Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 314: Tỉnh lại

Giờ phút này, Lan kỳ chủ không khỏi luống cuống.

Ông ta muốn chạy trốn, nhưng Cố Thanh Hy đang nhìn ông ta chằm chằm, Dạ Mặc Uyên và Nạp Lan Lăng Nhược cũng chặn hai bên trái phải, còn phía sau là dung nham cuồn cuộn, hoàn toàn không thể chạy được.

Một Cố Thanh Hy ông ta đã đánh không lại, huống hồ còn có Dạ Mặc Uyên và thiếu cốc chủ Đan Hồi cốc.

Hơn nữa...

Hai chân Dạ Mặc Uyên khôi phục từ khi nào?

Lúc hắn tàn phế, ông ta còn đánh không lại, bây giờ...

Lan kỳ chủ tuyệt vọng nhìn Cố Thanh Hy từng bước áp sát, dứt khoát nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong.

Dạ Mặc Uyên và Nạp Lan Lăng Nhược cũng nghĩ rằng Cố Thanh Hy chỉ cần tung một chiêu nữa, Lan kỳ chủ nhất định sẽ chết.

Nhưng không ngờ sự cố xảy ra.

Cố Thanh Hy đột nhiên dừng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch như giấy, sau đó hộc ra một búng máu, máu trên người nàng bắn ra tung toé.

Con ngươi Dạ Mặc Uyên co rụt, hắn lập tức lao tới ôm lấy Cố Thanh Hy.

“A Hy...”

“Nha đầu xấu xí...”

Hơi thở của nàng dần suy yếu, cơ thể cũng dần lạnh buốt, tai mũi miệng và những lỗ thủng trên người chảy máu như sông vỡ đê, tuôn trào mãnh liệt.

Dạ Mặc Uyên quýnh lên, không cầm được run rẩy, hắn bịt vết thương đang chảy máu không ngừng của Cố Thanh Hy, vội la lên: “A Hy, nàng đừng doạ ta, mau tỉnh lại đi”.

Hai tay Nạp Lan Lăng Nhược cũng bịt chặt vết thương chảy máu của Cố Thanh Hy, nhưng vết thương quá nhiều, dù hắn ta có làm thế nào cũng không bịt hết được.

Nạp Lan Lăng Nhược bế Cố Thanh Hy lên định chạy xuống núi.

Dạ Mặc Uyên giận dữ quát: “Nơi này cách chân núi rất xa, ngươi cõng xuống đến chân núi thì nàng ấy đã chết vì mất máu”.

“Vậy phải làm sao đây?”

“Tiểu Cửu Nhi, bản vương ra lệnh cho ngươi lập tức xuất hiện. Tiểu Cửu Nhi...”

Thấy vậy, Lan kỳ chủ nhân cơ hội bỏ chạy, may mắn giữ được mạng nhỏ của mình.

Dạ Mặc Uyên và Nạp Lan Lăng Nhược sao có thể không phát hiện, chẳng qua bây giờ họ quan tâm Cố Thanh Hy hơn. Chỉ là một tên Lan kỳ chủ thôi, để sau này giết là được.

“Xì xì...”

Tiếng rắn kêu vọng lại không biết từ đâu, chẳng mấy chốc một con quái vật khổng lồ đã nhanh chóng bò từ xa đến.

Ngước mắt lên nhìn, là một con rắn khổng lồ chín đầu dài hơn một trăm mét.

Dạ Mặc Uyên vội bảo: “Nhanh lên, lập tức đưa chúng ta xuống núi tìm đại phu”.

“Xì xì...”

Tiểu Cửu Nhi đong đưa, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Cố Thanh Hy, nó nhanh chóng nhào tới cõng nhóm người Cố Thanh Hy lên lưng.

Nó nhìn xuống, đang định rời đi thì thấy Dịch Thần Phi cũng đang nằm trong vũng máu, đuôi rắn cong xuống cuốn Dịch Thần Phi lên.

Ở phía xa, mấy đại trưởng lão Ngọc tộc chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh này thì lập tức biến sắc.

“A Hy... A Thần... Tiểu Cửu Nhi, mau đưa họ về cốc”.

“Các người muốn làm gì?”, Dạ Mặc Uyên lạnh lùng hỏi, trong đôi mắt lạnh băng không có chút cảm xúc.

Nạp Lan Lăng Nhược cầm quạt Huyền Cốt trong tay, nhảy xuống khỏi thân rắn: “Ngươi đưa nha đầu xấu xí đi trị thương trước đi, ta sẽ ngăn cản họ”.

“Tiểu Cửu Nhi, xuống núi”, Dạ Mặc Uyên bảo.

“Đại phu dưới chân núi không thể trị được bệnh của họ. Tiểu Cửu Nhi, còn ngây ra đó làm gì, mau về cốc đi”.

Tiểu Cửu Nhi đong đưa đầu nhìn Dạ Mặc Uyên, lại nhìn sang nhóm trưởng lão Ngọc tộc, cuối cùng nó ném Dạ Mặc Uyên xuống, nâng các trưởng lão Ngọc tộc lên, sau đó rời khỏi núi Hồ Lô Huyết nhanh như một cơn gió.

Dạ Mặc Uyên và Nạp Lan Lăng Nhược nhìn nhau, thầm suy đoán mối quan hệ giữa Ngọc tộc và Cố Thanh Hy.

A Hy...

A Thần...

Theo cách gọi của họ, chắc hẳn họ là người quen mới đúng.

Dạ Mặc Uyên ôm ngực, nghiến răng nói một câu: “Đuổi theo, dù có đến chân trời góc biển cũng phải tìm được họ”.

Độc của hắn chưa giải hết, lúc này khí độc dâng lên, toàn thân Dạ Mặc Uyên lạnh như băng, hắn lạnh đến mức run bần bật, trên người còn mơ hồ đóng một lớp băng dày khiến hắn không thể không tiếp tục giải độc.

Nạp Lan Lăng Nhược khép quạt Huyền Cốt lại, dẫn các trưởng lão Đan Hồi cốc vừa chạy đến đuổi theo Cố Thanh Hy.

Vì những trận chém giết mà gió ở núi Hồ Lô Huyết thoang thoảng mùi máu tanh.

Vốn dĩ có rất nhiều thế lực tụ tập, bây giờ chỉ còn lại nhóm thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên, người của Thiên Phần tộc và Mẫu Đơn kỳ chủ không biết đã đi đâu mất.

Bạch Ngọc cốc.

Nơi này nằm trong núi Thập Vạn, bên ngoài cốc được bố trí rất nhiều pháp trận và kết giới thượng cổ, người ngoài hoàn toàn không thể tiến vào.

Trong cốc trăm hoa đua nở, bướm bay ong múa, gió mát thổi nhè nhẹ.

Trong một căn phòng ở phía Đông Nam của Bạch Ngọc cốc.

Bảy vị trưởng lão trong cốc hợp lực, hao hết công lực cả đời để trị thương cho Cố Thanh Hy.

Lần trị thương này kéo dài suốt ba ngày ba đêm.

Cố Thanh Hy đang hôn mê chỉ cảm thấy như có hai loại sức mạnh đang xé xác nàng. Sức mạnh này giống với ngũ mã phanh thây, chẳng qua ngũ mã phanh thây là kéo ra ngoài, còn hai sức mạnh này là ép vào trong.

Đợi đến khi tỉnh lại, nàng đang nằm trong một căn nhà tre thanh nhã.

Bên ngoài thỉnh thoảng vọng vào tiếng trẻ con cười đùa và tiếng nam tử chẻ củi.

Cảnh tượng trước khi hôn mê tràn vào trong tâm trí nàng, nàng đưa tay tìm viên Long Châu màu xanh to bằng con chim bồ câu trong ngực mình.

Vì giúp nàng bảo vệ Long Châu, Diệp Phong đã không tiếc liều mạng nhảy xuống Biển Máu, rơi vào kết cục không còn hài cốt.

Dạ Mặc Uyên giải độc được một nửa, tình hình không rõ.

Dịch Thần Phi bị thương nặng thoi thóp, không rõ sống chết.

Cố Thanh Hy đột nhiên ngồi dậy, ngay cả thở cũng cảm thấy đau.

Không phải nàng đang ở núi Hồ Lô Huyết sao?
Chương 315: Ngọc tộc

Lan kỳ chủ đâu, chết rồi sao?

Sao nàng lại ở đây?

Đầu nàng rất đau, vì sao sau khi Diệp Phong rớt xuống núi thì nàng không nhớ gì nữa.

“Rắc…”

Cửa lớn được mở ra, một thiếu nữ tuổi xuân cầm theo thức ăn đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Cố Thanh Hy, trên mặt nở nụ cười thân thiết, bước nhanh đến bên cạnh Cố Thanh Hy.

“Hy tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh dậy rồi, có chỗ nào không khỏe không, ta đi gọi các trưởng lão”.

“Đây là đâu, ta là ai?”, Cố Thanh Hy cảnh giác nhìn nàng ta.

Trong ký ức của nàng, hoàn toàn không có ký ức liên quan đến nàng ta.

“Ta là Âm Nhi, tỷ không nhớ ta nữa sao? Từ nhỏ ta thích đi theo tỷ nhất”.

Thiếu nữ trước mắt khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ mắt ngọc mày ngài, môi đỏ má hồng. Nàng ta mặc bộ váy màu xanh lam nhạt, thắt hai bím tóc đuôi sam, trên mặt vẫn còn vẻ non nớt. Nàng ta mỉm cười, đôi má lộ ra hai lúm đồng tiền mờ mờ, hoạt bát giống như một đứa trẻ đáng yêu nghịch ngợm.

Cố Thanh Hy lục tìm trong trí nhớ, vẫn không có bất cứ ấn tượng nào về nàng ta. Nhưng nụ cười nàng ta ngọt ngào, ánh mắt trong veo, lại không dính chút tạp chất nào, khiến người ta nhìn vào không khỏi thích nàng ta từ tận đáy lòng.

“Hy tỷ tỷ, tỷ còn nhớ cái này không? Tỷ đích thân khắc nó cho ta đấy, một con thỏ, vì ta cầm tinh con thỏ, ta cũng thích thỏ nữa. Vào sinh thần mười tuổi của ta, tỷ đã tặng cho ta. Bao nhiêu năm nay, ta luôn đeo nó trên người”, Âm Nhi đong đưa sợi dây trên cổ như bảo bối, cười một cách ngây thơ trong trẻo.

Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn, con thỏ này hình như nàng biết, nhưng lại không nhớ ra. Trên con thỏ có khắc hai chữ Âm Nhi.

Nét chữ này không phải là của nàng sao?

Nàng quen viết lối chữ Thảo, mỗi chữ đều như rồng bay phượng múa, người khác rất khó nhận ra.

“Hy tỷ tỷ, ở đây còn hai chữ nữa, tỷ nói đây là tên của ta, nhưng các trưởng lão đều không nhận ra. Sau này ta nói với bọn họ, các trưởng lão nói tỷ bị ta làm phiền không còn cách nào nên mới tùy ý khắc hai chữ. À, các trưởng lão còn nói, chữ Nhi trong Âm Nhi còn thiếu một nét bút”.

Cố Thanh Hy cau mày.

Đây đâu phải thiếu nét bút.

Đây rõ ràng là chữ giản thể.

Sau khi nàng xuyên đến đây, đừng nói là khắc thỏ cho nàng ta, ngay cả nàng ta là ai nàng cũng không biết.

Hơn nữa…

“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Âm Nhi mười ba tuổi rồi, sắp thành niên rồi”.

Mười ba tuổi…

Nói cách khác, con thỏ này là khắc cho nàng ta vào ba năm trước?

Cố Thanh Hy sờ dây chuyền con thỏ, dây chuyền này toàn thân trơn bóng, có lẽ là người đeo nó thường xuyên lau chùi nó nên mới bóng loáng như vậy.

Chẳng lẽ… nguyên chủ cũng là người xuyên không qua?

Nếu nguyên chủ cũng là người xuyên không qua, thế thì vì sao nét chữ lại giống hệt nàng?

Cố Thanh Hy rơi vào mê man, không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao.

“Hy tỷ tỷ, tỷ sao vậy, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

“Dịch Thần Phi đâu?”

“Thần Phi đại ca bị thương rất nặng, các trưởng lão đang cứu huynh ấy”, nụ cười của Âm Nhi bỗng tiu nghỉu, không còn sự hứng khởi và vui vẻ như lúc nãy nữa.

“Bị thương rất nặng… dẫn ta đi gặp huynh ấy”.

“Không được, tỷ cũng bị thương rất nặng, hơn nữa trưởng lão không bao giờ để người khác vào phòng băng, dù là tỷ cũng không được”.

“Phòng băng lại là nơi nào?”

“Chính là nơi trị thương, Hy tỷ tỷ, có phải đầu tỷ bị thương không, sao lại không nhớ được gì cả? Không được, ta phải mau chóng đi tìm trưởng lão”.

“Đợi đã, cô nói cho ta biết, vì sao cô luôn gọi ta là Hy tỷ tỷ, hai ta rất thân nhau sao? Cô là người của phủ Thừa Tướng?”

Âm Nhi không hiểu ra sao: “Cái gì mà phủ Thừa Tướng, Âm Nhi không hiểu. Tỷ vốn là Hy tỷ tỷ của ta, tỷ không những là Hy tỷ tỷ của ta, mà còn là tộc trưởng của Ngọc tộc chúng ta”.

“Tộc trưởng… Ngọc tộc?”

Ngọc tộc không phải là thế lực đại chiến với Thiên Phần tộc trong núi Hồ Lô Huyết sao?

“Đúng vậy, mấy năm trước, lão tộc trưởng bị huyết chú phát tác qua đời, tỷ thay thế vị trí của lão tộc trưởng, trở thành tộc trưởng mới của Ngọc tộc, kế thừa sứ mệnh đi tìm Long Châu của Ngọc tộc. Hy tỷ tỷ, Âm Nhi nghe nói tỷ lại tìm thấy Long Châu màu xanh rồi, có phải là thật không?”

“Cô đợi ta làm rõ vấn đề đã, sứ mệnh của tộc trưởng Ngọc tộc là tìm kiếm Long Châu?”

“Phải”.

“Thế vì sao phải tìm kiếm Long Châu?”, để cứu Dịch Thần Phi sao?

Chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Âm Nhi mờ mịt nhìn Cố Thanh Hy.

Nếu không phải khí tức trên người Cố Thanh Hy giống hệt trước kia, dáng vẻ cũng giống hệt trước kia, Âm Nhi suýt chút nữa cho rằng nàng không phải Hy tỷ tỷ của mình.

“Hy tỷ tỷ, lần này tỷ về tộc, cảm giác rất kỳ lạ, tìm Long Châu không phải là để giải độc huyết chú sao? Ngọc tộc của chúng ta dốc hết bao nhiêu thế hệ, vẫn luôn muốn tìm đủ bảy viên Long Châu”.

“Tìm đủ bảy viên Long Châu làm gì?”

Âm Nhi đang định nói thì cửa cọt kẹt mở ra, một giọng nói ngắt lời Âm Nhi.

“Âm Nhi, Hy tỷ tỷ của ngươi vừa tỉnh, ngươi lại không biết lớn nhỏ, không biết nặng nhẹ đến quấy rầy tộc trưởng nghỉ ngơi”.

Âm Nhi làm mặt quỷ.

“Ta không hề, là Hy tỷ tỷ hỏi ta rất nhiều chuyện”.

“Được rồi, ngươi ra ngoài đi nấu thuốc, đừng làm phiền Hy tỷ tỷ của ngươi nghỉ ngơi”.

“Được thôi”.

Âm Nhi không muốn cho lắm, đi một bước lại ngoái đầu ba lần rời khỏi phòng.

Cố Thanh Hy nghiêng đầu, nhìn người trước mắt.
Chương 316: Ấm áp

Người trước mặt là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, ông ta chưa đến sáu mươi, tuy còn khoẻ mạnh nhưng tóc đã bạc phơ.

Ông lão nhìn thấy nàng bèn nở nụ cười hiền từ: “A Hy, cháu còn đau không?”

“Ta không sao, cảm ơn các ông đã cứu ta”. truyện

“Không sao thì tốt rồi, nha đầu Âm Nhi kia thích nói huyên thuyên, cháu đừng nghe con bé nói lung tung. Ăn cơm trước đi, cháu đã hôn mê mấy ngày mấy đêm rồi”.

Ông lão bưng một bát cháo dược thiện nóng hổi lên, thổi nhẹ rồi đút cho Cố Thanh Hy.

Cháo dược thiện rất thơm, Cố Thanh Hy vừa ngửi đã biết bát cháo này được nấu từ từ suốt mấy canh giờ từ các loại thuốc bắc và thuốc bổ quý hiếm.

“Ta biết cháu lo lắng cho Dịch Thần Phi, các trưởng lão đang cố gắng hết sức để cứu hắn, có thể sống sót hay không phải đợi đến tối hôm nay”.

Không biết có phải là do nghĩ đến thương tích của Dịch Thần Phi hay không mà trong đôi mắt đục ngầu của ông lão hàm chứa nỗi đau xót không thể tiêu tan.

Mấy ngày không uống thuốc, bụng Cố Thanh Hy chẳng khác gì vườn không nhà trống, nàng vừa ăn vừa hỏi: “Các ông có nhận lầm người không?”

“Bách Thảo gia gia tuy đã già nhưng mắt vẫn chưa mù. Cháu đừng nghi ngờ, cháu chính là tộc trưởng của Ngọc tộc chúng ta, cũng là A Hy ở bên chúng ta từ nhỏ đến lớn. Lúc trước cháu gặp tai nạn nên bị thương phần đầu, Bách Thảo gia gia biết cháu đã quên rất nhiều chuyện, nhưng không sao, cháu cứ nhớ lại từ từ là được. Nếu không nhớ ra thì cũng không sao, chỉ cần cháu sống vui vẻ là được rồi”.

Cố Thanh Hy nhíu mày: “Theo trí nhớ trong đầu ta, ta đã sống ở phủ Thừa Tướng từ nhỏ đến lớn mà”.

“Nha đầu ngốc, phủ Thừa Tướng chỉ là một nơi nhỏ bé cháu sống tạm thời, cháu thật sự coi nơi đó là nhà của mình à?”

“Vậy nên thân phận thật sự của ta là tộc trưởng Ngọc tộc, tam tiểu thư không được sủng ái của phủ Thừa Tướng chỉ là thân phận giả của ta? Nếu vậy thì ta đã chịu nhiều tủi nhục ở phủ Thừa Tướng, tại sao các ông không đón ta về, còn trơ mắt nhìn họ hại ta chết?”

Bách Thảo trưởng lão đột nhiên đờ người ra, trong mắt tràn đầy đau khổ, thậm chí còn toát ra hơi thở vô cùng bi thương.

Một lúc lâu sau, ông ta mới khẽ thở dài: “A Hy, có rất nhiều chuyện rất khó nói hết bằng một lời, đợi khi nào cháu bình phục, ta sẽ từ từ nói cho cháu biết”.

“Khó nói hết bằng một lời, vậy thì cứ nói theo cách lời ít ý nhiều đi. Nếu ông không muốn nói thì lập tức dẫn ta đi gặp Dịch Thần Phi, ta không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa”.

“Đứa nhỏ này, sao tính tình của cháu vẫn bướng bỉnh và vội vàng như trước thế?”

Bách Thảo trưởng lão vừa định nói thêm gì đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gọi giòn giã: “Bách Thảo trưởng lão, Đại trưởng lão gọi người sang một chuyến”.

“Đại trưởng lão có căn dặn điều gì không?”

“Ta cũng không rõ lắm ạ, nhưng Đại trưởng lão rất gấp gáp, bảo người đến ngay lập tức”.

Bách Thảo trưởng lão khó xử bảo: “Hay là cháu nghỉ ngơi trước đi, ta qua đó xem Đại trưởng lão tìm ta có chuyện gì, ta sẽ quay lại nhanh thôi”.

“Vâng”.

Cố Thanh Hy nhẹ giọng đáp, nhìn Bách Thảo trưởng lão rời khỏi phòng.

Nàng đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài thì thấy đây là một nơi thế ngoại đào nguyên, hoa mọc đầy núi, cỏ cây xanh mướt, nhà cửa san sát nhau, gió nhẹ thổi qua không chỉ mang theo hơi thở mùa xuân mà còn có mùi hoa thơm thoang thoảng làm người ta thư thái và sảng khoái.

Trong thôn, đám trẻ con đang nô đùa, nam nhân đang làm ruộng, nữ nhân thì đang giặt đồ bên suối hoặc tụ năm tụ ba bên nhau nói chuyện, thỉnh thoảng cười rất vui vẻ.

Khung cảnh trong cốc quá đẹp, mọi thứ đều có vẻ yên bình và ấm áp.

Nhưng không hiểu vì sao người ở đây nhìn chung đều có vẻ già, các nam tử độ tuổi thanh niên chưa đến bốn mươi đã tóc bạc trắng, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi.

Nước da của các nữ nhân cũng nhợt nhạt và xấu xí, như thể họ bị suy dinh dưỡng lâu ngày hoặc bị bệnh tật tra tấn.

“Hy tỷ tỷ, là tỷ phải không, tỷ về khi nào vậy, ta nhớ tỷ muốn chết”, một giọng nói có vẻ non nớt đột nhiên vang lên.

Một tiểu nam hài chừng bảy, tám tuổi lập tức ôm lấy đùi nàng.

Ngay sau đó, bọn trẻ chơi cùng tiểu nam hài nhìn thấy nàng cũng nhào tới, tranh nhau ôm đùi nàng, hào hứng gọi: “Hy tỷ tỷ, ta cứ tưởng mình nhìn lầm, sao lần này tỷ đi lâu thế ạ, cha nương ta cứ nhắc về tỷ mãi”.

“Hy tỷ tỷ, lần trước tỷ bảo khi nào về sẽ mua diều tặng cho ta, diều của ta đâu rồi ạ?”

“Thôi đi, tiểu tử nhà ngươi suốt ngày chỉ biết đòi diều của Hy tỷ tỷ thôi. Hy tỷ tỷ mới về không lâu, chắc chắn là mệt muốn chết, chúng ta nên để tỷ ấy nghỉ ngơi thật tốt”.

Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn mười tiểu nữ hài và nam hài vây quanh nàng nói líu ríu, ai cũng thân mật cọ vào người nàng như thể nàng là tỷ tỷ ruột của chúng.

Động tĩnh bên này thu hút những người dân khác trong thôn, cả thôn làng lập tức bị kinh động, nam nữ già trẻ đều vây lại.

“Ơ kìa, trời ạ, là A Hy thật, ta cứ tưởng mình lại gặp ảo giác. A Hy, chúng ta... chúng ta nhớ cháu sắp phát điên rồi đấy”.
Chương 317: Tỉnh lại

Một đại thẩm trung niên kích động nắm lấy tay nàng, vừa nói vừa rơi lệ, gần như là khóc không thành tiếng.

Bên cạnh đại thẩm trung niên còn có một đại thúc trung niên, ánh mắt của ông ấy và những người dân khác đều trong veo, tràn ngập kích động, trong đôi mắt đỏ hoe ấy phản chiếu bóng dáng nàng.

Đại thúc trung niên kích động đến mức chỉ biết quát thê tử của mình: “Này này này, phải gọi là tộc trưởng, mấy người các ngươi luôn gọi lung tung, không phân lớn nhỏ. Nếu còn gọi lung tung như vậy, coi chừng ta nói với các trưởng lão đấy”.

“A Hy... Tộc trưởng... Mấy năm nay cô đã đi đâu vậy, sao không gửi lời nhắn gì về hết thế? Chúng ta đã hỏi các trưởng lão nhiều lần rằng cô đi đâu, nhưng trưởng lão luôn đáp là cô đang bận việc ở bên ngoài, không lâu nữa sẽ trở về. Chúng ta cứ đợi mãi, cứ thế đã nhiều năm trôi qua”.

“Long Châu khó tìm lắm phải không? Nếu thật sự không tìm được thì chúng ta không tìm nữa, dù sao chúng ta cũng đã quen rồi. Cô đừng vì chúng ta mà làm khó bản thân mình. Hi vọng lớn nhất của cả tộc chúng ta là cô được vui vẻ, không phải gánh vác trách nhiệm cả đời”.

Cả thôn không biết có bao nhiêu người đến, họ đứng chen chúc ba vòng trong ba vòng ngoài, thậm chí còn có rất nhiều người nghe tin từ nhà chạy tới.

Cố Thanh Hy nhìn lướt qua, nơi này đang có ít nhất hơn mấy trăm người.

Già trẻ lớn bé, nam nữ đều có đủ, ai cũng hoan hô, khóc lóc, nói không ngừng nghỉ.

Nhìn ánh mắt kỳ vọng và quan tâm của họ và những hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, đầu Cố Thanh Hy đột nhiên đau đớn.

Dường như có một chuỗi ký ức rời rạc và không trọn vẹn đang ùa về trong tâm trí nàng.

Tất cả mọi hình ảnh đều có những người dân này.

Có hình ảnh người dân đưa đồ ăn, thức uống cho nàng, khâu vá quần áo cho nàng, nói chuyện huyên thuyên trên trời dưới đất.

Có hình ảnh nàng chơi diều, khắc thỏ, chơi trốn tìm với bọn trẻ trong thôn, cuối cùng mấy vị trưởng lão chạy đến quát bọn trẻ kia.

Còn có hình ảnh người trong thôn bệnh nặng, nàng tìm mọi cách nấu thuốc chữa bệnh cho họ.

Shh...

Đầu đột nhiên đau như bị xé toạc.

Những hình ảnh khác lần lượt lướt qua.

Không biết vì sao mà dân làng vô cùng đau đớn, một số người không chịu nổi mà tự tử, một số người thì phát điên, cầm dao điên cuồng chém giết người thân của mình.

Hình ảnh máu me qua đi, trong thôn chỉ còn tiếng khóc la thảm thiết, đâu đâu cũng treo vải trắng.

Máu đỏ tươi và những ngôi mộ không ngừng được xây dựng.

Mồ hôi... nhễ nhại rơi xuống.

Cố Thanh Hy đột nhiên ôm ngực, đau đến mức hít thở cũng khó khăn.

Dân làng vây quanh nàng lập tức biến sắc, miệng họ nói líu ríu gì đó nhưng nàng không nghe được một chữ, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng và quan tâm của họ.

Nàng vỗ mạnh vào đầu mình.

Hình như nàng đã quên gì đó, nhưng rốt cuộc nàng đã quên điều gì, tại sao nàng không thể nhớ ra?

“A Hy...”

Vài ông lão tóc trắng xoá vội vã chạy tới đỡ nàng, điểm huyệt của nàng, bế nàng về phòng trị liệu.

Sau đó nàng đã ngất xỉu.

Trong lúc mơ màng, nàng dường như nghe thấy vài câu.

“Hay là chúng ta cứ cởi bỏ toàn bộ lực lượng phong ấn trong cơ thể tộc trưởng đi. Bây giờ phong ấn của người ấy được giải một nửa, trong cơ thể có mấy luồng chân khí lẻn ra ngoài, va đập lung tung, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của người ấy. Nếu cứ tiếp tục thế này, người ấy sẽ không chịu nổi nữa”.

“Không được, chúng ta vẫn chưa tìm đủ Long Châu, nếu cởi bỏ lực lượng phong ấn, Thiên Phần tộc sẽ nhanh chóng biết được thân phận của tộc trưởng, đến lúc đó họ sẽ điều động cả tộc truy sát tộc trưởng, như vậy...”

“Thiên Phần tộc có gì đáng sợ chứ? Nếu chúng dám điều động cả tộc truy sát tộc trưởng của chúng ta, vậy thì chúng ta cũng điều động cả tộc xử chúng”.

“Cả ngày ông chỉ biết chém chém giết giết thôi. Thế lực của Thiên Phần tộc lớn như thế, ông có thể giết hết được à? Nếu như họ âm thầm ngăn cản chúng ta tìm Long Châu thì sao?”

“Cùng lắm thì không tìm Long Châu nữa. Mấy năm nay ta thấy tộc trưởng đã đau đớn lắm rồi, ta cũng chịu đựng đủ rồi, cùng lắm thì mọi người cùng chết”.

“Nói vớ vẩn gì đó, mấy ông già chúng ta chết thì không sao, nhưng Ngọc tộc có hàng nghìn vạn người, ông có tư cách gì cướp đi tính mạng của họ? Mau cứu tộc trưởng đi, nếu không thể phong ấn triệt để lực lượng phong ấn của người ấy, cơ thể người ấy sẽ nổ tung vì không chịu được chân khí khổng lồ”.

Đến khi nàng tỉnh lại lần nữa là do bị hoảng sợ.

Nàng mơ thấy rất nhiều dân làng đang đợi nàng chữa trị, nhưng y thuật của nàng không tốt, không thể chữa hết cho họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đau đớn chết đi.

Cố Thanh Hy ngồi phắt dậy, thở dồn dập.

“A Hy, cháu cảm thấy thế nào, còn khó chịu ở đâu không?”

Cố Thanh Hy lắc đầu.

Trừ Bách Thảo trưởng lão ra thì ở đây còn có hai ông lão chừng năm mươi tuổi khác, cả hai đều râu tóc bạc phơ như người già đã bảy mươi tuổi.

Thấy vậy, Bách Thảo trưởng lão bèn thở phào nhẹ nhõm.

Hai vị trưởng lão khác cũng thở phào, trái tim căng thẳng lập tức thả lỏng.

Thất trưởng lão cao to lực lưỡng, dáng người cường tráng, giọng ông ta rất lớn, vừa lên tiếng là cả thôn đều có thể nghe thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK