Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 239: Thanh Long Châu địa đồ

Dạ Mặc Uyên cười lạnh, muốn so tài lực à?

“Hai mươi lăm ngàn vạn lượng”.

Ầm…

Trong phòng đấu giá, có không ít người bị dọa suýt ngất.

Hai mươi lăm ngàn vạn lượng đấy….

Chẳng lẽ lỗ tai bọn họ có vấn đề thật à?

Rốt cuộc tấm bản đồ này là thứ gì mà đáng để bỏ ra một cái giá cao như vậy?

Cố Thanh Hy nhìn về phía gian phòng số 7 trên lầu, liên tục mím môi, ra hiệu cho Dịch Thần Phi đừng tăng giá nữa.

Tay của tên tùy tùng đang bưng trà cho Dịch Thần Phi đã run lẩy bẩy từ nãy giờ.

“Dịch tiên sinh, Cố cô nương ra hiệu cho chúng ta ngừng đấu giá, hay là, chúng ta cứ làm theo lời nàng đi!”

“Ba mươi ngàn vạn lượng”, Dịch Thần Phi hô.

Cố Thanh Hy đã muốn đi chết luôn rồi!

Ba mươi ngàn vạn đấy, cho nàng tiền mặt là được rồi.

Tiểu Lộ kích động nói: “Một tấm bản đồ lại có thể kêu giá lên đến ba mươi ngàn vạn lượng, thật sự khó mà tưởng tượng nổi. Tấm bản đồ này có thể tìm được vị chủ nhân biết thưởng thức như thế, nếu nó có linh, chắc nó sẽ cảm thấy rất vui mừng!”

Thanh Phong nghi ngờ nói: “Chủ tử, tấm bản đồ này có điều gì kỳ quái à? Để thuộc hạ cho người chuẩn bị thêm một ít ngân lượng nữa nhé!”

“Ba mươi lăm ngàn vạn lượng”.

Dạ Mặc Uyên không đáp lời Thanh Phong mà tiếp tục kêu giá.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía gian phòng số 7 với ánh mắt phấn khích, bọn họ muốn biết vị khách ở đó có kêu giá tiếp hay không.

Lúc này, vị khách phòng số 7 chợt nở một nụ cười lịch thiệp, giọng hắn ta êm dịu như tắm trong gió xuân: “Nếu khách quý số 29 đã yêu thích tấm bản đồ này như vậy, thôi thì ta không đoạt đồ mà người khác thích”.

Khách quý số 7 ý muốn… từ bỏ?

Cũng đúng, một tấm bản đồ mà lại kêu giá đến ba mươi lăm ngàn vạn lượng, có ngu mới tăng giá tiếp đấy.

Tuy Dạ Mặc Uyên giành được tấm bản đồ kia, nhưng hắn cũng không cảm thấy vui.

Thứ nhất là vì Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi có mối quan hệ mập mờ.

Mặt khác là vì hắn thắng, nhưng lại bị Dịch Thần Phi bẫy, từ thời điểm kêu giá hai mươi ngàn vạn lượng, tên kia đã chuẩn bị bỏ cuộc nửa đường rồi, nhưng vẫn cố kêu lên thêm năm ngàn vạn nữa, mục đích là khiến hắn tốn 10 ngàn vạn vô ích.

“Ba mươi lăm ngàn vạn lượng lần một, ba mươi lăm ngàn vạn lượng lần hai, ba mươi lăm ngàn vạn lượng lần ba, chúc mừng khách quý số 29 đã giành được tấm bản đồ da dê cổ này”.

Lúc giao tiền, Thanh Phong có một vạn lần không nỡ.

Ba mươi lăm ngàn vạn lượng, vừa nãy thêm mười ngàn vạn lượng nữa, chủ tử và vương phi chỉ đi xem một buổi đấu giá mà cái giá bỏ ra cũng quá cao đi.

Quan trọng hơn nữa chính là… hắn ta thật sự không nhìn ra tấm bản đồ này có gì đặc biệt.

Hai mắt Cố Thanh Hy tỏa sáng, phấn khích nói: “Phu quân, vừa nãy chàng đã tặng ta một viên đan Trú Nhan rồi, hay là… giờ chàng tặng ta tấm bản đồ này luôn đi”.

“Nàng đã có một tấm da dê cổ làm gối đầu rồi, vừa hay ta thiếu một cái, hôm nay hai ta mỗi người một cái, cũng khéo thật!”

“…”

Hắn muốn dùng bản đồ làm gối đầu cơ đấy? Khi dễ nàng không có văn hóa à?

Cố Thanh Hy nở một nụ cười ngọt ngào: “Hay là, ta trả lại đan Trú Nhan cho chàng, chàng cho ta tấm bản đồ này nhé, sao nào?”

“Không được, vi phu tuổi còn trẻ, cần gì đan Trú Nhan, thứ đó vẫn nên để phu nhân dùng thì hơn”.

“…”

Cố Thanh Hy nhíu mày, vắt hết óc nghĩ nên làm thế nào để lấy được tấm bản đồ kia từ trong tay Dạ Mặc Uyên.

Giọng của người chủ trì Tiểu Lộ lại lần nữa vang lên.

“Vật đấu giá tiếp theo chính là vật áp trục của buổi đấu giá lần này. Nó là một tấm bản đồ nguyên vẹn, có tên là Thanh Long Châu địa đồ”.

Ầm…

Buổi đấu giá lập tức bùng nổ…

“Cô nói gì chứ? Thanh Long Châu địa đồ ư? Có phải là bản đồ tìm kiếm Long Châu màu xanh không?”

“Vâng, chắc hẳn mọi người đều biết Long Châu có ý nghĩa như thế nào. Trên thế gian có bảy viên Long Châu, theo thứ tự là đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím. Muốn tìm được Long Châu thì bắt buộc phải có bản đồ”.

“Trời ạ, là Long Châu trong truyền thuyết sao? Mau lên, ngươi lập tức đi gom tiền, dù có bán toàn bộ gia sản cũng phải gom được đủ bạc cho ta”.

“Cha à, nhà cửa muốn bán cũng không bán được ngày một ngày hai đâu”.

“Vậy thì đem nhà cửa đi cầm cố, mang tiền đến đây”.

“Phúc thúc, ngươi lập tức quay về tìm phu nhân, bảo nàng ấy bất kể thế nào cũng phải gom hết tất vả bạc trong nhà đến cho ta, à, bảo phu nhân và các thiếu gia, tiểu thư đi vay tiền, mượn được bao nhiêu thì mượn, lần này dù có cược cả cái mạng, ta cũng phải lấy bằng được Thanh Long Châu địa đồ”.

“…”

Gần như tất cả những vị khách có mặt tại buổi đấu giá đều bảo hạ nhân quay về gom tiền.

Tuy không có ý định tham gia đấu giá tiếp, nhưng Cố thừa tướng cũng vì thế mà động lòng, liền bảo Cố Sơ Vân nhanh chóng về nhà, dù bán phủ Thừa Tướng thì cũng phải gom đủ bạc đến.

Buổi đấu giá vốn đang đông đúc bỗng chốc trở nên vắng vẻ hơn.

Hai mắt Dạ Mặc Uyên lóe sáng, đôi mắt vẫn luôn thờ ơ với mọi thứ giờ nhìn chòng chọc vào sân khấu.

Thanh Phong ngày càng có xu hướng sụp đổ, nhưng hắn ta vẫn cố thẳng lưng, cẩn thận chờ đợi.

Gian phòng của Thượng Quan Sở và Dịch Thần Phi cũng lộ rõ sự nặng nề.

Cố Thanh Hy đã hiểu.

Dịch Thần Phi, Thượng Quan Sở, thậm chí là Dạ Mặc Uyên, tất cả bọn họ đến đây đều là vì Thanh Long Châu địa đồ.

Dù nàng không lôi kéo thì Dạ Mặc Uyên cũng sẽ cho người thay hắn đến đây để đấu giá tấm bản đồ kia.

Long Châu?

Trong truyền thuyết, ai có được Long Châu tất có được thiên hạ, thậm chí có thể trường sinh bất tử?

Ồ…

Lời đồn hư vô mờ mịt vậy mà đám người này cũng tin, đúng là ngu xuẩn.

“Thanh Long Châu địa đồ có giá khởi điểm là 80 triệu lượng”.

“85 triệu lượng”.

“90 triệu lượng”.

“100 triệu”.

“110 triệu”.

“130 triệu”.

“150 triệu”.

“200 triệu”.

Ôi chao…

Cố thừa tướng nhìn người này, rồi lại nhìn người kia.

Còn chưa được bao lâu đâu, vậy mà đã kêu lên hai trăm triệu rồi à?
Chương 240: Đấu giá sôi nổi

Ông ta nghi ngờ những người này đều đang ra giá lung tung.

Hai trăm triệu lượng là bao nhiêu tiền, bọn họ có hiểu không vậy, dù là quốc khố muốn lấy ra số tiền đó cũng cực kỳ khó khăn.

“Hai trăm hai mươi triệu”.

“Hai trăm ba mươi triệu”.

“Hai trăm năm mươi triệu”.

Cả người Cố Thừa Tướng nóng lên, ông ta không nhịn được muốn cầm lấy ghế đập ngất mấy người tăng giá kia.

Dù bán hết người của phủ Thừa Tướng cũng không gom đủ hai trăm năm mươi triệu lượng.

Rốt cuộc những người này lấy đâu ra tiền mà ai cũng ra giá cao thế.

Cố Thanh Hy không ngờ rằng tình cảnh lại náo nhiệt như thế.

Xem ra ở thế giới này, Long Châu vẫn rất có sức ảnh hưởng.

“Ba trăm triệu lượng”.

Trong đám người có người run rẩy hô lên.

Sau khi giá cả tăng lên ba trăm triệu, không ít người đã không chịu được nữa, dù có muốn lấy được bản đồ Thanh Châu cũng chỉ có thể từ bỏ.

Nhìn thấy người ra giá ít lại, Dịch Thần Phi mới cất lời: “Năm trăm triệu lượng”.

Shhh…



Năm trăm triệu lượng.

Nhiều quá…

Rốt cuộc là ai đang ở nhã gian số bảy?

Sao lại vung tay hào phóng thế?

“Năm trăm năm mươi triệu lượng”, Thượng Quan Sở đuổi sát theo sau.

Phần đấu giá khi nãy chỉ là màn dạo đầu, những người ra giá bây giờ mới thật sự là nhân vật chính.

Cố Thanh Hy biết, Dịch Thần Phi, Thượng Quan Sở và Dạ Mặc Uyên bắt đầu đấu giá rồi, chỉ không biết trong ba nhân vật lớn này, ai sẽ là người chiến thắng.

“Sáu trăm triệu”.

“Sáu trăm năm mươi triệu”.

“Bảy trăm triệu”.

Shhh…

Ngoài Dịch Thần Phi và Thượng Quan Sở, những người khác đều không dám đấu giá nữa.

Bọn họ muốn có được Thanh Châu đến mấy cũng không có nhiều ngân lượng như thế.

Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên.

Tên này từ đầu đến cuối chỉ theo dõi chứ không đấu giá, chẳng lẽ hắn muốn đợi Dịch Thần Phi và Thượng Quan Sở đấu với nhau xong rồi mới ra giá?

Bảy trăm triệu lượng không phải con số nhỏ.

Có thể nói là toàn bộ ngân lượng của quốc khố rồi.

Dịch Thần Phi là nhân vât lớn của Hoa Quốc, cũng là Tam tiên sinh của Nho gia, còn có rất nhiều thân phận không rõ, hắn ta có tiền cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng Thượng Quan Sở có cái gì, hắn ta lấy đâu ra nhiều bạc như thế?

Cũng có thể nói là, sau lưng hắn ta có bao nhiêu thân phận.

“Bảy trăm triệu năm mươi triệu”, Dịch Thần Phi nói.

Thượng Quan Sở chần chừ một lúc mãi không ra giá.

Mọi người không khỏi hiểu ra, e rằng khách quý trong nhã gian kia không ra giá cao hơn được nữa, chịu thua rồi.

Dù cho Hoàng Đế đến đây cũng chưa chắc có thể lấy ra bảy trăm triệu năm mươi triệu lượng bạc.

Không lâu sau đó, nhã gian bên cạnh Thượng Quan Sở có tiếng nói cất lên: “Tám trăm triệu lượng”.

Shhh…

Trong nhã gian số ba có nhân vật lớn nào mà có thể ra giá tận tám trăm triệu lượng bạc.

Ngón tay đang gõ lên bàn của Dịch Thần Phi khựng lại, trên người hắn ta thoáng hiện lên sát khí.

Thiên Phần Tộc…

Không ngờ lại là bọn họ.

Ha…

“Tám trăm năm mươi triệu”.

“Chín trăm triệu”.

“Chín trăm năm mươi triệu”.

Nhã gian số ba im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Một tỷ”.

“Một tỷ một trăm triệu”.

Giọng điệu bình thản, không có chút ấp úng.

Một tỷ một trăm triệu…

Đây chắc chắn là cái giá cao nhất của phòng đấu giá Phong Tương từ trước đến nay.

Hơn nữa… Đây chỉ là bản đồ Thanh Châu, cũng không phải Long Châu màu xanh chân chính, nếu là Long Châu màu xanh, không biết sẽ tranh giành đến mức nào đây.

“Ầm…”

Người ở nhã gian số ba đập mạnh lên bàn một cái.

Người có võ công cao cường cũng có thể nghe thấy bên trong có giọng nói thấp thoáng truyền ra: “Cái gì… ngân lượng mang đến bị cướp rồi? Ai to gan đến mức dám cướp cả ngân lượng của Thiên Phần Tộc chúng ta vậy”.

“Hình như… Hình như là Tu La Môn”.

“Không ngờ lại là Tu La Môn, không phải đã phái người theo dõi Tu La Môn rồi à? Sao lại để bọn họ cướp được?”

“Tu La Môn liên thủ với Thiên Võng Các, thuộc hạ… thuộc hạ tính sai, cho nên mới…”

“Vậy bây giờ còn có thể điều động bao nhiêu bạc?”

“Không còn nữa, tối đa chỉ có thể điều động được một tỷ, nếu muốn điều động thêm, nhanh nhất cũng phải một ngày một đêm”.

“Vô liêm sỉ, lập tức điều động bạc, cho dù thế nào cũng phải lấy được Thanh Châu”.

“Vâng vâng vâng…”

Dịch Thần Phi nghe thấy, Dạ Mặc Uyên nghe thấy, Thượng Quan Sở cũng nghe thấy.

Thính lực của Cố Thanh Hy luôn rất tốt, dù không nghe rõ lắm, nhưng đại khái vẫn hiểu được.

Thiên Võng Các?

Đó là tổ chức gì nữa vậy?

Sao nàng cảm thấy thế giới này có nhiều tổ chức quá.

Tiểu Lộ lắc eo cười nói: “Khách quý ở nhã gian số bảy ra giá một tỷ một trăm triệu, có ai muốn đấu giá nữa không?”

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Lúc mọi người đều cho rằng bản đồ Thanh Châu đã thuộc về khách quý ở nhã gian số bảy, thì Dạ Mặc Uyên mới lạnh nhạt cất tiếng: “Một tỷ năm trăm triệu”.

Shhh…

Một tỷ năm trăm triệu…

Trời ạ…

Có nhiều quá không.

Trong đám người không biết có ai đột nhiên kinh ngạc hô to.

“Trời ạ, hình như… hình như người đó là chiến thần, ôi trời, đúng là chiến thần rồi, chẳng trách lại ra giá cao như thế”.

“Cái gì, hắn là chiến thần sao?”

Moi người vội vàng lùi lại, kéo giãn khoảng cách, chỉ sợ Dạ Mặc Uyên đột nhiên ra tay với bọn họ.

Nếu người khác ra giá thế này, chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng bất ngờ, nhưng người đó là chiến thần thì không có gì khó hiểu cả.

Dù sao chiến thần cũng là nhân vật quan trọng của Dạ Quốc, thực lực, tiền của, thế lực đều vượt xa Hoàng Thượng.

Người hầu của Dịch Thần Phi hỏi: “Dịch tiên sinh, chúng ta có tăng giá nữa không?”

Dịch Thần Phi im lặng, dường như đang tính toán giá cả.

Một lúc sau hắn ta mới giơ bảng lên: “Một tỷ bảy trăm triệu”.

Cái gì…

Rốt cuộc ai đang ở trong nhã gian số bảy vậy?

Ra giá cao hơn hẳn hai trăm triệu.
Chương 241: Dùng ba tỷ đổi lấy bản đồ Thanh Châu

Chẳng lẽ trong lòng bọn họ, bạc chỉ là một con số thôi sao?

Trạch Vương vô lực vứt bảng đấu giá.

Đấu giá cái khỉ gì nữa.

Ngay cả số đuôi của bọn họ hắn ta cũng không đấu được.

Trạch Vương bỗng dưng cảm thấy hắn ta không chỉ thua kém bọn họ một chút.

“Hai tỷ”, Dạ Mặc Uyên nói.

Lòng bàn tay Thanh Phong đổ mồ hôi.

Dù chủ tử có giàu đến mức nào đi nữa, lấy ra hai tỷ trong chốc lát cũng ảnh hưởng rất nhiều.

Nét mặt Thượng Quan Sở lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc.

Người của Thiên Phần Tộc chỉ muốn đập vỡ bảng.

Thời khắc mấu chốt, Tu La Môn lại liên thủ với Thiên Võng Các, cướp đi ngân lượng của bọn họ, khiến bọn họ không thể tiếp tục tranh giành bản đồ Thanh Châu, đúng là đáng ghét, không trả mối thù này, Thiên Phần Tộc bọn họ còn có mặt mũi gì nữa.

Người hầu của Dịch Thần Phi thấp thỏm bất an, người không ngừng run rẩy: “Dịch tiên sinh, hai tỷ rồi, chúng ta còn tiếp tục không?”

Dịch Thần Phi nhìn về phía Cố Thanh Hy.

Lại thấy Cố Thanh Hy vẫn đang nháy mắt với hắn ta, ánh mắt kia như muốn nói Dạ Mặc Uyên vẫn còn rất nhiều tiền, tiếp tục đấu giá chỉ là hai bên cùng có hại, không bằng kết thúc ở đây.

Dịch Thần Phi dở khóc dở cười.

Kết thúc?

Kết thúc thế nào?

Sứ mệnh của Tu La Môn chính là thu thập bảy viên Long Châu, hôm nay khó khăn lắm mới có được bản đồ Thanh Châu, sao hắn ta có thể từ bỏ được.

Còn về Nho gia…

Đó chỉ là một thân phận khác của hắn ta mà thôi.

Một thân phận bắt buộc phải sử dụng vì tìm kiếm Long Châu.

Nghĩ đến sứ mệnh của Tu La Môn, Dịch Thần Phi tiếp tục tăng giá: “Hai tỷ hai trăm triệu”.

Cố Thanh Hy vỗ trán.

Ánh mắt của nàng còn chưa đủ rõ ràng sao?

Dạ Mặc Uyên không thiếu tiền.

Mấy ngày trước đại hôn, chỉ tiền mừng đã lấy được không biết bao nhiêu rồi.

Dịch Thần Phi có lợi hại hơn nữa cũng không đấu lại Dạ Mặc Uyên.

Xem thử Thượng Quan Sở đi, chẳng phải đã chịu thua rồi sao.

Muốn lấy được bản đồ Long Châu cũng không phải chỉ dựa vào hình thức đấu giá, có lúc thay đổi tư duy một chút không tốt hơn à?

“Hai tỷ năm trăm triệu”.

“Hai tỷ sáu trăm triệu”.

“Hai tỷ tám trăm triệu”.

“Hai tỷ chín trăm triệu”.

Nhìn thấy Dịch Thần Phi và Dạ Mặc Uyên vẫn còn đang đấu giá, Cố Thanh Hy nắm chặt lấy tay Dạ Mặc Uyên, làm nũng: “Phu quân, vì một thứ nhảm nhí mà bỏ ra hai tỷ tám trăm triệu, nghe thôi cũng thấy không nỡ, thiếp thân không cần bản đồ này nữa có được không?”

“Yên tâm, sẽ không khiến phu nhân chết đói đâu”.

“Ba tỷ”, Dạ Mặc Uyên nói.

Cố Thanh Hy không nhịn được nói, nàng đứng lên: “Không phải chỉ là một cái bản đồ Thanh Châu thôi sao, Long Châu đã thất lạc nhiều năm như thế, ai biết trước đây Long Châu màu xanh đã bị ai khác lấy đi hoặc chuyển sang nơi khác rồi hay không, nếu là thế, thì dù có bản đồ chẳng phải cũng không thể tìm thấy Long Châu màu xanh à?”

Câu nói của Cố Thanh Hy thức tỉnh mọi người.

Không ít người tán thành: “Đúng đó, dù bản đồ là thật thì lỡ như Long Châu màu xanh đã không còn ở đó nữa, thì chẳng phải là lãng phí bạc sao?”

Người hầu trong nhã gian số bảy nói: “Dịch tiên sinh, chúng ta có cần tiếp tục tăng giá không?”

Dịch Thần Phi suy xét hàm ý trong lời nói của Cố Thanh Hy.

Một lúc sau hắn ta hiểu ra, dịu dàng cười khẽ: “Quân tử không tranh giành với mỹ nhân, nếu khách quý lầu dưới thích bản đồ Thanh Châu như thế thì ta sẽ không tranh giành nữa”.

Cố Thanh Hy sờ cằm, sao câu này nghe quen thế?

Nhưng cuối cùng Dịch Thần Phi cũng thông minh ra rồi.

Ba tỷ…

Chậc chậc chậc.

Có phải Dạ Mặc Uyên sử dụng sạch tiền rồi không.

“Ba tỷ lần thứ nhất, ba tỷ lần thứ hai, ba tỷ lần thứ ba, chúc mừng khách quý ở nhã gian hai mươi chín có được bản đồ Thanh Châu”.

Mọi người nhìn Dạ Mặc Uyên bằng ánh mắt hâm mộ.

Trong bọn họ cũng có người nghĩ đến việc cướp đoạt, nhưng đối phương là chiến thần Dạ Quốc, bảo bọn họ cướp kiểu gì?

Người hầu của Dịch Thần Phi thầm thấy đáng tiếc.

Ba tỷ quá cao… Dịch tiên sinh chuẩn bị lâu như thế, đáng tiếc cuối cùng vẫn không giành được.

Trạch Vương thầm thấy khổ sở, chán nản rời khỏi buổi đấu giá.

Trong mắt Thượng Quan Sở có hàn mang loé lên, hắn ta nở một nụ cười khó hiểu.

Người của Thiên Phần Tộc nhỏ giọng mắng: “Tiến hành theo kế hoạch, nhất định phải cướp được bản đồ Thanh Châu”.

“Vâng”.

Vì buổi đấu giá lần này vô cùng viên mãn nên Tiểu Lộ vẫn luôn cười rất tươi: “Cảm ơn các vị đã ủng hộ nhiệt liệt, đến với phòng đấu giá Phong Tương, cũng chúc mừng các vị khách quý đã có được vật đấu giá mình thích, đương nhiên, khách quý không đấu giá được cũng không cần phải buồn, vì bảy ngày sau, phòng đấu giá Phong Tương sẽ còn tổ chức một buổi đấu giá lớn, vật phẩm đấu giá còn tốt hơn lần này”.

Cái gì?

Bảy ngày sau lại có một buổi đấu giá nữa?

Hơn nữa vật phẩm còn tốt hơn lần này.

Trời ạ, vật phẩm lần này đều là cực phẩm, nếu còn tốt hơn thì sẽ nghịch thiên đến mức nào đây?

Chẳng lẽ bọn họ sẽ bán đấu giá cả Long Châu luôn.

“Long Châu là thứ gì, sao có thể lấy ra bán đấu giá được, hơn nữa người lấy được Long Châu, dù có phòng đấu giá Phong Tương bảo vệ cũng chưa chắc có thể giữ được mạng”.

“Ta cảm thấy không thể có Long Châu được, nhiều nhất cũng giống như lần này, có thể tìm thấy manh mối của Long Châu thôi”.

“Nhưng đó cũng là báu vật siêu cấp rồi”.

“Dù thế thì làm sao, chúng ta cũng không có nhiều tiền như thế để đấu giá, ba tỷ lượng bạc đấy, chậc chậc chậc…”

“Buổi đấu giá lần này kết thúc ở đây, cảm ơn các vị”, Tiểu Lộ cúi người với toàn thể khách quý.

Cố Thanh Hy vươn vai, vặn cổ: “Cuối cùng cũng kết thúc, vừa khéo có thể về nhà ăn cơm tối”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK