Mà đôi chân nhiều năm không có chút phản ứng nào đã bắt đầu có chút ấm áp.
Hắn… Có thể cảm nhận được hai chân của mình rồi.
“Tuy nơi này có hơi nóng, nhưng kiên trì ở lại đây sẽ có ích cho sức khỏe của chàng, cho ta thêm vài ngày, ta sẽ giải hết tất cả hàn độc trong người chàng”.
“Giải hết hàn độc rồi, còn Huyết Diệp Tà Độc thì phải làm sao?”
“Ta có cách áp chế, sau này không cần phải nhờ hàn độc áp chế nữa, nhưng chàng tuyệt đối không thể dùng võ”.
Dạ Mặc Uyên đảo mắt xuống chân núi, tầm mắt có chút mơ hồ: “Được”.
“Yên tâm, nếu ta đã đưa nàng đến thành Vô Song thì nhất định sẽ sắp xếp cho nàng rời khỏi nơi này, có ta ở đây, ta có liều mạng cũng sẽ không cho người nào tổn thương đến nàng”.
Sự tức giận trong lòng Dạ Mặc Uyên lại nguôi ngoai đi một phần.
“Còn chưa chịu cởi trói hai tay hai chân cho ta”.
“Cái này thì khó, nhỡ đâu chàng lại đột nhiên nổi điên, hành hung ta thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa còn chưa châm cứu xong, “huynh đệ” của chàng sẽ còn bị châm cứu nhiều lần lắm”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên lập tức tối đen.
Chỗ đó vẫn còn bị châm thêm nhiều lần nữa á?
“Cố Thanh Hy, nàng dám đùa giỡn với ta ư?”
“Suỵt, nhỏ cái giọng thôi, thu hút kẻ địch đến đây sẽ không tốt. Ngoan, ta nào dám đùa giỡn gì chàng, ta thề, thật ra ta chỉ muốn chữa chân cho chàng mà thôi”.
Dưới núi Hồ Lô, Ôn Thiếu Nghi dẫn dầu, Thiên Phần tộc đến đây hơn mười người, bọn họ đều là nam, già trẻ gì cũng có.
Ngày càng tới gần núi, có rất nhiều người nóng vã hết cả mồ hôi.
Đông trưởng lão cả người tiều tụy, giỏi điều khiển rắn nhíu mày nói: “Nơi này đâu đâu cũng là huyết hải, nhiệt độ rất cao, người bình thường rất khó vượt qua được, cả bảo bối của ta cũng không lên được”.
Người nào cũng biết bảo bối của Đông trưởng lão chính là mấy con rắn độc, kiến độc kia.
Thạch trưởng lão hơn sáu mươi, tuổi già sức yếu, nhưng đôi mắt có thần lại không giống một ông già tí nào.
Ông ta nhìn đỉnh Hồ Lô dựng thẳng lên trời, cùng với biển nham thạch nóng chảy sôi trào, trong lòng cứ thấy thấp thỏm.
“Không biết tin tức có sai sót gì không, chúng ta đã tìm hết một vòng, chẳng thấy tin tức nào liên quan đến Long Châu cả”.
“Nhưng nếu nơi này không có bảo bối thì tại sao người của Ma tộc và Đan Hồi cốc lại tới đây?”
Người Thiên Phần tộc lùng sục tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng càng lên cao, nhiệt độ lại càng tăng, các trưởng lão còn có thể chịu đựng được, nhưng đệ tử bình thường thì hoàn toàn không, còn chưa thể lên đến miệng hồ lô thứ hai, chứ đừng nói đến đỉnh hồ lô.
Ôn Thiếu Nghi một thân áo trắng bay bay, đeo chiếc mặt nạ bướm, nhiệt độ nóng bỏng của huyết hải chẳng để lại chút dấu vết nào trên người hắn ta.
Trông hắn ta hệt như trích tiên xuất trần, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện được quý khí khó tả, dù đứng giữa đám người, cũng có thể thu hút ánh mắt người khác trong giây lát.
Ôn Thiếu Nghi nhìn miệng hồ lô trước mặt, khóe môi chợt cong lên nụ cười yếu ớt: “Dù có Long Châu hay không thì cứ đi lên là biết thôi mà”.
Hắn ta nói xong bèn tiến về phía trước, đôi môi mỏng phun ra một câu: “Tất cả các đệ tử cấp hai đều ở bên ngoài chờ, không có mệnh lệnh thì không được vào, lại càng không được để bất kỳ kẻ nào rời khỏi núi Hồ Lô ngoài chúng ta”.
“Rõ”.
“Thiếu chủ, người của Ma tộc nhanh hơn chúng ta một bước, họ đã lên đến miệng hồ lô thứ hai nhưng vẫn không thấy được đường vào miệng hồ lô, không thể lên được đỉnh hồ lô”.
“Đan Hồi cốc thì sao?”, theo hắn ta được biết, nhiều năm qua Đan Hồi cốc chưa từng hỏi đến thế sự.
Bọn họ chỉ lặng lẽ luyện đan, tách biệt với thế giới bên ngoài, lần này lại đến núi Hồ Lô, hay là bọn họ cũng cảm thấy hứng thú với Long Châu trên núi?
“Đan Hồi cốc vẫn còn ở dưới chân núi, bọn họ vẫn luôn hái dược thảo, hình như không hề sốt ruột lên đỉnh”.
Người Thiên Phần tộc đều muốn bật cười, nói.
Đan Hồi cốc này thiếu dược thảo đến điên rồi hả? Lại chạy tới tận huyết hải để hái dược liệu, nơi này làm gì có dược liệu gì để hái.
“Thiếu chủ, chúng ta có nên tranh thủ lúc người Đan Hồi cốc chưa lên tới, lên đỉnh hồ lô cướp lấy Long Châu trước không”.
“Vội vã làm gì, lần này người dẫn đầu Đan Hồi cốc là ai?”
“Nói cũng lạ, lần này Đan Hồi cốc không để trưởng lão dẫn người, mà cho thiếu cốc chủ Đan Hồi cốc đích thân đi, Đan Hồi cốc ngăn cách với thế giới nhiều năm, thiếu cốc chủ của bọn họ là người thế nào, hiện nay vẫn chưa rõ, chỉ biết rằng thiếu cốc chủ đó vẫn thường ra ngoài, muốn gặp được hắn ta rất khó, rất nhiều trưởng lão thậm chí còn chẳng biết thiếu cốc chủ dài ngắn thế nào”.
“Thế hả, một thiếu cốc chủ ít khi xuất hiện lại dẫn nhiều người như thế tới đây hái thuốc, ngươi cảm thấy chuyện đó bình thường không?”
“Thiếu chủ, ý người là… Đan Hồi cốc muốn ôm cây đợi thỏ, chờ thời cơ tấn công hả?”
“Nếu không thì người nghĩ thế nào?”
“Thế để thuộc hạ tóm bọn họ lại”.
“Ngươi có biết thực lực của hắn ta thế nào không? Đan Hồi cốc có thể tồn tại nhiều năm như vậy, tất nhiên phải có bản lãnh gì đó”.
“Thế nhỡ đâu bọn họ muốn ngồi mát ăn bát vàng, ngư ông đắc lợi thì chẳng phải…”
Ôn Thiếu Nghi cười lạnh.
Ngư ông đắc lợi hả?
Dễ hắn được đồ của hắn ta lắm chắc?
Chương 273: Diệp Phong ở đây?
Cách đó không xa, Cố Thanh Hy giúp Dạ Mặc Uyên châm cứu xong đứng nấp ở đó, nghe tất tần tật lời bọn họ nói, không sót một chữ nào.
Đan Hồi cốc?
Đó là thế lực gì vậy?
Thế tộc chuyên luyện chế đan dược hả?
Tại sao bọn họ lại biết Long Châu ở đây?
Chuông Phá Hồn luôn nằm trên người nàng, hẳn là ngoài kia không có người nào biết tung tích của Long Châu mới đúng.
Nếu biết, bọn họ đã đến đoạt đi mất từ lâu rồi, chứ sao phải chờ đến tận bây giờ.
Thiên Phần tộc tiếp tục tiến về phía trước, không biết từ khi nào Li Lạc đã đứng bên cạnh nàng, hỏi: “Vương phi nương nương, đã đổi nước thuốc tắm cho chủ tử đúng giờ theo lời người dặn, không biết nhóm thuộc hạ còn có thể làm gì nữa”.
“Chẳng cần phải làm gì cả, cách hai canh giờ đổi thuốc cho chàng một lần là được”.
“Thế vương phi không trông chừng chủ tử ư?”
“Các ngươi trông chừng Dạ Mặc Uyên cẩn thận, ta còn một số việc phải giải quyết, không cần phải đi theo ta, nếu Dạ Mặc Uyên có bất kì vấn đề gì thì đút cái này cho chàng uống”, Cố Thanh Hy đưa cho hắn ta một lọ đan dược.
“Vương phi…”
Li Lạc kinh ngạc.
Sao bọn họ có thể để mặc Vương phi đi như thế được, nơi này không chỉ có địa hình hiểm hóc mà còn có cả người của Ma tộc, Thiên Phần tộc và Đan Hồi cốc. Nhỡ đâu vương phi xảy ra chuyện gì, dù bọn họ có trăm cái đầu cũng không đủ chém nữa là.
“Yên tâm, ta sẽ không đi quá xa, chỉ tìm dược liệu gần đây thôi”.
Li Lạc chỉ cho nàng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Tạm không bàn tới việc vương phi trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đáng sợ nhất là nàng còn thường xuyên lật tới lật lui, ai mà biết được lần này nàng lại muốn chơi cái gì.
Cố Thanh Hy vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng cũng đưa Li Lạc vào trong, mình thì khẽ nhíu mày, dựa vào kí ức về chuông Phá Hồn lần mò lên miệng hồ lô.
Nàng có bản đồ, nên di chuyển thuận tiện hơn rất nhiều, ít nhất là không cần trải qua tầng tầng cơ quan bẫy rập, cũng không cần phải vòng vo quá nhiều.
Chỉ là nàng càng lên miệng hồ lô thì nhiệt độ của huyết hải càng cao, nàng hết sức nghi ngờ trên miệng hồ lô chính là một biển lửa khổng lồ. Huyết hải hai bên đường lên núi Hồ Lô đều chảy từ đỉnh trên đó xuống.
Nàng có Tuyết Tinh Hạch mà đã vất vả thế này, Cố Thanh Hy thật sự không biết những người khác phải làm thế nào để lên đến đỉnh.
Trước mặt là một mảnh huyết hải cuồn cuộn, từ rất xa đã có thể cảm nhận được làn sóng nhiệt ập tới, Cố Thanh Hy lùi lại vài bước, trong tay siết chặt chuông Phá Hồn, đôi mắt âm u đến lạ.
Hết đường?
Miệng hồ lô đã bị huyết hải che lấp, hoàn toàn không thể lên được đỉnh hồ lô, muốn lên đó chỉ có thể bơi qua biển nham thạch, thế này...
Nhiệt độ của huyết hải lên đến hơn ngàn, ai có thể đi qua được?
Đùa cái gì thế không biết.
Cố Thanh Hy đi vòng quanh miệng hồ lô kiểm tra một phen, vẫn không thể tìm thấy manh mối.
Vì nàng đứng khá cao nên bất ngờ phát hiện, Lan kỳ chủ không chỉ đến mà còn mang theo cả hoàng hậu Sở Quốc, hơn nữa… Cả Diệp Phong cũng bị bắt.
Đầu Cố Thanh Hy chợt ông một tiếng, suýt chút nữa ngã quỵ.
Hoàng hậu Sở Quốc và Diệp Phong bị bắt?
Hoàng hậu Sở Quốc thì cũng đúng, nhưng tại sao Diệp Phong lại xuất hiện ở đây?
Không phải hắn đã đến Tu La Môn rồi sao?
Diệp Phong ở đây thì Phù Quang, chẳng lẽ Phù Quang cũng ở đây?
Dưới chân núi.
Hoàng hậu Sở Quốc không có võ công lại đột ngột đi đến một nơi nóng hừng hực, cơ thể suy yếu đến mức thở thôi cũng khó khăn.
Môi bà ấy trắng bệch, sắc mặt ửng đỏ đến đáng sợ, cả người nóng bừng bừng, cả ý thức cũng bắt đầu có chút mơ hồ.
Diệp Phong ở bên cạnh chăm sóc bà ấy, liên tục giúp bà lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy lộ vẻ lo lắng.
“Khụ khụ…”
Hoàng hậu Sở Quốc ho một ngụm máu, hơi thở lại yếu đi vài phần.
Võ công của Diệp Phong cũng không cao, bản thân hắn ta còn chẳng thể giữ nổi, mà còn phải liên tục truyền chân khí của mình cho hoàng hậu Sở Quốc.
Thấy hoàng hậu Sở Quốc sắp không chịu nổi nữa, Diệp Phong hoảng hốt, vội vàng quỳ bộp xuống, cầu xin: “Kỳ chủ, cầu xin ông, tạm thời cho hoàng hậu xuống núi đi, bà ấy là nữ tử tay trói gà không chặt, nhiệt độ nơi này quá cao, cơ thể bà ấy không thể chịu nổi”.
“Bộp…”
Lan kỳ chủ giơ chân giẫm lên mặt hắn ta, mặt bình tĩnh, không rõ cảm xúc: “Thả người? Ngươi với bà ta có quan hệ gì? Vì bà ta, ngươi lại không tiếc quỳ xuống cầu xin ta, vì bà ta, ngươi không tiếc bản thân tự nguyện dâng hiến, lại không tiếc hy sinh cả tính mạng của mình? Cố Thanh Hy trẻ trung xinh đẹp thì không nói, hoàng hậu Sở Quốc chỉ là một bà lão già mà thôi, ngươi thích bà ta ở điểm nào?”
Diệp Phong mặc cho ông ta giẫm lên mặt mình, ánh mắt cô chấp đó vẫn cầu xin Lan kỳ chủ, hệt như chỉ cần Lan kỳ chủ thả hoàng hậu Sở Quốc ra, muốn hắn ta làm gì cũng được.
“Thả… Thả hắn…”
Hoàng hậu Sở Quốc suy yếu nói, bà ấy muốn đi tới, nhưng cơ thể lại như nặng ngàn cân, hoàn toàn không thể di chuyển được.
“Hắn là người hầu hạ ta, ta muốn làm gì với hắn đều là quyền của ta. Sao, hoàng hậu Sở Quốc cô đơn lẻ loi quá nên thích tên tiểu bạch kiểm này hả?”
Lan kỳ chủ nói xong, chân lại dùng thêm lực.
Lúc này đây, ông ta giẫm nát lồng ngực Diệp Phong, khiến hắn ta không thể thở nổi.
Mẫu Đơn kỳ chủ mặc một bộ hoa phục cẩm y, gọn gàng xinh đẹp, thơ ơ nhìn tất cả mọi thứ, khóe miệng lại nở nụ cười khát máu.
Ánh mắt đó không hề tốt lành gì, vẫn luôn dán chặt lấy Diệp Phong, dường như cực kỳ hứng thú với hắn ta.
Xa xa, Cố Thanh Hy thử gọi: “Phù Quang”.
“Chủ tử, có thuộc hạ”.
Nàng chỉ gọi thử một chút thôi, hoàn toàn không hy vọng gì vào việc Phù Quang xuất hiện ở đây, không ngờ hắn ta ở đây thật.
Sắc mặt Phù Quang tái nhợt, hơi thở yếu ớt, Cố Thanh Hy chỉ mới liếc mắt đã nhận ra hắn ta bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.
Bị thương nặng rồi còn chạy tới huyết hải Hồ Lô, vết thương lại chồng chất.
Chương 274: Bà ta đáng chết
Cố Thanh Hy chẳng nói chẳng rằng, ném một viên Tuyết Tinh Hạch cho hắn ta: “Cầm lấy, có thể chịu được nhiệt độ ở đây, ngươi nuốt viên thuốc này vào, tốt cho vết thương trên người”.
“Cảm ơn chủ tử”.
Tuyết Tinh Hạch, không ngờ lại là Tuyết Tinh Hạch, lại còn là cực phẩm vạn năm, có thể nói là tiên phẩm thượng đẳng.
Có Tuyết Tinh Hạch trong tay, lúc này sắc mặt Phù Quang đã khá hơn một chút.
“Sao lại thế này? Không phải Diệp Phong đã đến Tu La Môn rồi ư? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này, còn bị Lan kỳ chủ bắt nữa?"
“Bẩm báo chủ tử, Ma chủ đột nhiên xuất hiện, xâm nhập vào cung của hoàng hậu Sở Quốc, bắt bà ấy đi. Cũng không biết Chiến thần muốn làm gì mà lại cử rất nhiều người bảo vệ hoàng hậu Sở Quốc, cũng có thể là giám sát bà ấy”.
“Nhưng người của Dạ Mặc Uyên đánh không lại Ma chủ, hoàng hậu Sở Quốc bị bắt”.
“Ma chủ hỏi thăm tin tức về người từ hoàng hậu, bà ấy không biết, Ma chủ định bỏ bà ấy lại, kết quả Lan kỳ chủ trông thấy thế bèn bắt bà ấy”.
“Diệp Phong đang đến tổng bộ Tu La Môn, thấy hoàng hậu Sở Quốc bị bắt thì liều lĩnh chạy đi cứu giúp, bị Lan kỳ chủ đánh trọng thương, vì cứu Diệp Phong nên ta cũng bị Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ đánh trọng thương”.
“Ngay sau đó, Diệp Phong và hoàng hậu Sở Quốc được mang tới nơi này, thuộc hạ định mượn cơ hội này để cứu họ, không ngờ lại gặp được chủ tử ở đây”.
Phù Quang một hơi nói rất nhiều, kể hết một lượt từ đầu đến cuối.
Cố Thanh Hy càng nghe thì chân mày càng nhíu lại.
Tên khốn Diệp Phong này, cứ lần nào gặp hắn ta là lần đó thấy hắn ta bị Lan kỳ chủ bắt.
Hắn ta cũng thuộc dạng thiếu mất dây thần kinh nào đó rồi, bộ trên đời không còn cách nào để cứu Hoàng hậu Sở Quốc hay gì ấy? Cứ phải lao đầu vào làm gì.
Dưới lưng chừng núi, Lan kỳ chủ nắm lấy cằm Diệp Phong, bắt hắn ta nhìn mình.
Gương mặt vuông vức của Lan kỳ chủ đầy sự âm hiểm và mỉa mai, chế nhạo: “Sao thế, sự khí phách trước đó đâu mất rồi? Ngươi khinh thường ta lắm cơ mà, phẫn hận lắm cơ mà? Bây giờ lại giả vờ đáng thương cái gì?”
Diệp Phong đau đớn nhắm mắt lại.
Nếu được phép chọn, nào có ai chọn cầu xin ông ta.
“Răng rắc…”
Lan kỳ chủ độc ác bóp mạnh, tay trái của hắn ta trực tiếp bị bẻ gãy, phát ra tiếng xương cốt vỡ vụn.
Diệp Phong thét lớn, nuốt hết tất cả đau khổ vào bụng.
“Răng rắc… Răng rắc…”
Bóp nát cổ tay hắn ta thôi chưa đủ, Lan kỳ chủ còn muốn bóp nát từng ngón tay Diệp Phong, cả xương sườn trên người cũng bị đánh gãy vài cây.
“Dừng tay… Dừng tay…”
Hoàng hậu Sở Quốc vùng vẫy, tầm mắt nhòe đi, nước mắt rơi như mua.
Mẫu Đơn kỳ chủ đứng bên cạnh vừa xem vừa cười ha hả, đề nghị: “Lan huynh vẫn thích tiếng xương vỡ vụn như thế nhỉ”.
“Sao, ngươi có cách chơi mới mẻ hơn hả?”
“Ngu huynh bất tài, đúng là gần đây có nghiên cứu ra một cách chơi mới”.
“Ồ…”, Lan kỳ chủ khá hứng thú, tay cũng buông lỏng ra vài phần.
Diệp Phong đau đến nỗi nhíu mày.
Cả người hắn ta từ trên xuống dưới, không biết Lan kỳ chủ đã phế đi bao nhiêu thứ, hắn ta cũng đã quen.
Nhưng mỗi lần xương cốt vỡ vụn, hắn ta vẫn đau đến nỗi mồ hôi lạnh đầm đìa, hận không thể đi tìm chết.
Nay nghe Mẫu Đơn kỳ chủ nói xong, cộng với tác phong hành xử của con người này.
Diệp Phong bỗng có cảm giác chẳng lành.
Mẫu Đơn kỳ chủ lạnh lùng nói ra những lời tàn nhẫn: “Ta đang nghiên cứu một cái hộp sắt, bên trong đều là gai nhọn, chỉ cần đẩy một người vào đó, đóng cửa sắt lại, những cây sắt nhọn bên trong sẽ đâm vào người hắn. Ngươi muốn hắn chết, hắn sẽ bị đâm chết tươi, ngươi không muốn hắn chết, ta bảo đảm hắn ở trong đó không thể chết nổi, chỉ biết sống không bằng chết. Thêm vào đó, hộp sắt được đóng kín, người ở trong đó sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc”.
Cố Thanh Hy nghe mà da đầu run lên.
Thứ này chính là trinh nữ sắt được người nước ngoài sử dụng từ thời xa xưa mà?
Thứ đó có thể được xếp vào mười hình phạt khủng bố nhất.
Người trong đó, dù muốn chết cũng không thể chết ngay được, mà sẽ chịu nỗi đau đớn đến chết, hoặc là mất máu quá nhiều mà chết.
Biến thái.
Một đám đều là những kẻ biến thái.
Lan kỳ chủ cảm thấy hết sức hứng thú.
“Ồ… Cách này ngươi thử bao giờ chưa?”
“Tất nhiên là thử rồi, ta tìm nhiều người thử rồi mới nghiên cứu ra được, yên tâm, không chơi hắn chết, chỉ chơi cho hắn sống không bằng chết.
“Ha…”
Lan kỳ chủ liếc sang Diệp Phong đầy ẩn ý, chậc chậc nhấc cắm hắn ta lên: “Tiểu Phong Nhi, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, làm một người tận tâm tận lực hầu hạ cho ta, có lẽ bổn tọa sẽ luyến tiếc không nỡ để ngươi chịu nỗi đau đó”.
Diệp Phong cười lạnh.
Ngoan ngoãn nghe lời?
Tận tâm tận lực hầu hạ ông ta?
Dù hắn ta có nghe lời đến mức nào, tận tâm hầu hạ cách mấy, cũng có đổi được một lần không bị đánh đâu?
Từng đó năm bị cầm tù, có lần nào không lượn lờ bên bờ vực sinh tử?
Diệp Phong nức nở nói: "Chỉ cần ngươi thả hoàng hậu Sở Quốc ra, ta sẽ nghe theo ngươi hết”.
“Hoàng hậu Sở Quốc có quan hệ gì với ngươi?”
“Không… Không có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì hả? Nếu không có thì ngươi hoảng hốt như vậy làm gì?”
“Bà ấy là hoàng hậu Sở Quốc, một khi bà ấy xảy ra chuyện, hoàng đế Sở Quốc có chịu để yên hay không?”
“Ta có thể hiểu ta ngươi đang lo lắng cho ta không?"
Ánh mắt Lan kỳ chủ rất lạnh.
Lạnh đến mức chẳng có một độ ấm nào.
“Tại sao… Tại sao ngươi phải đối xử với ta như vậy?”
“Ha… Bởi vì ngươi là người của ta, cả đời ngươi đều sẽ là người của ta. Ngoài ta ra, ngươi không được đặt bất kỳ kẻ nào trong tim, ngươi quan tâm đến hoàng hậu Sở Quốc, thì bà ta đáng chết”.
Diệp Phong suy sụp nhắm mắt lại.
Nếu hoàng hậu Sở Quốc xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Hắn ta thề.
Thề sẽ đòi lại gấp mười lần những gì ông ta đã làm trên người mình.
Chương 275: Hắn sẽ trả lại vạn lần
Hoàng hậu Sở Quốc bỗng nhiên gào lên: “Năm tuổi? Nó mới năm tuổi ngươi đã làm chuyện đó với nó, ngươi có còn là người không? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà”.
“Ha… Sao, bà muốn xem tận mắt hả?”
“Bốp…”
Lan kỳ chủ tát Diệp Phong một cái thật mạnh, sức lực đó mạnh đến mức Diệp Phong suýt ngất đi.
“Tiện nhân, bổn tọa đã sớm chơi ngán rồi, Mẫu Đơn kỳ chủ, ngươi vẫn luôn muốn có được hắn cơ mà, hôm nay bổn tọa sẽ tặng hắn cho ngươi”.
Mẫu Đơn kỳ chủ vui vẻ, lắc lư đi tới nói: “Thế thì cảm ơn Lan kỳ chủ nhé, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để hắn cô đơn lẻ loi, chờ ta chơi chán rồi, vẫn còn vài kỳ chủ nữa mà, cùng lắm thì cho bọn thuộc hạ của ta, chúng cũng thèm nhỏ dãi thân thể Diệp Phong lâu rồi, ha ha”.,
Cố Thanh Hy nghe mà nghiến răng nghiến lợi.
Võ công của nàng thấp kém, không phải là đối thủ của bọn họ, Phù Quang lại đang bị thương.
Nội lực của Dạ Mặc Uyên đã biến mất, thuộc hạ của hắn cũng không tiện ra mặt, nếu không sẽ đánh động đến Thiên Phần tộc, đến lúc đó Dạ Mặc Uyên sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng phải cứu Diệp Phong thế nào đây?
Cúi đầu nhìn lại, thấy ở lưng chừng núi không chỉ có Lan kỳ chủ, Mẫu Đơn kỳ chủ cùng với mấy kim cang hộ vệ của ông ta, mà còn có một vài cao thủ nàng không biết mặt. Có thể nói là cao thủ tụ họp.
Phù Quang nhíu mày: “Chủ tử, làm sao bây giờ?”
Với tính tình của Diệp Phong, nếu hắn ta mất hết tôn nghiêm ở đây, e là chút dũng khí sống còn của hắn ta cũng biến mất.
“Sao Lan kỳ chủ lại đột nhiên đến núi Hồ Lô thế?”
“Cái này… Thuộc hạ cũng không rõ lắm”.
Cố Thanh Hy sờ cằm, cuối tầm mắt chính là nhóm nhỏ của Thiên Phần tộc.
Nhóm đó không có Ôn Thiếu Nghi, chỉ có vài trưởng lão và đệ tử.
Ánh mắt nàng đột nhiên sáng người.
“Chúng ta không thể đối phó được người Ma tộc, nhưng có người lại làm được”.
“Chủ tử muốn tìm Chiến thần giúp đỡ hả? Có Chiến thần ra tay thì nhóm Diệp Phong có cơ hội được cứu rồi”.
Dạ Mặc Uyên?
Hắn còn chẳng thể giữ nổi mình, tìm hắn làm gì.
Cố Thanh Hy ghé tai Phù Quang nói một lát, khiến hắn ta sợ đến mức liên tục lùi về phía sau, nhìn nàng với ánh mắt không dám tin.
“Chủ tử, làm thế không ổn lắm đâu”.
“Chẳng sao đâu, cứ làm theo lời ta”.
“Rõ…”
Dưới sườn núi.
Mẫu Đơn kỳ chủ nói: “Hôm nay ta muốn thấy màu đỏ, Lan huynh, chi bằng chúng ta cùng thưởng thức món đồ chơi ta mới nghiên cứu ra đi”.
“Thế cũng tốt. Gần đây thứ tiện nhân này bẩn lắm, cũng nên cho hắn nếm mùi đau khổ”.
“Các ngươi muốn làm gì, Diệp Phong chỉ là một đứa nhỏ hiền lành, các ngươi không thể tra tấn hắn như vậy”.
Hoàng hậu Sở Quốc cố gắng bò dậy, lại ngã xuống.
Diệp Phong cắn răng thật chặt.
Bọn họ muốn tra tấn thế nào, hắn ta cũng không sợ.
Dù có ban thưởng hắn ta cho Mẫu Đơn kỳ chủ, Diệp Phong cũng chấp nhận.
Hắn ta chỉ muốn hoàng hậu Sở Quốc an toàn rời khỏi đây.
Diệp Phong âm thầm cười lạnh.
Nếu lần này hắn có thể sống sót rời khỏi đây, tất cả những gì bọn họ ban tặng, hắn ta sẽ đòi lại gấp ngàn, gấp vạn lần.
“Các ngươi muốn gì cứ nhắm vào ta đây này, thả hắn ra”.
Hoàng hậu Sở Quốc đau như tim đang nhỏ máu.
Diệp Phong là người hiền lành như thế, tại sao những người này lại muốn tra tấn hắn như vậy
Diệp Phong tốt đẹp như thế, lòng tự trọng cao ngất trời, bà ấy thật sự không dám tưởng tượng cảnh hắn trở thành một người hầu, mặc cho Lan kỳ chủ tra tấn, lòng hắn đã phải đau đến mức nào.
Diệp Phong cười đầy đau thương: “Phu nhân, Diệp Phong chỉ là mạng cỏ rác, không đáng để người phải như thế… Thật lòng xin lỗi… Năng lực của Diệp Phong có hạn, không thể bảo vệ được người”.
“Hài tử…"
“Ta đã sớm quen với những tra tấn thế này, không chết được, cùng lắm chỉ là những vết thương da thịt mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, phu nhân không cần phải lo lắng”.
Hắn ta nói nghe như gió thoảng mây bay, nhưng lại khiến hoàng hậu Sở Quốc càng thêm đau lòng.
Nhìn hộp sắt lạnh như băng đó, Diệp Phong đảo mắt nhìn tất cả mọi người ở đây, cuối cùng cố gắng thoát khỏi gông xiềng của kỳ thủ, từng bước đi về phía chiếc hộp.
Trên những cây sắt nhọn vẫn còn dính máu tươi, không biết đã có bao nhiêu người bị đâm ở trong này.
Diệp Phong nuốt hết những chua xót vào bụng, hít một hơi thật sâu, tự động bước vào.
“Không… Không được…”
Hoàng hậu Sở Quốc chật vật đi tới.
Những cây sắt nhọn đó khiến mắt bà ấy đau nhói.
Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ đều không ngờ Diệp Phong lại chủ động đến thế.
Trên thực tế, dù hắn ta có phản kháng cũng không thể thoát được số mệnh này.
“A… Ngươi đã muốn thử như thế thì ta đành phải thỏa mãn ngươi thôi, người đâu, đóng cửa”.
Cánh cửa sắt khép lại, bên trong phát ra tiếng kêu rên, bên dưới cánh cửa, dòng máu đỏ tươi chảy dài.
Hoàng hậu Sở Quốc đau đến nỗi chết lặng.
Phía trên sườn núi, Cố Thanh Hy gấp đến nỗi xoay vòng, lũ khốn Thiên Phần tộc này vẫn chưa chịu tới.
Mẫu Đan kỳ chủ nói: “Mở tầng thứ hai”.
Ra lệnh một tiếng, nhóm kỳ thủ nhanh chóng đè cửa sắt vào nấc khóa thứ hai, máu tươi nhanh chóng chảy ra.
Lan kỳ chủ không nhịn được vỗ tay khen hay.
“Thì ra cửa đóng càng chặt thì cây sắt sẽ đâm vào sâu hơn, thú vị đấy, nhưng sao bên trong chẳng có âm thanh nào thế, đừng có nói là Tiểu Phong Nhi đã chết bên trong rồi nha?”
“Lan huynh, ngươi vừa mới tặng hắn cho ta, tại sao bây giờ lại quan tâm thế? Chẳng lẽ ngươi vẫn không nỡ bỏ hắn ư?”
“Ta sợ chơi hắn chết mất, thế thì không còn gì thú vị”, ánh mắt Lan kỳ chủ chợt lóe lên, nói một lời thật giả khó dò.
Mẫu Đơn kỳ chủ cười, nhưng nụ cười đó không lan tới đáy mắt.
“Yên tâm đi, Diệp Phong tuấn tú như thế, ta nào có nỡ đẩy hắn vào chỗ chết, hắn không có chết được đâu, chỉ mong Lan huynh đừng quên, ngươi đã tặng Diệp Phong cho ta, đừng có đổi ý nhé”.
“Mở tầng thứ ba”.
“Ưm…”
Diệp Phong chịu đau, dù hắn ta cố cắn răng nén lại thế nào thì vẫn phải kêu rên lên.
Đau…
Rất đau.
Từ trên xuống dưới, ngoại trừ những chỗ chí mạng, hầu như nơi nào cũng bị đâm một cây sắt dài.
Không biết những cây sắt đó được tẩm thứ thuốc gì, cây nào cũng đau thấu xương, còn đau đớn hơn cả xát muối.