Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: May mắn

Ồ...

Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.

Cố Thanh Hy nhạy bén cảm nhận được cơ thể đang ngồi thẳng tắp của Diệp Phong đột nhiên cứng đờ, hơi thở có chút hỗn loạn.

Trong mắt không ít sứ giả của ba nước hiện lên tia tham lam.

Ngay cả Kỳ Thánh và Thi Tiên cũng khẽ nhướng mày.

Các triều thần Dạ Quốc lần lượt khuyên nhủ: “Hoàng thượng không thể được, chuông Phá Hồn là bảo vật truyền quốc của Dạ Quốc, xưa nay chỉ truyền cho đương kim thiên tử, đây là bảo vật quý giá, há có thể tùy tiện tặng cho người khác”.

“Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban”.

Cố Thanh Hy đột nhiên hiểu ra gì đó.

E là sứ giả ba nước trước đó đã biết Dạ Hoàng sẽ chắp tay tặng chuông Phá Hồn, vì vậy mới mang đến đây nhiều cao thủ như vậy.

Cố Thanh Hy ngoắc ngoắc tay, hỏi: “Tiểu Hiên Hiên, chuông Phá Hồn đó là cái gì vậy?”

“Sao cô cái gì cũng không biết thế? Nghe nói, chuông Phá Hồn có thể cải tử hoàn sinh, cũng có thể nâng cao võ công, thậm chí có thể giúp giành được cả thiên hạ, nghe nói hoàng đế khai quốc của Dạ Quốc chính là dựa vào chuông Phá Hồn mới dễ dàng lập nên Dạ Quốc, vì vậy chuông Phá Hồn cũng trở thành chí bảo của Dạ Quốc, xưa nay chỉ truyền cho thiên tử”.

Cố Thanh Hy cười chế giễu.

Nếu chuông Phá Hồn kia thật sự có thể cải tử hoàn sinh, thiên tử của Dạ Quốc bao năm qua sao lại đều quy thiên chứ?

Chứ đừng nói đến có được cả thiên hạ.

Dạ Hoàng chắc hẳn cũng biết đạo lý này, cộng thêm một vài người thổi gió bên tai, vì vậy mới chắp tay tặng đi.

Quả nhiên, sắc mặt của Dạ Hoàng liền trở nên khó coi, tức giận nói: “Vua không nói chơi, trẫm đã nói rồi, người nào giành hạng nhất, người đó sẽ có được chuông Phá Hồn, việc này không ai được phép nói thêm nữa”.

“Hoàng thượng...đây là bảo vật tổ tiên truyền lại”.

“Hiện tại trẫm mới là thiên tử của Dạ Quốc”.

Đế Sư còn muốn khuyên tiếp, mấy đại thần ở một bên liền giữ lấy ông ta, thấp giọng nói: “Hiện tại sứ giả ba nước đều ở đây, nếu hoàng thượng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban, chẳng phải sẽ không thể ngẩng cao đầu trước tất cả mọi người trong thiên hạ sao, ba nước càng có lý do công kích Dạ Quốc, bây giờ chỉ có thể hy vọng Trạch Vương có thể giành được hạng nhất”.

“Nhưng...những người của ba nước đến tham gia đều là những người uyên bác danh chấn thiên hạ, Trạch Vương thực sự có thể thắng được sao?”

“Tài năng và học vấn của Trạch Vương cũng không thua kém bất kỳ trạng nguyên nào”.

Mặc dù trong lòng bất an, nhưng Đế Sư và những người khác cũng chỉ có thể chấp nhận tình hình hiện tại.

Đại hội đấu văn chính thức bắt đầu.

Mã công công cất cao chất giọng chói tai nói từng câu từng chữ.

“Trong đại hội đấu văn lần này, mỗi nước cử ra ba người, tổng cộng là mười hai người, theo hình thức rút thăm, hai người sẽ so tài cầm kỳ thi thư họa, người thua sẽ bị loại, sáu người còn lại sẽ tiếp tục so tài”.

Trên vị trí chỗ ngồi của sứ giả Triệu Quốc, giọng nói của Dịch Thần Phi trong trẻo dễ nghe như chung cổ soạn ngọc: “Dịch mỗ đã giành được hạng nhất trong đại hội đấu văn kỳ trước nữa, lần này sẽ không tham gia, xin công công gạch tên của ta đi, Dịch mỗ làm giám khảo đứng ngoài xem là được”.

*Chung cổ soạn ngọc: Chuông trống, thức ăn ngon và ngọc.

Ồ…

Mọi người đều kinh ngạc.

Dịch Thần Phi không nói nhầm gì chứ?

Đại hội đấu văn lần này trăm năm hiếm thấy một lần, hơn nữa trong vật được ban tặng có chuông Phá Hồn, sao hắn ta một chút cũng không động lòng vậy?

“Dịch công tử, vậy có phải Triệu Quốc sẽ bổ sung thêm một người không?”

Dịch Thần Phi lười biếng xoay chén rượu, ánh mắt nhìn đến Cố Thanh Hy, trên khuôn mặt thanh nhã ôn hòa hiện ra ý cười: “Không cần nữa, nếu Triệu Quốc ta có thể thắng, hai người là đủ rồi”.

Sứ giả Triệu Quốc lo lắng, nhưng không dám khuyên Dịch Thần Phi, dường như thân phận của Dịch Thần Phi là thứ ông ta không thể chọc đến.

Có mặt ở đây, ngoại trừ Triệu Quốc, không ai muốn Dịch Thần Phi tham gia.

Mã công công nhìn đến Dạ hoàng.

Dạ Hoàng cười nói: “Nếu Dịch công tử không tham gia, vậy rút thăm đi, người nào rút được giấy trắng sẽ được miễn so tài vòng một”.

“Bắt đầu rút thăm, mời mười một vị tài tử tài nữ bước lên rút thăm”.

Cố Thanh Hy sờ cằm.

Vừa rồi Dịch Thần Phi là cười với nàng sao?

Không hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy Dịch Thần Phi vì nàng mới bỏ tham gia vòng chung kết.

Mọi người lần lượt rút thăm, Cố Thanh Hy cũng đã đi lên rút, mở tờ giấy ra, nhưng phát hiện trên đó không viết gì cả.

Trên mặt Mã công công mang theo ý cười: “Cố tam tiểu thư bốc được giấy trắng, vòng một được miễn, có thể tiến thẳng vào vòng hai”.

Đám đông sục sôi, đặc biệt là các học trò của học viện Hoàng gia.

“Mẹ kiếp, Cố Thanh Hy sao lại may mắn quá mức như vậy, lúc trước rút trúng miễn so tài tiến vào vòng chung kết, bây giờ lại rút trúng miễn so tài tiến vào vòng hai, lẽ nào hôm qua cô ta đã đi thắp hương lễ Phật?”

“Ông trời cũng quá thiên vị cho cô ta rồi, tại sao những việc tốt như vậy đều rơi trúng trên đầu cô ta chứ”.

“Cho dù rút trúng miễn so tài thì đã sao, với một kẻ bất tài như cô ta, quả thực là lãng phí chỉ tiêu, phung phí của trời”.

“Ngươi bảo, có phải cô ta gian lận không?”

Cố Thanh Hy mắt trợn trắng khinh bỉ, quay lại chỗ ngồi của mình.

Nàng xin thề với trời, bốc được giấy trắng hoàn toàn là may mắn.

“Lần này có năm phần thi là cầm kỳ thi thư họa, thắng ba phần thi sẽ là người chiến thắng, mời mười vị tài tử lần lượt ngồi vào chỗ ngồi, bắt đầu từ phần thi họa, thời gian là một nén hương, người thắng sẽ tiến vào vòng bốc thăm so tài thứ hai”.

Cố Thanh Hy ngáp một cái.

Trong một vòng phải thi cầm kỳ thi thư họa, chỉ riêng thi họa đã mất thời gian một nén hương, vậy thi hết một vòng há chẳng phải đến chiều sao?

Như vậy làm sao có thể thi xong trong một ngày?

Phải đến khi nào nàng mới có thể nhận được tiền đây?

Đêm qua lại là một đêm không ngủ, Cố Thanh Hy dứt khoát nằm trên bàn ngủ thiếp đi.

Mọi người nhìn thấy vậy, không khỏi mắng bao cỏ nàng.

Ngủ ở đại hội đấu văn, xưa nay chưa từng có người như nàng, về sau cũng rất khó có người như vậy.

Dịch Thần Phi nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười nuông chiều.

Khóe môi Thượng Quan Sở khẽ cong lên, trong đôi mắt dịu dàng đó phản chiếu bóng hình đỏ rực của Cố Thanh Hy.

Tiêu Vũ Hiên thì đỡ trán, từ sau khi quen biết nàng, mặt mũi của hắn ta sớm đã mất sạch.

Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Hy bị Tiêu Vũ Hiên đánh thức dậy.

Nàng mở đôi mắt còn ngái ngủ, mơ màng nhìn Tiêu Vũ Hiên.

“Xú nha đầu, cô là thần ngủ chuyển thế à, mọi người đang chờ cô rút thăm, tiến vào vòng so tài thứ hai rồi”.
Chương 48: Cô rất ngông cuồng

Cố Thanh Hy dụi mắt, phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.

Nàng lắc lắc cổ, lẩm bẩm nói: “Cái bàn này cứng quá, ngủ đau cả cổ”.

Khùng sao?

Cô ta đến thi đấu hay là đến ngủ vậy?

Không đợi bọn họ nói, Cố Thanh Hy đã ghét bỏ nói.

“Chỉ là một đại hội đấu văn cỏn con, từ sáng đến chiều mới đấu xong một vòng, cái này phải đấu đến khi nào, bỏ đi, để ta một mình đấu với các ngươi, người nào có thể thắng được ta, người đó chính là đệ nhất”.

Một kẻ dốt nát như cô ta, còn muốn một mình đấu với các đại tài tử trong thiên hạ?

Mọi người đều cạn lời.

Ai đã cho cô ta sự tự tin đó?

Kỳ Thánh đã ngoài sáu mươi, vẻ ngoài thanh cao thoát tục, nhìn thấy Cố Thanh Hy kiêu ngạo như vậy, không khỏi cười nói: “Cô nhóc, cô có biết sau khi thách đấu với người trong thiên hạ trong đại hội đấu văn thua rồi sẽ thế nào không?”

“Thua thì thua, còn có thể thế nào? Huống hồ mấy người làm sao biết ta sẽ thua mấy người?”

Cố Thanh Hy cẩn thận xem xét một chút, sau một vòng, Trạch Vương, Diệp Phong, Kỳ Thánh cùng hai tài tử của Triệu Quốc đều thông qua.

Ngược lại Hoa Quốc cử ba trạng nguyên đến nhưng đều bị loại.

Chẳng trách mặt sứ giả Hoa Quốc lại đen như đít nồi.

Việc này thực sự mất mặt.

Quá mất mặt.

“Cô nhóc, cô rất ngông cuồng”.

“Cũng thường thôi”.

“Hoàng thượng, Cố tam tiểu thư đến đây chính là để làm loạn, thần khẩn cầu lập tức hủy bỏ tư cách tham gia đại hội đấu văn của cô ta”, một đại thần can gián nói.

“Haizz, ái khanh quá lời rồi, trẫm thấy cố tam tiểu thư đây là tự tin, chắc cô ta có cách thắng được các vị đại tài tử, dẫu sao vẫn còn sớm, chi bằng để cô ta thử xem”.

Người có chút năng lực đều có thể nghe ra.

Hoàng thượng đây là cố ý muốn để Cố tam tiểu thư xấu mặt, nên thay vì ngăn cản lại giơ tay tán thành, xem ra Hoàng thượng không định cho chiến thần mặt mũi.

Cố Thanh Hy lạnh lùng cười một tiếng, vươn vai: “Vậy mấy người cùng lên cả đi, đỡ làm mất thời gian của ta, sớm chút giành hạng nhất, ta cũng có thể về ngủ một giấc ngon lành”.

Trạch Vương khinh thường tức giận mắng: “Không biết trời cao đất dày”.

“Ha, ngài lợi hại như vậy, vậy ngài nói cho ta biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu?”

“Cô…”

“Nếu ngài không biết thì ngoan ngoãn câm miệng cho ta, đừng cho rằng ngài là một vương gia thì có thể chỉ tay năm ngón, không coi ai ra gì, tên đàn ông hèn hạ tưởng ai cũng mê mình”.

“Hoàng thượng, Cố Thanh Hy buông lời tục tĩu, thần khẩn cầu hoàng thượng nghiêm khắc trừng trị”, Trạch Vương siết chặt tay, trong lòng bừng lửa giận.

Dạ Hoàng sao có thể để Cố Thanh Hy rời đi, đây là cơ hội tuyệt vời để làm bẽ mặt chiến thần.

Hắn giả vờ nghiêm túc, nghiêm giọng nói: “Cố tam tiểu thư, đây là đại hội đấu văn, hãy chú ý đến lời nói”.

“Được thôi, ta sẽ chú ý, dù sao Trạch Vương trong mắt ta cũng không bằng cặn bã”.

Bầu không khí liền trở nên lạnh lẽo, trong mắt Trạch Vương đầy lửa giận, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Mã công công thấy không khí không ổn, vội vàng nói: “Phần thi đầu tiên thi họa thời gian là một nén hương, mời các vị tài tử tài nữ vào chỗ ngồi”.

Cố Thanh Hy ngồi xuống, nhìn bút mực giấy nghiên hảo hạng trên bàn, khóe môi khẽ cong lên.

“Trạch Vương, ngài nói xem ngài tài hoa nổi tiếng bậc nhất ở Dạ Quốc, nếu thua một kẻ dốt nát như ta, không biết bách tính Dạ Quốc sẽ cảm tưởng thế nào”.

Trạch Vương cười chế giễu một tiếng: “Ta thua cô? Nói đùa cái gì vậy”.

“Vậy không bằng chúng ta đánh cuộc, phần thi này nếu ngài thua, ngài đưa ta 200 vạn lạng bạc, thế nào?”

“Vậy nếu cô thua thì sao?”

“Nếu ta thua, ta sẽ khỏa thân chạy một trăm vòng quanh học viện Hoàng gia”.

Mọi người đều giật mình.

Khỏa thân chạy một trăm vòng quanh học viện Hoàng gia? Sao cô ta dám nói ra lời như vậy? Cô ta có chắc là phụ nữ không?

Tiêu Vũ Hiên đỡ trán, quả thực không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Trần đại nhân cười nhạo giễu cợt nói: “Cố Thừa Tướng, con gái thứ ba nhà ông quả thực tự nhiên cởi mở”.

Ngô đại nhân cũng phụ vào: “Con gái thứ năm của ông ta cởi mở như vậy, con gái thứ ba có thể không cởi mở sao? Ha ha ha…”

Cố Thừa Tướng mím chặt môi, trong lòng tràn đầy lửa giận, một lúc lâu sau mới từ trong kẽ răng gằn ra một câu: “Ta với nó đã đoạn tuyệt quan hệ cha con từ lâu, mọi chuyện của nó không liên quan gì tới ta”.

Tại vị trí ngồi của sứ giả, sứ giả Sở Quốc suýt chút nữa kinh ngạc đến rớt cằm: “Phụ nữ Dạ Quốc đều phóng khoáng như thế sao? Lời này cũng nói ra được?”

Sứ giả Hoa Quốc cười chế giễu: “Phóng khoáng cái gì, ta thấy là không biết xấu hổ thì có.”

Dịch Thần Phi tay cầm chén khẽ dừng lại, trên khuôn mặt nho nhã thêm mấy phần lạnh lùng: “Con gái trên đời này đa phần đều làm ra vẻ điềm đạm, ngược lại ta cảm thấy Cố tam tiểu thư tính tình thành thật thẳng thắn, có sao nói vậy, Hứa đại nhân ông thấy sao”.

Hắn ta đang cười, nhưng nụ cười đó đầy cảnh cáo.

Sứ giả Hoa Quốc liền kinh ngạc.

Dịch Thần Phi đây là có ý gì? Chẳng lẽ là đang bảo vệ nha đầu ngạo mạn kia.

Ông ta không đoán được ý của Dịch Thần Phi là gì, nhưng Dịch Thần Phi được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất Thi Tiên, lại là một nhân vật lớn của Nho gia, ngay cả bậc đế vương của các nước cũng phải nể mặt hắn ta vài phần, ông ta nào dám tùy tiện đắc tội.

Chỉ có thể ngượng ngập nói: “Đúng đúng đúng, Dịch công tử nói rất đúng”.

Trong lòng Dạ Hoàng tràn ngập niềm vui, giống như có thể nhìn thấy cảnh Cố Thanh Hy khỏa thân chạy.

Thượng Quan Sở vui mừng đắc ý phẩm trà, dường như không chút hứng thú với vụ đánh cược giữa Cố Thanh Hy và Trạch Vương.

Ngược lại Từ phu tử đấm đấm ngực, chửi mát: “Trước mặt Hoàng thượng và sứ giả các nước, Cố tam tiểu thư sao có thể nói ra những lời huênh hoang như vậy, nhỡ may thua thì phải làm sao?”

Cô ta là vị hôn thê của chiến thần, chiến thần có thể khoan nhượng cho vị hôn thê của mình khỏa thân chạy trong học viện sao?

Từ phu tử quả thực không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Trạch Vương nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cô đã muốn tìm đường chết như vậy, bổn vương sẽ đánh cuộc với cô”.

“Thi đấu bắt đầu…”

Mã công công sợ Cố Thanh Hy rồi, mỗi khi mở miệng là không có lời nào tốt, đến lúc đó cũng không biết sẽ khiến Trạch Vương tức giận thành cái dạng gì, chỉ có thể nhanh chóng đổi về chủ đề.

Tiếng thi đấu bắt đầu vang lên, mọi người đều nhấc bút suy nghĩ xem sẽ vẽ cái gì.
Chương 49: Ngươi cùng ta chơi bảy ngày

Cố Thanh Hy dẩu môi về phía Diệp Phong: “Tiểu Phong Phong, hay là chúng ta cũng đánh cược một ván, thế nào?”

Nghe thấy ba chữ Tiểu Phong Phong, tay Diệp Phong khẽ run lên.

Hắn ta khẽ mấp máy đôi môi đỏ thắm: “Tiểu nhân không có tiền”.

“Ta cho ngươi mượn trước, đến lúc đó ngươi trả cho ta cả vốn lẫn lãi là được”.

Diệp Phong không thèm để ý đến nàng, cầm bút bắt đầu vẽ trên giấy Tuyên Thành.

Cố Thanh Hy bĩu môi, lầu bầu một câu: “Tên keo kiệt”.

Lập tức, nàng rời mục tiêu lên người Kỳ Thánh: “Ông lão, hay là chúng ta đánh cược một ván?”

“Lão phu không có 200 vạn lượng bạc”.

“Không sao, 100 vạn lượng cũng được”.

Mọi người đều cạn lời.

Kỳ Thánh học thức đầy mình, ông ta không chỉ biết đánh cờ, mà cầm thi thư họa ông ta cũng đều tinh thông, nhưng giỏi nhất là về cờ.

Đánh cuộc với ông ta, không phải là tự tìm cái chết sao?

Kỳ Thánh dừng bút, ngẩng đầu có chút khâm phục nàng: “Cô nhóc, cô tự tin bản thân có thể thắng như vậy sao?”

“Làm người thì phải tự tin”.

“Ta có thể đánh cược với cô, nhưng ta không cần cô chạy khỏa thân, ta muốn cô làm tiểu kỳ đồng của ta mười năm”.

“Thành giao”.

Mọi người đều lau mồ hôi.

Cô ta thực sự dám.

Cố Thanh Hy huýt sáo với hai vị tài tử của Triệu Quốc: “Hai vị tiểu ca ca, Kỳ Thánh và Trạch Vương đã đánh cược với ta, hay là các ngươi cũng đến góp vui chút đi?”

Hai vị tài tử Triệu Quốc cười nói: “Cảm tạ tam tiểu thư cất nhắc, nhưng chúng ta không có hứng thú với đánh bạc”.

“Chao ôi, cái này sao có thể gọi là đánh bạc? Cái này gọi là tăng hứng thú trong cuộc sống, bằng không đại hội đấu văn này sẽ nhàm chán biết bao nhiêu, hay là các ngươi sợ thua một kẻ vô dụng như ta, sẽ mất mặt?”

Hai vị tài tử của Triệu Quốc lần lượt nhìn về phía Dịch Thần Phi, giống như đang muốn hỏi ý kiến của hắn ta.

Khóe miệng Dịch Thần Phi ẩn chứa ý cười, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Không biết tam tiểu thư muốn cược như thế nào?”

“Dễ thôi, nếu hai bọn họ thua, ngươi cùng ta chơi bảy ngày, nếu ta thua, ta cùng ngươi chơi bảy ngày”.

Tiêu Vũ Hiên giậm chân.

“Mẹ kiếp, xú nha đầu đầu tiên là nhìn trúng Thượng Quan Sở, sau đó là Diệp Phong, bây giờ lại nhìn trúng Dịch Thần Phi?”

Thế nào gọi là chơi bảy ngày?

Cách chơi như thế nào?

Không phải loại trên giường chứ?

Liễu Nguyệt làm như có thật gật gật đầu: “Lão đại chắc chắn là nhìn trúng Dịch công tử rồi, vừa rồi trước khi lão đại chợp mắt, cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào Dịch công tử, khóe miệng còn chảy nước miếng”.

“Khốn kiếp, Dịch Thần Phi không phải chỉ học nhiều hiểu rộng thôi sao, có thể làm cơm ăn sao?”

“Không thể nói như vậy, dẫu sao Dịch Thần Phi quả thực rất ưa nhìn, bất kỳ ai nhìn vào cũng thấy thư thái trong lòng”.

“Lẽ nào ta không ưa nhìn sao? Ta cũng là mỹ nam hạng nhất hạng nhì ở Đế Đô đó”.

Liễu Nguyệt Vu Huy đưa mắt nhìn nhau.

Hôm nay đại ca bị động kinh sao? Huynh ấy so bì với Dịch công tử làm gì?

Từ phu tử không kìm nén được cơn giận: “Trẻ nhỏ không dễ dạy, trẻ nhỏ không dễ dạy, Thượng Quan phu tử, ngươi xem xem Cố tam tiểu thư…Người như này giữ ở học viện, danh tiếng trăm năm của học viện há chẳng phải sẽ bị cô ta làm hỏng sao? Không được, đợi sau khi đại hội đấu văn kết thúc, ta nhất định phải nhờ viện trưởng tấu lên hoàng thượng, mời Cố tam tiểu thư rời khỏi học viện”.

“Có lẽ, nàng ta thực sự có thể thắng?”

“Cô ta có thể thắng? Chỉ dựa vào kẻ vô dụng như cô ta?”

Từ phu tử tỏ ra khinh thường.

Đời này ông ta dạy học, chưa bao giờ dạy một học trò vô sỉ như vậy.

Trong lòng Trạch Vương càng xem thường, động tác trên tay không ngừng nghỉ, tiếp tục vẽ.

Tất cả mọi người đều cho rằng Dịch Thần Phi nhất định sẽ tức giận, nhưng không ngờ hắn ta lại thong thả ung dung cười nói: “Tam tiểu thư nhìn trúng Dịch mỗ, đó là vinh hạnh của Dịch mỗ, tam tiểu thư đã muốn đánh cược, vậy chúng ta sẽ theo”.

“Dịch công tử...”, hai vị tài tử Triệu Quốc là Thường Chân, Thường Bình bị dọa sợ.

Nhỡ ra bị thua, bọn họ biết ăn nói thế nào với Dịch công tử.

“Không việc gì, các ngươi cứ thi đấu như bình thường là được, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, cho dù có thua cũng không thành vấn đề”.

Tính tình của Dịch Thần Phi cũng quá tốt rồi phải không?

Những lời như vậy cũng có thể nhịn xuống?

Hơn nữa...hắn ta không sợ sau việc này chiến thần sẽ tìm hắn ta tính sổ sao?

Cô ta chính là vị hôn thê của chiến thần đó?

Ngô đại nhân chế nhạo: “Cố Thừa Tướng, con gái của ông cũng dám cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ngay cả Dịch công tử cũng dám chấm mút”.

“Ta đã nói rồi, ta và nó đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, nó không còn là con gái ta nữa”.

“Các ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi, nhưng trên người các ngươi vẫn chảy chung một dòng máu phải không? Ha ha ha...”

Nếu không phải Hoàng thượng và sứ giả ở đây, Cố Thừa Tướng đã phất tay áo bỏ đi.

Tâm tình Cố Thanh Hy cực tốt xoay bút lông sói, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhuốm chút ý cười, nhìn thẳng vào Dịch Thần Phi.

Mã công công quả thực không dám nhìn thẳng.

Gan của tam tiểu thư quá lớn.

Làm gì có cô gái nào còn chưa xuất giá cứ nhìn chằm chằm người ta như thế.

Ông ta vội vàng nhắc nhở: “Tam tiểu thư, thời gian nửa nén hương sắp qua, người còn chưa đặt bút sao? Mọi người đã vẽ được rất nhiều rồi”.

“Gấp cái gì, chẳng phải vẫn còn thời gian sao? Trưa nay ta ngủ quá giấc còn chưa ăn cơm, ông bưng cho ta chút đồ ăn”.

“Hả...”, bây giờ là thời gian thi đấu, ăn cái khỉ gì chứ?

Mã công công cười nịnh nọt nói: “Tam tiểu thư hay là người đợi cuộc thi này kết thúc rồi ăn sau?”

“Ta đói đến mức không cầm được bút, cảm phiền công công mang nhiều chút rượu ngon thức ăn ngon, còn có, ta thích nhất ăn đồ ngọt, cảm phiền Mã công công lấy chút mật ong đến đây”.

Mã công công khó xử nhìn Dạ Hoàng.

Dạ Hoàng ngược lại rất hào phóng, vung tay trực tiếp đồng ý.

Mã công công chỉ có thể đi lấy đồ ăn theo yêu cầu của nàng.

Cố Thanh Hy cũng không khách sáo, dưới sự quan sát của đám đông, một tay cầm bình rượu, một tay gắp thức ăn, ăn uống một cách ngon lành.

Tướng ăn của nàng hào sảng, không gò bó, mặc dù ăn miếng lớn, uống chén to, nhưng không hề thô tục chút nào.

Nàng như đắm chìm trong cao lương mỹ vị, hoàn toàn quên mất vẫn còn cuộc so tài.

Mã công công không khỏi nhắc nhở: “Tam tiểu thư, thời gian một nén hương sắp hết rồi…ngài xem…”

“Gấp cái gì, không phải còn một phần ba sao?”

“Bịch...” một tiếng.

Bởi vì lời nói của Mã công công, mật ong trong tay Cố Thanh Hy không cẩn thận rơi vào nghiên mực.

Nàng lẩm bẩm một câu: “Tiếc cho thứ mật ong tốt như vậy”.

Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Hy mới thỏa mãn ợ một tiếng, tán dương nói: “Công công, tay nghề của đầu bếp này không tệ, ta ăn rất ngon, có thể bảo người đó làm thêm một phần nữa không, lát nữa ta gói mang về cho nha hoàn nhà ta ăn”.
Chương 50: Bức họa ngày lễ Thất tịch

“A…”

Mã công công không phản ứng kịp.

Tiêu Vũ Hiên trực tiếp đập chiếc quạt trong tay qua, tức giận nói: “Nha đầu xấu xí, sắp hết thời gian một nén hương rồi, cô có thể nghiêm chỉnh hơn không?”

“Biết rồi, giục cái gì”.

Cố Thanh Hy vung tay, hạ nhân lập tức bưng cơm thừa canh cặn xuống.

Trong những người có mặt, ngoại trừ Thượng Quan Sở và Dịch Thần Phi, thì không có ai tin Cố Thanh Hy có thể thắng, bởi vì nén hương đã cháy sắp hết, các đại tài tử cũng đều vẽ xong, chỉ đợi mỗi Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy chậm rãi nhấc bút, ngắm nghía tờ giấy, dường như do dự nên đặt bút ở chỗ nào, đám người Tiêu Vũ Hiên nhìn mà sốt hết cả ruột.

Tất cả mọi người đều phì cười, dường như đang chế giễu Cố Thanh Hy.

Hồi lâu, Cố Thanh Hy mới nâng bút, vẽ một đóa hoa lên giấy, một đóa hoa mẫu đơn nở rộ.

Đóa hoa mẫu đơn này cũng không có gì đặc biệt, chỉ có thể nói là rất bình thường, nhưng vẫn đẹp hơn rất nhiều lần so với quân cờ màu đen được vẽ ở học viện hôm đó.

“Thật kỳ lạ, chỉ một buổi tối ngắn ngủi, kỹ năng vẽ của Cố Thanh Hy lại tiến bộ lớn đến thế, lại có thể vẽ ra một đóa hoa mẫu đơn rực rỡ”.

“Có tiến bộ lớn đi nữa thì đã làm sao, chỉ là một đóa hoa vô cùng bình thường thôi, ngươi cảm thấy có tác dụng gì? Tóm ra một người bất kỳ ở đây, cũng vẽ đẹp hơn cô ta”.

Mọi người lắc đầu thở dài.

Trong lòng Trạch Vương rất đắc ý, biết ngay cô ta không thể thắng được mà.

Kỳ Thánh và hai tài tử của Triệu Quốc cũng không nhịn được cười, thi vẽ trên đại hội đấu văn, nàng lại chỉ vẽ một đóa hoa mẫu đơn tầm thường, thật không biết phải nói nàng thế nào.

Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phong có vẻ không hiểu.

Nhưng không coi thường Cố Thanh Hy như mọi người.

“Thường Chân, tài tử Triệu Quốc vẽ một bức tranh khe đá núi Tùng, Thường Bình, tài tử Triệu Quốc vẽ một bức tranh mười hai tráng nữ”.

Các hạ nhân bày bức tranh của Thường Chân ra, cả trường thi vang lên tiếng khen ngợi không dứt.

Cố Thanh Hy vuốt cằm.

Hai tài tử Triệu Quốc cũng thật có tài, bất luận là tranh khe đá núi Tùng hay là tranh mười hai tráng nữ đều vẽ sinh động như thật, giống như đúc.

Hai bức tranh này, bức nào cũng được gọi là tuyệt tác.

Lại nhìn sứ giả Triệu Quốc, khuôn mặt hiện lên vẻ tự tin đắc ý.

“Kỳ Thánh vẽ một bức tranh thu hoạch mùa thu, Trạch Vương vẽ một bức ngày lễ Thất tịch”.

Bức tranh được bày ra, mọi người đều sôi sục.

Bức tranh cảnh thu hoạch mùa thu của Kỳ Thánh khắc họa rõ nét từng cảnh mùa màng bội thu của trăm dân bách tính vào mùa thu, cả bức tranh hiện ý cảnh tuyệt mỹ, nét bút phóng khoáng, tròn trịa.

Bức ngày lễ Thất tịch của Trạch Vương đã vẽ ra được vẻ e thẹn, lo lắng khát khao mong mỏi của cô gái.

Nét vẽ tinh tế, nét chớm xuân thì của cô gái, vẻ căng thẳng của chàng trai, ánh trăng tuyệt đẹp, và pháo hoa ngập tràn tưng bừng trên trang giấy, dường như trong bức tranh là một thế giới.

“Trời ơi, Kỳ Thánh và Trạch Vương vẽ cũng đẹp quá”.

“Có thể được gọi là thần tác, đại hội đấu văn trước đây chưa từng xuất hiện nhiều bức tranh đẹp thế này”.

“Đúng thế, bức tranh của hai tài tử Triệu Quốc và Kỳ Thánh, Trạch Vương, nếu đặt vào trước đây, bất kỳ ai cũng có thể giành hạng nhất, bây giờ là thời cao thủ hội tụ ư?”

Trạch Vương hiện ý cười, dường như cực kỳ hưởng thụ lời khen của người khác.

Cố Thanh Hy cũng không ngờ, bức tranh của Trạch Vương còn đẹp hơn nàng tưởng tượng.

Nói một cách công tâm, bức tranh của Trạch Vương còn hơn hai tài tử Triệu Quốc một bậc.

Nhưng nàng lại phì cười: “Ôi trời, ta còn tưởng tại sao Trạch Vương hủy hôn ước với ta, thì ra là thích các cô gái chớm xuân thì, chỉ là không biết cô nương nhà nào gặp họa rồi”.

“Cô nói lung tung cái gì vậy hả”.

“Ta nói lung tung sao? Chẳng lẽ không phải ngài vẽ bức ngày lễ Thất tịch đó à?”

“Ta vẽ ngày lễ Thất tịch, thì ta thích cô gái chớm xuân thì sao?”

"Nếu trong đầu ngài không có suy nghĩ bẩn thỉu đó, thì ngài sẽ vẽ ngày lễ Thất tịch ư? Cái gọi là ban ngày nghĩ thế nào đêm nằm mơ vậy, Trạch Vương học rộng hiểu nhiều, kẻ vô dụng như ta không hiểu biết, chẳng lẽ ngài lại không biết, ta khinh, nhìn người đúng là không thể nhìn bề ngoài, người nào đó bề ngoài đạo mạo nghiêm trang, thực tế thì… ta khinh…”

Mọi người hiểu ra, ánh mắt nhìn Trạch Vương cũng khác.

Trạch Vương trông thì hào hoa phong nhã, không ngờ trong lòng lại bẩn thỉu như vậy, cũng không biết cuộc sống cá nhân của hắn ta hỗn loạn bừa bãi thế nào.

Trạch Vương cảm thấy, chỉ cần ở cùng chỗ với Cố Thanh Hy, thì hắn ta có một trăm cái mạng cũng không đủ bị tức chết.

Một bức tranh ngày lễ Thất tịch đơn giản, nàng cũng có thể nghĩ lệch ra rất nhiều lý lẽ, hắn ta lại không tìm được lời để phản bác.

Bởi vì một câu nói của nàng mà danh tiếng của hắn ta đã bị hủy hoàn toàn.

Trạch Vương đang định nổi giận, Mã công công cướp lời nói.

“Diệp Phong vẽ một bức Bách điêu triều phượng”.

Bức tranh được mở ra, tất cả mọi người đều hít khí lạnh, thậm chí không ít người cũng phải kinh ngạc đứng lên.

Trong mắt Cố Thanh Hy cũng lóe lên tia kinh ngạc.

Đó là một bức tranh thế nào chứ.

Bách điêu triều phượng sổi nổi trên trang giấy, mỗi con chim đều nhẹ nhàng nhảy múa, dường như muốn dang đôi cánh bay cao.

Nét vẽ của hắn ta đậm nhạt đúng mực, trông thì rất bình thường khiêm tốn nhưng lại hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, cả bức tranh như mây trôi nước chảy, muôn hình vạn trạng.

Ngắm kỹ, mỗi một con chim giống như bay liệng trên trời cao liên miên không dứt, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng phượng kêu.

Đây… thực sự chỉ là một bức tranh thôi sao?

Bất luận là Kỳ Thánh hay đám người Trạch Vương, lấy bức tranh của bất kỳ người nào ra cũng có thể làm mọi người chấn hãi.

Nhưng bức tranh Bách điểu triều phượng của Diệp Phong vừa bày ra, trực tiếp ném bức tranh của bọn họ đến chín tầng mây.

Sắc mặt của Trạch Vương hơi khó coi, vốn không ngờ được mình lại thua một dân thường.

Trong mắt Kỳ Thánh chỉ có khâm phục, kinh ngạc.

Hai tài tử Triệu Quốc cũng ngẩn người.

“Anh chàng này thực sự chỉ là một thường dân thôi sao? Con chim mà hắn ta vẽ dường như có thể bay được trong tranh”.

“Trời ơi, chỉ sợ Thượng Quan phu tử của chúng ta cũng chưa chắc vẽ ra được bức Bách điểu triều phượng tuyệt thế này”.

“Thật không dám tin một thường dân lại có tài hoa như vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK