Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 288: Uống máu

Bỗng nhiên hắn ta nhìn thấy Cố Thanh Hy ở sát bên vách đá.

Nỗi lo lắng trong lòng Thanh tông chủ lập tức tan biến.

Ngay sau đó trái tim hắn ta lại nhấc lên.

Bởi vì nàng đang trong trạng thái ánh mắt mơ màng, quần áo xộc xệch, làm gì đó với Ôn Thiếu Nghi.

Giận.

Giận như dời núi lấp biển.

Người còn chưa tới, Thanh tông chủ đã tung một chưởng qua.

Nguy hiểm đến gần, Ôn Thiếu Nghi khôi phục một chút ý thức, lập tức kéo quần áo che Cố Thanh Hy lại.

Sau đó hắn ta đẩy Cố Thanh Hy ra, tránh để chưởng lực đánh trúng nàng.

Cuối cùng hắn ta mới ngưng tụ chút nội lực còn sót lại của mình để đỡ chưởng lực mạnh mẽ kia.

“Phụt...”

Ôn Thiếu Nghi đang bị thương nặng lập tức hộc máu.

Hắn ta còn chưa kịp phản ứng, sát chiêu liên hoàn của Thanh tông chủ đã đánh tới.

“Rầm rầm rầm...”

Mặc dù toàn thân Thanh tông chủ bê bết máu và cũng đang bị thương nặng, nhưng Ôn Thiếu Nghi đã mất một lượng lớn nội lực nên lúc này võ công thua xa hắn ta, bị thương cũng không nhẹ hơn hắn ta.

Hơn nữa Ôn Thiếu Nghi còn trúng độc, quần áo xộc xệch.

Cộng thêm Thanh tông chủ đang trong trạng thái phẫn nộ. Trước đủ loại nguyên nhân, Ôn Thiếu Nghi rơi vào thế yếu, gần như là bị Thanh tông chủ áp đảo.

Âm thanh đánh nhau vang rõ bên tai, thỉnh thoảng vọng lại tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.

Cố Thanh Hy đau đớn cau mày, yếu ớt mở mắt ra.

Nàng không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền tỉnh táo hơn vài phần.

Thanh tông chủ toàn thân bê bết máu, hai mắt đỏ ngầu đang điên cuồng tung chưởng về phía Ôn Thiếu Nghi.

Đáng thương Ôn Thiếu Nghi xưa nay cao cao tại thượng, võ công cao cường, oai phong lẫm liệt bị Thanh tông chủ đánh chỉ còn một hơi.

“Dừng... Dừng tay...”

Sáo Thanh Ngọc quét ngang cuốn theo sát khí cuồn cuộn đánh về phía Ôn Thiếu Nghi.

Cố Thanh Hy bảo đảm Ôn Thiếu Nghi không chết thì cũng sẽ bị trọng thương khi trúng chiêu này.

Nàng không chút do dự chắn trước mặt Ôn Thiếu Nghi, đỡ một chiêu trí mạng thay hắn ta.

Thanh tông chủ kinh ngạc.

Ôn Thiếu Nghi cũng kinh ngạc.

Trong nháy mắt sinh tử, con ngươi Thanh tông chủ co rụt lại, hắn ta cố hết sức thu hồi chiêu thức trí mạng kia.

“Phụt...”

Thanh tông chủ bị nội lực của mình phản phệ, hộc ra một búng máu.

“Thanh tông chủ...”

Cố Thanh Hy loạng choạng bò qua đỡ hắn ta.

Nàng chưa giải độc hoa Triền Tình, vừa chạm vào người Thanh tông chủ, trong đầu đã có một giọng nói thúc giục nàng.

Nàng cắn chặt lưỡi, cố giữ cho mình tỉnh táo.

Nhìn thấy Cố Thanh Hy, cơn giận của Thanh tông chủ tiêu tan vài phần: “Cô... trúng độc?”

“Trong... Trong này có độc hoa Triền Tình rất bá đạo, ngươi đi... đi nhanh lên”, nàng không muốn xảy ra quan hệ với Thanh tông chủ, càng không muốn để hắn ta nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mình.

Thanh tông chủ bất chấp điều nội tức, đặt hai tay lên lưng nàng, vừa dùng nội lực của mình giải độc hoa Triền Tình cho nàng, vừa đáp: “Cô yên tâm, ta sẽ không để Ôn Thiếu Nghi sống qua ngày hôm nay, dù có đánh đổi mạng sống của mình, hắn ta cũng phải chết”.

Cố Thanh Hy luống cuống.

Nàng muốn ngăn cản Thanh tông chủ truyền nội lực cho mình, nhưng đã chậm một bước.

Nội lực của Thanh tông chủ giống với Ôn Thiếu Nghi, không biết vì nguyên nhân gì mà không ngừng bị nàng hút.

“Ta không muốn hút nội lực của ngươi, ngươi bỏ tay ra nhanh lên”.

“Không sao, nếu cô muốn, dù có cho cô hết thì ta cũng không sao cả”.

Thanh tông chủ cười, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy cưng chiều.

Hắn ta không bỏ tay ra, ngược lại còn cố hết sức giải độc hoa Triền Tình giúp nàng.

Nhìn thấy đôi mắt cưng chiều và nụ cười quen thuộc kia, Cố Thanh Hy càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình hơn.

Thanh tông chủ chính là Dịch Thần Phi.

Cố Thanh Hy vừa sốt ruột, vừa tức giận, vừa khó chịu.

Sốt ruột vì nàng muốn hất tay hắn ta ra nhưng lại không được.

Tức giận vì Dịch Thần Phi quá ngu ngốc, làm gì có ai lại sẵn sàng chắp tay tặng nội lực mà mình khổ cực tu luyện cho người khác chứ, hắn ta không biết nàng rất có thể sẽ hút hết nội lực khiến hắn ta chết sao?

Khó chịu vì độc hoa Triền Tình va đập trong cơ thể nàng thì cũng thôi, nội lực của Thanh tông chủ cũng đang va đập kịch liệt trong cơ thể nàng, nàng như bị ngũ mã phanh thây, không ngừng bị xé toạc.

“Ta không cần nội lực của ngươi”.

Khi thấy Thanh tông chủ càng lúc càng truyền nhiều nội lực vào cơ thể mình, Cố Thanh Hy sốt ruột đến phát điên.

Nàng đau đớn rên thành tiếng, ngưng tụ toàn bộ nội lực đẩy Thanh tông chủ ra xa.

“Phụt...”

Nàng bị trọng thương.

Thanh tông chủ cũng bị nàng làm bị thương.

“A Hy...”

“Đừng... Đừng lại gần ta nữa”.

Cố Thanh Hy lùi về phía sau.

Nàng không muốn xảy ra quan hệ với người nào cả, cũng không muốn xảy ra quan hệ với hắn ta.

Ở trong lòng nàng, hắn ta là một người ca ca, ca ca ruột thịt.

Cố Thanh Hy đau đớn đâm đầu vào vách đá.

Vẻ đau xót chợt thoáng qua trong mắt Thanh tông chủ, hắn ta trở tay, một con dao nhỏ loé sáng xuất hiện trong tay hắn ta.

Thanh tông chủ do dự một lát, sau đó dùng dao rạch tay mình, để máu chảy vào miệng Cố Thanh Hy.

“Nào, mau uống đi”.

Cố Thanh Hy tức giận đến mức muốn chết đi cho rồi.

Hắn ta bị mù rồi sao?

Không thấy nàng đang trúng độc à?

Cứ phải đến gần nàng bằng được.

Hắn ta đang ước nàng đè hắn ta ra ư?

Cố Thanh Hy tức giận định hất tay Thanh tông chủ ra, hắn ta lại điểm huyệt nàng, ép buộc nàng uống máu của mình.

Cố Thanh Hy căm tức nhìn hắn ta.

Thanh tông chủ cười dịu dàng, vuốt mái tóc rối bời của nàng: “Yên tâm, chỉ cần uống vào, độc hoa Triền Tình của cô sẽ được giải”.

Ở một bên khác sát vách đá, Ôn Thiếu Nghi đã mất ý thức, hắn ta vừa chịu đựng cơn đau, vừa mơ hồ in sâu cảnh tượng kia vào đầu.

Thanh tông chủ của Tu La Môn...

Mối quan hệ giữa hắn ta và Cố Thanh Hy là gì? Tại sao hắn ta lại đối xử tốt với Cố Thanh Hy như vậy?

Suy nghĩ còn chưa rõ ràng, Biển Máu dung nham dưới vách đá như bị động đất, đột nhiên sôi trào mãnh liệt, sau đó xuất hiện một ngọn lửa thật lớn.
Chương 289: Mất trí nhớ là không phân rõ trắng đen nữa sao

Phạm vi bao phủ của ngọn lửa rất lớn, một khi xông lên, ba người họ sẽ chết chắc.

Ôn Thiếu Nghi gần như sử dụng hết nội lực còn sót lại của mình theo bản năng, hóa giải ngọn lửa.

“Ầm…”

Phương hướng của ngọn lửa thay đổi, hắn ta không chống chịu nổi nữa, cơ thể nghiêng đi, ngã xuống đất.

Gần như cùng lúc đó, độc hoa Triền Tình của Cố Thanh Hy giải được hơn một nửa, trái tim xao động dần bình tĩnh lại được một chút.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ… đỡ hơn nhiều rồi. Máu ngươi là máu gì vậy, còn có thể giải được độc hoa Triền Tình, chẳng lẽ máu ngươi có thể giải được bách độc?”

“Không dám nói có thể giải bách độc, nhưng có thể giải độc của ngươi là được”.

Thanh tông chủ đặt Cố Thanh Hy xuống, bước từng bước về phía Ôn Thiếu Nghi, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, sự yêu chiều trong mắt không biết đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là sát ý lạnh lẽo.

Là sát ý.

Sát ý rất sâu đậm.

Cố Thanh Hy răng đánh lập cập: “Ngươi… ngươi đừng nói ngươi muốn giết hắn ta chứ? Hắn ta không hề làm gì ta, ta và hắn trong sạch, không tới bước cuối cùng”.

Cố Thanh Hy cho rằng Thanh tông chủ là vì Ôn Thiếu Nghi làm gì đó với nàng nên mới nổi sát ý.

Thanh tông chủ lạnh lùng cười nhạo: “Dù hắn không làm gì cô, nhưng chỉ dựa vào chuyện hắn là thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc đã là rất đáng chết”.

Bao nhiêu năm nay, hắn ta luôn muốn giết Ôn Thiếu Nghi nhưng không có cơ hội.

Hôm nay là cơ hội tốt nhất, hắn ta tuyệt đối không thể bỏ qua.

Hơn nữa, máu quan trọng nhất trong cơ thể hắn ta đã cho A Hy uống, hắn ta cũng không sống được bao lâu nữa.

Trước khi chết, hắn phải thay A Hy, thay Tu La Môn diệt trừ mầm họa là tên Ôn Thiếu Nghi này.

“Có thể tha cho hắn ta không? Nếu không phải hắn ta liều mạng cứu giúp, chỉ sợ ta đã chết trong Biển Máu, ta nợ hắn một món nợ ân tình”, còn nợ hắn ta một mạng.

Thanh tông chủ không cần suy nghĩ, từ chối thẳng: “Không thể”.

“Thanh tông chủ…”

“Thiên Phần tộc và Tu La Môn không đội trời chung, đây là ân oán đã hình thành từ mấy trăm năm trước. Hắn ta là thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc thì chính là kẻ thù của Tu La Môn”.

Ôn Thiếu Nghi cười tự giễu, dựa vào mối quan hệ không chết không thôi của Tu La Môn và Thiên Phần tộc, sao Thanh tông chủ có thể bỏ qua cho hắn ta.

Đổi lại là hắn ta, hắn ta cũng không thể bỏ qua cho Thanh tông chủ.

Ôn Thiếu Nghi liếc mắt nhìn vách đá trống trơn và Biển Máu sôi trào, hắn ta từng nghĩ sẽ chết trong tay môn chủ Tu La Môn, từng nghĩ sẽ chết trong tay lâu chủ đệ nhất thiên hạ, từng nghĩ sẽ chết trong tay Dạ Mặc Uyên, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ chết ở nơi này.

“Tu La Môn và Thiên Phần tộc rốt cuộc có huyết thù gì?”, Cố Thanh Hy hỏi.

“Huyết thù rất sâu rất sâu, mục tiêu sống của mỗi một người trong Tu La Môn đều là tìm được Long Châu, diệt trừ Thiên Phần tộc. A Hy, nếu cô còn xem ta là bằng hữu thì đừng xen vào chuyện này”.

Thanh tông chủ không nói rõ, nhưng lập trường của hắn ta vô cùng kiên định, không hề có đường lui nào.

Hắn ta ngưng tụ nội lực vào lòng bàn tay, giơ tay đánh nát đỉnh đầu của Ôn Thiếu Nghi.

Chưa nói Ôn Thiếu Nghi trúng phải độc hoa Triền Tình sống không bằng chết, chỉ riêng nội lực của hắn ta gần như mất hết, lại bị thương nặng, không có đường nào để đánh trả.

Lúc này, hắn ta giống như cá nằm trên thớt, chờ người ta giết.

Cố Thanh Hy dang tay, chắn trước mặt hắn ta, nói từng chữ: “Muốn giết hắn ta thì trừ khi giết ta trước. Ta nợ hắn một mạng, chỉ cần ta còn một hơi thở thì sẽ không để ai giết hắn”.

“A Hy”.

Trong mắt Thanh tông chủ hiện lên vẻ đau lòng.

Nàng mất đi trí nhớ, ngay cả trắng đen cũng không phân biệt rõ ràng nữa sao?

Sở dĩ bọn họ thê thảm như vậy, không phải đều vì Thiên Phần tộc hại hay sao?

Nàng của trước kia đốc hết tất cả cũng muốn diệt trừ tất cả người của Thiên Phần tộc, nhất là tộc trưởng Thiên Phần tộc và thiếu tộc trưởng của Thiên Phần tộc. Bây giờ thiếu tộc trưởng của Thiên Phần tộc ở đây, nàng lại liều mạng bảo vệ hắn ta.

Nếu không phải đã biết nàng mất đi toàn bộ trí nhớ, Thanh tông chủ còn nghi ngờ nàng không phải là nàng.

“Bây giờ hắn ta bị thương nặng, thực lực lại suy giảm, ngươi giết hắn, thắng cũng không vinh quang, có thể đợi…”

“Đợi hắn khỏi rồi giết hắn sao?”, giọng nói của Thanh tông chủ lạnh đi mấy phần.

Đợi hắn ta khỏi rồi, muốn giết hắn ta đâu dễ như vậy, thiếu chủ của Thiên Phần tộc trên khắp thiên hạ đều là nhân vật như thiên tài.

Thực lực của hắn ta bây giờ rơi xuống cấp bốn sơ cấp, nhưng khó đảm bảo sau khi ra ngoài sẽ không khôi phục nhanh chóng.

“Chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với cô, riêng chuyện này thì không được, cô tránh ra”.

“Ưm…”

Ôn Thiếu Nghi đau đớn rên lên, sóng nhiệt trong cơ thể hắn ta hết luồng này đến luồng khác, dù hắn ta cắn môi và lưỡi đến chảy máu, ý thức vẫn dần trở nên mơ hồ.

Cộng thêm hắn ta bị thương nặng, toàn thân suy yếu, lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch, đau đớn khó chịu đựng, hầu như đã đến bờ vực suy sụp.

Nếu không phải hắn ta luôn cắn cánh tay mình, ép mình duy trì sự tỉnh táo, e rằng đã hoàn toàn hôn mê từ lâu.

Cố Thanh Hy cố chấp nói: “Ta đã nói chỉ cần ta còn một hơi thở, sẽ không để ai làm hắn ta bị thương. Nếu ngươi muốn lấy mạng của hắn ta thì hãy giết ta trước đi”.

“Cô cho rằng ta không dám giết cô sao?”, Thanh tông chủ bị nàng làm tức giận.

Người trong tộc bọn họ ai nấy đều bị hạ huyết chú, nam dần dần bị ăn mòn từ trong ra ngoài, đau đớn đến chết.

Nữ thì mùng một mười lăm mỗi tháng độc của huyết chú bùng phát, sống không bằng chết.

Mọi thứ đều là kiệt tác của Thiên Phần tộc.

Sao nàng lại có thể giúp Ôn Thiếu Nghi.

“Vậy ngươi cứ giết đi”, Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhắm mắt, đợi chưởng lực của Thanh tông chủ.

Thanh tông chủ tức giận giơ chưởng đánh về phía Cố Thanh Hy.

Thần trí của Ôn Thiếu Nghi tỉnh táo lại chút ít.

Hắn ta sốt ruột muốn ngăn lại, toàn thân lại không còn chút sức lực nào, chỉ đành trơ mắt nhìn một chưởng tất sát đánh xuống.

Căng thẳng.

Nghẹt thở.

Lo lắng.

Ôn Thiếu Nghi hô hấp nhanh hơn.
Chương 290: Quả nhiên là huynh ấy

Cũng may… Lúc chưởng lực của Thanh tông chủ còn cách Cố Thanh Hy một tấc thì đã thu lại, không thật sự giết nàng.

Hắn ta không ngờ vào lúc đứng giữa sống chết, Cố Thanh Hy lại dùng tính mạng bảo vệ hắn ta.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Ôn Thiếu Nghi nhìn Cố Thanh Hy rất phức tạp.

Chưởng lực của Thanh tông chủ tan đi, giấu sự buồn bực ở trong lòng.

Hắn ta lạnh lùng nói: “Ôn Thiếu Nghi, ngươi nhớ rõ, hôm nay là A Hy dùng tính mạng cứu ngươi, nàng không còn nợ ngươi điều gì. Lần sau gặp lại, ta tuyệt đối sẽ không nương tay nữa”.

Ôn Thiếu Nghi ôm chặt ngực mình, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

Cố Thanh Hy tươi cười, hai lúm đồng tiền hiện ra: “Biết ngay là ngươi tốt nhất, đa tạ ngươi. Ngươi yên tâm, nếu sau này hắn ta dám làm chuyện gì có lỗi với Tu La Môn, ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn”.

“Mong rằng cô sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay, cũng sẽ không quên lời cô nói hôm nay”.

“Không quên, không quên, sao có thể quên được chứ”.

“Mặc dù ta không giết hắn, nhưng cũng sẽ không cứu hắn. Hắn sống hay chết phải trông đợi vào tạo hóa của hắn”.

Cố Thanh Hy hiểu.

Mặc dù Thanh tông chủ không giết hắn ta, nhưng sẽ để hắn ta ở lại đây tự sinh tự diệt.

Nơi này cách đỉnh núi quá xa, dựa vào tình trạng của Ôn Thiếu Nghi hiện giờ, hoàn toàn không lên được đỉnh núi.

Nhiệt độ ở đây lại cao, đừng nói là hắn ta bị thương nặng, dù có không bị thương gì cũng không thể chịu đựng trong thời gian quá dài.

Thế thì giết hắn ta và không giết hắn ta có gì khác nhau?

Sắc mặt của Thanh tông chủ không tốt.

Có thể làm đến mức này, sợ rằng đã là cực hạn của hắn ta. Nếu còn cầu xin hắn ta nữa, Thanh tông chủ chắc chắn sẽ không đồng ý.

Nàng lại bị thương nặng, Thanh tông chủ cũng bị thương nặng, hai người họ có thể lên trên được không cũng chưa biết.

Cố Thanh Hy nói: “Ta tin ngươi sẽ sống sót”.

Tầm nhìn của Ôn Thiếu Nghi dần mơ hồ, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, hoàn toàn mất đi ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, hắn ta chỉ nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Cố Thanh Hy.

Thanh tông chủ kéo dây leo, có tổng cộng ba sợi dây leo, hắn ta cột hết ba sợi vào thắt lưng Cố Thanh Hy, nói: “Cô lên trước, ta cõng cô lên”.

“Đỉnh núi quá cao, ba sợi dây leo đều cho ta, vậy ngươi phải làm sao?”

Hai tay Cố Thanh Hy ra sức cởi dây leo ra, muốn cột dây leo cho hắn ta.

Thanh tông chủ lập tức ngăn lại, chỉ lấy một trong số đó: “Ta một dây là đủ rồi, nhiệt độ nơi này càng lúc càng cao, không tiện ở lâu, chúng ta mau rời khỏi đây đi”.

Cố Thanh Hy vẫn muốn đưa cho hắn ta hai sợi dây leo còn lại, Thanh tông chủ nói gì cũng không chịu.

Trong lòng nàng hơi phức tạp.

Ba sợi dây leo đưa hết cho nàng là sợ nàng xảy ra chuyện.

Hai sợi dây leo còn lại nói gì cũng không chịu buộc vào người hắn ta là sợ dây leo không chịu nổi trọng lượng của hai người sao?

Lại nhìn Ôn Thiếu Nghi hôn mê bất tỉnh, sống chết không rõ, trong lòng Cố Thanh Hy bỗng trở nên nặng nề.

Nàng sợ nội lực của Thanh tông chủ bị nàng hút lấy, miễn cưỡng đẩy Thanh tông chủ ra, ngược lại làm mình bị thương. Cố Thanh Hy cảm thấy cả người yếu ớt, không có chút sức lực nào có thể dùng dây leo bò lên đến đỉnh núi, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên lưng Thanh tông chủ.

“Ta cảm thấy ngươi rất giống một người”.

“Ồ… giống ai”.

“Giống một đại ca ca”.

Thanh tông chủ leo lên vô cùng cật lực, mồ hôi kèm theo máu nhỏ xuống ròng ròng. Cố Thanh Hy đưa tay, giúp hắn ta lau mồ hôi trên mặt.

Trong phút chốc, nàng phát hiện trên người Thanh tông chủ có nhiều vết sẹo đan xen, trong đó không ít chỗ còn có dấu vuốt rồng, máu chảy đầm đìa, vô cùng ghê rợn. Nhất là phần bụng, ruột gần như sắp lòi ra ngoài.

Lại nhìn ra sau lưng, mùi cháy đến bây giờ mới chầm chậm tỏa ra, vén áo ra xem, máu thịt sau lưng bị bỏng nghiêm trọng.

Bị bỏng nghiêm trọng như vậy, vì sao lúc này mới tỏa ra mùi cháy, lẽ nào vừa rồi hắn ta luôn chịu đựng?

Cố Thanh Hy kinh hãi.

“Ngươi bị Hỏa Long làm bị thương sao?”

Tốc độ của Thanh tông chủ không thay đổi, sử dụng hai tay hai chân, cố gắng leo lên trên, hờ hững nói: “Không sao, một chút thương tích nhỏ mà thôi”.

Thương tích nhỏ? Thế này là thương tích nhỏ sao?

“Ngươi thả ta xuống đi, ta có thể một mình lên đó. Ngươi bị thương quá nặng, còn cõng theo ta, hai người chúng ta đều không lên được”.

“Nha đầu ngốc, ta đã nói có thể cõng cô lên thì nhất định có thể cõng lên được. Cô đừng sợ, nếu mệt thì ngủ một giấc, đợi ngủ dậy, chúng ta đã lên trên rồi”.

Thanh tông chủ nói một cách nhẹ nhàng, Cố Thanh Hy lại cảm thấy trung khí của hắn ta dần dần yếu đi, động tác cũng ngày càng gắng sức, rõ ràng là đã đến cực hạn.

Vành mắt Cố Thanh Hy đỏ lên, nàng đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt hắn ta ra, để lộ gương mặt tuấn tú quen thuộc.

Là Dịch Thần Phi…

Quả nhiên là huynh ấy…

Dung mạo của Dịch Thần Phi trên khắp thiên hạ đều là mỹ nam tử số một số hai. Ngũ quan của hắn ta sắc cạnh rõ ràng, ôn hòa nho nhã, mi mày đen giống như núi xa, sắc như mặt trăng ngày Trung thu. Dù chỉ là từ xa nhìn lướt qua cũng có thể khiến người ta kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.

“Tiểu nha đầu, muội cũng thật xấu xa, lúc này lại gỡ mặt nạ của ta xuống, không sợ ta ném muội xuống sao?”

“Dịch Thần đại ca, vì sao huynh lại tốt với ta như vậy?”

“Muội đã gọi ta là đại ca rồi, sao đại ca có thể không quan tâm săn sóc muội muội. Ngoan, nghe lời ca ca, nhắm mắt lại, ngủ một giấc đi”.

“Soạt…”

Một sợi dây leo lại đứt không đúng lúc.

Dây bị đứt là dây cột ở trên người Cố Thanh Hy.

Dịch Thần Phi nhíu mày, không quan tâm cơ thể mình đau đớn thế nào, chỉ dùng hết sức tiếp tục leo lên trên.
Chương 291: Tình thế hung hiểm

Vách đá bóng loáng, nhiệt độ cực cao, hai tay của hắn ta bị mài đến mức nổi đầy bọt nước, cả bàn tay đỏ ửng lên vì bỏng, nhưng Dịch Thần Phi vẫn không chút để tâm, trong đầu hắn ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là đưa Cố Thanh Hy rời khỏi đây một cách an toàn.

“Răng rắc…”

Vì chịu không được sức nặng của hai người, cho nên dây leo quấn trên người Cố Thanh Hy lại bắt đầu đứt gãy.

Lúc này, cả hai đều luống cuống.

Dịch Thần Phi không nói hai lời, trực tiếp tháo bỏ dây leo trên người mình, sau đó thắt lên người Cố Thanh Hy.

“Huynh làm gì vậy, trên người huynh không có biện pháp bảo vệ an toàn nào cả, lỡ như sảy tay thì e là xương cốt cũng không còn”.

Cố Thanh Hy cởi dây leo ra, bất kể Thanh tông chủ có đồng ý hay không, nàng vẫn kiên quyết cột ngang hông hắn ta.

“A Hy, ngoan nào, chỉ cần muội an toàn thì ta sẽ không sao cả, muội ngoan ngoãn bám chặt vào lưng ta là được, chớ có lộn xộn”.

Thanh tông chủ liếc nhìn biển máu cuồn cuộn bên dưới, hắn ta thật sự không dám tưởng tượng hậu quả một khi sợi dây leo thứ ba đứt gãy.

Lúc đó, Cố Thanh Hy phải làm sao bây giờ?

“Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết!”

Cố Thanh Hy mạnh mẽ thắt nút dây, không cho hắn ta có cơ hội phản bác, còn nàng thì cắn chặt răng, cố gắng dồn sức, mượn lực từ dây leo, tiếp tục bò lên trên.

Vách núi dốc ngược, cộng thêm lửa từ biển máu thỉnh thoảng phụt lên, tình cảnh của hai người thật sự hung hiểm.

Mưa rỉ rả suốt đêm.

Bất chợt, trên vách đá dựng đứng vang lên âm thanh “xì xì”.

Cố Thanh Hy tưởng rằng đó là Tiểu Cửu nên nhoẻn miệng cười.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thì mặt nàng xanh mét.

Không phải Tiểu Cửu, mà là một con mãng xà cực lớn có hai màu đen trắng đan xen, nó dài khoảng hơn 50 mét, cũng không biết là ma thú cấp mấy nữa. Lúc này, nó đang thè lưỡi, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi nhiệt độ của dung nham nơi đây, đôi mắt sâu thẳm nhìn chòng chọc vào bọn họ, hiển nhiên, nó xem hai người họ là con mồi và bất kỳ lúc nào cũng sẽ phát động công kích.

Thanh tông chủ trọng thương.

Nàng cũng trọng thương.

Dây leo lại tràn ngập mối nguy, một chỗ để đứng cũng không có.

Mấy người Cố Thanh Hy đang ở vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.

“Trên người ta còn có ám khí, chỉ là một con sâu mà thôi, ta có thể đối phó được”.

Cố Thanh Hy giữ bình tĩnh, rồi lấy ra ám khí từ nhẫn không gian.

Chợt, nàng nghe giọng Thanh tông chủ có hơi run, hắn ta khàn giọng nói: “Không phải một, mà là rất nhiều”.

“Rất nhiều?”

Cố Thanh Hy giật mình, nhìn kỹ lại thì cả người nàng phát run.

Vô số mãng xà to lớn hai màu đen trắng đan xen rải đầy vách đá, do vẻ ngoài của chúng gần giống với nham thạch, hơn nữa, cả đám đều đang cuộn mình ngủ nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát giác ra được.

Nhiều rắn như vậy thì… sao nàng giết hết được?

Đừng nói là hiện tại đang trọng thương, dù ở trạng thái đỉnh cao thì nàng cũng không giết được nhiều rắn như vậy.

“Là Hỏa Xà cấp hai, rất thích ngủ đông ở nơi có nhiệt độ cao, tuy là cấp hai, lực sát thương cũng không quá mạnh, nhưng chúng sống theo đàn và vô cùng đoàn kết, chỉ cần một con bị thương, hoặc phát động công kích thì cả đàn sẽ đồng loạt xông lên”, Thanh tông chủ giải thích.

Cố Thanh Hy dựng tóc gáy.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Muội bám chặt vào ta, ta tăng tốc, cố gắng bò lên trên 2 mét nữa, ở đó có một mỏm đá nhô ra, trên mỏm đá không có rắn, muội hãy nép vào đó tránh đi trước”.

“Ta nghĩ không cần đâu, chúng đã phát hiện ra chúng ta, hơn nữa ta cảm thấy có lẽ chúng đã đói bụng lâu rồi, nên sẽ không bỏ qua con mồi trước mắt đâu”.

Vừa dứt lời, một tiếng “xì xì” vang lên, một con Hỏa Xà thình lình lao đến với xu thế sét đánh không kịp bưng tai.

Hỏa Xà có độc.

Dù bọn họ không sợ độc, nhưng một khi bị cắn trúng thì cũng sẽ tê dại, đến khi đó không có sức để bám vào dây leo mà trèo lên nữa.

Cố Thanh Hy bắn ra một đợt châm độc.

Hỏa Xà lại đổi hướng, tiếp tục chồm đến.

Châm độc của Cố Thanh Hy như bạo vũ lê hoa, giăng kín trời, mỗi một châm đều chính xác và độc ác.

Hỏa Xà bị bắn trúng, rơi xuống biển máu, sau đó bị biển máu cắn nuốt.

Những con Hỏa Xà khác thấy thế liền đồng loạt vọt đến.

Cố Thanh Hy biến sắc, vội lấy ra thêm một loạt châm độc.

Dịch Thần Phi cũng đánh ra một chưởng, dùng nội lực đánh bay đám… Hỏa Xà kia.

“Rầm rầm rầm…”

Có hơn mười con Hỏa Xà bị bọn họ đánh trúng, liên tục rơi xuống biển máu.

Nhưng vẫn có không ít Hỏa Xà chồm đến cắn bọn họ.

Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy buộc phải quần chiến cùng bọn chúng.

Cũng không biết đám Hỏa Xà kia đã khai trí rồi hay sao, mà thấy bọn họ khó chơi liền quay sang cắn dây leo.

“Răng rắc…”

Dây mây cuối cùng cũng đã đứt, khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Dịch Thần Phi dùng toàn bộ nội lực còn sót lại ném Cố Thanh Hy về phía mỏm đá nhô ra kia.

Cố Thanh Hy nhận ra ý định của hắn ta, nên trước khi Dịch Thần Phi ra tay, nàng đã trở tay ném hắn ta lên mỏm đá.

Khi Dịch Thần Phi bay lên, Cố Thanh Hy cũng không trụ nổi nữa, cả người rơi thẳng xuống biển máu.

“A Hy…”

Đồng tử Dịch Thần Phi co lại, hắn ta không chút do dự nhảy xuống.

Cố Thanh Hy nhịn không được quát lên: “Mẹ kiếp, ta thiên tân vạn khổ mới ném ngươi lên mỏm đá được, ngươi còn nhảy xuống làm gì hả, chạy đi đầu thai cho kịp hay sao?”

Dịch Thần Phi nở một nụ cười thê lương.

Dùng khẩu hình đáp lại: “Thật xin lỗi!”

Tim hai người đã sớm nguội lạnh, đều cho rằng bản thân sẽ phải chết.

Bên tai lại vang lên âm thanh “xì xì”.

Cơ thể Cố Thanh Hy đang rơi đột nhiên dừng lại, nàng và Dịch Thần Phi mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngồi trên thân rắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK