Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tỷ tỷ, có phải tỷ muốn rời khỏi Oa Nhân Quốc không?”

“Ngươi muốn giúp ta sao?”

“Ta có thể giúp tỷ nhưng tỷ phải hứa với ta một điều kiện”.

“Nói đi”.

“Sau khi tỷ tỷ từ vùng đất cực Bắc trở về thì tỷ dắt ta đi xem thế giới bên ngoài được không? Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Oa Nhân Quốc, không biết bên ngoài như thế nào. Nghe sư phụ nói bên ngoài rất phồn hoa, có đủ loại búp bê đất, còn có người hát hí khúc. À phải rồi, còn có biển lớn, ta còn chưa biết biển trông như thế nào nữa”.

“Thế giới bên ngoài không đẹp đẽ như trong tưởng tượng của ngươi đâu”.

“Không sao, con người ta thích ghi nhớ những điều tốt đẹp, còn về những thứ không tốt thì ta sẽ quên rất nhanh”.

Cố Thanh Hy xoa nhẹ cái đầu nhỏ của thái nữ

Ánh mắt của cô bé này trong sáng, thuần khiết, không vướng chút tạp chất khiến người ta nhìn vào là thích ngay.

“Được, đợi ta từ vùng đất cực Bắc trở về, ta sẽ dắt ngươi dạo một vòng thế giới bên ngoài. Có điều, ta chỉ có thể hứa là cùng chơi với ngươi một ngày mà thôi, vì ta còn có rất nhiều việc cần phải làm”.

“Được, cảm ơn tỷ tỷ, tỷ thật tốt”.

“Bớt nịnh nọt đi, sao ngươi lại lẻn ra ngoài? Ta đang có việc rất gấp”.

“Lát nữa, ta sẽ đánh lạc hướng bọn họ, tỷ cứ đi thẳng về phía trước, khi gặp hai ngã rẽ thì rẽ sang bên trái, nếu thấy ba lối rẽ cứ quẹo phải, ta đảm bảo sẽ không có ai ngăn hai người. Có điều, hai người phải nhanh lên, vì Hoa tướng quân rất thông minh, ta sợ tướng quân sẽ mau chóng phát hiện ra, bẩm báo cho mẫu hoàng, ta thảm rồi”.

Cố Thanh Hy véo nhẹ khuôn mặt mũm mĩm của thái nữ, cười nói: “Sao ngươi có thể đáng yêu đến thế nhỉ? Ôn Thiếu Nghi, đi thôi!”

“Đợi đã, tỷ tỷ vẫn chưa móc ngoéo với ta”.

“Được”.

Cố Thanh Hy ngoéo tay với thái nữ: “Đợi tỷ làm xong việc, ta sẽ dắt ngươi đi chơi”.

“Móc ngoéo rồi đấy! Tỷ không được lừa ta đâu đấy! Rời khỏi Oa Nhân Quốc, đi xem thế giới bên ngoài là nguyện vọng lớn nhất đời này của ta”.

“Tỷ tỷ đảm bảo không lừa ngươi”.

Thái nữ điện hạ nở nụ cười mãn nguyện.

Vừa nhìn theo tiễn biệt bọn họ vừa vẫy tay.

Nhưng có thế nào thái nữ cũng không ngờ được, lần chia tay này sẽ là vĩnh biệt.

Nhờ có thái nữ điện hạ sắp xếp, Cố Thanh Hy vẫn an toàn rời khỏi đó dù đường đi có chút quanh co gập ghềnh.

Sau khi thoát được sự truy lùng của người Oa Nhân Quốc, đồng thời xác nhận là không còn người Oa Nhân Quốc ở xung quanh, Cố Thanh Hy mới lệnh cho Tiểu Cửu Nhi lập tức đưa bọn họ đến vùng đất cực Bắc.

Lối vào vùng đất cực Bắc còn cách không xa.

Ôn Thiếu Nghi không chịu đựng được nữa, nằm dài bên núi tuyết nghỉ ngơi.

Tiểu Cửu Nhi tới lui bôn ba, mệt mỏi quấn trên cổ tay Cố Thanh Hy, lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Chỉ có trạng thái Cố Thanh Hy là khá hơn một chút.

Cố Thanh Hy lấy ra một bộ quần áo từ trong nhẫn không gian, đắp lên người Ôn Thiếu Nghi.

“Mặc đỡ đi, không gian của ta chỉ còn lại bộ đồ nam này thôi”.

Ôn Thiếu Nghi chỉnh lại quần áo rồi nói với giọng khàn khàn: “Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”

Cố Thanh Hy xòe hai tay: “Không biết, tiện tay kéo theo thôi. Giờ xem ra đúng là cục nợ”.

Ôn Thiếu Nghi: “…”

Cố Thanh Hy lụm củi, dựng lên một đống lửa.

“Ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát, ta ra ngoài một chút”.

Nàng nói xong rồi cũng không quan tâm tới việc Ôn Thiếu Nghi có nghe lời mình nói hay không, nàng đã rời khỏi đó, bỏ Ôn Thiếu Nghi tại chỗ sưởi ấm.

Ôn Thiếu Nghi chau đôi mày đen như, không hiểu tại sao Cố Thanh Hy lại bỏ đi.

Nàng nóng lòng lấy viên Long châu thứ sáu như vậy thì chẳng phải nên vào trong xem tình hình khi đến lối vào vùng đất cực Bắc sao?

Nàng bỏ lại mình ở đấy, không sợ mình bỏ chạy sao?

Cũng đúng…

Chỗ này tuyết phủ bốn bề, ngoài tuyết cũng chỉ còn băng, hắn ta có thể chạy đi đâu được?

Cố Thanh Hy đi một lúc lâu mới quay về.

Lúc nàng quay về thì môi đã lạnh đến tái nhợt, cả người dính đầy băng tuyết.

Trên tay nàng túm mấy con thỏ tuyết, sau đó thuần thục xử lý nội tạng, nướng trên đống lửa.

Dưới chân núi vẫn có thể tìm thấy được ít thú hoang.

Nhưng trên đỉnh núi băng giá này, căn bản không có bất cứ sinh vật nào sống được.

Chắc nàng phải mất rất nhiều công sức để bắt được mấy con thỏ hoang đó.

Mùi thịt thỏ nướng xông vào mũi cùng với tiếng nổ lốp bốp của đống lửa.

Bụng Ôn Thiếu Nghi kêu ùng ục.

Đói bụng suốt bốn ngày trời, hắn ta là người thèm ăn hơn ai hết.

Nhưng tôn nghiêm của đàn ông luôn nhắc nhở hắn ta sẽ không hạ giọng với Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy nướng thịt trong lúc này đúng là giày vò hắn ta mà.

“Ừm… Thơm thật! Ngửi thôi đã thấy thèm rồi, thỏ tuyết ở vùng đất cực Bắc này không như thỏ tuyết ở trung nguyên chúng ta”.

Ôn Thiếu Nghi không trả lời.

“Chà, tiếng gì cứ vang lên mãi thế? Hình như là bụng của ngươi”.

“Muốn ăn không?”

Ôn Thiếu Nghi ngoảnh mặt đi.

“Không muốn ăn à? Nếu ngươi không muốn ăn, lát nữa Tiểu Cửu Nhi tỉnh dậy thì hai con này không đủ nhét kẽ răng nó đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK