Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296: Chờ đợi

Hắn là một tên phục vụ, chắc hẳn phải rất sợ người ta chạm vào mình.

Lần trước đụng phải hắn, hắn cũng phản ứng rất mạnh.

“Phu nhân, ngườ đã hỏi ta mấy lần rồi, ta thực sự không có vết bớt nào ở vai sau cả”.

“Vậy sao…”, hoàng hậu Sở Quốc bán tin bán nghi, miệng ăn bánh cánh hoa thơm ngát nhưng lại không cảm nhận được mùi vị gì.

Cố Thanh Hy không biết xuất hiện từ lúc nào, nói: “Hai người đều bị thương quá nặng, khí hậu nơi đây lại khắc nghiệt, nếu miễn cưỡng ở lại sợ rằng ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được, ta kêu người đưa các người rời khỏi đây trước”.

“Còn cô thì sao?”

“Ta sẽ đi sau”, khi Cố Thanh Hy nói, mắt thi thoảng lại quét tới nút thắt của núi Hồ Lô.

Trong lòng Diệp Phong vừa chuyển, dường như hiểu ra điều gì đó.

Hoàng hậu Sở Quốc cùng Diệp Phong không chịu rời đi khiến Cố Thanh Hy phải tốn rất nhiều công sức mới tiễn được hai người họ rời khỏi.

Trên bầu trời không ngừng truyền tới từng trận ầm vang, cả vòm trời liên tục cuộn xoáy giống như một cơn mưa gió điên cuồng.

Toàn bộ đỉnh núi Hồ Lô Huyết không ngừng rung chuyển, rung chấn quá mãnh liệt khiến nham thạch nóng chảy cũng sôi trào và lan tràn ra xung quanh khiến toàn bộ hoa cỏ cây cối đáng thương trên bề mặt đất chúng bị nhấn chìm.

Đây tuyệt đối là một trận chiến ác liệt mà chỉ có cao thủ có một không hai mới có thể gây ra.

Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn lên lại thấy giữa vòm trời có một con rồng lửa (hỏa long) màu vàng thân thấm đẫm máu tươi đang không ngừng phi nhanh và gào thét.

Với một cú hất mạnh từ chiếc đuôi rồng khổng lồ, vài đỉnh núi nhỏ gần đó đều bị san thành đất bằng.

Điều đáng sợ hơn nữa là nó phun ra một quả cầu lửa lan rộng tới hơn một nửa núi Hồ Lô Huyết, dường như muốn biến toàn bộ ngọn núi thành tro bụi.

Ngoài hỏa long còn có bốn ông già tóc trắng xoá.

Phù Quang nói: “Chủ tử, là bốn tên thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc, công lực cao vô cùng, bọn họ ở ẩn nhiều năm hiếm khi hỏi tới chuyện thế gian, không ngờ lần này Thiên Phần tộc lại phái bốn vị thái thượng trưởng lão ra trận”.

“Thực lực rất mạnh là mạnh tới mức nào? So với Dạ Mặc Uyên thì thế nào?”

“So với chiến thần hẳn là thua kém một chút, nhưng bốn người họ liên kết lại thì chiến thần tuyệt đối không có khả năng đánh bại họ, hai vị tông chủ của Tu La Môn đều là chết thảm dưới tay bốn người họ”.

“Nói như vậy thì những thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc này đều không phải là thứ tốt gì?”

“Đương nhiên, không việc xấu xa nào mà chúng chưa từng làm qua, tàn sát dân lành, không biết bao nhiêu người vô tội của Tu La Môn đã bỏ mạng trong tay chúng”.

Cố Thanh Hy vuốt cằm.

Nếu bọn họ không phải hạng tốt lành, vậy nàng càng không có gì phải băn khoăn nữa.

“Chủ tử, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

“Còn có thể làm thế nào nữa, đương nhiên là ngồi xuống, yên lặng xem kịch hay, ngươi dịch cho qua đây một chút, cẩn thận bị dung nham tràn ra thiêu cháy đó”.

Phù Quang ngẩn người.

Chủ tử vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất lâu như vậy chỉ để ngồi đây xem kịch hay sao?

Có lẽ không có khả năng đâu.

“Ầm ầm ầm”.

Trận chiến trên bầu trời càng ngày càng gay cấn, bọn họ ngồi ở lưng chừng núi nhưng thân thể cũng không kìm được lắc lư chực đổ.

Phù Quang nhíu chặt mày.

Là trận pháp vô cùng nổi danh của Thiên Phần tộc- Tứ tượng trận, ngay cả cao thủ cấp bảy cũng chưa chắc có thể phá vỡ, con ma long kia vậy mà vẫn không rơi vào thế bất lợi, thậm chí càng đánh càng hăng, càng đánh càng hung hãn.

Cũng may người thuộc Tu La Môn bọn họ nghe theo mệnh lệnh của chủ tử, không được tùy tiện tiến lên, càng không nói đến việc trực tiếp lao lên cướp long châu.

Nếu không bọn họ còn không phải thương tích nặng nề sao?

"Vụt..”

Tứ tượng trận biến mất.

Bốn đại trưởng lão của Thiên Phần tộc từ từ ngã xuống đất với thương tích trầm trọng, từng người đều phun ra một ngụm máu tươi, khí thế bao vây cũng suy giảm.

“Bốn thái thượng trưởng lão thua rồi, một đòn này của hỏa long vô cùng vang dội, phỏng chừng bốn tên đó không còn sót lại bao nhiêu lực chiến đấu nữa. Chủ tử, bây giờ chúng ta lên thu dọn ma long sao, hay là nhân cơ hội giải quyết triệt để bốn tên thái thượng trưởng lão kia?”

“Vội cái gì, yếu trâu còn hơn khỏe bò, bây giờ ngươi xông lên có nắm chắc là có thể giết chết bốn lão già đó không, còn có con hỏa long kia, cho dù nó bị thương nặng nhưng ta thấy sức lực của nó vẫn tốt lắm”.

“À… vậy chúng ta làm gì bây giờ?”

“Còn có thể làm thế nào, ngồi cắn dưa hóng chuyện thôi”.

Chẳng bao lâu trên bầu trời lại dấy lên một hồi chiến trận mới, là vài vị kỳ chủ của Ma tộc đang giao đấu với ma long.

Bốn thái thượng trưởng lão đều không phải là đối thủ của ma long, Lan kỳ chủ cùng Mẫu Đơn kỳ chủ càng không phải, nhưng ngoại trừ bọn họ, còn có hai vị cao thủ khác, thực lực cũng không yếu hơn họ, bọn họ phối hợp nhịp nhàng, vô cùng ăn ý, tuy rằng sức mạnh không mạnh như bốn người kia nhưng cũng tấn công ma long tới thương tích chồng chất.

“Ầm ầm…”

“Gừ…”

“Vụt….”

Ma long cùng vài đại kỳ chủ của Ma tộc nhao nhao chịu thương tổn.

Lần này cả hai cùng bị thua thiệt.

"Chủ tử, hai tên đó là hai kỳ chủ khác của Kỳ tộc, trong đó Đào Hoa kỳ chủ đã bị ma long đánh thương nặng, hơn nữa còn trúng vào điểm chí mạng, e rằng không thể sống sót, lần này ma long cũng bị thương không nhẹ, vuốt rồng đều bị chặt đứt chỉ còn một cái, chủ tử, bây giờ chúng ta lên đã được chưa?”

“Ngươi vội đi đầu thai à? Vội vội vàng vàng làm cái gì?”

“Nhưng nếu chúng ta còn chần chừ không tiến công, ngộ lỡ long châu…”

“Nếu long châu dễ dàng tranh đoạt tới tay như vậy thì các ngươi sớm đã giành được, còn có thể chờ đợi đến bây giờ sao? Tiểu Phù Quang, ta thấy ngươi ngày thường cũng khá cơ trí, sao vừa dính tới long châu cả người đều trở nên ngốc nghếch vậy…”

Đương nhiên là nóng vội.

Hắn có thể không căng thẳng sao?

Cả tộc đang trông chờ vào long châu để hóa giải huyết chú, đó thế nhưng là hàng ngàn hàng vạn tính mạng.

“Ngươi nhìn xem, bọn họ lập tức sẽ lại tiến hành một đợt công kích mới thôi”.

Đúng như dự đoán của Cố Thanh Hy, người của Ma tộc cùng Thiên Phần tộc bắt tay hợp tác, phát động tấn công một lần nữa, trời đất mù mịt, nhật nguyệt u ám.
Chương 297: Ngư ông đắc lợi

Cố Thanh Hy ngáp một cái, nàng ngả người dựa vào đá nham thạch mà ngủ, trong miệng thì hô: “Tiểu Phù Quang à, ta ngủ một lát, đợi bọn họ đánh xong hãy gọi ta”.

Phù Quang chết lặng.

Đều đã là giờ phút nào rồi mà chủ tử còn có thể ngủ được?

Điều khiến hắn càng buồn bực chính là miệng nàng vừa nói ngủ, bên cạnh liền truyền tới tiếng ngáy nhẹ.

Khóe miệng Phù Quang giật giật, hắn muốn nói gì đó, nhưng nhìn tới sắc mặt tái nhợt và toàn thân mệt lử của nàng lại không đành lòng lên tiếng, chỉ có thể để nàng nghỉ ngơi thật tốt.

Còn bản thân thì chăm chú theo dõi trận chiến giữa không trung.

Hết lần này tới lần khác cả hai bên đều bị tổn thất, nối tiếp đó lại là một đợt hợp tác công kích, Ma tộc cùng Thiên Phần tộc không biết đã đánh bao nhiêu hồi, lại dừng tay bao nhiêu lượt.

Mỗi khi hắn tưởng rằng hai bên sẽ không duy trì lâu dài được nữa thì một trận chiến gay cấn khác lại nổ ra.

Cứ tiếp diễn như vậy tròn một ngày.

Một ngày sau, bất luận là Thiên Phần tộc hay Ma tộc đều tổn thất nặng nề, cạn kiệt sức lực.

Phù Quang vừa định đánh thức Cố Thanh Hy thì từ không trung lại bất ngờ vọng tới tiếng đánh giết.

Hắn ngước đầu nhìn lên, lại thấy người đối đầu với ma long lần này không phải Thiên Phần tộc cũng chẳng phải Ma tộc.

Mà là Đan Hồi cốc, người của họ cuối cũng không ngồi yên được nữa sao?

Cố Thanh Hy vươn vai ngáp dài nhàn nhã tỉnh dậy.

“Sức sống của con ma long này cũng quá ngoan cường rồi, nếu có thể thu phục làm thú cưỡi, ngược lại cũng là một sự lựa chọn không tệ, tối thiểu cũng sẽ không kém cạnh Tiểu Cửu Nhi và ít nhất nó không tham ăn”.

“Xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi bất mãn kháng nghị.

Nó nào có ham ăn?

Mỗi lần chủ nhân nói sẽ cho nó đồ ăn đều thất hứa.

“Sao ngươi còn ở đây, còn không nhanh chóng tới giúp Dạ Mặc Uyên giải độc đi”.

“Xì xì…”

Sau khi kêu vài tiếng, Tiểu Cửu Nhi mới rời đi một cách miễn cưỡng.

Người của Thiên Phần tộc cùng Ma tộc đều bị thương nặng tới hấp hối, cho dù họ lại muốn tranh cướp long châu thế nào cũng không có tác dụng gì.

Nhân lực của bọn họ quá ít ỏi, chỉ có thể chán chường xuống núi tìm người giúp đỡ, hy vọng người của Đan Hồi cốc đoạt được long châu bọn họ còn có thể cướp trở lại.

Nghĩ tới Đan Hồi cốc, trong lòng Thiên Phần tộc cùng Ma tộc đều bừng bừng lửa giận.

Quá trơ trẽn.

Rõ ràng có khả năng chiến đấu chống lại ma long nhưng lại một mực chờ đợi tới khi hai bên đều chịu thương tổn mới tận dụng thời cơ ra mặt.

Đây chính là ngư ông đắc lợi mà.

Cố Thanh Hy chọc chọc cánh tay của Phù Quang: “Nghỉ ngơi đủ rồi, đến lúc nên làm việc thôi”.

“A…”

Làm việc gì?

“Ngươi trốn trước đi, lúc cần ta sẽ kêu ngươi”.

Cố Thanh Hy vừa nói vừa vốc một ít bùn đất ở dưới đất bôi lên mặt, trong mắt tràn ngập nét tự tin cùng mưu tính.

Dưới chân núi Hồ Lô, người của Thiên Phần tộc cùng Ma tộc dẫn theo binh tàn tướng bại rầu rĩ xuống núi. Vẻ mặt của bọn họ đều không dễ coi, mơ hồ đè nén sự phẫn hận, máu tươi đầm đìa không ngừng tí tách rơi từ trên người họ.

Quân trưởng lão của Thiên Phần tộc căm giận nói: “Nếu Ma tộc các người hành động sớm hơn, làm sao chúng ta có thể thất bại một cách thảm hại đến vậy, để cho Đan Hồi cốc nhặt được món hời”.

Lan Kỳ chủ cười gằn: “Thiên Phần tộc các người không phải còn giữ lại không ít cao thủ để đề phòng bọn ta sao, nếu đoàn kết thống nhất xông lên, có lẽ cũng không cần bọn ta ra tay đối đầu với ma long cấp bảy, các người tự mình quyết định đi, suy cho cùng các người cũng không tin tưởng bọn ta”.

Tính cách của trưởng lão Vân Phi Diệp xưa nay vốn nóng nảy như pháo nổ, ông ta lập tức phát tác: “Tất cả bọn ta tiến đánh rồi toàn bộ trọng thương, sau đó để các ngươi tận dụng cơ hội chiếm lấy long châu sao?”

Hoàng thái thượng trưởng lão trong bộ tứ Thiên Địa Hoàng Huyền quát lớn: “Đủ rồi, thay vì ở đây nhiều lời vô ích còn không bằng nghĩ cách làm thế nào giành lại long châu từ trong tay Đan Hồi cốc”.

Hoàng thái thượng trưởng lão vừa dứt lời liền nôn ra một miệng máu tươi, xem ra thương thế không nhẹ.

“Dẫn đầu Đan Hồi cốc lần này là thiếu cốc chủ, hắn chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh, muốn giành lại long châu còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao. Theo ta thấy, chúng ta cũng không cần trở lại gọi cứu binh nữa mà nên xử lý vết thương ngay tại chỗ, đợi thương tích khá hơn lại thiết kế mai phục trên đường xuống núi, trực tiếp cướp lấy là được”, Đào Hoa kỳ chủ lên tiếng.

“Ngươi ngẩng đầu nhìn thử xem”.

Mấy người Đào Hoa kỳ chủ phản xạ có điều kiện nhìn lên, lại thấy tình hình trên không có biến chuyển, một trận đồ bát quái đang quấn quanh ma long cấp bảy, chèn ép tới mức nó không có cách nào phun ra quả cầu lửa.

Mọi người giật mình kinh ngạc.

Thực lực của Đan Hồi cốc mạnh mẽ đến vậy sao?

Tuy rằng ma long cấp bảy bị thương nặng nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.

Nếu ma long cấp bảy tức giận bất cứ ai đụng phải cũng chỉ có thể nhận lấy chữ chết, nếu bọn họ quá vội vàng dồn ép ma long dẫn đến ma long vùng lên phản kích, bọn họ cũng không tránh khỏi thương vong.

Nhưng bọn họ vậy mà có thể vây khốn ma long đến mức nó không có cách nào trả đòn, nếu cứ tiếp tục như vậy ma long sẽ khuất phục trước họ mất.

Nghĩ đến việc bản thân đánh đổi cái giá lớn như vậy nhưng cuối cùng lại để người khác hưởng lợi, trong lòng mọi người đang có mặt đều cực kỳ căm phẫn.

Quân trưởng lão vô cùng bất ngờ: “Đan Hồi cốc sở hữu thực lực lớn mạnh như vậy sao? Không phải bọn họ chỉ nổi tiếng với thuật luyện đan thôi sao?”

“Đan Hồi cốc vang danh thiên hạ với thuật luyện đan, nhưng ít ai biết rằng võ công cùng trận pháp của họ cũng vượt bậc không kém. Thử hỏi Đan Hồi cốc luyện đan lợi hại vậy làm sao có thể không ban cho đệ tử trong cốc sử dụng tăng cường sức mạnh đây? Chỉ là bọn họ quá điệu thấp nên người trên thế gian mới không hề biết đến”.

“Vậy cũng quá khủng bố rồi”.
Chương 298: Giao ra chuông Phá hồn?

Hoàng thái thượng trưởng lão đáp: “Không, bọn họ hẳn là đã theo dõi và nhìn ra điểm yếu của ma long trong quá trình chúng ta chiến đấu với nó nên mới đặc biệt công kích vào điểm này”.

"Các ngươi còn ngẩn người ra đấy làm gì, dưỡng thương trước rồi bố trí mai phục, tránh việc bị bọn chúng đoạt được trước, đúng rồi, nhân tiện đưa Thiếu Nghi an toàn ra ngoài đi, nhất định phải bảo đảm an toàn cho nó, tuyệt đối không thể để nó nhận phải bất kì tổn thương nào”.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới một trận khác thường mỏng manh, thái thượng trưởng lão lập tức phát giác ra: “Kẻ nào, đi ra đi, nếu còn không ra cẩn thận ta sẽ bóp chết ngươi”.

Bọn họ đều bị thương nặng, chỉ cần một cao thủ không quá xuất chúng cũng rất có khả năng lấy tính mạng họ nên tất cả đều sẵn sàng bày thế trận đón địch.

Một cơn gió ập tới, cơ thể Cố Thanh Hy lóe lên, nàng cố ý ngã nhào xuống trước mặt bọn họ, cả người nàng bẩn thỉu, đầu tóc rối bù giống như một tên ăn mày.

Gương mặt trước nay luôn mang phong thái tự tin của nàng trước tiên lộ ra nét hốt hoảng, theo phản xạ tự nhiên ôm chặt lấy thứ trong ngực, run giọng nói: “Các người muốn làm gì?”

“Là ngươi, sao ngươi lại ở đây, Diệp Phong đâu?”, Lan kỳ chủ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, không biết nàng lại ấp ủ mưu đồ gì, nha đầu ma quỷ này.

“Diệp Phong đã rời khỏi núi Hồ Lô Huyết rồi”.

“Trong ngực ngươi đang giấu thứ gì đó?”

Sắc mặt Cố Thanh Hy hơi thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại sự trấn tĩnh, hai tay nàng buông thõng, giả bộ thong dong đáp: “Một cô gái yếu đuối như ta thì có thể có thứ gì trong lòng, chỉ là lo sợ một đám đàn ông các người có hành vi khiếm nhã với ta mà thôi”.

Không ai tin lời này của nàng.

Bởi biểu cảm dao động nhỏ xíu kia đã bán đứng nàng, cho dù nàng bình tĩnh đến đâu, bọn họ vẫn tóm được chi tiết đó.

Người của Ma tộc nhao nhao bao vây nàng lại, người của Thiên Phần tộc tuy rằng đứng ngoài cuộc nhưng cũng không không có ý định bỏ qua cho Cố Thanh Hy.

“Nhóc con, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn giao nộp đồ vật ra, nếu không…. ha…”

Trong giọng nói của Lan kỳ chủ tràn ngập ý cảnh cáo.

Mẫu Đơn kỳ chủ tặc lưỡi chậc chậc: “Mặc dù con nhóc này hơi bẩn thỉu nhưng dáng người ngược lại khá tốt, miễn cưỡng lấy làm ấm giường dường như cũng không tệ”.

“Các… các người muốn làm gì…”

“Ta nói cho ông biết, ta thế nhưng là Dạ vương phi, nếu các người dám động vào ta, Dạ vương sẽ không buông tha cho các người đâu”.

“Cái gì… ngươi là thê tử của Dạ Mặc Uyên? Vậy Thiên Phần tộc ta càng không thể bỏ qua cho ngươi, người đâu, giết nàng ta”.

Khi tất cả người bổ nhào tới định diệt trừ nàng ngay tại chỗ thì Cố Thanh Hy quả quyết dịch bước chân tới trên mép vách đá rồi giơ cao chuông Phá hồn: “Nếu các người tiến thêm một bước, ta sẽ vứt chuông Phá hồn xuống Biển Máu”.

"Chuông Phá hồn, vậy mà thực sự là chuông Phá hồn”.

Mọi người có mặt đều trợn trừng mắt thèm muốn.

Chiếc chuông trong tay Cố Thanh Hy từ từ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, phù văn lập lòe, thậm chí còn có linh khí đang trào dâng, cổ kính không điểm tô, lại khiến người ta vừa nhìn tới liền không thể phớt lờ.

Đồn rằng chỉ khi tìm được chuông Phá hồn mới có thể giành được long châu.

Hiện giờ nếu họ có thể lấy được chuông Phá hồn, chỉ cần giải quyết ma long liền thành công mỹ mãn.

Dù thế nào họ cũng phải đoạt được chuông Phá hồn này.

“Giao chuông Phá hồn ra đây, ta sẽ để cho ngươi được chết toàn thây”.

“Đùa cái gì vậy, nếu người chết rồi, có toàn thây hay không còn có quan hệ gì, nếu các người có thể thả ta đi, ta còn có thể cân nhắc giao lại chuông Phá hồn cho các người”.

“Nếu ngươi không phải là thê tử của Dạ Mặc Uyên thì chúng ta còn có thể suy xét tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại khăng khăng là thê tử của tên đó, Thiên Phần tộc chúng ta tuyệt đối không thể để ngươi nguyên vẹn rời khỏi đây”.

“Ồ… ngươi có thù hận gì với Dạ Mặc Uyên sao?”

“Hừ, ngươi có giao ra hay không?”, trong lời nói của thái thượng trưởng lão ẩn ẩn có phần không kiên nhẫn, nếu Cố Thanh Hy dám nói thêm một câu ông ta sẽ trực tiếp giết chết nàng.

Cố Thanh Hy dịu giọng một cách khôn ngoan: “So với long châu, mạng sống chắc chắn quan trọng hơn, nhưng làm sao ta biết được các ngươi có thất hứa hay không”.

“Ta lấy uy tín của thái thượng trưởng lão Thiên Phần tộc cam đoan, chỉ cần ngươi giao ra chuông Phá hồn, không ai ở đây sẽ làm khó ngươi, nếu không… ha…”.

Cố Thanh Hy do dự một hồi, dường như đang đánh giá xem lời nói của họ có mấy phần chân thực.

Trong lòng người của Thiên Phần tộc cùng Ma tộc có chút bồn chồn.

Nếu nàng ta thực sự ném chuông Phá hồn vào trong Biển Máu, vậy cũng không có khả năng mò kiếm được nó nữa.

May mắn thay Cố Thanh Hy đã đồng ý.

“Được thôi, nhìn phong thái bất phàm mặt mày hiền hậu này của các người, ta tin các người, nhưng ông nhất định phải bảo vệ cho sự an toàn của ta đó”.

Cố Thanh Hy nói đoạn cũng dứt khoát ném chuông Phá hồn về phía họ.

Người của Thiên Phần tộc lập tức lao lên giành lấy, người của Ma tộc cũng không ngoại lệ, Lan kỷ chủ đánh mắt ra hiệu, mọi người mới kìm lại bước chân.

“Chuông Phá hồn là thật”, thái thượng trưởng lão lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, không dám tin mà quan sát tường tận bản đồ và phù văn trên thân chuông.

“Là bản đồ của núi Hồ Lô Huyết, không ngờ nơi này còn có nhiều kết giới cùng rủi ro chưa biết đến vậy, nếu chúng ta có thể giành được sớm hơn thì đã không hao tổn nhiều nhân lực như vậy, nhưng… sao bức vẽ này chỉ có một nửa, còn một nửa nữa đâu?”

Mọi người dồn dập quăng ánh mặt giận dữ về phía Cố Thanh Hy, nàng chỉ lùi lại vài bước, cảnh giác đáp: “Một nửa còn lại đã bị người của Đan Hồi cốc cướp mất rồi, các người nhìn ta cũng vô dụng, nếu ta có nửa bản đồ kia thì còn phải ngoan ngoãn giao nộp cho mấy người sao”.

“Hồi Đan cốc?”, Lan Kỳ chủ nửa tin nửa ngờ.

“Đúng vậy, nếu không thì các người cho rằng làm thế nào người của Hồi Đan cốc có thể giữ được bình tĩnh, đứng ngoài nhìn các người đánh nhau lâu đến vậy, ngoại trừ con đường xuống núi này, tại nút thắt cổ chai của núi Hồ Lô Huyết còn có một đường ra khác, có thể trực tiếp rời khỏi đây, nếu bọn họ giành được long châu hẳn là sẽ không men theo con đường này nữa”.

Lan Kỳ chủ vô cùng hoài nghi lời nói của nàng: “Các vị, miệng lưỡi người phụ nữ này nói ra không có lời nào là thật cả, mọi người chớ tin nàng ta”.
Chương 299: Mật đạo

Vân trưởng lão do dự một lúc mới nói: “Người của chúng ta vào núi Hồ Lô Huyết, tổn thất nặng nề. Nhưng người của Đan Hồi Cốc hình như một đường thông thuận, cũng không gặp phải trở ngại gì”.

Vân trưởng lão vừa nói vậy, Quân trưởng lão cũng nhớ ra: “Lời này không sai, lúc đó ta còn đang buồn bực người của Đan Hồi Cốc sao lại có vận khí tốt như vậy, không gặp phải chuyện gì, bây giờ nghĩ kỹ lại có lẽ là có một bản đồ khác, nằm trong tay Đan Hồi Cốc”.

Hoàng thái thượng trưởng lão phẫn nộ quát: “Đan Hồi Cốc là thế gia luyện đan, xác suất luyện ra đan dược của bọn họ đứng số một số hai trên khắp thiên hạ. Đắc tội với bọn họ lại không thể giết chết hết tất cả người, sau này còn mua được đan dược tốt hay không?”

“Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Đường khác ở đâu?”, Hoàng thái thượng trưởng lão hỏi.

Cố Thanh Hy nhún vai: “Ta cũng không biết, một nửa bản đồ còn lại rất phức tạp, ta còn chưa ghi nhớ đã bị người của Đan Hồi Cốc cướp đi mất. Mặc dù ta có chút võ công, nhưng võ công của ta chỉ là võ công mèo ba chân, làm sao thắng nổi người của Đan Hồi Cốc”.

“Cô nói bậy”, Lan kỳ chủ càng nhìn Cố Thanh Hy càng cảm thấy không thể tin.

“Vậy ông tự mình xem kỹ bản đồ trên chuông Phá hồn đi, ông xem xem ông xem mấy lần có nhớ được hết bản đồ hay không”.

Người của Thiên Phần tộc và Ma tộc nhìn về phía bản đồ trên chuông Phá hồn, nhưng lại thấy bản đồ trên chuông Phá Hồn quanh co khúc khuỷu giống như con nòng nọc, phức tạp khó hiểu, nhiều đường đan xen phức tạp. Đừng nói là nhớ được, ngay cả xem thôi bọn họ cũng xem không hiểu cho lắm, rất nhiều chỗ vẫn phải kết hợp với đỉnh núi thực tế.

“Lan kỳ chủ, ta biết ông không thích ta, nhưng công ra công, tư ra tư, ông không thể nào chuyện gì cũng đổ lên đầu ta”.

Sắc mặt Lan kỳ chủ khó coi vô cùng.

Người của Ma tộc ít nhiều cũng hiểu ngầm.

Lan kỳ chủ sủng ái Diệp Phong, xem Diệp Phong như vật sở hữu của mình, nhưng Cố Thanh Hy lại cứu Diệp Phong ra, còn cướp Diệp Phong đi, Lan kỳ chủ sao có thể bỏ qua.

“Cô khẳng định cô không biết con đường khác ở đâu?”

“Ta biết thì có đến nỗi đi con đường nguy hiểm này không? Ta đã rẽ đường nhỏ mà chạy từ lâu rồi, còn đợi đến bây giờ được sao?”, Cố Thanh Hy bĩu môi, trợn mắt nhìn bọn họ, nói tiếp.

“Có thấy không, Ma Long cấp bảy bị người của Đan Hồi Cốc khống chế rồi. Nếu các ngươi còn không nhanh lên, người của Đan Hồi Cốc đoạt được Long Châu sẽ rời đi theo đường nhỏ đấy”.

Trận chiến ở trên trời không biết đã kết thúc từ lúc nào, bọn họ chỉ lo nói chuyện với Cố Thanh Hy mà quên mất tình hình chiến đấu ở bên đó.

Ma Long bị nhốt trong trận pháp, không động đậy được.

Mọi người đều kinh ngạc.

Người của Đan Hồi Cốc có thể nhốt được cả Ma Long, vậy thì liệu có phải bọn họ đã vào đỉnh núi Hồ Lô rồi không?

Quân trưởng lão sốt ruột nói: “Thái thượng trưởng lão, chi bằng chúng ta mau chóng vào đó xem xem, miễn cho bọn họ chạy khỏi theo đường nhỏ”.

Các thái thượng trưởng lão cũng có chút lo lắng.

Bây giờ bọn họ đều bị thương nặng, miễn cưỡng đuổi theo chưa chắc có thể lấy được lợi ích, dù sao ai cũng bị thương đến chỗ chí mạng.

Nhưng nếu không đi, lỡ như Long Châu thật sự bị cướp đi thì muốn cướp về sẽ rất khó.

Bọn họ tìm kiếm nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu thế hệ như vậy mới tìm được tung tích của Long Châu, dù có thế nào cũng không nên từ bỏ.

Cố Thanh Hy dựa vào tảng đá, yên lặng nhìn bộ dạng bối rối của bọn họ, khóe miệng nhếch lên nụ cười không thể phát hiện ra.

Long Châu có sức cám dỗ lớn như vậy, sao bọn họ có thể không mắc bẫy.

Giống như dự đoán của nàng, bọn họ cắn răng, nói ra một câu: “Đi, lên núi xem xem. Cô cũng đi theo bọn ta lên đó”.

Cố Thanh Hy giả vờ kinh ngạc: “Không phải các ngươi vừa mới đồng ý để ta an toàn rời đi sao? Lẽ nào các ngươi muốn nuốt lời?”

“Bản đồ cô đưa chỉ có một nửa, trừ khi giúp bọn ta tìm được nửa còn lại, hoặc là tìm được Long Châu, nếu không cô không được đi đâu hết”.

“Ông làm vậy không phải là nói lời không giữ lời hay sao?”

“Vậy cô muốn chôn thân ở nơi này?”

Người của Thiên Phần tộc đẩy nàng lên phía trước, Cố Thanh Hy chỉ đành không tình nguyện tiếp tục đi theo bọn họ đi đến lối vào núi Hồ Lô.

Người của Thiên Phần tộc và Ma tộc bị thương quá nặng, dù nhanh hay chậm cũng có không ít người rớt lại phía sau, thậm chí có người bị thương ngã gục, không thể bò dậy nổi nữa.

Cuối cùng, bọn họ đến lối vào, muốn lên đỉnh núi phải đi qua Biển Máu.

Biển Máu quá lớn, nhiệt độ lại cao, người ở gần một chút đều bị thiêu đốt muốn ngất đi.

Biển Máu lớn thế này làm sao qua?

“Nhóc con, nói cho bọn ta biết, làm sao bọn họ qua được con sông này?”

“Ta cũng không biết, bản đồ phức tạp như vậy, các người còn không hiểu, sao ta có thể nhớ được”.

Hoàng thái thượng trưởng lão chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Có phải đi qua từ chỗ này không? Ta thấy chỗ này có một mật đạo, hình như có thể đi qua Biển Máu đến bờ bên kia”.

“Vậy thì còn ngây ra đó làm gì, đi thôi”.

Vị trí của mật đạo cực kỳ ẩn mật, rất khó tìm thấy.

Bọn họ tốn rất nhiều thời gian mới tìm thấy, nhưng vừa vào trong, bên trong đã lao ra một con nhện lớn hung thần ác sát, tấn công điên cuồng về phía bọn họ.

Bọn họ nhất thời không kịp đề phòng, nhiều đệ tử chết trong mật đạo.

Cuối cùng, vài vị trưởng lão của Thiên Phần tộc đã giải quyết nó.

Con nhện chỉ là món khai vị, phía sau vẫn còn con rết, con bò cạp, con ong độc khổng lồ cao to hơn con người.

Người của Thiên Phần tộc và Ma tộc thuận lợi chạy ra khỏi mật đạo, nhưng người của bọn họ đã tổn thất hết hai phần ba, bọn họ lại bị thương thật sâu một lần nữa.

Sắc mặt tất cả mọi người đều vô cùng trầm trọng.

Cái giá này quá thê thảm.

“Bản đồ của cô là thật hay giả?”, Lan kỳ chủ nổi giận đùng đùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK