Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt đầy tơ máu của Dạ Mặc Uyên lạnh lùng liếc nàng, lúc này đôi mắt sâu không thấy đáy giống như đầm lầy đó đang chứa một ngọn lửa giận sắp bùng cháy.

Mọi người không hề nghi ngờ, chỉ cần hơi nhen nhóm thôi, ngọn lửa đó sẽ biến thành lửa cháy lan đồng, một khi cháy là không thể thu.

“Cô có biết cô đang nói gì không?”, giọng điệu trầm thấp chứa đựng sự cảnh cáo.

Cố Thanh Hy mỉm cười, bỗng đổi thái độ, ôm chân Dạ Mặc Uyên ăn vạ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp của thiếu nữ.

“Biết, lâu không gặp ngài, ta nhớ ngài quá”.

Một câu nói đơn giản lại giống như nước mát làm giảm bớt lửa giận của Dạ Mặc Uyên đi nhiều.

“Vương gia, ngài đừng tức giận nữa, cứ nhíu mày như vậy nhanh già lắm”.

“Buông tay”, Dạ Mặc Uyên quát lên.

“Không buông, không buông”, nói xong, Cố Thanh Hy lại ôm chặt thêm, thậm chí còn dán khuôn mặt của mình lên đó.

“…”

“Bình thường cô đều dụ dỗ đàn ông khác như vậy sao?”

“Không có, ta chỉ dụ dỗ ngài”.

“Ha… Đừng tưởng ta không biết mấy ngày nay cô đã làm chuyện tốt gì”, Dạ Mặc Uyên lại không đẩy nàng ra, mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng sắc mặt không còn u ám đáng sợ như vừa nãy nữa.

“Chuyện tốt ta làm nhiều lắm, ví dụ như ta đã cứu rất nhiều người hầu ở núi Vọng Hồn, ví dụ như ta còn cứu Diệp Phong, cứu A Mạc, có tính là tích công đức thay ngài không?”

Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn nhìn ra manh mối gì đó từ trên mặt nàng.

“Cô có biết A Mạc mà cô nói là ai không?”

“Biết chứ, đệ… người ta lần đầu tiên dựa vào bản lĩnh của mình mà cứu được. Vương gia, có phải ngài biết thân phận của hắn ta không? Nếu ngài biết thì nói cho ta nghe đi”.

“Không biết”.

Cố Thanh Hy cười giễu trong lòng.

Không biết?

Lừa ai chứ.

Coi nàng là đứa trẻ lên ba à?

“Sau này tránh xa hắn ta một chút”.

“Vì sao…”

“Nếu cô đến gần hắn ta, ta sẽ đánh gãy chân chó của cô, dù sao tàn phế cũng rất xứng đôi với tàn phế”.

“Sao có thể như vậy được, hai người đều tàn phế ra ngoài người khác sẽ cười chết. Nghe ta nói, ngài cứ tiếp tục tàn phế đi là được rồi, ta không cần tàn phế nữa”.

“Cô nói cái gì?”, Dạ Mặc Uyên nheo mắt lại.

“Ta nói, hai chân ngài sẽ hồi phục lại nhanh thôi, ngài sẽ không phải tàn phế thêm nữa”.

Cố Thanh Hy bưng trà tuyết dâng lên lần nữa: “Vương gia, trà này ta pha rất vất vả, lúc đun nước còn làm phỏng tay trái của mình. Ngài uống một chút đi có được không? Cứ coi như nể mặt ta”.

Dạ Mặc Uyên lén liếc nhìn tay trái của nàng, tay trái nàng giấu trong tay áo, hoàn toàn không nhìn ra bị phỏng chỗ nào.

Còn chưa kịp suy nghĩ xem có nên nhận lấy trà của nàng không, Cố Thanh Hy đã nhét tách trà vào tay hắn.

“Mau uống đi”.

Dạ Mặc Uyên cầm lên, khẽ nhấp môi, sau đó không kìm được nhíu mày.

Trà gì thế này, vừa lạnh vừa đắng vừa chát, thật là khó uống. Hắn nghi ngờ Cố Thanh Hy không đợi nước sôi mà đã pha trà rồi.

“Vương gia, trà ngài cũng uống rồi, khi nào thì phái người đến thôn Tiểu Hà bảo vệ Diệp bà bà và thôn dân trước?”

Tay cầm tách trà của Dạ Mặc Uyên run rẩy.

Hắn biết ngay tách trà này “không dễ uống”.

Hắn chán nản buông tách trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Sống chết của người dân thôn Tiểu Hà liên quan gì đến bản vương?”

“Đương nhiên là có liên quan, ngài là chiến thần Vương gia của Dạ Quốc, họ đều là con dân của ngài”.

“Bản vương lại không phải hoàng đế của Dạ Quốc”.

“Vương gia có danh hiệu chiến thần tất công tất thành, tất chiến tất thắng, ngài bảo vệ lãnh thổ Dạ Quốc nhiều năm như vậy, không phải là để bảo vệ quốc gia sao? Thôn Tiểu Hà là con dân của Dạ Quốc, đương nhiên cũng là đối tượng bảo vệ của ngài”.

“Hơn nữa, Vương gia tâm địa lương thiện, thương yêu bách tính, nhất định không nhẫn tâm để bọn họ gặp nguy nan có đúng không?”

Dạ Mặc Uyên không vui, giọng nói đầy mùi ghen tuông: “Vì sao cô quan tâm đến chuyện của Diệp Phong như vậy? Chẳng lẽ cô thật sự thích Diệp Phong?”

Cố Thanh Hy hùng hồn phản bác: “Sao vậy được, Diệp Phong thân thế đáng thương, ai nhìn cũng sẽ xúc động. Ta chỉ xem hắn ta như bằng hữu mà thôi”.

“Thế à? Vậy còn Tiêu Vũ Hiên thì sao?”

“Đó là hảo hữu của ta”.

“Dịch Thần Phi thì sao?”

“Đó là huynh đệ ta”.

“Tư Mạc Phi thì sao?”

“Đó là tiểu đệ của ta”.

“Thượng Quan Sở thì sao?”

“Đó là… phu tử của ta”.

Cố Thanh Hy vốn muốn nói là bằng hữu, nghĩ một lúc cảm thấy không thích hợp lắm nên đổi thành phu tử.

Không nhắc tới Thượng Quan Sở còn được, vừa nhắc tới Thượng Quan Sở, Cố Thanh Hy lại có chút nhớ nhung gương mặt xinh đẹp của hắn ta.

“Hừ… dụ dỗ đàn ông”.

Dạ Mặc Uyên giễu cợt.

Không đếm thì thôi, vừa đếm số mỹ nam xung quanh nàng thì cứ ra một chuỗi, còn rất nhiều người hắn không liệt kê vào đó, ví dụ như đám Phù Quang.

“Vương gia, những gì ngài cần hỏi cũng đã hỏi rồi, có phải nên mau chóng phái người đến thôn Tiểu Hà không? Lỡ như đến muộn, xảy ra chuyện thê thảm nhân gian thì phải làm sao?”

“Không đi”.

“Thật sự không đi sao?”

Cố Thanh Hy vén tay áo lên, giữa mi mày nhuốm một tầng giận dữ.

Để hắn phái người đến thôn Tiểu Hà, nàng đã ngồi ở đây lải nhải với hắn lâu như vậy, nước bọt đều hao hết rồi.

Tên đàn ông nhỏ nhen kiêu ngạo chết tiệt này lại không có hành động gì.

“Dừng xe, cho ta hai con ngựa, ta và Phù Quang tự đi”.

Diệp Phong vén màn xe lên, giọng nói trong trẻo chứa vài phần sốt sắng: “Ta nữa, ta đi với cô”.

Vết thương của hắn ta rách ra rồi, vốn dĩ rất đau, nhưng trên mặt hắn ta không nhìn ra bất cứ sự đau đớn nào, chỉ có vẻ lo lắng sốt ruột.

“Không có mệnh lệnh của bản vương, không ai được rời khỏi đây”, Dạ Mặc Uyên không thèm nhấc mí mắt lên, lạnh lùng hạ lệnh.

“Vâng”.

Cố Thanh Hy nổi giận thêm.

Phù Quang cưỡi ngựa đến trước cửa sổ xe, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, ngựa của chiến thần đều là hãn huyết bảo mã thượng đẳng, bây giờ cũng đã ra roi thúc ngựa hết sức rồi, cho dù chúng ta tách ra khỏi bọn họ cũng không nhanh được bao nhiêu”.

Cố Thanh Hy làm sao lại không biết đạo lý này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK