Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không đi!”, Ôn Thiếu Nghi tức giận nói.

“Không đi thì thôi, dù gì thì người đói cũng là ngươi, đâu phải ta”.

Cố Thanh Hy tìm một chỗ thoải mái, bắt chéo chân, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó không biết hái ở đâu, thong thả chờ đợi người của Oa Nhân Quốc lục soát rồi rời đi.

“Tôn chỉ của nước bọn họ là không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua”. Ý của Ôn Thiếu Nghi là nếu không tìm thấy thì người Oa Nhân Quốc sẽ không rút binh.

“Vất vả mấy ngày làm ta mệt quá, ngủ một giấc đã, đừng đánh thức ta!”

Nàng ngoảnh mặt đi, nhắm mắt lại như thể đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng trong lòng nàng vẫn đang nghĩ cách tới vùng đất cực Bắc lần nữa mà không phải xúc phạm tới Oa Nhân Quốc, sau đó nhanh chóng tìm thấy viên Long châu thứ sáu.

Nếu đụng phải Băng Long cấp bảy thì phải đối phó thế nào đây?

Đến giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ uy lực của Hỏa Long cấp bảy tại núi Hồ Lô Huyết ngày hôm đó.

Nếu như không có cách nào đối phó với Băng Long cấp bảy, e là không thể lấy được Long châu thứ sáu rồi.

Cố Thanh Hy vắt óc, cố gắng nghĩ tới công dụng những thứ mình đang có nhưng cũng chẳng tìm được cách gì xử lý Băng Long.

Thực lực chênh lệch quá nhiều.

Dù là Dạ Mặc Uyên hay ma chủ ở thời kỳ đỉnh phong thì cũng chưa chắc có thể đánh lại nó.

Huống hồ gì là nàng…

Muốn có được viên Long châu thứ sáu, chỉ có thể né tránh Băng Long, hoặc đấu trí.

Cũng không biết Thần Phi đại ca và con dân Ngọc tộc ra sao rồi.

Lòng Cố Thanh Hy nóng như lửa đốt.

Nhưng hiện thực lại khiến nàng không biết làm sao.

Bên ngoài bỗng có từng tiếng nổ truyền đến, tai còn thấp thoáng nghe thấy âm thanh trò chuyện.

Cố Thanh Hy đột ngột mở mắt, tia lạnh lùng bắn ra.

Lỗ tai nàng giật nhẹ, nghe rõ mồn một tình hình bên ngoài.

“Lục soát, tìm cho kỹ! Không được bỏ qua bất cứ chỗ nào”.

“Tướng quân, hình như phía trước có một hang núi”.

“Còn ngây ra đó làm gì! Vào xem bọn họ trốn bên trong không”.

Tiếng bước chân không ngừng tiến về phía hang núi mà Cố Thanh Hy đang ẩn nấp.

Tính cách Cố Thanh Hy có dễ chịu thế nào cũng không thể nhịn thêm nữa.

Nàng đang vội đến cực Bắc mà đám người này lại bám dai như đỉa vậy.

Nếu bọn họ xông vào, thế cũng đừng trách nàng không nương tay!

Lúc Cố Thanh Hy chuẩn bị sẵn sàng, bỗng dưng có giọng nói non nớt và quen thuộc cất lên.

“Tống tướng quân, ta vừa cho người lục soát hang động đó rồi, không có gì cả, mọi người đi chỗ khác tìm thử đi”.

“Thuộc hạ bái kiến Thái nữ điện hạ. Thái nữ điện hạ, yêu nữ đó rất xảo quyệt, không chừng đối phương đi rồi lại quay trở về, hay cứ để thuộc hạ đi xét thử”.

“Tên ngu xuẩn, ngươi đang nghi ngờ năng lực của điện hạ ta sao? Hay là hoài nghi ta bao che tội phạm?”

Tống tướng quân giật mình hoảng sợ.

“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ sẽ rút ngay!”

Đám đông ùn ùn rời khỏi đó, chỉ còn lại một đội thị vệ.

Thái nữ mệt mỏi phất tay: “Vì tìm kiếm hai tên gián điệp, hiện giờ ta khá là mệt mỏi, phải nghỉ ngơi ở đây một lúc, các ngươi qua đó tiếp tục tìm đi”.

“Điện hạ, e rằng một mình người ở đây không an toàn”.

“Có gì mà không an toàn? Chung quanh đây đều là người của ta, chỉ cần ta hét lên một tiếng thì các ngươi sẽ lập tức tới. Hơn nữa, ở trên lãnh thổ quốc gia, ta còn cần lo sợ gì đây?”

“Chuyện này…”

“Chuyện này chuyện kia cái gì! Đây là mệnh lệnh, còn không mau đi tìm gián điệp”.

“Vâng!”

Một đội thị vệ nữa lại bị thái nữ điều đi.

Thái nữ mỉm cười, chạy thật nhanh về phía hang núi, cười khì khì nói: “Tỷ tỷ, ta biết tỷ ở đây, bọn họ đã đi hết rồi, tỷ có thể ra ngoài”.

Cố Thanh Hy nhìn sang Cố Thiếu Nghi bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta.

“Đừng bảo cô bé nhỏ vậy mà ngươi cũng chấm mút nhé?”

Ôn Thiếu Nghi bắt chước nàng, trừng mắt, không nói gì.

Ba năm trước, hắn ta đến Oa Nhân Quốc, thái nữ chỉ mới mấy tuổi thôi.

Hơn nữa, hắn ta là người như vậy sao?

“Tỷ tỷ, tỷ không lên tiếng thì ta vào đó nha”.

“Xuỵt…”

Cố Thanh Hy dời đồ vật che chắn ở cửa hang ra, vòng tay trước ngực, lạnh lùng nhìn xuống cô bé chỉ cao tới hông mình.

“Điện hạ, chỉ dựa vào sức của mình ngươi mà muốn bắt bọn ta, e là chưa đủ đâu”.

“Ta không hại tỷ tỷ đâu, ta cũng không muốn mẫu hoàng lập hắn ta làm hậu! Hắn ta cao tồng ngồng, nếu mẫu hoàng cưới hắn, biết bao cung điện, hòn non bộ của cung đình Oa Nhân Quốc sẽ phải xây dựng lại, vậy thì tốn biết bao nhiêu là sức người sức của”.

“Không ngờ thái nữ còn nhỏ tuổi mà đã biết nhìn xa trông rộng đến thế”.

“Còn phải nói, sư phụ luôn khen ta là một thái nữ tốt, sau này đăng cơ thì nhất định sẽ là một vị hiền hoàng”.

“Xin hỏi hiền hoàng tương lai, không biết ngươi đại giá quang lâm tới đây là vì việc gì?”

Thái nữ cười hì hì, sải đôi chân ngắn đi tới trước mặt Cố Thanh Hy, ra dấu cho nàng cúi đầu xuống.

Cố Thanh Hy từ từ ngồi xổm xuống, nàng muốn xem thử cô nhóc này đang có mưu đồ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK