm cũng bị nhổ tận gốc, ngay cả tẩm điện cũng bị xiêu vẹo ở mấy góc, tựa như cách đây không lâu đã xảy ra một trận đại chiến có một không hai vậy.

Người trong Vương phủ nơm nớp lo sợ dọn dẹp đống đổ nát, trên mặt vẫn còn vương nét kinh hãi.

Cố Thanh Hy hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hoa Quốc tấn công rồi à?”

“Tiểu thư, cuối cùng người cũng về rồi, làm Thu Nhi sợ muốn chết, Thu Nhi còn sợ người gặp phải tên ác quỷ đó ở bên ngoài nữa”, Thu Nhi với nét mặt tái nhợt chạy đến.

“Ác quỷ?”

“Đúng đó, Hoa Quốc làm gì có bản lĩnh đánh vào phủ Dạ Vương, là tên ác quỷ của Ma tộc kia, hắn ta lợi dụng lúc chất độc trong người Dạ Vương phát tác tấn công ngài ấy, khiến Dạ Vương bị thương nặng”.

“Ma chủ Tư Mạc Phi?”

Cố Thanh Hy bĩu môi.

Cái tên này bình thường trông ngớ ngẩn là thế, không ngờ lại mưu trí như vậy, còn thừa dịp Dạ Mặc Uyên tái phát độc hàn đánh lén hắn nữa.

“Khoan đã, ngươi nói độc trong người Dạ Mặc Uyên phát tác ư? Không phải độc của hắn đã tạm thời được khống chế rồi à? Sao đột nhiên lại tái phát được?”

“Việc này… Thu Nhi cũng không rõ lắm, nghe hạ nhân nói hình như là bị người khác chọc giận, còn việc bị ai chọc giận thì Thu Nhi cũng không biết”.

“Vậy bây giờ hắn đang ở đâu?”

“Vương gia đã đi tới sơn trang Thu Phong rồi, ngài ấy nói sau khi người về phủ thì bảo người lập tức lên đường đi đến sơn trang Thu Phong”.

Cố Thanh Hy lấy ra một bình đan dược từ trong nhẫn không gian đưa cho Thu Nhi, sau đó đi về phòng: “Ta đã ba ngày hai đêm không ngủ rồi, không còn sức đi đến sơn trang Thu Phong nữa, nói với Vương gia, bình thuốc này dùng để áp chế độc hàn của hắn, có tác dụng hơn việc ta đích thân đến đó nhiều, bảo hắn đừng nghĩ đến ta nữa”.

Cố Thanh Hy mở cửa phòng, không đợi Thu Nhi đi vào đã lập tức khoá cửa.

“Ta đang mệt lắm, thông báo xuống là không ai được làm phiền ta”.

“Vâng…”

Cố Thanh Hy lấy trâm cài bướm bạch ngọc ra, nàng nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, trâm cài này ngoài việc được làm bởi thợ tay nghề cao siêu, chất ngọc sáng trong ấm áp thì không có gì đặc biệt nữa, càng không có thẻ ngầm cơ quan gì đó.

Sau đó nàng lại nhìn hoa văn trâm cài trên la bàn, ngay cả đường vân trên bạch ngọc cũng giống như đúc, chắc chắn là cây trâm bạch ngọc này.

Cố Thanh Hy chống cằm, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.

Dù trâm cài này trông cũng khá lâu đời, nhưng tối đa chỉ hơn trăm năm mà thôi.

Còn la bàn này đã có từ mấy nghìn năm trước.

Rốt cuộc là vì trâm bạch ngọc được bảo quản kỹ lưỡng hay là la bàn bảo quản quá tệ?

Cây trâm cài này thể hiện điều gì, trên la bàn cũng không có chỗ lõm để đặt nó vào.

Xem ra nàng phải tìm hiểu bối cảnh lai lịch của trâm cài này đã.

Cố Thanh Hy nghiên cứu một lúc lâu cũng không nghiên cứu ra được rốt cuộc trâm cài này có tác dụng gì, trong lòng lại bận tâm về huyết chú của Ngọc tộc và Diệp Thần Phi.

Dù vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, nhưng nàng vẫn không thể nào ngủ được.

Đã ba ngày hai đêm không nghỉ ngơi rồi, nếu còn không ngủ nữa, nàng sợ bản thân sẽ không chịu được. Nàng cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ, chợp mắt một lúc.

Vừa ngủ được một lúc, Cố Thanh Hy đã bị tiếng ầm ĩ bên ngoài đánh thức.

“Phiền các ngươi thông báo với Dạ Vương phi một tiếng, chúng ta không mong nàng tự tay viết, cũng không cần nàng kể, chỉ mong nàng nói cho chúng ta biết kết cục của câu chuyện

Độc hậu trở về, nhà có bạo quân kia thế nào là được”.

“Vương phi đang nghỉ ngơi, các ngươi mau đi đi, phủ Dạ Vương không phải nơi các ngươi có thể gây chuyện”.

“Vậy chúng ta đợi Vương phi ngoài cổng”.

“Hơ, các ngươi tự tìm đường chết đúng không, có biết đây là đâu không? Đây là phủ Dạ Vương, chỉ cần Vương gia ra lệnh, đầu của các ngươi cũng không đủ chém đâu”.

“Chúng ta nghe ngóng được tin Vương gia đã đi đến sơn trang Thu Phong, không có ở trong phủ Dạ Vương”.

“Ồ, Vương gia không có ở đây thì các ngươi có thể làm loạn à, có tin ta lập tức thả chó cắn chết các ngươi không”.

Cố Thanh Hy bực bội thức dậy.

Nàng soi gương, quầng thâm mắt lại nặng hơn rồi.

Ngủ không đủ còn đau khổ hơn là không ngủ.

Nghe thấy bên ngoài ngày càng ồn ào, ngoài trước cổng lớn, bên ngoài tường viện cũng trở nên ầm ĩ.

Nàng cau mày, thức dậy đánh răng súc miệng.

“Dạ Vương phi, mong người tiếp tục viết truyện, phụ thân ta bị bệnh hấp hối, cũng vì truyện của người mà không nỡ ra đi, ông ấy muốn biết kết cục cuối cùng”.

“Dạ Vương phi, mẫu thân ta cũng nhắc mãi đến câu chuyện sau đó, người không viết, mẫu thân ta ăn không ngon ngủ không yên, người cũng gầy đi rồi”.

“Dạ Vương phi, còn có ta nữa, thê tử của ta đọc truyện đến mức nghiện rồi, bảo ta đi xin kết cục, nếu không xin được, nàng ấy sẽ dẫn theo con về nhà mẹ, xin người thương xót ta, tiếp tục viết truyện đi”.
Chương 389: Cầu hôn

Cố Thanh Hy đặt mạnh đũa xuống.

“Ồn ào ồn ào ồn ào, ồn ào đến mức ta ăn cơm cũng không vào nữa, quản gia, quản gia…”

“Bẩm Vương phi, trước đó quản gia đã bị Vương gia đuổi rồi, đến bây giờ Vương phủ vẫn không có quản gia”.

À…

Nàng quên mất, lúc trước quản gia bị nàng làm liên luỵ, cho nên đã bị đuổi.

“Vậy bây giờ Vương phủ do ai quản lý, còn không mau đuổi đám người bên ngoài đi, ồn ào khiến ta đau cả đầu”.

“Vương phi nương nương, nô tài có đuổi, nhưng bọn họ không chịu đi, dân chúng của một nửa Đế Đô đều tập trung tới, chúng ta đuổi một nhóm đi lại có một nhóm khác đến, cuồn cuộn không dứt, việc này… Vương phủ thật sự không thể làm gì hơn, cũng không thể giết sạch bọn họ được, dù gì bọn họ cũng đều là dân chúng tay trói gà không chặt mà”.

Tên khốn kiếp đó.

Không ngờ hắn ta lại xúi giục nhiều dân chúng đến trước cửa phủ của nàng làm loạn như thế.

Mới chỉ một buổi tối ngắn ngủi, nàng không tin những người dân này sẽ vì muốn đọc một câu chuyện mà to gan vây kín phủ Dạ Vương mãi như thế.

“Thu Nhi, chuẩn bị đi tới sơn trang Thu Phong”.

Vương phủ bị tên kia đánh sập ra rất nhiều lỗ thủng, không ít người dân đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy khung cảnh trong Vương phủ.

Không phải Dạ Mặc Uyên bảo nàng đi tới biệt viện Thu Phong à?

Nàng bèn mượn cơ hội đi trước, sau đó thì trốn đi, đến Ma tộc tìm chìa khoá hình trái tim đầu tiên.

Sơn trang Thu Phong có vô số cao thủ, canh gác nghiêm ngặt, hơn nữa biệt viện còn kiên cố, khắp nơi đều là trận pháp, nàng tuyệt đối không thể đi vào đó được.

Dưới sự bảo vệ của hạ nhân, Cố Thanh Hy ngồi lên xe ngựa rời đi từ hậu viện.

Nhưng vừa lên xe ngựa, nàng lập tức hối hận.

Bên ngoài xe ngựa có không ít cao thủ, ai cũng nhìn nàng chằm chằm, tựa như đoán được việc nàng sẽ lén trốn đi.

Xe ngựa còn làm bằng thép, dù là mở từ bên trong hay bên ngoài cũng không mở ra được.

Cố Thanh Hy lập tức sa sầm mặt: “Các ngươi muốn tạo phản à mà dám nhốt ta trong xe ngựa”.

“Vương phi bớt giận, đây là lệnh của Vương gia, thuộc hạ không thể không làm theo”.

Ông già.

Cố Thanh Hy chỉ muốn nguyền rủa chết Dạ Mặc Uyên.

Trên đường đi, Cố Thanh Hy cũng không tìm thấy cơ hội để trốn, chỉ có thể mặc cho họ đưa nàng tới sơn trang Thu Phong.

Vừa đi vào sơn trang Thu Phong không bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng khua chiêng gõ trống cầu hôn.

Tiếng nhạc mừng quá lớn, không chỉ sơn trang Thu Phong rộng lớn có thể nghe thấy rõ ràng mà trên đường còn thu hút rất nhiều dân chúng.

Không biết Thu Nhi nghe ngóng được chuyện hiếm thấy gì, nàng ta mặt mày hớn hở nói: “Tiểu thư, không biết là gia đình giàu có nào muốn cầu hôn nữa, làm hoành tráng lắm”.

“Ồ, hoành tráng đến mức nào?”

“Nghe nói chỉ châu báu đồ cổ đã có một trăm lẻ tám tương, còn có rất nhiều loại tơ lụa, mã não phỉ thuý, người khiêng sính lễ cũng chiếm tận mấy con phố”.

Cố Thanh Hy hơi sửng sốt.

Hoành tráng thế à?

Dù Hoàng đế cưới Hoàng hậu cũng không hoành tráng đến mức đó đâu?

Chẳng lẽ là thân vương nào đó?

Trong tất cả thân vương, chỉ có Dạ Mặc Uyên là có thực lực nhất, ngoài hắn thì không còn ai dám vượt quy định tổ chức hôn sự lớn nữa, dù sao cũng đang ở dưới chân thiên tử mà.

Hay là…

Dạ Mặc Uyên muốn cưới thiên kim thế gia nào đó?

Không, việc này càng không có khả năng.

“Sao ta cảm thấy nhạc mừng càng ngày càng gần vậy?”

“Thu Nhi cũng thấy khó hiểu, hình như ở ngay bên ngoài sơn trang Thu Phong, chẳng lẽ người đó muốn đến sơn trang Thu Phong cầu hôn?”

Không chỉ có Thu Nhi mà tất cả mọi người đều thấy nghi ngờ.

“Hình như biệt viện Thu Phong cũng không có thiên kim nào chưa lấy chồng cả, có khung cảnh hoành tráng như thế, cũng không thể là cầu hôn một nha hoàn được”.

Tiếng kèn trống quá lớn, họ không muốn chú ý cũng không được.

Cố Thanh Hy cau mày nói: “Đi, đi xem thử”.

“Tiểu thư, như thế hình như không ổn lắm, dù gì người cũng là Dạ Vương phi”.

“Ngươi không biết gì cả. Vì ta là Dạ Vương phi, cũng là nữ chủ nhân của biệt viện Thu Phong, cho nên mới càng phải đi xem thử, có lẽ người ta đến cầu hôn ta đấy”.

“Tiểu thư, người đừng nói đùa, nói đùa như thế không buồn cười chút nào”.

Cố Thanh Hy chỉ mũi nàng ta.

“Xem ngươi sợ hãi kia, ta đã thành hôn rồi, trong thiên hạ không ai không biết ta là nữ nhân của Dạ Mặc Uyên, còn ai dám cầu hôn ta chứ”.

“Cũng đúng, Vương gia của chúng ta là người hoàn mỹ nhất thiên hạ, không chỉ đẹp trai mà còn có quyền có tiền có thế, còn đối xử tốt với tiểu thư, nam nhân khác sao có thể sánh bằng Vương gia được. Trong thiên hạ này, nếu có người dám cầu hôn tiểu thư, Thu Nhi sẽ chặt đầu mình xuống cho hắn làm cầu đá luôn”.

Hai người vừa cười vừa nói đi tới cổng biệt viện Thu Phong.

Họ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài người đông nghìn nghịt, tất cả đều là người cầu hôn, hoàn toàn không thể nhìn ra đã xếp hàng dài mấy con phố.

Chỉ có thể nhìn ra một điều là có rất nhiều sính lễ, nhiều đến mức Cố Thanh Hy đếm không hết.

Dân chúng hai bên đường xôn xao hâm mộ, tất cả nữ tử đều mong muốn đối tượng cầu hôn là chính họ.

Cố Thanh Hy hỏi: “Mấy người các ngươi chặn cổng nhà ta có phải hơi thất đức không, mau, muốn đi đâu cầu hôn thì đi nhanh lên”.

“Chúng ta là đến đây cầu hôn”.

“Ồ… Cầu hôn ai?”

“Tam tiểu thư phủ Thừa Tướng, Cố Thanh Hy”.

“Ặc…”

Cố Thanh Hy suýt cắn trúng đầu lưỡi mình.

Thu Nhi cũng sững sờ.

Người của sơn trang Thu Phong đồng loạt ngơ ngác.

Cầu hôn Dạ Vương phi của họ?

Đầu óc người này có vấn đề à.

Vương phi là nữ nhân của chiến thần đấy.

“Ngươi vừa nói cái gì, đến cầu hôn ai?”, Cố Thanh Hy không chắc chắn hỏi lại lần nữa.

“Cầu hôn Tam tiểu thư Cố Thanh Hy của phủ Thừa Tướng”.

“Đợi đã… chủ tử của các ngươi là ai?”

“Đương nhiên là ta rồi”.

Một giọng nói quyến rũ vang lên, sau đó, một mỹ nam tuyệt thế xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK