Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 195: Chạy thoát

Lan kỳ chủ bóp cổ Diệp Phong, cười ác độc: “Ta không thể đồng ý điều kiện của cô, nhưng ta có thể thương lượng một điều kiện với cô”.

Bàn tay to thô ráp của ông ta vuốt ve khuôn mặt tuấn tú mềm mịn của Diệp Phong, hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của hắn ta.

“Cô ngoan ngoãn giao thuốc giải ra đây, nếu không ta sẽ bẻ gãy xương của hắn, sau đó thưởng hắn cho hàng nghìn hàng vạn kỳ thủ Ma tộc. Tất nhiên, ta sẽ cho cô ở bên cạnh ngắm hắn”.

“À... Cô đừng hi vọng ma chủ sẽ cứu cô, bởi vì ma chủ bận rộn nhiều việc, không có thời gian lo liệu sự vụ của Ma tộc, thậm chí hắn ta còn không biết sự tồn tại của rất nhiều kỳ thủ”.

Cố Thanh Hy không phải kẻ ngốc.

Nàng hiểu, ý của Lan kỳ chủ là họ còn đào tạo một nhóm kỳ thủ, một nhóm kỳ thủ mà ma chủ không biết.

Mặc dù nàng không biết tại sao Lan kỳ chủ lại sợ chuyện ông ta đối phó nàng sẽ bị ma chủ biết.

Nhưng phải thừa nhận rằng biện pháp này rất hèn hạ.

Lan kỳ chủ vừa nói xong, ngón út tay trái của Diệp Phong đã bị bẻ gãy, phát ra tiếng “rắc” giòn giã.

Diệp Phong cắn chặt răng cửa, không rên thành tiếng như thể ngón tay bị bẻ gãy không phải của hắn ta, nhưng mồ hôi lạnh trên mặt đã bán đứng hắn ta.

“Răng rắc...”

Ngón áp út lại bị Lan kỳ chủ bẻ gãy.

Lan kỳ chủ có vẻ rất thích nghe tiếng xương gãy, càng thích dáng vẻ nhịn đau của Diệp Phong hơn.

Cố Thanh Hy nổi giận: “Đủ rồi! Ta đã từng gặp hạng người vô sỉ, nhưng chưa bao giờ gặp người nào vô sỉ, ghê tởm và biến thái như ông cả”.

“Vậy thì thuốc giải đâu?”

“Ta không có thuốc giải, chỉ có thể điều chế ngay bây giờ”.

“Nha đầu xấu xí, cô lừa ta đấy à? Độc nặng như vậy, sao có thể điều chế thuốc giải trong vòng một canh giờ?”

“Ta tự có cách của mình, nếu các người tiếp tục dông dài thì ta không chắc được đâu. Còn nữa, thả Diệp Phong ra ngay, nếu không chỉ cần ta sơ ý một chút, lỡ như điều chế nhầm thuốc giải, người chết sẽ là Từ tam nương đấy”.

Họ nhìn nhau, sau đó thống nhất với nhau.

Lan kỳ chủ thả Diệp Phong ra.

Diệp Phong liên tục ho khan, ho đến mức thở không ra hơi, nhưng hắn ta đã bị trật khớp hàm, dù chỉ nói một câu cũng rất khó khăn.

“Mau điều chế thuốc giải đi”.

“Được, ta đi ngay đây”.

Cố Thanh Hy nhìn xung quanh, tìm kiếm cơ hội rời đi.

Bỗng một khí thế mạnh mẽ đánh tới từ trên không trung, nhắm thẳng vào Lan kỳ chủ và đám người thất quỷ Âm Sơn.

Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên, những người đó đều mặc đồ đen, nhìn trang phục của họ thì có vẻ như là ám vệ của Dạ Mặc Uyên.

Võ công của nhóm ám vệ này cao hơn nhóm trước rất nhiều, đặc biệt là thủ lĩnh ám vệ dẫn đầu, hắn ta có thể đánh ngang tay với Âm Đại Quỷ.

Nội lực mạnh quá.

Cố Thanh Hy mừng rỡ, nhân cơ hội đỡ Diệp Phong dậy: “Ngươi có sao không?”

“Đi...”

Diệp Phong cố gắng nói ra một chữ.

“Chúng ta cùng đi”.

Cố Thanh Hy còn chưa kịp cõng Diệp bà bà, ở phía xa lại có một nhóm người chạy tới. Nhóm người này mặc áo trắng che mặt, võ công cao thâm khó dò.

Vừa đến, họ đã gia nhập vào cuộc chiến.

Chỉ là nhóm người này không phải giúp họ mà là tấn công ám vệ của Dạ Mặc Uyên, như thể nếu không thể giết sạch ám vệ của Dạ Mặc Uyên sẽ thề không bỏ qua.

Cố Thanh Hy nhìn thấy một chữ “Phần” trên tay áo của họ.

Thiên Phần tộc?

Những người này là người của Thiên Phần tộc?

Đây là một trận hỗn chiến.

Thất quỷ Âm Sơn và Lan kỳ chủ rút khỏi cuộc chiến, nhường chiến trường lại cho ám vệ của Dạ Mặc Uyên và người của Thiên Phần tộc, còn họ thì lại chặn đường đám người Cố Thanh Hy.

Âm lão đại nghiến răng nói ra một chữ: “Giết”.

Lần này Âm lão đại đích thân ra tay.

Ám vệ của Dạ Mặc Uyên đến rất đông nên đã nhìn thấy đám người Âm lão đại phục kích Cố Thanh Hy.

Nếu họ không chết thì người chết sẽ là họ.

Một cảm giác tử vong bao trùm lên đám người Cố Thanh Hy, uy áp lớn mạnh khiến họ đứng bất động tại chỗ, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Âm lão đại đánh một đòn trí mạng về phía mình.

Giờ phút này, Cố Thanh Hy đã thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của tử vong.

Và đây cũng là lần nàng bất lực nhất kể từ lúc xuyên không cho đến nay.

Sự chênh lệch về công lực giữa họ quá lớn, cách một khoảng cực kì lớn.

Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, mười mấy mũi ám khí ẩn chứa nội lực mạnh mẽ bắn thẳng về phía Âm lão đại, ông ta đành phải thu chưởng, tránh đi mười mấy mũi ám khí trí mạng kia.

“Soạt soạt soạt...”

“Bịch bịch bịch...”

Người phóng những mũi ám khí này là một thiếu niên. Thiếu niên cầm chiếc quạt màu đen, vừa xuất hiện đã tung sát chiêu mạnh nhất, lấy nhanh đánh nhanh, lấy ác đánh ác, mỗi chiêu đều dùng hết toàn lực, khiến đám người thất quỷ Âm Sơn tạm thời không thể lại gần.

“Ầm ầm...”

Một viên đạn khói được ném ra, thiếu niên cầm quạt đen kéo Diệp Phong, tay còn lại kéo Diệp bà bà, gọi Cố Thanh Hy, sau đó nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy với tốc độ cực kì nhanh.

Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong tích tắc.

Mặc dù thiếu niên có võ công rất cao, nhưng một mình hắn ta căn bản không thể chống lại nhiều cao thủ như vậy, sở dĩ có thể chạy thoát là nhờ bất ngờ thôi.

Thất quỷ Âm Sơn và Lan kỳ chủ nổi giận.

Tiểu tử khốn kiếp này từ đâu ra mà dám cướp người từ tay họ?

“Đuổi theo”.

Trong một khe núi chật hẹp của núi Vọng Hồn.

Cố Thanh Hy, thiếu niên và những người khác đang chạy như điên.

Nàng đang bị thương nên khinh công chậm hơn trước rất nhiều.

Thiếu niên mặc đồ xanh lam nhạt, đeo mặt nạ màu xanh lam, sau lưng cắm một chiếc quạt sắt màu đen, không thấy mặt, chỉ là dáng người cao gầy, khí chất tao nhã, chắc hẳn dung mạo cũng không quá kém.

Thiếu niên cõng Diệp bà bà, một tay dìu Diệp Phong bị thương nặng, sau khi chạy một quãng đường dài cũng đã thấm mệt.

Cố Thanh Hy dừng lại, khí huyết đang sôi trào mãnh liệt.
Chương 196: Rơi vào thế yếu

“Không được, tất cả họ đều là cao thủ, trong chúng ta trừ ngươi ra thì không bị thương cũng già, căn bản không chạy thoát được”.

“Các cô đi trước, ta sẽ dụ họ đi”, thiếu niên thả Diệp bà bà xuống, gần như không chút do dự muốn dụ đám người thất quỷ Âm Sơn đi.

Cố Thanh Hy chớp mắt, thở gấp: “Người họ tìm là chúng ta, không phải ngươi, một mình ngươi không dụ họ đi được đâu”.

Người của thế giới này đều thích đeo mặt nạ ư?

Thanh tông chủ đeo mặt nạ, Dạ Mặc Uyên đeo mặt nạ, hắn ta cũng đeo mặt nạ?

Nhìn dáng người của hắn ta, sao nàng lại có cảm giác như đã gặp ở đâu đó nhỉ?

“Ngươi là ai, tại sao lại muốn cứu chúng ta?”, Cố Thanh Hy hỏi.

Thiếu niên nhìn lướt qua Diệp bà bà đang hôn mê và Diệp Phong trong bộ dạng quần áo rách rưới, máu me đầy mình, vẻ tự trách chợt thoáng qua trong mắt.

Ánh mắt hắn ta ngơ ngẩn, hờ hững đáp: “Ta chỉ là một người qua đường thôi, về lí do tại sao muốn cứu các cô, có lẽ là xuất phát từ lương tâm”.

Nếu như ngày hôm đó hắn ta cố gắng hết sức thì Diệp bà bà đã không bị bắt đi.

Diệp Phong cũng đã không xông vào núi Vọng Hồn một mình để cứu Diệp bà bà, từ đó bị thương chồng chất, thoi thóp sắp chết, còn suýt bị Lan kỳ chủ cưỡng hiếp ngay trước mặt mọi người.

Cố Thanh Hy sửng sốt.

Lương tâm?

Lương tâm gì cơ?

Nghĩa khí cứu giúp?

“Ngươi quen Diệp Phong?”

“Không quen, cô bị nội thương, ta vận công chữa thương giúp cô nhé?”

“Một vết thương nhỏ thôi, không chết được”.

Vẻ khó hiểu thoáng hiện trong đôi mắt trong sáng của thiếu niên.

Những người trúng huyết thủ ấn chưa từng có ai sống sót.

Tại sao nàng chỉ bị nội thương?

Lẽ nào... nàng có nội lực?

Không, trong cơ thể nàng không hề có nội lực dao động.

Hơi thở mạnh mẽ càng lúc càng gần, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đó chắc chắn là đám người Lan kỳ chủ.

Thiếu niên chau mày, hơi khó xử.

Hắn ta chỉ có thể dẫn theo nhiều nhất một người.

Cố Thanh Hy nhìn về phía Tây Nam, cuộc chiến ở đó vẫn chưa dừng lại, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt, cả bầu trời như sắp bị họ đâm thủng.

Cố Thanh Hy cắn răng: “Nơi này có một hang động nhỏ, sau khi ta dụ họ đi, ngươi hãy đưa hai bà cháu Diệp Phong rời đi”.

Có lẽ biết thiếu niên và Diệp Phong chưa chắc sẽ đồng ý, Cố Thanh Hy cười bảo: “Yên tâm, ta sẽ không để mình bị sao đâu. Nếu bên đó đã đánh nhau kịch liệt như vậy, ta sẽ làm mồi dụ họ qua đó”.

“Một mình cô có được không? Hay để họ ở lại hang động, ta đi với cô nhé?”

“Những người đó rất xảo trá, nhất định sẽ chia thành nhiều nhóm. Diệp Phong bị thương quá nặng, lỡ như gặp phải họ thì chỉ có một con đường chết. Còn ta, mặc dù ta không có võ công nhưng may mắn là biết một chút khinh công. Cứ yên tâm, ta đi trước đây”.

Không đợi họ đồng ý, Cố Thanh Hy đã dụ người đi mất, để lại thiếu niên và Diệp Phong lo lắng.

Ở phía Tây Nam, cuộc chiến còn đang tiếp tục.

Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi kẻ tám lạng người nửa cân, võ công ngang ngửa nhau.

Cả đỉnh núi đâu đâu cũng là những cái hố thật sâu, dư chấn mạnh mẽ, chỉ cần đến gần sẽ lập tức hoá thành bột phấn.

Ma chủ đã sắp mất kiên nhẫn.

Hai người này cứ đánh mãi, đánh suốt cả đêm vẫn chưa phân được thắng bại.

Nếu như tiếp tục đánh, tiểu tỷ tỷ của hắn ta có thể sẽ rời khỏi núi Vọng Hồn.

Nghĩ tới việc Cố Thanh Hy có thể sẽ đi, ma chủ không thể giữ bình tĩnh nữa.

Hắn ta chậm rãi đứng lên, nhìn hai người đang đánh nhau kịch liệt, nói với giọng trầm thấp và trong veo.

“Ôn Thiếu Nghi, ngươi nói xem sao ngươi lại kém cỏi thế nhỉ, ngay cả một tên què cũng không thắng được”.

Bàn tay của Ôn Thiếu Nghi khẽ run.

Hắn không thắng được, chẳng lẽ hắn ta thắng được à?

Có giỏi thì hai người đánh nhau đi, để xem trong một đêm có thể phân thắng bại không?

Điều khiến người ta buồn bực nhất là ma chủ không chỉ không giúp đỡ, cả đêm còn mắng võ công của hắn kém, nên tung chiêu như thế nào.

Nói cứ như hắn ta lợi hại lắm.

“Ta không thắng được, thêm ngươi nữa thì không thắng được sao?”

Ám vệ của Dạ Mặc Uyên nổi giận: “Hèn hạ vô sỉ, các người đều là cao thủ nghịch thiên, thế mà cả hai lại hợp lực bắt nạt chủ tử nhà ta, nói ra không sợ người khác cười rụng răng à?”

Ma chủ vốn đang định ra tay, vừa nghe thấy lời ám vệ nói thì gật đầu rất nghiêm túc: “Lời hắn ta nói nghe cũng có lý”.

“Nếu ta và hắn ta muốn phân thắng bại phải đợi ít nhất ba ngày nữa. Nếu ngươi có thể đợi được ba ngày thì tuỳ ngươi”.

Bàn tay đang vuốt tóc của ma chủ khẽ run: “Ba ngày?”

Ba ngày sau núi Vọng Hồn làm gì còn bóng dáng của tỷ ấy nữa?

Ma chủ lười nhác bảo: “Dạ Mặc Uyên, là do ngươi xuất binh tấn công Ma tộc trước, đừng trách ta lấy nhiều đánh ít”.

Hắn ta đang cười, cười rất dịu dàng, cười rất xinh đẹp, tựa như một tiểu nam hài ngây thơ vô hại.

Nhưng khi hắn ta ra tay, gió mây lại đổi sắc.

Từng đoá hoa ăn thịt người kết hợp thành một tấm lưới lớn rơi xuống từ trên trời, trùm lên đầu Dạ Mặc Uyên.

Mỗi đoá hoa ăn thịt người đều như có mắt, chúng há miệng lớn như chậu máu, tốc độ nhanh như chớp, một khi bị cắn chắc chắn sẽ không còn máu thịt.

Dạ Mặc Uyên thổi sáo, vừa đánh nhau với Ôn Thiếu Nghi, vừa nheo mắt, hoá sáo thành chưởng, một chiêu Tật Phong Hoả Ảnh cuốn theo hoả lôi cuồn cuộn đánh về phía hoa ăn thịt người.

Ầm ầm...

Hoa ăn thịt người và hoả ảnh va chạm nhau, mặt đất không ngừng rung lắc, uy lực lớn đến mức cả đỉnh núi đều có thể nghe thấy tiếng nổ.

Cao thủ so chiêu, sao có thể được phép phân tâm?

Dạ Mặc Uyên chỉ vừa mới tung một chiêu đối phó ma chủ đã bị Ôn Thiếu Nghi lợi dụng sơ hở.

“Bùm...”

Dạ Mặc Uyên bất cẩn trúng một chưởng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Thế tấn công huỷ thiên diệt địa không hề dừng lại.

Ôn Thiếu Nghi liên tục tung chiêu, tấn công dồn dập về phía Dạ Mặc Uyên.

Ma chủ cũng không ngừng thôi động nội lực, điều khiển hoa làm chiêu thức, mỗi đoá hoa nở rộ rực rỡ đều biến thành những bộ xương xông về phía Dạ Mặc Uyên.

Hai luồng nội lực tấn công cả trái lẫn phải, Dạ Mặc Uyên dần rơi vào thế thất bại.

“Phụt...”

Dạ Mặc Uyên khó có thể địch lại hai cao thủ tuyệt thế, hộc ra một búng máu.

Ma chủ cười nhếch mép, trở tay chuẩn bị tung sát chiêu trí mạng, nào ngờ một giọng nói quen thuộc vọng lại từ phía xa: “Dạ Mặc Uyên...”

Là giọng của tiểu tỷ tỷ.

Ma chủ thu chưởng, lùi sang một bên, ngay lập tức biến thành thiếu niên ngoan ngoãn tủi thân, lên tiếng mách lẻo: “Tiểu tỷ tỷ, họ thật đáng sợ, đánh đến nỗi đất rung núi chuyển luôn kìa”.
Chương 197: Có gì phải sợ?

Khoé miệng của Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi đang đánh nhau kịch liệt đều khẽ giật.

Khả năng diễn xuất này...

Hắn ta là ma chủ đấy, có biết xấu hổ không vậy?

Đặc biệt là Ôn Thiếu Nghi cảm thấy cực kì khó chịu trong lòng.

Hắn ta đã đấu với Dạ Mặc Uyên nhiều năm mà vẫn chưa có kết quả.

Hôm nay khó khăn lắm mới có thể tiêu diệt hắn, chỉ thiếu một chiêu cuối cùng, chỉ cần ma chủ liên minh với hắn ta tung một chiêu mạnh nhất, dù Dạ Mặc Uyên không chết thì cũng tàn phế.

Nhưng đến chiêu cuối cùng, ma chủ lại dừng tay.

Ma chủ vừa dừng tay, áp lực của Dạ Mặc Uyên lập tức giảm bớt.

“Ầm...”

Hai chưởng chạm nhau, một gò núi nhỏ ở phía xa lập tức bị họ san thành đất bằng.

Ôn Thiếu Nghi đánh mãi không thắng, quyết định thay đổi chiến lược, tập trung tấn công vào thân dưới của Dạ Mặc Uyên.

Nội lực của nhóm ám vệ thấp hơn ma chủ, không nghe thấy tiếng gọi của Cố Thanh Hy, không hiểu tại sao ma chủ lại đột nhiên dừng tay, nhưng họ đều thở phào nhẹ nhõm, lần lượt chỉ vào Ôn Thiếu Nghi mắng.

“Thiếu tộc trưởng của Thiên Phần tộc quá vô sỉ, xúi giục ma chủ liên minh với mình, lấy nhiều đánh ít thì thôi, còn nhằm vào điểm yếu tật chân của chủ tử chúng ta”.

“Chứ còn gì nữa, dù sao cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ, thế mà lại sử dụng ám chiêu này”.

Ma chủ không quan tâm họ thắng hay thua, sống hay chết, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm về phía trước, thỉnh thoảng chỉnh lại bộ quần áo đỏ rực của mình.

Đợi một lúc lâu, bóng hình vàng nhạt xinh đẹp kia vẫn chưa xuất hiện, ma chủ do dự có nên đi tìm nàng hay không.

Dạ Mặc Uyên trầm giọng ra lệnh: “Lập tức xuống núi chi viện cho vương phi, nhanh lên”.

“Vâng, thưa chủ tử”.

Vù vù vù...

Các ám vệ áo đen lần lượt rời đi với tốc độ nhanh như chớp.

Cách đó không xa.

Cố Thanh Hy đang chạy như điên.

Lan kỳ chủ và thất quỷ Âm Sơn đuổi sát theo sau, tốc độ của hai bên đều nâng lên đến mức cao nhất.

Khi thấy mình sắp bị đuổi kịp, Cố Thanh Hy chỉ có thể liên tục gọi tên Dạ Mặc Uyên, thứ nhất là hi vọng sẽ doạ cái đuôi theo sau sợ, thứ hai là hi vọng Dạ Mặc Uyên sẽ thật sự chạy tới.

Tiếng gọi của nàng không thu hút được Dạ Mặc Uyên, nhưng lại dẫn một nam tử mặc đồ xanh ngọc Tô Mộc đến.

Nam tử kia vừa xuất hiện đã chặn đường Lan kỳ chủ và đám người thất quỷ Âm Sơn, tiếc là võ công của họ quá cao, hắn ta cố hết sức cũng chỉ có thể ngăn cản hai vị kim cang hộ pháp của Lan kỳ chủ.

Đám người Âm lão đại rất muốn phanh thây xé xác Cố Thanh Hy.

Nữ nhân này thuộc giống chó à?

Rõ ràng không có võ công, sao khinh công lại lợi hại như vậy?

Khi thấy càng lúc càng đến gần phía Tây Nam, lòng Âm Đại Quỷ càng thêm lo lắng.

Ông ta đuổi theo, hai tay kết ấn tung một chưởng thật mạnh về phía Cố Thanh Hy.

Dưới sự bao trùm từ chưởng lực của ông ta, kể cả cao thủ tuyệt thế cũng khó thoát, nhưng nàng lại như một con cá chạch, né trái tránh phải, tránh được toàn bộ.

Khó khăn lắm mới bị dư chấn từ chưởng lực đánh trúng, nhưng nàng chỉ lảo đảo, sau đó tiếp tục chạy như điên.

“Nếu không băm thây nàng ta, ta sẽ không còn họ Từ nữa”, Từ tam nương cực kì giận dữ.

Quá mất mặt.

Thất quỷ Âm Sơn bọn họ đều xuất hiện nhưng lại không đuổi kịp một nha đầu xấu xí không có võ công, nếu mà nói ra sẽ bị người ta cười rụng răng mất.

Điều đáng hận nhất là nữ nhân này vừa chạy vừa mắng họ, mặc dù nàng không nói lời tục tĩu, nhưng câu nào cũng độc địa, khiến họ giận sôi máu.

“Không được, không thể tiếp tục đuổi theo”, Âm Đại Quỷ nhìn về phía Tây Nam, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

“Lão đại, nơi này còn cách phía Tây Nam khá xa, nàng ta trúng huyết thủ ấn, còn bị chưởng lực của ngài làm bị thương, không chạy được xa”.

“Đúng vậy, nếu bây giờ không giết nàng ta, đợi nàng ta mách với chiến thần, đến lúc đó sao chiến thần có thể bỏ qua cho chúng ta?”

“Những người ở phía Tây Nam đều là cao thủ tuyệt thế, tai họ rất thính, ngay cả khi đang đánh nhau cũng có thể nghe thấy giọng nàng ta, rút lui”.

“Không được, ta không cam lòng, khoảng cách giữa chúng ta với nàng ta đang dần rút ngắn, chỉ cần một lát nữa là sẽ đuổi kịp nàng ta, nếu bây giờ quay đầu thì tức lắm”.

“Phải đó, vả lại tam nương còn trúng độc của nàng ta, nếu không có thuốc giải của nàng ta thì tam nương phải làm sao đây?”

Sao Âm Đại Quỷ có thể cam lòng?

Nhưng ông ta quá hiểu võ công của ma chủ và chiến thần.

Đừng nói là hai người này hợp lực, một người trong số họ chỉ cần nhấc ngón tay cũng có thể tiêu diệt bọn họ.

Ông ta không thể đánh cược.

Cũng không muốn đánh cược.

Ông ta đã tận mắt chứng kiến trận chiến giữa ma chủ và môn chủ Tu La Môn lúc trước. Đó là một trận chiến có một không hai, trong trận chiến đó đã có rất nhiều ngọn núi bị san thành đất bằng.

Mặc dù họ muốn tìm môn chủ Tu La Môn để trả mối huyết thù, nhưng họ chưa đến mức không biết lượng sức mình.

Tìm chuông Phá hồn cũng để tập được võ công tuyệt thế, dễ dàng hơn trong việc đánh bại môn chủ Tu La Môn, tiêu diệt Tu La Môn.

Nghĩ tới đây, Âm lão đại giơ tay giữ chặt Từ tam nương và Triệu Chấn: “Giữ được núi xanh thì không sợ không có củi đốt, để sau này rồi giải quyết nha đầu này”.

Triệu Chấn hất tay ông ta ra, lần đầu tiên nổi giận với Âm Đại Quỷ.

“Đại ca, từ khi nào huynh lại trở nên nhát gan thế? Dù phía trước có chiến thần thì sao? Thiếu tộc chủ Thiên Phần tộc Ôn Thiếu Nghi đang đánh nhau với hắn, chiến thần bị tàn phế hai chân, chưa chắc là đối thủ của Thiên Phần tộc, có gì phải sợ chứ?”

“Tên ngu xuẩn này, còn có ma chủ nữa, nàng ta có quan hệ rất tốt với ma chủ, không thể không đề phòng”, Âm Đại Quỷ giậm chân.

Triệu Chấn luôn nghe lời ông ta, nhưng kể từ khi gã bị móc mắt thì không còn nghe lời ông ta nữa.

“Ma chủ chống lưng cho nàng ta thì sao, suýt chút nữa ta đã có thể lấy mạng nàng ta rồi, ta không quan tâm”.

Nói xong, Triệu Chấn tiếp tục đuổi theo.

Tất nhiên là Âm Đại Quỷ không muốn nhìn gã tự tìm đường chết, bèn ra tay ngăn cản gã.
Chương 198: Huyễn khúc ma âm

Âm Đại Quỷ không ngờ Triệu Chấn dám đánh trả, càng không ngờ Từ tam nương cũng nhân cơ hội này hất tay ông ta ra, tiếp tục đuổi theo Cố Thanh Hy.

“Nha đầu xấu xí, ngươi đứng lại đó cho ta, hôm nay lão nương phải lấy mạng ngươi bằng được”.

Giọng của Từ tam nương quá lớn, ma chủ đang do dự có nên đi tìm Cố Thanh Hy hay không đã nghe thấy.

Dạ Mặc Uyên cũng nghe thấy.

Vẻ mặt của ma chủ lập tức trở nên lạnh lẽo, mọi người còn chưa nhìn thấy hắn ta di chuyển như thế nào, bóng dáng màu đỏ đã xuống tới chân núi.

Dưới chân núi, Cố Thanh Hy đang liều mạng chạy lên núi với sắc mặt tái nhợt, khoé miệng dính máu.

Theo sau nàng là một nữ nhân lẳng lơ.

Nữ nhân kia đằng đằng sát khí, huyết thủ chưởng về phía Cố Thanh Hy.

Nếu không nhờ Cố Thanh Hy né nhanh thì chỉ sợ đã bị đánh chết.

Ma chủ cười khẩy, sát khí chợt loé qua trong đôi mắt hai màu xinh đẹp.

Hắn ta vung tay lên, mấy đoá hoa mạn đà la nhanh chóng quấn lấy Từ tam nương như dây leo.

Từ tam nương chỉ nghĩ là hoa bình thường, giơ tay định chưởng nát hoa, không ngờ chưởng lực của ả như đánh vào bông gòn, những đoá hoa không lùi mà tiến tới.

Một tiếng “vèo” quấn quanh người ả.

Từ tam nương hoảng sợ trợn to mắt, nỗi sợ hãi lan từ tim ra khắp toàn thân.

Đó...

Những đoá hoa mạn đà la nở rộ đẹp đẽ há miệng lớn như chậu máu, từ từ cắn nuốt máu thịt ả.

Mỗi lần há miệng đều cắn đứt một miếng thịt của ả, máu bắn tung toé.

“Á...”

Từ tam nương đau đớn vùng vẫy, cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể thoát được. Dây leo của những đoá hoa mạn đà la kia như tường đồng vách sắt, hoàn toàn không thể nới lỏng.

Ả chỉ có thể trơ mắt nhìn máu thịt của mình bị ăn sạch từ từ, dù rất muốn chết nhưng lại không thể chết.

Từ tam nương sợ hãi, la hét thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Tiếng hét của ả bị không ít người xung quanh nghe thấy.

Người đầu tiên chính là Cố Thanh Hy cách đó không xa.

Cố Thanh Hy nhìn mà tê cả da đầu.

Đó là hoa gì?

Hoa ăn thịt người?

Những đoá hoa xinh đẹp đó lại... lại ăn thịt người, đây là thế giới gì vậy?

Nàng dụi mắt, cố bình tĩnh nhìn lại, những đoá hoa kia biến thành đầu lâu, tranh nhau ăn Từ tam nương như ác quỷ, ngay cả... tròng mắt của ả cũng ăn mất, chỉ chừa lại bộ xương, một bộ xương người hoàn chỉnh.

Một người sống cứ thế đã bị ăn sạch, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì nàng hoàn toàn không thể tin được.

Người thứ hai nghe thấy là Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn.

Triệu Chấn bị mù cả hai mắt, không thấy rõ trước mắt đang xảy ra chuyện gì, nhưng gã có thể nghe thấy tiếng hét thê thảm và tuyệt vọng của Từ tam nương.

“Có chuyện gì vậy, tam nương sao thế, ta phải đi cứu tam nương”.

Âm Đại Quỷ không đành lòng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ tam nương bị ăn mất.

“Đi, đi mau”.

“Lão đại, huynh chưa trả lời tam nương bị sao mà, tại sao tam nương không nói gì nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì với nàng ấy vậy?”

Ông ta biết ma chủ đã nghe thấy giọng họ, nhưng Triệu Chấn còn đang lớn tiếng la lối khiến Âm Đại Quỷ tức giận đến mức điểm huyệt gã, kéo gã bỏ chạy.

Nhưng không ngờ lại có người chặn đường ông ta.

Người này không phải ma chủ mà là chiến thần.

Chiến thần với đôi chân tàn phế, vẻ mặt u ám.

Sắc mặt Âm Đại Quỷ lập tức trắng bệch, theo bản năng ông ta chắn trước mặt Triệu Chấn, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Làm nữ nhân của ta bị thương, ông nghĩ bản vương muốn làm gì?”

Không đợi Âm Đại Quỷ trả lời, cây sáo bạch ngọc trong tay Dạ Mặc Uyên đã xoay một vòng, tiếng sáo trầm bổng du dương chậm rãi vang lên.

Tiếng sáo du dương như đang khóc than, bay bổng giữa núi rừng.

Đây vốn là một bài nhạc rất hay, nhưng Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn nghe vào tai lại cảm thấy như âm thanh của ma quỷ đến từ địa ngục.

Mỗi nốt nhạc trong tiếng sáo như khúc nhạc đòi mạng, họ nghe mà cảm thấy máu sôi trào như muốn tràn ra khỏi cơ thể, cả thất kinh bát mạch cũng co giật không ngừng.

Âm Đại Quỷ kinh hãi.

Không ngờ lại là huyễn khúc ma âm.

Huyễn khúc ma âm này là một khúc nhạc sát nhân, người ngoài nghe sẽ không có cảm giác gì.

Nhưng những người bị huyễn khúc ma âm bao vây sẽ cảm thấy khó chịu như bị phanh thây, sống không bằng chết.

Chỉ là cách phanh thây này không phải róc thịt từ bên ngoài, mà là từ bên trong.

Triệu Chấn có nội lực yếu hơn, thất khiếu bắt đầu chảy máu, mặt mũi nhăn nhó lại vì đau đớn.

Âm Đại Quỷ run rẩy, điều động toàn bộ nội lực tạo thành vòng bảo hộ ngăn cản tiếng sáo, đồng thời hét lên: “Bịt tai lại, đừng nghe tiếng sáo”.

Triệu Chấn đau đến mức lục phủ ngũ tạng suýt tràn ra khỏi cơ thể.

May mà Âm Đại Quỷ đã chặn tiếng sáo kịp thời, nhờ vậy mới cho gã cơ hội thở dốc.

Dù vậy, Triệu Chấn vẫn quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, thở hồng hộc, máu chảy ra từ khoé miệng.

Âm Đại Quỷ liều mạng gia tăng công lực, nhưng ngay cả khi Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, ông ta cũng không phải đối thủ của hắn. Vòng bảo hộ dần nhỏ lại, mơ hồ có khuynh hướng rách ra.

“Bịt tai lại, đi nhanh lên”, Âm Đại Quỷ đau đớn hét lên.

Ông ta sắp không chịu nổi nữa.

Người ông ta bị đẩy vào trong rồi lại bị kéo ra ngoài, tới tới lui lui, lặp đi lặp lại chẳng khác nào ngũ mã phanh thây.

Cảm giác này còn khó chịu hơn cả bị giết.

Chết tiệt, Dạ Mặc Uyên đã bị thương nặng mà tại sao vẫn có công lực mạnh đến mức này?

Chết tiệt, phải làm sao mới phá được huyễn

khúc ma âm?

Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên đang thổi sáo dưới ánh trăng, hắn mặc áo gấm ngồi trên xe lăn, khí chất cao quý, mặc dù đeo mặt nạ quỷ, nhưng vết máu trên khoé miệng chứng minh hắn đang bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.
Chương 199: Đệ có giúp ta không?

Lại nhìn Âm Đại Quỷ và Triệu Chấn cố gắng chống chọi, từ gương mặt đau đớn của bọn họ và tai, mắt, mũi, miệng… không ngừng tràn máu, nàng có ngốc cũng biết, e rằng tiếng tiêu buồn triền miên đó đối với bọn họ không phải khúc nhạc hay.

Thất quỷ Âm Sơn là cao thủ.

Nhất là Âm Đại Quỷ.

Dạ Mặc Uyên dựa vào một khúc nhạc mà có thể đàn áp bọn họ? Công lực này phải cao thâm thế nào.

Chuyển tầm nhìn, nàng nhìn thấy Từ Tam Nương bị hoa mạn đà la ăn chỉ còn bộ xương trên mặt đất, da đầu có chút tê rần.

Đừng nói Từ Tam Nương cũng là Dạ Mặc Uyên giết chứ?

Nếu là hắn giết, thủ đoạn thật là đẫm máu.

“A…”

Triệu Chấn đau đớn kêu gào, đau đến mức không ngừng đập đầu xuống đất.

Máu chảy từ trán gã xuống, gã hoàn toàn không hay biết, ngược lại vẫn đập liên hồi một cách mãnh liệt.

Dường như chỉ có không ngừng đập đầu xuống đất thì cơ thể mới dễ chịu hơn.

Âm Đại Quỷ sốt ruột hét lớn: “Lão Chấn, đừng đập đầu nữa, đập nữa là toác đầu đấy”.

Ở phía xa, một khí tức mạnh mẽ nhanh chóng đuổi tới.

Ánh mắt Dạ Mặc Uyên trở nên nghiêm nghị, tiếng tiêu nhanh hơn. Âm Đại Quỷ không chống đỡ được nữa, màn bảo vệ tan vỡ, ông ta không thể chống lại ma âm huyễn khúc, cơ thể bay ngược ra sau, phun ra ngụm máu, bị thương sắp chết.

Triệu Chấn thì nổ tung thành màn sương máu ngay tại chỗ.

“Dạ Mặc Uyên, ngươi có điểm yếu rồi”.

Một giọng nói ôn tồn dễ nghe chậm rãi truyền đến, giọng nói đó giống như âm thanh tự nhiên khiến người ta không khỏi sa vào trong đó.

Theo giọng nói truyền tới, còn có một người đàn ông áo trắng.

Người đó bay tới, áo trắng tung bay, dáng người như ngọc, trích tiên xuất trần. Hắn ta đeo mặt nạ hồ điệp, không thấy rõ tướng mạo, nhưng khí chất quanh người hắn ta tao nhã, phóng khoáng linh hoạt. Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến người ta không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp.

Cố Thanh Hy nhíu mày.

Lại một kẻ đeo mặt nạ?

Thế giới này làm sao vậy?

Ai nấy cũng thịnh hành đeo mặt nạ?

Ngày mai nàng có nên mua một cái mặt nạ về đeo không?

Không thể phủ nhận khí chất của người đàn ông áo trắng chắc chắn là trong vạn người mới có một, không thua kém Dạ Mặc Uyên bao nhiêu.

“Keng…”

Người đàn ông áo trắng giơ tay phải lên, cây đàn trắng sau lưng nhanh chóng rơi xuống tay hắn ta, ngón tay thon dài trắng nõn gảy đàn, một đòn tấn công mãnh liệt đánh về phía Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên cười nhạt, tiếng tiêu thay đổi, như trống trận thôi thúc.

Ầm một tiếng.

Tiếng tiêu và tiếng đàn va chạm với nhau, cả ngọn núi lại bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Cố Thanh Hy lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.

Sát chiêu mạnh thật.

Tiếng đàn và tiếng tiêu không ai nhường ai, chiến đấu hừng hực khí thế.

Muông thú trong rừng núi đều sợ hãi bỏ chạy.

Âm Đại Quỷ bị thương nặng, suýt chút nữa chết thảm. Ông ta thấy Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi đại chiến, hung dữ trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy, sau đó nhân cơ hội chạy trốn.

Ma chủ bĩu môi, có chút buồn chán.

Vất vả lắm mới tìm được tiểu tỷ tỷ, hai người bọn họ lại đến tham gia náo nhiệt gì chứ?

Nhìn Âm Đại Quỷ bỏ chạy, tâm trạng hắn ta vô cùng không tốt, một cái búng tay khiến cơ thể ông ta nổ tung thành sương máu, thi cốt không còn một mảnh.

Ma chủ chạy đến bên cạnh Cố Thanh Hy, giống như con thỏ bị dọa sợ, khóc lóc: “Tiểu tỷ tỷ, sao bây giờ tỷ mới đến, A Mạc sắp sợ chết rồi”.

Cố Thanh Hy quay đầu nhìn lại.

Thiếu niên này không phải Tư Mạc Phi quen biết ở núi Lạc Hồn đây sao?

Sao hắn ta cũng ở đây?

Một mùi hương hoa thoang thoảng truyền tới đầu mũi, Ma chủ đã rúc vào lòng nàng, mũi nhăn lại, giọng nói mềm mại chậm rãi vang lên: “Tiểu tỷ tỷ, A Mạc suýt chút nữa tưởng rằng sẽ không gặp được tỷ nữa”.

Cố Thanh Hy đỡ hắn đứng thẳng dậy.

Tên này sàm sỡ người ta nghiện rồi à? Có cơ hội là sáp lại gần nàng.

Đừng tưởng nàng là kẻ ngốc.

Khi xưa hắn ta xuất hiện ở núi Lạc Hồn, xảy ra một loạt chuyện kỳ quái. Núi Lạc Hồn cách núi Vọng Hồn xa như vậy, nếu hắn ta không có bản lĩnh thì làm sao đến được núi Vọng Hồn.

Thân phận của hắn ta rất quỷ dị.

Cố Thanh Hy chớp mắt giảo hoạt, trong đôi mắt long lanh toát lên sự tính toán.

“A Mạc, sao đệ lại ở đây?”

“Bị người ta bắt tới”.

“Ồ, ai mà xấu xa vậy, dám bắt A Mạc của ta”.

Ma chủ mỉm cười, phong tình vạn chủng, ngay cả trăm hoa cũng thất sắc: “Tỷ tỷ, tỷ muốn ra mặt thay ta sao?”

“Đương nhiên, ai bảo đệ là đệ đệ của ta chứ”.

Lời này vừa nói ra, tâm trạng của Ma chủ tốt hơn một chút, nụ cười trên mặt cũng tươi thêm.

Cố Thanh Hy đổi giọng, cười gian xảo: “Tiểu A Mạc, nếu tỷ tỷ bị ức hiếp, đệ có giúp tỷ tỷ không?”

Ma chủ liếc nhìn máu tươi thoắt ẩn thoắt hiện dưới mạng che mặt của nàng, tiếp đó cảm nhận nội thương mà nàng phải chịu, ý cười giảm bớt đi mấy phần: “Ai dám ức hiếp tỷ tỷ, A Mạc bảo đảm sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã xuất hiện trên đời này”.

“Nói vậy là đệ sẽ ra mặt cho tỷ tỷ?”

“Đương nhiên”.

“Đấy, chính là hắn ta”, Cố Thanh Hy chỉ vào người đàn ông áo trắng Ôn Thiếu Nghi đang giao chiến với Dạ Mặc Uyên: “Ức hiếp tỷ”.

Nếu không phải hắn ta phá rối, Dạ Mặc Uyên đã giết chết Lan kỳ chủ, hủy núi Vọng Hồn từ lâu rồi.

Lại thấy hắn ta ra tay không hề lưu tình, chuyên tấn công phía dưới của Dạ Mặc Uyên, cho dù có đẹp đến mấy cũng không phải loại tốt lành gì.

Dạ Mặc Uyên trung khí không đủ, người bị trọng thương, võ công hắn ta lại không hề thua kém Dạ Mặc Uyên, lâu dài Dạ Mặc Uyên chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Nàng không rõ thân phận thực sự và võ công của Tư Mạc Phi, chỉ nói một câu mang tính dò xét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK