Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thủy Tiên kỳ chủ am hiểu dùng độc, nhất là thích dùng mỹ nam để thử độc. Ả muốn Diệp Phong có lẽ không phải vì thích Diệp Phong, mà là muốn dùng hắn ta thử độc”.

Cố Thanh Hy sa sầm mặt.

Những kỳ thủ ở phía trước vẫn còn đang xôn xao bàn tán.

“Các ngươi nói xem lần này Diệp Phong không lấy được chuông Phá hồn, kỳ chủ của chúng ta có nổi giận giết hắn ta, hoặc là tặng hắn ta cho kỳ chủ khác không? Lúc trước, kỳ chủ của chúng ta cũng tặng người cho kỳ chủ khác không ít”.

“Chuyện này khó nói, nhưng Diệp Phong chắc chắn không yên ổn. Haizz, lúc trước mọi người đều ngưỡng mộ hắn ta nhận được thánh sủng của kỳ chủ, chỉ cần lấy được chuông Phá hồn là có thể được tự do. Bây giờ… a… không biết hắn ta nghĩ thế nào. Không những không lấy được chuông Phá hồn, mà còn giúp tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng đối kháng với Giang đàn chủ”.

“Còn không phải sao, hắn ta là tự chuốc lấy đau khổ. Giang đàn chủ vốn đã gây khó dễ cho hắn ta khắp chốn, hắn ta còn dám vì một người ngoài làm trái mệnh lệnh của Giang đàn chủ. Nếu hắn ta không bị Giang đàn chủ lột da thì ta không mang họ Lạc nữa”.

Cố Thanh Hy nhíu mày.

Chuông Phá hồn không phải đã tặng cho Diệp Phong rồi sao?

Lẽ nào Diệp Phong giữa đường xảy ra chuyện gì đó, không lấy chuông Phá hồn về?

“Trước kia kỳ chủ của chúng ta chơi chán rồi sẽ thưởng một vài người cho hạ nhân chúng ta, không biết lần này kỳ chủ có thưởng Diệp Phong cho chúng ta không. Nếu có thể thưởng cho chúng ta, nghĩ đến mùi vị đó đúng là lên tiên”.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, kỳ chủ có thưởng cũng sẽ thưởng cho kỳ chủ khác, sao có thể thưởng cho chúng ta được”.

“Nếu ta là Diệp Phong, không lấy được chuông Phá hồn, đánh chết ta cũng không về đây, thật không biết hắn ta đụng đầu vào đâu rồi”.

“Suỵt, mấy lời này mà ngươi cũng dám nói, không sợ rơi đầu à?”

“Phải phải phải, cái miệng quạ đen của ta, những gì chúng ta nói với nhau ở đây hôm nay đều không được nói ra ngoài đâu đấy”.

Cố Thanh Hy sờ cằm, bỗng nở nụ cười tươi rói, nhấc chân vừa bước vào phòng vừa nói: “Ái chà, các ngươi ở đây chơi xúc xắc cũng không nói với ta, hại ta đi tìm mãi”.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn nàng, không hiểu hỏi: “Ngươi là ai? Sao ta có cảm giác ngươi rất lạ mặt?”

“Sao ngươi chẳng có lương tâm chút nào vậy? Mấy hôm trước ngươi còn uống hết rượu do ta cất giấu, thế mà lại không biết ta là ai”.

Lạc kỳ thủ hơi lúng túng.

Gã thật sự không nhớ nổi, nhưng mấy hôm trước gã quả thật đã uống say mấy lần, nhìn bộ dạng quen thuộc của nàng, có lẽ cũng không phải gian tế trà trộn vào đây.

Lạc kỳ thủ hàm hồ trả lời: “Sao lại không nhớ chứ, lúc nãy ta chỉ là thuận miệng nói thôi. Ngươi cũng muốn chơi xúc xắc phải không? Nào nào nào, cùng đặt đi”.

Những kỳ thủ khác nghe Lạc kỳ thủ nói vậy đều buông bỏ lòng phòng bị, gọi Cố Thanh Hy đến chơi cùng.

Cố Thanh Hy vẫy tay với, hét lên: “Ngây ra đó làm gì, ngươi cũng qua đây chơi xúc xắc đi, đều là huynh đệ nhà mình, có gì mà xấu hổ chứ? Bọn họ sẽ không ức hiếp ngươi vì ngươi là người mới đâu”.

Hóa ra là người mới?

Thảo nào lại cảm thấy lạ mặt như vậy.

Lạc kỳ thủ gọi: “Huynh đệ, đã đến rồi thì vui vẻ chơi xúc xắc nào, sau vài ván chúng ta cũng thân nhau hơn”.

Dịch Thần Phi bước tới, mỉm cười nói: “Được”.

Cố Thanh Hy lên tiếng: “Lạc đại ca thật trượng nghĩa, tiểu đệ ta rất khâm phục. Thế này vậy, để Dịch huynh đệ chơi xúc xắc thay Lạc đại ca, thua thì tính cho Dịch huynh đệ, thắng thì tính cho Lạc đại ca”.

Lạc kỳ thủ vốn còn nghi ngờ Cố Thanh Hy, nghe cô biết cả tên của gã thì chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng tiêu tan.

Trong lòng gã ngứa ngáy, ngoài mặt lại cố ý làm bộ: “Vậy thì không hay lắm, Dịch huynh đệ chịu thiệt quá”.

“Haiz, vui là được, đều là bạc của huynh đệ trong nhà, ai thắng ai thua cũng như nhau”.

Dịch Thần Phi giương đôi mắt đẹp lên nhìn Cố Thanh Hy.

Cô gái này, nàng không tự cược đi, kéo hắn ta vào làm gì?

Muốn cứu Diệp Phong là nàng chứ không phải hắn ta.

Hắn ta định từ chối thì Cố Thanh Hy đã đẩy hắn ta lên phía trước: “Xấu hổ gì chứ, thua rồi cũng không sao, ngươi mới đến, có thể làm quen nhiều đại ca như vậy đã là phúc khí của ngươi rồi”.

Dịch Thần Phi dở khóc dở cười.

Làm như nàng rất quen thuộc với nơi này vậy.

Xúc xắc bắt đầu lắc, Lưu kỳ thủ đắc ý cười nói: “Dịch huynh đệ, mấy người bọn ta đều là cao thủ đánh cược, ngươi phải cẩn thận đấy”.

“Đa tạ nhắc nhở”.

“Đặt đại hay tiểu? Đặt rồi thì dời tay đi nhé”.

“Đại”, Dịch Thần Phi không cần suy nghĩ.

Nắp được mở ra, lại là năm năm sáu, đại.

Lạc kỳ thủ vui mừng.

“Dịch huynh đệ, ngươi may mắn thật”.

Lưu kỳ thủ hơi buồn bực, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Dịch huynh đệ, ngươi may mắn đấy, có dám chơi thêm một ván nữa không?”

“Được”.

“Soạt soạt soạt…”

Lưu kỳ thủ lắc xúc xắc rổn rảng, cuối cùng đặt mạnh xuống bàn: “Đặt đại hay tiểu?”

“Lần trước năm năm sáu thắng, lần này vẫn cứ đặt năm năm sáu đi”.

“Nếu không phải năm năm sáu thì sao?”

“Vậy thì tính ta thua”.

Mọi người không nhịn được phì cười.

Đầu óc hắn ta chắc là bị lừa đá rồi.

Làm gì có nhiều năm năm sáu như vậy, đặt đại không phải được rồi sao, ít nhất xác suất cũng là một nửa.

Nắp được mở ra, lại là năm năm sáu.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Lưu kỳ thủ sầm mặt.

Lạc kỳ thủ lại mừng như điên, giơ ngón cái: “Dịch huynh đệ, không tồi đấy, không ngờ ngươi cũng có chút ngón nghề”.

“Đoán bừa thôi, vừa khéo đoán trúng”.

“Thêm một ván nữa, ta đặt năm mươi lượng bạc”.

Mọi người kinh ngạc.

Năm mươi lượng, nhiều vậy.

Đừng nói Lưu kỳ thủ thua đến mức đầu óc hồ đồ rồi đấy chứ?

Dịch Thần Phi cũng đặt năm mươi lượng vào: “Ta vẫn đặt năm năm sáu, đại”.

Lần này, ngay cả Lạc kỳ thủ cũng không nhìn nổi nữa: “Dịch huynh đệ, một lần hai lần là may mắn, ba lần không thể là may mắn nữa. Ngươi xem hay là đặt cái khác đi”.

“Không cần, cứ năm năm sáu đi”.

Lưu kỳ thủ cười nhạt: “Đặt xong dời tay, không được quỵt nợ”.

Gã ta mau chóng lắc xúc xắc, chỉ sợ Dịch Thần Phi hối hận.

Lần này, gã ta vô cùng tự tin, kiên quyết tin tưởng không thể nào lại là năm năm sáu, nhưng lúc mở nắp ra, gã ta không bình tĩnh được nữa.

Thế mà… lại là năm năm sáu…

Quái lạ.

Sao lại như vậy?

Một kỳ thủ có quan hệ khá tốt với Lưu kỳ thủ hét lên.

“Ngươi giở trò”.

Lạc kỳ thủ bất mãn: “Lưu lão ca, tiểu đệ của ngươi nói ta giở trò? Ngươi không nghĩ như vậy chứ?”

Lưu kỳ thủ nghi ngờ trong lòng, nhưng xúc xắc là gã ta lắc.

Hai lần lắc trước, gã ta lắc xong mới bảo hắn ta đoán. Cho dù hắn ta có thể phân biệt được âm thanh của xúc xắc, đoán chính xác là năm năm sáu, nhưng ván cuối cùng… hắn ta đặt cược trước, sau đó gã ta mới lắc xúc xắc.

Như vậy thì làm sao giở trò?

Hơn nữa, xúc xắc còn là gã ta tự mình mang đến.

Chẳng lẽ thật sự là may mắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK