Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336: Tàng Bảo Các

Sắc mặt âm trầm của Dạ Mặc Uyên dần dần tốt lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

“Có chỗ nào không khỏe không?”

Đại phu nói trong cơ thể nàng có mấy luồng chân khí không ngừng kéo xé nàng, chẳng lẽ là sức mạnh của Tuyết Tinh Hạch vẫn chưa bị nàng hấp thu?

Nghĩ đến sau khi Cố Thanh Hy nuốt nhầm Tuyết Tinh Hạch, cơ thể có mấy luồng chân khí không ngừng đâm ngang đâm dọc trong người nàng. Hắn trị thương cho nàng, kết quả nội lực bị nàng hút hết một nửa, dẫn đến công lực của hắn giảm mạnh.

Dạ Mặc Uyên không thể không tin vào lời đại phu.

Cũng âm thầm quyết định, đợi ngày mai nàng dậy sẽ mời thái y đến bắt mạch đàng hoàng cho nàng.

Cố Thanh Hy duỗi lưng, không vui nói: “Đương nhiên là không khỏe, trên dưới toàn thân, trong ngoài đều không khỏe, nhất là trái tim này càng không khỏe”.

“Bản vương đã trách lầm nàng rồi, nhưng sau này nàng vẫn phải ăn nhiều một chút, xem đứa con trong bụng nàng nhỏ chưa kìa, người không biết còn tưởng bản vương ngược đãi nàng”.

Dạ Mặc Uyên lại lần nữa nhìn vào bụng nàng, trong lòng vẫn nghi hoặc.

Cố Thanh Hy vén áo lên, dứt khoát để hắn nhìn một cách quang minh chính đại: “Nó chỉ ăn không lớn, ta cũng không có cách nào, có bản lĩnh thì chàng tự chui vào bụng ta hỏi nó xem”.

Thanh Phong lau mồ hôi lạnh.

Ngữ khí Vương phi nói chuyện cũng ghê quá.

Tốt xấu gì chủ tử cũng là chiến thần, chút mặt mũi cũng không để cho ngài.

“Nếu đứa trẻ trong bụng nàng vẫn ổn, vì sao lại sợ đại phu bắt mạch?”

“Lắm lời, ba bốn mươi đại phu đấy, mỗi người bắt mạch một lần thì phải tốn bao nhiêu thời gian? Căn phòng này cũng chỉ lớn có bằng đấy, chàng không phiền, ta cũng phiền”.

Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn hắn, đẩy hắn ra, đi vào tẩm cung của mình.

May là nhẫn không gian của nàng vẫn còn một vài thuốc khác, nhiều loại thuốc trộn lẫn với nhau, tạo thành ảo giác mạch tượng trong cơ thể hỗn loạn, nếu không, cửa ải này không qua được rồi.

Nàng nhất định phải mau chóng tìm cơ hội để đứa bé trong bụng bị “sảy”, nếu không, sớm muộn nàng cũng chết trong lời nói dối này.

Dạ Mặc Uyên nhìn bóng lưng nàng rời đi, đau lòng lập tức biến mất.

“Dặn dò thuộc hạ, hầu hạ Vương phi cho tốt, chỉ cần là thứ nàng muốn, tất cả đều cho nàng”.

“Vâng”.

Trong Noãn Các.

Cố Thanh Hy ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa.

Thu Nhi huyên thuyên nói một hồi.

“Tiểu thư, người biết không, Vương gia thật sự rất tốt với người. Thời gian người không có ở đây, Vương gia phái rất nhiều người đi tìm, nóng lòng suýt chết”.

“Noãn Các mà người ở, một ngày Vương gia đến mấy lượt. Vương gia còn hỏi Thu Nhi nhiều lần về những chuyện lúc nhỏ của tiểu thư”.

“Trước kia Thu Nhi cảm thấy Trạch Vương tốt, bây giờ Thu Nhi cảm thấy Dạ Vương còn tốt hơn Trạch Vương. Dạ Vương ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài trông có vẻ hung ác, thật ra tấm lòng Dạ Vương rất tốt”.

“Tiểu thư, người có nghe Thu Nhi nói không?”

Cố Thanh Hy bỗng bừng tỉnh, ngạc nhiên hoàn hồn lại.

“Ngươi nói gì?”

“Tiểu thư, người làm sao vậy, vì sao Thu Nhi cảm thấy lần này người trở về tâm sự nặng nề, còn buồn bực không vui? Tiểu thư, có phải người có tâm sự gì không?”

“Thu Nhi, ngươi có biết bình thường Vương gia cất món đồ quý giá nhất ở đâu không?”

“Chuyện này… Thu Nhi cũng không rõ lắm, nhưng Thu Nhi nghe nói, món đồ quý giá trong phủ Dạ Vương không phải ở Tàng Bảo Các, mà là ở thư phòng, hoặc ở nơi mà Vương gia sống. Tiểu thư, người hỏi chuyện này làm gì? Có phải nhắm được bảo bối gì của Vương gia không? Bây giờ Vương gia sủng ái người như vậy, chỉ cần người lên tiếng, không chừng Vương gia sẽ tặng cho người đấy”.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Cố Thanh Hy nhìn về phía Hàn Thủy Các.

Chỉ cần nàng lên tiếng thì sẽ tặng cho nàng sao?

Khi xưa, nàng cũng từng đòi Dạ Mặc Uyên cuốn sách da dê ở hội đấu giá Phong Tương, nhưng Dạ Mặc Uyên từ chối thẳng.

Lúc đó, nàng muốn có cuốn sách da dê chỉ vì tò mò tọa độ tiếng Anh trong cuốn sách da dê.

Dạ Mặc Uyên có cho nàng hay không, nàng cũng không có tổn thất gì.

Nhưng bây giờ…

Cuốn sách da dê rất có khả năng liên quan đến Long Châu, mà nghìn vạn người dân của Ngọc tộc vẫn đang đợi nàng tìm đủ bảy viên Long Châu.

Đến đòi thẳng Dạ Mặc Uyên, ngộ nhỡ Dạ Mặc Uyên lại từ chối lần nữa, hoặc là giấu cuốn sách da dê đi thì phải làm sao?

Nàng không cược nổi.

Chuyến đi đến Ngọc tộc, gánh nặng trên vai nàng đã nặng thêm rất nhiều.

Bao nhiêu chuyện thê thảm xảy ra ở Ngọc tộc vào tối mười lăm, mỗi một cảnh tượng giống như khắc sâu vào trong đầu nàng.

Mỗi lần nghĩ đến đó, lòng nàng lại không khỏi đau đớn.

“Tiểu thư, người sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”

Cố Thanh Hy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại lần nữa mở mắt ra, những cảm xúc tệ hại đó đều tan biến.

“Giúp ta thay quần áo”.

“Vâng”.

“Mặc bộ đó”.

“Tiểu thư, đêm đã khuya, người không nghỉ ngơi sao?”

“Không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo”.

“Người ở bên ngoài bôn ba vất vả lâu như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi sớm thì hơn. Cho dù người không yêu bản thân cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng nữa”.

“…”

“Tiểu thư, có phải vì Vương gia không đến Noãn Các nghỉ ngơi nên tâm trạng người không tốt không? Hay là Thu Nhi đi mời Vương gia đến đây”.

“Ta nói cái miệng ngươi suốt ngày huyên thuyên không ngừng, ngươi không mệt sao?”

“Tiểu thư…”

“Im miệng, không được nói chuyện, càng không được đi theo”.

Cố Thanh Hy trừng mắt nhìn Thu Nhi, dựa theo ký ức của mình đi đến Tàng Bảo Các.

Thu Nhi không hiểu ra sao, lần này tiểu thư quay về uống nhầm thuốc rồi sao? Sao đột nhiên lại hung dữ với nàng ta như vậy?
Chương 337: Không ngại có con

Dù Cố Thanh Hy không cho, Thu Nhi vẫn đi theo vì sợ đứa bé trong bụng nàng có chuyện gì.

Bên ngoài Tàng Bảo Các, Thu Nhi lôi kéo tay áo nàng, vội la lên: “Tiểu thư, người muốn vào Tàng Bảo Các ạ? Dù người là vương phi, không có mệnh lệnh của vương gia, người cũng không được phép vào... Dù sao đây cũng là bảo vật thuộc về vương phủ”.

“Ta là Dạ Vương phi, một nửa tài sản phủ Dạ Vương là của ta, huống hồ chỉ là một Tàng Bảo Các, mở cửa ra”.

Mấy tên hạ nhân gác cửa khó xử nhìn quản gia, quản gia lập tức lên tiếng: “Vương phi bảo các ngươi mở cửa, các ngươi còn không mau mở cửa?”

“Vâng”.

“Vương phi nương nương, người cần gì thì cứ nói với nô tài một tiếng, nô tài sẽ đích thân đưa tới trước mặt người”.

“Không cần, ta sẽ tự tìm. Các ngươi không được vào, Thu Nhi cũng không được”.

“Vâng vâng vâng...”, quản gia khúm núm đáp.

Thu Nhi sờ gáy.

Quản gia khách sáo với tiểu thư thế à, còn cho tiểu thư chọn tuỳ thích?

Tiểu thư tham tài lắm đấy, họ không sợ tiểu thư dọn sạch Tàng Bảo Các sao?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút nhưng người trong Tàng Bảo Các vẫn chưa ra ngoài, Thu Nhi càng chắc chắn hơn tất cả mọi thứ trong đó đã bị tiểu thư chiếm đoạt.

Cuối cùng Cố Thanh Hy ra ngoài.

Hai tay nàng trống trơn, vẻ mặt vừa âm u vừa thất vọng.

Quản gia nịnh nọt: “Vương phi nương nương, không biết trong đó có thứ người thích không ạ? Nếu có, nô tài sẽ sai người đưa đến Noãn Các ngay”.

“Không có, dẫn đường, ta muốn đến thư phòng”.

“Thư phòng...”

“Sao nào? Ta không đi được à?”

“Vương phi nói đùa, người là nữ chủ nhân của phủ Dạ Vương, chính vương phi của vương gia, chỉ cần người muốn đi thì người có thể tới bất cứ nơi nào trong phủ Dạ Vương, nô tài sẽ dẫn người đến đó ngay lập tức”.

Bên cạnh, mấy tên hạ nhân nói nhỏ: “Tàng Bảo Các bị lục tung cả lên nhưng không thiếu một món nào, không biết có phải là do vương phi không thích món nào hay không”.

Những lời này Thu Nhi nghe thấy.

Nàng ta nhíu mày.

Với tính tình của tiểu thư trước đây thì không nói, nhưng với tính tình bây giờ, Tàng Bảo Các có nhiều đồ tốt như vậy, sao người ấy có thể không lấy thứ gì cả?

Lẽ nào tiểu thư lại đổi tính nữa ư?

Trời ạ, sao tính tình của tiểu thư lại thay đổi thất thường thế?

Nàng ta vừa mới chấp nhận, tiểu thư lại tiếp tục thay đổi.

Khi đến gần thư phòng, quản gia dè dặt nhắc nhở: “Vương phi nương nương, vương gia vẫn chưa ngủ, lúc này ngài ấy đang đọc sách trong thư phòng, có cần báo với vương gia một tiếng không ạ?”

Cố Thanh Hy vốn định đến thư phòng tìm tòi hư thực sau khi Dạ Mặc Uyên đi ngủ.

Nhưng vừa nghĩ tới các tộc dân của Ngọc tộc, nàng vẫn cắn môi đi về phía thư phòng, để lại một câu.

“Không cần thông báo, tất cả các ngươi lui xuống đi, ta sẽ tự đi vào”.

Thu Nhi cái hiểu cái không.

Thì ra tiểu thư vẫn quan tâm vương gia.

Cuối cùng tiểu thư cũng đã thông suốt, biết cần phải lấy lòng vương gia.

Quản gia vung tay lên, tất cả hạ nhân đều lui ra, Thu Nhi cũng thức thời lùi lại, đứng ở xa đợi Cố Thanh Hy.

“Kẽo kẹt...”, cửa thư phòng mở ra.

Cố Thanh Hy cười giòn giã: “Vương gia, chàng chưa ngủ à?”

Dạ Mặc Uyên ngồi trước cửa sổ, đốt đèn đọc sách đêm, nghe thấy lời Cố Thanh Hy thì không thể không ngẩng đầu lên: “Trời đã khuya rồi, nàng tìm ta có việc gì không?”

Cố Thanh Hy không khách sáo ngồi trước mặt hắn, mắt thỉnh thoảng dò xét xung quanh, miệng lại cười đáp.

“Sao nào, ta không có việc gì thì không thể đi tìm chàng?”

Nàng vốn chỉ nói bừa một câu, nhưng Dạ Mặc Uyên nghe vào tai không hiểu sao lại cảm thấy mập mờ.

“Nàng đang mang thai, ở trong phòng nghỉ ngơi cho khoẻ, đợi ta ghé qua Noãn Các là được”.

Cố Thanh Hy suýt sặc nước miếng.

Tên ngốc này đột nhiên thâm tình như thế làm gì vậy?

Có khi nào hắn tưởng nàng tới tìm hắn vì nhớ hắn không?

Cố Thanh Hy nhanh chóng đổi chủ đề, lấy bừa một cuốn sách trên bàn: “Chàng đang đọc sách gì mà nhiều thế?”

“Đừng chạm...”

Dạ Mặc Uyên vội va lên, muốn ngăn cản Cố Thanh Hy nhưng đã không kịp, nàng đã cầm sách lên mở ra.

“Phương pháp giáo dục trẻ em”.

“Hướng dẫn đặt tên”.

“Cơ bản về thanh luật”.

“Cách bồi bổ trong thời gian mang thai”.

“Còn cái này nữa, Đạo âm dương phu thê, phụt... Dạ Mặc Uyên, chàng đọc cái gì vậy?”

Mỗi lần Cố Thanh Hy nói một câu, vẻ mặt Dạ Mặc Uyên sẽ xấu hổ thêm một phần, hắn vội vàng cất những cuốn sách kia, làm ra vẻ bình tĩnh.

“Dạo này không biết Thanh Phong làm việc kiểu gì, sao lại đưa những thứ này cho bản vương nhỉ? Ngày mai bản vương sẽ sai người đốt hết”.

Cố Thanh Hy lười biếng ngồi dựa vào giường quý phi, cười như không cười liếc xéo hắn.

“Vương gia, thật ra đọc cái này không có gì phải xấu hổ. Chàng yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài”.

“Chết tiệt, bản vương là ai mà cần phải đọc những cuốn sách đó?”

“Vâng vâng vâng, vương gia dưới một người, trên vạn người, quyền thế ngập trời, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đâu cần phải đọc những thứ này. Có điều vương gia, ta hỏi chàng một câu nhé, chàng muốn có một đứa con lắm hả?”

“Bản vương không ngại có con”.

Câu này của hắn đã thừa nhận theo cách trá hình rằng hắn muốn có con, một đứa con của hắn và Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy đã hiểu đại khái ý của hắn.

Trước đây hai chân hắn tàn phế, có lẽ không thể sống như người bình thường.

Bây giờ hai chân hắn đã bình phục, muốn có con cũng bình thường.

Nể tình hắn đã giúp nàng nhiều chuyện, nàng sẽ bỏ ra chút công sức tìm thiếp thất cho hắn, giúp hắn sinh vài đứa bé mập mạp, sớm ngày nối dõi tông đường.

“Vương gia, chàng thích nữ nhân thế nào?”

“Nàng hỏi việc này làm gì?”

“Không có gì, ta chỉ tâm sự thôi”, Cố Thanh Hy giả vờ lấy một cuốn sách che mặt mình, sau đó quan sát thư phòng từ góc độ Dạ Mặc Uyên không nhìn thấy.

Dạ Mặc Uyên vui vẻ, cuối cùng nữ nhân này cũng có chút lương tâm rồi.
Chương 338: Lấy cớ

Giọng Dạ Mặc Uyên có phần dịu dàng ít thấy: “Bản vương hi vọng nàng ấy có thể dịu dàng và ngoan ngoãn một chút, đừng suốt ngày câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt”.

Cố Thanh Hy gật đầu như thật: “Đây là điều nên có, tất cả nam nhân đều không thích nữ nhân đa tình”.

Dạ Mặc Uyên tưởng Cố Thanh Hy muốn nói với hắn rằng nàng chuẩn bị cải tà quy chính, sau này sẽ ngoan ngoãn ở vương phủ, không mập mờ với đám người Tiêu Vũ Hiên và Tư Mạc Phi nữa.

Cơn giận tích tụ mấy ngày nay đều tan biến.

“Vương gia, hôm khác ta sẽ tặng chàng một món quà”.

“Ồ.. Quà gì đấy?”, Dạ Mặc Uyên có chút hứng thú, cũng có chút vui vẻ.

Không uổng công hắn đã mất rất nhiều nội lực vì nàng.

Lúc trước trên núi Hồ Lô Huyết, Cố Thanh Hy giải độc cho hắn được một nửa thì chuồn mất, hắn định tính sổ với nàng, nhưng với biểu hiện của nàng lúc này, hắn sẽ bỏ qua chuyện trước đây.

“Hì hì, bí mật, đến lúc đó chàng sẽ biết”.

Mắt của Cố Thanh Hy nàng có tiếng là tinh tường.

Nữ nhân do nàng chọn chắc chắn ai cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, dịu dàng săn sóc, không sớm nắng chiều mưa.

Khi Dạ Mặc Uyên cảm thấy hứng thú với những nữ nhân này, đợi đến lúc họ mang thai con của hắn, nàng sẽ nhân cơ hội yêu cầu hoà li, từ nay về sau không còn quan hệ với hắn.

Hoàn mỹ...

Tại sao trước đây nàng không nghĩ tới chiêu này nhỉ?

Cố Thanh Hy nhếch môi cười, hiếm khi có tâm trạng vui vẻ, vẻ mặt của nàng rơi vào mắt Dạ Mặc Uyên, hắn cũng không cầm được cười theo.

Trong lòng hắn thầm mong chờ bất ngờ mà Cố Thanh Hy chuẩn bị cho hắn.

Dạ Mặc Uyên cười: “Chỉ cần là quà nàng nặng, bản vương đều thích”.

Nói nhảm.

Thiên hạ không có nam nhân nào không thích mỹ nhân.

Dạ Mặc Uyên có thể là ngoại lệ ư?

Chẳng lẽ tên ngốc này đoán được nàng định tặng mỹ nhân cho hắn nên mới vui vẻ như vậy?

Quả nhiên nam nhân trong thiên hạ đều như nhau.

Cố Thanh Hy quay lại chủ đề chính: “Vương gia, trời đã khuya rồi, có chính sự gì thì để mai rồi xử lí. Ta kiến nghị chàng đi nghỉ nhanh đi, ngủ sớm dậy sớm sẽ tốt cho sức khoẻ”.

Tai Dạ Mặc Uyên hơi đỏ lên.

Nàng đã không kịp chờ đợi muốn cùng phòng với hắn đấy ư?

Mặc dù hắn là vương gia nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với nữ sắc, một lần duy nhất tiếp xúc với nữ sắc là lần trúng độc bị Cố Thanh Hy nhúng chàm.

Nghĩ đến lần đó, Dạ Mặc Uyên vẫn còn hơi ấm ức.

“Đúng là đã đến lúc nên đi ngủ”.

Tối nay hắn sẽ cho nàng biết kỹ thuật của hắn rất tốt.

Hơn nữa, hắn chỉ có lên chứ không có xuống.

“Nhanh lên nhanh lên”.

“Nàng không về phòng ngủ với bản vương sao?”

Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.

Nàng ngủ chung với hắn?

Hay quá.

Hắn đang nghĩ gì thế?

Nàng là người dễ dãi như vậy à?

“Vương gia, ta đang mang thai, mấy tháng đầu không được vận động mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa bé”.

Dạ Mặc Uyên nhìn về phía cuốn “Pháp âm dương phu thê” bị những cuốn sách khác chắn trên bàn.

“Đúng nhỉ, con vẫn quan trọng hơn. Nàng yên tâm, bản vương sẽ không chạm vào nàng”.

“...”

Nếu như có thể tin lời nam nhân nói thì lợn nái cũng có thể trèo cây.

“Chàng nhìn thư phòng của chàng lộn xộn chưa kìa, bây giờ ta chưa buồn ngủ, để ta sắp xếp lại giúp chàng”.

“Chuyện nhỏ này cứ để hạ nhân làm là được”.

“Đây không phải chuyện nhỏ, thư phòng là nơi trọng yếu, trong đây có rất nhiều tài liệu quan trọng, lỡ như bị làm hỏng hoặc bị tiết lộ ra ngoài thì phải làm sao? Ta tự tay dọn dẹp, lòng cũng yên tâm hơn”.

Đây là lần đầu tiên Dạ Mặc Uyên cảm nhận được thì ra có thê tử là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Hắn cười bảo: “Sức khoẻ của nàng quan trọng hơn, nàng ngồi nghỉ là được, bản vương sẽ tự mình dọn”.

“Không được không được, chàng là vương gia, thân phận cao quý, sao có thể làm việc này chứ? Chàng về phòng nghỉ ngơi trước đi”.

“Bản vương là vương gia, cũng là phu quân của nàng, giữa phu thê với nhau không có quý hay tiện”.

“...”

Đây là trọng điểm hả?

Trọng điểm là nếu hắn không ra khỏi thư phòng, nàng phải làm sao để tìm được sách cổ da dê đây?

Khi thấy Dạ Mặc Uyên thuần thục dọn thư phòng, Cố Thanh Hy rầu rĩ thở dài, hai tay chống cằm, đôi mắt trắng đen rõ ràng đảo quanh.

“Vương gia, ta không ngủ được, muốn ở đây ngắm trăng, chàng về phòng nghỉ ngơi trước đi”.

“Vậy thì bản vương sẽ ngắm trăng với nàng”.

“...”

Dạ Mặc Uyên cởi áo khoác ngoài, săn sóc khoác lên người nàng.

Cố Thanh Hy cắn răng: “Vương gia, ngày mai chàng không cần thượng triều sao?”

“Không cần, ta ở nhà với nàng”.

“Như vậy sao được? Hiện nay Dạ Quốc và Hoa Quốc đang chiến tranh, chàng là chiến thần, phải lấy quốc gia làm trọng. Dù Hoàng Thượng có lỗi gì với chàng, chàng cũng phải suy nghĩ cho dân chúng có đúng không? Ta kiến nghị chàng về nghỉ ngơi sớm để ngày mai có một tinh thần phấn chấn, rạng rỡ thượng triều”.

“Nàng yên tâm, Hoa Quốc không nuốt được Dạ Quốc đâu”, ánh mắt Dạ Mặc Uyên chợt lạnh lẽo, rất nhanh đã biến mất.

“Vì thế chàng đã cố tình làm Hoàng Thượng đau đầu, đến lúc đó người ấy không thể không nhờ chàng”.

“A Hy, nàng không cần bận tâm đến chuyện đại sự quốc gia”.

Ai muốn lo chứ?

Có Dạ Mặc Uyên và Tiêu lão tướng quân, Hoa Quốc có thể tấn công vào được mới lạ.

“Đúng rồi, Tiêu lão tướng quân và Tiêu Vũ Hiên đâu rồi?”

Nhiệt độ trên người Dạ Mặc Uyên lạnh đi vài phần, dường như không muốn nói về chủ đề này, hắn chỉ trả lời đại một câu: “Khi Tiêu lão tướng quân bị giam, Tiêu Vũ Hiên không ở trong phủ, bây giờ hắn ta đang bỏ trốn”.

Nữ nhân này vừa bảo mình sẽ không câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, bây giờ lại nhắc tới Tiêu Vũ Hiên.

“Hoàng Thượng có làm gì Tiêu lão tướng quân không?”

“Nếu bản vương đoán không sai, không quá ba ngày Hoàng Thượng sẽ thả Tiêu lão tướng quân ra, lấy cả gia đình ông ấy để uy hiếp, yêu cầu Tiêu lão tướng quân xuất binh đánh Hoa Quốc”, bởi vì triều đình đã không còn vị tướng nào có thể xuất chiến.

An quốc công cũng chỉ là một kẻ vô tích sự thôi.

“Ồ...”

“Nàng đã bôn ba ở ngoài nhiều ngày liền nên chắc là chưa được ngủ một giấc thật ngon, bản vương về phòng ngủ với nàng nhé?”

“Không cần đâu”.
Chương 339: Nấu cháo cá

“Nàng vẫn luôn từ chối, lẽ nào...”

“Vương gia, chàng nghĩ đi đâu thế, ta chỉ đói bụng thôi, chàng cũng biết nữ nhân mang thai dễ bị đói mà”.

“Nàng muốn ăn gì, bản vương sai người đi nấu”.

“Hạ nhân nấu ta không muốn ăn, ta muốn ăn đồ ăn do chính tay vương gia nấu cơ”.

Thanh Phong ở ngoài cửa nghe mà lau mồ hôi.

Vương gia tự tay nấu?

Nói đùa gì vậy?

Chủ tử có thân phận gì, sao có thể nấu cơm cho nàng ăn?

Nhưng Dạ Mặc Uyên lại trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Nàng muốn ăn gì?”

“Cháo cá, ta muốn ăn cháo cá, muốn chàng tự làm cá và tự nấu, như thế mới có hương vị của tình yêu, hương vị của hạnh phúc”.

“Được, nàng ở đây đợi một lát, bản vương sẽ đi nấu ngay”, Dạ Mặc Uyên cảm nhận câu nói vừa rồi, hương vị của tình yêu, hương vị của hạnh phúc.

Cố Thanh Hy thở phào một hơi thật dài.

Cuối cùng cũng lừa được tên ma đầu này ra ngoài.

“Vương gia, ta không thích Thanh Phong và Giáng Tuyết, chàng bảo họ lui xuống đi. Ta ở đây một mình ngắm trăng, đọc sách, không muốn bị hai tên ngốc này làm phiền”.

Vẻ mặt Thanh Phong và Giáng Tuyết khó coi.

Họ ngốc chỗ nào?

Nàng tưởng họ thích hầu hạ nàng à?

Với lại... Dù họ có canh gác ở bên ngoài, không có mệnh lệnh của nàng thì cũng đâu có vào làm phiền nàng?

Dạ Mặc Uyên suy tư nhìn thoáng qua Cố Thanh Hy, ra lệnh cho Thanh Phong và Giáng Tuyết rời đi.

“Ngoan ngoãn đợi ta, ta sẽ quay lại nhanh thôi”.

“Đi nhanh đi, đi nhanh đi”, quay lại càng lâu càng tốt.

Sau khi xác định Dạ Mặc Uyên đã đi, Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lục lọi sách cổ da dê trong thư phòng.

Trong phòng bếp.

Dạ Mặc Uyên đặt hai tay sau lưng, im lặng nghe Thanh Phong bẩm báo.

“Chủ tử, sau khi ngài đi, vương phi nương nương bắt đầu lục lọi thư phòng, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó. Trước đó vương phi còn đến Tàng Bảo Các một chuyến, lục tung Tàng Bảo Các, nhưng người ấy ra ngoài với hai tay không, chắc là chưa tìm được thứ người ấy cần”.

“Tạm thời thuộc hạ chưa điều tra ra vương phi nương nương cần tìm gì, cũng không tra được có ai ép buộc người ấy làm gì hay không”.

“Chủ tử, có cần gọi vương phi đến để thẩm vấn không ạ?”

Giáng Tuyết liếc nhìn Thanh Phong.

Đã đến lúc nào rồi mà tên Thanh Phong ngốc nghếch này vẫn chưa nhìn ra sự thật?

Vương gia quan tâm vương phi hơn ai hết, sao có thể thẩm vấn vương phi trước mặt mọi người, làm vương phi mất thể diện trong phủ chứ?

Thảo nào vương phi luôn bảo Thanh Phong ngốc.

Dạ Mặc Uyên thản nhiên đáp: “Không cần biết nàng ấy đi đâu, muốn tìm cái gì, các ngươi đều phải đi theo nàng ấy, cẩn thận theo dõi động tĩnh của nàng ấy, đừng để nàng ấy phát hiện”.

“Vâng”.

Thấy Dạ Mặc Uyên bước tới bên hồ cá, Thanh Phong do dự hỏi: “Chủ tử, ngài định làm cá thật ạ?”

“Ngươi có ý kiến?”

“Thuộc hạ không dám, chuyện nhỏ này cứ để thuộc hạ làm là được rồi”.

Thanh Phong vén tay áo lên định đi bắt cá, nhưng lại thấy Dạ Mặc Uyên trừng mắt nhìn hắn ta.

“Nàng ấy là vương phi của ngươi hay vương phi của bản vương?”

Thanh Phong lảo đảo, sợ hãi đáp: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ đáng chết”.

“Đi gọi ngự trù tới đây, tối nay bản vương muốn tự tay nấu cháo cá”.

“Vâng...”

Hắn ta muốn nhắc nhở rằng cá rất tanh, đặc biệt là khi làm cá sẽ càng tanh hơn.

Nhưng chủ tử có lệnh, hắn ta không dám không nghe theo.

Trong thư phòng.

Cố Thanh Hy mệt tới mức không thể duỗi thẳng eo.

Nàng đã lục lọi từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới thư phòng, hoàn toàn không có gì cả.

Lẽ nào sách cổ da dê ở trong phòng của Dạ Mặc Uyên?

Hắn lấy nó làm gối đầu thật ư?

“Người đâu”.

“Vương phi nương nương”.

“Dọn dẹp nơi này ngăn nắp như ban đầu”.

“Vâng...”

“Ngươi, dẫn ta tới phòng của vương gia”.

Cố Thanh Hy không thèm quan tâm đến thư phòng lộn xộn.

Nàng không tin Dạ Mặc Uyên không biết nàng đã lục tung thư phòng.

Nhân lúc hắn đi nấu cháo cá, nàng phải nhanh chóng vào phòng hắn để tìm sách cổ da dê, tránh trường hợp Dạ Mặc Uyên bình tĩnh lại và giấu cuốn sách cổ da dê.

Dưới sự dẫn đường của hạ nhân, nàng vừa tới phòng của Dạ Mặc Uyên, Dạ Mặc Uyên đã bưng cháo cá đến.

Cố Thanh Hy giải thích: “Ta muốn tìm một cuốn sách hay để đọc nhưng không tìm được cuốn nào ưng ý, ta lại hơi mệt nên đã tới phòng chàng. Thật ngại quá, ta đã làm thư phòng của chàng rối tung lên rồi”.

“Không sao, để hạ nhân dọn dẹp là được. Nàng đợi lâu rồi nhỉ, cháo cá đã chín rồi”.

Dạ Mặc Uyên đặt cháo cá lên bàn, tự tay múc cho nàng một bát, còn thổi nguội giúp nàng như thể không hề biết những hành động khác thường của nàng.

Cháo cá có đầy đủ mùi vị và màu sắc, Cố Thanh Hy bận rộn cả đêm không khỏi cảm thấy đói bụng.

Nàng xoa tay: “Thơm quá, ta đói muốn chết”.

“Đợi đã, có xương cá”.

Dạ Mặc Uyên ngồi đối diện nàng, săn sóc lấy hết xương cá ra.

Dưới ánh nến, những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh tuấn của hắn có vẻ mềm mại, ngay cả đôi mắt sâu không thấy đáy như hồ nước lạnh kia cũng tràn đầy dịu dàng.

Cố Thanh Hy nhất thời nhìn không chớp mắt.

“Xong rồi, không còn xương cá, nhưng lúc ăn nàng nhớ cẩn thận, đừng để bị nghẹn”.

“Cảm ơn chàng”.

Cháo cá vào miệng vừa thơm vừa ngậy, vừa ăn vào đã tan, có thể nhìn ra được người nấu cháo rất chu đáo.

“Cháo cá này do chàng tự nấu à?”

Nàng ngửi thử, hình như có ngửi thấy mùi cá tanh từ trên người Dạ Mặc Uyên.
Chương 340: Đêm không ngủ

Dạ Mặc Uyên điềm nhiên đáp: “Ừm”.

Đây là lần đầu tiên hắn nấu ăn, phải nấu đi nấu lại rất nhiều lần, hắn cũng không biết có hợp khẩu vị của nàng không.

“Với tay nghề của chàng, chàng đã đủ tư cách làm chồng rồi đấy”.

“Chồng?”

“Có nghĩa là phu quân”.

Một câu nói khiến tâm trạng u ám của Dạ Mặc Uyên lại trở nên sáng sủa.

Hắn đang nghĩ gì thế này, dù Cố Thanh Hy có mục đích khác, ít nhất thì nàng vẫn có tình cảm với hắn.

“Nếu nàng thích ăn cháo cá, sau này ta sẽ nấu cho nàng ăn mỗi ngày”.

“Khụ khụ khụ...”

Cố Thanh Hy suýt phun cháo ra ngoài.

Hắn đang diễn vẻ thâm tình này cho ai xem thế?

Nấu cho nàng ăn mỗi ngày?

Nàng có nghe lầm không?

Hay là Dạ Mặc Uyên thật sự đã có tình cảm với nàng?

Đừng mà, nàng còn muốn sống thêm mấy năm nữa.

“Chàng là vương gia, nấu cháo cá cho ta ăn mỗi ngày, làm sao ta nhận nổi? Chàng nên nấu cho người khác ăn”.

Cố Thanh Hy có ý khác, ám chỉ hắn nấu cho những nữ nhân khác ăn.

Dạ Mặc Uyên lại hiểu lầm, hắn kinh ngạc nhìn chiếc bụng phẳng lì của nàng, nói như thật: “Đúng nhỉ, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được”.

“Khụ khụ khụ...”

Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó tiếp tục ho khan, không còn hứng thú với món cháo cá vừa ngon vừa ngậy nữa.

“Lớn vậy rồi mà ăn cháo cá cũng bị sặc cho được”, Dạ Mặc Uyên vừa nói, vừa vuốt lưng giúp nàng.

Cố Thanh Hy vội vàng tránh xa hắn, đưa cái bát trong tay mình cho hắn: “Ta no rồi, chàng ăn đi”.

“Mới ăn mấy miếng đã no?”

“Ừm ừm”.

Dạ Mặc Uyên ngoắc tay gọi người bưng xuống, khoé miệng cong lên: “Sáng mai bản vương sẽ nấu cho nàng ăn tiếp”.

“Đừng đừng đừng, ngày nào cũng ăn cháo cá, ta sợ mỡ trong máu sẽ quá cao”.

“Mỡ trong máu?”

“Có nói chàng cũng không hiểu, ta muốn đi ngủ”, nàng muốn nói là ngươi có thể lui ra rồi, tối nay ta sẽ ngủ ở đây.

“Tối nay ngủ ở đây?”

Cố Thanh Hy chớp đôi mắt to ngây thơ, nũng nịu hỏi: “Phu quân, tối nay thiếp có thể ngủ ở đây không?”

Dạ Mặc Uyên cau mày, ánh mắt này...

Nàng lại định làm trò gì nữa à?

Dạ Mặc Uyên ho nhẹ một tiếng, hai tay chắp sau lưng, nghiêm túc bảo: “Nàng đang mang thai, nên kiềm chế một chút”.

Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.

Kiềm chế con mẹ ngươi.

Đầu bị úng nước à?

Hắn nghĩ nàng là ai, gặp người nào cũng muốn lên giường sao?

Cố Thanh Hy rất muốn búng trán hắn.

Cái tên tự luyến này.

“Phu quân, không biết vì sao thiếp vào Noãn Các là không được thoải mái, ngủ cũng không được ngon. Sau khi vào tẩm cung của chàng, thiếp cảm thấy toàn thân thoải mái, tối nay thiếp muốn ở lại chỗ của chàng, hay chàng dọn tới chỗ khác ngủ đi?”

“Ý nàng là muốn đuổi bản vương ra ngoài?”

“Cả phủ Dạ Vương đều là của chàng, nói đuổi thì hơi khó nghe. Chàng nhìn này, cả ngày chàng ngủ trên chiếc giường này, không biết vương phủ còn có bao nhiêu căn phòng tốt, chàng nên trải nghiệm từng cái một”.

“Bản vương chỉ muốn ở đây, đổi chỗ khác không ngủ được”.

Dạ Mặc Uyên hơi bực bội.

Rốt cuộc trong đầu nữ nhân này đang nghĩ gì?

Nàng tìm mọi cách để hắn đổi chỗ ngủ, lẽ nào không phải muốn ngủ chung với hắn mà là muốn tìm thứ gì đó trong tẩm cung của hắn?

Nghĩ tới đây, tâm trạng tốt của Dạ Mặc Uyên lập tức tan biến.

“Vậy phải làm sao đây, ta cũng muốn ngủ ở chỗ của chàng”.

“Hay chúng ta ngủ cùng nhau?”

“...”

Cố Thanh Hy muốn từ chối nhưng lại sợ mất cơ hội tối nay, sau này muốn vào phòng của hắn sẽ rất khó.

Nàng cắn môi: “Được thôi, ngủ chung thì ngủ chung”.

Đợi khi nào hắn ngủ rồi nàng sẽ lén dậy tìm sách cổ da dê.

Đêm nay đã được định sẵn sẽ là một đêm không ngủ.

Ánh trăng sáng ngời, trong một tẩm cung xa hoa và thanh nhã ở phủ Dạ Vương.

Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai chịu nằm xuống ngủ trước.

Ánh trăng chiếu xuyên qua ô cửa sổ hình thoi thẳng vào phòng, làm tôn lên khuôn mặt của họ càng thêm mềm mại.

Tim Dạ Mặc Uyên đập thình thịch.

Giờ phút này sự bình tĩnh, khí phách và lạnh lùng của hắn đều tan biến, chỉ có sự căng thẳng, hồi hộp đến mức không biết nên nói gì.

Cố Thanh Hy rất muốn đuổi hắn ra ngoài, nhưng khổ nỗi nàng không có lý do gì để đuổi hắn.

Sau hơn nửa canh giờ, hắn ngồi ở đó đọc sách, thẫn thờ không nói một câu nào.

Cố Thanh Hy buồn bực thổi tóc rối trên trán, không nhịn được nữa, bèn lên tiếng trước: “Vương gia, chàng không ngủ à?”

“Cũng đến giờ rồi”.

“Vậy chàng không định tắm trước khi ngủ sao? Ví dụ như để khử mùi trên người chàng”.

Dạ Mặc Uyên ngẩn ra.

Hắn không ngờ mình lại quên tắm vì quá hồi hộp.

Ngửi thử thì thấy trên người mình có mùi tanh thoang thoảng của cá.

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, tắm rửa thay đồ cho bản vương”.

Tẩm cung rất rộng, được chia thành hai gian phòng trong và ngoài, phòng trong còn có một bức bình phong để chắn bồn tắm.

Dạ Mặc Uyên vốn không định tắm trong tẩm cung.

Nhưng nếu không tắm trong tẩm cung thì chẳng phải hắn có vẻ hơi nhát gan sợ hãi?

Đến lúc đó Cố Thanh Hy leo lên đầu hắn ngồi luôn thì sao?

Hơn nữa sẽ khó tránh khỏi việc đám hạ nhân nghĩ hắn sợ thê tử, đặc biệt lần đầu tiên hắn và Cố Thanh Hy xảy ra quan hệ là do Cố Thanh Hy ép buộc hắn, lúc đó Thanh Phong và Giáng Tuyết đều nhìn thấy.

Dù Dạ Mặc Uyên không muốn thì cũng phải cắn răng tắm trong phòng.

Cố Thanh Hy thở phào một hơi dài.

Cuối cùng cũng đuổi được vị đại thần này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK