Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276: Ma tộc và Thiên Phần tộc gặp nhau

Bên trong không có ánh mặt trời, những cây sắt nhọn vẫn không ngừng đâm vào, hệt như nó đã xuyên thấu cơ thế Diệp Phong.

Những hình ảnh trong quá khứ lại hiện lên trong mắt hắn ta.

Diệp Phong cắn chặt môi, không dám để mình phát ra chút âm thanh nào, sợ hoàng hậu Sở Quốc lo lắng.

“Thả hắn ra… Nếu các ngươi không chịu thả hắn, Sở Quốc ta sẽ không tha cho các ngươi”.

“Ồ… Bà tưởng là bà có thể sống sót rời khỏi nơi này hả?”

Lòng Diệp Phong chợt lạnh.

Nếu hoàng hậu Sở Quốc xảy ra chuyện gì...

Hắn ta thật sự không dám tưởng tượng tới hậu quả.

Hận… Mầm móng của thù hận dần đâm chồi cắm rễ trong lòng hắn ta, cuối cùng lan ra khắp toàn thân, không ngừng trưởng thành, mở rộng trong lòng hắn ta…

“Dưới đó là biển máu, hoàng hậu Sở Quốc chết ở đây, cả xương cốt cũng không thể tìm thấy, dù hoàng đế Sở Quốc có nghi ngờ thì cũng không thể tìm tới bọn ta”.

“Nơi này khá trống trải, phong cảnh cũng đẹp, chôn xác ở đây, ta thấy cũng ổn đấy”.

Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ kẻ hát người khen hay, rõ ràng là giết người, bọn họ lại nói như đang tán gẫu bình thường. Trong mắt họ, giết người cũng chẳng khác gì cơm bữa.

Trong hộp sắt, tuy Diệp Phong không thể nhìn thấy, nhưng lại có thể nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, hắn ta vùng vẫy muốn ra ngoài, lại bị những cây sắt đó ghim chặt, chỉ cử động một chút thôi đã đau đến nỗi phải hít khí lạnh, ngày càng có thêm nhiều máu tươi chảy xuống.

“Nếu ngươi dám giết bà ấy, dù ta có chết thì thành ma cũng sẽ bám lấy ngươi, nguyền rủa ngươi”, Diệp Phong tức giận mắng.

Ánh mắt Lan kỳ chủ trở nên hung ác.

Từ lúc năm tuổi Diệp Phong đã theo ông ta, dù trước đó từng chống cự, từng hận, nhưng hắn ta chưa bao giờ dùng cái giọng lạnh lẽo đó để nói chuyện với ông ta.

Giọng nói lạnh lẽo đó hệt như được thốt ra từ hầm băng ngàn năm, lại như phát ra từ tận xương tủy.

Lẽ ra còn muốn giữ hoàng hậu lại để tra tấn Diệp Phong một phen, nhưng bây giờ ông ta đã thay đổi suy nghĩ, hoàng hậu Sở Quốc phải chết.

Lan kỳ chủ cười lạnh: “Chém đứt tay chân nữ nhân này, vứt xuống biển máu, bổn tọa muốn bà ta chết không toàn thây”.

“Rõ”.

“Dừng lại, dừng lại…”

Diệp Phong không quan tâm đến sự đau đớn trên người, cố đẩy cửa sắt ra nhưng vết thương của hắn ta chồng chất, nội lực đã hao tổn hết, cửa sắt hệt như tường đồng vách sắt, dù có dồn hết toàn bộ sức lực cũng không thể lay động chút nào.

Bên ngoài, vài kì thủ cầm dao lên, đi tới chỗ hoàng hậu Sở Quốc.

Hoàng hậu Sở Quốc yếu ớt mắng: “Ác giả ác báo, sớm muộn gì cũng có một ngày, các ngươi sẽ gặp báo ứng”.

Dao giơ lên cao, kỳ thủ đang muốn chém đứt tay chân bà ấy, lòng bàn tay Cố Thanh Hy siết chặt. Nếu Thiên Phần tộc vẫn không chịu xuất hiện, nàng sẽ đích thân ra tay cứu hoàng hậu Sở Quốc.

May mắn là, khi con dao vừa vung lên thì một luồng nội lực mạnh mẽ đã đánh tới, chẳng những đánh bay con dao mà cả mấy kỳ thủ kia cũng bị thương, một đám hấp hối nằm dài dưới đất.

Ngẩng đầu nhìn lại thì đã thấy mấy trưởng lão Thiên Phần tộc dẫn đệ tử trong tộc đi tới, tạo thành trạng thái giằng co với người Ma tộc.

Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ còn một chút nữa.

Chỉ một chút nữa thôi, hoàng hậu Sở Quốc rất có thể sẽ chết ở đây.

Phù Quang mặc quần áo của kỳ thủ Ma tộc, đeo mặt nạ đầu lâu, mũi nhân giẫm nhẹ, trở lại bên cạnh Cố Thanh Hy.

“Sao lâu thế?”, Cố Thanh Hy hỏi.

“Bẩm báo chủ tử, người Thiên Phần tộc rất cẩn thận, thuộc phải phải vất vả lắm mới lừa được họ”.

Tim Phù Quang vẫn đập nhanh thình thịch.

Chủ tử lại dùng chuông Phá Hồn để hấp dẫn người Thiên Phần tộc, lừa người Thiên Phần tộc đánh giết đám Lan kỳ chủ.

Nhưng nếu như màn kịch này bị vạch trần, chủ tử không chỉ mất đi chuông Phá Hồn, mà có thể còn phải bỏ mạng.

Cố Thanh Hy khẽ đáp lời, cầm lấy quần áo và mặt nạ kỳ thủ của Ma tộc mà Phù Quang đưa cho, nhanh nhẹn khoác lên người, lại đeo mặt nạ đầu lâu lên, mong là Diệp Phong có thể gắng gượng thêm chút nữa.

Dưới lưng chừng núi.

Lan kỳ chủ liếc nhìn hơn người người Thiên Phần tộc đang nổi giận, không nhịn được cười lạnh: “Ma tộc và Thiên Phần tộc trước giờ không dính dáng gì tới nhau, sao, các ngươi muốn khai chiến đoạt bảo hả?”

Dù có đoạt bảo thì cũng hơi sớm rồi đó, bây giờ họ còn chưa vào được miệng hồ lô cơ mà.

Thiên Phần tộc có hai trưởng lão, một người là Quân Nhan trưởng lão, một người là Vân Phi Diệp trưởng lão, nghe Lan kỳ chủ nói thế thì oán khí trong lòng dâng lên.

“Nếu lão phu không nhớ nhầm, lần trước trong trận chiến núi Vọng Hồn, Ma chủ các ngươi đã đánh thiếu chủ bọn ta bị thương nặng, Lan kỳ chủ không quên chứ”.

Lan kỳ chủ câm nín.

Đại chiến lần trước, hình như đúng là Ma chủ bọn họ đuối lý.

Ma chủ của bọn họ muốn có được nụ cười của mỹ nhân mà buông tha cho việc giết chết Dạ Mặc Uyên, ngược lại còn chạy tới chăm sóc hắn, hợp sức đánh thiếu chủ Thiên Phần tộc là Ôn Thiếu Nghi trọng thương.

Vân trưởng lão hết sức tức giận: “Lần này đến núi Huyết Hồ Lô tầm bảo, các thế lực lớn đã thành lập lời thề ước, mọi người đến miệng hồ lô đoạt bảo, chưa vào đến miệng hồ lô, không một kẻ nào được phép đánh giết, gài bẫy đối phương. Thế mà Ma tộc các ngươi cũng mặt dày mày dạn quá, còn chưa đến nơi đã muốn chiếm hết lợi về mình”.
Chương 277: Cứu người

Quan trọng nhất là, tất cả đều là âm mưu của bọn chúng, bọn chúng chỉ muốn kéo bọn họ chịu tội thay.

Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ nghe vậy hơi ngẩn người, cũng không hiểu Vân trưởng lão có ý gì.

Vân trưởng lão cũng không muốn phí lời với ông ta: “Thả người trong thùng sắt ra, chúng ta chỉ cần hắn”.

Lan kỳ chủ bừng hiểu ra: “Vân trưởng lão đã từng này tuổi mà cũng có khẩu vị này, ha… nếu là người khác thì bổn tọa còn có thể tặng cho Vân trưởng lão, nhưng người trong thùng sắt ấy à, xin thứ lỗi cho bổn tọa không thể đồng ý, vì bổn tọa đã tặng hắn cho Mẫu Đơn kỳ chủ rồi”.

“Cái gì mà khẩu vị này khẩu vị nọ, tên họ Lan, ta nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không giao người trong thùng sắt ra, Thiên Phần tộc chúng ta thề không bỏ qua cho các ngươi”.

Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ tự cho rằng họ đã có thái độ đã rất tốt rồi, nhưng người Thiên Phần tộc lại liên tục ép người, thực sự khiến người ta tức giận.

“Ngươi cho rằng Ma tộc chúng ta sợ các ngươi ư?”

Ngọn lửa chiến vừa động đã bùng lên.

Cố Thanh Hy cười lạnh lùng,

Những người này chẳng ai tốt đẹp hết, chết hết ở đây là tốt nhất.

“Đi, chúng ta vòng từ phía sau”.

“Rõ”.

Phù Quang không thể không khâm phục đầu óc của chủ tử.

Cũng chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra, cho hắn ta giả làm người của Ma tộc, cố ý tiết lộ bí mật cho Thiên Phần tộc, nói người của ma tộc đang nghiêm hình tra hỏi Diệp Phong, phạm nhân trong thùng sắt, bởi vì Diệp Phong là bạn của Cố Thanh Hy, hắn ta biết chuông Phá hồn ở đâu, cũng đã thu thập đầy đủ bản đồ của chuông Phá hồn. Thậm chí còn có cách tiến vào cửa núi Hồ Lô.

Quan trọng nhất là nàng còn cho hắn ta cố ý tung tin đồn, nói Long Châu ở trên núi Hồ Lô Huyết là thông tin do người của ma tộc cố ý phát ra, bởi vì lối vào Hồ Lô nguy hiểm, họ không dám dấn thân vào nguy hiểm, cho nên kéo một số thế lực lớn đến thăm dò cho họ, coi như quỷ chết thay, còn mắng chửi người Thiên Phần tộc sấp mặt một cách vô cùng cay độc.

Quả nhiên Thiên Phần tộc mắc bẫy, cũng nổi giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thiên Phần tộc và Mạc tộc cãi nhau rất kịch liệt.

Cố Thanh Hy nhặt một hòn đá, đập mạnh về phía đầu của Vân trưởng lão, hét lớn nói: “Lão già chết tiệt Thiên Phần tộc, ngươi dám sỉ nhục kỳ chủ chúng ta, cẩn thận ta lấy mạng chó của ngươi”.

Trán ông ta bị ném đá, lập tức sưng phồng, lại thêm lời của nàng, Vân trưởng lão lập tức gọi mấy người xông giết về phía Lan kỳ chủ.

Lan kỳ chủ cau mày.

Còn đang muốn điều ra rõ là tên thuộc hạ nào ra tay thì Vân trưởng lão đã xông đến.

“Lão già, ta nhịn ngươi đủ rồi, nếu ngươi không dừng tay, cẩn thận ta không khách sáo với ngươi đâu”.

“Lão biến thái, ta nhịn ngươi còn lâu hơn, lão quỷ độc ác nhà ngươi, trông xấu xí khó coi đã đành, lại còn nằm mơ giữa ban ngày, tưởng rằng ngủ với vài người hầu trẻ trung xinh đẹp thì mình cũng có thể anh tuấn vô địch ư, ta khinh”.

Sắc mặt Lan kỳ chủ vô cùng khó coi, bị ông ta kích động bùng lên lửa giận.

“Phập…”

Hai chưởng đập vào nhau, phong vân biến sắc.

Quân trưởng lão thấy vậy, vung tay, trực tiếp hạ lệnh: “Cứu người trong thùng sắt ra, đưa đi”.

“Rõ”.

Người của Thiên Phần tộc đồng loạt ào lên.

Mẫu Đơn kỳ chủ cười lạnh lùng.

Coi ông ta là người chết ư?

Diệp Phong đã là người của ông ta, ai dám cướp với hắn ta?

“Lên”.

Mẫu Đơn kỳ chủ cũng vung tay, tự bước ngang ra, một vòng lốc xoáy quét qua.

Hỗn chiến bắt đầu.

Cố Thanh Hy cũng gia nhập chiến trường, nhưng nàng chỉ bảo vệ bên cạnh thùng sắt, lớn tiếng hô: “Bảo vệ người trong thùng sắt, bảo vệ người trong thùng sắt, tuyệt đối không được để hắn ta bị người của Thiên Phần tộc cướp đi”.

Đám người Thiên Phần tộc ban đầu còn nghi ngờ, nghe thấy câu đó của Cố Thanh Hy, trực tiếp kiên định với suy nghĩ trong lòng.

Người hầu trong thùng sắt chính là vì biết chuông Phá hồn ở đâu, cũng biết làm thế nào để vào cửa núi Hồ Lô, cho nên mới chịu khổ hình.

Thấy máu tươi nhức mắt chảy trên nền đất, bọn họ chỉ sợ người trong thùng sắt không chịu nổi hành hạ, chết tại chỗ, cho nên càng ra tay mạnh hơn, đúng là đánh bạt mạng liều chết.

Đám người Lan kỳ chủ có võ công cao cường, võ công của trưởng lão Thiên Phần tộc cũng không kém, nhất thời thành trận chiến giằng co.

Cố Thanh Hy tìm kiếm một lúc, cũng không thể tìm được chỗ mở thùng sắt, thùng sắt này không một khe hở, dường như không thể phá mở.

Nàng chỉ có thể lấy ra một viên Tuyết Tinh Hạch, đặt lên người hoàng hậu Sở Quốc thoi thóp thở.

Có Tuyết Tinh Hạch, khí nóng trên người hoàng hậu Sở Quốc giảm đi rất nhiều, từng đợt mát lạnh tràn vào cơ thể.

Bà ta ngước mắt, nghi hoặc nhìn người đến.

“Phu nhân, là ta, nơi này nguy hiểm, người đi cùng Phù Quang trước đi, yên tâm, ta sẽ cứu Diệp Phong ra”.

“Cố… Cố cô…”

“Suỵt, mau đi đi”.

Cố Thanh Hy đỡ Hoàng hậu Sở Quốc dậy, chạy về phía thùng sắt, miệng vẫn hô lớn: “Kỳ chủ đã nói, phải để người phụ nữ này chết không toàn thây, ta phải chém hai chân hai tay của bà ta, rồi đẩy bà ta vào trong biển máu”.

Nói thì nói vậy, Cố Thanh Hy đẩy bà ta cho Phù Quang.

Phù Quang hiểu ý, nhân lúc mọi người không chú ý, đưa Hoàng hậu Sở Quốc bỏ chạy thuận lợi.

Cố Thanh Hy lại tìm một lúc bên thùng sắt, cuối cùng, nàng sờ được một chỗ nhô ra, ấn xuống, cánh cửa thùng sắt mở ra.

“Ừm…”

Cánh cửa mở ra, chích cắm trên người Diệp Phong cũng được rút ra, máu tươi tuôn ra ào ào như nước chảy, đau đến mức Diệp Phong suýt ngất đi.

Động tĩnh bên này làm kinh động đám người đang trong trận đại chiến.

Lan kỳ chủ phản ứng đầu tiên: “Ngươi là ai?”

Đám người Vân trưởng lão cũng ngẩn người.

Cố Thanh Hy dìu đỡ Diệp Phong đứng không vững, lớn giọng nói: “Thiếu tộc chủ biết chuyện xảy ra ở đây, bảo ta thay đổi dung nhan thành kỳ thủ ma tộc, đưa Diệp Phong về cho hắn”.
Chương 278: Bỏ chạy

“Ha…lão già mà không chết, quả nhiên các ngươi đến vì Diệp Phong, to gan dám cướp Diệp Phong, các ngươi phải chết”.

Lan kỳ chủ nổi giận, Vân trưởng lão không cẩn thận trúng một chưởng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hư yếu đi mấy phần.

Cố Thanh Hy vội nói: “Trưởng lão… có cần thuộc hạ đi mời thiếu tộc chủ đến hỗ trợ ngài không”.

“Không cần, đưa Diệp Phong đi đi, phải đích thân đưa đến trước mặt thiếu tộc chủ”.

“Vâng…”

Cố Thanh Hy nói nghiêm mặt, ánh mắt lo lắng không có chút sơ hở, người của Thiên Phần tộc không hề nghi ngờ, người nào cũng dốc hết sức ngăn cản người của ma tộc, tranh thủ thời gian cho Cố Thanh Hy.

Kích sắt cắm quá sâu, Cố Thanh Hy thử mấy lần cũng không thể rút ra khỏi Diệp Phong, ngược lại càng khiến hắn ta máu chảy đẫm đìa.

Nàng cắn răng, thấp giọng nói: “Ngươi cố lên, nếu người dám chết, lên trời xanh, xuống hoàng tuyền, ta cũng sẽ không tha cho ngươi”.

Ý thức Diệp Phong mơ màng.

Nhưng giọng nói của Cố Thanh Hy, hắn ta ít nhiều cũng nhớ.

Câu nếu người dám chết, lên trời xanh, xuống hoàng tuyền, ta cũng sẽ không tha cho ngươi, khiến cơ thể hắn ta run lên, người cũng có thêm tinh thần.

Hắn ta cố gắng mở mắt, lại thấy Cố Thanh Hy nhét một viên Tuyết Tinh Hạch lên người hắn ta, lại đút cho hắn ba viên thuốc.

Có Tuyết Tinh Hạch và ba viên thuốc, hắn đỡ hơn rất nhiều, nhưng mất máu quá nhiều, thương tích chồng chất, vẫn khiến hắn ta hoa mắt chóng mặt.

“Cắm quá chặt, ta chỉ có thể cố kéo ngươi ra, ngươi cố chịu nhé”.

Không đợi Diệp Phong nói gì, Cố Thanh Hy đã cố gắng kéo hắn lên.

Kích đâm được rút khỏi cơ thể Diệp Phong, máu tươi trút ra như nước sông vỡ đê, trông vô cùng kinh hãi.

Cố Thanh Hy nổi giận đùng đùng.

Đám người độc ác Ma tộc, sớm muộn cũng có một ngày, nàng phải đích thân thịt bọn chúng.

Diệp Phong bị thương quá nặng, Cố Thanh Hy dứt khoát cõng hắn ta đi luôn.

Dáng người nàng nhỏ nhắn, nhưng cõng Diệp Phong bỏ chạy như bay.

Người của Thiên Phần tộc trước tiên là kinh sợ người của ma tộc, lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy hành hạ một người sống thành một người chết.

Sau đó là kinh ngạc vì trong Thiên Phần tộc, từ lúc nào lại có đệ tử tộc môn thấp bé nhỏ nhắn như vậy chạy đến?

Trông nhẹ nhàng như vậy, tuyệt đối không phải đệ tử bình thường có thể làm được.

Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ thấy vật sở hữu của mình bị cướp đi, tấn công càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, đánh cho Thiên Phần tộc đến mức có dấu hiệu sắp bại trận.

Trận chiến ở đây vẫn tiếp tục diễn ra.

Ở bên khác, Cố Thanh Hy cõng Diệp Phong chạy một đoạn đường dài mới dừng lại.

“Không ổn, ngươi chảy quá nhiều máu, còn không cầm máu, ngươi sẽ chảy hết máu mà chết”.

Cố Thanh Hy đặt hắn ta xuống, vừa giúp hắn ta cầm máu, vừa nói.

Trong không gian của nàng có không ít thuốc cầm máu, cũng có không ít vải băng, nhưng trong thời gian ngắn muốn băng bó hết toàn bộ vết thương của hắn ta, thì không thể.

“Vãi… còn có kim châm nhỏ, tất cả cắm trong trong cơ thể ngươi, chỉ có thể dùng nam châm hút ra”.

Ở nơi hoang vu này, tìm đâu ra nam châm?

Cố Thanh Hy cố nhịn nỗi thương xót, băng bó từng vết thương cho hắn ta.

Phù Quang bước chậm lại, đứng ở chỗ không xa đợi bọn họ.

Hắn ta cau mày.

Diệp Phong chảy quá nhiều máu, cả đoạn đường đi qua đều là máu của hắn ta, người của ma tộc và Thiên Phần tộc có thể tìm được thuận theo vết máu.

Nếu không làm sạch máu, bọn họ không ai rời khỏi đây được.

Phù Quang liền đi xử lý dấu vết máu.

Hoàng hậu Sở Quốc yếu ớt loạng choạng chạy đến.

Bà ta không dám chạm vào Diệp Phong, sợ chạm vào, hắn ta sẽ vỡ vụn như đồ gốm.

Nhìn khuôn mặt trắng nhợt như từng quen biết của hắn ta, Hoàng hậu Sở Quốc run run đưa tay vuốt kéo áo sau lưng hắn ta xuống.

Không biết tại sao, Diệp Phong ngồi dậy, né tránh tay của Hoàng hậu Sở Quốc, cơ thể không ngừng run lên, ánh mắt cũng hoảng hốt.

Cố Thanh Hy tưởng rằng nàng quá mạnh tay, bèn an ủi nói: “Ta đã rất nhẹ nhàng rồi, ngươi cố chịu một chút”.

“Ta… không… không sao”.

Diệp Phong kéo áo, không muốn để Cố Thanh Hy xử lý vết thương.

Áo của hắn ta bị rách tả tơi, Diệp Phong chỉ có thể dựa vào gốc cây, cố hết khả năng che giấu vết bớt sau lưng.

Hắn ta cử động rất cẩn thận nhẹ nhàng, cơ thể không run rẩy.

Cố Thanh Hy cau mày.

Chẳng lẽ là vì hắn ta từng là người hầu, không thích người khác cởi áo bôi thuốc cho hắn ta?

Hoàng hậu Sở Quốc nóng ruột, muốn xem sau lưng hắn ta có vết bớt hay không.

Nhưng ánh mắt sợ hãi của Diệp Phong khiến bà ta không nhẫn tâm xem nữa.

Từng câu của Lan kỳ chủ quanh quẩn bên tai, bà ta không quên, trước đây Diệp Phong chỉ là một người hầu.

Việc người hầu sợ nhất là người khác cởi áo của hắn ta.

“Chủ tử, người của Thiên Phần tộc đuổi đến rồi”.

“Ngươi đưa họ đi, ta đi dụ bọn chúng”.

“Người đuổi theo không phải là trưởng lão của Thiên Phần tộc, mà là thiếu tộc chủ Ôn Thiếu Nghi”.

“Ôn Thiếu Nghi?”

Người đàn ông này không dễ bị gạt.

“Bọn chúng có mấy người?”, Cố Thanh Hy hỏi.

“Chỉ một mình hắn ta”.

“Một người? Vậy còn được”, ngươi đưa bọn họ rời khỏi đây đi”.

“Chủ tử, thế còn người thì sao?”

“Ta tự có cách. Phù Quang, ngươi để mắt một chút, nếu không ai đuổi theo các ngươi, thì các ngươi chạy đến khe núi phía Đông, chỉ cần các ngươi đến khe núi phía Đông thì sẽ an toàn”.

Dạ Mặc Uyên ở khe núi phía Tây, bất luận thế nào nàng cũng không thể dẫn dụ địch qua đó, kể cả là kẻ địch không quan trọng.

Khe núi phía Đông có điểm phòng ngự mà hắn ngầm để lại, chắc sẽ tốt hơn.
Chương 279: Dẫn dụ

“Cố Thanh Hy, hay là để ta dẫn dụ hắn đi, ta từng này tuổi, cơ thể như dầu khổ đèn cạn, chỉ là cái mạng tàn tạ, không đáng…”

“Để ta”.

Diệp Phong giãy dụa, nhưng hắn ta hơi khẽ động đậy, máu tươi lại nhỏ ra.

Phù Quang quỳ một chân xuống, muốn xin Cố Thanh Hy để hắn ta đi.

Cố Thanh Hy bĩu mỗi: “Các ngươi dẹp đi, kể cả bốn chúng ta cộng lại cũng không thắng nổi một ngón tay của hắn. Bây giờ phải dựa vào trí, không phải võ lực, nếu các ngươi còn coi là ta bạn, thì làm theo lời ta, đừng để ta phân tâm”.

Phù Quang cau mày, đảo nhìn một lượt núi Hồ Lô Huyết hiểm trở, lại nhìn Cố Thanh Hy thản nhiên như mây gió, tràn đầy tự tin, cuối cùng tuân lệnh.

Không đánh lại được Ôn Thiếu Nghi, hắn ta chỉ có thể cố hết sức làm tốt mọi chuyện để chủ tử không lo lắng.

“Chủ tử yên tâm, ta nhất định sẽ đưa họ đến khe núi an toàn, rồi đưa ra khỏi núi Hồ Lô Huyết”.

“Tiểu Phù Quang thật ngoan”.

Cố Thanh Hy véo đôi má thanh tú của hắn ta, hít sâu một hơi, chạy về phía trước.

Đám người Phù Quang lo lắng nhìn bóng dáng của nàng, thực sự không biết nàng muốn thoát khỏi thiếu chủ Thiên Phần tộc an toàn bằng cách nào.

“Đi thôi”.

Phù Quang cõng Diệp Phong, hỏi: “Phu nhân, người còn chịu được nữa không?”

“Chịu… chịu được”.

Cho dù không chịu được, bà ta cũng sẽ cố hết sức cầm cự.

Diệp Phong lặng lẽ không nói một tiếng, đôi mắt không còn ánh sáng trước đó, trầm mặc khiến người ta sợ hãi.

Không ai biết rốt cuộc Diệp Phong đang nghĩ gì, chỉ là ánh mắt của hắn ta rất khác trước đây.

Một bên khác của núi Hồ Lô.

Cố Thanh Hy dựa vào vách đá, hai tay khoanh trước ngực, miệng thỉnh thoảng huýt sáo thờ ơ, thái độ ung dung tự nhiên.

Ôn Thiếu Nghi mặc áo trắng, không nhuốm chút bụi, tựa như một vị thần linh vừa giáng thế, tựa tiên giáng trần kỳ ảo, cử chỉ nho nhã khó diễn tả thành lời.

Hắn ta đeo mặt nạ hồ điệp, không nhìn ra khuôn mặt thật, nhưng khí chất xuất chúng, mái tóc dài đen như mực chỉ dùng một dải tơ trắng búi lại, gió nhẹ thổi qua, tóc đen bay bay, đẹp như tiên.

Cố Thanh Hy huýt sáo một tiếng, ánh mắt ung dung, nhìn khắp toàn thân hắn ta một lượt, cười nhạo nói: “Soái ca, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Ôn Thiếu Nghi ngước mắt, khóe miệng thấp thoáng ý cười.

Hắn ta cũng nhìn dò xét Cố Thanh Hy một lượt.

Cố Thanh Hy mặc áo to rộng của kỳ thủ ma tộc, đã che lấp hết dáng người hoàn hảo, đường cong tinh tế của nàng.

Nàng không đeo mặt nạ đầu lâu, khuôn mặt đẹp tựa tiên nữ Cửu Thiên hạ phàm.

Đặc biệt là nụ cười của nàng, trong trẻo, vô hại, thuần khiết, kết hợp với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng, bất kỳ ai nhìn đều rất dễ chịu.

Nhưng hắn ta biết Cố Thanh Hy không vô hại, thuần khiết như vẻ bề ngoài.

Ngược lại, nàng rất giảo hoạt, lòng dạ đen tối, âm hiểm.

“Đúng là rất trùng hợp”.

Ôn Thiếu Nghi cất giọng nhẹ nhàng dễ nghe, rất có hàm ý.

Dường như hắn ta cũng sớm đoán được những người khác sẽ không có mặt ở đây.

“Chúng ta đã có duyên như vậy, chi bằng ngươi tháo mặt nạ xuống, để ta xem trông ngươi có vừa điển trai lạnh lùng vừa ngọt ngào ấm áp không”.

“Ha… ngươi đùa giỡn đám thuộc hạ của ta xoay vòng vòng, còn dám bảo ta tháo mặt nạ xuống?”

Bị phát hiện nói dối, Cố Thanh Hy không chút lúng túng, ngược lại càng cười tươi thành thật.

“Ông trời có lương tâm, ta thực sự muốn Diệp Phong giao ra bản đồ, dâng cho ngươi bằng cả hai tay, tiếc rằng trong tay hắn không có bản đồ, ta chỉ đành đến xin lỗi ngươi”.

“Trong tay hắn không có bản đồ, vậy thì chắc chắn bản đồ ở trong tay ngươi”.

“Nếu bản đồ ở trong tay ta, thì ta tự đi tìm Long Châu rồi, còn cần ở đây đợi ngươi chắc”.

Đôi mắt ôn hòa của Ôn Thiếu Nghi khẽ đảo nhìn, cười nhạt nói: “Dạ Mặc Uyên đâu, không đến cùng ngươi à?”

“Nơi này vừa lạnh vừa xa xôi hoang vu, một vương gia yếu mềm như hắn làm sao có thể đến đây”.

Ôn Thiếu Nghi không nói gì, nhưng trong mắt viết đầy chữ không tin.

Dường như không muốn nhiều lời với Cố Thanh Hy, Ôn Thiếu Nghi nói thẳng: “Cho ngươi hai lựa chọn, một là chết, hai là giao chuông Phá hồn ra”.

“Chỉ là một cái chuông Phá hồn thôi, cho dù ngươi có được, thì có liên quan gì đến ở đây?”, Cố Thanh Hy xòe tay.

“Trên núi Tầm Long, bầu trời đột nhiên xuất hiện hào quang bảy màu, trong hào quang thấp thoáng lộ ra một cái chuông, người dụng tậm một chút đều biết, đó là linh quang được phát ra sau khi mảnh vỡ của chuông phá hồn hợp lại”.

Cố Thanh Hy sờ cằm.

Trong hào quang bảy màu có bóng của chuông ư? Sao nàng không nhìn thấy?

“Sự kiên nhẫn của ta có hạn, Dạ Vương Phi chớ thử lòng nhẫn nại của ta”.

Ôn Thiếu Nghi bước lên phía trước, tuy đang cười, nhưng trong nụ cười lộ ra vẻ lạnh thấu xương, khiến người ta phát run khó hiểu.

“Được, việc đến nước này, ta thẳng thắn nói với người vậy, chuông Phá Hồn bị Lan kỳ chủ của ma tộc cướp đi rồi, ta không có, nếu ngươi không tin có thể lục soát người của ta”.

Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị sẵn sàng bị lục soát người.

Nghe vậy, sắc mặt Ôn Thiếu Nghi lại lạnh thêm mấy phần.

“Thật không khéo là ta vừa chạm mặt với Lan kỳ chủ, ông ta không biết ngươi ở đây, cũng vô tình bắt Diệp Phong, thì lấy đâu ra chuông Phá Hồn?”

“Đó là vì ông ta nói dối ngươi”.

“Ngươi cảm thấy bản thiếu chủ bị mù ư? Ngay cả trắng đen thật giả cũng không phân biệt được?”

“Ta đã nói rồi, nếu ngươi không tin, cứ việc lục soát người ta là được”.

Ôn Thiếu Nghi lại tiến thêm mấy bước, khí lạnh trên người tỏa ra.

Cố Thanh Hy cảm nhận được sát khí lướt qua.

Nếu câu trả lời của nàng không hợp ý Ôn Thiếu Nghi, e rằng hắn ta sẽ giết nàng thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK