Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Phong lảo đảo một cái, bày ra khuôn mặt khóc tang: “Chủ tử à, có thể cho thuộc hạ đổi công việc được không?”

Cố tam tiểu thư, à không, giờ nên gọi là Vương phi rồi.

Vương phi quỷ kế đa đoan, hung hăng ngang ngược lại ngông cuồng, gan thì to, chẳng có chuyện gì mà nàng không dám làm, bảo cậu ta bảo vệ nàng, sợ là mỗi một giây một phút cậu ta đều bị nàng hành hạ đến chết mất thôi.

“Từ khi nào ngươi dám cãi lệnh bổn vương?”

“Thuộc hạ sợ, thuộc hạ không dám! Nhưng Giáng Tuyết cẩn thận hơn thuộc hạ, hắn…”

Giáng Tuyết quỳ xuống, ôm quyền gấp gáp nói: “Chủ tử, võ công của Thanh Phong cao hơn thuộc hạ, để hắn bảo vệ Vương phi là tốt nhất, thuộc hạ đề nghị ngày sau cứ phân phối Thanh Phong làm vệ sĩ cận thân của Vương phi luôn đi, tránh để Vương phi gặp chuyện ngoài ý muốn”.

Thanh Phong há hốc mồm.

Giáng Tuyết vốn luôn kiệm lời, sao hôm nay hắn ta lại nói liền một mạch hệt như đạn bắn liên hoàn kiểu đó vậy?

Từ khi nào mà võ công của cậu ta cao hơn Giáng Tuyết?

Rõ ràng là Giáng Tuyết mạnh hơn cậu ta mà.

Thanh Phong còn muốn từ chối nhưng Dạ Mặc Uyên đã nói một cách dứt khoát: “Được rồi, sau này ngươi sẽ phụ trách an toàn của Vương phi”.

“Á…”

Thanh Phong đã bắt đầu có suy nghĩ tìm chết luôn rồi!

Sao chuyện này lại rơi vào đầu cậu ta chứ?

Trước kia cậu ta còn có thể đối đáp lại, nhưng giờ… nàng không chỉ là chính phi của chủ tử, mà trong bụng còn mang tiểu chủ tử, sao cậu ta dám vô lễ chứ?

Cố Thanh Hy nháy mắt với Thanh Phong, cười nói: “Tiểu Thanh Phong, ngày sau, an toàn của ta nhờ vào ngươi cả đấy, ngươi phải bảo vệ tốt hai mẹ con ta đấy nhé!”

Mặt Thanh Phong xám như tro tàn, rầu rĩ đứng sang một bên.

Cố Thanh Hy duỗi lưng một cái, ngân châm trong tay cũng theo đó di chuyển, vừa uy hiếp lại vừa cảnh cáo.

“Vương gia, ngài xem xét việc phát binh chinh phạt phân bộ Lan kỳ của Ma tộc thế nào rồi? Ta và con đều đang chờ ngài tính toán đấy!”

Ý của nàng là nếu hắn dám từ chối, nàng sẽ lập tức đưa con đi gặp Diêm Vương.

Mặc dù biết Cố Thanh Hy đang uy hiếp mình, nhưng Dạ Mặc Uyên không dám đảm bảo nàng sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến đứa bé.

Đến hiện tại, hắn mới phát hiện một điều.

Từ lần đầu tiên quen biết Cố Thanh Hy, hắn đã bị nàng ăn đến sít sao.

“Giáng Tuyết, điều động nhân mã, lập tức tiến đến núi Vọng Hồn, bổn vương muốn đầu của Lan kỳ chủ và bà của Diệp Phong.

“Vâng!”

Dạ Mặc Uyên liếc nhìn Cố Thanh Hy, ra vẻ lạnh lùng: “Bổn vương không muốn con còn chưa sinh mà đã gánh trên lưng mạng người, chứ không phải vì cô mà xuất binh đến núi Vọng Hồn đâu”.

“Dạ, ngài tích công đức cho con, ta thay nó cảm ơn ngài”.

Cố Thanh Hy thở hắt ra một hơi.

May mà y thuật của nàng đủ cao, có thể tạo ra hỉ mạch giả.

Nàng thành công rồi!

Dạ Mặc Uyên vẫn còn nhân tính, không đến nỗi không nhận con ruột của mình.

Có Dạ Mặc Uyên hỗ trợ, có lẽ Diệp Phong và bà Diệp sẽ không có việc gì.

“Vương gia, ngài có chắc cứu được bà Diệp không?”

“Cô cho rằng bổn vương nói ngoa à?”

“À, đương nhiên không phải, ta tin lời của ngài mà, nhưng đám thuộc hạ của ngày vừa ngu lại vừa khờ, việc này… quả thực khiến ta phải lo lắng, bằng không, ngài đích thân đến núi Vọng Hồn một chuyến đi!”

Thanh Phong méo mặt, trong lòng cảm thấy cực kỳ không vui.

Ai vừa ngu lại vừa khờ hả?

Đây rõ ràng là mắng cả đám bọn họ cùng lúc đấy!

Hơn nữa…

Chỉ là một ngọn núi Vọng Hồn mà thôi, đâu cần chủ tử phải đích thân ra mặt.

Trừ phi gặp phải Ma chủ, nếu không, dù võ công của Lan kỳ chủ có cao thì cũng khó thoát khỏi thiên la địa võng của chủ tử.

“Cô cảm thấy bổn vương ở không giống cô à?”, giọng Dạ Mặc Uyên lạnh thêm vài phần.

Cố Thanh Hy trả lời một cách đương nhiên: “Ngài ăn no rỗi việc thật mà, nếu không thì một người tàn phế như ngài có thể làm được gì?”

Á…

Nhiệt độ bỗng chốc hạ thấp.

Thanh Phong ôm đầu.

Đến nữa rồi!

Nàng không chọc chủ tử nổi điên thì nhất quyết không từ bỏ mà!

Ngay trước khi Dạ Mặc Uyên nổi giận, Cố Thanh Hy đã lui về sau: “Con còn nhỏ, nó sẽ bị dọa đấy, trước khi nổi giận, có phải ngài nên quan tâm đến trẻ nhỏ một chút không?”

“Cô… nữ nhân này… Đứng đực ra đó làm gì, còn không mau đưa nàng trở về phòng?”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Hết lần này đến lần khác, hắn đều bó tay với nàng.

Sinh thời, hắn ghét nhất kẻ nào dám nói hai chân hắn tàn phế, vậy mà nữ nhân này lại liên tục khiêu chiến sức chịu đựng của hắn.

“Ui da… ta đau bụng. Vương gia, Thanh Phong mạnh tay quá, làm ta đau bụng chết đi được”.

Thanh Phong trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hai tay của mình.

“Chủ tử, thuộc hạ không có!”

Cậu ta còn chưa đụng vào Vương phi thì sao có thể làm đau đứa nhỏ trong bụng nàng được?

“Ngươi có ý gì hả? Ý ngươi là ta giả vờ à?”

“Ta…”

“Ta cái gì mà ta, bụng ta đau đến sắp chết rồi đây, các ngươi có định truyền thái y không hả?”

“Mau gọi thái y đến”.

Dạ Mặc Uyên nắm chặt thành ghế, đến mức ván gỗ đã bắt đầu xuất hiện vài vết nứt.

Nữ nhân này là tay bịp bợm hả?

Tưởng hắn bị mù sao? Không thấy được Thanh Phong có đụng vào nàng không à?

Giang Tuyết thầm cảm thấy may mắn.

May mà hắn ta quyết định nhanh, bán rẻ Thanh Phong.

Nếu không, giờ người không may là hắn ta rồi.

Không, phải nói là về sau, mỗi ngày hắn ta đều sẽ gặp xúi quẩy.

“Vương gia, con nói với ta rằng, nếu ngài không đi núi Vọng Hồn, nó sẽ rất đau lòng, rất đau, rất đau, đau đến mức không thở nổi”.

Trên đầu mọi người lập tức xuất hiện ba đường kẻ đen.

Con mới một tháng có thể thành hình được à?

Lại còn đau lòng? Rõ ràng là nàng mượn cớ muốn chủ tử đi núi Vọng Hồn mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK