Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 345: Thiên địa lương tâm

“Vương gia, bình thường chàng có nhiều chính sự như vậy, ăn cơm nghỉ ngơi đều không tốt. Độc còn sót lại trên người còn ăn mòn chàng nhiều năm như vậy, chàng nên tẩm bổ nhiều hơn. Bát canh hạt sen này có thể hạ hỏa, vừa có thể tẩm bổ cơ thể, nào, chàng nếm thử”.

Dạ Mặc Uyên nếm một miếng, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ: “Ừ, ngon lắm”.

“Còn có cái này, đây là cá tươi vừa mới bắt lên, chàng nếm thử xem. Xương cá ta đã cho người tách ra hết rồi, không phải sợ mắc phải xương”.

“Ngon lắm, còn ngon hơn cá trước kia được ăn”.

“Còn có cái này, chàng cũng thử xem, móng heo, ăn rồi có thể bổ chân. Hai chân ngài vừa mới hồi phục, cần phải tẩm bổ”.

Nếu là người khác nói, Dạ Mặc Uyên chắc chắn sẽ nổi giận.

Nhưng lời này là Cố Thanh Hy nói, hắn chỉ cảm thấy ấm lòng.

“Mấy món này đều là nàng đích thân bảo người của trù phòng nấu sao?”

“Nào chỉ như vậy, ta còn đích thân giám sát đấy. Nếu không phải hôm qua ta không nghỉ ngơi tốt, ta còn muốn đích thân xuống bếp”.

“Nàng đang mang thai, những việc này bảo hạ nhân làm là được rồi, bản vương biết tấm lòng của nàng là đủ rồi”.

Dạ Mặc Uyên nói xong cũng gắp một miếng thịt cho Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy vừa ăn vừa chớp mắt giảo hoạt, đôi mắt đen láy xoay tròn.

“Vương gia, ta có một món quà muốn tặng chàng, nhưng chàng có thể đồng ý với ta, ta tặng quà cho chàng xong, chàng cũng tặng ta một món quà không?”

Động tác ăn cơm của Dạ Mặc Uyên hơi khựng lại.

“Nàng làm nhiều như vậy là muốn lấy được quà từ chỗ ta phải không. Hôm qua nàng nói Thiên Phần tộc bắt nàng lấy một món đồ từ chỗ ta, là lấy món đồ gì?”

“Không phải là sách cổ da dê đó sao, chàng nói thứ quan trọng như sách cổ da dê làm sao ta có thể giúp Thiên Phần tộc lấy từ chàng được”.

Sách cổ da dê?

Dạ Mặc Uyên nhớ ra rồi.

Là cuốn sách cổ đấu giá được từ hội đấu giá Phong Tương với số tiền lớn.

Hắn vốn không muốn đấu giá sách cổ da dê.

Nhưng hôm nó hắn bị đố kỵ làm mờ mắt, cho nên mới tốn số tiền lớn đấu giá về.

Nếu nàng không nói, hắn đã quên mất còn có cuốn sách cổ da dê đó.

“Vương gia, chàng nói xem vì sao Thiên Phần tộc lại muốn có sách cổ da dê chứ? Có phải trong sách cổ đó có bí mật gì không?”

“Không biết”, ký hiệu trong sách cổ hắn nghiên cứu một lúc lâu cũng không nghiên cứu ra được.

Cố Thanh Hy tiến sát lại chỗ ngồi của hắn, kéo gần quan hệ.

“Vương gia, vậy chàng giấu sách cổ da dê ở đâu? Thứ đó không thể để tùy tiện được. Ta thấy Thiên Phần tộc rất quỷ quyệt, nơi tìm được quá dễ dàng chắc chắn bọn chúng sẽ đi lục tìm”.

Rốt cuộc Dạ Mặc Uyên cũng hiểu được mục đích của nàng.

Không ngờ món đồ mà nàng luôn tìm kiếm là sách cổ da dê.

“Yên tâm, bản vương cất ở nơi rất bí mật, bảo đảm không ai tìm được, hơn nữa, Vương phủ của bản vương là cái chợ sao? Ai cũng có thể vào?”

“Ta tin chàng giấu ở nơi rất bí mật, hôm qua ta tìm một vòng, suýt chút nữa lật tung cả Vương phủ cũng không tìm được”.

“Ồ… Nàng sốt ruột tìm sách cổ da dê như vậy làm gì?”

“Thiên địa lương tâm, ta không phải tìm giúp Thiên Phần tộc, mà là muốn xem chàng cất có kỹ không. Lỡ như không cất kỹ, ta cũng có thể kịp thời thông báo chàng cất cho kỹ”.

“Thế à…”, lời này kẻ ngốc cũng không tin.

Cố Thanh Hy đương nhiên biết hắn không tin.

Nàng lại kề sát lại vị trí của hắn, cười hì hì nói: “Vương gia, chàng anh minh thần võ nhất. Ta nói thật với chàng, Thiên Phần tộc có hứng thú với sách cổ da dê như vậy, ta cũng muốn xem xem sách cổ da dê rốt cuộc là thứ gì, trong đó ghi chép cái gì”.

Cố Thanh Hy cách hắn quá gần, hô hấp gần như phả vào bên tai hắn, Dạ Mặc Uyên không nhịn được nhộn nhạo trong lòng.

Hắn nhích sang bên một chút, cố gắng giữ khoảng cách với Cố Thanh Hy: “Muốn xem sách cổ da dê thì nói thẳng, bớt lòng vòng như vậy”.

“Vương gia, vậy chàng có thể cho ta mượn xem một chút không? Nể tình ta là tức phụ, cũng nể tình đứa bé trong bụng ta, chàng cho ta xem đi, có được không…”

Cố Thanh Hy nắm tay hắn, làm nũng lắc lư, chớp mắt đáng thương, vô tội.

Nếu nàng dùng cứng thì còn được, nhưng nàng lại cứ dùng mềm.

Mà hắn cũng chỉ chịu mềm không chịu cứng, càng thích dáng vẻ Cố Thanh Hy dựa dẫm làm nũng hơn.

Dạ Mặc Uyên nói: “Toàn những ký hiệu khó hiểu, có gì mà xem”.

“Aiya, chàng cứ cho ta xem một lần đi, chỉ một lần, một lần thôi có được không?”

“Được rồi, không phải nàng nói muốn tặng ta một món quà sao? Chỉ cần quà nàng tặng hợp ý ta, ta sẽ tặng sách cổ da dê cho nàng”.

Cố Thanh Hy vui mừng: “Thật sao?”

“Bản vương miệng vàng lời ngọc”.

“Được thôi, Vương gia, ta bảo đảm quà ta tặng chàng sẽ rất thích”.

Dạ Mặc Uyên không khỏi mong chờ.

Thật ra chỉ cần là nàng tặng, dù là thứ gì, hắn cũng sẽ rất vui, cũng sẽ tặng sách cổ da dê cho nàng.

Nhưng nhìn thấy Cố Thanh Hy búng ngón tay, trong vườn hoa lại xuất hiện hàng loạt mỹ nhân.

Dạ Mặc Uyên trợn tròn mắt.

Lại thấy Cố Thanh Hy cười hì hì nói: “Vương gia, chàng xem, Yến sấu Hoàn phi tất cả đều có. Những mỹ nhân này không phải những cô gái trong thanh lâu, mỗi người bọn họ đều là con gái nhà lành, hơn nữa ai nấy cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đều giỏi, dung mạo cũng vạn người có một, chàng xem có thích không?”

Dạ Mặc Uyên tròn mắt.

“Nàng nói thẳng đi, rốt cuộc nàng muốn làm gì?”

Cố Thanh Hy chớp mắt với hắn một cách mờ ám.
Chương 346: Giận cá chém thớt

Gà bay chó sủa.

“Còn nhớ xuân cung đồ không?”

Dạ Mặc Uyên lập tức đen mặt.

Trong hoa viên có nhiều người như thế, nàng nói thẳng ra ba chữ xuân cung đồ mà không thấy xấu hổ à?

“Cố Thanh Hy, rốt cuộc nàng muốn làm gì?”

“Vương gia, ta biết chàng đã nhịn rất lâu rồi, cho nên ta rất tri kỷ tìm cho chàng biết bao nhiêu là mỹ nhân, chàng nhìn đi, người nào cũng có làn da trắng nõn nà, nếu ta là nam nhân, chắc chắn ta sẽ đổ ngay”.

“Xem thử người này đi, mặt trái xoan, dịu dàng hiền lành, đây chắc chắn là một ứng cử viên cho vị trí thê tử tốt”.

“Cả người này nữa, mông cong thế này, chắc chắn có thể sinh cho chàng một nhi tử mập mạp, à không, là rất nhiều nhi tử mập mạp”.

Mỗi khi Cố Thanh Hy nói một câu, sắc mặt Dạ Mặc Uyên sẽ u ám hơn một chút.

Có phải nhìn đến mức hoa mắt rồi, không biết nên chọn thế nào không? Không sao, nơi này có tổng cộng mười tám mỹ nhân, hay là chàng thu nạp cả mười tám người đi, mỗi đêm đổi một người, đảm bảo chàng sẽ đêm đêm mất hồn, vui quên lối về”.

Các mỹ nhân đều đỏ hết cả mặt.

Bọn họ không thể ngờ rằng một nữ nhân lại có thể nói những lời không biết xấu hổ như thế?

Càng không ngờ rằng chiến thần vương gia trong truyền thuyết lại có vóc dáng đẹp đến vậy.

Dù hắn đeo mặt nạ quỷ, không nhìn rõ tướng mạo, nhưng nhìn từ khí chất và vóc dáng, tướng mạo của hắn chắc chắn không quá tệ.

“Cố Thanh Hy!”

Dạ Mặc Uyên nghiến răng nói ra một câu.

Hắn đúng là váng đầu rồi mới cho rằng Cố Thanh Hy sẽ tặng hắn món quà tốt gì.

Thì ra nàng chỉ muốn đá bay hắn thôi.

Sao Dạ Mặc Uyên hắn lại có thể phải lòng một nữ nhân… không đứng đắn như thế chứ.

Thanh Phong không nhịn được che trán.

Từ sau khi Vương phi gả vào Vương phủ, toàn bộ phủ Dạ Vương gần như trở nên hỗn loạn.

Cũng không biết chủ tử tức giận đến mức nào mà xanh cả mặt thế này.

Trước kia chủ tử luôn mang nét mặt không chút cảm xúc như tảng băng nghìn năm, sau khi Vương phi đến, sắc mặt chủ tử không ngừng thay đổi, thường xuyên vui giận thất thường.

Có lẽ vì Dạ Mặc Uyên tức giận, cho nên bầu không khí ở hoa viên cũng trở nên nặng nề một cách lạ thường.

Các mỹ nhân đều sợ hết hồn, hai chân mềm nhũn, không nhịn được quỳ xuống.

Cả các hạ nhân cũng đồng loạt quỳ xuống theo.

Uy thế mạnh mẽ khiến bọn họ không dám thở mạnh.

Cố Thanh Hy sửng sốt.

Tức giận rồi?

Tức giận như thế làm gì?

Chẳng lẽ những mỹ nhân này không vừa ý hắn?

Cố Thanh Hy càng nghĩ càng thấy có khả năng này.

“Khụ khụ… Nếu chàng không hài lòng với các nàng thì ta tìm người khác là được, xem chàng doạ sợ các nàng kìa, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả”.

“Cố Thanh Hy, nàng ăn no rửng mỡ hả?”

“Làm gì có, ta vừa phải sắp xếp thức ăn ngon cho chàng vừa phải tìm kiếm mỹ nhân cho chán, còn không được rảnh rỗi dù là một khắc ấy”.

“…”

Dạ Mặc Uyên nén lửa giận, cố gắng bảo bản thân phải kiềm chế.

Cố Thanh Hy trúng huyết chú, sống tiếp đã là một chuyện cực kỳ vất vả rồi, hắn không thể chọc giận nàng thêm nữa.

Hắn gần như cố hết sức để đè nén lửa giận, nhưng câu nói tiếp theo của Cố Thanh Hy lại khiến hắn không nhịn được nữa.

“Chẳng lẽ chàng cảm thấy mười tám mỹ nhân quá ít? Cũng phải, chàng là chiến thần vương gia, địa vị cao quý mà, mười tám mỹ nhân thật sự không đủ làm nổi bật thân phận của chàng, ta tìm thêm cho chàng mười hai người nữa cho đủ ba mươi, như vậy mỗi đêm chàng có thể đổi một người, đảm bảo không đêm nào cô đơn”.

“Cố Thanh Hy”.

Một tiếng hét giận dữ vang lên, khiếm chim cũng sợ hãi bay đi mất.

Mọi người đều run lẩy bẩy.

Ngay cả Cố Thanh Hy cũng giật nảy mình.

“Quản gia”.

“Vương… Vương gia, lão nô ở đây.”

“Ngươi thân là quản gia của Vương phủ mà lại mặc cho Vương phi làm loạn thế sao? Vương phi trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện theo à”.

Quản gia lau mồ hôi: “Vương… Vương gia… Nô tài…”

Ông ta cũng hết cách.

Vương gia cưng chiều Vương phi như thế, dặn dò mọi người phải làm theo lệnh của Vương phi.

Ông ta không dám cãi lại, chỉ có thể tuân theo.

“Từ hôm nay trở đi, cách chức quản gia của ngươi”.
Chương 347: Mục đích khác

“Vương gia khai ân, Vương gia khai ân, sau này lão nô không dám nữa”.

“Lôi xuống dưới”.

Quản gia bị lôi xuống dưới, tất cả mọi người càng hoảng sợ hơn.

“Ai giúp Vương phi tìm mấy người phụ nữ này?”

“Bẩm Vương gia, là… là Từ quản sự”.

“Bãi bỏ chức vị của hắn cho ta”.

“Vâng”.

Dạ Mặc Uyên nhìn về phía những phụ nữ đang run rẩy.

Một vài mỹ nhân nhát gan khóc toáng lên: “Vương gia tha mạng, sau này nô không dám vào Vương phủ nữa, Vương gia tha mạng”.

“Vương gia bớt giận, nô nhất định sẽ hầu hạ Vương gia thật tốt”.

“Ngươi là cái thá gì, dựa vào ngươi cũng xứng hầu hạ bản vương. Người đâu, phạt hai mươi gậy, đuổi ra khỏi Vương phủ. Những người khác cũng đuổi đi hết cho ta, sau này nếu còn dám bước vào phủ Dạ Vương, bản vương không những lấy mạng người đó, mà còn lấy mạng cả nhà kẻ đó”.

“Vâng vâng vâng…”

Vừa rồi cả một đám người nháy mắt đã biến mất hơn nửa.

Cố Thanh Hy tròn mắt.

Chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ nàng nịnh không đúng sao?

Nhưng ngày hôm đó, không phải hắn đang xem xuân cung đồ và cả sách nuôi con sao?

Không phải hắn muốn thành thân sinh tử sao?

Thấy Dạ Mặc Uyên phất tay áo rời đi, Cố Thanh Hy mau chóng đuổi theo, nịnh nọt cười nói: “Vương gia, chàng vừa mới nói sẽ tặng sách cổ da dê cho ta”.

“Tặng cho nàng? Ha… Bản vương đã nói, nhưng trước đó bản vương còn thêm một câu, nếu món quà nàng tặng hợp ý bản vương, có lẽ bản vương sẽ cân nhắc tặng cho nàng, tiếc là món quà nàng tặng, bản vương không thích”.

Mẹ kiếp…

Đàn ông kiểu gì vậy.

Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Sau khi Dạ Mặc Uyên rời đi, Thu Nhi xụ mặt bĩu môi nói: “Tiểu thư, muội đã sớm nói là không thể làm như vậy, người lại không tin. Có chính phi nào tìm nhiều phụ nữ như vậy cho phu quân của mình đâu?”

“Ngươi thì hiểu cái gì”.

“Ít nhất nô tỳ hiểu không thể để người đàn ông của mình ở cùng với người phụ nữ khác, nhưng tiểu thư thì hay rồi, chỉ muốn phụ nữ trên toàn thiên hạ đổ xô vào Vương gia”.

Cố Thanh Hy buồn bực nắm tóc mình.

Đàn ông nhỏ nhen đúng là khó hầu hạ, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn cái gì.

Hoặc là…

Tặng phụ nữ trước mặt nhiều người trong Vương phủ như vậy, da mặt hắn mỏng, ngại thu nhận nên thẹn quá hóa giận?

Cố Thanh Hy càng nghĩ càng thấy có khả năng.

“Trù phòng còn canh không?”

“Canh? Canh gì ạ?”

“Canh gì cũng được, đồ bổ hoặc là bánh ngọt, hoa quả gì cũng được”.

Tim Thu Nhi đập thình thịch: “Tiểu thư, người lại muốn làm gì?”

“Hỗn xược, nói chuyện kiểu gì đấy? Ta là tiểu thư hay ngươi là tiểu thư, làm theo những gì ta nói là được”.

Thu Nhi thấp thỏm hồi hộp bưng một dĩa hoa quả lên: “Tiểu thư, số hoa quả này đều là hoa quả người thích ăn nhất, người xem người còn muốn ăn gì không? Thu Nhi đi lấy thêm”.

“Không cần đâu, đủ rồi”.

Cố Thanh Hy ngắt một quả nho, sau đó ném vào miệng ăn, nàng bước từng bước đến thư phòng.

Nàng đưa tay định mở cửa thư phòng, Thu Nhi vội nói: “Tiểu thư, Vương gia vẫn còn tức giận, ít nhất cũng phải đợi Vương gia bớt giận rồi hãy vào”.

“Ngươi thì hiểu cái gì, tức giận hại thân, ngộ nhỡ Vương gia tổn hại đến cơ thể thì sao, ta phải suy nghĩ cho ngài ấy”.

Trong thư phòng, Dạ Mặc Uyên vừa tức giận vừa bất lực.

Hắn thật sự muốn bổ đầu Cố Thanh Hy ra xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì.

“Cốc cốc…”, tiếng gõ cửa vang lên.

Dạ Mặc Uyên sửa sang quần áo của mình, giả vờ không vui nói: “Vào đi”.

“Vương gia, người ta đã nói ăn cơm xong ăn hoa quả hỗ trợ tiêu hóa, ta lấy một ít hoa quả đến cho chàng ăn, rất tươi, chàng thử xem.

“Trước tiên nàng hãy nói cho ta biết, nàng lại muốn làm gì đi”.

“Chàng nói vậy giống như mỗi lần ta đưa thức ăn cho chàng đều có mục đích khác”.

“Chẳng lẽ không phải sao?”, Dạ Mặc Uyên không khách sáo phản bác.

Cố Thanh Hy sờ cằm, hình như là vậy thật.

Nàng cười ngại ngùng: “Vương gia, chàng không chỉ là một nam tử hán đại trượng phu, chàng còn là trời của bách tính Dạ Quốc, chiến thần bảo vệ bách tính Dạ Quốc, lòng dạ sao có thể hẹp hòi như vậy? Ta thành tâm thành ý đem hoa quả đến cho chàng, chàng không cảm kích thì thôi, sao còn trách oan ta. Những trái cây này ta đã tự tay rửa từng quả mới mang qua đây. Chàng xem, tay ta rửa đến mức nhăn nheo rồi này”.

Ánh mắt đọc sách Dạ Mặc Uyên thờ ơ trộm liếc sang.

Nhưng tay của Cố Thanh Hy trơn bóng, làm gì có chút nếp nhăn nào.

Lẽ nào hắn nhìn nhanh quá, không nhìn rõ?

“Vương gia, chàng nể tình ta vất vả rửa hoa quả, ít nhiều cũng thử một quả đi. Nào, chàng ăn nho đi, rất ngọt đấy”.

Không đợi Dạ Mặc Uyên trả lời, Cố Thanh Hy đã nhét một quả vào miệng hắn, mình lại hái vài quả, đùa giỡn ném lên không trung, sau đó dùng miệng đón lấy.

“Thế nào, ngọt chứ”.

Là rất ngọt.

Nhưng sự ngọt ngào đó cũng không làm lửa trong lòng hắn hạ bớt.

“Nào, ăn thêm quả nữa”.

Cố Thanh Hy, bản vương cho nàng đút rồi sao?”

“Nơi này lại không có người ngoài, giả vờ thận trọng làm gì”.

“Nàng…”

Cố Thanh Hy bỗng chắp hai tay lại, mặt khổ sở, nhận lỗi: “Ta sai rồi, Vương gia, sau này ta không được lệnh của chàng, ta tuyệt đối sẽ không đút nho vào miệng chàng. Chàng tha thứ cho ta một lần đi. Người ta cũng chỉ có lòng tốt, muốn chia sẻ nho ngọt nhất cho chàng thôi mà”.

Dù biết rõ là nàng giả vờ, nhưng Dạ Mặc Uyên vẫn không chịu nổi ánh mắt uất ức của mình.

Nhất là câu đó của nàng, muốn chia sẻ nho ngọt nhất cho hắn.

Dạ Mặc Uyên tự hái một quả nho, nếm thật kỹ.

Cố Thanh Hy thấy vậy, nhân lúc đó đến gần hắn, cười xòa nói: “Vương gia, vừa rồi là ta quá xung động, ta không nên đẩy nhiều phụ nữ như vậy cho chàng, ta bảo đảm sau này chắc chắn sẽ không tái phạm, chàng bớt giận”.

“Biết sai rồi sao?”
Chương 348: Ngọt ngào

“Đã biết, đã biết, ta sai quá sai rồi!”

“Sai ở đâu?”, sắc mặt Dạ Mặc Uyên dịu lại đôi chút.

“Sai ở chỗ nhồi nhét mỹ nhân cho chàng trước mặt nhiều người như vậy!”

“Còn gì nữa không?”, Dạ Mặc Uyên nhíu mày, đột nhiên có cảm giác bồ đào trong miệng không còn ngọt nữa.

“Còn nữa, sau này ta sẽ lén lút nhét mỹ nhân vào phòng chàng, cam đoan sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết được”.

“Rầm…”, Dạ Mặc Uyên vỗ bàn, sắc mặt lại lần nữa sầm xuống.

Cố Thanh Hy bị giật mình, tóc gáy dựng hết cả lên.

“Dạ Mặc Uyên, chàng lại mắc cái chứng gì vậy hả? Có bệnh thì mau đi trị!”

“Nàng không chọc bổn vương tức chết thì không chịu từ bỏ đúng không?”, vô liêm sỉ, chẳng lẽ nàng không nhìn ra hắn có hứng thú với nàng à?

“Giờ chàng đang giận ta, công khai tặng mỹ nhân cho chàng, chàng không chịu, lén lút tặng cũng không chịu, dâng hoa quả cho chàng, chàng cũng nổi giận, vậy giờ chàng muốn gì? Lật trời à?”

“Bổn vương muốn nàng!”

Dứt lời, Dạ Mặc Uyên đẩy mạnh một cái khiến Cố Thanh Hy ngã nhào, rồi trực tiếp hôn lên môi nàng.

Ầm…

Cố Thanh Hy há hốc mồm.

Dạ Mặc Uyên cũng há hốc mồm.

Bọn họ không ngờ lần thứ hai phát sinh quan hệ thân mật lại trong tình cảnh như thế này.

Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt trong veo, ú ớ hỏi: “Vương gia, có phải chỉ cần ta và chàng xảy ra quan hệ thì… chàng sẽ đưa ta tấm da dê cổ kia, đúng không?”

Hàng mi thật dài như cánh bướm của Dạ Mặc Uyên khẽ run lên, đến lúc này, hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại hôn Cố Thanh Hy.

Còn Cố Thanh Hy thì lại cho rằng hắn đã đồng ý.

Nàng cắn răng!

Mà thôi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên xảy ra quan hệ, hơn nữa người đàn ông này vừa có dáng người, lại có gương mặt, nàng cũng không lỗ.

Cố Thanh Hy phản thủ thành công, ôm lấy Dạ Mặc Uyên và hôn một cách cuồng nhiệt.

Nụ hôn của nàng không giống như Dạ Mặc Uyên, chỉ lướt nhẹ như chuồn chuồn. Vốn dĩ, nàng cũng lướt qua, nhưng môi Dạ Mặc Uyên lại tựa như nước cam tuyền, khiến nàng kìm lòng không được mà u mê.

Đầu óc Dạ Mặc Uyên nổ tung, hoàn toàn thanh tỉnh, hắn kinh ngạc nhìn Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy che mắt hắn, mơ màng nói: “Ngoan, nhắm mắt lại!”

Lời của này dường như mang tính đầu độc, khiến Dạ Mặc Uyên nhịn không được khép mắt lại, cùng nàng trầm luân.

Kế hoạch không theo kịp thay đổi.

Thật ra Cố Thanh Hy cũng không muốn phát sinh quan hệ với hắn, nhưng bọn họ kìm lòng không được, cứ thế…

Một đêm kiều diễm, trong phòng văng vẳng âm thanh nam nữ.

Ngoài phòng, Thanh Phong và Giáng Tuyết đứng thẳng lưng, âm thầm nuốt nước miếng.

Bọn họ thật không ngờ chủ tử và vương phi lại nóng bỏng như vậy, còn phát ra âm thanh… lớn thế này.

Nếu có thể, bọn họ thật sự muốn rời khỏi đây, tránh phải nghe mấy thứ khiến mặt đỏ đến mang tai.

Bình minh.

Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên quần áo xộc xệch, mắt to trừng mắt nhỏ.

Từ sau lần đó, đây là lần thứ hai bọn họ phát sinh quan hệ.

Vốn dĩ Dạ Mặc Uyên nên cảm thấy vui vẻ, bởi vì người mà hắn phát sinh quan hệ là cô gái hắn thầm thương nhớ.

Nhưng…

Vì sao lần nào cũng đều như vậy?

Vừa rồi, hắn có cảm giác mình lại lần nữa bị Cố Thanh Hy… cưỡng bức.

Nhất là Cố Thanh Hy còn nói một câu: “Lần sau tỷ tỷ lại sủng hạnh ngươi”.

Mặt Dạ Mặc Uyên tối sầm, hắn sửa lời: “Ta là vương gia, và là nam nhân, là ta sủng hạnh nàng!”

“Dạ dạ dạ, chàng sủng hạnh ta, có thể hầu hạ chàng là phúc đức của ta!”

Thái độ chẳng chút quan tâm của nàng khiến Dạ Mặc Uyên một lần nữa có cảm giác mình bị làm nhục.

“Tiếp theo, bổn vương nhất định sẽ đổi vị trí”.

“Còn nữa hả?”

Má ơi!

Tuy so với lần đầu tiên thì hắn đã khá hơn rất nhiều.

Tuy hắn rất vừa miệng đấy!

Nhưng nàng mệt lắm rồi!

Quan trọng nhất là, loại chuyện này phải do ngươi tình ta nguyện, sao… nàng cứ có cảm giác là nàng đang bán mình vậy nhỉ?

“Hửm?”, Dạ Mặc Uyên rất muốn tiếp tục quấn lấy nàng, nhưng trông nàng có vẻ hơi yếu nên hắn không dám làm xằng bậy, sợ thân thể nhỏ bé kia sẽ không chịu nổi.

Bây giờ nếu lại phát sinh quan hệ, bất kỳ giá nào hắn cũng phải tìm cơ hội hòa nhau một ván, nếu không, việc này truyền ra ngoài thì mặt mũi của Chiến Thần như hắn phải để ở đâu?

Cố Thanh Hy nghiến răng nghiến lợi.

“Được, chàng muốn gì cũng được. Tuy nhiên, vương gia, ta và chàng cũng đã phát sinh quan hệ rồi, chẳng lẽ chàng không định tặng ta cái gì sao?”

Tâm trạng của Dạ Mặc Uyên rất tốt, hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, ấm giọng nói: “Tặng, phải tặng, nàng là vương phi của ta, chỉ cần nàng muốn, bổn vương tặng nàng tất cả”.

Cố Thanh Hy thở hắt ra, cuối cùng cũng lấy được tấm da dê cổ kia rồi.

“Có mệt không?”

“Nói nhảm, từ đêm qua đến giờ đều do ta ra sức, chàng chỉ biết hưởng thụ”.

“…”

Dạ Mặc Uyên đen mặt: “Vậy lần sau đổi cho nàng hưởng thụ”.

“Chuyện lần sau để lần sau tính! Vương gia, chàng đã hưởng thụ cả ngày rồi, có phải nên đi chuẩn bị gì đó không?”

“Đứa nhỏ này, nàng thật nghịch ngợm, bổn vương có một số việc cần phải xử lý, nàng ngủ đi, lát nữa ta sẽ quay lại thăm nàng”.

“Lễ vật của ta đâu?”

“Yên tâm, không để nàng chịu thiệt đâu, lát nữa Thanh Phong sẽ cho người đem đến”.

“Được!”

Cố Thanh Hy nở một nụ cười ngọt ngào, kéo chăn trùm lên người, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trong thư phòng, Thanh Phong và Giáng Tuyết ngơ ngác nhìn chủ tử nhà mình nói một hơi không dứt, cứ như ngài ấy hận không thể đem toàn bộ vương phủ thưởng cho vương phi vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK