Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 292: Huyết chú phát tác

Thân rắn khổng lồ kia không phải mãng xà cấp hai nửa đen nửa trắng, mà là một con mãng xà chín đầu cao một trăm mét.

“Tiểu Cửu Nhi...”

Cố Thanh Hy mừng rỡ, nhìn chín cái đầu khổng lồ của Tiểu Cửu Nhi lè lưỡi cảnh cáo những con hoả xà cấp hai kia.

Những con hoả xà cấp hai như nhìn thấy ma đầu cái thế, chúng nằm rạp xuống, thậm chí không dám ngẩng đầu.

Tiểu Cửu Nhi thay đổi phương hướng, chở họ bay lên trên đỉnh núi.

Cố Thanh Hy vỗ Dịch Thần Phi: “Chúng ta đi lên thôi”.

Người bên cạnh không trả lời, Cố Thanh Hy khó hiểu quay qua thì thấy Dịch Thần Phi đã ngất xỉu từ khi nào không biết, sắc mặt hắn ta trắng bệch đến đáng sợ.

Cố Thanh Hy kiểm tra mạch đập của hắn ta, phát hiện mạch đập cực kì yếu ớt, gần như không có.

Điều khiến nàng kinh sợ hơn là sức sống của hắn ta có vẻ như đang dần xói mòn, trong cơ thể còn có một luồng khí bẩn thấm vào máu, thậm chí đến xương tuỷ, phá hỏng sự cân bằng trong cơ thể hắn ta.

Đây là một vết thương vô cùng trí mạng, nếu không chữa trị, Dịch Thần Phi chắc chắn sẽ chết.

Còn đây là chứng bệnh gì, nàng làm nghề y đã nhiều năm nhưng lại chưa bao giờ gặp, cũng không biết nên chữa trị bằng cách nào.

Khi thấy hắn ta chảy máu càng lúc càng nhiều, phạm vi cháy khét cũng càng lúc càng rộng, Cố Thanh Hy nhanh chóng lấy Ôn Nguyên Châu ra, sau đó thôi động nội lực, dùng Ôn Nguyên Châu chữa thương cho hắn ta, lúc này mới băng bó và xử lí vết thương cho hắn ta.

“Xì xì...”

Tiểu Cửu Nhi cọ đầu vào người Dịch Thần Phi, lưu luyến dựa vào người hắn ta như đang đau lòng và lo lắng.

Cố Thanh Hy nhướng mày: “Ngươi biết Dịch Thần Phi?”

“Xì xì...”

Tiểu Cửu Nhi học theo điệu bộ của nàng, trợn mắt nhìn nàng.

Hắn ta là người ca ca thân nhất, đáng tin nhất của chủ nhân, sao nó có thể không biết?

Chủ nhân không chỉ có võ công kém, mà chứng hay quên cũng ngày càng nặng.

“Đại xà nhà ngươi chắc chắn là có chuyện xưa”.

Cố Thanh Hy dám cam đoan nguyên chủ và Dịch Thần Phi nhất định có quan hệ mập mờ.

Có khi nào là tình nhân không?

Cố Thanh Hy giật mình trước suy nghĩ của mình, nàng nổi da gà, vội vàng tiếp tục chữa thương giúp Dịch Thần Phi.

“Không phải ngươi đang giải độc giúp Dạ Mặc Uyên à? Sao lại chạy tới đây? Độc của Dạ Mặc Uyên giải sao rồi?”

Chín cái đầu khổng lồ của Tiểu Cửu Nhi co rụt lại, nó bỏ chạy, dường như không muốn trả lời câu hỏi của Cố Thanh Hy.

“Con rắn ngu xuẩn, ngươi quay lại cho ta”.

“Xì xì...”, Tiểu Cửu Nhi tủi thân kêu.

“Dạ Mặc Uyên đâu rồi?”

“Xì xì...”

Chắc hẳn độc đã giải gần hết, lúc đó cảm ứng được chủ nhân gặp nguy hiểm, nó liền chạy mất, đâu có tâm trạng để ý đến Dạ Mặc Uyên.

Nếu chủ nhân không bị sao, nó sẽ có năm mươi con lợn để ăn.

Nếu chủ nhân gặp bất trắc gì, từ nay về sau nó sẽ không có con lợn nào để ăn.

So sánh hai điều này với nhau, cứu chủ nhân vẫn thích hợp hơn.

Cố Thanh Hy vừa tức giận vừa bất lực.

Con rắn ngu xuẩn này, nàng biết ngay nó nhất định sẽ quên mất Dạ Mặc Uyên.

Nàng nhìn lướt qua biển mây mênh mông dưới vách núi, Ôn Thiếu Nghi còn đang ở dưới đó, với tình hình của hắn ta hiện tại, nếu không có ai giúp đỡ thì hắn ta sẽ không lên được.

Cố Thanh Hy đang định bảo Tiểu Cửu Nhi xuống đưa hắn ta lên, Dịch Thần Phi từ từ tỉnh lại.

“Muội không được cứu hắn ta, khụ khụ...”

“Vâng, ta sẽ không đi cứu hắn ta. Huynh bị thương rất nặng, đừng tức giận, để ta châm cứu chữa thương cho huynh trước”.

“Không cần đâu”, vì cho nàng uống máu trong cơ thể nên huyết chú mà hắn ta vất vả lắm mới áp chế được đã tái phát, hắn ta muốn áp chế nhưng lại không làm được.

Dịch Thần Phi giãy giụa ngồi dậy ôm ngực, hắn ta đau tới mức khuôn mặt dịu dàng nổi đầy gân xanh, người run rẩy không ngừng như đang chịu đựng nỗi đau to lớn nào đó.

“Huynh có bệnh gì trong người đúng không?”

“Dạ... Dạ Mặc Uyên còn... còn đang đợi muội, muội mau... mau quay lại tìm hắn đi, đừng... đừng lo cho ta”.

Dịch Thần Phi quay đầu đi, không muốn để Cố Thanh Hy nhìn thấy dáng vẻ đau đớn chật vật của mình. Không biết có phải do hắn ta quá đau hay không mà mười ngón tay cấu sâu vào tảng đá, ấn gãy cả móng tay của mình, máu rỉ ra mà cũng không biết.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, Cố Thanh Hy càng chắc chắn suy đoán của mình hơn.

Dịch Thần Phi bị bệnh, hơn nữa còn bệnh vô cùng nghiêm trọng, không biết lúc trước hắn ta áp chế bằng cách nào mà mặt ngoài không nhìn ra được gì.

Bây giờ bệnh phát tác nên sự sống trong cơ thể hắn ta liên tục xói mòn, đặc biệt là lục phủ ngũ tạng trong cơ thể nhanh chóng thối rữa, như thể từ trong ra ngoài đều đang thối rữa.

Cố Thanh Hy ôm chầm lấy hắn ta: “Thần Phi ca ca, dù huynh có mắc bệnh gì, ta cũng sẽ cố hết sức chữa cho huynh”.

Mùi hương từ cơ thể nữ tử quen thuộc xộc vào mũi, ánh mắt Dịch Thần Phi trở nên đau xót, hắn ta vùng vẫy mấy lần, muốn tránh khỏi tay Cố Thanh Hy, nhưng nàng càng ôm càng chặt, không hề muốn buông hắn ta ra.

Cảm nhận được sát khí sôi trào trong cơ thể, Dịch Thần Phi biết huyết chú của mình lại sắp phát tác.

Cơ thể hắn ta từ trong ra ngoài nhanh chóng thối rữa, hắn ta đau tới mức sống không bằng chết, hơn nữa sát khí đang dần nặng hơn, hắn ta có thể mất lý trí làm Cố Thanh Hy bị thương bất cứ lúc nào.

Dịch Thần Phi rùng mình.
Chương 293: Tóc trắng

Hắn ta chưa bao giờ quên các thành viên trong gia tộc hắn ta đã từng phát điên, giết chết thê nhi và người thân của mình vì không chịu được đau đớn.

Còn có một số người phát tác huyết chú, hoàn toàn đánh mất lý trí, biến thành một công cụ giết người. Họ đã giết không biết bao nhiêu người thân nhất của mình, cuối cùng hối hận suốt đời, sống không bằng chết.

“Bỏ tay ra”.

Dịch Thần Phi không dám tưởng tượng, ngộ nhỡ hắn ta lỡ tay làm Cố Thanh Hy bị thương thì sao? Hắn ta đột nhiên đẩy nàng ra, lảo đảo chạy về phía trước.

Máu nhỏ tí tách xuống mặt đất, Dịch Thần Phi đi không vững, ngã quỵ vài lần, sau đó lại giãy giụa bò dậy.

“Thần Phi đại ca”.

Cố Thanh Hy đuổi theo, cố chấp ôm lấy hắn ta, dù cho hắn ta vùng vẫy thế nào cũng không dám buông tay, cuối cùng nàng ăn vạ dựa sát vào người hắn ta: “Trừ phi huynh giết ta, nếu không huynh không tránh được đâu. Huynh đã cứu ta bằng cả tính mạng của mình nhiều lần, sao ta có thể vứt bỏ huynh vào lúc huynh khó khăn nhất chứ?”

“Buông tay”.

“Ta không buông, huynh ăn Ôn Nguyên Châu vào đi. Ta đã nghiên cứu rồi, ăn Ôn Nguyên Châu chỉ có lợi chứ không hại cho cơ thể”.

“A Hy, muội... muội có biết mình đang làm gì không?”

Dịch Thần Phi quay đầu sang chỗ khác, không muốn ăn Ôn Nguyên Châu. Đây chính là thánh phẩm, trong thiên hạ chỉ có hai viên Ôn Nguyên Châu.

Nào ngờ Cố Thanh Hy lại ngậm Ôn Nguyên Châu vào miệng, định dùng miệng đút cho hắn ta.

Dịch Thần Phi không dám chạm vào Cố Thanh Hy, theo bản năng quay đầu đi, không ngờ nàng chỉ dùng chiêu dương đông kích tây, Ôn Nguyên Châu không hề ở trong miệng nàng mà vẫn luôn nằm trong tay nàng.

Hắn ta vừa không chú ý đã bị Cố Thanh Hy ép ăn vào.

Dịch Thần Phi muốn nôn ra nhưng không nôn ra được.

Ôn Nguyên Châu có công dụng chữa thương rất mạnh.

Dù người thường có bị thương nặng đến đâu, chỉ cần có Ôn Nguyên Châu trong tay thì đều có thể chữa trị.

Nhưng trong cơ thể hắn ta là huyết chú, Ôn Nguyên Châu hoàn toàn không có tác dụng, chỉ tốn công vô ích thôi.

“Huynh đừng đi, để ta châm cứu giảm đau cho huynh”.

Không đợi Dịch Thần Phi đồng ý, Cố Thanh Hy đã bắt đầu châm cứu.

Không biết là do y thuật của nàng tốt hay do hiệu quả của Ôn Nguyên Châu, cơn đau của Dịch Thần Phi đã giảm bớt rất nhiều, sát ý điên cuồng cũng bình phục hơn nhiều, chỉ là bên trong cơ thể vẫn còn đang thối rữa.

“Có đỡ hơn chút nào không?”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Thanh Hy lau mồ hôi, thở ra một hơi thật mạnh.

Mặc dù không có cách chữa trị triệt để bệnh của hắn ta, nhưng ít nhất cũng có thể giúp hắn ta bớt đau.

Vừa ngước mắt lên, con ngươi Cố Thanh Hy co rụt lại, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch.

Hắn ta...

Mái tóc đen của hắn ta đã trở nên trắng xoá chỉ trong nháy mắt...

Mái tóc đen dài biến thành trắng như tuyết?

Hắn ta mới bao nhiêu tuổi, tại sao lại như vậy?

Dịch Thần Phi nhìn mái tóc trắng phản chiếu từ đôi mắt sáng ngời của nàng.

Bỗng nhiên máu toàn thân Dịch Thần Phi bắt đầu cô đọng lại.

Hắn ta run rẩy cúi đầu, quả nhiên... Những sợi tóc đen rũ trước ngực đã biến thành màu trắng như tuyết.

Tóc màu trắng như tuyết...

Chứng minh huyết chú đã phát tác hoàn toàn...

Hắn ta... chỉ có thể sống nhiều nhất nửa năm nữa...

Nửa năm sau, hắn ta sẽ chết vì cơ thể thối rữa bốc mùi.

Dịch Thần Phi che miệng ho khan dữ dội.

Bảy viên Long Châu...

Còn ba viên chưa tìm được.

Tộc của họ dùng đủ mọi cách, tốn bao nhiêu thời gian và công sức, mất bao nhiêu thế hệ mới tìm được bốn viên.

Còn ba viên nữa...

Sao có thể tìm được trong vòng nửa năm đây...

Nếu không tìm được đủ bảy viên Long Châu, huyết chú của tất cả thành viên trong tộc sẽ không thể hoá giải.

Nếu không giải được thì chỉ có một con đường có thể đi, đó là chờ chết.

Cố Thanh Hy giả vờ bình tĩnh cười bảo: “Thật ra tóc trắng cũng đẹp mà, lúc trước ta cũng định nhuộm tóc trắng, chỉ là không có can đảm thôi. Thần Phi đại ca để tóc trắng trông càng nam tính hơn đấy”.

Dịch Thần Phi cười gượng: “Có phải đã làm muội sợ rồi không?”

“Sao có thể? Dù tóc của huynh là đen hay trắng, huynh vẫn là ca ca của ta, ca ca thân nhất”.

Cố Thanh Hy dựa sát vào lòng Dịch Thần Phi, không hiểu sau lòng lại đau đớn, thậm chí mũi cay cay, không kìm được rơi nước mắt.

“Nếu huynh không thích tóc trắng thì cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ giúp huynh khôi phục”.

“Không cần, tóc trắng... cũng tốt mà”.

Chỉ cần nàng mạnh khoẻ, chỉ cần huyết chú trong người nàng có thể giải, mọi thứ đều đáng giá.

“Muội hứa với ta, đừng đi cứu hắn ta có được không?”

Cố Thanh Hy ngẩn ra một lát mới hiểu “hắn ta” mà Dịch Thần Phi nhắc tới là chỉ Ôn Thiếu Nghi.

Khoé miệng nàng nhúc nhích, còn chưa lên tiếng, Dịch Thần Phi đã ho ra máu.

Cố Thanh Hy đỡ Dịch Thần Phi bị thương nặng dậy, sốt ruột bảo: “Tiểu Cửu Nhi, nhanh lên, đưa chúng ta đến khe núi phía Tây”.

“Xì xì...”

Tiểu Cửu Nhi đưa người lên cao, chở họ về phía khe núi.

Nơi này cách địa bàn của Ma Long cấp bảy quá gần, lỡ như bị nó phát hiện thì chắc chắn sẽ chết. Ở đây trị thương không phải hành động sáng suốt, Cố Thanh Hy chỉ có thể đưa hắn ta đi trước.

Ngồi trên thân rắn, Cố Thanh Hy nhìn xuống toàn cảnh núi Hồ Lô Huyết.

Khi họ rơi xuống vực sâu, núi Hồ Lô Huyết đã có không biết bao nhiêu người chết, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh. Đâu đâu trên núi Hồ Lô Huyết cũng có thể nhìn thấy những cái hố sâu khổng lồ, không biết trận chiến của họ rốt cuộc kịch liệt cỡ nào.

Khi thấy một nhóm trưởng lão Thiên Phần tộc đang sốt ruột tìm kiếm ai đó trong khe núi với thương tích nặng trong người, Cố Thanh Hy cảm thấy không đành lòng, do dự một lúc rồi ném một chiếc cúc áo xuống để chỉ dẫn các trưởng lão Thiên Phần tộc.
Chương 294: Tình hình

Chiếc cúc áo này là nàng vô ý móc từ trên người Ôn Thiếu Nghi. Nàng không biết các trưởng lão Thiên Phần tộc có thể tìm được chiếc cúc áo này, từ đó tìm thấy Ôn Thiếu Nghi dưới vách núi hay không.

Nhưng đáy lòng nói với nàng rằng nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Dịch Thần Phi, nếu không nàng sẽ đau khổ, tự trách mình suốt cuộc đời.

Mãng xà chín đầu chở Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi bay lượn trên chân trời, bay qua vách núi đá cheo leo với tốc độ vừa nhanh vừa chính xác.

Cơ thể Tiểu Cửu Nhi rất lớn, tất cả những người có thể vào núi Hồ Lô Huyết đều là cao thủ nên có rất nhiều người nhìn thấy họ.

Bao gồm Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên thở phào một hơi thật dài.

Nữ nhân này đã làm hắn lo lắng rất nhiều.

Vì nàng, hắn thậm chí không cần giải độc, không cần phục hồi hai chân, chỉ suýt chút nữa đã bất chấp tất cả để đi tìm nàng.

“Chủ tử, vương phi nương nương đã đến, người ấy đang ở khe núi phía Tây. Vương phi bị thương nhẹ nhưng không có gì đáng ngại. Nhóm ám vệ đang tiến về khe núi phía Tây để đón vương phi ạ”.

“Ngoài ra, theo bên cạnh vương phi còn có Thanh tông chủ của Tu La Môn, có điều Thanh tông chủ bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, vương phi đang dốc toàn lực cứu chữa. Mái tóc đen của Thanh tông chủ không hiểu sao lại chuyển sang trắng xoá chỉ trong vòng một đêm”.

Li Lạc không dám nói quan hệ giữa vương phi và Thanh tông chủ không bình thường, chỉ có thể bẩm báo hành tung của vương phi.

Đôi mắt âm u của Dạ Mặc Uyên trở nên sâu thẳm, hắn hơi ngẩn ngơ.

Mái tóc đen chuyển thành màu trắng như tuyết trong vòng một đêm?

Hắn ta đã trải qua điều gì ư?

Hay hắn ta cũng là người của Ngọc tộc như mẫu phi của hắn?

Trên đời này chỉ có người trúng huyết chú, độc của huyết chú phát tác hoàn toàn mới có thể từ mái tóc đen biến thành trắng như tuyết trong vòng một đêm.

Nếu mái tóc đen của hắn ta vì trúng huyết chú mới thành trắng, chẳng phải cho thấy đại nạn của hắn ta đã sắp đến?

Tu La Môn có quan hệ gì với Ngọc tộc?

Li Lạc dò hỏi: “Chủ tử, có cần thuộc hạ đi điều tra mối quan hệ giữa Tu La Môn và Ngọc tộc không ạ?”

“Không cần. Nếu Tu La Môn thật sự là một cứ điểm để Ngọc tộc che giấu thân phận, dù ngươi có điều tra thế nào cũng không tra ra được”.

“Vâng...”

Li Lạc đứng bên cạnh, không dám lên tiếng, lặng lẽ thương cảm cho Thanh tông chủ.

Hình ảnh mẫu phi của chủ tử chết thảm năm xưa vẫn còn ở ngay trước mắt.

Hình ảnh đó thực sự quá tàn nhẫn, mong rằng Thanh tông chủ không phải trúng huyết chú.

“Cố Thanh Hy đâu rồi, sao nàng ấy không đến?”

Nữ nhân này mới giải độc cho hắn được một nửa đã bỏ? Có ai làm nghề y như nàng không?

“Chuyện này... Chắc là vương phi sợ tới đây sẽ dẫn kẻ địch đến nên mới chuyển hướng về khe núi phía Tây”.

Chết tiệt, nếu hắn muốn khôi phục hai chân thì phải tiếp tục ngâm thêm vài ngày, võ công cũng không thể khôi phục.

“Phái thêm một ít người bảo vệ nàng ấy, nữ nhân này không để người ta bớt lo được mà”.

“Vâng”.

“Tình hình chiến đấu bên ngoài sao rồi?”

“Bẩm chủ tử, Thiên Phần tộc và Ma tộc đang đối đầu với rất nhiều ma thú cấp sáu, tổn thất nặng nề. Thiên Phần tộc mất mấy vị trưởng lão, hai vị kỳ chủ của Ma tộc cũng bị thương nặng, tứ đại kim cang chết thảm vài người”.

“Sau đó họ đã đoàn kết nhất trí với nhau. Sau khi liều mạng giết chết ma thú cấp sáu, họ đã đột nhập vào cửa ải thứ nhất của cửa núi Hồ Lô. Nhưng trong cửa ải thứ hai, tất cả họ đều bị thương nặng, thi thể bị vứt lần lượt ra ngoài. Thuộc hạ sợ họ phát hiện, không dám đến quá gần nên không biết trong đó xảy ra chuyện gì”.

Dạ Mặc Uyên hỏi: “Còn người của Đan Hồi cốc?”

Hắn không tin người của Đan Hồi cốc đi nghìn dặm xa xôi đến núi Hồ Lô Huyết chỉ để hái thuốc.

Nhiệt độ ở đây quá cao, trừ những nơi được kết giới bao phủ, nếu không thì không ngọn cỏ nào mọc được, có thể hái thuốc gì chứ?

“Tiếp tục theo dõi họ”.

“Vâng”.

Bỗng nhiên, cửa núi Hồ Lô Huyết vọng lại tiếng ầm ầm thật lớn, kèm theo đó là tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời.

Dạ Mặc Uyên chợt ngẩng đầu lên.

Bầu trời gió mây đổi sắc, mây đen cuồn cuộn hình thành những vòng xoáy khổng lồ, chúng cuộn xoắn và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Võ công mạnh quá.

Là tấm lưới khổng lồ do tứ đại thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc hợp lực bày ra.

Quả nhiên Long Châu có ở nơi này.

Vì thế nên mới thu hút nhiều cao thủ cái thế như vậy.

Dạ Mặc Uyên ngưng thần tụ khí, cố gắng điều chỉnh hơi thở để giữ mình trong trạng thái tốt nhất, nhanh chóng hoá giải kịch độc còn sót lại để khôi phục võ công sớm nhất có thể.

Long Châu, hắn nhất định phải có được.

Trên khe núi phía Tây.

Tình hình của Dịch Thần Phi càng lúc càng xấu.

Cố Thanh Hy dốc hết sức cũng không thể tra được nguyên nhân căn bệnh của hắn ta, càng không thể chữa trị cơ thể đang dần thối rữa của hắn ta.

Nàng hoảng loạn.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực nhất kể từ trước đến nay.

Phù Quang chỉ đứng bên cạnh chờ đợi, trên khuôn mặt trẻ con trong sáng không có biểu cảm gì như thể đã chết lặng với mọi thứ.

Cố Thanh Hy để ý tới nét mặt hắn ta, bèn hỏi: “Ngươi biết huynh ấy mắc bệnh gì phải không?”

“Thuộc hạ không biết ạ”.

“Ngươi đã từng là người của huynh ấy. Ta hỏi ngươi lần nữa, có phải lúc trước bệnh của huynh ấy thường tái phát đúng không?”

“Đúng là đã từng tái phát, nhưng có một vị thần y đã áp chế máu của tông chủ... Lâu rồi bệnh của tông chủ chưa tái phát lại”.

“Thần y nào? Hắn ta ở đâu, ta sẽ đi tìm hắn ta”, mắt Cố Thanh Hy sáng rực lên.

Nhưng ánh mắt của Phù Quang lại chợt ảm đạm.
Chương 295: Vết bớt

Thần y nào?

Đương nhiên là nàng.

Trước đây nàng đã dùng nội lực vô thượng, đánh đổi rất nhiều thứ mới có thể ngăn chặn giúp Thanh tông chủ.

Trong tộc của họ, Thanh tông chủ không phát bệnh hơn một năm đã là đối tượng mà tất cả mọi người hâm mộ.

Tình huống này xảy ra mỗi ngày ở trong tộc.

Nghĩ đến những người trong tộc, bộ dạng sống không bằng chết khi huyết chú phát tác của các tộc nhân, cùng với hình ảnh họ mất lý trí, trở nên tàn bạo khát máu, biến thành công cụ giết người, tàn sát người thân nhất của mình, sau đó hối hận tự trách mình, Phù Quang siết chặt tay răng rắc.

“Sao ngươi không nói nữa?”

“Chủ tử, dù có tìm được vị thần y kia cũng vô ích thôi. Năm đó nàng ấy đã dùng hết mọi cách cũng chỉ có thể ngăn chặn tạm thời bệnh của Thanh tông chủ, để chữa trị triệt để thì chỉ có cách tập hợp đủ bảy viên Long Châu. Tu La Môn đã mất rất nhiều thế hệ mới tìm được bốn viên, còn ba viên chưa tìm được”.

Bảy viên Long Châu?

Không phải núi Hồ Lô Huyết có một viên sao?

Nếu như tìm được thì sẽ tập hợp đủ bốn viên.

Cố Thanh Hy nhìn về phía cửa núi Hồ Lô.

Nếu chỉ có Long Châu mới có thể cứu hắn ta, vậy thì nàng sẽ dùng mọi cách để tìm được Long Châu.

Cố Thanh Hy khoác áo ngoài cho Dịch Thần Phi còn đang hôn mê, còn nàng thì vẽ vẽ viết viết gì đó trên mặt đất, vẻ mưu tính thỉnh thoảng lại thoáng qua trong mắt.

Phù Quang biết chủ tử đang bố trí, nàng muốn cướp viên Long Châu kia.

“Lần này Tu La Môn các ngươi có bao nhiêu người đến?”

“Môn chủ từng căn dặn Tu La Môn không tham gia tranh đoạt Long Châu, cho nên Tu La Môn chỉ có một mình Thanh tông chủ, không còn ai khác đến”.

Cố Thanh Hy nhíu mày.

“Không một ai đến?”

“Vâng, nhưng Ngọc tộc phái rất nhiều cao thủ đến”.

“Ngọc tộc? Đó là tộc gì?”, tại sao nàng chưa nghe nói bao giờ?

“Ngọc tộc là một cổ tộc, có lịch sử nghìn năm giống với Thiên Phần tộc. Ngọc tộc có quan hệ không đội trời chung với Thiên Phần tộc, nhưng lại có quan hệ rất tốt với Tu La Môn chúng ta. Nói chính xác hơn thì Thanh tông chủ cũng là người của Ngọc tộc, Tu La Môn chỉ là một thân phận để hắn lẩn trong nhân thế thôi”.

“Vậy là nhà Nho Tam tiên sinh để che giấu thân phận Thanh tông chủ Tu La Môn của huynh ấy. Còn Thanh tông chủ Tu La Môn là để che giấu thân phận huynh ấy là người của Ngọc tộc”.

“Có thể nói là vậy”.

“Vậy tại sao huynh ấy không thể để lộ thân phận người của Ngọc tộc? Chẳng lẽ là do sợ người của Thiên Phần tộc truy sát?”

Nhưng Tu La Môn và Thiên Phần tộc như nước với lửa, dù không để lộ thì người của Thiên Phần tộc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta.

“Chủ tử, những chuyện này rất phức tạp, tạm thời thuộc hạ không biết nên nói như thế nào. Thuộc hạ... Thuộc hạ cũng không phải là người của Ngọc tộc, thuộc hạ chỉ là cô nhi được môn chủ nhặt về từ bên ngoài thôi”.

“Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, nếu ta có thể giúp Ngọc tộc tìm được Long Châu, lần hành động này Ngọc tộc có thể nghe theo mệnh lệnh của ta không?”

“Đương nhiên có thể”, chủ tử là tộc trưởng của Ngọc tộc, cả Ngọc tộc có ai không dám nghe theo mệnh lệnh của nàng?

“Được”, Cố Thanh Hy nhếch môi cười, trong mắt có nắm chắc.

Nếu phải dấy lên một cơn bão tố thì cứ để nó trở nên mãnh liệt hơn đi.

Ở bên khác.

Diệp Phong bưng mấy cái bánh cánh hoa đưa cho Hoàng hậu Sở Quốc, hắn ta cười một tiếng, tuy thê lương nhưng lại hàm chứa vài phần hạnh phúc.

“Phu nhân, ở đây toàn là đá, cỏ khó mọc nổi, nhưng khe núi phía bên kia lại có cỏ cây um tùm, còn mọc rất nhiều hoa. Ta làm một ít bánh cánh hoa, người nếm thử xem có vừa miệng không, khụ khụ...”

“Ngươi bị thương nặng như thế mà còn làm mấy chuyện này để làm gì?”

“Không sao đâu ạ”, bà ấy đã không ăn mấy ngày liên tiếp, chắc hẳn đã đói lắm rồi.

Bánh cánh hoa cũng không nhiều, có lẽ là do cánh hoa có hạn, nhưng mỗi chiếc bánh đều được làm rất tinh xảo, hơn nữa hình dạng của mỗi chiếc bánh cánh hoa cũng khác nhau, có thể nhìn ra được hắn ta đã dồn rất nhiều tâm sức.

Bánh cánh hoa không chỉ thơm mà còn có mùi hoa thoang thoảng. Đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy thoải mái.

“Đẹp quá, ta chưa bao giờ thấy bánh cánh hoa nào đẹp như thế này cả”.

“Nếu phu thân thích, sau này ta sẽ làm cho người ăn mỗi ngày”, Diệp Phong để lại vài cái cho nhóm Cố Thanh Hy, còn lại đưa hết cho Hoàng hậu Sở Quốc.

Sắc mặt hắn ta tái nhợt, hai chân loạng choạng, nhưng hắn ta vẫn cố nở nụ cười.

“Đứa trẻ ngoan, ngươi đang bị thương, đừng làm những việc này nữa. Ta không đói bụng, ta tin Cố cô nương cũng không muốn nhìn thấy ngươi kiệt sức”.

“Vâng ạ”.

Diệp Phong lo lắng nhìn về phía nhóm người Cố Thanh Hy.

Nàng đang vẽ vẽ viết viết gì đó trên mặt đất, không biết có phải đang nghĩ cách chữa trị cho Thanh tông chủ hay không.

Tiếc là hắn ta không giúp được gì, còn làm liên luỵ đến nàng.

“Nào, ngươi cũng ăn một chút đi”.

Hoàng hậu Sở Quốc lấy một chiếc bánh cánh hoa đưa cho Diệp Phong.

Ở nơi núi hoang vắng vẻ, một đôi mẫu tử nhìn nhau cười, mặc dù chỉ là bánh cánh hoa bình thường nhưng lại là món ăn ngon nhất đối với họ.

“Áo ngươi rách rồi kìa, không phải ta có tặng cho ngươi một bộ quần áo ư? Sao lại không mặc?”

Diệp Phong kẹp áo lại, quần áo của hắn ta đã bị chém rách, cả bộ quần áo dính đầy máu, chỉ có thể che người tạm thôi.

“Khi nào rời khỏi nơi này thì ta sẽ thay”, bộ quần áo đẹp như thế, sao hắn có thể nỡ mặc được?

“Ừ, đợi sau khi rời khỏi đây, ta sẽ may thêm cho ngươi vài bộ nữa”.

“Cảm ơn phu nhân”.

“Hài tử, ngươi... ngươi có thể cho ta nhìn phía sau vai của ngươi không?”

Hoàng hậu Sở Quốc hỏi, không nhịn được đưa tay qua, Diệp Phong luống cuống lùi lại mấy bước: “Phu nhân, Diệp Phong chỉ là một kẻ tàn tạ, làm phu nhân sợ sẽ không ổn lắm”.

“Ta chỉ nhìn một chút thôi... Bỏ đi, vậy ngươi có thể nói cho ta biết sau vai ngươi có vết bớt nào không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK