Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 268: Tắm nham thạch

Cỏ dại cái gì?

Mắt mọc trong bụng chó hết rồi à?

“Thùng lớn bảo các ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi”.

“Đổ nước vào”.

Li Lạc theo lệnh đổ nước lạnh vào thùng, chỉ chốc lát, nước lạnh đã bắt đầu sôi lên.

Nhiệt độ của Biển Máu quả thật quá cao, dù ở đây chỉ là một Biển Máu nhỏ cũng nóng đến mức khiến đám Li Lạc toát mồ hôi đầy đầu.

Cố Thanh Hy nên vui mừng trong tay nàng có hơn tám viên Tuyết Tinh Hạch vạn năm, nếu không nàng cũng không chịu nổi.

Biển Máu?

Khà…

Người xưa gọi nham thạch là Biển Máu, cũng đáng sợ thật đấy.

“Đưa ngài ấy vào trong thùng”.

Cố Thanh Hy vừa chơi đùa dược liệu vừa nói.

Nơi này đối với người khác mà nói là nóng cháy, nhưng đối với Dạ Mặc Uyên mà nói thì lại không cảm nhận được chút nhiệt độ nóng nào.

Dạ Mặc Uyên vừa mới vào trong thùng, nhiệt độ trong thùng lập tức hạ xuống.

Cố Thanh Hy cho không ít dược liệu vào trong thùng, nàng vỗ Tiểu Cửu Nhi quấn trên cổ tay nàng.

Dạ Mặc Uyên lập tức che huynh đệ của mình lại, cảnh giác trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy.

“Nàng lại muốn làm gì?”

Cố Thanh Hy trợn mắt: “Chàng nghĩ ta muốn làm gì?”

Nơi này nóng muốn chết, đi đâu tìm rắn rết trùng độc ngâm thuốc cho hắn tắm?

“Tiểu Cửu Nhi, đi, dẫn Biển Máu vào thùng”.

Mọi người kinh hãi.

Đó là nham thạch Biển Máu đấy.

Nham thạch Biển Máu nhiệt độ cao khủng khiếp, ngay cả sắt đá cũng có thể hòa tan.

Nếu dẫn nước ở Biển Máu vào trong thùng, chẳng phải sẽ làm chủ tử phỏng chết sao?

“Vương phi, người không đùa đấy chứ?”

“Ngươi xem ta có giống như đang đùa không?”, Cố Thanh Hy nghiêm túc đáp.

Trong mắt nàng đầy vẻ nghiêm túc, không có chút vẻ trêu đùa nào.

“Nhưng… đó là nham thạch Biển Máu, đến gần bên rìa thôi cũng sẽ bị nóng chết, huống hồ…”

“Ngài ấy thể chất đặc biệt, không sợ nóng, muốn áp chế Hàn độc và Huyết Diệp Tà Độc trong cơ thể chỉ có thể dùng nước Biển Máu nóng nhất. Trước kia, ta đã nói với chàng, quá trình chữa trị sẽ rất đau khổ, hơn nữa còn có xác suất thất bại, bây giờ chàng hối hận còn kịp”.

“Nàng làm đi, ta tin nàng có chừng mực”, Dạ Mặc Uyên liếc nhìn Biển Máu cuồn cuộn, trong lòng ít nhiều có chút không dám chắc, nhưng hắn vẫn chọn tin tưởng Cố Thanh Hy, chọn giao tính mạng của mình cho nàng.

“Chủ tử…”

Li Lạc sốt ruột.

Chủ tử tin tưởng Vương phi, chứng minh Vương phi có thể nắm chắc, có bản lĩnh, nhưng rủi ro thật sự quá lớn, ngộ nhỡ…

Cố Thanh Hy cong môi cười, nụ cười xán lạn, thần thái kiên định: “Yên tâm, ta sẽ cố hết sức mình”.

“Được”.

“Tiểu thị vệ, một khi bắt đầu giải độc, Dạ Mặc Uyên sẽ hoàn toàn mất hết võ công, trong quá trình giải độc không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ uổng công vô ích”.

Li Lạc nghiêm mặt đáp: “Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ liều chết cũng sẽ không để bất cứ ai đến gần nơi này”.

Cố Thanh Hy gật đầu, nhìn nhau cười với Dạ Mặc Uyên.

Tiểu Cửu Nhi bất mãn kêu xì xì, đuôi rắn viết hai chữ lên tay Cố Thanh Hy.

Năm mươi.

Cố Thanh Hy xách nó lên ném thẳng vào Biển Máu, Tiểu Cửu Nhi kinh hoảng, giữa đường chuyển hướng, bò đến bên thùng của Dạ Mặc Uyên, ấm ức kêu xì xì.

Cố Thanh Hy mất kiên nhẫn: “Nuôi rắn nghìn ngày, dùng rắn một giờ, ngươi ở phủ Dạ Vương ăn bao nhiêu cân thịt rồi? Ngươi tự mình đếm xem, còn có mặt mũi mặc cả, năm mươi con heo, sao ngươi không đến chuồng lợn cướp đi”.

Li Lạc và một ám vệ khác hoang mang.

Vương phi nói gì với con rắn nhỏ vậy?

Cái gì mà năm mươi con heo?

Dạ Mặc Uyên nâng mí mắt lên: “Làm theo lời nàng ấy nói, làm xong cho ngươi một trăm con heo”.

Tiểu Cửu Nhi sáng mắt lên, nhìn Dạ Mặc Uyên, đã có thêm chút thiện cảm.

Nó kêu xì xì, dường như đang xác nhận.

Dạ Mặc Uyên lạnh giọng nói: “Bản vương đã nói sẽ làm, nhưng nếu ngươi làm hỏng chuyện, bản vương mong ngóng được ăn rắn chín đầu kho lâu lắm rồi”.

“Xì xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi lắc đầu, bày ra biểu cảm thắng lợi.

Chỉ thấy cơ thể nó dần dần biến lớn lên.

Cuối cùng một mét, năm mét, mười mét, ba mươi mét, năm mươi mét, một trăm mét… một trăm ba mươi mấy mét… dần dần to ra.

Đám Li Lạc nhìn mà sững sờ.

Đây thật sự là con rắn nhỏ chỉ bằng chiếc đũa kia sao?

Sao lại to như vậy?

Thân rắn này còn to hơn cả chậu rửa mặt ấy nhỉ?

Lại nhìn xem đầu nó, một sinh ba, ba sinh năm, năm sinh bảy, bảy sinh chín…

Lại... lại có chín cái đầu cực lớn.

Ám vệ Trường Thanh bên cạnh Li Lạc sợ đến mức hai chân nhũn ra, cơ thể không ngừng run rẩy.

Li Lạc cũng không đỡ hơn bao nhiêu.

Nó lại biến thân thành mãng xà khổng lồ chín đầu?

Đây là rắn gì?

Nó quẫy đuôi, tảng đá lớn rơi ầm ầm vào trong nham thạch Biển Máu, làm nham thạch cuồn cuộn bắn ra.

Nham thạch vừa khéo rơi hết vào thùng gỗ.

Đám Li Lạc nhìn mà khiếp sợ, lỡ như Biển Máu vẩy trúng người chủ tử, phỏng chết chủ tử thì phải làm sao?

Ầm ầm ầm…

Tiểu Cửu Nhi ném đá ném đến say mê.

Cố Thanh Hy trợn tròn mắt.

Con mãng xà này, ném đá nghiện rồi sao?

Nham thạch không ngừng tràn vào thùng gỗ, nhiệt độ trong thùng đột ngột nâng cao, dù khí lạnh của hắn làm giảm bớt sức nóng của nham thạch, nhưng nham thạch không ngừng đổ vào vẫn khiến hắn khó mà chịu nổi.

Nóng.

Nóng quá.

Cũng không biết Cố Thanh Hy đã cho dược liệu gì vào thùng, khí lạnh trên người hắn dần dần tan biến, đã không còn sức dung hòa nhiệt độ của nham thạch trong thùng nữa.

Mồ hôi rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên hắn chảy mồ hôi từ khi sinh ra đến nay.

Sự nóng lạnh luân phiên trên người dường như muốn xé hắn thành hai nửa.
Chương 269: Châm cứu

Vẻ mặt Dạ Mặc Uyên đau khổ, dường như đang kìm nén gì đó.

Li Lạc sốt ruột nói: “Vương phi nương nương, chủ tử rất đau khổ, trong thùng gỗ dẫn đến nhiều dung nham như vậy chắc là đủ rồi. Có nên bảo… con rắn chín đầu kia dừng lại không?”

“Chưa đủ, vẫn chưa tới cực hạn”.

Cố Thanh Hy vốn muốn nói Tiểu Cửu Nhi làm chậm lại, nhưng dù sớm hay muộn, nên chịu đựng vẫn phải chịu, chi bằng giải quyết nhanh chóng, một lần là xong, tránh phải chịu nhiều đau khổ uổng công.

Thùng gỗ chưa vỡ, nhưng nước trong thùng không ngừng sôi trào, thậm chí hiện ra màu đỏ vàng.

Đó đâu phải là nước, rõ ràng là ngâm trong dung nham.

Đám Li Lạc sốt ruột xoay vòng, chỉ muốn chịu khổ thay chủ tử.

Dạ Mặc Uyên nghiến răng chịu đựng, không để mình phát ra tiếng.

Hai luồng khí cực nóng và cực lạnh không ngừng giằng xé trong cơ thể, đúng là đau đớn hơn cả bị ngũ mã phanh thây gấp nghìn vạn lần.

Cố Thanh Hy không ngừng lấy dược liệu ra khỏi hòm thuốc, đặt ở trong thùng giúp hắn giảm cơn đau, điều trị lá lách, dạ dày, thận…

“Cố gắng chịu đựng một chút, Hàn độc và Huyết Diệp Tà Độc của chàng đã cắm rễ trong cơ thể quá lâu, dẫn đến tuần hoàn trong cơ thể chàng không thông thuận, hai chân chàng muốn đứng lên được phải đẩy mạnh tuần hoàn máu trong cơ thể chàng”.

Dường như sợ Dạ Mặc Uyên không hiểu, Cố Thanh Hy lại bổ sung một câu: “Trước kia chàng dẫn độc đến chân, cho nên Hàn độc tập trung hết ở hai chân, cần phải hóa giải số độc sót lại ở hai chân chàng, đẩy mạnh tuần hoàn máu toàn thân”.

Dạ Mặc Uyên gật đầu.

Hắn nghe hiểu, không cần phải giải thích lần nữa.

Hắn cũng sẽ cắn răng chịu đựng tiếp.

Mấy chục năm khổ thế nào hắn cũng đã chịu, lần này hắn cũng có thể chống đỡ được.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẻ mặt Dạ Mặc Uyên càng lúc càng đau khổ, cũng càng lúc càng xấu đi, mơ hồ còn có tiếng rên trầm thấp thoát ra, có thể thấy hắn đã chịu đựng đến cực hạn.

Nhiệt độ dung nham cao, dù đám Li Lạc võ công cao cường, đứng bên hồ dung nham thời gian dài cũng không chịu nổi.

Cơ thể bọn họ lảo đảo, dường như cũng đang liều mạng chịu đựng.

Cố Thanh Hy nói: “Các ngươi đứng ở đây lâu quá rồi, đổi ca đi”.

Cố Thanh Hy do dự một lúc, lấy hai viên Tuyết Tinh Hạch vạn năm ra đưa cho hai người họ.

“Cầm lấy trước đi, có Tuyết Tinh Hạch thì có thể tạm thời chống đỡ được nhiệt độ của Biển Máu”.

Thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên ai cũng trung thành tận tâm.

Cho bọn họ mượn Tuyết Tinh Hạch, nàng không sợ.

Nước Biển Máu trong thùng từ màu đỏ vàng dần biến thành màu đen, tỏa ra mùi tanh hôi.

Cố Thanh Hy lau mồ hôi, miệng lộ ra nụ cười hân hoan.

Nàng đoán không sai, muốn áp chế kịch độc trong cơ thể hắn thì phải tìm một phương pháp bá đạo hơn cơ thể hắn.

Từ xưa nước lửa kị nhau, Hàn độc dùng dung nham áp chế là tốt nhất.

Tiểu Cửu Nhi vẫn đang không ngừng ra sức dẫn nước Biển Máu vào trong thùng.

Cái đầu to lớn của nó không ngừng chuyển động, giống như không hiểu nước Biển Máu nhiệt độ rất cao, vì sao đến thùng nước lại bỗng nhiên hạ nhiệt?

“Bây giờ ta giúp chàng châm cứu, một khi kim này đâm vào, trong vòng bảy này, nội lực trong cơ thể chàng sẽ mất hoàn toàn, chàng chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Dạ Mặc Uyên liếc đôi mắt âm hiểm nhìn Li Lạc.

Li Lạc nghiêm túc nói: “Chủ tử yên tâm, thuộc hạ đã sắp xếp xong mọi thứ, bảo đảm sẽ không có bất cứ ai phát hiện ra ngài và Vương phi đến thành Vô Song, cũng sẽ không ai phát hiện ngài và Vương phi nương nương ở nơi này”.

Dạ Mặc Uyên siết chặt hai nắm tay, cố gắng áp chế cơn đau của cơ thể, cắn răng nói: “Châm đi”.

Một câu châm đi đồng nghĩa giao toàn bộ tính mạng của mình cho Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy cũng không dám lơ là, lấy kim ra, đâm vào các huyệt quan trọng của hắn như huyệt Thiên Trì, huyệt Bách Hội,…

“A…”

Dạ Mặc Uyên đau đớn rên lên.

Cố Thanh Hy nói: “Có hơi đau, nhưng chàng chịu đựng một chút, chỉ cần chịu được năm ngày, hai chân chàng có thể đứng lên rồi”.

“Được”.

Li Lạc cũng không biết trên đầu chủ tử nhà mình bị châm bao nhiêu kim, hắn ta chỉ biết rất nhiều huyệt vị mà một người tập võ như hắn ta lại không biết, cũng không biết Vương phi đã dùng thủ pháp gì.

Máu độc trong thùng càng lúc càng nhiều, nếu không phải Tiểu Cửu Nhi không ngừng dẫn nước Biển Máu vào, e rằng thùng nước dược liệu của chủ tử đã đặc dính lại.

“Phù, cuối cùng cũng xong”.

Cây kim cuối cùng châm vào, Cố Thanh Hy thở ra một luồng khí đục.

“Các ngươi múc hết nước trong thùng ra, sau đó cho nước sạch vào, dược liệu cho vào theo tỷ lệ này”.

“Vâng”.

“Đúng rồi, cứ cách hai canh giờ lại làm theo phương pháp này một lần, nước thuốc mới có thể giúp bài trừ máu độc của ngài ấy nhanh hơn, thúc đẩy tuần hoàn máu”.

“Vâng”.

Làm xong mọi thứ, Li Lạc hỏi dò: “Vương phi nương nương, có phải tắm theo phương pháp này, năm ngày sau là hai chân của chủ tử thật sự có thể chữa lành hay không?”

“Làm gì nhanh vậy được, cởi áo của chủ tử nhà ngươi ra, để ngài ấy nằm lên nham thạch đó”.

Dạ Mặc Uyên đang chịu đựng cơn đau giày vò mở mắt ra: “Cởi áo? Nằm ở đó? Chỗ này lộ thiên đấy”.

“Chàng ngâm trong nước sao ta có thể châm cứu hai chân cho chàng được. Chàng không nằm trên nham thạch sao có thể ngăn chặn Hàn độc”, Cố Thanh Hy trợn mắt.

Xem nàng là gì?

Phụ nữ háo sắc à?

Thấy đàn ông là nhào tới?

Cũng không nhìn xem bây giờ trên người hắn còn bao nhiêu độc sót lại.

Nàng còn sợ bị trúng độc ấy chứ.
Chương 270: Sự nhượng bộ lớn nhất

“Đổi cách khác”.

“Đây là cách duy nhất. Nếu không dùng cách này, không những hai chân chàng không thể đứng lên, mà ngày cả cái mạng nhỏ của chàng cũng sẽ để lại nơi đây”.

“...”.

“Hai người các ngươi còn không mau dìu ngài ấy dậy”.

“Nhưng mà... “, nhưng chủ tử vẫn chưa ra lệnh.

“Các ngươi muốn trơ mắt nhìn chủ tử của các ngươi chết có phải không?”

“Đương nhiên không phải”.

“Vậy còn không mau dìu ngài ấy dậy nằm xuống đó”.

“Đợi một chút, nằm trên nham thạch cũng được, nhưng những chỗ quan trọng trên cơ thể phải che lại”, Dạ Mặc Uyên nói.

“Làm như ta chưa nhìn thấy cơ thể chàng vậy”.

“Cố Thanh Hy”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng.

Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi.

“Được, được, được, trừ những nơi cần châm cứu ra, những vị trí khác chàng có thể che lại, được chưa”.

Sắc mặt Dạ Mặc Uyên hơi tốt lên một chút.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã biết mình lại bị người phụ nữ này đùa bỡn.

Hắn nằm trên nham thạch nóng hổi, quần áo trên người gần như bị Cố Thanh Hy cởi ra hết, từ ngực trở xuống châm không ít kim bạc, đau đến mức hắn suýt chút nữa chảy nước mắt.

Càng khiến người ta buồn bực hơn là, hắn lại bạo lộ trước mặt Cố Thanh Hy lần nữa.

Dạ Mặc Uyên tức giận nói: “Cố Thanh Hy, nàng đã hứa những chỗ không cần châm cứu thì che lại”.

“Ta đã nói thế, nên không phải ta đã che cả cổ của chàng lại rồi sao?”

Cổ thì có tác dụng gì?

Quan trọng là từ cổ trở xuống đều không che.

Trị liệu hai chân, nơi châm cứu không phải là hai chân của hắn sao?

Vì sao toàn châm cứu ở thân trên của hắn?

Vả lại, không biết Cố Thanh Hy dùng thuốc gì mà toàn thân hắn mềm nhũn, không còn sức để nhấc tay lên.

Dường như biết cơn giận trong lòng Dạ Mặc Uyên, nàng giải thích: “Hai chân chàng chỉ là dụng cụ mà thôi, muốn trị khỏi hai chân thì phải chữa trị từ nguồn gốc”.

Ngụy biện kiểu gì vậy?

Người phụ nữ này, rốt cuộc có phải nàng cố ý không?

Dạ Mặc Uyên sắp sửa nổi đóa, nhưng Cố Thanh Hy lại làm một chuyện khiến hắn càng tức giận, xấu hổ, phiền não hơn.

Nàng... lại dùng kim châm vào “huynh đệ” của hắn.

“Cố Thanh Hy...”

Một tiếng quát vang vọng đất trời.

Ngay cả dung nham cuồn cuộn cũng quay cuồng theo mấy đợt.

Cố Thanh Hy bị dọa đến mức run tay, một cây kim đâm lệch, đâm vào nơi yếu ớt nhất của hắn.

Dạ Mặc Uyên đau đến xuýt xoa, khuôn mặt anh tuấn nhăn lại.

Đau...

Đau chết hắn rồi.

Hắn nghi ngờ liệu đời sống tình dục nửa đời sau của mình có chấm dứt bởi tay Cố Thanh Hy hay không.

Cố Thanh Hy vuốt trán, vội vàng rút kim ra.

“Là chàng đột nhiên quát lên, kim của ta mới đâm lệch, không thể trách ta”.

Có lẽ nàng rút kim quá nhanh, hoặc chỗ đó quá yếu ớt, Dạ Mặc Uyên lại đau đến mức hít ngược một hơi lần nữa.

Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng Cố Thanh Hy đã bị hắn giết nghìn vạn lần.

Hắn cũng phục bản thân mình rồi.

Hắn lại đi tin người phụ nữ này.

Thảo nào Thanh Phong hay nói thà tin thế giới này có ma quỷ cũng không thể tin vào miệng của phụ nữ.

Li Lạc gần như không dám nhìn sắc mặt của chủ tử nhà mình.

Sụp đổ tam quan quá.

Vương phi chữa chân thì chữa chân, sao phải dùng phương pháp cực đoan như vậy?

Chủ tử là nhân vật cao cao tại thượng, đã bao giờ bị người ta làm xấu hổ đến thế đâu.

“Cố Thanh Hy, tốt nhất nàng nên cầu nguyện nàng có thể trị khỏi hai chân của ta, nếu không...”

Những lời phía sau hắn không nói, nhưng ai cũng nghe ra được ý cảnh cáo trong đó.

“Chàng im lặng đi, cứ làm ta giật mình như vậy, ta khó mà châm kim”.

Cố Thanh Hy vừa nói vừa lấy một mảnh vải ra, nhét thẳng vào miệng Dạ Mặc Uyên, chặn cái miệng ồn ào của hắn lại.

Li Lạc ngăn cản: “Vương phi, làm vậy e là không ổn”.

“Sao lại không ổn? Vương gia tùy hứng, các ngươi cũng tùy hứng theo? Các ngươi cũng không nhìn xem bây giờ là tình hình như thế nào, làm lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, khiến Vương gia mất mạng, các ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?”

“Thuộc hạ... thuộc hạ không dám...”

Nhưng chặn miệng của chủ tử... cách làm này có phải quá cực đoan không...

Đợi chủ tử được chữa lành, hoặc khôi phục võ công, sao ngài ấy có thể tha cho bọn họ?

“Nếu đã không dám thì im miệng, mạng sắp mất rồi còn quan tâm thể diện. Hơn nữa, những gì chàng có, trừ phụ nữ và thái giám ra, những người đàn ông khác đều có, cũng đâu phải giống như Tiểu Cửu Nhi, mọc chín cái đầu hình dạng kỳ quái”.

Cố Thanh Hy vừa nói vừa dùng sức vỗ vào “huynh đệ” của hắn.

Dạ Mặc Uyên đau đớn, cả người co lại.

Cũng không biết hắn lấy đâu ra sức lực, đánh ầm một chưởng xuống mặt đất, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy.

Dù không có nội lực, dù bị nước thuốc ngâm đến mức cả người mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, nhưng một chưởng của hắn vẫn khiến mặt đất rung chuyển.

Cố Thanh Hy rụt cổ lại.

Tên này, bản lĩnh lớn, chưa biết chừng đột nhiên thẹn quá hóa giận lấy mạng của nàng.

Cố Thanh Hy nói: “Hai người các ngươi dùng số vải này trói Dạ Mặc Uyên lại, nhớ rõ, phải trói chặt một chút, tuyệt đối đừng để ngài ấy cử động loạn xạ, miễn ảnh hưởng đến việc châm cứu”.

“Nương nương, chuyện này tuyệt đối không thể, chủ tử thân phận cao quý, bọn ta chỉ là hạ nhân nhỏ bé, sao dám trói chủ tử của mình”.

“Vậy ta cho hai ngươi lựa chọn, thứ nhất, trói Dạ Mặc Uyên lại, đề phòng hắn cử động lộn xộn. Thứ hai, nhìn hắn khi dược mất hiệu lực, độc phát tử vong, các ngươi tự lựa chọn đi. Hắn không còn thời gian, nhưng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, lỡ như không may thành quả phụ, ta cũng có thể tìm một người khác tái giá”.

“Chuyện này...”
Chương 271: Chẳng lẽ là Tiêu Vũ Hiên?

Hai ám vệ nhìn nhau.

Chuyện đại nghịch bất đạo thế này, bọn họ thật sự không thể làm được mà?

Thấy cơ thể Dạ Mặc Uyên bắt đầu đóng băng, một ám vệ thấp thỏm nói: “Hay là, tạm thời cứ làm theo lời vương phi nói đã? Nếu hai chân chủ tử có thể hồi phục, thì khi chủ tử tỉnh lại rồi giết chúng ta cũng đáng”.

Li Lạc kiên trì gật đầu, hắn ta cũng nghĩ thế.

Hắn ta cũng có thể chắc chắn rằng sau ngày hôm nay, dù vết thương ở chân chủ tử có khỏi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Hai ám vệ cúi đầu, không dám nhìn vào đồng tử khát máu của Dạ Mặc Uyên, run rẩy bắt tay vào thực hiện, trói hắn lại.

Đáng thương cho Dạ Mặc Uyên, đường đường là chiến thần Dạ Quốc, lại giống như một tù nhân bị tước đi năng lực hành động, mặc người muốn làm gì thì làm.

Từ khi quen biết Cố Thanh Hy đến nay, không biết đây đã là lần thứ mấy Dạ Mặc Uyên mất hết mặt mũi.

Hắn trợn mắt nhìn, vấn đề là hai thuộc hạ hắn tin tưởng nhất hoàn toàn phớt lờ hắn, chỉ nghe theo lời nữ nhân đó nói.

Cuối cùng họ cũng trói chặt tay chân Dạ Mặc Uyên, tim bọn Li Lạc đập nhanh, sắc mặt trắng bệch, chẳng còn một hột máu nào.

“Vương phi nương nương, người nhất định phải chữa khỏi hai chân của chủ tử đấy”.

“Yên tâm đi, ta biết chừng mực mà”.

Cố Thanh Hy vỗ vai bọn họ.

Có gì đáng sợ đâu, có cần phải run rẩy hết cả người thế không?

Đây đâu phải là lần đầu tiên Dạ Mặc Uyên uy hiếp người?

Bàn tay ngọc ngà của nàng lấy ngân châm ra, một lần nữa cắm vào “huynh đệ” yếu ớt nhất của hắn.

Mà không chỉ đâm một châm.

Nàng tạo hình Bắc Đẩu thất tinh, cắm tận bảy cây.

Đau…

Rất đau.

Điều khiến hắn khó chấp nhận nhất chính là hắn chẳng còn chút thể diện nào.

Đây là lần thứ hai hắn mất mặt đến thế từ khi sinh ra đến nay.

Li Lạc quay đầu đi, không dám nhìn tất cả những gì đang diễn ra.

Cố Thanh Hy tiếp tục đâm xuống, cuối cùng, ghim một châm vào huyệt Dũng Tuyền của hắn.

Còn giúp hắn xoa bóp các khớp, thúc đẩy tuần hoàn máu.

Hai chân hắn đã không di chuyển trong suốt nhiều năm, bên trong có rất nhiều máu đông.

Bàn tay nho nhỏ của nàng cố gắng giúp hắn đẩy hết máu đông và độc tố ra.

Dạ Mặc Uyên liếc nhìn.

Những giọt mồ hôi trên trán Cố Thanh Hy như hạt đậu rơi xuống chân hắn tí tách.

Nàng bóp một lát lại châm cứu một hồi, ánh mắt hết sức tập trung, thái độ rất nghiêm túc, có thể nói là chẳng có một suy nghĩ lệch lạc nào.

Cơn tức của Dạ Mặc Uyên đã nguôi ngoai phần nào.

Chẳng lẽ, nàng thật sự chỉ muốn chữa khỏi hai chân hắn, hoàn toàn không có ý định làm nhục hắn ư?

“Có thấy đỡ hơn không? Này, nói chàng đó, nghĩ cái gì thế”.

Cố Thanh Hy hỏi.

Dạ Mặc Uyên kịp phản ứng, nhưng lại chảnh chọe quay đầu sang hướng khác.

Li Lạc bỗng nhiên trầm giọng nói: “Chủ tử, ám vệ vừa mới báo lại, có một đội nhân mã đang đi về hướng này, tất cả đều là cao thủ”.

Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Mặc Uyên chợt tối xuống, quan sát Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy lập tức kêu oan: “Không phải ta nhé, ta luôn ở trong phòng luyện đan của vương phủ nghịch dược liệu, làm sao có thể tiết lộ hành tung của chàng được. Hơn nữa làm thế ta cũng chẳng được lợi lộc gì”.

Không phải nàng?

Thì có thể là ai?

Chẳng có mấy người biết hắn muốn tới thành Vô Song, cả Thanh Phong và Hàng Tuyết cũng không biết, nhưng… Hắn cũng đã sắp xếp hết tất cả mọi thứ, tuyệt đối không có người nào biết hắn ở đây.

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng trừng mắt nhìn Li Lạc.

Lưng Li Lạc phát lạnh, nhanh chóng lấy mảnh vải nhét miệng hắn ra.

“Chủ tử, thân phận những kẻ đó vẫn đang được điều tra, nhưng người của Thiên Phần tộc và Ma tộc thì đã đến đây. Người của Ma tộc là Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ, Thiên Phần tộc thì khá đông, cụ thể là bao nhiêu tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng người dẫn đầu hình như là Ôn Thiếu Nghi, thiếu chủ Thiên Phần tộc”.

Ôn Thiếu Nghi…

Không ngờ lại là hắn ta…

Hắn ta đích thân đến núi Hồ Lô Huyết thành Vô Song này chứng tỏ họ có mục đích gì đó.

Sắc mặt Cố Thanh Hy hơi khó coi.

Đây là thời điểm quan trọng để giải độc, nếu bị đám người đó phát hiện ra, Dạ Mặc Uyên lại không có nội lực, làm sao đối phó được?

Nàng không quên, võ công của Ôn Thiếu Nghi với Dạ Mặc Uyên là không phân thắng bại.

Ở đây ngoài Dạ Mặc Uyên, chắc hẳn không có ai là đối thủ của hắn ta.

Dạ Mặc Uyên nói: “Ngươi có chắc là tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, không để lại dấu vết gì chứ?”

“Thuộc hạ chắc chắn, lần này chuyện liên quan đến sống chết của chủ tử, thuộc hạ không dám sơ suất, từ đầu đến cuối đều do thuộc hạ một tay sắp xếp, tuyệt đối không thể có người nào khác biết chủ tử đến thành Vô Song.

Con ngươi Cố Thanh Hy chợt rung động.

Chẳng lẽ là hắn ta… Tiêu Vũ Hiên?

Lần trước ở núi Tầm Long, hắn ta cũng nhìn thấy bản đồ trên chuông Phá Hồn, chẳng lẽ là Tiêu Vũ Hiên tiết lộ địa hình bản đồ trên chuông Phá Hồn, từ đó dẫn tới cường địch?

Không, tuyệt đối không thể nào.

Tiêu Vũ Hiên không phải hạng người đó.

Vì một viên Long Châu, hắn ta không thể gài bẫy nhiều thế lực như vậy được.

Nhưng ngoài Tiêu Vũ Hiên, nàng thật sự không thể nghĩ ra thêm một ai.

Dạ Mặc Uyên nói: “Bảo ám vệ tìm một nơi bí mật nấp vào, đừng để những kẻ bên ngoài phát hiện ra, để xem rốt cuộc mục đích họ đến núi Hồ Lô thành Vô Song này là gì”.

“Rõ”.

Không biết từ khi nào, Cố Thanh Hy đã lấy ra một mảnh vải che đi tất cả những nơi đã được châm cứu, cả thắt lưng mạnh mẽ kia cũng thế, sau đó tiếp tục xoa bóp cho bắp chân.

“Chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể đả thông độc tố còn sót lại ở hai chân chàng, nhưng muốn đứng dậy đi được thì vẫn phải chờ. Chờ đến khi huyết hải nham thạch nóng chảy, dùng nhiệt độ làm ấm hai chân. Lát nữa ta sẽ đi sắc thuốc, kết hợp với dược vật sẽ khỏi nhanh hơn một chút”.

Dạ Mặc Uyên cũng không biết Cố Thanh Hy bôi thuốc gì lên đùi hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK