Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 284: Thôn công

Tiểu Cửu Nhi lắc lư đầu, bất chấp tất cả bò tới lối vào Hồ Lô, đi tìm chủ nhân Cố Thanh Hy của nó, hoàn toàn không thèm để tâm đến Dạ Mặc Uyên chỉ mới giải độc được một nửa.

Trên khe núi phía Đông, mấy người nhóm Phù Quang nghe thấy tiếng mãnh thú gào thét kia, hai chân như nhũn ra, khuôn mặt cũng tái mét.

Chủ tử…

Chủ tử sẽ không ở đó chứ?

“Sở phu nhân, ám vệ của Dạ Mặc Uyên ở phía trước, có lẽ nơi này an toàn, phiền mọi người đợi ở đây, ta… phải đi đón chủ tử của ta”.

Phù Quang thật sự không dám tưởng tượng nếu chủ tử xảy ra chuyện gì thì hắn ta phải ăn nói với Tu La Môn, ăn nói với người của toàn tộc thế nào, phải làm sao để không phụ ân tình của chủ tử.

“Ngươi không cần để ý đến chúng ta đâu, mau đi cứu Cố cô nương đi”.

Sở phu nhân đang rất yếu ớt cũng vô cùng sợ hãi, là yêu thú thế nào mới có thể phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc như thế, như muốn phá vỡ cả bầu trời.

“Phù Quang, Thanh Hy đâu?”

Lúc này, một giọng nói dịu dàng chợt vang lên, Thanh tông chủ mặc đồ xanh không biết xuất hiện từ bao giờ.

Thanh tông chủ mang vẻ phong trần, trên khuôn mặt tao nhã khó giấu vẻ lo lắng.

“Chủ tử vì bảo vệ chúng ta nên giao chiến với thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc, bây giờ vẫn chưa rõ tình hình”.

“Ở đâu”.

“Dưới lối vào núi Hồ Lô trước mặt”.

Hắn ta còn chưa nói hết, bóng người màu xanh đã loé lên, Thanh tông chủ đã biến mất.

Dưới sườn núi.

Ôn Thiếu Nghi mơ màng tỉnh dậy, trước mắt là phiến đá nhô ra từ trong núi, bên trên là mây trắng mờ mịt, không biết cao bao nhiêu.

Nhìn xuống, bên dưới là biển máu sôi trào, thỉnh thoảng có sóng gợn lên, nhiệt độ cao một cách đáng sợ.

Hắn ta nhìn sang bên cạnh, Cố Thanh Hy vẫn đang hôn mê, không biết còn sống hay đã chết.

Ôn Thiếu Nghi cố hết sức đứng dậy, lảo đảo đi tới trước mặt Cố Thanh Hy, đặt bàn tay dính máu trước mũi nàng, thấy còn có hơi thở mỏng manh, hắn ta mới yên tâm.

Cũng may có phiến đá nhô ra này, nếu không hai người họ đã chết chắc rồi.

Vách đá quá cao, hắn ta bị Hoả Long làm trọng thương, có lẽ có thể đi lên một mình, nhưng mang theo Cố Thanh Hy, muốn leo lên đỉnh hố còn khó hơn lên trời.

“Dáng vẻ cau mày của ngươi rất xấu”.

Không biết Cố Thanh Hy đã tỉnh lại từ bao giờ, nàng nhẹ nhàng nói một câu.

“Khụ khụ…”

Nàng bỗng nhiên ho khan, phun ra một ngụm máu.

Ôn Thiếu Nghi bắt mạch cho nàng, nhìn sắc mặt tái nhợt yếu ớt của nàng, hắn ta nói với giọng điệu nặng nề: “Ngươi rơi xuống từ trên cao, tổn thương đến phổi rồi”.

“Mạng của ta lớn lắm, cả Diêm Vương cũng phải sợ đấy”.

Cố Thanh Hy giơ tay lau đi máu tươi trên khoé miệng, nàng cố gắng ngồi dậy chữa thương cho mình, nhưng chỉ vừa cử động đã đau đến mức hít một hơi khí lạnh, lục phủ ngũ tạng run rẩy dữ dội.

Ôn Thiếu Nghi đỡ nàng ngồi yên, hắn ta do dự một lúc, sau đó chuyển nội lực của mình cho nàng, cố hết sức giúp nàng ổn định hơi thở.

Nội lực của hắn ta cũng ôn hoà giống hắn ta vậy, Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng, kinh mạch gân cốt đều như được tắm rọi trong ánh mắt trời, đau đớn trên người dần biến mất, chỉ muốn đắm mình trong nội lực dịu dàng của hắn ta.

Ôn Thiếu Nghi giật mình.

Vì nội lực của hắn ta đang mất khống chế truyền vào người nàng, cũng có thể nói là nội lực của hắn ta bị nàng hút đi.

Hắn ta muốn rụt tay về, nhưng điều khiến hắn ta sợ hãi hơn là hắn ta không rụt về được.

Nàng tựa như một nam châm khổng lồ, không ngừng hấp thu tất cả nội lực của hắn ta.

“Cố Thanh Hy, ngươi đừng có lấy oán báo ơn, mau dừng tay”.

Cố Thanh Hy cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nàng thử mấy lần vẫn không thể rụt tay, cũng không thể ngừng hút nội lực của Ôn Thiếu Nghi.

“Ta cũng muốn, nhưng thân thể của ta mất khống chế rồi”.

Nội lực của Ôn Thiếu Nghi rất mạnh mẽ, còn nàng thì như một chiếc bình thuỷ tinh nhỏ nhắn, nếu còn tiếp tục hấp thu, nàng sợ nàng sẽ nổ tung.

Hai người tay chạm tay, một người muốn rút lại tất cả nội lực, một người muốn rụt tay về, nhưng thân thể của cả hai hoàn toàn không nghe theo khống chế.

Nội lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào người đối phương một cách mãnh liệt tựa như vỡ đê.

Ôn Thiếu Nghi sợ hãi trước cảm giác nội lực chạy khỏi người hắn ta.

Một phần.

Hai phần.

Ba phần.

Bốn phần…

Thậm chí là năm phần… Hơn nữa còn chưa chịu dừng lại.

“Thôn công… Không ngờ ngươi lại biết thôn công”, Ôn Thiếu Nghi hít sâu một hơi, nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt sâu xa hơn.

Rốt cuộc nữ nhân này là ai?

Sao nàng lại biết thuật thôn công thất truyền đã nghìn năm?

Một khi khởi động thôn công, rất có thể sẽ hút khô toàn bộ công lực, thậm chí là máu thịt của đối phương.

Đây là một công pháp biến nội lực của người khác thành của mình.

Vì quá bá đạo tàn nhẫn, cho nên nó đã thất truyền nghìn năm rồi, trong thiên hạ, không ai biết công pháp này cả.

Không…

Mấy chục năm nay, có hai người biết công pháp này.

Một người là Môn chủ Tu La Môn đã mất tích, một người là thánh nữ.

Với công lực mạnh mẽ của hắn ta, muốn kết thúc truyền công trừ khi là tạo ra chấn động mạnh, đánh bay Cố Thanh Hy.

Kết quả là hắn ta có thể bị thương nhưng sẽ không chết.

Còn Cố Thanh Hy dù có mười nghìn cái mạng cũng sẽ chết chắc.
Chương 285: Tiếng kêu thảm thiết

Sứ mệnh trên vai hắn ta rất nặng, đáng lẽ hắn ta phải dùng toàn lực đánh bay Cố Thanh Hy, giữ lại số công lực còn lại, nhưng mà…

Không biết tại sao, hắn ta lại do dự.

Dáng vẻ lanh lợi của Cố Thanh Hy hiện lên trong đầu hắn ta.

Sau đó nhìn thấy dáng vẻ đau đớn giãy giụa, cố chịu đựng của nàng lúc này, khiến Ôn Thiếu Nghi lưỡng lự.

Hắn ta ngày càng nôn nóng muốn rụt tay về, còn sử dụng rất nhiều cách nhưng đều không có tác dụng, chỉ có thể nhìn nội lực mình tu luyện nhiều năm đang dần biến mất, trở thành của người khác.

Sau đó hắn ta nhìn Cố Thanh Hy.

Nàng đau đớn đến mức nhăn mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết dần từ màu tái nhợt trở thành ửng đỏ, cuối cùng cả người nàng như bốc cháy, nóng đến mức người khác không dám chạm vào.

Cơ thể nàng không thể chịu đựng nhiều nội lực như thế, có một luồng chân khí đang không ngừng tung hoành trong cơ thể, như muốn đánh vỡ thân thể nàng.

“Thôn công là cái gì”, Cố Thanh Hy cố kìm nén cơn đau, cắn răng hỏi.

“…”

“Ôn Thiếu Nghi, ngươi mau rụt tay lại đi”.

Sắc mặt Ôn Thiếu Nghi rất khó coi.

Hắn ta cũng muốn rụt tay.

Nội công hắn ta vất vả tu luyện ngày đêm đều bị hút vào người nàng, chẳng lẽ hắn ta không sốt ruột sao?

“Người bị thôn công hút đi nội lực không thể tự thu chưởng, trừ khi ngươi dừng lại”.

Cố Thanh Hy tuyệt vọng.

Nàng dừng lại?

Nàng dừng lại kiểu gì?

Nếu nàng có thể dừng thì đã dừng từ lâu, người của nàng sắp nổ tung rồi đây.

Vào lúc Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi cho rằng cơ thể nàng sắp nổ tung, thì nàng chợt đột phá võ mạch tầng năm.

Vòng sáng màu tím thay đổi, Cố Thanh Hy lại đột phá một lần nữa, đạt tới võ mạch tầng sáu.

Trong mắt Ôn Thiếu Nghi có ánh sáng loé lên.

Không phải trong quá trình thôn công thì không thể lên cấp sao?

Nếu hấp thu quá nhiều sẽ bị bạo thể rồi chết.

Nàng có thể chất gì, sao có thể tiến hành đột phá trong lúc thôn công?

“Ầm…”

Cố Thanh Hy lại đột phá võ mạch tầng bảy, tầng tám, thậm chí là tầng chín…

Còn hắn ta thì từ cấp sáu đỉnh phong xuống còn cấp sáu trung cấp, cấp sáu sơ cấp, cấp năm đỉnh phong, rồi đến cấp năm trung cấp…

Nội lực của hắn ta đã bị hút khoảng sáu phần.

Shhh…

Lại bị hút thêm một phần nội lực nữa.

Ôn Thiếu Nghi cứ thế bị hút bảy phần nội lực, thực lực giảm xuống còn cấp bốn đỉnh phong.

Còn Cố Thanh Hy thì đã đột phá lên cấp một.

Sự chênh lệch to lớn khiến Ôn Thiếu Nghi khó mà chấp nhận được.

“Phụt…”

Một dòng máu đen chảy ra, sắc mặt Ôn Thiếu Nghi ngày càng tái nhợt, sức lực trên người hắn ta cũng như bị hút sạch.

Dưới sự lo lắng của Ôn Thiếu Nghi, thực lực của hắn ta tiếp tục hạ cấp, giảm đến cấp bốn trung cấp.

Còn Cố Thanh Hy thì tăng lên cấp một trung cấp.

“Cố Thanh Hy, thu tay”.

Lúc này, Ôn Thiếu Nghi thật sự nổi giận rồi.

Chân khí trong người Cố Thanh Hy khiến nàng hít thở thôi cũng thấy khó khăn.

Nàng rất muốn mắng chết Ôn Thiếu Nghi.

Nàng bị thương, nàng có thể tự chữa.

Hắn ta cứ lo chuyện bao đồng, chữa thương giúp nàng làm gì, nàng cảm thấy nàng sắp bỏ mạng ở đây rồi.

Tròng mắt như nước mùa thu khẽ run, nàng nhìn về phía Ôn Thiếu Nghi, tình trạng của hắn ta còn thê thảm hơn cả nàng.

Hơn nữa nội lực của hắn ta còn bị nàng hút sạch, nên nàng cũng không thể mắng được.

Nàng thê thảm, Ôn Thiếu Nghi còn thê thảm hơn cả nàng.

Ít nhất nàng còn lãi được không ít nội lực, còn hắn thì chính là tiền mất tật mang.

Thôn công không ngừng kéo dài, Cố Thanh Hy thật sự không chịu được nữa mà hét to một tiếng: “A…”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng lên trên, xuyên qua núi Hồ Lô Huyết, lan đến từng ngóc ngách trên núi.

Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nàng.

Kể cả Dạ Mặc Uyên, Tiểu Cửu Nhi, Phù Quang, Diệp Phong, Thanh tông chủ và cả mấy người nhóm Lan kỳ chủ.

Ngoài mấy người nhóm Lan kỳ chủ, những người khác đều run rẩy trong lòng.

Dạ Mặc Uyên không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi ràng buộc, tự mình đi tìm Cố Thanh Hy.

Hắn thật sự không dám tưởng tượng rốt cuộc Cố Thanh Hy đã trải qua chuyện gì mà lại hét thê thảm đến mức đó.

Thanh tông chủ cũng hoảng hốt, người của hắn ta không ngừng run rẩy, tốc độ dưới chân cũng ngày càng nhanh hơn.

A Hy…

Cô không thể có chuyện gì được.

Cô nhất định phải đợi ta.

Nếu cô chết, cả đời này ta đều sẽ không tha thứ cho cô.

Tiếng kêu thê lương không ngừng quanh quẩn, Thanh tông chủ đi tới lối vào núi Hồ Lô mà Cố Thanh Hy vừa đi vào.

Ở nơi này có đầy các dấu móng vuốt cự long để lại, móng vuốt cào sâu xuống đất, mỗi dấu đều sâu chừng mười mấy thước, có thể nhìn ra lực lượng lớn đến mức nào.

Nhìn thấy tình cảnh lộn xộn như cao thủ có một không hai vừa đại chiến, Thanh tông chủ hít một hơi khí lạnh, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

A Hy từng nói, trên đời này tổng cộng có hai con ma long cấp bảy, một con là Thuỷ Long ở nơi cực hàn, lúc giành lấy viên Long Châu thứ hai, nàng đã phải mất rất nhiều sức lực, gần như liều mạng mới có thể chém chết nó.

Trước khi chém chết ác long, nàng mới biết vẫn còn một con rồng cấp bảy ở tại vùng đất cực nóng.

Vùng đất cực nóng, lại có vuốt rồng…

Chẳng lẽ…

Con Hoả Long còn lại ở đây?

Thanh tông chủ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Ma thú Hoả Long cấp bảy…

Vào lúc mạnh nhất A Hy cũng chưa chắc đã thắng, bây giờ công lực của nàng đã bị hắn ta phong ấn toàn bộ, thì sao có thể chiến đấu được?
Chương 286: Trúng độc

Thanh tông chủ gần như không dám nghĩ tiếp.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn ta nhìn dung nham đang sôi trào cuồn cuộn ở phía xa, hai tay không ngừng nắm chặt lại.

Đừng nói nó là Ma Long cấp bảy, ngay cả cấp Nhân, cấp Địa, thậm chí là cấp Thiên, dù có mất mạng thì hắn ta cũng phải tìm tòi hư thực, đưa A Hy ra ngoài an toàn.

Hắn ta đau đớn ôm ngực.

Vừa rồi bị Hoả Long cấp bảy làm tổn thương nội tạng, nếu không nhanh chóng điều tức, có lẽ công lực sẽ bị hao tổn rất lớn.

Thanh tông chủ dũng cảm bước về phía vùng đất chết, trong đôi mắt lạnh băng kia chỉ có sự kiên định, không có chút sợ hãi.

Dưới đáy vực.

Sau khi hét lên một tiếng thật lớn, Cố Thanh Hy đã đánh bay Ôn Thiếu Nghi.

“Phụt...”

Ôn Thiếu Nghi hộc ra một búng máu nhuộm đỏ cả vách đá.

Bị thương...

Bị thương quá nặng.

Hắn ta rất ít khi bị thương nặng như vậy.

May là sau khi thôn công kết thúc, hai phần công lực còn sót lại của hắn ta không bị hút sạch.

Ôn Thiếu Nghi nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh chân khí của mình.

“Phụt...”

Cố Thanh Hy cũng hộc ra một búng máu.

Thôn công là chuyện tốt, nội lực tăng lên cũng là chuyện tốt.

Nhưng trong cơ thể nàng còn quá nhiều nội lực chưa thể hấp thu, khiến nàng đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Không biết qua bao lâu, hai người mới thở nhẹ ra, nhưng ngay sau đó họ lại phát hiện toàn thân có gì đó không ổn.

Nóng...

Quá nóng.

Không biết có phải là do nhiệt độ của Biển Máu ảnh hưởng đến họ hay không.

“Ngươi không sao chứ?”, Cố Thanh Hy hỏi.

Ôn Thiếu Nghi nổi giận: “Ngươi nói xem?”

Tám phần công lực đã bị nàng hút hết, nếu là nàng thì nàng có sao không?

“Ta đâu có ép buộc ngươi, là do ngươi tự nguyện tặng nội lực cho ta”.

Ôn Thiếu Nghi cực kì tức giận, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Nếu hắn ta biết nàng sẽ thôn công thì sao hắn ta có thể chữa thương cho nàng?

Cấp bốn sơ cấp...

Võ công này...

Ngay cả Lan kỳ chủ cũng không đánh lại, sao hắn ta có thể hoàn thành sứ mệnh của mình đây?

“Lạ thật, tại sao nhiệt độ lại càng lúc càng cao nhỉ?”, Tuyết Tinh Hạch hết tác dụng rồi ư?

Cố Thanh Hy thở dồn dập, rất muốn cởi quần áo ra luôn cho rồi.

Ôn Thiếu Nghi thì ngược lại, mặc dù hắn ta đang đeo mặt nạ bướm, không nhìn thấy mặt mũi, nhưng hai má lộ ra bên ngoài và cả vành tai đỏ bừng, ngay cả phần cổ trắng nõn cũng đỏ.

Ban đầu nàng nghĩ là do nhiệt độ quá cao, nhưng...

Nhưng nàng đã từng trải nghiệm cảm giác này vào lúc mới xuyên qua.

Hiện tượng này không phải do dung nham Biển Máu tạo thành, rõ ràng là do trúng độc.

Điều tàn nhẫn nhất là cả hai người đều trúng độc...

Đang yên đang lành tại sao lại trúng độc?

Cố Thanh Hy cố gắng nhớ lại, đột nhiên nàng tức giận vỗ đùi.

Mẹ nó...

Vừa rồi khi Ôn Thiếu Nghi ôm nàng bám vào vách đá, trên vách đá có rất nhiều hoa Triền Tình.

Hoa Triền Tình là một loại hoa thôi tình vô cùng bá đạo.

Bây giờ là mùa hoa Triền Tình, trên vách đá tràn ngập hương hoa.

Người thường chỉ cần ngửi thấy hương hoa sẽ rơi vào biển tình dục vô tận.

Mà nàng và Ôn Thiếu Nghi... vừa rồi đã hít vào một lượng lớn mùi hoa Triền Tình.

Đặc biệt là bàn tay máu me đầm đìa của Ôn Thiếu Nghi còn chạm vào nhuỵ hoa Triền Tình, trúng độc càng nặng hơn nàng.

Cố Thanh Hy rất muốn ngất đi cho rồi, mới xuyên qua chưa được bao lâu, nàng đã trúng độc hai lần, hơn nữa hai lần đều là thuốc thôi tình bá đạo như vậy.

“Nóng...”

Ôn Thiếu Nghi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khó chịu giật cổ áo.

Cố Thanh Hy quýnh lên: “Này, ta nói cho ngươi biết, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng làm gì bậy bạ đấy”.

Nàng tìm trong nhẫn không gian một lượt, hầu hết thuốc gì cũng có, chỉ không có thuốc giải độc hoa Triền Tình.

Trên thực tế đã không còn loại thuốc nào có thể giải độc của hoa Triền Tình, trừ phi là làm chuyện phòng the.

Nàng lấy ra một chai thuốc, uống liền mấy viên nhưng vẫn không có tác dụng.

Trong cơ thể đang có một ngọn lửa cháy hừng hực, càng cháy càng lớn, không hề có dấu hiệu tắt.

Cố Thanh Hy rất muốn đâm đầu xuống nước để làm mình tỉnh táo lại, tiếc là nơi này chỉ có Biển Máu, không có nước biển.

Nàng nhìn xung quanh, nơi này không có con đường nào để đi ngoại trừ vách đá cao vút này.

Vách đá vừa trơn, vừa thẳng đứng vừa cao, tay không hoàn toàn không thể bò lên, một khi rơi xuống sẽ chết không còn hài cốt.

Ôn Thiếu Nghi chợt nhận ra có gì đó không ổn, run rẩy hỏi: “Tại sao lại trúng độc?”

Hắn ta nhớ là mình không ăn gì cả, cũng không bị người khác ám hại.

“Trên vách đá toàn là hoa Triền Tình, ở đây đâu đâu cũng có mùi hoa Triền Tình, có thể không trúng độc được à?”

“Hoa Triền Tình?”, đó là hoa gì?

“Hoa thôi tình”, Cố Thanh Hy nghiến chặt răng, dựa vào vách đá sau lưng để đổi lấy cảm giác mát mẻ, cố hết sức kiểm soát bản thân.

Ôn Thiếu Nghi muốn ngất đi luôn cho rồi.

Trúng thuốc thôi tình ở nơi này.

Vậy chẳng phải là phải cùng với Cố Thanh Hy...

“Không phải ngươi biết y thuật à? Phải giải bằng cách nào đây”, Ôn Thiếu Nghi gần như không dám lên tiếng, bởi vì hắn ta vừa lên tiếng đã không nhịn được rên rỉ.

“Trừ cách làm chuyện phòng the thì rất khó giải”.

Một câu làm chuyện phòng the khiến vẻ mặt khó coi của Ôn Thiếu Nghi càng thêm tái nhợt.

“Nếu không giải... sẽ... sẽ thế nào?”

“Một là chết, hai là sống... sống không bằng chết”.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng trúng độc của hoa Triền Tình, làm sao nàng biết được cách giải chứ?
Chương 287: Giới hạn

Nhưng hơi nóng trên người liên tục ập tới, không tốt hơn lần trước trúng Thiên Nhật Tuý là bao, trái lại còn mạnh hơn.

Nàng dám đảm bảo nếu không giải được, chỉ sợ nàng sẽ thật sự chết ở đây.

Cố Thanh Hy phân vân có nên đè Ôn Thiếu Nghi ra không.

Nàng đã làm thế với Dạ Mặc Uyên một lần, kết quả rước về không ít rắc rối, nếu chọc thêm một người nữa thì có thích hợp không?

Ôn Thiếu Nghi cuộn tròn mình lại, nghiến răng ken két, từng hạt mồ hôi chảy dài xuống, người hắn ta run rẩy như đang chịu đựng nỗi đau rất lớn.

Nhưng hắn ta cố chấp không rên thành tiếng, cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng chỉ cắn bàn tay vốn đã chồng chất vết thương của mình, bàn tay phải máu me đầm đìa và bàn tay trái thon dài trắng nõn bị hắn ta cắn tạo thành nhiều dấu răng, máu đỏ chậm rãi chảy xuống từ dấu răng.

Ôn Thiếu Nghi không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Thanh Hy, hắn ta sợ mình nhìn rồi sẽ không nhịn được.

Giữa vách núi, Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi đều cuộn mình, cố gắng chịu đựng.

Gió nhẹ thổi qua phất lên những làn hơi nóng từ dung nham, khiến cho gió cũng nóng theo, không hề có cảm giác mát lạnh.

Ôn Thiếu Nghi đau đến cùng cực, cố gắng ngồi khoanh chân, miệng không ngừng đọc kinh Phật, dùng cách tĩnh tâm để có cảm giác mát mẻ.

Cố Thanh Hy không nhịn được văng tục: “Mẹ nó, lúc này còn đọc kinh gì chứ? Nếu đọc kinh có tác dụng thì lợn nái cũng có thể trèo cây”.

Nhưng hắn ta không biết, hắn ta không lên tiếng thì không sao, một khi lên tiếng sẽ chỉ kích thích dục vọng mà nàng khó khăn lắm mới kiềm chế được ư?

Hàng lông mày như núi của Ôn Thiếu Nghi nhíu chặt lại.

Hắn ta sắp không chịu được nữa, cảm giác này nói là muốn sống không được, muốn chết không xong cũng không hề thái quá.

Đọc kinh cũng không thể giúp cảm giác khô nóng trong người hắn ta tốt hơn bao nhiêu.

Ôn Thiếu Nghi quyết định từ bỏ, vẫn bất lực cuộn tròn sát bên vách đá.

“Mẹ nó, lão nương không nhịn được nữa”.

Cố Thanh Hy thực sự không hiểu rốt cuộc là do Ôn Thiếu Nghi kiềm chế quá giỏi, hay do hắn ta không phải một người nam nhân.

Trúng độc hoa Triền Tình mạnh như thế mà vẫn có thể nhịn đến bây giờ.

Nàng cứ tưởng Ôn Thiếu Nghi sẽ là người lao qua trước cơ.

Ai ngờ hắn ta thà chết cũng không dám lao qua.

“Ngươi... Ngươi làm gì vậy... Nam nữ thụ thụ bất thân”.

Thấy Cố Thanh Hy đi qua, Ôn Thiếu Nghi quýnh lên, không biết lấy đâu ra sức lực mà nghiêng người tránh xa Cố Thanh Hy, giữ một khoảng cách nhất định với nàng.

“Dưới vách núi cheo leo, dù chúng ta có làm gì cũng không ai nhìn thấy. Một nữ nhân như ta còn không sợ thì một nam nhân như ngươi sợ cái gì chứ?”

Trong đầu Ôn Thiếu Nghi có một giọng nói đang kêu gọi hắn ta quấn quýt với Cố Thanh Hy, nhưng một giọng nói khác lại đang cố gắng ngăn cản.

Hắn ta đang bị thương nặng, nội lực bị hút mất tám phần, vào thời điểm yếu ớt nhất còn trúng độc bá đạo như vậy, nhất thời Ôn Thiếu Nghi không tránh được Cố Thanh Hy, cứ thế bị nàng đè lại.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Một nam một nữ ở vùng núi hoang hẻo lánh, ngươi nói xem ta muốn làm gì?”

Ánh mắt Cố Thanh Hy mơ màng, nàng muốn giải quyết Ôn Thiếu Nghi ngay tại chỗ.

Không biết vì sao khuôn mặt anh tuấn của Dạ Mặc Uyên cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng.

Cách nổi giận, sự bá đạo, xấu xa, kiêu ngạo, cưng chiều và khờ khạo của hắn...

Cố Thanh Hy vỗ đầu, muốn quên đi bóng dáng của Dạ Mặc Uyên.

Nhưng nàng càng cố quên Dạ Mặc Uyên.

Khuôn mặt của hắn càng in sâu hơn trong tâm trí.

Cố Thanh Hy chợt mờ mịt.

Nhân cơ hội này, Ôn Thiếu Nghi không biết lấy đâu ra sức lực mà tránh thoát Cố Thanh Hy, xê dịch sang bên cạnh, cố hết sức giữ khoảng cách với nàng.

“Nếu bây giờ ngươi xảy ra quan hệ với ta, một ngày nào đó trong tương lai ngươi sẽ hối hận”.

Hắn ta không muốn lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn để cướp đi sự trong sạch của nàng.

Nữ nhân mà Ôn Thiếu Nghi hắn ta sẽ cưới, trừ phi là tự nguyện lấy hắn ta, nếu không thì hắn ta không cần gì cả.

Đời này hắn ta sẽ không chạm vào bất kỳ nữ nhân nào khác ngoại trừ thê tử tương lai của mình.

Cố Thanh Hy rất muốn cắn nát răng mình cho rồi.

Ôn Thiếu Nghi đang kề cận cái chết nhưng vẫn cố gắng kìm nén.

Nếu bây giờ nàng làm bẩn hắn ta thì có khác nào in dấu một điểm đen mãi mãi trong trái tim ngây thơ thuần khiết của hắn ta?

Nhìn sang Ôn Thiếu Nghi, hắn ta run rẩy nhặt một hòn đá lên bỏ vào miệng cắn chặt, cố gắng để mình không phát ra tiếng.

Hai tay hắn ta vô lực, dường như làm vậy cũng không thể giảm bớt cơn đau đớn.

Trong mắt hắn ta tràn đầy đau đớn và chịu đựng.

Bảo nàng sao có thể ra tay với một người như vậy được?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi đã phải chịu đựng bao nhiêu đợt hơi nóng.

Hai người đầm đìa mồ hôi, thở dồn dập, đều đã tới giới hạn.

Một cơn gió mát thổi qua, Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi hoàn toàn mất ý thức, cuối cùng không chịu được nữa, cũng không biết là ai đè ai trước, cả hai đã quấn quýt bên nhau.

Khi họ sắp phát triển đến bước cuối cùng, một bóng người màu xanh toàn thân bê bết máu nắm sợi dây leo thả xuống trước đó, từ trên đỉnh núi nhảy xuống thật nhanh.

Thanh tông chủ lo lắng nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm nữ nhân trong trí nhớ của mình.

Dung nham thỉnh thoảng lại dâng lên, mỗi lần dung nham dâng trào đều như ở trong trung tâm ngọn lửa, không ngừng thiêu đốt cơ thể hắn ta, nhưng hắn ta không hề sợ hãi, đôi mắt ngoan cố kia sẽ không bao giờ từ bỏ nếu không tìm được Cố Thanh Hy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK