Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 264: Chiến thần bệnh nặng

Sao không nhìn xem hắn trúng kịch độc gì, trúng độc bao nhiêu năm rồi.

Nét mặt Dạ Mặc Uyên vô cùng nặng nề.

Cố Thanh Hy không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ có thể im lặng đợi hắn lựa chọn.

Điều nàng có thể làm chính là dốc hết khả năng chữa khỏi hai chân hắn, giữ mạng cho hắn, sau đó nghĩ cách giải độc.

“Có mấy phần cơ hội thành công?”

“Hai phần”.

Thanh Phong Giáng Tuyết bên ngoài giận xanh mặt.

Hai phần?

Xác suất thấp thế.

Cơ hội thành công chỉ có hai phần.

Nếu thất bại, chủ tử sẽ mất mạng.

Sao chủ tử có thể ngu ngốc đi tin tưởng nàng được, trước đó chủ tử đã chịu bao nhiêu thiệt thòi vì nàng rồi.

“Được, hai phần là đủ rồi, khi nào bắt đầu?”, ít nhất nhiều hơn trước đó một phần cơ hội.

Cái…

Cái gì…

Chủ tử đồng ý?

Giáng Tuyết đẩy cửa đi vào, quỳ một chân xuống: “Chủ tử, xin chủ tử suy nghĩ kỹ”.

Thanh Phong cũng quỳ xuống: “Xin chủ tử suy nghĩ lại”.

Vương phi xảo quyệt gian trá, ai biết lời nói của nàng có đáng tin không.

Lúc trước nàng cũng nói muốn giải độc cho chủ tử, không phải cuối cùng vẫn không giải quyết được gì hay sao.

“Lui xuống”.

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng nói.

Hắn bị thương nặng, còn bị Cố Thanh Hy lấy đi hơn một nửa nội lực, lúc này thân thể đã vô cùng yếu ớt.

Nếu hắn không thể đứng dậy, cho dù giữ lại nội lực cũng không phải đối thủ của Thiên Phần tộc.

Trong trận chiến lần trước, Thiên Phần tộc thấy hắn bị tàn phế hai chân, cho nên luôn tấn công vào nửa người dưới của hắn.

Nghĩ đến kẻ thù truyền kiếp là Thiên Phần tộc, Dạ Mặc Uyên càng quyết tộc muốn chữa khỏi hai chân và giải độc hơn.

Nhiều nhất bảy ngày…

Chỉ cần cố gắng qua bảy ngày là được.

“Khi nào thì bắt đầu?”

“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, nhưng trước khi bắt đầu có hai điều cần chú ý. Thứ nhất, phải tìm một nơi nóng hừng hực, ví dụ như suối nước nóng hoặc biển máu dung nham, nơi có biển máu là tốt nhất. Thứ hai, không cho phép bất cứ ai làm phiền, phải yên tĩnh tuyệt đối, chỉ cần bị làm phiền rất có thể sẽ khiến kinh mạch nghịch chuyển, tẩu hoả nhập ma mà chết”.

“Giáng Tuyết, lập tức sắp xếp đi đến thành Vô Song”.

Thanh Phong Giáng Tuyết còn muốn khuyên nhủ thêm, nhưng chủ tử nói chuyện với giọng điệu không được phép cãi lại, hoàn toàn không cho cơ hội thoả thuận.

Bọn họ chỉ có thể nhận lệnh rời đi.

Cố Thanh Hy ngạc nhiên.

Thành Vô Song?

Nàng cũng đang định đến thành Vô Song đây.

Nếu đúng như dự đoán, vị trí trong bản đồ trên chuông Phá hồn chính là ở thành Vô Song.

Như thế cũng tốt, vừa khéo nàng có thể đến thành Vô Song xem thử có thể tìm thấy Long Châu trong truyền thuyết không.

“Cho ta một ngày, ta phải sắp xếp một vài chuyện”.

Trên mặt Dạ Mặc Uyên loé lên ý lạnh, hắn nở một nụ cười quyến rũ và kiên định.

Cố Thanh Hy cảm thấy sởn tóc gáy.

Nụ cười này...

Hắn lại định hãm hại ai đây?

“Được, vừa khéo ta phải chuẩn bị thuốc, vậy một ngày sau chúng ta sẽ lên đường đi tới thành Vô Song”.

Suốt một ngày, Cố Thanh Hy vẫn luôn vùi mình trong phòng luyện đan không ra ngoài.

Ngày tiếp theo, Đế Đô truyền đến một tin tức.

Chiến thần đột nhiên bệnh nặng, Vương phi và chiến thần cùng đến sơn trang Thu Phong dưỡng bệnh, trong một khoảng thời gian sẽ không trở về phủ Dạ Vương.

Người ở Đế Đô bàn tán xôn xao.

Chiến thần vừa đại hôn đã đổ bệnh.

Chẳng lẽ Vương phi vừa cưới sát khí quá nặng, chẳng những không thể xung hỉ cho chiến thần, còn khiến hắn yếu hơn?

Lời bàn tán nhiều nhất chính là chiến thần tàn bạo máu lạnh dù có bệnh nặng thoi thóp vẫn còn cưng chiều Dạ Vương phi?

Cũng không biết Dạ Vương phi sử dụng thủ đoạn gì mới có thể giữ chặt trái tim của chiến thần như thế.

Trên một con đường núi nào đó ở thành Vô Song.

Một chiếc xe ngựa lộc cộc đi về phía trước.

Trên xe ngựa ngoài một lão bá lái xe thì chỉ có Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên, không còn ai khác nữa.

Cố Thanh Hy cười giễu cợt.

“Chiến thần bệnh nặng, đi tới sơn trang Thu Phong dưỡng bệnh, là do chiến thần vương phi khắc hắn, chậc chậc chậc, Dạ Mặc Uyên, chàng có cần thể diện không?”

Dạ Mặc Uyên chậm rãi lật xem thư tịch, không thèm ngẩng đầu lên.

Hắn hờ hững nói: “Từ khi cưới nàng, Vương phủ ngày ngày náo loạn, nàng nói xem nàng có sát khí không?”

“Nếu không có ta, đừng nói là hai chân của chàng, e rằng cái chân thứ ba cũng không đứng nổi đâu”.

Lời này tuy không mang tính sát thương quá lớn, nhưng lại cực kỳ sỉ nhục.

Hơi lạnh dâng lên trên người Dạ Mặc Uyên.

Hắn nghiến răng nói: “Nàng có muốn thử lại xem chân thứ ba của bản vương có đứng được không hay không?”

Cố Thanh Hy rụt cổ, lùi về sau, giữ khoảng cách nhất định với hắn: “Chàng làm được, chân thứ ba của chàng là lợi hại nhất”.

Lời nói thờ ơ của nàng như đâm vào tim Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên duỗi tay ôm nàng vào lòng, nhưng Cố Thanh Hy lại như một con lươn, nhanh chóng tránh né.

Nhưng hai tay Dạ Mặc Uyên tựa như có mắt, dù nàng có tránh thế nào vẫn bị hắn ôm vào lòng, không thể giãy giụa.

Đây là chênh lệch về thực lực.

Dù Dạ Mặc Uyên đã mất phần lớn nội lực, nhưng một người chỉ có võ mạch tầng bốn như nàng vẫn không thể đối phó được.

Hơi thở của hắn thổi lên mặt nàng.

Mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến không chút khuyết điểm của Dạ Mặc Uyên.
Chương 265: Chứng minh cho nàng xem

Cố Thanh Hy có thể cảm nhận được hô hấp của hắn trở nên nặng nề, nhịp tim đập nhanh hơn, hắn còn nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, như muốn làm gì đó với nàng, nhưng lại đang do dự.

Cố Thanh Hy dứt khoát thả lỏng tâm trạng, cười nói: “Vương gia, chàng đỏ mặt kìa”.

Dạ Mặc Uyên xụ mặt.

Hắn đang định hành động, nhưng Cố Thanh Hy đã giành trước một bước, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của hắn.

Oanh…

Dạ Mặc Uyên khẽ run người, suýt chút đã sập nguồn, cảm giác điện giật chạy dọc khắp cơ thể.

Sau đó nhìn thấy nữ nhân dưới người đang nhìn hắn bằng ánh mắt trêu đùa.

Dạ Mặc Uyên tức cũng không được, vui cũng không xong, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn nàng.

Cố Thanh Hy cười nói: “Vương gia, dù chàng muốn thì ở trên xe ngựa thế này cũng không thích hợp, chúng ta có thể tìm một nơi thoải mái để buông thả, chuyện thế này phải cần chút lãng mạn”.

“…”

Nếu nam nhân nói ra câu này thì không sao.

Nhưng nàng là một nữ nhân.

Lúc nói lời này, mặt nàng không đỏ, hơi thở cũng không gấp, khiến Dạ Mặc Uyên nghi ngờ rốt cuộc nàng có phải nữ nhân không.

“Nàng muốn thực hiện trách nhiệm của thê tử sao?”

“Cái gì mà trách nhiệm của thê tử, nhiều nhất chỉ là tình nhân thôi, chàng quên rồi sao, chúng ta chỉ là phu thê có tiếng không có miếng”.

“Chúng ta vừa có danh vừa có thực, trong bụng nàng đã có cốt nhục của bản vương rồi”.

Cố Thanh Hy suýt quên mất Dạ Mặc Uyên còn chưa biết nàng giả vờ mang thai, xem ra nàng phải nghĩ cách “sinh non”, nếu không sau này sẽ rất phiền phức.

“Nàng muốn bỏ đứa bé?”, Dạ Mặc Uyên không phải hỏi, mà là khẳng định, đôi mắt sâu không lường được đang bình tĩnh quan sát nàng, tựa như muốn nhìn thấu mọi thứ của nàng.

Cố Thanh Hy không chút nghĩ ngợi phủ nhận: “Sao có thể, chàng nghĩ bậy bạ cái gì vậy”.

“Thật không?”

Đôi mắt của hắn quá sắc bén, Cố Thanh Hy cảm thấy linh hồn của nàng như sắp bị nhìn thấu.

“Cố Thanh Hy, có phải nàng vẫn đang nhớ đến Tư Mạc Phi, Diệp Phong, Dịch Thần Phi và Tiêu Vũ Hiên không?”

Cố Thanh Hy ngây người: “Chuyện này liên quan gì đến bọn họ?”

Không phải lần trước đã giải thích rõ ràng rồi sao?

Bây giờ lại ghen tuông gì nữa?

“Nàng là thê tử của bản vương”, Dạ Mặc Uyên cảnh cáo.

“Ta biết, đợi chàng giải độc xong, chúng ta sẽ hoà ly, hoặc là mãi mãi làm một đôi phu thê có tiếng nhưng không có miếng, đương nhiên nếu chàng muốn, hai chúng ta đều có hứng thú, thì ta cũng không ngại làm lại lần nữa”.

“…”

Mỗi khi Cố Thanh Hy nói một câu, sắc mặt Dạ Mặc Uyên sẽ tối đi một chút.

Nữ nhân này…

Nàng xem hắn là cái gì?

Xem bản thân là cái gì?

Trinh tiết của nữ nhân quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nhưng nàng lại chẳng hề để tâm, tựa như chỉ cần nàng vui, nàng làm với ai cũng được.

“Vương gia, có phải chàng nên buông ta ra rồi không”.

Cố Thanh Hy đẩy một cái, người Dạ Mặc Uyên tựa như tường đồng vách sắt, hoàn toàn không đẩy được.

Dạ Mặc Uyên đột nhiên bá đạo ôm chặt lấy nàng, hôn lên môi nàng.

Cố Thanh Hy ngạc nhiên.

Không ngờ nam nhân này…

Thật sự dám làm gì nàng.

Cố Thanh Hy ra sức giãy giụa, nhưng nàng càng giãy giụa, Dạ Mặc Uyên lại hôn càng dữ dội.

Dưới nỗi tức giận, Cố Thanh Hy giơ chân đạp một phát vào chỗ kia của hắn.

“Shhh…”

Dạ Mặc Uyên đau đến mức hít sâu một hơn, tức giận trợn mắt nhìn nàng.

“Nàng muốn ta đoạn tử tuyệt tôn sao?”

“Bản tiểu thư không thích bị ép, cũng không thích nằm dưới, ta thích nằm trên”.

Dứt lời, hai tay nàng ôm lấy cổ Dạ Mặc Uyên, bắt đầu phản công.

Dạ Mặc Uyên muốn sụp đổ đến nơi.

Ai nói cho hắn biết hắn cưới phải kiểu người gì đây?

Tại sao hắn cảm giác bản thân mới là một nàng dâu nhỏ vậy.

Trong xe ngựa hình ảnh kiều diễm.

Lão bá lái xe đỏ bừng cả mặt.

Vào lúc bọn họ muốn tiến hành bước cuối cùng, xe ngựa tông phải đá, suýt chút bị lật.

Cố Thanh Hy ngồi không vững, suýt ngã ra khỏi xe ngựa.

Dạ Mặc Uyên sa sầm mặt: “Nếu còn dám tông phải đá, coi chừng bản vương lột da ngươi”.

“Vâng vâng vâng…”

Dạ Mặc Uyên bực bội.

Cố Thanh Hy cũng bực bội.

Đã đến bước cuối cùng rồi lại bị ngã, khiến hai người họ mất hứng.

Dạ Mặc Uyên do dự muốn nói gì đó, nhưng Cố Thanh Hy đã mặt dày nói trước: “Hay là chúng ta tiếp tục đi”.

“Được thôi, nhưng lần này ta phải ở trên”.

Hắn không thể nằm dưới mãi được, như thế khiến hắn có cảm giác bản thân bị ăn sạch vậy.

“Không được, chân chàng không được”.

“Cái chân nào của bản vương cũng đều rất khoẻ”, nữ nhân ngu xuẩn này, cứ mãi nói hắn không được.

Rốt cuộc hắn có chỗ nào không được.

Hôm nay hắn nhất định phải chứng minh cho nàng xem.

Lửa gần rơm, trong xe ngựa lại trở nên nóng bỏng.

Khi họ chuẩn bị tiến hành bước cuối cùng một lần nữa, xe ngựa đột nhiên phanh gấp.

Lần này nếu không nhờ Dạ Mặc Uyên giữ lại, chắc chắn Cố Thanh Hy sẽ thật sự ngã khỏi xe ngựa.

Cố Thanh Hy nổi giận: “Ông làm sao thế? Muốn kiếm chuyện với chúng ta đúng không?”

“Bẩm… Bẩm phu nhân, đường phía trước bị chặn rồi”.

Dạ Mặc Uyên lấy một cái áo khoác ngoài khoác lên người Cố Thanh Hy, che đi thân thể của nàng.

Phía trước vang lên tiếng chém giết, Dạ Mặc Uyên vén rèm xe, nhìn thấy một đám sát thủ áo đen đang vây giết binh sĩ Sở Quốc.

Binh sĩ Sở Quốc chết rất nhiều, nhưng vẫn liều mạng bảo vệ một nữ tử trung niên.

Những sát thủ áo đen kia đều là sát thủ cấp một trở lên.

Trong đó còn có ba cao thủ cấp ba, thực lực vô cùng mạnh.
Chương 266: Rốt cuộc là ai?

Tuy nữ nhân trung niên có không ít cao thủ bảo vệ, nhưng người ít không đánh lại đông.

Hai người nhìn kĩ lại, nữ nhân trung niên kia không phải là Hoàng hậu Sở Quốc, mẫu thân ruột thịt của Diệp Phong sao?

Sự hăng hái của Cố Thanh Hy lập tức biến mất.

Ban đầu nàng chỉ có ấn tượng tốt về Dạ Mặc Uyên, không có tình cảm nam nữ. Sở dĩ xảy ra quan hệ cũng vì Dạ Mặc Uyên tuấn tú, dáng người đẹp nên nàng đột nhiên có hứng thú thôi.

Cố Thanh Hy không chút nghĩ ngợi giơ tay phải lên, một loạt châm độc xuyên qua xe ngựa, xuyên qua khu rừng, bắn về phía người áo đen với tốc độ nhanh như chớp.

Châm độc vừa nhanh vừa chính xác, hơn nữa còn ra tay đột ngột, người áo đen nhất thời không kịp đề phòng, khi họ giật mình nhận thấy bất ổn, muốn né tránh thì đã muộn.

“Phụt phụt phụt...”

Nhiều cao thủ áo đen cứ thế đã chết trong tay một nha đầu có võ mạch tầng bốn.

Phịch...

Cố Thanh Hy trở mình nhảy xuống ngựa, động tác linh hoạt, mũi chân nàng hích một thanh trường kiếm lên, sau đó cầm lấy kiếm, gia nhập vào cuộc chiến.

Những người cùng có võ mạch tầng bốn còn chưa chạm tới vạt áo Cố Thanh Hy đã bị nàng cắt cổ.

Dạ Mặc Uyên nheo mắt lại.

Chiêu thức võ công của Cố Thanh Hy cực kì đặc biệt, hắn nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra rốt cuộc nàng thuộc môn phái nào.

Nhưng thân pháp của nàng rất nhanh, công thủ vừa phải, tiến lùi thích đáng, thường đánh vào điểm trí mạng của đối phương, không giống như là chưa từng luyện võ công.

Nàng chỉ mới võ mạch tầng bốn, nhưng nàng lại có thể đánh cân sức ngang tài, không phân cao thấp với cao thủ dưới cấp một.

Dạ Mặc Uyên không thể không đánh giá nàng cao hơn.

Lần này hắn đến thành Vô Song để trị thương là bí mật.

Bây giờ bại lộ thân phận, trong mắt Dạ Mặc Uyên chợt có sát khí loé qua.

Chỉ một cái phất tay áo, hơn mười cao thủ cấp một lập tức biến thành sương máu, chỉ còn lại một cao thủ cấp ba.

Nhưng tên cao thủ cấp ba kia chỉ chạy được ba bước cũng bị Dạ Mặc Uyên giết chết.

Cố Thanh Hy rất khó chịu.

Đây chính là sự chênh lệch về thực lực, nàng nhất định phải nhanh chóng nâng cao thực lực.

“Phu nhân, phu nhân...”

Cách đó không xa, mấy tên thị vệ lo lắng la lên: “Nhanh lên, mau đi gọi đại phu”.

Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Hoàng hậu Sở Quốc mặc thường phục đã ngất xỉu, thị nữ và hạ nhân của bà ấy đều quýnh lên.

“Cố tiểu thư, đúng là cô rồi, cô xem phu nhân bị sao giúp ta với”, thị nữ Hạnh Nhi vừa nhìn liền nhận ra Cố Thanh Hy, nàng ta lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu.

Cố Thanh Hy đỡ Hạnh Nhi dậy, kiểm tra mạch đập của Hoàng hậu Sở Quốc, sau đó lấy ngân châm ra châm cứu cho bà ấy: “Yên tâm đi, bà ấy chỉ u sầu, mệt nhọc quá mức nên mới ngất xỉu, nghỉ ngơi một lát là được”.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn Cố tiểu thư”.

Nhóm người Sở Quốc cảm ơn rối rít.

Nếu không nhờ có nàng và người trong xe ngựa giúp đỡ, chỉ sợ hôm nay tất cả họ đều sẽ chết ở đây.

Không biết rốt cuộc người trong xe ngựa là ai mà lại có võ công cao như vậy?

“Những người đó là ai, tại sao họ lại muốn giết các ngươi?”, Cố Thanh Hy chỉ vào một thi thể, hỏi.

“Chúng ta cũng không biết rốt cuộc họ là ai. Kể từ khi đến Dạ Quốc thường xuyên có sát thủ tập kích chúng ta, mấy ngày nay đã có không biết bao nhiêu đợt”.

Trong xe ngựa xuất hiện sát khí, Cố Thanh Hy kinh sợ, mặc kệ nhóm người Sở Quốc, lo leo lên xe ngựa trước.

“Dạ Mặc Uyên, chàng muốn giết cả họ luôn ư?”

“Họ đã biết hành tung của ta”.

“Hoàng hậu Sở Quốc là người tốt, bà ấy sẽ không tiết lộ tin tức của chàng, nhóm thuộc hạ của bà ấy cũng không xấu”.

“Bản vương sẽ không nói đùa với tính mạng của mình”.

Cố Thanh Hy ngăn hắn lại, sầm mặt bảo: “Nếu chàng giết họ, ta sẽ không chữa trị cho chàng”.

“Nàng đang uy hiếp ta đấy sao?”

“Ta không uy hiếp chàng, ta chỉ không muốn nhìn thấy nhiều sinh mạng vô tội chết ở nơi này thôi”.

Hoàng hậu Sở Quốc mơ màng tỉnh lại, loạng choạng chạy qua, không màng tới cơ thể yếu ớt của mình, sốt ruột hỏi: “Cố cô nương, cô có biết Diệp Phong đang ở đâu không? Xin cô hãy nói cho ta biết được không?”

Hoàng hậu Sở Quốc thanh nhã cao quý, đoan trang lễ độ, chưa bao giờ lỗ mãng như thế.

Nhưng bây giờ bà ấy lại vứt bỏ vẻ đoan trang của người hoàng hậu lên đến tận chín tầng mây, trong đôi mắt lo lắng kia phản chiếu Cố Thanh Hy, từ dáng vẻ run rẩy của bà ấy có thể nhìn ra được bà ấy rất sợ Cố Thanh Hy sẽ trả lời một câu không biết.

Cố Thanh Hy há miệng, muốn nói rằng Diệp Phong đang ở Tu La Môn.

Nghĩ đến quá khứ bi thảm của Diệp Phong, Cố Thanh Hy chỉ có thể đổi lời: “Xin lỗi, ta và Diệp Phong đã tách ra từ lâu, bây giờ ta cũng không biết hắn đang ở đâu”.

Với tính cách của Diệp Phong, hắn ta sẽ hoàn toàn không dám nhận Hoàng hậu và Hoàng đế Sở Quốc.

Nếu nàng nói ra thì sẽ chỉ ép Diệp Phong chết.

Hoàng hậu Sở Quốc lảo đảo chực ngã, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, suýt chút nữa ngất xỉu.

“Cô... Cô cũng không biết hắn đang ở đâu ư?”

“Ta không biết”.

“Vậy hắn đã đi đâu? Tại sao ta phái nhiều người đi điều tra tung tích của hắn cũng không tra ra được?”, rốt cuộc hắn ta có phải là đứa con đáng thương của bà không?

“Cố cô nương, ta xin cô hãy cố gắng nhớ lại xem, hắn rất thân thiết với cô, cô nhất định biết hắn thường thích đi đâu đúng không?”

“Xin lỗi, ta thật sự không biết, ta không thân với hắn lắm. Phu nhân, nơi này là núi hoang, ít người qua lại, sức khoẻ người yếu, không nên ở lại đây, người nên tìm một thị trấn để điều dưỡng sức khoẻ trước đi ạ”.

Hạnh Nhi lo lắng: “Phu nhân, Cố cô nương nói đúng, mấy ngày nay sức khoẻ của người càng ngày càng yếu, nếu còn tiếp tục thế này thì sợ rằng chưa tìm được Diệp công tử, người đã không chịu nổi nữa”.
Chương 267: Miệng hồ lô

Hoàng hậu Sở Quốc nhìn những thị vệ chết thê thảm, sự áy náy dâng lên trong lòng.

“Là do ta ích kỷ, làm hại các ngươi... Nơi này gần với thành Vô Song, chúng ta đến thành Vô Song nghỉ ngơi đi”.

Cố Thanh Hy đã tốn rất nhiều công sức, nài nỉ mãi mới thuyết phục được Dạ Mặc Uyên từ bỏ ý định giết cả nhóm Hoàng hậu Sở Quốc.

Trong thành Vô Song.

Cố Thanh Hy và Hoàng hậu Sở Quốc mỗi người đi một ngả, nàng dẫn Dạ Mặc Uyên đến núi Huyết.

Trước khi đi, nàng dặn đi dặn lại rằng không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết từng gặp họ, cũng không được nói họ đến thành Vô Song.

Dạ Mặc Uyên còn phái rất nhiều thuộc hạ đi theo giám thị họ.

Sở dĩ ngọn núi này được gọi là núi Huyết bởi vì nó chứa đầy biển máu dung nham, nhiệt độ rất cao, người thường hoàn toàn không dám tới gần một bước.

Lúc còn ở bên ngoài, Cố Thanh Hy đã nóng tới mức chảy mồ hôi ròng ròng, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành đỏ bừng.

“Nhiệt độ ở đây quá cao, võ công của nàng quá thấp, sợ là không chịu nổi”.

“Yên tâm, ta sẽ không đi sâu vào trong trung tâm dung nham”.

Cố Thanh Hy vừa đi vừa quan sát địa thế xung quanh, không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy khá quen thuộc với ngọn núi này.

Có phải nàng đã gặp ngọn núi này ở đâu rồi không nhỉ?

Càng đến gần, ngọn núi trước mặt càng quen thuộc, nàng vỗ mạnh vào đùi.

Mẹ kiếp.

Ngọn núi biển máu này không phải giống hệt hình vẽ trên chuông Phá hồn sao?

Mặc dù địa thế hơi khác, nhưng tổng thể không có gì thay đổi.

“Nàng sao vậy?”, Dạ Mặc Uyên hỏi.

“Không... Không có gì, chỉ là nơi này đâu đâu cũng có dung nham, nhìn hơi đáng sợ”.

Bàn tay dày rộng của Dạ Mặc Uyên đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng, hắn dịu dàng bảo: “Nàng yên tâm, Li Lạc đã thăm dò nơi này kĩ càng nhiều lần, biển máu nằm xung quanh dưới vách núi, dù trên núi còn nhiều biển máu cũng sẽ không cản trở con đường của chúng ta”.

Cố Thanh Hy thử rút tay ra nhưng không thể rút khỏi tay Dạ Mặc Uyên.

Cuối cùng nàng để mặc hắn nắm.

Sợ?

Nàng có gì phải sợ?

Nàng chỉ sợ không tìm thấy bản đồ trên chuông Phá hồn và Long Châu thôi.

“Thuộc hạ bái kiến chủ tử, bái kiến vương phi”.

Cách đó không xa, mấy chục nam tử áo đen trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, đồng loạt quỳ xuống trước mặt họ.

Họ đều có ánh mắt sắc bén, thủ pháp nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết là cao thủ.

“Đứng dậy đi”, Dạ Mặc Uyên ra lệnh.

“Chủ tử, mọi thứ đã được sắp xếp xong, trong vòng mười ngày ngọn núi này ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, người cứ yên tâm ạ”.

“Là ngươi à, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà ngươi đã thăng chức rồi à? Được được”, Cố Thanh Hy vỗ vai Li Lạc như rất quen thuộc.

Dạ Mặc Uyên nheo đôi mắt nguy hiểm.

Li Lạc kinh sợ, vội vàng lùi lại vài bước, kéo dài khoảng cách với Cố Thanh Hy: “Đa tạ vương phi đã khen ngợi”.

Vốn dĩ hắn ta chính là thủ lĩnh ám vệ của chủ tử, là do vương phi nương nương tưởng hắn ta là người mới mà thôi.

“Tiểu tử, sau này ta sẽ dạy ngươi vài chiêu, bảo đảm ngươi sẽ được thăng chức tăng lương, ta không nói đùa đâu”.

“Nhận được sự dìu dắt của vương phi, thuộc hạ rất hài lòng với chức vị hiện tại của mình”.

Li Lạc lại lùi về sau, coi nàng như một con thú dữ.

Hắn ta đã là thủ lĩnh ám vệ cao nhất, nếu có thăng chức cũng không còn chức vị gì để hắn ta thăng lên.

Nhưng nếu vương phi tỏ ra quen thuộc và thân mật với hắn ta như vậy, hắn ta dám đảm bảo chủ tử nhất định sẽ thu hồi chức vị thủ lĩnh ám vệ của hắn ta.

Cố Thanh Hy bĩu môi.

Nhóm thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên thật nhát gan, sao ai cũng sợ nàng thế nhỉ?

“Đi thôi”, Dạ Mặc Uyên bảo.

Ngọn núi này có hình hồ lô, trên miệng hồ lô cao nhất tựa như con lạch trời, rất khó đi, hoặc phải nói là không có đường để đi.

Xung quanh núi hồ lô là dung nham cuồn cuộn, vừa vào núi, nhiệt độ cao đã lập tức phả tới. Cố Thanh Hy cầm tinh hạch Vạn Niên Tuyết, tạm thời làm giảm nhiệt độ của dung nham.

Nhìn biển máu sôi trào ở bên dưới, Cố Thanh Hy kinh hãi, nàng nhấc một tảng đá lớn quăng xuống, chỉ nghe thấy một tiếng “tõm” rồi không còn gì nữa.

Không biết biển máu sâu bao nhiêu, hoặc có thể là tảng đá đã bị biển máu hoà tan, đến nỗi không phát ra tiếng động nào.

Nàng sợ hãi: “Biển máu này đã hình thành bao nhiêu năm mới có thể nóng như vậy?”

“Vách đá nguy hiểm, nàng đi vào giữa đi”, Dạ Mặc Uyên nắm chặt tay nàng, dù biết nàng có Tuyết Tinh Hạch trong tay, không phải sợ nhiệt độ của dung nham, nhưng hắn vẫn dùng nội lực của mình để giúp nàng khỏi bị nóng.

Đôi mắt lạnh lẽo của Dạ Mặc Uyên cảnh giác nhìn xung quanh, như thể muốn xác nhận nơi này có tồn tại nguy hiểm hay không thêm một lần nữa.

Cố Thanh Hy hết nhìn Đông tới nhìn Tây, khi càng đến gần, nàng đã có thể xác nhận bản đồ trên chuông Phá hồn chính là vị trí của miệng hồ lô.

“Đến rồi”.

Li Lạc đột nhiên lên tiếng.

Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên nhìn, đây là một thung lũng, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, nằm bên dưới miệng hồ lô. Từ trên cao nhìn xuống, ngoại trừ miệng hồ lô, hầu như có thể nhìn thấy cả ngọn núi hồ lô, cộng thêm địa hình bí ẩn, người thường hoàn toàn không thể phát hiện.

Phải nói rằng đây là một nơi rất tốt. Để tìm được nơi này, có lẽ thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên đã tốn rất nhiều công sức.

Bên cạnh thung lũng có một con sông máu, mặc dù dung nham không nhiều lắm nhưng cũng tập trung thành một dòng sông nhỏ, nóng tới mức họ chảy mồ hôi ròng ròng.

“Vương phi, không biết nơi này có thể thực hiện được không ạ?”

“Tốt lắm, giữ hai người ở lại, còn những người khác lui ra ngoài hết đi”.

Cố Thanh Hy mở hòm thuốc ra, trong hòm đựng một đống chai lọ và thảo dược mà họ biết hoặc không biết.

Li Lạc do dự hỏi: “Vương phi, không biết người mang nhiều cỏ dại như thế để... Nếu người cần cỏ dại, thuộc hạ phái người đi hái là được”.

“...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK