Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi đó lúc môn chủ đặt tên, cũng nói như vậy.

Hắn ta có chút kích động, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn, vừa định nói gì đó liền bị Thanh tông chủ cắt ngang.

“Tam tiểu thư, cô có bảo vật đặc biệt trên người, sợ rằng sẽ dẫn đến họa sát thân, nếu cô không có năng lực phòng thân, nên tính toán trước”.

“Ý của ngươi là muốn ta giao chuông Phá Hồn cho các ngươi bảo quản?”

Tiêu Vũ Hiên liền sáng tỏ thông suốt.

Hắn ta biết ngay là người của Tu La Môn không dễ nói chuyện, nói tới nói lui chẳng phải bọn chúng tới cũng vì chuông Phá Hồn sao.

“Người trong thiên hạ ai mà không muốn có được chuông Phá Hồn, Tu La Môn chúng ta đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, tam tiểu thư đã coi trọng chuông Phá Hồn như vậy, chúng ta đương nhiên sẽ không cướp, chỉ là…thiện ý nhắc nhở mà thôi”, ánh mắt Thanh tông chủ dịu dàng, mang theo nụ cười hiền hậu.

“Vậy chi bằng ngươi tặng Phù Quang cho ta, để hắn bảo vệ ta”, Cố Thanh Hy bỗng buột miệng nói ra.

Lời này vừa nói ra, đến bản thân nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Tiêu Vũ Hiên muốn ngất ngay tại chỗ.

Việc này là sao?

Không dưng đòi người của người ta? Hơn nữa đối phương là địch hay là bạn còn chưa biết.

Yêu cầu vô lý như vậy, ai cũng biết Thanh tông chủ chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ hắn ta lại bật cười.

“Có thể được tam tiểu thư chỉ đích danh cần người, đó là vinh dự của Phù Quang, từ nay về sau, Phù Quang sẽ là ám vệ của cô theo bên người bảo vệ cho cô, có việc gì cô cũng có thể sai Phù Quang đi làm”.

Ơ…

Thật sự tặng cho nàng?

Tên đẹp trai đó là báu vật đó.

Nàng dám chắc võ công của Phù Quang ít nhất cũng phải đạt cấp ba trở lên.

“Phù Quang bái kiến Cố chủ tử”.

Phù Quang quỳ một chân xuống, vẻ mặt xúc động, dường như hắn ta đã đợi ngày này từ rất lâu.

“Đứng…đứng dậy đi”.

Tiêu Vũ Hiên giật giật ống tay áo nàng, nhỏ giọng lo lắng nói: “Nha đầu xấu xí, người nào cô cũng dám nhận sao? Cô đến hắn là địch hay là bạn còn không biết, việc này quá khinh suất rồi”.

Phù Quang nghiêm túc đáp lại: “Tiêu công tử, tông chủ đã để Phù Quang theo sát bên người bảo vệ Cố chủ tử, từ nay về sau Cố chủ tử mới là chủ tử của Phù Quang, Phù Quang chỉ tuân theo mệnh lệnh của Cố chủ tử, vĩnh viễn sẽ không phản bội”.

Lời nói khẽ bị nghe thấy, khuôn mặt của Tiêu Vũ Hiên đỏ bừng.

Nhưng Phù Quang càng thành thật, hắn ta càng cảm thấy không đáng tin cậy.

“Nha đầu xấu xí, không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống đâu, cô…”

“Thịnh tình khó từ chối, chưa kể đối phương còn là một mỹ nam”.

“Hắn là người của Tu La Môn”, Tiêu Vũ Hiên nghiến răng nhắc nhở.

Phù Quang lại đính chính lần nữa: “Từ nay về sau, Phù Quang chỉ là người của chủ tử, Phù Quang cũng chỉ có một chủ tử là Cố chủ tử”.

Mẹ kiếp, nói còn hay hơn hát.

Sao Bỗng dưng tên ẻo lả Phù Quang đó lại nhận Cố Thanh Hy làm chủ tử chứ?

Trong này chắc chắn có âm mưu, hơn nữa còn là âm mưu rất lớn.

Nhậm Hổ sáp lại gần, kích động nói: “Tam tiểu thư, cô xem ta có thể làm ám vệ theo sát bên người cô được không? Võ công của ta cũng không kém hơn Phù Quang, một cái búa này có thể một phát đập chết bảy hoặc tám người”.

Cố Thanh Hy liếc nhìn dáng người cao lớn thô kệch của hắn ta, khẽ nhếch khóe miệng: “Ngươi quá mập, ta không nuôi nổi”.

“Không cần cô nuôi, ta có thể tự mình nuôi mình”.

“Thôi đi, ngươi nghĩ trong Môn rất nhàn rỗi sao?”, giọng Thanh tông chủ lạnh lùng.

“Nhưng…nhưng…”

“Lui xuống”.

Nhậm Hổ không cam lòng, nhưng cũng không dám làm trái, chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Phù Quang đang vui vẻ.

“Tam tiểu thư, sau này sẽ gặp lại”.

“Chờ một chút, tại sao các ngươi lại giúp ta?”

Thanh tông chủ cười như tắm trong gió xuân, người không biết còn tưởng hắn ta là thư sinh nho nhã tay trói gà không chặt.

“Có lẽ là có duyên, Tu La Môn coi trọng chính là một chữ duyên”.

Cố Thanh Hy muốn hỏi nữa, nhưng người của Tu La Môn đã biến mất.

Bọn họ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhanh đến mức nhìn không rõ cả phương hướng rời đi.

Con hẻm nhỏ vừa rồi còn đông đúc, lúc này chỉ còn lại nàng, Tiêu Vũ Hiên và Phù Quang, đến người thiếu niên rời đi lúc nào các nàng cũng không biết.

Gió lạnh thổi qua, mùi máu tanh bốc lên, xác chết đầy đất khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng.

Tiêu Vũ Hiên chịu đựng đau đớn, khàn giọng nói: “Tên gì kia, ngươi cũng mau đi đi, có ta ở đây, nha đầu xấu xí không cần ngươi bảo vệ”.

“Phù Quang đã là người của chủ tử rồi”.

“Nàng ấy còn chưa thành hôn, lời này của người truyền ra ngoài há chẳng phải hủy hoại thanh danh của nàng ấy sao?”

Phù Quang đứng ở bên cạnh Cố Thanh Hy, bĩu môi như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp, cúi đầu, nhưng không chịu rời đi.

Tiêu Vũ Hiên tức giận, động vào vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.

Cố Thanh Hy bực tức trừng hắn ta: “Được rồi, bị thương thì ngoan ngoãn im lặng đi. Phù Quang, cõng hắn về phủ Tướng Quân”.

“Vâng”.

Tiêu Vũ Hiên muốn từ chối, nhưng Phù Quang đã cõng hắn ta, đầu mũi chân khẽ điểm liền biến mất ở cuối con hẻm.

“Mẹ kiếp, khinh công này của ngươi là gì? Ngươi mọc thêm cánh à”.

Tiếng của Tiêu Vũ Hiên vọng trở lại vẫn còn văng vẳng, Cố Thanh Hy suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, khinh công thật nhanh, chỉ sợ ngay cả nàng cũng theo không kịp.

Nhìn cây sáo ngọc bích trên tay, trong lòng nàng rối bời.

Người của Tu La Môn sẽ không vô duyên vô cớ cứu nàng, càng không vô duyên vô cớ tặng nàng sáo ngọc bích, bọn họ định làm gì đây?

Hay nguyên chủ có quan hệ gì với Tu La Môn?

Cho đến hôm nay, Cố Thanh Hy càng chắc chắn, nguyên chủ không hề đơn thuần ngốc nghếch như bên ngoài.

Nếu nàng ấy thực sự chỉ là tam tiểu thư không được thương yêu của phủ Thừa Tướng, tại sao Dịch Thần Phi lại quan tâm nàng ấy đủ điều như vậy?

Tại sao nàng ấy không có nội lực, nhưng lại có một thân khinh công nhẹ như chim én?

Ngẩng đầu lên thấy phía đông đã xuất hiện một vệt trắng bạc.

Cố Thanh Hy cười khổ: “Lại là một đêm không ngủ, ngày mai lên lớp tiếp tục ngủ gật vậy”.

Nàng muốn trở về phủ Dạ Vương, nhưng vừa nghĩ đến bức tranh xấu hổ vẽ Thượng Quan phu tử và chiến thần ở học viện Hoàng gia hôm qua, nàng chuyển hướng, dứt khoát đi đến học viện Hoàng gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK