Chỉ mới cách có vài ngày, nhưng rõ ràng là Ma công của Lan kỳ chủ đã đại thành.
Tuy nhiên, vừa nãy…
Khi đối mặt sinh tử, ông ta vẫn không để lộ Ma công.
Nếu hắn ta đoán không sai thì lão già này cố tình che giấu thực lực, hòng thế thân Ma chủ, trở thành chủ nhân của Ma tộc.
Lòng dạ người này thật thâm sâu.
Nếu không phải Diệp Phong giết ông ta, bức ép ông ta, không biết ông ta còn che giấu thực lực đến khi nào nữa.
Uy thế của hỏa châu ngày càng lớn, tiếng sáo lại càng lúc càng yếu, thoáng có xu thế không chống đỡ nổi.
Cố Thanh Hy nói: “Đi mau, rời khỏi đây!”
Diệp Phong quét ngang sáo Thanh Ngọc, liều mạng ra chiêu hướng thẳng về phía Lan kỳ chủ, ý đồ đồng quy vu tận.
Mỗi một chiêu của hắn ta không để lại đường lui, chỉ cầu giết địch, không màng bảo vệ mình, thế nên trong khoảng thời gian ngắn, Lan kỳ chủ cũng không làm được gì hắn ta.
Ông ta dứt khoát đánh ra hư chiêu, khiến Diệp Phong mắc câu, sau đó liền tung chưởng phản công.
“Phụt…”, Diệp Phong bị thương, nhưng hắn ta vẫn mặc kệ, càng ra chiêu hung ác hơn, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước.
Cố Thanh Hy liên tục điểm vào huyệt đạo của Dịch Thần Phi, rồi thấp giọng nói: “Trước hết huynh lo điều tức đi, ta đi giúp Diệp Phong, sẽ nhanh chóng quay lại!”
Không đợi Dịch Thần Phi đáp lại, Cố Thanh Hy đã gia nhập chiến trường.
Tuy nàng chỉ đạt đến cấp một trung cấp, nhưng thực lực còn mạnh hơn so với cấp hai, hơn nữa, một thân khinh công điêu luyện, tay chân linh hoạt, thân thể hệt như cá chạch, trơn trượt đến mức Lan kỳ chủ không cách nào bắt được, trái lại còn bị nàng đánh bị thương liên tục.
Cố Thanh Hy và Diệp Phong phối hợp cực kỳ ăn ý, Lan kỳ chủ muốn giết bọn họ, nhưng trong lúc nhất thời cũng không làm gì được.
“Cạch…”
Trong lúc đánh nhau, viên Long Châu lung lay chực đổ trên đóa hoa tươi đang nở rộ kia bỗng nhiên rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang rồi lăn về phía bờ vực biển máu.
“Long Châu…”, Dịch Thần Phi biến sắc, muốn duỗi tay bắt lấy nhưng thân thể lại suy yếu vô lực, không theo khống chế của hắn ta.
Lan kỳ chủ muốn bắt lấy Long Châu, nhưng vừa duỗi tay ra thì đã bị đai lưng của Cố Thanh Hy cuốn lấy.
Ánh mắt Diệp Phong lộ vẻ lạnh lùng và hung ác, dùng mạng đổi mạng, giơ tay chém xuống, hung hăng chém đứt tay phải của Lan kỳ chủ.
“Á…”
Lan kỳ chủ phát ra một tiếng kêu thảm, cánh tay bay ngược lên giữa không trung, máu tươi bắn ra tung tóe.
Đau…
Đau đến mức khiến Lan kỳ chủ nhe răng trợn mắt.
Cánh tay phải của ông ta đã bị Diệp Phong chém đứt.
Cố Thanh Hy mặc kệ Lan kỳ chủ, nàng theo quán tính lao về phía bờ vực.
“A Hy…”
Dịch Thần Phi trợn tròn mắt, tim đã muốn vọt lên đến cổ họng.
Diệp Phong vốn muốn nhân cơ hội này giết chết Lan kỳ chủ, nhưng khi thấy Cố Thanh Hy không chút ngần ngại lao về phía bờ vực, hắn ta đành buông tha cho Lan kỳ chủ, vội vàng phóng theo.
Long Châu lăn xuống vách núi, Cố Thanh Hy vừa chạy vừa dùng đai lưng của mình cuốn lấy nó.
“Ầm…”
Đai lưng quá ngắn, nàng dùng một tay bám lấy vách đá, cả người lao xuống biển máu, tay còn lại nắm chặt đai lưng, kéo Long Châu lên.
Tư thế của nàng quá nguy hiểm, gần như thân thể chơ vơ giữa không trung, chỉ dùng vẻn vẹn một tay để cố định, một khi sơ sẩy, chắc chắn sẽ rơi xuống biển máu.
Mà rơi xuống đó thì… hài cốt ắt không còn.
Diệp Phong nắm lấy tay phải của nàng, nhưng nàng lại hất ra, rồi lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích, đai lưng không quấn kỹ Long Châu, ta sợ chỉ cần động đậy thì nó sẽ rơi xuống”.
“Long Châu quan trọng hơn mạng à? Cô cứ như vậy thì bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống đấy!”, Diệp Phong nắm chặt tay nàng, không chịu buông ra.
Cúi đầu nhìn, biển máu bên dưới cuồn cuộn sóng, nhiệt độ cao đến mức khiến người ta hoảng sợ, đừng nói là người, dù là bất kỳ vật nào trên thế gian, một khi té xuống, chắc chắn sẽ bị hòa tan ngay lập tức.
Cố Thanh Hy không quan tâm, mà kiên định nói: “Đương nhiên quan trọng, so với mạng của ta còn quan trọng hơn, đại ca Dịch Thần Phi cần Long Châu”.
Tay trái Cố Thanh Hy cẩn thận di chuyển, ý định gói kỹ Long Châu, nhưng Long Châu nằm ở mép đai lưng, lại có hình tròn, chỉ cần cân bằng lực không tốt thì bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống, lúc này, cả người Cố Thanh Hy đã toát mồ hôi lạnh.
“Cô mau lên đây!”
“Ngươi mau buông tay, ở đây quá nguy hiểm”.
Hơi nóng từ dung nham không ngừng xộc lên, Diệp Phong lại không có gì mượn lực, nếu cứ cố nán lại đây chỉ khiến nàng bị liên lụy mà thôi.
“Cô không lên, ta sẽ không buông tay!”
Lan kỳ chủ ôm lấy vết thương ở tay phải, ông ta có Ma công, thân thể có thể nhanh chóng khôi phục, nhưng lại không cách nào khôi phục được cánh tay phải đã bị chặt đứt.
Nhìn đôi nam nữ gắn bó sinh tử bên bờ vực, lửa giận trong lòng Lan kỳ chủ bùng lên dữ dội.
Vốn dĩ, ông ta định sau khi lấy được Long Châu, sẽ hoàn toàn bỏ qua chuyện này.
Nhưng giờ thì… ông ta nghiến răng nói: “Hay cho một đôi cẩu nam nữ, nếu các ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi”.
Nói xong, tay trái ông ta ngưng tụ mấy chục khối hỏa cầu, ào ào xông về phía Diệp Phong và Cố Thanh Hy.
Uy lực của hỏa cầu quá lớn, phạm vi công kích lại rộng, một khi bị đánh trúng, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết.
Cố Thanh Hy hét lên: “Mau buông ta ra!”
“Ta không buông!”
Ngay khi hỏa cầu sắp bao phủ trên đầu bọn họ, một tiếng sáo vang lên, toàn bộ hỏa cầu khựng lại giữa không trung, không cách nào nhúc nhích được nữa.
Người vừa thổi sáo không chế hỏa cầu chính là Dịch Thần Phi đang bị trọng thương, lúc này, một thân áo trắng của hắn đã thấm đẫm máu tươi.
Dịch Thần Phi đứng bên bờ vực, trên bộ quần áo màu trắng có vô số đóa sen máu nở rộ, lẳng lơ mà diêm dúa.
Hắn ta đứng thẳng người, khí phách hiên ngang, dù đã trọng thương như vẫn ngẩng cao đầu, không hề có ý định khom lưng, một thân thẳng tắp như cây tùng cây bách.
Gió núi thổi qua, làm tung bay tà áo của hắn, khiến mái tóc dài xõa tung trong gió, cứ như bất kỳ lúc nào cũng có thể vũ hóa phi thăng.
Cơn giận của Lan kỳ chủ ngày càng dữ dội.
“Dịch Thần Phi, nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì ta sẽ tiễn ngươi xuống Địa Ngục trước”.
“Ầm…”
Lan kỳ chủ xoay tròn một vòng, thế công hết đợt này đến đợt khác.
Chương 312: Bộc phát
Vốn chỉ là những khối hỏa cầu nho nhỏ, nhưng bỗng chốc lại phình to ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chúng tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ chói mắt, kế đó, ào ào bắn về phía Dịch Thần Phi.
Tiếng tiêu của Dịch Thần Phi ngày càng nhanh hơn, tuy hắn ta vẫn đứng hiên ngang bên vách đá, nhưng máu tươi cứ tiên tục trào ra từ khóe miệng. Mặt đất nơi hắn ta đang đứng cũng bắt đầu nứt ra, có thể thấy được hắn ta đang phải chịu áp lực lớn đến nhường nào.
Cố Thanh Hy cố hết sức ép mình tỉnh táo lại, chuyển Long Châu vào giữa đai lưng, sau đó hất nó lên.
Dịch Thần Phi cũng không nhịn được nữa, tiếng tiêu biến mất, cơ thể hắn ta nổ tung thành từng cụm sương máu, hắn ta liếc nhìn Cố Thanh Hy, vành mắt đỏ ửng, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười thê lương.
“Cạch…”
Sáo Thanh Ngọc rơi xuống đất, lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.
Thân thể thẳng tắp và ngạo nghễ của Dịch Thần Phi cũng ngã quỵ.
“Ưm…”
Máu tươi trào ra từ khóe miệng hắn ta, sinh cơ cũng dần nhạt nhòa.
Dù không cam lòng, dù vẫn muốn thay nàng chống đỡ một phen, nhưng Dịch Thần Phi đã không còn sức lực để chèo chống nữa.
Thân thể vốn dĩ đã bị tàn phá, có thể cố gắng đến hiện tại đã là cực hạn của hắn ta.
Giờ thì…
Ngay cả hô hấp mà hắn ta cũng cảm thấy khó khăn.
“Đại ca Dịch Thần Phi…”
Đồng tử Cố Thanh Hy co lại, nàng hô to, rồi giơ tay trái ném Long Châu lên, cơ thể cũng muốn mượn lực để nhảy lên đỉnh núi.
Nhưng Dịch Thần Phi đã ngã xuống, uy lực của hỏa cầu không chút kiêng nể đánh úp xuống.
Bọn họ muốn phản kích nhưng đã không còn kịp nữa.
Long Châu vừa được ném lên thì bị hỏa cầu chấn cho rơi xuống lần nữa.
Cố Thanh Hy duỗi tay ra đón nhưng không kịp, chỉ đành buông tay, mong muốn tiếp được Long Châu.
Vành mắt Diệp Phong đỏ ửng, hắn ta dùng hết sức túm lấy Cố Thanh Hy, rồi tung người nhảy xuống biển máu, dùng toàn bộ sức lực của mình để bắt lấy Long Châu, sau đó ném ngược nó lên trên đỉnh núi.
Sau một chuỗi hành động, thân thể Diệp Phong rơi thẳng xuống biển.
“Không…”
Đai lưng của Cố Thanh Hy quét ngang qua, hệt như một con rắn linh hoạt lao theo, quấn lấy eo Diệp Phong.
Lúc này, trái tim đang căng cứng của Lan kỳ chủ mới thoáng buông lỏng.
Có trời mới biết khi nhìn thấy Diệp Phong rơi xuống biển máu, lòng ông ta căng thẳng và hoảng sợ đến nhường nào.
Cố Thanh Hy muốn kéo Diệp Phong lên, nhưng đai lưng lại phát ra âm thanh bị xé rách.
Tim mọi người vừa mới buông lỏng lại lần nữa vọt lên cổ họng.
Cố Thanh Hy cắn răng, cố sức kéo Diệp Phong: “Ta sẽ không để ngươi chết, ta sẽ không để ngươi chết”.
Diệp Phong mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra.
“Vô ích thôi, đai lưng sắp đứt rồi, dùng cái mạng hèn của ta để đổi lấy Long Châu cứu mạng Dịch Thần Phi, rất đáng giá!”
“Đáng giá cái rắm, nếu như ngươi chết, ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Lan kỳ chủ, ông còn đứng đó làm gì, mau đến giúp kéo hắn lên”.
“Hắn chém tay của ta, chém tay của ta!”
Lan kỳ chủ gào lên, tay trái ông ta phát run, muốn chạy đến kéo Diệp Phong.
Nhưng vết thương ở tay phải lại đau đến thấu tận tim gan.
Hơn nữa…
Diệp Phong cũng không cầu ông ta.
Nếu Diệp Phong mở miệng cầu xin, có lẽ ông ta sẽ xem xét cứu hắn ta.
Diệp Phong cười lạnh, dịu dàng trong mắt biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng vô tận.
“Để ông cứu ta, ta thà chết còn hơn”.
Một câu này khiến một chút thương cảm khó có được trong lòng Lan kỳ chủ biến mất tăm.
Ông ta cả giận nói: “Kẻ hèn mọn không biết nghe lời, vậy thì ngươi đi chết đi”.
Ông ta tung ra một chưởng.
Diệp Phong cười lạnh, trước khi chưởng kia đánh đến, hắn ta đã cắt đứt đai lưng, để mặc thân thể rơi xuống biển máu vạn trượng.
Trong sơn cốc vẫn còn quanh quẩn giọng nói lạnh lùng và trong trẻo của hắn ta.
“Dù Diệp Phong có chết thì cũng không chết trong tay ông, nếu có kiếp sau, dù khiến cả thiên hạ hóa thành luyện ngục, ta cũng sẽ báo mối thù này. Nếu không có kiếp sau, ta sẽ hóa thành lệ quỷ, đời đời kiếp kiếp quấn lấy ông, nguyền rủa ông”.
Mỗi một câu của Diệp Phong khiến sắc mặt Lan kỳ chủ càng thêm khó coi.
Lòng ông ta trống rỗng, không có một chút tư vị gì, đôi mắt to như chuông đồng phản chiếu hình bóng đầy oán hận của Diệp Phong.
“Diệp Phong…”
Cố Thanh Hy gào lên, mắt đỏ bừng, nàng không cách nào chấp nhận được việc một người tốt đẹp như vậy chết thảm trước mặt mình.
Dường như nàng thoáng nghe được tiếng thì thầm của Diệp Phong: “Có thể quen biết cô và Tiêu Vũ Hiên chính là hạnh phúc lớn lao nhất cuộc đời này, cám ơn cô cho ta biết thế nào là tôn nghiêm, thế nào là tin tưởng và thế nào là… vui vẻ. Xin lỗi… ta không thể cùng cô đi tìm những viên Long Châu còn lại nữa rồi…”
“Á…”
Cố Thanh Hy rống to, hận không thể nhảy xuống tìm Diệp Phong.
Nhưng nàng biết, dù có nhảy xuống thì nàng cũng không tìm thấy hắn ta nữa.
Biển máu nóng đến mấy ngàn độ, gần như là không có khả năng sống sót.
“Xì…”
Sát khí trên người nàng bộc phát, ánh mắt sắc như dao hướng về phía Lan kỳ chủ, toàn thân tỏa ra khí thế vô thượng quét ngang bát hoang, duy ngã độc tôn.
Lan kỳ chủ giật mình kinh ngạc.
Sát khí thật mạnh!
Khí thế thật mạnh!
Nữ nhân trước mắt thật sự chỉ là một kẻ yếu mới cấp một thôi sao?
Dịch Thần Phi đang hấp hối, ánh mắt hắn ta lộ vẻ mê mang, dường như đã từng nhìn thấy một Cố Thanh Hy phượng lâm thiên hạ, quét ngang cửu thiên thập địa.
Một chiêu này của nàng khiến trời đất đổi màu, tinh tú xoay chuyển, tất cả các cao thủ trên thế gian cũng nhịn không được muốn quỳ xuống thần phục.
Chương 313: Tàn sát
Dịch Thần Phi cố gắng muốn mở mắt, nhưng mí mắt quá nặng, cho dù hắn ta có cố gắng đến mấy cũng không thể mở được, chỉ có thể mơ màng nhìn thực lực của Cố Thanh Hy tăng vọt, mỗi một chiêu đều chứa đựng lực lượng hào hùng chấn động đất trời, đánh đến mức Lan kỳ chủ không còn chút sức lực, gần như chỉ có thể chịu đòn.
“Phụt phụt phụt…”
Lan kỳ chủ không ngừng hộc máu, ngay cả răng cửa cũng bị Cố Thanh Hy đánh rơi.
Dịch Thần Phi nở môt nụ cười vừa thê lương vừa đau lòng.
Hình như… A Hy của hắn ta… trở lại rồi…
“Vụt…”
Mí mắt của Dịch Thần Phi quá nặng nề, mọi chuyện trước mắt, mọi âm thanh bên tai, hắn ta đều không nghe không thấy nữa, hoàn toàn ngất xỉu.
Tiếng hét của Cố Thanh Hy khi nãy quá thảm thiết, gần như người ở toàn bộ núi Hồ Lô Huyết đều nghe thấy.
Nạp Lan Lăng Nhược đang chiến đấu kịch liệt với Mẫu Đơn kỳ chủ cũng thay đổi sắc mặt, ra một chiêu giả, thoát khỏi Mẫu Đơn kỳ chủ, chạy đến nơi của Cố Thanh Hy.
Dạ Mặc Uyên đang trong giai đoạn chữa thương quan trọng nhất bất chấp tất cả hồi phục nội lực, hắn giơ tay phải, tuỳ tiện khoác lên áo khoác, nhanh chóng biến mất như một cơn gió.
“Chủ tử, ngài chưa giải độc xong, công lực vẫn hoàn toàn hồi phục, để thuộc hạ đi tìm Vương phi là được rồi”.
“Các ngươi tránh ra hết cho bản vương, hôm nay ai dám ngăn cản thì đừng trách bản vương ra tay vô tình”.
Tim Dạ Mặc Uyên đập thình thịch, dù tăng tốc độ đến nhanh nhất, nhưng hắn vẫn thấy rất chậm.
Tiếng hét xé gan xé ruột như thế, hắn thật sự không dám tưởng tượng Cố Thanh Hy đã xảy ra chuyện gì.
Họ cho rằng Cố Thanh Hy đang gặp phải kẻ thù đáng sợ nhất từ trước đến giờ.
Nhưng không ngờ đến khi họ chạy đến lại thấy Cố Thanh Hy đang đánh cho Lan kỳ chủ không thể trở tay.
Cũng không biết Cố Thanh Hy lấy đầu ra sức lực, chiêu sau tàn nhẫn hơn chiêu trước, chiêu sau mạnh mẽ hơn chiêu trước, khiến Lan kỳ chủ không ngừng phun ra máu, không bò dậy nổi.
Đây rõ ràng không phải thực lực cấp một trung tầng, ít nhất đã đạt tới cấp sáu rồi.
“Bịch…”
Lan kỳ chủ bị đánh trúng một lần nữa, chưởng lực mạnh mẽ khiến ông ta bị vùi xuống đất ba thước, xương cốt cả người suýt hoàn toàn gãy nát.
Lan kỳ chủ nổi giận, ông ta chưa từng bị ai áp đảo đến mức này, nỗi nhục nhã khiến ông ta bộc phát tiềm lực to lớn, ông ta nắm chặt trai trái, tế ma công, những quả cầu lửa đáng sợ lao thẳng về phía Cố Thanh Hy. Nơi quả cầu lửa đi qua, hoa cỏ cháy rụi, cây cối khô héo, ngay cả không khí cũng có mùi bị ăn mòn.
Nếu người bình thường đụng phải sẽ chết chắc.
Nhưng Cố Thanh Hy chỉ vung nhẹ ống tay áo, tất cả quả cầu lửa đều nổ tung, phát ra tiếng lốp bốp.
Nếu không vì quả cầu lửa nổ tung tạo thành những hố sâu trên mặt đất, mọi người hoàn toàn không dám tin quả cầu lửa Cố Thanh Hy có thể đánh rơi một cách dễ dàng lại có uy lực lớn đến thế.
Sau đó lại thấy Cố Thanh Hy nhẹ nhàng phất tay, dư chấn của quả cầu lửa dưới đất lại càn quét về phía Lan kỳ chủ.
Quả cầu lửa có độc, mang tính ăn mòn, Lan kỳ chủ không kịp tránh né, mặt ông ta bị trúng quả cầu lửa, bắt đầu bị ăn mòn với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
“A…”
Ông ta đau đớn kêu to, giơ tay trái ôm chặt lấy khuôn mặt không ngừng nổi bọt vì bị ăn mòn của bản thân, nét mặt dữ tợn, kêu rên đau đớn.
Nạp Lan Lăng Nhược và Dạ Mặc Uyên hơi trợn mắt.
Thực lực quá mạnh.
Chẳng những nàng có thể tay không đỡ được quả cầu lửa mà Lan kỳ chủ sử dụng toàn lực, mà còn bóp vỡ tất cả chúng.
Cố Thanh Hy có thực lực mạnh như thế từ bao giờ?
Cả hai người họ cũng chưa chắc có thể làm được.
Trong lòng hai người đều mang theo sự nghi ngờ.
Nạp Lan Lăng Nhược thấy khó hiểu hơn.
Không phải Dạ Mặc Uyên tàn phế ư? Sao hắn lại có thể đứng lên?
Sau đó hắn ta nhìn sang Cố Thanh Hy, dung mạo của nàng vẫn như trước đây, nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là nét mặt nghiêm túc lạnh nhạt của nàng, khiến người khác không rét mà run.
“Cố Thanh Hy, ta giết chết ngươi…”
Lan kỳ chủ hét to, lại tế ma công một lần nữa, ông ta đốt cháy linh lực của mình, điều khiển thiên lôi địa hoả tấn công Cố Thanh Hy.
Chiêu này trả giá bằng mạng sống của ông ta, để quyết đấu sinh tử với đối phương.
Nạp Lan Lăng Nhược và Dạ Uyên căng thẳng trong lòng, đang định ra tay cứu Cố Thanh Hy thì thấy nàng cười khinh thường như đang nhìn một con kiến, nàng không lùi bước mà còn tiến tới, đánh mạnh một chưởng về phía Lan kỳ chủ.
“Phụt…”
Lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch của Lan kỳ chủ gần như hoàn toàn bị đánh vỡ, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, vô lực ngã xuống như diều đứt dây.
Cũng may viện binh của ông ta đã đến kịp, bao vây tấn công Cố Thanh Hy, tranh thủ cho ông ta thời gian nghỉ xả hơi.
Cố Thanh Hy dùng mũi chân móc lấy một cây thương, tấn công các cao thủ của Ma tộc với khí thế càn quét vạn quân.
“Phụt phụt phụt…”
Lúc này, đám cao thủ đáng tin cậy mà Lan kỳ chủ vất vả tận tay bồi dưỡng nhiều năm đều như rau bị dao cắt, lần lượt chết thảm trong tay Cố Thanh Hy.
Thương trong tay nàng chém xuống, cả quá trình tựa như Tu La giết người, gió thổi cỏ rạp, không ai có thể chống lại, dưới chân xác chất thành núi.
Trong một đêm, thân tín khổ cực đào tạo nhiều năm bị giết chết gần hết, Lan kỳ chủ không chịu nổi cú sốc này, lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Phụt…”
Kỳ thủ cuối cùng ngã xuống, cả người Cố Thanh Hy đẫm máu, ánh mắt lạnh lùng, trên người tản ra sát khí đáng sợ.
Nàng bước từng bước về phía Lan kỳ chủ, hoàn toàn không giấu đi sát khí của bản thân.