Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 280: Khó đối phó

Cố Thanh Hy đột nhiên lùi lại mấy bước, ôm chặt ngực của mình: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi thực sự muốn lục soát người của ta ư”.

“Người chết thì không nhiều lời như vậy”.

Ôn Thiếu Nghi nhàm chán xoay cây sáo ngọc bích, trong nụ cười thú vị có ý cảnh cáo.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Cố Thanh Y lăn qua đảo lại, nghĩ ra rất nhiều cách thoát thân, nhưng mỗi một cách đều bị nàng phủ nhận.

Khoảng cách thực lực quá lớn, nàng không chạy thoát nổi.

Chỉ cần nàng có ý nghĩ bỏ chạy, Ôn Thiếu Nghi động ngón tay cũng có thể giết chết nàng.

“Ta đưa chuông Phá Hồn cho Dạ Mặc Uyên rồi, nếu ngươi muốn chuông Phá Hồn, trừ phi đích thân tìm Dạ Mặc Uyên, ta đã từng xem bản đồ trên chuông Phá Hồn, ta có thể đưa người vào trong núi Hồ Lô tìm Long Châu”.

Đôi mắt ôn hòa của Ôn Thiếu Nghi nheo lại.

Cố Thanh Hy cướp lời nói: “Lần này ta không lừa ngươi, thứ quan trọng như chuông Phá Hồn, làm sao ta có thể mang theo bên người. Nếu ngươi vẫn không tin, thì ngươi giết ta đi, dù sao ta cũng không thoát khỏi năm ngón tay của ngươi, lỡ như ngươi biến thái giống như Lan kỳ chủ, vậy không bằng ta chết sớm, siêu sinh sớm”.

“…”

Ôn Thiếu Nghi trầm mặc, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Cố Thanh Hy, như muốn nhìn thấu toàn bộ con người nàng.

Cố Thanh Hy mặc kệ cho hắn ta nhìn, bề ngoài nàng tỏ ra nhẹ nhàng ung dung, nhưng trong lòng nổi da gà.

Từ đầu đến cuối, Ôn Thiếu Nghi đều chưa làm chuyện gì quá đáng với nàng, nhưng không biết tại sao, tiếp xúc với đôi mắt đó của hắn ta, nàng cảm thấy mình không có chỗ để trốn, không giấu nổi hắn ta điều gì.

Đôi mắt đó quá sắc bén.

“Vậy bây giờ ngươi đưa ta đến lối vào núi Hồ Lô đi”, cuối cùng Ôn Thiếu Nghi lên tiếng.

Cố Thanh Hy thăm dò hỏi: “Chỉ một mình người à? Ngươi không gọi thêm mấy người à?”

Nàng nhớ trên bản đồ của chuông Phá Hồn đánh dấu rất nhiều mũi tên màu đỏ, không biết những mũi tên màu đỏ đó đại diện cho cái gì, nhưng nàng ngầm cảm thấy những chỗ đó chắc hẳn là nơi vô cùng nguy hiểm.

Nếu có thể dẫn dụ người của ma tộc, Thiên Phần tộc, thậm chí Đan Hồi cốc đến, có lẽ có thể diệt gọn một mẻ.

“Chỉ một mình ta”.

“Thiếu tộc chủ, ta nói này, núi Hồ Lô này nguy hiểm trùng trùng, mặc dù ngươi có võ công cao cường, nhưng khó đảm bảo bên trong không có trận pháp tuyệt thế, hoặc là hung thú thượng cổ, thậm chí là cơ quan ám khí, ngươi đưa thêm mấy người, gặp nguy hiểm thì cũng có người giúp ngươi chia sẻ gánh nặng, đúng không? Thậm chí, còn có thể thăm dò đường giúp ngươi, xuất phát từ suy nghĩ an toàn, ta đề nghị ngươi đưa thêm mấy người, đương nhiên, ta cũng không sợ ngươi cười, ta tham sống sợ chết, ngươi đưa thêm vài người, ta càng có cơ hội giữ cái mạng nhỏ của ta”.

“Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi đang có ý đồ gì?”

“Sao có thể chứ, ta chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt thôi, có thể có ý đồ gì, nếu ta có ý đồ, còn có thể rơi vào tay ngươi à?”

“Vậy sao, mấy ngày ngắn ngủi, không chỉ mở ra võ mạch, còn tiến vào võ mạch tầng bốn, đây không phải là điều người bình thường có thể làm được, nói là thiên tài cũng không quá”.

“…”

Nàng tăng cấp đến cấp bốn dễ dàng lắm sao?

Nàng đã uống bao nhiêu là đan dược và Tuyết Tinh Hạch, suýt nữa cái mạng nhỏ của mình cũng phải điền vào đó rồi, có được không?

Người của Thiên Phần tộc mang theo baidu xuyên không hả?

Tại sao cái gì cũng biết?

“Thế nếu chẳng may gặp nguy hiểm trong đó thì phải làm thế nào? Ngươi chắc chắn không tìm thêm mấy trợ thủ chứ?”

“Biển máu rất yên tĩnh, nếu ngươi nói thêm một câu, ta không ngại cho ngươi làm bạn với nó mãi mãi đâu”.

Người đàn ông này.

Cứng cổ lạnh lùng, không hề vừa lạnh lùng vừa ấm áp ngọt ngào chút nào.

“Được, nếu ngươi không sợ, thì ta còn gì để lo lắng nữa, đi bên này”.

Cố Thanh Hy đi trước dẫn đường.

Nàng và Ôn Thiếu Nghi, người đi trước, người đi sau, dường như chỉ cách mấy bước, mùi hương hoa sen thoang thoảng ập vào mũi, khiến tâm trạng con người dễ chịu sảng khoái, nàng hít hà, sát gần Ôn Thiếu Nghi: “Thơm quá”.

Ôn Thiếu Nghi lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với nàng.

Cố Thanh Hy lại cứ tiến lên mấy bước: “Sao trên người đàn ông lại có mùi thơm như vậy, ngươi bôi nước hoa gì à? Ý, ngươi không đỏ mặt chứ, soái ca, thân hình ngươi thật bốc lửa, không biết có còn nguyên vẹn không?”

Ôn Thiếu Nghi cau mày.

Cố Thanh Hy càng nói càng thô thiển trắng trợn, đây đâu phải là lời của cô gái đoan trang nghiêm túc nói ra.

Mùi hương con gái thoang thoảng vờn quanh đầu mũi hắn ta, ngẩng đầu nhìn, lại thấy Cố Thanh Hy chớp mắt với hắn ta, cười yêu mị, hắn liền hoảng hồn, trong lòng dao động.

Hắn ta nhanh chóng tỉnh táo lại, vung tay áo, mùi hương tỏa đi, hắn ta lạnh giọng nói: “Dạ Vương Phi, ngươi có biết thông thường người tự cho mình thông minh sẽ có kết cục thế nào không?”

Cố Thanh Hy thu hồi ánh mắt.

Người đàn ông này, sức kiềm chế còn mạnh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Ngay cả thuốc mê hồn của nàng chế tạo cũng vô dụng.

“Ta biết sai rồi, thiếu tộc chủ tha thứ cho tiểu nữ lần này được không”.

Cố Thanh Hy cười ngây thơ vô hại, giơ tay, vù một cái hàng chục cây ngân châm trong tay bắn về phía Ôn Thiếu Nghi với tốc độ nhanh như điện giật.

Ôn Thiếu Nghi cười lạnh lùng một tiếng, chỉ nhẹ nhàng giơ tay, hàng chục ám cây ám khí tang tang tang rơi xuống đất.

Ngay cả phi tiêu của Cố Thanh Hy bắn ra phía sau cũng lơ lửng trên không trung, sau đó nhanh chóng cong lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng tang một tiếng rơi xuống đất.

“Còn có thủ đoạn gì thì sử dụng luôn đi”.

Sắc mặt Cố Thanh Hy khẽ biến đổi, sau đó nở nụ cười rạng rỡ.
Chương 281: Vượt qua biển máu?

“Bày trò trước mặt ngươi há chẳng phải tự chuốc khổ hay sao? Tuy nhiên, chỗ ta có một món bảo bối muốn tặng cho ngươi đấy!”

Dứt lời, Cố Thanh Hy giơ tay lên, mấy chục khối cầu nhỏ đột nhiên nổ tung, khối cầu nổ làm bột ớt văng tứ tán, khiến những người xung quanh bị sặc, nước mắt chảy ròng ròng, trên đỉnh núi còn có sương mù giăng kín.

Cố Thanh Hy bỏ chạy, nhưng còn chưa được vài bước thì cổ chân đã bị bắt lại.

Nàng trở tay đánh xuống, nhưng hai tay cũng bị đối phương khống chế.

“Rầm rầm rầm…”

Nhiều lần đối chọi, cuối cùng, Cố Thanh Hy luôn là người bị kiềm chế.

Kéo nhẹ một cái!

Cổ chân Cố Thanh Hy bị lôi về sau, thân thể nàng loạng choạng ngã sấp xuống.

Đau… đau chết nàng rồi!

“Thiếu tộc chủ, ngươi không biết thương hương tiếc ngọc là gì à?”, nàng vỗ vỗ bụi đất trên người, bỗng cảm thấy bộ quần áo này thật chướng mắt, bèn cởi nó ra, để lộ bộ đồ màu vàng nhạt bên trong.

Ôn Thiếu Nghi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hắn ta lạnh lùng và có hơi mất kiên nhẫn.

“Đi thôi, nếu ngươi không đi, coi chừng Long Châu bị đoạt mất đấy!”

Cố Thanh Hy tiếp tục đi lên trước dẫn đường.

Ôn Thiếu Nghi nối gót theo sau, có điều, hắn ta vẫn luôn cẩn thận quan sát xung quanh, hiển nhiên là rất đề phòng Cố Thanh Hy.

Đi vòng qua con đường đá bằng phẳng, Cố Thanh Hy dẫn hắn ta chui qua hết cái hang này đến cái hang khác, cuối cùng, bọn họ bước vào một vùng đất cỏ cây tươi tốt.

“Kỳ quái, sao nhiệt độ ở đây lại cao như vậy? Cây cối sao lại sinh trưởng tốt như thế?”

“Nơi này có kết giới, cây cối trong kết giới sẽ không chịu sự ảnh hưởng của biển máu”.

Kết giới?

Nàng tiến vào kết giới bằng cách nào?

Hình như trên bản đồ không hề đánh dấu nơi này là kết giới?

“Phía trước hết đường rồi”, Ôn Thiếu Nghi nói.

Cố Thanh Hy ngước mắt nhìn, nơi bọn họ đang đứng là vị trí cổ chai của một vùng đất hình hồ lô, còn chưa chính thức đi đến miệng hồ lô.

Theo như bản đồ, vượt qua một con sông nữa sẽ đến nơi.

“Đi như thế nào?”

“Trên bản đồ biểu thị hình như… đi theo hướng này?”

Cố Thanh Hy chỉ biển máu bên cạnh.

Ở nơi bọn họ đang đứng, xung quanh chỉ có ba con đường.

Một là biển máu cuồn cuộn.

Một là vách núi cao vạn trượng.

Cái còn lại chính là con đường mà bọn họ vừa mới đi đến.

Ngoài ra, không còn con đường nào khác nữa.

Nơi mà Cố Thanh Hy chỉ là biển máu cuồn cuộn.

Nhiệt độ của biển máu độ khoảng mấy ngàn độ, hơn nữa còn vô cùng rộng lớn, so với Giang Hà không hề thua kém. Tính sơ thì có lẽ đây là biển máu lớn nhất núi Hồ Lô rồi.

Muốn vượt qua biển máu, đi đến bờ đối diện là chuyện còn khó hơn lên trời.

“Dạ vương phi, ngươi cảm thấy trò đùa này có vui không?”

“Má nó, ta nói dối, ngươi không tin, ta nói thật, ngươi cũng không tin. Trên bản đồ thực sự ghi rõ là phải vượt qua biển máu”.

Trời đất chứng giám, lúc này đây, nàng thật sự không lừa hắn ta.

Bản thân nàng cũng nghi ngờ có phải mình đã bị chuông Phá Hồn lừa rồi không.

Nàng nhìn ra được biển máu này ít nhất rộng vài trăm mét, nói đùa à, dù có Tuyết Tinh Hạch trong người thì cũng không cách nào chịu nổi biển máu khổng lồ như vậy, chớ nói chi là trực tiếp đi qua.

Mà dù có muốn bắc cầu trên biển máu thì trên đời này e là cũng không có cây cầu nào dài như vậy, dù có đi chăng nữa thì cũng sẽ bị nhiệt độ nơi đây trực tiếp hòa tan.

“Nếu ngươi không tin, ta vẽ ra toàn bộ bản đồ cho ngươi xem, trong đầu ta vẫn còn nhớ loáng thoáng đấy!”

Nói xong, Cố Thanh Hy bèn cầm lấy một nhánh cây khô héo, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất.

Nàng xóa hết dấu mũi tên, chỉ vẽ ra một phần nhỏ chứ không vẽ toàn bộ bản đồ tổng thể của núi Hồ Lô.

Ôn Thiếu Nghi chăm chú quan sát nàng vẽ bản đồ.

Có lẽ Cố Thanh Hy không biết, nhưng hắn ta có thể nhìn ra được, những nơi mà bọn họ đi qua không chỉ có kết giới mà còn có không ít trận pháp thượng cổ, bởi vì có bản đồ, bọn họ dựa vào đó nên mới an toàn qua được.

Bằng không e là sẽ tổn thất thảm trọng. Nhìn thấy ánh mắt bối rối và hoang mang của Cố Thanh Hy, Ôn Thiếu Nghi có thể xác định nàng không lừa hắn ta.

Sau nửa ngày quan sát bản đồ, Ôn Thiếu Nghi vẫn không hiểu vì sao trên bản đồ lại chỉ dẫn bọn họ đi xuyên qua biển máu cuồn cuộn.

Chẳng lẽ mấy ngàn năm trước, ở đây vốn không có biển máu?

“Đấy, ta không hề lừa ngươi. Lúc này, không phải ta không muốn đưa ngươi đi, mà ngay cả chính ta cũng không qua được. Nếu ngươi có thể dẫn ta vượt qua nơi này an toàn, ta sẽ nhớ ra phần bản đồ tiếp theo, sau đó lại dẫn ngươi đi”.

“Ngươi vẽ hết phần sau của bản đồ đi!”

“Nhiệt độ ở đây rất cao, làm đầu ta đau nhức vô cùng, giờ trong đầu ta trống rỗng, không còn nhớ gì nữa cả”.

“Ầm ầm…”

Ở một vị trí khác tại khu vực cổ chai bỗng vang lên từng hồi rung chuyển, kế đó, cả ngọn núi Hồ Lô Huyết cũng lắc lư theo.

“Rống…”

Không biết là loài dã thú nào đang gầm rú mà âm thanh vang vọng khắp cả ngọn núi.

“Á…”

“Phụt…”

Kế đó là tiếng kêu gào thảm thiết.

Cố Thanh Hy rùng mình.

“Tiếng gì vậy? Hình như ở đối diện chúng ta!”

“Là ma thú cấp sáu trung tầng. Sao ở đây lại có ma thú đẳng cấp cao như vậy chứ?”, Ôn Thiếu Nghi lẩm bẩm, trong lòng có hơi lo lắng.

Đừng nói mấy vị trưởng lão đang ở đối diện đấy nhé?

Nếu là vậy, chỉ sợ bọn họ không phải đối thủ của ma thú cấp sáu.

“Rống…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK