Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 362: Trù bị kế hoạch

Kim Cường bổ sung thêm một câu: “Mụ nội nó, chúng ta gần như lật cả cái hoàng cung lên nhưng vẫn không tìm ra được. Sau đó, chúng ta suy đoán, có lẽ mắt của la bàn được giấu ở phòng bảo tàng hoàng gia – nơi khó xâm nhập nhất hoàng cung. Chỗ đó được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa còn do Chiến Thần Dạ Mặc Uyên phái tâm phúc của mình đích thân trông coi, không chỉ thế, bên trong còn có cơ quan tầng tầng lớp lớp, chúng ta đã thử hai lần nhưng không thể vào được, nên không dám thử nữa, sợ bị Chiến Thần phát giác”.

“Đúng rồi, ngay cả hoàng thượng cũng phải được Chiến Thần đồng ý mới có thể vào phòng bảo tàng, muốn cậy mạnh xông vào cũng được, nhưng e là sẽ gây ra động tĩnh quá lớn. Cho nên chúng ta muốn chờ lệnh của lâu chủ, xem có nên xông vào hay không?”

“Hoàng cung có nhiều tầng canh gác, một khi ngang nhiên xông vào, vào được, nhưng ra được lại là chuyện khó hơn lên trời. Chuyện này cứ giao cho ta, ta đi tìm!”

Cố Thanh Hy vuốt ve la bàn, hận không thể lập tức tìm được bốn món linh kiện trên la bàn, từ đó nhanh chóng tìm ra Long Châu.

Thời gian của Ngọc tộc và Dịch Thần Phi đã không còn nhiều nữa.

“Có tung tích của viên Long Châu thứ bảy chưa?”

“Không có, vẫn đang điều tra. Gần đây, Ngọc tộc lại điều một lượng lớn trưởng lão ra ngoài tìm kiếm”.

“Thử tìm ở sông băng cực bắc xem!”

Mấy người Tiểu Lộ giật mình: “Chủ tử, người có tung tích của viên Long Châu thứ bảy à?”

“Ta cũng không rõ lắm, dù sao cứ chú ý nhiều một chút là được!”

Chính nàng cũng không xác định được viên Long Châu mà bạn bè của Tiểu Cửu Nhi nhắc đến rốt cuộc là thứ sáu hay thứ bảy.

“Vâng, ta lập tức phái người đến sông băng cực bắc tìm kiếm”.

“Chủ tử, người phải về Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu sao?”

“Bên ngoài đều là người của Dạ Mặc Uyên, được rồi, lần sau đi vậy. Đúng rồi, có phải các ngươi đã dụ Dạ Mặc Uyên đi hay không?”

“Vâng, nhưng cũng không hẳn, Chiến Thần vốn đã trù tính cho trận đại chiến kia, hắn giết rất nhiều người Thiên Phần tộc, còn tiêu diệt khá nhiều thế lực, lần này, có thể nói là Thiên Phần tộc đã tổn thất thảm trọng”.

“Tuy nhiên, hắn cũng đã hãm hại Tu La Môn của chúng ta”.

“Ồ… Hãm hại như thế nào?”

“Hắn tiết lộ tổng bộ Tu La Môn của chúng ta cho Thiên Phần tộc”.

“Tên Chiến Thần kia đúng là không ra gì, bản thân hắn không nuốt trôi được, lại muốn đối phó Thiên Phần tộc nên đã tiết lộ vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta, khiến vô số cao thủ Thiên Phần tộc ra tay đối phó Tu La Môn. May mà Tu La Môn đã kịp thời thay đổi vị trí tổng bộ, trong môn cũng không còn nhiều người lưu lại, nếu không thì lần này chúng ta tổn thất thảm trọng rồi”.

Tiểu Lộ lườm Kim Cường: “Ngươi đúng là đồ nhà quê, toàn nghĩ chuyện đâu đâu không. Nếu đúng như ta suy đoán, hẳn là Chiến Thần đã tra được chúng ta đã rút khỏi tổng bộ, cho nên mới cố ý dẫn Thiên Phần tộc đến Tu La Môn, còn hắn thì đã sớm bố trí mai phục, cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, hốt gọn một mẻ người của Thiên Phần tộc”.

“Dù vậy thì cũng là hắn tiết lộ lung tung vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta, lần này Thiên Phần tộc tổn thất thê thảm, gần như chết hoặc bị thương, nhưng lỡ như… hắn chưa cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, vậy chẳng phải chúng ta tổn thất không ít máu à?”

“Chúng ta cũng nên nghĩ lại, đường đường là vị trí tổng bộ Tu La Môn, vậy mà lại để Dạ Mặc Uyên tra ra được, đến nỗi kế hoạch rút khỏi tổng bộ cũng bị người ta biết rõ…”, lời của Tiểu Lộ khiến mọi người im lặng.

Ngay cả Kim Cường cũng không lên tiếng.

Quả thật là do bọn họ chủ quan, bị người ta tra ra tổng bộ mà vẫn không biết, nếu như đối phương có lòng muốn tiêu diệt bọn họ, e là… Tu La Môn đã sớm bị diệt.

Điều kinh khủng nhất chính là dạo gần đây bọn họ đã rất cẩn thận, nhưng không hiểu sao vẫn bị Dạ Mặc Uyên tra ra hành tung.

Hay là…

Thiên Võng Các cũng là một trong các thế lực của Dạ Mặc Uyên?

“Chủ tử, thuộc hạ đã chủ quan, sau này ta sẽ chú ý kỹ hơn, tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào biết được vị trí tổng bộ của Tu La Môn ta”.

“Sai rồi, nên để bọn họ biết”.

“Hả…”

Mọi người khẽ giật mình, không rõ ý của lâu chủ.

Đôi môi đỏ thẫm của Cố Thanh Hy nhếch lên, nở một nụ cười tươi tắn: “Qua trận đại chiến vừa rồi, chắc hẳn người Thiên Phần tộc cũng đã biết Tu La Môn đã thay đổi vị trí tổng bộ, chẳng qua Chiến Thần muốn dùng Tu La Môn để vây quét bọn họ mà thôi. Nếu như lại để lộ tin tức một lần nữa thì sao? Các ngươi cảm thấy Thiên Phần tộc tin hay không tin?”

“Cái này khó mà nói được, lần thứ nhất mắc lừa, lần thứ hay tất nhiên muốn báo thù, nhưng lỡ như đó lại là bẫy rập thì sao? Tuy nhiên, khả năng rất lớn là Dạ Mặc Uyên đã dùng kế này một lần, quả quyết không dùng lại lần hai, cho nên có thể Thiên Phần tộc sẽ thử một phen”.

“Không phải khả năng cao, mà là chắc chắn sẽ như vậy!”, Tiểu Lộ bỗng hít sâu một hơi, tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Cố Thanh Hy, rồi nói tiếp: “Lần này, Thiên Phần tộc đã chết rất nhiều người, còn bị tiêu diệt không ít thế lực, cộng thêm mối thù sâu như biển với Tu La Môn, nên chỉ cần có cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ thử”.

Trương Vân Kiều gật đầu: “Ta cũng nghĩ người của Thiên Phần tộc sẽ thử một lần, dù sao bọn họ vẫn muốn tàn sát toàn bộ Tu La Môn, chỉ khổ nỗi không tra ra được thế lực của chúng ta mà thôi. Lần này tuy là chịu thiệt trong tay Dạ Mặc Uyên, thế nhưng trước đó Thiên Phần tộc cũng bị chúng ta chơi không ít lần, rất nhiều chuyện đã xảy ra, bọn họ có thể sẽ chuyển mối hận đối với Dạ Mặc Uyên lên người của Tu La Môn ta”.

Cố Thanh Hy hài lòng nhìn bọn họ.

Nói chuyện với người thông minh quả thật rất nhẹ nhàng.

“Biết nên làm thế nào rồi chứ?”

“Chủ tử yên tâm, chúng ta sẽ để lộ tin tức ra ngoài, đồng thời phải khiến bọn họ không đoán ra được. Tất nhiên, lần này sẽ khiến bọn họ đổ nhiều máu thêm một chút”.
Chương 363: Cả vú lấp miệng em

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Cố Thanh Hy gõ nhẹ lên mặt bàn, không biết nàng đang suy nghĩ gì, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Núi Quy Vân là nơi nào?”

“Bẩm chủ tử… Núi Quy Vân là tổng bộ của Thiên Phần tộc, nhưng thế nhân chỉ biết ba chữ núi Quy Vân mà thôi, còn việc nó ở đâu thì đến nay vẫn không ai biết được”.

“Cho nên… các ngươi cũng không biết núi Quy Vân rốt cuộc ở đâu à?”

“Vâng, trong thiên hạ không một ai biết, cũng như không ai biết Ngọc tộc của chúng ta ở đâu cả. Theo thuộc hạ suy đoán, có lẽ núi Quy Vân cũng như Ngọc tộc, được bao phủ bởi kết giới, cho nên người đời dù tra thế nào cũng không tra ra được vị trí của núi Quy Vân”.

Trong đó có một chiếc chìa khóa hình ngôi sao nằm ở núi Quy Vân, cho nên dù có khó tìm thì bọn họ cũng phải tìm cho ra.

Ôn Thiếu Nghi là thiếu chủ núi Quy Vân, chắc hắn hắn ta biết nó nằm ở đâu!

Xem ra muốn tìm núi Quy Vân thì phải tìm Ôn Thiếu Nghi rồi.

“Còn Đan Hồi cốc thì sao?”

“Đan Hồi cốc cũng là một vùng đất lánh đời, số lượng người biết cửa vào của nó cực ít. Chủ tử muốn đến Đan Hồi cốc ư? Nếu chủ tử muốn đến đó, thuộc hạ lập tức phái người trình lên bản đồ, đồng thời cho người âm thầm tiến đến Đan Hồi cốc trước”.

“Nói cách khác, các ngươi biết vị trí của Đan Hồi cốc?”

“Biết rõ!”

Cố Thanh Hy thở hắt ra một hơn.

Nếu vậy, vị trí của Đan Hồi tộc và Ma tộc xem như giải quyết.

“Nói rõ chuyện của Đan Hồi cốc cho ta nghe”.

“Đan Hồi cốc nổi danh bởi luyện dược, có không ít thế gia vọng tộc vì cầu một viên đan dược từ Đan Hồi cốc mà phải táng gia bại sản. Thậm chí có người dùng cả đời để tìm kiếm lối vào Đan Hồi cốc, chỉ để cầu một viên đan dược có thể khiến thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ, hoặc cứu lấy người thân. Sở dĩ người của Đan Hồi cốc ở ẩn là vì quy tắc do tổ tiên để lại, ngoài ra không còn vấn đề gì khác”.

“Vậy ra bọn họ cũng không có ân oán hay gút mắc gì với Ngọc tộc?”

“Không có, tuy nhiên, mấy năm gần đây không biết đã có chuyện gì mà Đan Hồi cốc cũng ráo riết tìm kiếm Long Châu, vì lẽ đó, bọn họ không ít lần xảy ra mâu thuẫn với chúng ta, còn nhiều lần xảy ra đánh nhau. Theo như thuộc hạ điều tra, nội bộ Đan Hồi cốc phát sinh mâu thuẫn, có người đề nghị nhập thế, lại có người không muốn nhập thế”.

“Cộc cộc cộc…”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Tam gia, Chiến Thần đã trở về, sẽ lập tức vào đây”.

“Đã biết!”

Cố Thanh Hy thu la bàn vào nhẫn trữ vật, rồi thản nhiên nói: “Tất cả lui ra đi, gần đây, ngoại trừ tìm kiếm Long Châu, đừng làm ra hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ liên hệ các ngươi khi có việc”.

“Vâng”.

Một phòng đầy người thoáng cái đã theo mật thất rời đi.

Cố Thanh Hy đá Thanh Phong một cái.

Thanh Phong tỉnh lại, có hơi ngơ ngác: “Vương phi, sao ta lại té xỉu?”

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Dạ Mặc Uyên để ngươi bảo vệ ta, ngươi bảo vệ như vậy đó hả?”

“Việc này…”

“Việc này gì mà việc này, thành thật khai báo đi, có phải đêm hôm qua ngươi đi tầm hoa vấn liễu cho nên hôm nay mới ngủ mê man thế không?”

“Oan quá, sao ta dám, ta…”

“Được rồi, bớt nói lời vô nghĩa, hội đấu giá cũng sắp kết thúc rồi, thật bực mình, cả một buổi đấu giá mà chẳng thấy có thứ gì vừa mắt, lại còn nói hội đấu giá cỡ lớn cơ đấy, đúng là gạt người”.

Thanh Phong cảm thấy rất nghi hoặc.

Cậu ta đang yên đang lành, sao lại đột nhiên té xỉu? Chẳng lẽ Vương phi đã làm gì đó?

Cố Thanh Hy nói năng hùng hồn: “Đúng vậy đó, ta đã làm một vài chuyện không cho ai biết được, ví dụ như hẹn một mỹ nam nào đó, ngươi có thể đi cáo trạng với Dạ Mặc Uyên”.

“…”

“Tuy nhiên, sau khi tố cáo, ngươi nên hiểu rõ, bản thân ngươi cũng có trách nhiệm đấy! Vương gia cho ngươi bảo vệ ta, ngươi bảo vệ vậy à?”

“…”, đầu Thanh Phong xuất hiện ba vạch đen.

Cậu ta còn chưa nói một câu mà Vương phi đã nói liên thanh không dứt.

Cậu ta té xỉu một cách khó hiểu, chẳng lẽ việc này không đáng hoài nghi à?

Mặc kệ Vương phi đã làm gì, cậu ta cũng sẽ bẩm báo lại với Vương gia, tốt nhất là để Vương gia bỏ Vương phi, tránh cho Vương phủ ngày ngày gà bay chó chạy.

Không đợi cậu ta lên tiếng, Cố Thanh Hy đã uy hiếp: “À… đúng rồi, ta nhớ là gần đây ngươi rất thân thiết với Thu Nhi nhà ta, đúng không? Đừng nói là ngươi muốn dụ dỗ nàng ấy nhé? Thanh Phong, ngươi là hộ vệ trung thành nhất của Vương gia, sao có thể đi dụ dỗ Thu Nhi vậy được? Hôm nay ngươi dụ dỗ Thu Nhi, chẳng phải ngày mai sẽ dụ dỗ ta à?”

Thanh Phong hoảng hốt: “Vương phi nương nương, người đang nói gì vậy, sao thuộc hạ dám dụ dỗ người. Người là chính thê của chủ tử, là Vương phi phủ Dạ vương đấy”.

“Nói vậy có nghĩa là… ngươi thừa nhận ngươi dụ dỗ Thu Nhi, đúng không?”

“Không có… không có, thuộc hạ luôn trung thành tận tâm với Vương gia, tuyệt đối không dám làm xằng bậy!”

“Ồ, vậy chắc ta lầm rồi, mấy ngày nay ta thấy ngươi cứ lén lút đi tìm Thu Nhi, ta còn nghĩ ngươi để ý nàng, nếu không phải thì… tốt thôi, vừa khéo, ta dự định sẽ hứa gả Thu Nhi cho tiểu đệ của ta là Vu Huy!”
Chương 364: Uy hiếp và dụ dỗ

Thanh Phong lập tức bùng nổ: “Gì chứ? Gả Thu Nhi cho Vu Huy? Sao có thể được? Vu Huy là một tên thiếu gia ăn chơi đấy, hơn nữa, thân thế hắn ta hiển hách, chắc chắn sẽ không cưới hỏi Thu Nhi đàng hoàng, cùng lắm chỉ là nạp thiếp mà thôi. Với tính tình Thu Nhi, bảo nàng làm thiếp cho người ta, nàng nhất định sẽ không đồng ý”.

“Quái lạ, nếu ngươi và Thu Nhi đã không có gì thì sao phải khẩn trương như thế? Thu Nhi chỉ là một nha hoàn mà thôi, có thể làm thiếp của Vu Huy cũng không tính là nhục nhã gì, trái lại, còn nâng cao giá trị con người nàng hơn kìa, về sau còn được ăn sung mặc sướng”.

“Vương phi nương nương, Thu Nhi trung thành tận tâm với người, sao người có thể đối xử nàng như vậy được, thuộc hạ cầu xin người hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra”.

Cố Thanh Hy chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống, lúc này, Thanh Phong đang quỳ một gối cầu xin trước mặt nàng. Khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên, nở một nụ cười vui vẻ.

“Không muốn Thu Nhi gả cho Vu Huy à? Cũng được thôi, vậy ngươi nói xem, hôm nay ta đã làm những gì?"

“Việc này… thuộc hạ nào biết Vương phi đã làm gì chứ? Thuộc hạ bị ngất mà!”, hơn nữa, rất có khả năng là Vương phi cố tình làm cậu ta choáng váng đấy!

Cố Thanh Hy lập tức trở mặt: “Sau khi hồi phủ, ta lập tức gả Thu Nhi cho Vu Huy, tên nhóc kia vốn rất yêu thích Thu Nhi nhà chúng ta mà!”

Đến lúc này, Thanh Phong mới kịp phản ứng, cậu ta hận không thể tát cho mình một cái: “Thuộc hạ sai rồi, vừa nãy Vương phi vẫn luôn ở trong phòng, không hề đi đâu cả, cũng chẳng làm gì cả, thuộc hạ cũng không hề hôn mê”.

“Ngoan, vậy là được rồi, vốn dĩ ta cũng chẳng làm gì, ngươi cần gì phải cuống cuồng lên thế. Mỗi ngày Vương gia loay hoay với đủ thứ việc, cực chết đi được, một chút việc nhỏ mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn khiến hắn khó chịu à?”

“Vương phi, người thật sự không làm gì hả?”

“Vậy ngươi nghĩ ta có thể làm gì, bên ngoài toàn là người của Dạ Mặc Uyên, ngươi hôn mê, chẳng lẽ bọn họ cũng hôn mê?”

Những lời này khiến Thanh Phong cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Có lẽ là cậu ta suy nghĩ quá nhiều, chủ tử phái nhiều người canh giữ bên ngoài như vậy, chỉ cần có ai ra vào căn phòng này, bọn họ không thể nào không biết, chắc là Vương phi lại trêu đùa cậu ta nữa rồi.

Mấy ngày nay, ở Vương phủ, cậu ta không ít lần bị Vương phi đùa cợt.

“Vương phi nương nương, người sẽ không thưởng Thu Nhi cho Vu Huy thật chứ?”

“Vậy phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã! Nếu ngươi cứ khăng khăng tố xấu ta trước mặt Vương gia, có lẽ ta sẽ thật sự đưa Thu Nhi đi làm thiếp cho Vu Huy. Dù sao cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi, không có thì đổi một người khác. Chỉ cần dạy dỗ một chút là sẽ ngoan ngoãn và trung thành ngay thôi!”

Những lời này khiến Thanh Phong cực kỳ bất mãn.

Đồng thời, cậu ta cảm thấy tiếc thay cho Thu Nhi. Trong lòng, trong mắt nàng ấy đều là Vương phi nương nương, chuyện gì cũng suy nghĩ vì Vương phi nương nương, còn Vương phi thì sao, nàng ta xem Thu Nhi như một món hàng, nói tặng là tặng, nói bỏ là bỏ, không hề có một chút tĩnh nghĩa nào cả.

Cửa bỗng vang lên tiếng kẽo kẹt.

Dạ Mặc Uyên đã trở về.

Hắn mặc một thân cẩm bào màu tím, mang mặt nạ, nhìn không ra dung mạo chân thật, nhưng uy nghiêm và bá khí tỏa ra từ trên người hắn đủ để khiến người ta vừa liếc nhìn đã cảm thấy tự ti, cứ như đứng trước mặt hắn, bọn họ hèn mọn chẳng khác nào con sâu cái kiến.

Dạ Mặc Uyên vừa vào, Cố Thanh Hy liền tỏ vẻ bất mãn, lên tiếng tố cáo.

“Vương gia, chàng nhìn xem, hội đấu giá này chả ra gì cả, không có nổi một món khiến ta yêu thích. Ta ở đây chán sắp chết rồi, sao chàng đi lâu như vậy chứ? Đừng nói là ra ngoài tầm hoa vấn liễu nhé!”

Dạ Mặc Uyên liếc nhìn Thanh Phong.

Thanh Phong cúi đầu, chột dạ nói: “Vật phẩm đấu giá đều là đồ tốt, tuy nhiên, không hiểu vì sao Vương phi lại không thích món nào cả”.

Không biết sao Thanh Phong lại có cảm giác tim mình đập nhanh hơn.

Cậu ta theo bên cạnh chủ tử nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nói dối đấy.

Cậu ta cũng không biết có phải mình đã lên nhầm thuyền giặc rồi hay không.

Khí lạnh trên người Dạ Mặc Uyên giảm đi vài phần, vì e ngại làm Cố Thanh Hy sợ.

“Bổn vương ra ngoài là vì có chuyện cần phải làm, nàng nghĩ đi đâu vậy? Nếu nàng đã không thích những thứ kia, vậy nàng thích gì? Bổn vương sẽ tặng cho nàng!”

“Thật à? Bất kể ta muốn gì, chàng đều tặng à?”

Tim Dạ Mặc Uyên thoáng đập nhanh một nhịp.

Hắn rất quen với ánh mắt này, có cảm giác như nàng lại đang tính toán cái gì đó.

“Chỉ cần bổn vương lấy được, đương nhiên sẽ tặng, thế nhưng… ngoại trừ Long Châu!”

“Dù ta có đòi Long Châu thì chàng có để tặng ta à? Yên tâm đi, ta không có hứng thú với Long Châu!”

Cố Thanh Hy đến gần Dạ Mặc Uyên, giật giật ống tay áo của hắn, cười nịnh nọt: “Vương gia, nghe nói trong hoàng cung có một nơi gọi là phòng bảo tàng hoàng gia, chỗ đó có rất nhiều bảo bối, chàng có thể dẫn ta đi xem được không?”

“Ồ… khẩu vị của nàng đúng là không hề nhỏ, mỗi một thứ trong đó đều là chí bảo của Dạ quốc, có giá trị liên thành đấy!”

“Vương gia không nỡ à? Ta biết ngay mà, nam nhân các người chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, nhưng trên thực tế là vắt cổ chày ra nước…”

Dạ Mặc Uyên cau mày, thầm nghĩ vì sao nàng lại đột nhiên đòi đến phòng bảo tàng hoàng gia?

Tuy nơi đó có không ít thứ tốt, nhưng hầu hết đều là đồ cổ, tranh chữ cùng một vài món kỳ trân dị bảo mà thôi, tính ra cũng không có gì là đặc biệt.

Nàng muốn đến đó để tìm thứ gì?

Dường như nhìn ra Dạ Mặc Uyên nghi ngờ, Cố Thanh Hy nhếch miệng: “Chàng nghĩ về ta tệ hại đến thế là cùng, ta cũng chỉ muốn đi xem trân bảo trong đó mà thôi, nếu có thích thì lại thương lượng cùng Vương gia một phen. Nếu chàng không muốn thì thôi đi, xem như ta chưa từng nói gì cả, dù sao ta cũng nhìn thấu rồi, nam nhân chẳng có ai là tốt cả!”

“Ngày mai, ngày mai bổn vương sẽ đưa nàng đến phòng bảo tàng hoàng gia”.

“Thật à? Chàng không tiếc mấy món… trân bảo kia nữa à?”

Dạ Mặc Uyên dở khóc dở cười.

Thái độ này là sao?

Cứ như hắn đau lòng mấy món đồ kia lắm vậy?

Có nhiều báu vật hơn nữa thì đối với hắn cũng chẳng bằng một cọng lông của nàng.

“Không đau lòng”.

“Nếu vậy thì chúng ta đi ngay đi!”
Chương 365: Tìm không thấy

“Bây giờ à? Sao lại vội như vậy?”

“Vẫn còn sớm mà, trở về cũng không có chuyện gì làm. Ta ở suốt trong Vương phủ, sắp chán đến chết rồi. Hơn nữa, hôm nay ta vui vì đã kiếm được rất nhiều tiền”.

“Được”, Dạ Mặc Uyên nở nụ cười yêu chìu.

Hắn cũng không truy hỏi nàng đã học được thuật luyện đan từ đâu, và từ đâu nàng có được dược liệu để có thể luyện ra nhiều đan dược tốt như vậy.

Từ khi xuyên không đến nay, đây là lần đầu tiên Cố Thanh Hy đường đường chính chính đi vào hoàng cung.

Nơi đây rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, đình đài lầu các nối liền, dày đặc nhưng rất tinh tế.

Nàng và Dạ Mặc Uyên sóng vai bên nhau, những nơi bọn họ đi ngang qua, cung nhân lục lục quỳ xuống hành lễ, dường như đều bị dọa run.

Trong hoàng cung nước Dạ rộng lớn, bọn họ đi thẳng một mạch như chốn không người, không một ai dám ngăn cản.

Cố Thanh Hy ngẫm nghĩ nên làm cách nào để bỏ lại Dạ Mặc Uyên, một mình tiến vào phòng bảo tàng, nàng cũng không thể nào lấy mắt của la bàn ngay trước mặt Dạ Mặc Uyên được.

Nàng nhiều lần tìm cớ đuổi hắn đi, bảo hắn có việc bận cứ đi trước, một mình nàng có thể đến phòng bảo tàng, thuận tiện đi dạo hoàng cung một vòng, nhưng không biết Dạ Mặc Uyên nghĩ gì mà nhất quyết không rời đi, một mực muốn đến phòng bảo tàng cùng nàng.

Không biết bọn họ đã rẽ qua bao nhiêu con đường, cuối cùng, cả hai cũng đến trước phòng bảo tàng.

Phòng bảo tàng được canh giữ nghiêm ngặt, phải có chuyên gia phá giải từng cơ quan, bọn họ mới có thể tiến vào được.

Bên trong có năm cái cửa đá.

Sau khi bước qua cánh cửa đá cuối cùng, tuy bản thân đã nhìn thấy không ít bảo bối nhưng Cố Thanh Hy vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Ở đây có rất nhiều kệ, trên mỗi một kệ đều là trân bảo hiếm thấy, phát ra ánh hào quang lạ thường.

Có viên dạ minh châu to bằng chén ăn cơm, hoặc trân châu Đông Hải cỡ trứng chim bồ câu, mỗi một viên đều có kích cỡ tương đồng, châu tròn ngọc sáng, tính sơ qua một viên như vậy có giá trị vạn kim đấy.

Cũng có không ít tranh chữ, đồ cổ do các vị tổ tiên lưu lại, phỉ thúy, mã não,…

Cố Thanh Hy kinh hô: “Thật nhiều bảo bối!”

“Thích gì thì tự chọn đi!”

Cái gì gọi là “thích gì”, mỗi một món ở đây đều khiến nàng mơ tưởng nha!

Tuy nhiên, so ra nàng vẫn muốn mắt của la bàn hơn.

“Được, ta lập tức chọn!”

Trong lòng Cố Thanh Hy vụt qua một tia hy vọng.

Nàng không ngờ mình lại có thể dễ dàng lấy được mắt của la bàn như vậy.

Cố Thanh Hy lần lượt mở từng cái hộp ra, bên trong có đủ loại trân bảo, nhưng lại không có mắt của la bàn.

Nếu có cũng chỉ là vòng cổ hình trái tim và ngọc bích, nhưng kích cỡ lại không giống với mắt la bàn, hiển nhiên, mấy thứ này không phải thứ nàng muốn tìm.

Cố Thanh Hy sợ Dạ Mặc Uyên nghi ngờ, nên lúc ban đầu, nàng chỉ hời hợt xem qua, nhưng càng tìm, lòng nàng càng nặng trĩu.

Sau vài lượt tìm kiếm, nàng vẫn không nhìn thấy mắt của la bàn.

“Sao hả? Có thứ nàng thích không?”, Dạ Mặc Uyên ngồi một bên, vừa nhâm nhi trà vừa nhìn nàng.

“Vương gia, ở đây có thật nhiều thứ tốt, ta nhìn hoa cả mắt, cảm giác cái nào ta cũng thích cả. Chàng cho ta thêm chút thời gian nữa nhé, ta muốn so sánh”.

Cố Thanh Hy tăng nhanh tốc độ, lại tìm kiếm một lần nữa, lần này, nàng cẩn thận dò tìm mọi ngóc ngách, thậm chí cố ý xem xét xem có hộp mật hay không, nhưng đáng tiếc, nàng lại lần nữa thất vọng.

Ở đây không có gì cả.

“Nàng đang tìm thứ gì à?”

“Đương nhiên rồi, chàng ranh mãnh như vậy, lỡ như chàng giấu thứ tốt ở góc nào đó, cố ý không cho ta thấy thì chẳng phải ta bị lỗ à?”, Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng.

“Phòng bảo tàng không cần có hộp mật, nếu không có mệnh lệnh của bổn vương, không một ai có thể vào đây được”, hắn nói một cách tự tin.

Cố Thanh Hy tìm lần thứ ba vẫn không thấy gì, nàng nhịn không được bước đến trước mặt Dạ Mặc Uyên, dò hỏi: “Tất cả bảo bối đáng giá đều ở đây à? Đừng nói vì biết ta đến nên chàng đã lén lút giấu đi vài thứ đấy nhé!”

“Vương phi cảm thấy bổn vương muốn giấu thứ gì? Toàn bộ thiên hạ, ta muốn thứ gì mà phải giấu diếm à? Trái lại là nàng đấy, nàng có ý định gì khác à?”

“Nói cái gì vậy hả, ta chỉ sợ chàng giấu mấy thứ tốt đi thôi, được rồi, ta chọn cái này”.

Cố Thanh Hy chọn viên dạ minh châu to bằng chén cơm kia.

Trong bóng tối, viên dạ minh châu này phát ra tia sáng lóng lánh, có thể chiếu sáng khoảng không xung quanh. Có nó, sau này, buổi tối có thể dùng nó như đèn điện, hơn nữa, giá trị của nó cũng không thấp hơn những vật khác.

Có điều, Cố Thanh Hy không cảm thấy vui.

Mắt của la bàn không ở đây, vậy nó đang ở đâu?

Hoặc là…

Tin tức của Tiểu Lộ không chính xác?

“Được! Viên dạ minh châu này tặng cho Vương phi!”

“Có thể tặng thêm mấy món nữa không?”

“Không được!”

“Nhiều hơn một món là được mà!”

“Một món cũng không!”

“Keo kiệt!”

“Nghe nói trong cung đang có yến hội, nếu nàng thích, có thể đến xem”.

Cố Thanh Hy vốn định từ chối, nhưng nhớ đến mắt của la bàn, nàng liền đổi giọng: “Được, ta còn chưa nhìn thấy yến hội trong cung đâu, lần này phải mở mang tầm mắt mới được. Không biết là yến hội gì?”

“Tiệc sinh nhật của Đương Đương công chúa, qua hôm nay, nàng đã thành niên rồi”.

“Mười tám tuổi?”

“Mười lăm”, Dạ Mặc Uyên lườm nàng một cái.

Nữ tử Dạ quốc được xem là trưởng thành khi đến 15 tuổi, chứ không phải 16. Sao ngay cả việc này mà nàng cũng không biết? Lại còn dám nói mười tám?

Nữ nhân mười tám tuổi có khi đã gả rồi.

Tưởng ai cũng kết hôn muộn giống như nàng à?

“À… cũng được, coi như có thêm kiến thức vậy!”, Cố Thanh Hy vẫn nghĩ nên làm cách nào để cắt đuôi Dạ Mặc Uyên.

Không ngờ Dạ Mặc Uyên lại lên tiếng trước: “Tối nay bổn vương có việc, một mình nàng đi tham gia cung yến là được rồi, Thanh Phong sẽ theo bên cạnh nàng”.

“Được”.

Nàng cầu còn không được đây này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK