Tốc độ lật mặt của Tiểu Lộ còn nhanh hơn giở sách, vừa rồi còn là dáng vẻ máu lạnh kiêu căng, chớp mặt lại trở vể khuôn mặt đầy ý cười, đôi mắt cười kia gần như có thể khiến người ta chết chìm trong ngọt ngào.
“Bây giờ chúng ta chuyển sang vật đấu giá tiếp theo là một đan dược nhị phẩm- đan Trú Nhan, như mọi người đã biết, bất luận là nam nữ già trẻ chỉ cần sử dụng đan Trú Nhan, không chỉ trẻ hơn ít nhất mười lăm tuổi trở mà còn có thể gia tăng tuổi thọ của họ lên hơn mười năm, đan Trú Nhan tam phẩm, đừng nói Dạ quốc, cho dù là phóng mắt toàn thiên hạ cũng là một viên đan dược khó kiếm. Bởi nó yêu cầu ít nhất là luyện đan sư tam phẩm đỉnh phong mới có thể luyện chế ra thành phẩm, và tỷ lệ thành công cũng cực kỳ thấp”.
Đan Trú Nhan vừa lộ diện, buổi đấu giá càng thêm sôi nổi, hầu như tất cả mọi người đều biết về hiệu quả của đan Trú Nhan, căn bản không cần Tiểu Lộ phải nói thêm.
Cố Thanh Hy lại nhàn nhã uể oải.
Nàng không hề biết rõ đan Trú Nhan này có huyền diệu như lời Tiểu Lộ nói hay không nhưng tính mạng của bản thân chỉ có thể nằm chắc trong tay nàng, tuyệt đối không gửi gắm lên một viên đan dược.
Cố Thanh Hy không quan tâm nhưng những người khác lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Đặc biệt là người lớn tuổi cùng phụ nữ yêu thích làm đẹp.
Ngay cả Dạ Mặc Uyên cũng thích thú.
Hô hấp của Cố Sơ Vân cũng nhanh hơn vài nhịp.
Nếu nàng ta có thể giành được đan Trú Nhan, có phải là sẽ có cơ hội đạt được sự đối xử khác biệt từ Thượng Quan Sở không?
Đôi mắt long lanh diễm tình mang theo một tia ghen tị không dễ gì phát hiện ra của nàng ta thoáng quét về phía Cố Thanh Hy.
Trước đây nàng ta là mỹ nhân đứng đầu Dạ quốc, sau khi dung mạo chân chính của Cố Thanh Hy được hé mở, toàn bộ hào quang của nàng ta đều bị Cố Thanh Hy cướp đoạt mất, hiện tại người dân ở thành Đế Đô đều bàn tán nàng ta là trà xanh, đóng vai trò như một lớp nền cho đóa hóa tươi đẹp là Cố Thanh Hy.
Vì nhiều lý do khác nhau nàng ta càng muốn giành được đan Trú Nhan.
Tiểu Lộ cười nói tiếp: “Về phần đan Trú Nhan là do vị luyện đan sư nào chế thành tạm thời không thể tiết lộ, bây giờ, giá khởi điểm là 500 vạn lượng”.
“550 vạn lượng”.
“600 vạn lượng”.
“680 vạn lượng”.
“780 vạn lượng”.
"……"
Chỉ trong nháy mắt giá cả đã được đẩy lên tận trời- 1500 vạn lượng! Hơn nữa người tăng giá đa phần đều là người lớn tuổi cùng các phu nhân.
Cố Thanh Hy tặc lưỡi.
Nàng hiểu một vài kỹ thuật luyện đan, chỉ là không biết liệu thuật luyện đan nơi này có giống với những gì nàng đã học trước đây hay không.
Nếu nàng cũng có thể luyện chế ra vài viên đan dược tốt rồi đem tới phòng đấu giá, há không phải là kiếm được bộn tiền sao?
Xem ra không chỉ để mở võ mạch, vì kiếm tiền, nàng cũng nên nỗ lực học tập thuật luyện đan thôi.
“20 triệu lượng”.
“23 triệu lượng”.
“25 triệu lượng”.
Cố Sơ Vân giơ biển: “26 triệu lượng”.
Nhịp tim của Cố thừa tướng cũng đập nhanh hơn.
Ông ta tưởng rằng Cố Sơ Vân một lòng đấu giá đan Trú Nhan vì muốn kéo dài tuổi thọ cho mình.
Cố thừa tướng run cầm cập: "Vân Nhi, 26 triệu lượng quá đắt, e rằng chúng ta…”
“Cha, chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ cách, người chỉ cần ngồi đó chờ là được”.
"Nghĩ cách?”
Nhiều tiền như vậy phải nghĩ cách thế nào?
Không lẽ Vân Nhi cũng có rất nhiều tiền riêng?
Nghĩ tới việc từng đứa con gái của mình đều có nhiều tiền như vậy, ông ta đường đường là thừa tướng nhất phẩm đương triều lại không có bao nhiêu lượng bạc, Cố thừa tướng càng ấm ức.
“29 triệu lượng”.
Cố Sơ Vân: “30 triệu lượng”.
“33 triệu lượng”.
“34 triệu lượng”.
“38 triệu lượng”.
“40 triệu lượng”.
Hiện trường có không ít người liên tục tăng giá, bất kể người đó là ai, Cố Sơ Vân đều sẽ tiếp tục nâng giá tới cùng.
Cố Thanh Hy ngược lại có chút bất ngờ.
Cố Sơ Vân lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Đương Đương công chúa ngu xuẩn, nhưng nàng ta thì không, trong tình huống không có đủ bạc, nàng ta chắc chắn sẽ không dám thét giá.
Xem ra vừa rồi nàng ta chỉ giả vờ không có tiền, chứ không phải thực sự nghèo khó đến vậy.
Khi Cố Thanh Hy đang suy nghĩ về việc có nên lừa gạt nàng ta hay không thì Dạ Mặc Uyên ngồi bên cạnh nàng bỗng nhiên giơ bảng: “80 triệu lượng”.
“Trời…”
Khắp nơi vang lên tiếng hít ngược khí lạnh này.
80 triệu lượng…
Cái giá này có phải quá cao rồi không.
Cố Sơ Vân đang hăng hái cũng phải khựng lại, nàng ta chưa từng nghĩ tới Dạ Mặc Uyên- người cả đêm vẫn giữ im lặng không nói một lời lại sẽ đột ngột ra giá cao ngất trời.
80 triệu lượng…
Kêu nàng ta phải cạnh tranh thế nào?
Cố Thanh Hy thấp giọng oán trách: “Là 80 triệu lượng đó, ngươi có phải kẻ ngốc không, đan Trú Nhan này có hiệu quả hay không còn chưa biết, cho dù thực sự có hiệu quả, nhiều nhất cũng chỉ giúp người ta mặt mày rạng rỡ hồng hào mà thôi”.
“Nghìn vàng khó mua được sự yêu thích của ta”, khóe miệng Dạ Mặc Uyên khẽ nhếch nét cười, bắt chước giọng điệu của nàng.
Cố Thanh Hy: “...”
Ngày nay có thật nhiều đứa ngốc mà.
“Phu quân của quý khách số 28 ra giá 80 triệu lượng, còn có ai đưa ra mức giá cao hơn không, nếu không còn, vậy đan Trú Nhan liền thuộc về quý khách số 28 rồi”.
Trái tim Trạch vương ngột ngạt một ngọn lửa.
Hắn không muốn hình tượng bản thân trong lòng Cố Thanh Hy yếu kém hơn Dạ Mặc Uyên.
Với suy nghĩ này trong đầu, hắn run rẩy giơ lên tấm bảng: “82 triệu lượng”.
Dạ Mặc Uyên thích thú nhìn về phương hướng của Trạch Vương, lạnh nhạt nói: “100 triệu lượng”.
“Trời…”
Lại thêm một trăm triệu lượng nữa?
Hôm nay có chuyện gì vậy? Tại sao nhiều vật đấu giá đều được bán với giá cao ngất ngưởng hàng trăm triệu lượng, cho dù là phòng đấu giá Phong Tương cũng rất hiếm khi đưa ra con số trên trời này.
Làm thế nào mà phu quân của số 28 có nhiều tiền như vậy?
Vừa tồi thanh toán nhiều tiền như vậy còn có thể lấy ra 100 triệu.
Tiền của bọn họ dường như đã có thể sánh ngang với ngân khố quốc gia.
Trên lầu trong phòng riêng số 7, người hầu của Dịch Thần Phi thận trọng dò hỏi: “Diệp tiên sinh, chúng ta có cần phải đấu giá đan Trú Nhan này tặng cho Cố tiểu thư không?”
“Không cần, nhường cho Dạ Mặc Uyên đi”.
Nhường cho Dạ Mặc Uyên?
Không phải Diệp tiên sinh cưng chiều Cố cô nương nhất sao?
Phụ nữ trong thiên hạ có ai không yêu thích đan Trú Nhan, Dịch tiên sinh lần này từ bỏ ngược lại không giống tính cách của hắn.
Dịch Thần Phi ôn tồn lễ độ, khuôn mặt đẹp không tì vết hết lần này tới lượt khác quét về phía Cố Thanh Hy, vì nàng vui vẻ mà hân hoan, vì nàng lo lắng mà âu sầu.
Chương 236: Tấm da dê cổ
Cố Sơ Vân có hàng ngàn điều không cam lòng.
Chỉ trong một buổi tối, những vật đấu giá mà nàng ta coi trọng đã lần lượt bị kẻ khác cướp mất.
Nàng ta đến đây để kêu giá, chứ không phải để chơi một mình!
Trạch Vương cũng không cam lòng.
Hắn ta nghĩ muốn nổi bật một phen, nhưng hết lần này đến lần khác, dù có góp cả cái mạng vào thì hắn ta cũng không chi nổi con số thiên hà ấy, nên chỉ có thể tức giận mà là rùa đen rụt đầu.
Thanh Phong gãi gãi đầu.
Chủ tử đấu giá đan Trú Nhan để làm gì?
Chẳng phải chủ tử vẫn luôn chán ghét vẻ ngoài quá mức ưa nhìn của mình à?
“100 triệu lượng lần thứ nhất, 100 triệu lượng lần thứ hai, 100 triệu lượng lần thứ ba. Chúc mừng quý khách số 28 giành được một viên đan Trú Nhan”.
Cố Thanh Hy ngáp một cái, rồi liếc nhìn Dạ Mặc Uyên: Lãng phí tiền, tự dưng lại đấu giá đan Trú Nhan.
Nàng có thể luyện được đan Trú Nhan mà, vốn không cần phải bỏ nhiều tiền ra để mua nó.
“Tặng cho cô!”, bỗng nhiên, Dạ Mặc Uyên đưa viên đan Trú Nhan kia đến trước mặt nàng.
Cố Thanh Hy ngơ ngác.
Đưa nàng đan Trú Nhan để làm gì?
Nàng cũng đâu muốn thứ này đâu!
Ngước nhìn Dạ Mặc Uyên, bất chợt thấy ý cười trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn, suýt chút nữa Cố Thanh Hy cho rằng mình đã nhìn nhầm.
“Cho ta?”, nàng hoang mang hỏi.
“Ừm, cho cô, nếu cô không thích thì cứ ném đi!”
Những người ở hội đấu giá đều há hốc mồm kinh ngạc.
Ném đi ư?
Đó là 100 triệu lượng bạc đó!
Chẳng lẽ trong lòng vợ chồng nhà này, 100 triệu lượng chỉ là một lượng thôi ư?
Các quý phụ trong hội đấu giá đều che miệng, nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ.
“Nhìn đi kìa, vợ chồng người ta ân ái cỡ nào, thiếu niên kia vì muốn dỗ vợ cười mà ném ra 100 triệu lượng đấy, ta hâm mộ chết đi được!”
“Còn không phải, lão già nhà ta vô cùng keo kiệt, đừng nói 100 triệu lượng, e là 10 lượng mà ông ta còn tính toán đấy! Đã kết hôn nhiều năm rồi, ông ta còn chưa tặng ta được thứ gì!”
“Không so sánh thì sẽ không đau lòng!”
“Trời ạ, nếu ta là nữ nhân kia, chắc chắn ta sẽ cảm động phát khóc đấy!”
“Nhưng dường như nữ nhân kia không có vẻ gì là vui mừng? Chẳng lẽ do quá phấn khích nên nàng ta bị choáng váng à? Không nói được luôn à?”
“Theo ta thì là vậy đấy!”
Cố Thanh Hy nhếch miệng cười.
Nàng không thích đan Trú Nhan thì vui mừng cái gì.
Chẳng bằng Dạ Mặc Uyên đưa cho nàng 100 triệu lượng bạc, nàng sẽ cảm thấy vui hơn ấy chứ!
Cố Thanh Hy ngẫm nghĩ rồi do dự nói: “Hay là, ngài đổi đan Trú Nhanh thành bạc rồi tặng ta đi!”
“…”
Nụ cười trên môi Dạ Mặc Uyên cứng lại.
Thanh Phong há hốc mồm.
Tất cả người có mặt tại hội đấu giá cũng tròn mắt mà nhìn, mọi người đều cho rằng mình đã nghe nhầm.
Đối mặt với vô số ánh mắt kinh ngạc, Cố Thanh Hy vội cất đan Trú Nhan vào ngực, cười gượng và nói: “Cám ơn!”
Cứ nhận đi đã, đợi sau đó lại bán đi cũng được.
Trong hội đấu giá, tuy nàng mở miệng đòi đổi bạc, nhưng Dạ Mặc Uyên vẫn không có ý định giết nàng, điều này khiến Cố Thanh Hy có chút cảm động.
Bất kể Dạ Mặc Uyên có tặng nàng đan Trú Nhan vì điều gì thì đây cũng là tấm lòng của hắn.
Cố Sơ Vân siết chặt nắm đấm, càng thêm ghen tị với Cố Thanh Hy.
Tiểu Lộ nở một nụ cười quyến rũ và nói: “Khách quý số 28 thật sự đã gả cho một phu quân tốt, khiến chúng ta cảm thấy cực kỳ hâm mộ”.
Cố Thanh Hy cười gượng, sau đó đổi chủ đề: “Không biết vật đấu giá tiếp theo là gì?”
“Vật đấu giá tiếp theo là một tấm bản đồ. Đây là bản đồ của một vùng đất không thuộc Dạ quốc, cũng không thuộc bất kỳ quốc gia nào trong thiên hạ. Đó là một bức địa đồ cổ, có lẽ vùng đất kia đã biến mất khỏi thế giới này!”
“Tuy nhiên… cũng có thể do phòng đấu giá Phong Tương của chúng ta có kiến thức hạn hẹp, hoặc do khả năng tìm kiếm kém nên không tìm thấy nơi trong bản đồ. Đây là một tấm bản đồ bằng da dê đã có niên đại mấy ngàn năm, nó được bao bọc bởi rất nhiều lớp bảo vệ, có thể thấy được, ở mấy ngàn năm trước, thứ này chắc chắn là một món chí bảo. Chủ nhân của nó cực kỳ xem trọng nó, vì lẽ đó mà cuộn da dê này mới có thể tồn tại qua hàng ngàn năm mà không bị tổn hao gì”.
Trong lúc Tiểu Lộ nói, có người đã đem cuộn da dê cổ lên.
Từ ngay lần đầu nhìn thấy, Cố Thanh Hy đã bị cuộn da dê này và một phần nhỏ bản đồ lộ ra ngoài hấp dẫn.
Bởi vì dấu hiệu trên tấm bản đồ này là tiếng Anh.
Hơn mấy ngàn năm trước đã có anh văn à?
Nàng lại lần nữa quan sát tấm da dê, e là niên đại của nó còn cổ xưa hơn so với Luyện Đan Bách Khoa toàn thư mà nàng tìm được, chất liệu cũng tốt hơn hẳn.
Trực giác nói cho nàng biết bức địa đồ này không hề đơn giản, có lẽ nên lấy về nghiên cứu thử xem sao.
Cố Thanh Hy cảm thấy hứng thú, nhưng mọi người lại chẳng có chút hứng thú.
Một tấm da dê cổ không rõ lai lịch, dù nó có là đồ cổ thì cũng đã trải qua rất nhiều năm rồi, còn có thứ gì tốt đâu chứ?
Tiểu Lộ vẫy tay một cái, lập tức có người thu hồi tấm bản đồ cổ bằng da dê kia.
Nàng ta cười nói: “Trong tấm bản đồ này có một vài ký hiệu mà chúng ta không hiểu, có lẽ, sẽ tìm ra vùng đất trong bản đồ thông qua những ký hiệu này. Giờ bắt đầu đấu giá, khởi điểm 50 vạn lượng”.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Không có ai kêu giá.
Một tấm bản đồ không rõ lai lịch mà đòi đến 50 vạn lượng bạc, có nhiều quá không?
Có kẻ đần mới bỏ tiền ra mua một tờ giấy lộn.
“Không ai kêu giá sao? Tuy tấm bản đồ này có vẻ khó hiểu, nhưng chỉ riêng tấm da dê cổ này cũng đã có giá trị khó phân định được rồi, mọi người có thể mang nó về sưu tầm cũng được mà!”
“Dù là sưu tầm thì cũng quá đắt!”
Chương 237: Tranh đoạt bản đồ
“Đúng rồi đó, dạo này kiếm tiền khó lắm, ta thấy cứ trực tiếp lược bỏ món đồ này đi, tiến hành đợt đấu giá tiếp theo, tránh làm lãng phí thời gian”.
“Vật tiếp theo, vật tiếp theo…”
Tiểu Lộ làm lơ trước tiếng reo hò của đám đông, mà quay sang Cố Thanh Hy: “Khách quý số 28, không biết các vị có muốn đấu giá tấm bản đồ này không?”
Cố Thanh Hy vừa định ra giá thì chợt thấy Cố Sơ Vân đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.
Ngay cả Trạch Vương ở trên lầu cũng nhìn nàng kiểu như vậy.
Nàng sợ hai cái người này cố ý nâng giá để phá mình.
Cố Thanh Hy đổi giọng: “Ta đã có một cuộn da dê cổ để gối đầu rồi, nếu lại thêm một cuộn nữa thì sẽ sái cổ mất. Thôi, ta nhường cuộn da dê này lại cho người khác đấy, ai muốn thì cứ lấy nhé, có thấy ta hào phóng không nào? Lần này không tranh với các ngươi nữa!”
Mọi người đồng loạt nôn ra máu.
Nàng tưởng tấm da dê cổ này giống với Luyện Đan Bách Khoa toàn thư tàn quyển à?
Ai lại đi tranh một thứ mà nhìn chả hiểu mô tê gì chứ?
“Mấy lời dễ nghe thì ai cũng nói được, nếu mà cô đã nói được hùng hồn vậy, thì thôi cô nhận lấy tấm bản đồ này đi, ta cam đoan không có ai tranh với cô đâu!”
“Úi, ngươi nghĩ ta mua không nổi à?”
“Vậy thì cô kêu giá đi!”
“Được, ta kêu, 51 vạn lượng bạc”.
Mọi người không ngờ chỉ đơn giản như thế mà đã khích được nàng kêu giá.
“Năm mươi mốt vạn lượng lần một, năm mươi mốt vạn lượng lần hai, năm mươi mốt vạn lượng…”
“Sáu mươi vạn lượng”, đột nhiên Thượng Quan Sở lên tiếng.
Cố Thanh Hy mắng thầm.
Đề phòng Cố Sơ Vân.
Đề phòng Trạch Vương.
Đề phòng Đương Đương công chúa.
Duy chỉ không đề phòng tên hồ ly gian xảo Thượng Quan Sở kia.
“Sáu mươi mốt vạn lượng”.
“Bảy mươi vạn lượng”.
“Bảy mươi mốt vạn lượng”.
“Tám mươi vạn lượng”.
“Cái tên trên lầu kia, ngươi cố ý chơi ta đúng không?”
“Tại hạ thầm nghĩ mua được tấm bản đồ này mà thôi, không hề có ý định tranh đoạt với cô nương”.
“Không tranh à? Giờ không phải đang tranh sao?”
Mọi người liếc nhìn Cố Thanh Hy, rồi lại nhìn sang gian phòng thanh lịch ở trên lầu, nơi Thượng Quan Sở đang ngồi. Tất cả đều cảm thấy khó hiểu, hai người này tranh một tấm bản đồ không rõ lai lịch để làm gì?
Chẳng lẽ bọn họ có thể đọc hiểu được nó sao? Hoặc là bọn họ biết chắc sẽ tìm được rất nhiều bảo bối trong đó?
Thấy vậy, có không ít người bắt đầu kêu giá.
Cố Sơ Vân nhíu mày, dường như đang suy đoán mục đích thật sự của Cố Thanh Hy.
“Chín mươi vạn lượng”, Cố Sơ Vân giơ bảng, lần này, mục đích của nàng ta chỉ đơn giản là không muốn Cố Thanh Hy được như ý.
“Năm trăm vạn lượng”, Cố Thanh Hy cười lạnh, nàng chẳng muốn dây dưa với bọn họ tiếp nữa, dứt khoát kêu lên năm trăm vạn lượng.
Những người định kêu giá lập tức từ bỏ, chỉ có Cố Sơ Vân vẫn kiên trì.
Cố thừa tướng chỉ hận không thể tát con gái một cái.
Tranh đoạt những thứ khác thì thôi đi, ai đời lại bỏ một đống tiền đi đoạt thứ đồ chẳng biết là gì về, thử hỏi sao ông ta không giận cho được.
“Một ngàn vạn lượng”, Cố Thanh Hy kêu giá rất hào phóng.
“Một ngàn một trăm vạn lượng”, Cố Sơ Vân nói.
Cố Thanh Hy lười biếng liếc nhìn nàng ta một cái, rồi lẩm bẩm: “Một tấm da dê cổ mà ngay cả nhìn cũng không hiểu, lại có người chấp nhận bỏ ra một ngàn một trăm vạn lượng để mua, chậc chậc, nếu ngươi đã thích, vậy thì ta tặng cho ngươi đấy!”
“…”
Cố Sơ Vân nhíu mày.
Tuy Cố Thanh Hy vẫn luôn tỏ vẻ thờ ơ, cũng không có thái độ gì rõ ràng, nhưng nàng ta có thể cảm giác được tiểu muội nhà mình thật sự muốn mua tấm bản đồ này, chẳng lẽ nàng ta đã đoán sai rồi sao?
Sau khi cái giá một ngàn một trăm vạn lượng được kêu lên, toàn trường bỗng chốc im phăng phắc, không ai có ý định tăng giá.
Ngay cả Thượng Quan Sở cũng im lặng.
Tiểu Lộ cười nói: “Khách quý số 16 đúng là ra tay hào phóng, vậy mà kêu đến một ngàn một trăm vạn lượng bạc, coi như tấm bản đồ da dê cổ này đã tìm được một vị chủ nhân biết trân trọng mình!”
Cố thừa tướng suýt nữa thì bất tỉnh.
Ông ta vung tay, tát Cố Sơ Vân một cái thật mạnh.
“Đồ đáng chết, ngươi tự mà nghĩ cách giao ra một ngàn một trăm lượng bạc kia, đừng hòng ta cho ngươi dù chỉ là một đồng”.
Cố thừa tướng gây ra động tĩnh quá lớn khiến tất cả những người có mặt tại hội đấu giá chú ý, có người tinh mắt nhận ra, liền hô to: “Ồ, đây không phải là Cố thừa tướng của Dạ quốc đó sao? Vừa nãy, chẳng lẽ là con gái thứ hai của ông ta, Cố Sơ Vân, đã đấu giá bản đồ à?”
“Có lẽ, Cố thừa tướng có bốn đứa con gái, nhị tiểu thư Cố Sơ Vân, tam tiểu thư Cố Thanh Hy, ngũ tiểu thư Cố Sơ Lan, thất tiểu thư Cố Sơ Tình. Thất tiểu thư còn nhỏ tuổi, ngũ tiểu thư đã bị đày đi nhà cổ, tam tiểu thư gả cho Dạ Vương, hiển nhiên, các nàng không có khả năng xuất hiện ở đây. Người kia chắc chắn là nhị tiểu thư Cố Sơ Vân”.
“Cố Sơ Vân tài mạo song toàn, trước đó được vinh dự phong là mỹ nhân đệ nhất Dạ quốc, tuy hiện tại nàng ta mang khăn che mặt, nhưng nhìn vóc dáng uyển chuyển kia thì chắc chắn là một nữ nhân rất xinh đẹp. Con gái thứ ba của Cố thừa tướng, Cố Thanh Hy, càng là một truyền kỳ, trước đó đã làm rúng động cả đế đô”.
“Chính là cái cô nàng Cố Thanh Hy nổi danh vừa vô dụng lại vừa xấu xí đúng không? Ta cũng nghe nói, trong đại hội đấu văn, nàng ta bỗng nhiên nổi tiếng, thể hiện tài hoa mà ngay cả Thi Tiên, Kỳ Thánh cũng sánh không kịp. Còn nữa, lúc đại hôn, mạng che mặt của nàng ta bị vạch ra, thật sự là một mỹ nhân tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành đấy, đẹp hơn Cố Sơ Vân gấp mấy lần cơ!”
“Một nữ nhân kinh tài tuyệt diễm như vậy lại bị Trạch Vương chê bai không tài không sắc mà từ hôn, không biết sau khi biết rõ chân tướng, Trạch Vương sẽ hối hận đến mức nào nhỉ?”