Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thanh Hy có thể cảm giác được trên người hắn ta không hề có sát khí, có lẽ thật sự chỉ đơn thuần là muốn lấy chuông Phá hồn.

“Nếu ta không đưa thì sao?”

Vừa dứt lời, thiếu niên đã nhảy vọt lên, bàn tay xoáy thẳng vào chuông Phá hồn trên người Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy lướt người tránh đi, giọng nói như chuông bạc vang vọng trong màn đêm: “Anh chàng đẹp trai, dù ngươi có thích ta thì cũng không cần sốt sắng như vậy”.

Thiếu niên áo đen theo sát như hình với bóng, chiêu nào chiêu nấy nhắm thẳng vào chuông Phá hồn trên người Cố Thanh Hy.

Tốc độ Cố Thanh Hy đã nhanh, tốc độ của thiếu niên còn nhanh hơn, cộng thêm thiếu niên võ công cao cường, Cố Thanh Hy liên tục bị áp chế.

“Rầm rầm rầm…”

Trong đêm tối, quyền phong ầm ầm không dứt bên tai.

Bỗng nhiên quyền phong dừng lại, thiếu niên đặt ngang cây đàn trước mặt, dùng đàn kề lên cổ Cố Thanh Hy, trong ánh mắt lạnh lùng chứa đựng quyết tâm phải có bằng được.

“Chuông Phá hồn”.

Cố Thanh Hy chớp mắt: “Ở thế giới này không có nội lực đúng là tổn thất lớn, nhưng võ công cao không có nghĩa là ngươi sẽ thắng”.

Thiếu niên hơi nhíu mày.

Bỗng nhiên động tác cầm đàn của hắn ta khựng lại, sức lực trên người giống như bị rút cạn trong nháy mắt.

Trên người thiếu niên dâng lên thêm một tầng sát khí, hắn ta nói một cách chắc chắn: “Ngươi hạ độc”.

“Binh bất yếm trá, một cô gái yếu đuối không có võ công như ta cũng phải có thuật gì phòng thân chứ, có đúng không?”

Khí lạnh trên người thiếu niên dần hội tụ, con ngươi lạnh lẽo lóe lên tia sáng sắc bén: “Ta nói lần cuối, ta chỉ muốn lấy chuông Phá hồn, nếu hôm nay ngươi không giao chuông Phá hồn ra, đừng trách ta không khách khí”.

Cố Thanh Hy còn chưa trả lời, trong bóng tối, mấy chục bóng người bất ngờ tấn công về phía Cố Thanh Hy, mỗi một chiêu đều là chiêu tất sát, không hề nương tay.

Thiếu niên áo đen khẽ nhíu mày, phất tay, nội lực hùng hậu đánh về phía sát thủ đang tấn công tới ở phía xa, tay còn lại kéo Cố Thanh Hy tránh khỏi đòn tấn công của sát thủ.

“Phụt…”

Sát thủ bị thiếu niên đánh, không ít người phun ra máu, bị thương nặng.

Chưởng lực của sát thủ cũng khiến vách tường mà Cố Thanh Hy vừa đứng xuất hiện một hố sâu to lớn.

Cố Thanh Hy vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi: “May là ngươi kéo ta ra, nếu không cơ thể ta sẽ bị xuyên thủng mất”.

Ngoài mặt nàng tỏ ra vô cùng khoa trương, trong lòng lại hơi kinh ngạc.

Người này trúng độc của nàng mà lại có thể hồi phục trong thời gian ngắn như vậy, e rằng nội lực của hắn ta sâu không lường được. Nếu ban đầu hắn ta dùng sát chiêu với nàng, chỉ sợ nàng không chống đỡ nổi.

Cố Thanh Hy và thiếu niên áo đen bị bao vây, nói đúng hơn là bao vây Cố Thanh Hy, chỉ là thiếu niên đứng cùng nàng, đương nhiên cũng bị liên lụy. Người bao vây bọn họ là mấy chục cao thủ, ai nấy mặc áo đen che mặt, tay cầm lưỡi hái, ánh mắt bất thiện.

Dẫn đầu là một tên lùn thấp bé và một người phụ nữ xinh đẹp lẳng lơ đã hết thời.

Người phụ nữ lẳng lơ Từ tam nương nhìn thiếu niên với đôi mắt quyến rũ, mắt lóe sáng: “Ôi, chàng trai trẻ, chỉ nhìn vóc dáng của ngươi, ta đã thèm nhỏ dãi rồi, có muốn gỡ khăn che mặt của ngươi xuống, để ta yêu chiều ngươi không nào?”

“Thất quỷ Âm Sơn”, thiếu niên chậm rãi thốt ra mấy chữ.

“Mắt nhìn không tồi nhỉ, bọn ta ẩn cư Âm Sơn đã nhiều năm, không ngờ vẫn có người nhớ tới bọn ta”.

“Hai người còn lại đâu?”

“Đối phó với các ngươi đâu cần đến tứ quỷ bọn ta cùng ra trận”, tên lùn vác một thanh đại đao, thanh đao ấy còn cao hơn cả người gã, rõ ràng không hài hòa.

Giọng nói gã ồm ồm, gương mặt xấu xí, hai mắt lồi ra, giống như đôi mắt cá chết, nhưng trên người lại tỏa ra sự hung ác, sát khí nặng nề.

Cố Thanh Hy tìm kiếm trong kí ức của mình, mơ hồ có chút kí ức rải rác.

Thất quỷ Âm Sơn có tổng cộng bảy người, ai nấy võ công cao cường, thủ đoạn hung ác. Bọn họ giết người như ngóe, mấy năm trước vô cớ giết hại người dân vô tội của mấy thôn chỉ trong một đêm, bị môn chủ Tu La Môn đánh bị thương, chết ba người còn lại bốn người.

Bốn người này chạy về Âm Sơn, nhiều năm không dám ra ngoài, không ngờ hôm nay lại xuất hiện.

Còn Tu La Môn không có quá nhiều kí ức trong đầu nàng, chỉ biết rằng đó là một môn phái vô cùng bí ẩn. Võ công môn chủ Tu La Môn lại càng quỷ dị khó lường, chỉ là từ đầu tới cuối chưa ai gặp được môn chủ Tu La Môn, ngay cả người đó là nam hay nữ cũng không biết.

Cố Thanh Hy lười nhác cười nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là bốn con chó thất bại các ngươi”.

Xuýt…

Bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo thêm.

Bốn con chó thất bại?

Kẻ nào dám nói bọn họ là bốn con chó thất bại?

Thất quỷ Âm Sơn võ công thâm hậu, năm xưa nhiều danh môn chính phái, thậm chí là triều đình cũng hạ lệnh truy sát bọn họ. Kết quả tất cả đều bị phản sát, nhiều môn phái còn bị diệt môn.

Nếu không phải môn chủ Tu La Môn võ công cao cường, giết chết ba người, làm bốn người bị thương nặng, e là bọn họ vẫn còn làm việc ác ở Dạ Quốc.

Tên lùn nổi giận, chỉ đao về phía Cố Thanh Hy: “Nhóc con, gan ngươi cũng lớn thật, nóng lòng muốn đi gặp Diêm Vương sao?”

“Ơ… Lẽ nào ta nói sai rồi sao? Lẽ nào không phải các ngươi bị đánh đến mức phải chuồn về Âm Sơn?”

“Hoang đường, ngươi tưởng bọn ta sợ ả sao? Mấy năm nay bọn ta khổ luyện ngày đêm, chỉ để giết ả trả thù”.

“Nếu ta nhớ không lầm, khi xưa người ta một tay xử gọn bảy người các ngươi, mấy năm nay các ngươi tiến bộ, lẽ nào môn chủ Tu La Môn không tiến bộ hay sao?”

Tính tình của tên lùn vô cùng nóng nảy, vác đại đao chém tới, miệng liên tục chửi rủa: “Hoang đường, hoang đường, hoang đường”.

Tên lùn tuy xấu xí nhưng võ công lại xuất quỷ nhập thần, múa may thanh đại đao vô cùng mạnh mẽ. Đại đao của gã chưa chém tới, đao khí đã giết tới, một vài thân cây ở gần nàng bị ảnh hưởng, đồng loạt gãy làm đôi.

Ánh mắt thiếu niên nghiêm nghị, vừa trở tay, cây đàn màu mực đã ở trên tay.

“Tinh tinh tang…”

Hắn ta gảy liên tục ba dây, dây đàn hóa thành sát khí, đối chọi với đại đao của tên lùn, phát ra tiếng ầm cực lớn, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện một cái hố sâu.

Hai mắt Từ tam nương lóe sáng: “Ôi, không nhìn ra ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, ta thích! Lão Ngũ, giữ một mạng cho chàng trai trẻ này, ta nhắm hắn ta rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK