Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 397: Trách nhiệm

Ngay khi trận Nhu Tràng khởi động, Cố Thanh Hy lập tức nhận thấy không ổn, nàng đẩy Hoa lão gia tử ra khỏi trận, đồng thời la lên: “Trận Nhu Tràng đã thay đổi, dù có lấy nhu chế cương cũng không có tác dụng, mọi người cẩn thận!”

Nàng vừa nói vừa nhanh chóng di chuyển, né tránh các đợt công kích liên hoàn.

Trong trận pháp còn vài tên thị vệ, tốc độ của họ hơi chậm nên cũng bị xoắn thành thịt vụn.

Nói Hoa lão gia tử không cảm động là giả.

Vào thời khắc nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên của cháu gái ông không phải là bỏ chạy mà là cứu ông ra ngoài.

Nàng coi ông còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.

Trận pháp liên tục thay đổi.

Đừng nói là Cố Thanh Hy, ngay cả những ông lão khác cũng không chịu nổi, một ông lão trong số đó vừa mới sơ suất một chút đã bị dây mềm trong suốt làm bị thương, một cánh tay lập tức tách rời khỏi cơ thể, máu bắn tung toé.

Hoa lão gia tử liều mạng muốn xông vào, nhưng trận pháp có uy lực quá bá đạo, ông ấy cứ lao vào rồi lại bị bắn ngược ra.

“Phụt...”

Hoa lão gia tử cũng là cao thủ nổi tiếng trong thiên hạ nhưng vẫn bị lực bắn ngược của trận pháp làm hộc máu, lục phủ ngũ tạng cũng bị lệch.

Các cao thủ sơn trang Thu Phong khác xông vào thì bị nổ tung ngay tại chỗ.

Hoa lão gia tử chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thanh Hy và những người khác chật vật né tránh trong trận pháp.

“Vương gia đâu rồi, tại sao vương gia vẫn chưa tới?” Hoa lão gia tử gần như hét lên.

Ông ấy thực sự không dám tưởng tượng nếu trì hoãn thêm nữa, những người trong trận pháp có thể bị xoắn thành thịt vụn hết hay không.

“Vương gia và ma chủ đang đánh nhau rất kịch liệt, với lại càng đánh càng đi xa, thuộc hạ võ công thấp, hoàn toàn không thể đến gần họ”.

“Vậy thì lớn tiếng gọi vương gia mau trở về!”

“Thuộc hạ đã gọi rồi ạ, nhưng tiếng động họ đánh nhau quá lớn, giọng... giọng thuộc hạ không truyền đến tai vương gia được”.

“Thập nhị ti Hoả Long, các ngươi đích thân đi mời vương gia đến, phải thật nhanh”.

“Vâng”, mười hai bóng người bay vụt đi, nhanh đến mức mọi người hoàn toàn không nhìn thấy rõ.

“Phụt...”

Ông lão bị đứt một cánh tay lại bất cẩn, bị một sợi dây mềm lấy mất mạng.

Những người khác ít nhiều cũng bị thương, ngay cả Cố Thanh Hy cũng bị tia sáng từ dây mềm cứa trúng mười mấy chỗ trên người, máu chảy đầm đìa, bộ váy đỏ tươi thấm máu dần càng thêm yêu dã.

Hoa lão gia tử ngưng tụ toàn bộ công lực, không tiếc vận dụng cấm thuật đánh về phía trận pháp, nhưng trận pháp chỉ rung lên một chút, ông ấy vẫn không thể vào.

Ông ấy sốt ruột tìm cách phá trận, nhưng càng nôn nóng thì càng không thể phá giải trận pháp, chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại.

Mấy ông lão còn lại trong trận tạo thành vòng bảo vệ hình người vây quanh Cố Thanh Hy, dùng cơ thể của mình để ngăn cản trận Nhu Tràng hung ác cuồng bạo.

Tất cả mọi người ở ngoài trận hồi hộp quan sát tình hình bên trong, lòng đau sắp rỉ máu, rất nhiều người gấp gáp tìm cách phá trận nhưng vẫn không có manh mối nào.

“Các ông đừng lo cho ta”, Cố Thanh Hy rút nhuyễn kiếm bên hông ra, vung kiếm ngăn cản những sợi dây mềm.

Mồ hôi và máu làm ướt đẫm người nàng, cứ mỗi tia sáng cứa vào người nàng sẽ để lại một vết máu, nhưng nàng không hề hay biết.

Nàng chỉ biết rằng phải cố gắng chịu đựng, chỉ biết rằng không thể để ba ông lão tiếp tục mất mạng vì mình.

Nghĩ đến hàng nghìn hàng vạn bách tính của Ngọc tộc, Cố Thanh Hy cắn răng chịu đựng, mỗi lần kiếm vung lên đều đánh văng dây mềm.

Nàng càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, vết thương trên người càng nhiều, máu chảy càng nhiều, kiếm trong tay càng nhanh.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, bên tai là tiếng la hét thất thanh của Hoa lão gia tử và nhóm thị vệ sơn trang Thu Phong.

Nhưng nàng không nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Nàng chỉ mới cấp hai.

Những ông lão kia đã đạt tới cấp bốn đỉnh phong.

Thế nhưng cả ba người đều bị thương nặng, hơn nữa nội lực hao tổn rất lớn, động tác tay càng lúc càng chậm, tự bảo vệ mình còn khó, sớm đã không còn sức lực bảo vệ Cố Thanh Hy.

Mấy lần ba người suýt bị dây mềm cắt trúng, chính Cố Thanh Hy vung kiếm đánh văng nó và cứu họ khỏi tình thế dầu sôi lửa bỏng.

Vừa rồi là ba ông lão bảo vệ Cố Thanh Hy.

Bây giờ cục diện đã đảo ngược.

Một thiếu nữ trẻ trung như Cố Thanh Hy, toàn thân đẫm máu, nhuyễn kiếm trong tay vung lên thành thạo như nước chảy mây trôi. Nàng xuyên thẳng qua trong trận Nhu Tràng, dùng cả cơ thể mình thề phải bảo vệ ba ông lão.

Tất cả mọi người của sơn trang Thu Phong đều xúc động.

Ba ông lão cũng xúc động.

Mắt họ đỏ lên, hét lớn: “Chúng ta sắp không chịu nổi nữa, cô đừng lo cho ta, hãy tự bảo vệ mình trước đi!”

Cố Thanh Hy cắn chặt răng, mặc cho tia sáng từ dây mềm cắt vào người mình, mặc cho máu nhỏ giọt xuống, chỉ kiên định đáp: “Trận pháp là do ta khởi động, ta có trách nhiệm bảo vệ các ông”.

“Cô là vương phi, chúng ta chỉ là thuộc hạ, bảo vệ cô là trách nhiệm của chúng ta, cô hoàn toàn không cần phải lo cho chúng ta!”

“Đúng vậy, trong bụng cô còn có con của vương gia. Nếu cô xảy ra chuyện gì, dù chúng ta có xuống suối vàng cũng không còn mặt mũi gặp vương gia”.

“Nói nhảm nhiều như thế làm gì, hướng Đông Bắc của trận pháp khá yếu, các ông chạy qua hướng Đông Bắc hết đi”.

Lúc nói, nàng đánh bay toàn bộ dây mềm để tạo thành một khu vực an toàn cho họ, còn một mình nàng thì ngăn cản tất cả những sợi dây mềm chằng chịt đang đánh tới.

Sở dĩ nó được gọi là dây mềm bởi vì nó không nổi bật, giống như dây đàn nhưng độ mềm và dẻo vô cùng cao, ngay cả kiếm sắt đen cũng chưa chắc có thể chém đứt nó.
Chương 398: Không dám tưởng tượng

Huống hồ dây mềm còn đan xen chằng chịt trong sát trận tuyệt thế thượng cổ trận Nhu Tràng, uy lực còn lớn hơn gấp một nghìn lần.

“Phụt...”

Cố Thanh Hy lại bị tia sáng cứa vào lưng, ngay cả xương cũng lộ ra ngoài.

May mà nàng không bị dây mềm cắt trúng, nếu không cơ thể nàng đã bị cắt thành hai nửa.

Có nàng bảo vệ, ba ông lão tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn thấy nàng bị thương đầy mình, máu me đầm đìa, trái tim họ như muốn tan nát, vội vàng tiếp tục ngăn cản dây mềm.

Họ nghẹn ngào bảo: “Vương phi, cầu xin cô, cô đừng lo cho chúng ta nữa, chúng ta đều đã lớn tuổi, sống quá đủ rồi”.

“Cầu xin cô, đừng quan tâm chúng ta, có ai không... Các ngươi mau tìm cách phá trận đi chứ!”

Các ông lão trong trận gào khóc.

“Sao các ngươi lại nói nhảm nhiều thế nhỉ, còn sức thì lo mà giữ lại để phá trận đi kìa!”

Cố Thanh Hy đau sắp chết luôn rồi.

Nàng chỉ đang cố gắng chống đỡ bằng một hơi.

Kể cả trước đây, nàng cũng rất ít khi bị thương nặng như vậy.

Vết thương này như có hàng nghìn lưỡi dao chém vào người nàng.

Điều thảm hại hơn cả lăng trì đó là những tia sáng này cắt sâu tận xương, nàng cảm thấy như xương của mình đều bị cắt đứt.

Chết tiệt.

Rốt cuộc mắt trận nằm ở đâu, tại sao nàng tìm mãi không thấy?

Dạ Mặc Uyên bố trí trận pháp bá đạo như vậy ở đây để làm gì?

Cho dù là cao thủ cấp bảy, trận pháp này cũng có khả năng giết chết họ.

Hoa lão gia tử ở ngoài trận hoàn toàn không màng hình tượng của mình, ông ấy vừa phá trận, vừa gào khóc: “Cháu gái, lão nhị, lão tam, lão tứ, mọi người nhất định phải cố gắng, ta sẽ tìm cách cứu mọi người ngay. Mắt trận đâu rồi, rốt cuộc mắt trận đang ở đâu, tại sao ta tìm nãy giờ vẫn không tìm được mắt trận, á... Các ngươi mau giúp ta tìm mắt trận ở đâu đi chứ!”

“Phụt...”

Lại một ông lão kiệt sức bị dây mềm làm bị thương, cánh tay ông ấy bị cắt đứt lìa, nếu không nhờ Cố Thanh Hy giúp đỡ kịp thời, có lẽ họ đã mất mạng.

Họ là cấp bốn đỉnh phong mà còn không chịu nổi.

Còn Cố Thanh Hy chỉ mới cấp hai mà lại có thể chống đỡ lâu như vậy, còn bảo vệ họ, họ không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Cố Thanh Hy lảo đảo, nàng cũng đã sắp không chịu nổi nữa.

Nàng không sợ đau.

Không sợ chết.

Nhưng nàng sợ khi mình chết rồi, hàng nghìn hàng vạn con dân Ngọc tộc nên làm gì?

Huyết chú vẫn chưa được giải.

Thần Phi đại ca còn đang đợi nàng đem Long Châu về cứu mạng.

“Cháu gái, cẩn thận...”

Bên tai là tiếng la hét như tan nát cõi lòng của Hoa lão gia tử.

Cố Thanh Hy biết nàng đã bị dây mềm bao vây. Nếu như cứu ba ông lão, nàng nhất định sẽ chết.

Nếu tự cứu mình, họ chắc chắn sẽ chết.

Bởi vì nàng thật sự đã kiệt sức.

Vào thời khắc tử vong sắp ập tới, nàng vẫn chọn cứu ba ông lão.

Khi thấy dây mềm bắn tới từ phía đối diện, Cố Thanh Hy cười tang thương, một giọt nước mắt lăn xuống.

Cuối cùng vẫn...

Phải phụ lòng Ngọc tộc...

“Shh...”

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi.

Một số người không dám nhìn cảnh tượng bi thảm kia.

Một số người sợ hãi la toáng lên.

Một số người thì gào khóc gì đó.

Tất cả mọi người đều biết Cố Thanh Hy đã xong rồi.

Nàng sẽ bỏ mạng tại đây vào độ tuổi như hoa.

Nào ngờ Tiểu Cửu Nhi không biết từ đâu lao tới, chín cái đầu khổng lồ liều mạng đập vào trận Nhu Tràng, nhưng... chỉ khiến trận pháp rung lên vài lần, trận pháp vẫn không mở, ngược lại nó bị bắn ngược ra xa.

Linh thú có linh, một lần không thành công, nó lại tiếp tục đâm đầu tới.

May mà nhờ nó va chạm, những sợi dây mềm mới chậm lại, kéo dài thời gian cho Cố Thanh Hy.

Ở trước mặt hung trận thượng cổ, dù cho Tiểu Cửu Nhi cố hết sức ứng phó cũng không thay đổi được kết quả.

Những sợi dây mềm như có mắt, tất cả chúng đồng loạt đánh úp về phía Cố Thanh Hy như muốn cắt nàng thành thịt vụn.

“Không...”

Hoa lão gia tử rất muốn tự tử luôn cho rồi.

Ông vất vả lắm mới nhận một người cháu gái, chẳng lẽ nàng lại phải bỏ ông mà đi ư?

Lẽ nào ông là một kẻ xui xẻo?

Vào thời khắc sinh tử của Cố Thanh Hy bỗng nhiên có hai luồng chưởng lực đánh tới, theo sau đó là hai tiếng hét thật lớn.

“A Hy...”

“Tiểu tỷ tỷ...”

Chủ nhân của hai giọng nói này có khí thế vương giả vừa bá đạo vừa uy nghiêm, chỉ nghe giọng thôi đã khiến người ta không chịu được muốn quỳ rạp xuống.

Nhưng trong giọng họ lại có hoảng hốt, có căng thẳng, có lo lắng, có sợ hãi, rất khó để tưởng tượng nhân vật như vậy cũng có lúc sợ hãi.

“Ầm ầm...”

Khoé mắt Dạ Mặc Uyên và ma chủ như muốn nứt ra, cả hai dốc toàn lực tung một chưởng.

Họ không bao giờ dám tưởng tượng nữ nhân mà họ yêu thương nhất giờ đây lại bị thương đầy mình, máu chảy đầm đìa, thoi thóp ngã khuỵu trước mặt họ.

Máu trên người nàng sắp nhuộm đỏ cả mặt đất, ngay cả mái tóc đen kia cũng không biết bị mồ hôi hay máu thấm ướt, đọng thành giọt nhỏ xuống tí tách.

Hai chưởng này vô cùng bá đạo, mặt đất cũng bị nứt toạc, cả sơn trang Thu Phong lung lay chực đổ như vừa bị động đất.

Nhưng trận pháp... vẫn không phá vỡ.

Chỉ miễn cưỡng tạo thành một vết nứt, không đợi họ xông vào, vết nứt đã khép lại.

May mắn duy nhất là vì họ đột nhiên ra tay khiến Cố Thanh Hy bị văng ra, vừa khéo tránh đi những sợi dây mềm tử vong.

Cố Thanh Hy hộc máu, cắn răng đánh bay những sợi dây mềm lao tới, liều mạng chống trả.

“Trận pháp này mạnh quá. Dạ Mặc Uyên, lòng dạ ngươi thật độc ác, không ngờ ngươi lại dùng trận pháp tàn nhẫn như vậy để đối phó tiểu tỷ tỷ”.
Chương 399: Hợp lực cứu người

Hai mắt Dạ Mặc Uyên đỏ rực, hoàn toàn phớt lờ vết thương trên người mà ngưng kết toàn bộ nội lưc, cố gắng phá mở trận Nhu Tràng để đi vào đem nàng đẩy ra.

Ở đây hắn quả thực đã bố trí một trận pháp.

Nhưng trận pháp đó không ghê gớm như vậy.

E rằng sát trận thượng cổ này là do người xưa lưu lại, chỉ là trước đó trong quá trình thiết lập trận pháp bọn họ may mắn không kích hoạt nó, nếu không bị vây hãm trong đó lúc này chính là hắn rồi.

Nhưng hắn thà rằng người bị vây khốn là bản thân.

Dạ Mặc Uyên điềm tĩnh nói: “Trận pháp này quá mạnh, chỉ dựa vào một người trong số chúng ta sợ rằng không có cách nào xé mở, nếu ngươi muốn cứu nàng ấy, vậy hai người phải cùng nhau dồn toàn lực công kích vào một điểm”.

Ma chủ trước nay vẫn luôn coi thường cách làm của Dạ Mặc Uyên, cũng khinh thường Dạ Mặc Uyên.

Nhưng dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể buông bỏ những ân oán trong quá khứ, cùng Dạ Mặc Uyên dốc sức mở ra một khe hở.

Hai luồng nội lực mạnh mẽ mà bá đạo được truyền vào cùng một lúc, cho dù là sát trận thượng cổ cũng bị xé mở một lỗ hổng.

Nhưng điều lúng túng là nếu bất kỳ ai trong số họ muốn lao vào trận pháp giải cứu Cố Thanh Hy thì chỗ rách không dễ dàng gì mới mở được ra kia lại lập tức khép lại.

Trong lúc khó khăn, cũng không biết Tiểu Cửu Nhi lấy dũng khí ở đâu ra, kêu chi chi vài tiếng, thân thể nó bỗng nhiên bành trướng, càng ngày càng lớn, cuối cùng vận hết sức bú sữa trợ giúp xé ra khe hở.

Ma chủ thấy vậy đang định tiến vào trận pháp lại bị Dạ Mặc Uyên cướp trước một bước.

“Vô sỉ”.

Ma chủ mắng một tiếng, động tác trên tay lại không dám ngừng, ngược lại còn không ngừng rót vào nội lực, lo sợ trận pháp bất ngờ đóng lại.

Sau khi đặt chân vào trận pháp, Dạ Mặc Uyên như hóa thành một vị sát thần, một tay hắn nắm tiêu, tay kia đánh vỡ những sợi dây mềm quấn quanh người Cố Thanh Hy, hắn giống như bước vào chốn không người.

Cây tiêu ngọc trắng va chạm với dây mềm phát ra từng trận ầm ầm.

“A Hy, nàng sao rồi”.

Dạ Mặc Uyên phòng thủ trước người Cố Thanh Hy cùng ba ông già, lấy sức một người đối chọi lại hàng trăm nghìn dây mềm.

“Vút vút vút…”

Dây mềm không ngừng biến hóa, thời gian chậm chạp trôi qua, chúng càng tụ lại càng nhiều, sức mạnh cũng trên đà lớn mạnh.

Nếu chỉ có một mình, sát trận thượng cổ tạm thời không thể gây thương tổn tới hắn, thế nhưng hắn còn phải bảo vệ Cố Thanh Hy cùng ba ông lão đang chỉ còn hơi tàn phía sau, cộng thêm sự phát tác của hàn độc còn chưa được ổn định, lại bị Ma chủ đánh bị thương nặng, nhất thời cũng bị giày vò có chút chật vật.

Ma chủ bất mãn nói: "Dạ Mặc Uyên, nếu ngươi không làm được thì ra ngoài duy trì thận pháp để ta tiến vào cứu người”.

‘Leng keng’ một tiếng, tiêu ngọc trắng một phân thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu, dường như mọc thêm mắt mà uốn lượn xung quanh họ, lốp bốp ngăn cản sự tàn sát của chùm dây mềm và trận pháp.

Dạ Mặc Uyên đỡ Cố Thanh Hy lên, bàn tay không nhịn được run rẩy: “A Hy…. A Hy".

Cố Thanh Hy đau đớn cau chặt mày: “Ồn ào cái gì, ta không bị điếc”.

Nàng chỉ là quá đau mà thôi.

Ba ông lão bị thương nặng bên trong cũng nói với theo: “Vương gia, vì che chở cho chúng ta nên vương phi bị thương quá nặng, là do chúng ta bất tài liên lụy tới nàng ấy”.

Dạ Mặc Uyên cõng Cố Thanh Hy trên lưng, lòng bàn tay vừa trở ngang đã tóm chặt một cây tiêu ngọc trắng rồi rảo bước vào trung tâm trận pháp, vừa mở đường dẫn họ ra ngoài.

“Vút vút vút…”

Trận pháp lại biến đổi.

Bỗng nhiên từ trên mái vòm xuất hiện những chiếc lưới khổng lồ giăng xuống giữa đường, dây mềm cũng biến hóa thành hình lưới, vây chặt họ từ mọi hướng.

Dạ Mặc Uyên nghiêm mặt, nâng tay tóm lấy dây mềm.

Hắn rõ ràng biết phía trước ngập tràn nguy hiểm nhưng vẫn bất chấp tất cả mà cõng theo Cố Thanh Hy can trường xông ra ngoài.

Trong trận pháp quá nguy hiểm, không chỉ có dây mềm đan xen chằng chịt, mà trên mái vòm còn có một tấm lưới lớn có thể khiến người vừa chạm vào sẽ tử vong ngay tại chỗ, còn có sương độc không biết từ nơi nào phun trào ra.

Khí độc quá mạnh, Cố Thanh Hy không sợ độc, thân thể Dạ Mặc Uyên từ nhỏ đã nhiễm độc cũng không sợ, nhưng sức đề kháng của ba ông lão lại không bền bỉ như vậy.

Từng người một ngã gục xuống.

Dạ Mặc Uyên híp lại hai mắt, hắn từ bỏ cơ hội chạy thoát ra ngoài, ngược lại vỗ một chưởng hất tung ba ông lão đó ra ngoài.

Ngay khi ba người họ vừa ra ngoài, trận pháp lại một lần nữa thay đổi, mặt đất vốn dĩ yên lành vậy mà trồi lên dày đặc những bàn tay trơ xương trắng, chúng túm chặt lấy đùi Dạ Mặc Uyên, dù hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát nổi.

Ngoài bàn tay xương khô, trên bốn bức tường của trận pháp còn xuất hiện những chiếc bánh răng sắc nhọn nhanh chóng lăn tới.

Bánh răng càng lúc càng ép sát theo hình vuông, muốn né tránh chỉ có cách duy nhất là trèo lên trên, nhưng hai chân bị giữ chặt, còn có dây mềm hỗn loạn cùng lưới to u ám đan xen, Dạ Mặc Uyên nhất thời chân tay lúng túng.

“Ầm…”

Để bảo vệ Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên bị huyền quang làm thương tổn, bộ quần áo màu tím ngay lập tức nở rộ từng đóa hoa sen máu.

Người bên ngoài theo dõi lo lắng tới mồ hôi ròng ròng, lo sợ bọn họ xảy ra bất trắc.

Ngay cả Ma chủ cũng không nhịn được đổ một thân mồ hôi lạnh.

“Dạ Mặc Uyên, không có năng lực thì đừng tranh giành tiến vào, nhìn lại dáng vẻ yếu đuối của ngươi lúc này xem”.

Ma chủ do dự không biết có nên xông vào hay không.

Một khi tiến vào, trận pháp liền khép lại, bọn họ muốn phá mở từ trong khó như lên trời, không ai ở đây có đủ năng lực tách mở một vết nứt trên trận pháp nữa.

Tiểu Cửu Nhi bên cạnh nhe nanh trợn mắt, mặt nhỏ đầy thống khổ.

Chủ nhân…

Người mau ra ngoài.

Nếu còn chậm trễ, nó không chống đỡ nổi nữa rồi…

“Hự …”
Chương 400: Sao lại lừa hắn?

Dạ Mặc Uyên nuốt xuống tiếng rên như bị bóp nghẹt vào trong bụng, ngay cả khi đối mặt với hiểm nguy sinh tử, hay phải hi sinh bản thân, hắn vẫn cố gắng hết sức che chắn cho Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy đang nằm trên lưng cũng lộ vẻ cảm động.

“Vứt bỏ ta rồi tự mình rời khỏi đi”.

“Nàng là thê tử của bản vương, bản vương không thể bỏ rơi thê tử và đứa bé của mình để riêng lẻ chạy thoát thân được”.

Cố Thanh Hy nỗ lực nâng lên mí mắt nặng trĩu, gian nan nói: “Đồ ngốc, ta vẫn luôn lợi dụng chàng, chàng không nhìn ra sao?”

Dạ Mặc Uyên nở nụ cười đắng chát.

Hắn đúng là rất ngốc, rõ ràng biết nàng chẳng có vài phần tình cảm chân thật với mình mà nhiều hơn là lợi dụng nhưng vẫn chịu đựng và cảm thấy nó ngọt ngào như đường mật.

Một luồng ánh sáng khác lại công kích tới trên người nàng nhưng một lần nữa bị Dạ Mặc Uyên dùng thân thể máu thịt của mình ngăn cản.

Đôi mắt Cố Thanh Hy co rút thống khổ, nàng vùng vẫy muốn xuống nhưng Dạ Mặc Uyên ôm rất chặt, dù nàng vật lộn thế nào cũng không thoát khỏi trói buộc của hắn.

Cố Thanh Hy gào thét: “Tên ngốc nhà ngươi, trong bụng ta căn bản không có đứa trẻ nào cả, ta chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi”.

Ầm…

Dạ Mặc Uyên suýt chút bị trúng sét đánh, sắc mặt vốn đã tái xám của hắn nay càng thêm tái nhợt.

“Nàng… nàng vừa nói cái gì”.

Vì một giây lơ đễnh, không biết trên người đã bị chém bao nhiêu nhát đao.

Nếu không phải Ma chủ kịp thời ra tay hiến tế ra hoa ăn thịt người, e rằng hắn đã bị dây mềm cắt thành hai nửa từ lâu.

“Ta nói là ta không mang thai đứa con của Dạ Mặc Uyên ngươi, ta chỉ là đang lợi dụng ngươi mà thôi, từ đầu tới cuối ta chưa từng yêu ngươi, ngươi còn không mau thả ta xuống”.



Hiện trường đều là tiếng hít khí lạnh.

Vương phi không mang thai đứa con của chủ tử…

Điều này là thật hay giả?

Ma chủ cũng choáng váng một hồi.

Không mang thai?

Vậy hắn không cần phải nuôi con cho người khác nữa sao?

Thanh Phong Giáng Tuyết quả thực không dám tin vào đôi tai của mình.

Vương phi thật lớn mật, vậy mà loại chuyện như vậy cũng có can đảm nói dối.

Nhịp tim của Dạ Mặc Uyên đập càng lúc càng nhanh, như thể nó sẽ vỡ tan bất cứ lúc này.

Cả người hắn nhẹ bẫng trống rỗng, trong đầu mãi vang vọng câu nói kia Cố Thanh Hy.

“Ta nói là ta không mang thai đứa con của Dạ Mặc Uyên ngươi, ta chỉ là đang lợi dụng ngươi mà thôi, từ đầu tới cuối ta chưa từng yêu ngươi, ngươi còn không mau thả ta xuống”.

Nàng ấy không quan tâm tới hắn…

Nàng không mang thai đứa con của hắn…

Tại sao…

Tại sao lại lừa hắn?

Tại sao đại phu bắt mạch đều nói rằng trong bụng nàng đang mang máu mủ của hắn…

Cao thủ giao tranh không có chỗ tồn tại cho sơ hở, huống hồ hắn còn bị vây hãm trong sát trận thượng cổ bá đạo và hung hiểm như vậy, thứ phải đối diện há phải là cao thủ bình thường có thể so sánh được.

Dạ Mặc Uyên liên tiếp bị giáng đòn nặng nề.

Cũng không biết hắn bị trận pháp đánh bị thương hay là bị Cố Thanh Hy đả kích dẫn tới toàn thân phát lạnh, không kìm được nôn ra một ngụm máu đen.

“Vương gia…”

“Chủ tử…”

Cố Thanh Hy tiếp tục rống: “Dạ Mặc Uyên, ngươi đang ngây ngẩn cái gì vậy, muốn ngẩn người thì đợi khi ngươi thoát ra ngoài lại làm, ngươi mau thả ta xuống”.

Nàng lại vùng vẫy thêm một hồi, nhưng lực hút trên lưng Dạ Mặc Uyên càng lúc càng chặt, giống như một khi hắn buông tay sẽ hoàn toàn đánh mất nàng vậy.

Cố Thanh Hy bất lực từ bỏ, nàng lấy ra ám khí trong nhẫn không gian của bản thân, bất luận thân thể có đau đớn thế nào vẫn gắng gượng bắn về phía từng lớp xương tay khô dưới đất kia.

Bàn tay xương khô không sợ ám khí, chúng không chút sứt mẻ càng lúc càng ghì chặt lấy chân của Dạ Mặc Uyên.

Cố Thanh Hy dứt khoát lấy ra độc dược ném vào chúng.

Chúng vẫn không có chút cảm giác nào, bao gồm cả việc nàng dùng kiếm mềm chặt xuống cũng không hề có hiệu quả.

Trời, thật là kỳ quái.

Những thứ trong trận pháp này rốt cuộc là cái quái gì vậy?

Mắt thấy bánh răng sắc bén càng lúc càng tiến tới gần, lưới cũng phủ xuống, tình thế sớm đã không cho họ có thời gian cân nhắc thêm, chỉ có thể phá trận càng sớm càng tốt.

Tiểu Cửu Nhi rít lên chi chi.

Nó không thể giữ được lâu hơn nữa, thân rắn của nó sắp đứt đoạn rồi…

“Tách…”

Trên trán Dạ Mặc Uyên chảy xuống một giọt mồ hôi.

Trận pháp quá bá đạo, e rằng cả hai người muốn rời khỏi là chuyện không có khả năng.

Đôi mắt lạnh lùng của hắn chợt lóe, trong lòng hạ quyết tâm.

Hắn vận dụng sức lực toàn thân bắn thẳng tiêu ngọc vào trận bánh răng chính diện, phá vỡ một bên của trận bánh răng, sau đó lật người hất ra Cố Thanh Hy đang nằm trên lưng.

Cùng lúc đó hắn cũng từ bỏ việc chống chọi với nguy hiểm quanh thân, chỉ dốc cạn nội lực đẩy lùi dây mềm và huyền quang xung quanh Cố Thanh Hy, bảo vệ nàng rời đi.

Khoảnh khắc một mặt của trận bánh răng bị phá tan, Cố Thanh Hy liền đoán được suy nghĩ của hắn.

Nàng kinh hoảng hét lên: “Không..."

Vào lúc này nàng thực sự bị cảm động tới.

Cũng sợ hãi.

Dạ Mặc Uyên biết rõ nàng lừa gạt hắn hết lần này tới lần khác, cũng biết ngay cả chuyện mang thai giả nàng cũng dám làm nhưng dưới tình huống cam go vẫn tình nguyện dùng tính mạng bản thân để đổi lấy cơ hội sống cho nàng.

Sao nàng có thể gánh vác nổi đây…

Trong đôi mắt mịt mù nước mắt, nàng còn có thể nhìn thấy nụ cười thê lương của Dạ Mặc Uyên.

Nụ cười ấy khiến người ta quá chua xót, có thất vọng, có quyến luyến, còn có cả không nỡ và phẫn nộ đủ loại tâm tình hòa quyện vào nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK