Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326: Tự trách

Sáng hôm qua, Ngưu thúc còn đi săn đêm bắt gà hầm canh cho Ngưu thẩm bồi bổ, cảnh tượng ân ái của họ còn ở trước mắt, nhưng bây giờ chỉ mới qua một đêm đã âm dương cách biệt.

Nếu không tự mình trải qua nỗi đau này, ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng Ngưu thúc?

Không biết từ khi nào Đại trưởng lão và Thất trưởng lão đã đi tới bên cạnh nàng, an ủi.

“Tộc trưởng, cả đêm nay người chưa được ngủ, hay là người về nghỉ ngơi trước đi ạ, chuyện ở đây ta đã sắp xếp xong rồi”.

“Huyết chú chỉ có Long Châu mới giải được đúng không?”

“À... Đúng vậy... Tộc trưởng, việc tìm Long Châu cứ từ từ thôi ạ, Ngọc tộc chúng ta đã có rất nhiều người ra ngoài thăm dò tung tích của viên Long Châu thứ sáu và thứ bảy, ta tin rằng không bao lâu nữa sẽ có kết quả”.

“Đúng đó, Long Châu không phải có thể tìm được trong một thời gian ngắn, sức khoẻ vẫn quan trọng hơn. Mặc dù người là tộc trưởng, nhưng dù người có tìm được Long Châu hay không, mọi người đều sẽ không trách người”.

Trên mặt Đại trưởng lão và Thất trưởng lão không giấu được vẻ quan tâm, họ vụng về an ủi nàng.

Một số thôn dân ở bên cạnh nghe thấy, dù họ đang đau khổ đến đâu cũng lên tiếng an ủi.

“Tộc trưởng, chúng ta đã quen rồi. Từ nhỏ đến nay, chúng ta đã có chuẩn bị sẽ bị người thân giết chết hoặc chết trong đau đớn. Không sao thật mà, người đừng khó chịu, tự trách mình vì chúng ta”.

“Tộc trưởng, người thấy đấy, huyết chú chỉ phát tác một lần vào ngày mười lăm mỗi tháng. Ngày thường chúng ta đều ổn nên chỉ cần chịu đau vào ngày mười lăm thì không sao cả, người đừng khó chịu nữa có được không?”

Cố Thanh Hy bụm miệng, cố buộc mình không khóc.

Trong đôi mắt mơ hồ hiện ra những đôi mắt quan tâm.

Nàng xoay người chạy về phía nhà tre.

Dù trí nhớ của nàng có khôi phục một nửa hay chưa khôi phục cũng không thể phủ nhận rằng nàng là tộc trưởng Ngọc tộc.

Nếu như thôn dân Ngọc tộc oán trách, tức giận với nàng thì không sao, nhưng bất kể mọi người trong tộc có chịu đựng bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu sinh ly tử biệt, họ vẫn an ủi nàng, sợ trong lòng nàng sẽ có một chút gánh nặng.

Như thế...

Có khác gì giày vò nàng không?

Là tộc trưởng Ngọc tộc nhưng nàng lại quên mất mọi thứ, cũng quên đi sứ mệnh của mình.

Nàng ở ngoài sống thoải mái, chỉ lo tình cảm nam nữ.

Tộc nhân của nàng lại ở đây chịu đủ mọi tra tấn.

Nếu không nhờ nàng đột ngột trở về, nàng hoàn toàn không biết trên thế gian này sẽ có một loại huyết chú độc ác như vậy.

Bên cạnh nhà tre.

Tam trưởng lão giơ tay lên muốn tự đánh chết mình.

Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão ngăn cản ông ta.

“Nếu ông chết, ngày mười lăm tháng sau huyết chú của các tộc dân phát tác thì ai sẽ là người trấn áp họ đây?”

“Là lỗi của ta, tất cả là do ta, nếu không phải do ta thì đã không có nhiều thôn dân xông ra khỏi cửa sắt và điên cuồng giết người như thế rồi. Ta mới là kẻ giết người, bây giờ ta không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa”.

“Đó là do huyết chú của ông phát tác, mọi người đều hiểu mà, không phải do ông cố ý. Ta nói này lão Tam, trong tộc đã đủ nhiều chuyện rồi, ông có thể đừng làm chúng ta lo lắng không?”

“Các ông buông ra, để cho ta chết đi!”

Tứ trưởng lão lảo đảo bước ra như người mất hồn, đờ đẫn ngẩng đầu lên: “Người đáng chết nhất là ta, là do ta không kiểm soát được huyết chú nên mới thả tất cả tộc nhân ra khỏi cửa sắt, ta mới là người đáng chết”.

Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão lần lượt tự tìm đến cái chết.

Đại trưởng lão chạy đến với vẻ giận dữ trên mặt, ông ta ném mạnh cây gậy chống.

“Nếu các ông muốn chết thì chết xa một chút cho ta. Ngọc tộc đã chết nhiều người như vậy, các ông là trưởng lão không đi giúp đỡ thì thôi, còn ở đây tự tìm đến cái chết. Nếu tất cả mọi người trong tộc đều như các ông thì ai sẽ là người đi tìm Long Châu đây? Một mình tộc trưởng sao?”

“Đại trưởng lão...”

Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão tóc trắng xoá đồng loạt quỳ xuống, rơi nước mắt tự trách.

“Tộc trưởng còn đang ở trong thôn, các ông như thế... như thế này, nếu bị tộc trưởng nhìn thấy thì chẳng phải sẽ làm tộc trưởng đau lòng chết ư?”

Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ tự trách mình của Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão, dù lòng đang đau như cắt, Đại trưởng lão vẫn từ tốn nói.

“Ta biết trong lòng các ông rất đau, rất hối hận, nhưng càng như vậy, chúng ta càng phải đồng tâm hiệp lực tìm kiếm Long Châu. Chỉ khi nào tìm được Long Châu thì huyết chú của Ngọc tộc mới có thể hoá giải, nếu không huyết chú mà cả Ngọc tộc chúng ta trúng sẽ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Các ông đều biết người trúng huyết chú sẽ đau đớn cỡ nào, thế hệ trước đã có bao nhiêu người chết thảm vì huyết chú, lẽ nào các ông muốn con cháu đời sau của Ngọc tộc cũng phải nếm trải nỗi đau mà chúng ta đang chịu đựng ư?”

Những gì Đại trưởng lão nói rất đúng, Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão lau nước mắt, giãy giụa đứng lên.

Họ không thể chết.

Dù có chết thì cũng phải tìm được Long Châu mới được chết.

Nếu không thì hàng nghìn hàng vạn thôn dân Ngọc tộc phải làm sao?

Người trúng huyết chú sẽ di truyền cho con của họ, nếu không hoá giải, dù cho đến hàng nghìn, hàng vạn thế hệ sau thì nó vẫn sẽ tồn tại.

Họ đã nếm trải nỗi đau do huyết chú mang lại hơn nửa đời người, sao có thể đành lòng để con cháu của mình cũng chịu đựng nỗi đau sống không bằng chết này chứ?

“Từ khi được sinh ra tộc trưởng đã chăm chỉ tu luyện võ công, để tìm Long Châu mà người ấy đã phải chịu đựng rất nhiều thứ. Các ông không được để lộ biểu hiện nóng vội tìm kiếm Long Châu trước mặt tộc trưởng, biết chưa?”
Chương 327: Không đồng ý

“Đại trưởng lão yên tâm, chúng ta đều hiểu mà, mọi người trong thôn có ai không biết tộc trưởng luôn muốn tìm được Long Châu. Chúng ta trải qua một phần, gánh nặng người ấy mang trên vai sẽ nặng hơn một phần”.

“Ừ, tất cả giải tán đi, nhanh chóng bố trí cho các tộc dân, không thể làm tộc trưởng lo lắng nữa”.

“Vâng”.

“Đúng rồi, lão Tứ, lão Ngũ, hai người các ông cũng thu dọn đồ đạc đi, mấy ngày nữa rời Ngọc tộc đi điều tra tung tích của Long Châu. Mấy năm nay huyết chú phát tác càng lúc càng mạnh, Ngọc tộc chúng ta không đợi được nữa, nếu không mau chúng tìm được Long Châu thì sợ rằng cả Ngọc tộc đều sẽ không giữ được”.

“Vâng”.

Tam trưởng lão chần chừ hỏi: “Vậy có cần nói những chuyện này cho tộc trưởng biết không?”

Đại trưởng lão nổi giận, rất muốn lấy gậy đánh chết ông ta luôn cho rồi.

“Ông còn ngại tộc trưởng chưa đủ mệt, chưa đủ đau sao?”

“Ta... Ta biết rồi, Đại trưởng lão yên tâm, chúng ta sẽ không nói cho tộc trưởng biết”.

“Mấy người các ông còn không mau phái thêm vài người đi tìm tộc trưởng, đừng để tộc trưởng xảy ra chuyện gì mới phải”.

“Vâng vâng vâng”.

Cố Thanh Hy nấp sau tảng đá lớn cách đó không xa, nghe họ nói xong, trách nhiệm trong lòng không khỏi ngày càng nặng.

Khi thấy các tộc dân sắp tới trước mặt nàng.

Cố Thanh Hy chỉnh lại suy nghĩ, đứng dậy giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, gọi: “Đại trưởng lão, các ông đều đang ở đây à?”

Nhóm người Đại trưởng lão kinh ngạc: “Tộc trưởng, sao người lại ở đây...”

Những lời vừa rồi nàng có nghe thấy không?

“Ta muốn đi thăm Thần Phi đại ca nên ghé qua đây, sao các ông đều tụ tập ở đây thế, đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”

“Không có không có...”

“Đúng lúc mấy vị trưởng lão đều ở đây, ta có một số việc cần bàn với các ông, có tiện vào nhà nói không?”

“Tộc trưởng nói đùa, người là tộc trưởng của Ngọc tộc, chỉ cần người ra lệnh một tiếng thì có ai không dám nghe chứ?”

Đại trưởng lão cung kính mời Cố Thanh Hy vào nhà.

Mấy vị trưởng lão cũng vào theo.

Trong nhà, Cố Thanh Hy đi thẳng vào vấn đề chính: “Đại trưởng lão, ông có thể mở phong ấn giúp ta không?”

“Mở phong ấn?”

“Phải”, nàng muốn khôi phục võ công, muốn tìm được bảy viên Long Châu thật nhanh, chuyện này không thể trì hoãn.

Đại trưởng lão từ chối không chút nghĩ ngợi: “Không được”.

“Tại sao thế?”, Cố Thanh Hy cau mày.

Lục trưởng lão nhanh chóng cướp lời đáp: “A Hy... Không, tộc trưởng, Đại trưởng lão cũng vì tốt cho người thôi. Sau chuyện ngày hôm qua, chắc hẳn người cũng đã biết được một số chuyện. Tất cả mọi người trong Ngọc tộc chúng ta đều trúng huyết chú. Nam nhân trúng huyết chú thì cơ thể sẽ bị thối rữa dần dần từ trong ra ngoài, cuối cùng sẽ chết vì đau đớn. Người cũng thấy tộc nhân của chúng ta đều chưa tới bốn mươi mà tóc đã bạc trắng, điều đó chứng tỏ cơ thể đã bị ăn mòn gần hết. Mấy vị trưởng lão chúng ta nhờ có nội lực thâm hậu chèo chống nên mới có thể gắng gượng sống đến bây giờ”.

“Còn các nữ nhân, mỗi lần huyết chú phát tác thì xương cốt toàn thân sẽ lần lượt gãy, họ cũng sẽ sống không bằng chết, để xương mọc lại phải cần khoảng hai mươi ngày. Người cũng là người của Ngọc tộc, sở dĩ huyết chú của người không phát tác là do mấy vị thái thượng trưởng lão thương người, đánh đổi mạng sống của mình, đẩy lực lượng huyết chú vào đan điền để phong ấn giúp người”.

“Sau này lực lượng phong ấn của thái thượng trưởng lão càng ngày càng yếu, người đã tự phong ấn võ công của mình nên huyết chú mới không tái phát. Nếu bây giờ người cởi bỏ phong ấn thì không chỉ dễ làm lộ thân phận người Ngọc tộc của người, huyết chú mà người vất vả lắm mới khống chế được cũng sẽ tái phát”.

Cố Thanh Hy đã hiểu đại khái.

Tại sao người của Ngọc tộc thà chấp nhận tộc trưởng của họ mất võ công cũng không muốn cởi bỏ phong ấn cho nàng, thậm chí còn tìm mọi cách củng cố phong ấn giúp nàng, hoá ra là sợ huyết chú của nàng phát tác.

Nàng cười xì một tiếng: “Chỉ là huyết chú thôi mà, người trong thôn chịu được thì sao ta có thể không chịu nổi chứ? Trong một tháng có mười ngày võ công đạt tới cấp bảy, rất có lời”.

Thái thượng trưởng lão luôn dễ tính lần này lại vô cùng cố chấp, ngay cả lời tộc trưởng nói cũng không nghe.

“Không được, không thể cởi bỏ lực lượng phong ấn của người. Tộc trưởng, người nói gì chúng ta cũng sẽ nghe theo, riêng việc này thì không được”.

“Đúng vậy, các thái thượng trưởng lão phải liều mạng mới tạm thời phong ấn huyết chú của người vào đan điền. Nếu như cởi bỏ lực lượng phong ấn của người thì coi như các thái thượng trưởng lão đã chết uổng”.

Dù Cố Thanh Hy có nói thế nào, các trưởng lão cũng nhất quyết không đồng ý.

Cố Thanh Hy siết chặt tay: “Được, nếu các ông đã không mở cho ta thì ta sẽ tự tu luyện lại, chỉ là cấp bảy thôi mà, ta không tin mình không thể đạt được”.

“Tộc trưởng...”

“Tại sao Thiên Phần tộc lại hạ huyết chú độc ác như thế với Ngọc tộc, việc này các ông có thể nói cho ta biết không?”

Các trưởng lão nhìn nhau, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Chương 328: Bi thảm

Lục trưởng lão cầm bầu rượu hồ lô bên hông lên, mở nắp uống ừng ực, sau đó mới chậm rãi kể: “Nghìn năm trước, Ngọc tộc là một quốc gia tên là Ngọc quốc, Thiên Phần tộc cũng là một quốc gia tên là Trần quốc. Ngọc quốc và Trần quốc vốn có quan hệ quốc gia thông gia với nhau”.

“Quốc gia thông gia?”

“Phải, khi hoàng đế Ngọc quốc còn ở trong bụng mẹ đã có hôn ước với công chúa Trần quốc cũng đang ở trong bụng mẹ. Công chúa Trần quốc yêu hoàng đế Ngọc quốc say đắm, nhưng hoàng đế Ngọc quốc đã có người trong lòng từ lâu. Ông ấy tình nguyện từ bỏ ngôi vị hoàng đế, thậm chí còn không tiếc hi sinh tính mạng của mình để cưới nữ tử dị quốc Hoàng Chân Chân. Trần quốc nổi tiếng với vu thuật, công chúa Trần quốc giết huynh giết phụ, ngồi lên ngôi vị nữ đế Trần quốc, tế cả Trần quốc để tạo nên huyết chú độc ác nhất thiên hạ”.

“Vì thế tất cả con dân Ngọc quốc đều trúng huyết chú, trăm nghìn năm qua, đời đời kiếp kiếp phải chịu đựng nỗi đau do huyết chú. Ngọc quốc vốn dĩ rất hùng mạnh, vì huyết chú mà người dân trong nước giảm qua từng thế hệ, đến nay... Haiz...”

Cố Thanh Hy không khỏi nhướng mày: “Tế tất cả người của Trần quốc? Vậy còn Thiên Phần tộc xuất hiện bằng cách nào?”

“Nữ ma đầu kia rất gian xảo, nàng ta để lại một nhánh huyết mạch thân tín nên con dân Trần quốc mới không chết hết”.

Nhắc tới nữ đế Trần quốc, mọi người đều cực kì phẫn nộ, chỉ ước rút gân, lột da nàng ta.

Cố Thanh Hy sụt sịt.

Vì ghen tuông mà đã tế cả thên hạ, thủ đoạn này thật độc ác.

“Ngọc quốc chúng ta cũng vì huyết chú nên thực lực giảm sút trầm trọng, sau này tiên hoàng sợ nước khác tấn công chúng ta nên đã tìm đến vùng đất thế ngoại này, thiết lập kết giới. Tiên hoàng của chúng ta có võ công rất cao, từ trăm nghìn năm qua cho đến nay vẫn không ai có thể phá vỡ kết giới”.

“Vậy còn nữ đế Trần quốc, nàng ta đã chết rồi sao?”

“Nàng ta đã bị tiên hoàng và tiên hậu giết, có điều... ngoại trừ Long Châu, không có cách nào có thể hoá giải huyết chú”.

Lục trưởng lão tạm dừng, đột nhiên nhìn sang Đại trưởng lão bằng ánh mắt cầu xin, giọng van nài: “Đại trưởng lão, hay ông cho ta ra ngoài tìm Long Châu thay lão Tứ đi. Mũi ta thính lắm, chỉ cần gần đó có Long Châu, ta nhất định sẽ ngửi thấy”.

“Thôi đi, mũi của ông trừ ngửi rượu thì còn có thể ngửi được cái gì? Ai không biết ông gặp rượu ngon là bắt đầu say, cho ông ra ngoài làm việc, cả tộc đều không yên tâm”.

“Lão Tứ, ông nói vậy là sai rồi, dù sao võ công của ta cũng cao hơn ông, với lại ta cẩn thận hơn ông. Trước đây ông ra ngoài nhiều lần mà ngay cả bóng dáng của Long Châu ông cũng không tìm được, ta vừa ra ngoài một lần đã phát hiện tung tích của viên Long Châu thứ tư, ông không thể phủ nhận điều này đâu”.

“Ông...”

Đại trưởng lão đang im lặng đột nhiên lên tiếng: “Lão Lục cũng đi cùng đi”.

“Đa tạ Đại trưởng lão”.

Trong một ngôi nhà tre nhã nhặn.

Cố Thanh Hy đến thăm Dịch Thần Phi, nàng vốn định nhìn lén hắn ta một chút rồi đi, nhưng không ngờ hắn ta đã tỉnh.

Sắc mặt Dịch Thần Phi tái nhợt, mái tóc bạc trắng vô cùng nổi bật trong rừng tre xanh ngắt um tùm. truyện

Dù sức khoẻ đang yếu nhưng hắn ta vẫn cười rất ôn hoà, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hy đầy dịu dàng.

“Thần Phi đại ca, huynh tỉnh khi nào vậy, sao huynh không sai người báo với ta một tiếng?”

“Ta vừa mới tỉnh”.

Giọng Dịch Thần Phi yếu ớt.

Hắn ta không nói cho nàng biết mình đã tỉnh từ tối hôm qua.

Tối qua huyết chú phát tác, hắn ta đã đau tới mức sống không bằng chết, ngất đi mấy lần rồi tỉnh lại vì đau đớn.

Hắn ta cũng đã... tận mắt nhìn thấy những gì đã xảy ra trên núi Tuyết Phong và những ngọn núi khác.

Tiếc rằng hắn ta không dư thừa sức lực, bản thân còn khó bảo toàn, hoàn toàn không thể cứu người khác.

Vẻ áy náy còn thoáng hiện trên mặt Dịch Thần Phi.

Nếu không phải vì cứu hắn ta, các trưởng lão đã không tiêu hao nhiều chân khí như thế, từ đó... không thể trấn áp các thôn dân phát tác huyết chú.

Tối qua nàng nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như thế, chắc hẳn trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cố Thanh Hy dọn ghế ngồi bên cạnh giường, dịch chăn giúp Dịch Thần Phi.

“Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi, sức khoẻ huynh không được tốt, nhất định phải chú ý nhiều hơn. Nhìn huynh gầy thế này, lát nữa ta sẽ kê thực đơn để Âm Nhi nấu cho huynh ăn”.

“Muội định đi à?”

“Vâng... Nhưng ta sẽ trở lại sớm thôi”.

Yên lặng.

Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Dịch Thần Phi biết nàng muốn ra ngoài tìm Long Châu.

Đôi mắt dịu dàng có chút đau xót, khoé miệng hắn ta khẽ giật, nhỏ giọng bảo.

“A Hy, chuyện Long Châu không cần gấp gáp, tìm được là chuyện tốt, nếu không tìm được thì cũng thôi, nhiều năm qua mọi người đều đã quen rồi”.

Cố Thanh Hy lặng lẽ cười nhạo.

Loại chuyện này sao có thể quen được?

“Thần Phi đại ca, ta là người của Ngọc tộc, vậy còn nương ta đâu... Nương ta qua đời vì trầm cảm thật không ạ? Cố Thừa Tướng có phải là cha ta không?”

“Những chuyện này ta cũng không rõ lắm”.

“Thế còn cha nương của huynh?”

Nghe vậy, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Dịch Thần Phi đột nhiên trắng bệch.

Hắn ta cúi đầu, đau khổ nhắm mắt lại.

“Xin lỗi vì đã hỏi đến chuyện đau lòng của huynh”.

Dịch Thần Phi ngước lên cười nhẹ: “Muội muốn biết thật ư? Thật ra thì nói cũng không sao cả”.

“Năm ta bốn tuổi, nương ta mang thai, cũng được tám, chín tháng như Ngưu thẩm. Vào ngày mười lăm, cha ta phát tác huyết chú, ông ấy đã giết nương ta khi bị mất lý trí. Tiếc là nương ta không được may mắn như Ngưu thẩm, bà ấy đã một thi hai mệnh, cha ta không chấp nhận được cú sốc này, ngày hôm sau đã tự tử trước thi thể nương ta, cho nên... Năm ta bốn tuổi đã mất cả cha lẫn nương, chính các trưởng lão đã nuôi ta khôn lớn”.

Đây là một chuyện rất bi thảm.

Nhưng Dịch Thần Phi lại kể nhẹ nhàng như thể chỉ đang nói về một chuyện vặt vãnh.

Cố Thanh Hy không biết hắn ta đang chịu đựng nỗi đau như thế nào.
Chương 329: Bàn tán

Làm gì có ai có thể cười khi kể về cái chết thảm thương của cha nương mình?

Nàng nắm chặt tay hắn ta, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Dịch Thần Phi, kiên định nói: “Thần Phi đại ca, huynh vẫn còn ta, ta sẽ luôn ở bên cạnh huynh”.

Một câu nói đã khiến bức tường mà Dịch Thần Phi vất vả xây dựng lên đổ sụp.

“Lúc trước muội cũng đã từng nói với ta câu này. Năm đó ta bốn tuổi, muội ba tuổi, muội cũng nắm tay ta, thề với ta rằng muội sẽ luôn ở bên cạnh ta”.

Vậy ư...

Nàng không nhớ.

Năm ba tuổi nàng còn ở hiện đại.

“A Hy, ta biết với tính cách của muội, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản muội đi tìm Long Châu. Ta chỉ muốn nói rằng tìm không được cũng không sao cả, việc gì cũng đừng quá cố gắng, cũng không cần lo lắng cho ta. Ta sẽ tự lo cho bản thân mình và đợi muội trở về”.

Cố Thanh Hy đột nhiên vùi đầu vào lòng hắn ta, mắt đỏ lên, “vâng” một tiếng bằng giọng mũi.

Dịch Thần Phi đưa tay muốn an ủi nàng, nhưng lại không dám chạm vào người nàng, chỉ có thể để mặc cho nàng ôm.

Nàng coi hắn ta như ca ca ruột.

Hắn ta không coi nàng là muội muội ruột.

Nhưng hắn ta sẽ không bao giờ có suy nghĩ quá chừng mực.

Không chỉ là hắn ta trúng huyết chú, sức khoẻ không cho phép.

Còn bởi vì không muốn phá hỏng tình huynh muội đẹp đẽ ấy.

Chỉ cần nàng sống tốt, bấy nhiêu... đã đủ rồi...

Một quán trà nọ trên núi hoang.

Cố Thanh Hy đeo khăn che mặt che khuất dung mạo tuyệt sắc của mình, chỉ để lộ đôi mắt linh động sáng ngời.

Nàng mặc bộ váy xếp li đỏ rực, chất liệu vải không quá đắt tiền nhưng lại tôn lên dáng người lả lướt hoàn mĩ của nàng.

Nàng lười biếng ngồi uống rượu, dù không nhìn thấy dung mạo của nàng, những người đi ngang qua vẫn sẽ bị nàng hấp dẫn.

Không biết tiểu nương tử này đến từ đâu mà lại có vóc dáng và khí chất tốt như vậy.

Trong quán trà, người qua đường tụm ba tụm năm bàn tán chuyện gì đó.

“Các ngươi đã nghe nói chưa, Sở Quốc và Ma tộc đánh nhau rồi đó”.

“Hả... Vì sao thế, chẳng phải xưa nay Sở Quốc và Ma tộc nước sông không phạm nước giếng sao?”

“Người huynh đệ, sao ngươi nắm bắt thông tin chậm thế, ngoài kia đã truyền ầm lên rồi kìa”.

“Mấy ngày nay ta đi săn trong núi sâu chưa về nhà. Ngươi mau nói cho ta nghe với, tại sao Sở Quốc lại đánh nhau với Ma tộc?”

“Mười mấy năm trước Hoàng hậu Sở Quốc đã sinh một vị hoàng tử nhưng lại bị người khác bế đi mất, nhiều năm qua Hoàng đế Sở Quốc vẫn chưa có con nối dõi, chuyện này ngươi biết chứ?”

“Chuyện này có ai không biết, hằng tháng hằng năm Sở Quốc đều dán bố cáo tìm hoàng tử, không chỉ Sở Quốc thôi đâu, tất cả các quốc gia trong thiên hạ đều dán bố cáo. Ta nhớ trên bố cáo còn viết nếu ai tìm được hoặc cung cấp thông tin về hoàng tử sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim cùng với chức quan nhất phẩm. Chậc chậc chậc, hâm mộ chết đi được, nhưng chuyện này có liên quan gì tới Ma tộc?”

“Họ đã tìm thấy vị hoàng tử đó của Hoàng đế Sở Quốc, nhưng hắn đã bị Lan kỳ chủ của Ma tộc hại chết, rơi xuống Biển Máu, ngay cả thi thể cũng không tìm được. Hoàng đế và Hoàng hậu Sở Quốc nổi giận, điều động sức mạnh cả nước đối phó với Ma tộc, chỉ cần gặp được người của Ma tộc thì họ sẽ giết ngay, còn đem quân đi phá huỷ rất nhiều thế lực của Ma tộc”.

Khi nghe tới đoạn hoàng tử Sở Quốc rơi xuống Biển Máu, ngay cả thi thể cũng không tìm được, tay bưng chén rượu của Cố Thanh Hy cứng đờ, vẻ đau đớn thoáng qua trong mắt.

“Ồ... Tại sao Lan kỳ chủ lại hại chết hoàng tử Sở Quốc? Hành động này không phải rõ ràng đang đối đầu với Sở Quốc sao?”

Người kể chuyện lén lút ngoắc tay với họ, hạ giọng: “Theo tin tức ta nắm được, vị hoàng tử thất lạc của Sở Quốc kia là người hầu của Lan kỳ chủ, cũng chính là nam sủng của Lan kỳ chủ, từ nhỏ đã bị Lan kỳ chủ ấy ấy...”

“Không phải chứ, hắn là hoàng tử cơ mà, chuyện này sao có thể...”

“Ai biết hắn là hoàng tử, Lan kỳ chủ cũng đâu có biết, mọi người chỉ tưởng hắn là một người hầu thấp hèn”.

“Thảo nào... Thảo nào Lan kỳ chủ lại muốn giết chết hắn, còn hại hắn mất luôn hài cốt. Nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy, huỷ thi diệt tích đấy mà”.

Cố Thanh Hy uống ừng ực mấy hớp, tâm trạng không được tốt lắm.

“Hoàng tử Sở Quốc đã chết thì chẳng phải Hoàng đế Sở Quốc cũng bị tuyệt tự sao? Tương lai ai sẽ thay ngôi vị hoàng đế Sở Quốc đây?”

“Chuyện này sao chúng ta biết được? Ta chỉ biết là Sở Quốc và Ma tộc đánh nhau rất kịch liệt, bây giờ ngoài kia ai cũng sợ bóng sợ gió, cảm thấy bất an. Nếu không có việc gì thì cứ trốn trong núi sâu đi, kẻo bị tưởng là người của Ma tộc rồi bị giết đấy”.

“Không phải Ma tộc lợi hại lắm à, sao lại bị Sở Quốc truy sát thảm hại thế? Ma chủ Ma tộc đâu rồi, lẽ nào hắn ta không quan tâm?”

“Ha ha, ngươi đoán trúng rồi đó, ma chủ không quan tâm nên Ma tộc mới rối loạn”.

“Thật không, vậy ma chủ đi đâu rồi?”

“Không ai biết ma chủ đã đi đâu, có người nói hắn ta đang bế quan tu luyện, có người nói ma chủ thích một nữ nhân nên đang theo đuổi nàng ta, còn có người nói ma chủ bị cao thủ Sở Quốc đánh trọng thương, giờ đã chết rồi, nhiều cách nói lắm”.

“Vị hoàng tử Sở Quốc đó thật bất hạnh, vốn là một hoàng tử nên được cao cao tại thượng, cơm ngon áo đẹp, thế mà lại trở thành người hầu, hơn nữa còn mất sớm. Nếu hắn còn sống, ngôi vua Sở Quốc chắc chắn sẽ là của hắn”.

“Chứ gì nữa, Hoàng đế Sở Quốc sủng ái Hoàng hậu Sở Quốc như thế, cả đời chỉ có một mình bà ấy, không nạp phi tần, sao ông ấy có thể không để lại ngôi vua cho vị hoàng tử do ông ấy và Hoàng hậu Sở Quốc sinh ra chứ, haiz...”

“Có vẻ như trong thời gian chúng ta đi săn trong núi sâu, dưới núi đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn”.

“Đây thì tính là gì, còn chuyện khác lớn hơn nữa kìa”.

“Hả, chuyện gì cơ?”
Chương 330: Tin tức Dạ quốc

“Hoàng đế của Dạ quốc ta cấu kết với Hoa quốc, bố trí tầng tầng lớp lớp mai phục, muốn độc chết Chiến Thần, thu hồi binh quyền, thế nhưng lại bị Chiến Thần trấn áp”.

Trong con ngươi lười biếng của Cố Thanh Hy lóe lên một tia hiểu rõ, nhưng thoáng chốc đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

“Hoàng thượng của chúng ta điên rồi sao? Sao lại có thể cấu kết cùng nước khác để ra tay với Chiến Thần? Nếu không có Chiến Thần, Dạ quốc đã sớm bị các nước láng giềng chia cắt rồi, chẳng lẽ ngay cả điều này mà hoàng thượng cũng không biết hay sao?”

“Suỵt, nói nhỏ một chút, ngươi muốn chết à, nói lung tung về hoàng thượng sẽ bị chém đầu đấy!”

“Đúng đúng đúng, ta kích động quá nên quên mất!”

Trong quán trà, các thôn dân căng thẳng nhìn quanh một lượt, sau khi xác định không có người khả nghi nghe lén, bọn họ mới rón rén hạ giọng nói: “Hoàng thượng bố trí liên hoàn độc quá mức âm hiểm, không chỉ chọc giận Chiến Thần, lại không hiểu sao chọc giận Hoa quốc. Hiện tại, Hoa quốc và Thương quốc đã liên thủ, ý đồ đánh hạ Dạ quốc ta đấy!”

“Á… ngươi đừng nói là đang đánh đấy nhé!”

“Còn không phải à, đang đánh hừng hực khí thế đây này!”

“Cũng không cần phải sợ, Dạ quốc chúng ta có Chiến Thần mà. Chỉ cần Chiến Thần còn đó, không ai có thể đánh chiếm được nước ta”.

“Đấy mới là điều đáng lo đấy, hoàng thượng đã hoàn toàn đắc tội với Chiến Thần, ngài ấy quyết bỏ gánh không làm nữa. Dạ quốc ta đánh không lại người Hoa quốc và Thương quốc, đã liên tiếp rút lui, chậc chậc chậc, sống hơn nửa đời người, ta chưa từng thấy Dạ quốc thảm bại như vậy đấy!”

“Hả… không phải chứ? Dạ quốc là nước lớn đấy, dù cho Hoa quốc và Thương quốc có hùng mạnh đến đâu đi nữa thì cũng không có khả năng chèn ép chúng ta!”

“Ta lừa ngươi làm gì, người ta đã sắp đánh đến Vô Song rồi đấy!”

“Khoa trương vậy à? Nhưng… dù Chiến Thần không giúp thì không phải vẫn còn Tiêu lão tướng quân hay sao? Chẳng lẽ ông ấy cũng đánh không lại?”

“Dù Tiêu lão tướng quân có dùng binh lợi hại như thế nào đi nữa thì người ta phải chịu dùng mới được. Không biết ai đã tố cáo với hoàng thượng rằng con trai trưởng của Tiêu lão tướng quân cưới quận chúa Hoa quốc, sở dĩ Dạ quốc bại trận là do Tiêu lão tướng quân đã mật báo. Hiện giờ, ông ấy đã bị nhốt vào thiên lao rồi”.

“Sao có thể chứ? Tiêu lão tướng quân trung thành và tận tụy hết lòng, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Dạ quốc. Chắc chắn là có người hãm hại ông ấy!”

“Ta cũng biết Tiêu lão tướng quân bị người hãm hại, nhưng hoàng thượng lại không tin điều đó!”

Cố Thanh Hy đột nhiên đứng dậy, vòng tay trước ngực, bước đến gần bọn họ và lạnh lùng hỏi: “Vậy con trai út của Tiêu lão tướng quân, Tiêu Vũ Hiên, đâu rồi?”

“Cả nhà Tiêu lão tướng quân đều bị nhốt vào thiên lao rồi. Có lẽ Tiêu tiểu công tử cũng thế, chúng ta không rõ lắm, cô nương, ngươi là gì của Tiêu lão tướng quân?”

Cố Thanh Hy không đáp mà nhắc nhở: “Tuy ở đây là nơi hoang vu dã ngoại, nhưng khó tránh khỏi có người nghe lén, hoặc có người tâm tính xấu xa đi báo quan. Khi bàn luận về đế vương, các ngươi nên nghĩ kĩ xem mình có mấy cái đầu trước đã!”

Một câu khiến mọi người ớn lạnh.

Trời ạ, vừa rồi, chẳng lẽ những gì mà bọn họ vừa nói đã bị ai đó đi báo quan rồi sao?

“Còn nữa, đế hậu Sở quốc có thù tất báo, nếu các ngươi còn dám nói lung tung về con của họ, coi chừng hoàng đế Sở quốc ở ngàn dặm xa xôi chạy đến đuổi giết các ngươi đấy!”

“Cô nương, chúng ta không dám, vừa nãy chúng ta chỉ nói lung tung mà thôi, xin cô nương đừng báo quan!”

“Vậy thì giữ mồm giữ miệng cho tốt vào!”

Cố Thanh Hy ném mấy nén bạc vụn lên bàn, vừa xoay người định rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu gào thê thảm của ông chủ quán trà.

“Thịt heo của ta, thịt cá và cả thịt thỏ nữa, là ai hả? Vừa nãy rõ ràng còn ở đây mà! Trời ạ, tên trộm trời đánh nào đã lấy thịt của ta, đó chính là mạng của ta đấy!”

Ông chủ quán trà lộ vẻ lo lắng, sau khi tìm nhiều lần vẫn không thấy thịt thì ông ta ngồi bệch ra đất, khóc lóc thảm thiết.

“Vợ ta sắp sinh rồi, ta còn trông mong có thể bán ít thịt kiếm tiền nuôi con, giờ… giờ thì không còn gì nữa, không bằng để ta chết đi cho rồi”.

Cố Thanh Hy nhíu mày, đôi mắt đen láy quét quanh một lượt.

Quả nhiên…

Trong một góc hẻo lánh có một con rắn nhỏ, kích cỡ nó chỉ bằng chiếc đũa, nhưng bụng thì phình to bất thường, trên mặt còn lộ vẻ sung sướng.

Cố Thanh Hy đã có suy nghĩ muốn bóp chết nó luôn cho rồi.

Trên đường đi, nó cứ liên tục săn lợn rừng, rồi ngậm đến trước mặt nàng, muốn nàng nướng cho nó ăn. Vậy thì thôi đi, giờ còn học ăn vụng đồ của người khác nữa chứ.

Cố Thanh Hy sờ cằm, rồi lấy ra một thỏi bạc mười lượng, ném cho ông chủ quán trà, sau đó mới xách theo con rắn nhỏ tham ăn kia, nhảy lên khoái mã, đi thẳng một mạch.

Ông chủ quán trà cầm mười lượng bạc mà lòng kinh ngạc, đợi đến khi kịp phản ứng, ông ta vội quỳ xuống, hướng về phía Cố Thanh Hy rời đi mà dập mạnh đầu.

“Tạ ơn cô nương, tạ ơn cô nương, cô nương là người tốt…”

“Xì xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi kêu lên với vẻ khó chịu.

Cái đuôi của nó… sắp đau chết nó rồi, chủ nhân đúng là không biết thương hương tiếc xà gì cả.

Nó kháng nghị.

Trong mắt Cố Thanh Hy lóe lên tia hung ác, thẳng tay ném nó ra ngoài.

Tiểu Cửu Nhi cuộn tròn trên không một cái, động tác như mây trôi nước chảy, thoáng cái đã đáp xuống lưng Cố Thanh Hy. Nó bò rồi lại bò, khi leo đến cổ tay nàng, nó mới tìm tư thế thoải mái nhất, cuộn mình ngủ.

Cố Thanh Hy lại hất nó đi.

“Xì xì…”

Chủ nhân, xà cũng biết giận nha!

Cố Thanh Hy trừng nó.

“Ta nhịn ngươi lâu rồi, sau này nếu còn dám ăn vụng thịt của người khác, coi chừng ta ăn ngươi luôn đấy!”

“Xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi rụt đầu, lủi thủi quấn quanh cổ tay nàng, không dám tiếp tục kháng nghị.

“Không phải ngươi luôn tự xưng mình là vua của loài rắn à? Vậy ngươi hiệu triệu bầy rắn, giúp ta tìm Long Châu đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK