Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 456: Sốt ruột

Thanh Phong Giáng Tuyết cũng không dám coi thường Cố Thanh Hy nữa.

Thử hỏi, ngay cả đan dược tứ phẩm mà cũng có thể luyện ra thì còn có gì nàng không làm được?

Thảo nào vương phi luôn kiêu ngạo như vậy, hóa ra… nàng có tư cách để kiêu ngạo.

Cốc chủ Nạp Lan bỗng đứng bật dậy, trên mặt đều là sự không dám tin.

Đan Hồi cốc bọn họ chủ yếu là luyện đan, ông ta rõ ràng hơn bất kỳ người nào, một lò muốn luyện ra hai loại đan là chuyện không thể nào, bởi vì điều kiện nhiệt độ của mỗi loại đan không giống nhau, nàng không thể dùng một nhiệt độ luyện ra hai loại đan dược khác nhau.

Trái tim của các thái thượng trưởng lão Đan Hồi cốc bế quan đã lâu cứ đập thình thịch, đến bây giờ vẫn không thể tin nổi trên đời còn có thiên tài như vậy.

Nếu nàng có thể ở lại Đan Hồi cốc, Đan Hồi cốc bọn họ lo gì việc đứng trên đỉnh thiên hạ.

“Cố cô nương, ta van ngươi, ngươi bán đan Toàn Năng cho chúng ta đi, Địa Ngục môn chúng ta sẽ vô cùng cảm kích”.

Cố Thanh Hy phủi tay, rời xa lò luyện đan, tìm một vị trí ngồi xuống, vắt chéo hai chân nghỉ ngơi.

“Ta vừa nói rồi, chuyện bán đấu giá để tối nói, các ngươi lui ra sau chút đi, nóng chết ta rồi”.

Cố Thanh Hy ngước mắt, nở nụ cười hào hoa phong nhã, yểu điệu yêu kiều: “Cốc chủ Nạp Lan, dù sao cũng nên thông báo ngôi quán quân của đại hội luyện đan lần này rồi chứ”.

Nàng muốn lấy quán quân.

Lời này của nàng… đều đã luyện ra đan dược tốt như vậy rồi, nàng không được quán quân thì ai được?

Chuyện này căn bản không cần bình xét có được hay không!

Mấy thái thượng trưởng lão của Đan Hồi cốc không ngồi yên được nữa, chạy như bay đến trước mặt Cố Thanh Hy, khuôn mặt đầy nếp nhăn ngập tràn ý cười: “A Hy cô nương, Đan Hồi cốc chúng ta có dược liệu cao cấp nhất trên đời, cũng có đại pháp luyện đan cao cấp nhất trên đời, hay là ngươi gia nhập Đan Hồi cốc chúng ta nhé, chắc chắn chúng ta sẽ dốc lòng truyền thụ”.

“Đúng, chỉ cần ngươi chịu gia nhập vào chúng ta, cho dù ngươi đưa ra ý kiến gì, chúng ta đều sẽ tận sức để ngươi hài lòng”.

“Gia nhập Đan Hồi cốc sao? Không hứng thú”. Đầu óc nàng đâu có vấn đề gì! Đệ tử trình độ cao nhất của Đan Hồi cốc bọn họ cũng chỉ có thể luyện ra đan dược nhị phẩm, hơn nữa, ngay cả một số thuật luyện đan cơ bản nhất mà họ còn không biết, vậy mà vẫn muốn dạy nàng á?

Bảo nàng dạy bọn họ còn tạm được.

Nghe thấy nàng nói không hứng thú, toàn bộ người của Đan Hồi cốc đều sốt ruột.

Thậm chí có thái thượng trưởng lão nói: “A Hy cô nương, cho dù ngươi không suy xét đến chúng ta thì ngươi cũng nên nghĩ đến Lăng Nhược chứ, chỉ cần ngươi gia nhập Đan Hồi cốc, chúng ta lập tức sắp xếp hôn lễ cho ngươi và Lăng Nhược. Hơn nữa chúng ta còn có thể yêu cầu cốc chủ lập tức nhường lại vị trí cho Lăng Nhược, đến lúc đó ngươi chính là cốc chủ phu nhân, trong Đan Hồi cốc, không kẻ nào dám bất kính với ngươi”.

Ông già này muốn dụ dỗ nàng đến điên rồi à!

Cốc chủ phu nhân thì có là gì, ghê gớm lắm sao?

Cốc chủ Nạp Lan có một bụng những câu dụ dỗ Cố Thanh Hy đây, ông ta còn chưa lên tiếng mà những trưởng lão này đã người một câu ta một lời như thế khiến cho ông ta không có cơ hội nói chuyện với Cố Thanh Hy.

Nạp Lan Lăng Nhược vỗ đùi, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Xong rồi, tiêu rồi…

Những thái thượng trưởng lão này còn đang lo thiên hạ chưa đủ loạn sao?

A Hy vốn không bằng lòng gả cho hắn ta, bây giờ nhắc đến chuyện này, thế chẳng phải càng làm người ta càng thêm hiểu lầm rằng hắn ta cưới nàng chỉ bởi vì nàng biết luyện đan.

Ma chủ nghe thấy lời của thái thượng trưởng lão Đan Hồi cốc thì lập tức trở mặt, cảnh cáo: “Lão già, nói chuyện cẩn thận cho bản tọa, tỷ ấy là vị hôn thê của bản tọa”.

Dạ Mặc Uyên cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn tất cả mọi người ở đây, khí phách vương giả bùng nổ ra ngoài, bao phủ tất cả mọi người ở đây, lời nói ra lạnh giá không có chút độ ấm nào.

“Xem ra dạo này, cảm giác tồn tại của bản vương rất thấp, bản vương vẫn chưa chết đâu! Vậy mà các ngươi đã dám cướp vương phi của bản vương ở ngay trước mặt bản vương”.

Cho dù là ma chủ hay Dạ Mặc Uyên, Đan Hồi cốc đều không muốn đắc tội, nhưng lúc này Cố Thanh Hy lại để lộ thiên phú thuật luyện đan kinh người, vì sự phát triển của tương lai, cũng vì có thể để lại truyền thừa ngàn năm, Đan Hồi cốc bất chấp tất cả trở mặt với ma chủ và Dạ Mặc Uyên.

Huống hồ lúc đầu, họ cũng gần như trở mặt với Dạ Mặc Uyên rồi.

“A Hy cô nương đồng ý gả cho thiếu cốc chủ chúng ta rồi”.

“Buồn cười, Cố Thanh Hy là vương phi của bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận, các ngươi dùng thủ đoạn đê tiện ép nàng gả cho Nạp Lan Lăng Nhược thì nàng sẽ trở thành nữ nhân của hắn ta sao?”

Ma chủ kiên trì nói: “Tiểu tỷ tỷ cũng đồng ý gả cho ta”.

Dạ Mặc Uyên hung hăng trừng Cố Thanh Hy với ánh mắt sắc bén như đao.

Nữ nhân này, ngoài trêu chọc nam nhân, gây chuyện thị phi ra thì còn có thể làm gì?

Nhân vật cầm đầu bên trong các thế lực nhỏ chờ tới mức sốt ruột.

Bọn họ không muốn nghe những người này cãi nhau.

Bọn họ muốn mua đan dược Cố Thanh Hy luyện ra.

“Cốc chủ Nạp Lan, không biết lúc nào mới đấu giá đan dược, phải chăng vẫn giữ quy củ cũ, người đấu giá cao là mua được”.

“Cố cô nương, nếu như chúng ta không mua được đan dược cô nương luyện thì có thể xin cô nương luyện thêm một viên hay không”.

Suy nghĩ trong đầu Cố Thanh Hy cũng loạn cào cào, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén như đao của Dạ Mặc Uyên.

Thế này là thế nào! Nàng tham gia đại hội luyện đan chỉ có một mục đích, đó chính là đạt được vị trí thứ nhất rồi tiến vào cấm địa.

Bọn họ sốt ruột, nàng càng sốt ruột, Thần Phi đại ca vẫn đang chờ Long Châu cứu mạng đấy, nàng đã không còn nhiều thời gian rồi.
Chương 457: Rời đi

Thấy mọi người sắp loạn lên, Cố Thanh Hy vội vàng giành nói: “Các ngươi có thể đợi một lát hẵng cãi không, cho ta nói một câu”.

“Ngươi nói đi!”

“Cốc chủ Nạp Lan, có phải nên công bố quán quân rồi không?”

Cốc chủ Nạp Lan sửng sốt.

Sao nàng ta cứ luôn rối rắm việc vị trí đứng đầu thuộc về ai thế? Chẳng lẽ nàng ta rất coi trọng thứ bậc?

Cốc chủ Nạp Lan cười nói: “A Hy cô nương khiêm tốn rồi, tuổi còn nhỏ mà đã luyện chế ra đan dược tứ phẩm, dĩ nhiên vị trí đứng đầu thuộc về cô nương rồi, quán quân trong đại hội luyện đại lần này là Cố Thanh Hy!”

Nghe thế Cố Thanh Hy bỗng chốc vui mừng.

“Vậy phải chăng ta có thể vào trong cấm địa rồi?”

“Chuyện này… người đứng đầu đúng là có thể vào cấm địa nhưng với một điều kiện, đối phương phải là đệ tử của Đan Hồi cốc”.

Cố Thanh Hy dẫn dắt từng bước: “Cốc chủ, ông nói thế là không đúng rồi. Các ông chỉ quy định, người đứng đầu là có thể vào cấm địa chứ không có nói rằng người giành được quán quân phải là đệ tử của Đan Hồi cốc mới được vào. Bây giờ ông lại bảo thế, chẳng phải đang làm khó ta sao?”

Không để cốc chủ Nạp Lan lên tiếng, các thái thượng trưởng lão đều quyết định: “Vào đi, chỉ cần là người đứng đầu thì có thể vào, Đan Hồi cốc không bao giờ làm khó A Hy cô nương”.

Cốc chủ Nạp Lan cạn lời.

Mấy thái thượng trưởng lão này bình thường đều bày ra bộ dạng kiêu ngạo, tạo cảm giác như nhìn xuống chúng sinh…

Bây giờ, vì muốn Cố Thanh Hy gia nhập mà họ không cần mặt mũi nữa ư!

Còn A Hy cô nương gì đó nữa… cũng lôi kéo quan hệ quá, nàng là con dâu tương lai của ông ta, ông ta còn chưa gọi nàng là A Hy cô nương.

Hơn nữa…

Chuyện vào cấm địa đã được ông ta đồng ý hay chưa?

Cố Thanh Hy cười nói: “Vậy bao giờ mới có thể cho ta vào cấm địa? Sẽ không phải đợi đến mười năm hay hai mươi năm sau chứ?”

“Làm sao có thể, chỉ cần A Hy cô nương muốn, có thể vào bất cứ lúc nào! A Hy cô nương, bây giờ ngươi hãy cân nhắc chuyện gia nhập Đan Hồi cốc bọn ta đi, chỉ cần ngươi gia nhập Đan Hồi cốc thì có thể trở thành người luyện đan đứng đầu thiên… Ôi… A Hy cô nương, đi đâu thế?”

“Còn có thể đi đâu nữa, dĩ nhiên là đến cấm địa rồi. Từ lâu, ta đã nghe nói cấm địa của Đan Hồi cốc có phong cảnh cực đẹp, ta muốn đến xem thử, ông cụ này có thể dẫn đường không?”

“Chuyện này…”

“Sao thế? Chẳng phải ông mới nói chỉ cần ta muốn là có thể đến bất cứ lúc nào sao? Lẽ nào ông chỉ gạt ta”.

“Tất nhiên không phải”.

“Nếu đã không phải thì đi với ta một chuyến!”, Cố Thanh Hy chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ vô tội.

Bây giờ thái thượng trưởng lão đó dẫn nàng đi không được mà không dẫn đi cũng chẳng xong, bị làm cho đắc tội với mọi người.

Vốn dĩ họ muốn lấy cớ này để dụ nàng gia nhập vào Đan Hồi cốc, nhưng chút kế vặt này lại bị nàng nhìn thấu.

Trước mặt rất nhiều người như thế mà nàng lại cố tình chỉ định mình, ông ta không dẫn nàng đi là không xong đâu.

Mà nếu dẫn nàng đến thì… có phải sẽ…

“Sao thế, Đan Hồi cốc các ông muốn nuốt lời à? Không cho ta đến đó?”

“Chuyện này… sao có thể chứ? Cốc chủ, ta có thể dẫn nàng ta đến cấm địa chứ…”

Cốc chủ Nạp Lan: “…”

Hiện tại mới cho ông ta nói thì còn có thể nói được gì nữa?

Bảo là không cho?

Vậy chẳng phải kẻ xấu lại thành ông ta à, sau này làm sao xây dựng quan hệ tốt với con dâu?

Nhìn bóng lưng rời đi của họ, mọi người đều loạn cào cào.

Cứ thế đi à…

Bỏ họ lại đây hết sao?

Đại hội thưởng đan này cốt là để luyện chế ra đan dược tốt rồi chia sẻ với mọi người, sau đó đấu bán với giá cao, hay là vì đến cấm địa thế?

Đợi đến khi phản ứng lại thì trước mặt họ nào còn bóng dáng người kia, mọi người chỉ có thể gửi gắm toàn bộ niềm hy vọng vào cốc chủ Nạp Lan.

Từng người tranh nhau nói: “Cốc chủ Nạp Lan, đại hội thưởng đan này vốn là để đấu giá đan dược mà, ông không thể hủy đấu giá được”.

“Đúng thế, bọn ta ngàn dặm xa xôi đến đây đều là vì xem các ông luyện chế đan dược tốt thế nào, hiện tại như thế thì bứt rứt quá”.

“Mọi người đừng vội, đại hội đấu giá vẫn tổ chức như thường, sẽ không hủy bỏ”.

Nghe thế, mọi người đều vui mừng, ai cũng lo nịnh bợ cốc chủ Nạp Lan để lôi kéo quan hệ.

Ôn Thiếu Nghi và Dạ Mặc Uyên trầm tư.

Cố Thanh Hy vội đến cấm địa làm gì thế?

Lẽ nào cấm địa có gì sao?

Trước đó, viên Long châu thứ năm đã bị nàng tìm được, chẳng lẽ viên Long châu thứ sáu đang ở cấm địa?

Hai người càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này khá cao.

Họ nhìn xung quanh diễn võ trường một vòng rồi cúi đầu dặn dò kẻ dưới vài câu, sau đó tìm lý do rời đi.

Trước khi đi thì mới nhận ra, không biết ma chủ đã biến mất từ lúc nào, họ đoán có lẽ đối phương đã đi theo Cố Thanh Hy rồi.

Hoa Khởi La nói: “Bạch Cẩm tỷ, Cố tỷ đi rồi, chúng ta có cần đi theo không?”

Bạch Cẩm khẽ cười nói: “Cốc chủ Nạp Lan, Băng tộc bọn ta không có hứng thú với việc đấu giá đan dược, nếu các ông tổ chức đại hội đấu giá đan dược thì bọn ta quay về nghỉ ngơi trước”.

“Được được, để ta bảo người dẫn các cô về”.

Cốc chủ Nạp Lan cong môi cười, có chút nghi ngờ thoáng qua trong lòng.
Chương 458: Vào cấm địa

Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi rời đi thì chớ, tại sao Băng tộc cũng rời đi?

Đến cả ma chủ cũng không rõ tung tích.

Những người đến từ đại gia tộc này coi thường đan dược đến vậy sao?

Ý nghĩ này còn chưa thông suốt thì Tịch Thấm của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu cũng mỉm cười mị hoặc: “Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu của bọn ta coi trọng tu luyện của bản thân, trước nay rất ít khi phụ thuộc vào đan dược, bọn ta cũng không hứng thú với buổi đấu giá, xin cáo từ”.

Thất trưởng lão lảo đà lảo đảo đứng dậy, cầm theo vò rượu rỗng, say ngật ngưỡng, lầm bầm rằng: “Hết rượu rồi, ta đi chỗ khác tìm rượu uống đây”.

Ơ…

Đan Hồi cốc của họ khó khăn lắm mới luyện ra được đan dược tốt như vậy.

Họ thực sự không có chút hứng thú nào sao?

Vốn dĩ cốc chủ Nạp Lan cũng cực kỳ tự hào, đến nay lại thấy chẳng còn thiết tha gì nữa.

Đôi mắt của Nạp Lan Lăng Nhược đảo tới đảo lui.

Hắn ta ôm quyền nói: “Nghĩa phụ, những đại gia tộc này rời đi sớm hơn dự kiến, con sẽ đi sắp xếp cho họ, tránh để họ cảm thấy Đan Hồi cốc chúng ta không coi trọng họ”.

Không đợi cốc chủ Nạp Lan đồng ý, Nạp Lan Lăng Nhược đã rời đi rồi.

Trong lòng hắn ta cũng từng hoài nghi, tiếc rằng nơi này quá nhiều người bao quanh hắn ta nói này nói nọ, không cho phép hắn ta có đủ thời gian suy xét xem tại sao họ lại rời đi.

Trước cấm địa.

Thái thượng trưởng lão chỉ tay vào núi Kiếm Hình ở phía trước, vuốt chòm râu bạc phơ mà cười rằng: “Đây chính là cấm địa của Đan Hồi cốc bọn ta, đã có lịch sử vài ngàn năm rồi”.

“Đa tạ trưởng lão, mong trưởng lão mở cửa để vãn bối tiến vào”.

“A Hy cô nương, cô có biết bên trong cấm địa có gì không?”

“Không biết”.

“Bên trong cấm địa có tuyệt sát trận thượng cổ, trận pháp bá đạo và khó khăn, Đan Hồi cốc trải qua vài ngàn năm, không một ai có thể phá được. Nếu cô tiến vào trong, chỉ cần lơ đễnh trong thoáng chốc, rất có khả năng sẽ bỏ mạng ở trong đó”.

Tuyệt sát trận thượng cổ ư? Nàng từng gặp một lần trong vương phủ của Dạ Mặc Uyên, đúng là rất lợi hại.

Nhưng không vào hang hổ thì làm sao bắt được hổ con.

“Trưởng lão yên tâm, tai họa lưu lại ngàn năm, ta còn muốn làm hại Đan Hồi cốc thêm nữa, chưa biết chết sớm như vậy đâu”.

Thái thượng trưởng lão tâm trạng vui vẻ nên bật cười ha hả: “Muốn đi thì cứ đi đi, nhưng đừng xông xáo lung tung, nhất là trận pháp ở giữa. Tiền nhân của bọn ta trước kia từng mở một con đường ở bên trong, trong cấm địa có chỉ dẫn, cô cứ đi theo con đường đó, có thể học được rất nhiều đại pháp luyện đan liên quan tới thuật luyện đan. Nếu may mắn, cô còn có thể học được khá nhiều võ công cao siêu đấy”.

“Đùng uỳnh uỳnh..”.

Cửa lớn của cấm địa mở ra.

Được thái thượng trưởng lão chỉ dẫn, một mình Cố Thanh Hy tiến vào cấm địa.

Cấm địa rất sâu, Cố Thanh Hy đi mất nửa tiếng đồng hồ mới tới một đài đá rộng mênh mông.

Bên trái, bên phải và chính giữa của đài đá chia ra làm ba nhánh đường.

Con đường bên trái có chỉ dẫn rõ ràng, thái thượng trưởng lão đã dặn đi dặn lại rằng sau khi tiến vào đài đá chỉ có thể đi bên trái, bên phải và ở giữa tuyệt đối không được đi.

Nhưng Cố Thanh Hy lại dừng bước trên đài đá, chần chừ không muốn đi về phía bên trái.

Nàng nhíu mày suy nghĩ.

Theo lời của thái thượng trưởng lão, đi bên trái có lẽ sẽ học được thuật luyện đan cao siêu hoặc võ công tuyệt thế.

Nếu chìa khóa hình ngôi sao ở bên trái, chắc chắn thái thượng trưởng lão sẽ không đến mức không nhắc nhở lấy một câu, Đan Hồi cốc càng không thể nào cho phép đệ tử tiến sâu vào bên trong cấm địa.

Muốn tìm chìa khóa hình ngôi sao, chỉ có lối đi giữa hoặc bên phải mới có khả năng.

Bây giờ nàng phải đi theo đường giữa, hay là bên phải đây?

Cố Thanh Hy lấy một đồng xu ra khỏi chiếc nhẫn không gian, động tác nhanh nhẹn tung nó lên không trung, sau cùng đồng xu lăn vài vòng trên nền đất, mặt phải ngửa lên trên.

Nàng dùng tay phải nhặt lấy đồng xu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xinh đẹp, tiến vào lối đi chính giữa.

Thôi vậy, cược một ván đi, lỡ như cược đúng, chiếc chìa khóa hình ngôi sao sẽ là của nàng.

Nếu cược sai... hờ... nàng cũng không bao giờ bỏ mạng ở nơi này đâu.

Đi vào lối ở giữa, sau một đoạn đường, phía trước xuất hiện thêm ba lối rẽ, lại chia thành trái - giữa - phải, Cố Thanh Hy quả quyết tiếp tục chọn giữa.

Điều khiến nàng phải nhíu mày là cách đó không xa tiếp tục xuất hiện hai lối rẽ trái phải, Cố Thanh Hy cắn răng đi về bên phải.

Nàng tưởng rằng gặp phải hai giao lộ đã đủ rắc rối rồi, nhưng nàng không thể ngờ được rằng, suốt dọc đường, chỗ nào cũng xuất hiện giao lộ, ngoằn ngoèo uốn éo, không biết sẽ dẫn đi đâu.

Nàng chỉ có thể dựa theo lựa chọn ban đầu, gặp phải ba lối rẽ thì chọn lối giữa, gặp phải hai lối rẽ thì chọn bên phải.

Tất cả lối rẽ ở bên trong cấm địa đều giống nhau như đúc, căn bản không thể phân biệt nổi đã đi qua hay chưa. Cố Thanh Hy đánh dấu trên từng lối rẽ, tiếc rằng vòng vèo hồi lâu khiến nàng choáng váng sắp ngất đi luôn, cũng chẳng tìm thấy bất kỳ dấu vết nào mà bản thân từng để lại.

“Chẳng lẽ bên trong cấm địa có một mê trận khổng lồ?”

Cố Thanh Hy quan sát trái phải, muốn phá mê trận này.
Chương 459: Huyễn trận Huyết Hải

Thế nhưng, dù cho nàng quan sát thế nào, nơi này căn bản không có trận pháp, dường như những lối rẽ này thực sự tồn tại vậy.

Cuối cùng nàng đã hiểu tại sao thái thượng trưởng lão liên tục nhấn mạnh nhiều lần rằng nàng phải đi theo chỉ dẫn.

Với những mê cung phức tạp này, bất cứ ai cũng có khả năng lạc đường.

Hết đường này rồi đến đường khác, Cố Thanh Hy vã mồ hôi hột vẫn không thể thoát khỏi mê cung.

Trong mơ hồ, dường như nàng còn nghe thấy tiếng khóc thê lương ở trong mê trận.

Tiếng khóc này như vọng tới từ thời viễn cổ, đau thương, bất lực, ấm ức mà cũng phẫn nộ, từng tiếng khóc như khiến người ta tan nát cõi lòng.

Cố Thanh Hy muốn đi theo tiếng khóc, nhưng lỡ như đi tìm theo tiếng khóc, có thể nàng sẽ bị lạc đường trong cấm địa này.

Nàng chỉ có thể kìm nén nghi hoặc trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay khi sắp tuyệt vọng, cuối cùng Cố Thanh Hy cũng thoát ra được.

Đây là một đài đá khổng lồ.

Trên đài đá là một thanh kiếm rất to và sắc bén với một nửa thân đã rút ra khỏi vỏ, đầu kiếm hướng lên trên, dường như muốn chọc thủng bầu trời. Còn chưa tiến lại gần, nàng đã cảm nhận được khí thế hung sát khủng khiếp tỏa ra xung quanh nó.

Ở chính giữa của thanh kiếm có chín sợi xích to như miệng bát được thả từ trên xuống, trên mỗi sợi xích xuất hiện phù văn chi chít, mỗi một phù văn được truyền tục qua hàng ngàn năm mà vẫn tỏa sáng lấp lánh, khí thế rất đáng sợ.

Cố Thanh Hy có cảm giác.

Từng dòng phù văn trên chín sợi xích này không hề đơn giản, bởi vì phù văn không chỉ lấp lánh ánh sáng màu vàng kim mà còn chuyển động nữa.

Bên cạnh đài đá là một vũng dung nham Huyết Hải khổng lồ.

Nhiệt độ của dòng dung nham này cực cao, thỉnh thoảng còn trào lên thành từng đợt sóng, Cố Thanh Hy đổ mồ hôi như tắm vì hơi nóng.

Nàng dè dặt tiến về phía trước, luôn luôn nhìn xung quanh với vẻ dè chừng.

Nơi này im phăng phắc, ngoại trừ âm thanh sôi sùng sục của dòng dung nham thì không còn tiếng động nào khác, đến cả tiếng gào khóc thê thảm ban nãy cũng mất luôn, không biết có phải vì sợ quấy rầy tới sinh linh nào đó ở nơi này hay không.

“Lạ ghê, tại sao Đan Hồi cốc lại có dung nham Huyết Hải? Vả lại còn rộng như thế này”.

Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn dòng nham thạch.

Đột nhiên, dòng nham thạch đang sục sôi bỗng bình tĩnh hẳn, từng hình ảnh lần lượt xuất hiện.

Cơ thể Cố Thanh Hy không khỏi run lên, nàng trợn to đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên dung nham.

Bên trong hình ảnh đó, nàng và Dạ Mặc Uyên ôm hôn thắm thiết, hẹn thề sinh tử, yêu đến mức đến chết cũng không rời.

Hình ảnh thay đổi, nàng và Dạ Mặc Uyên chấm dứt, nàng vung kiếm đâm chết Dạ Mặc Uyên, sau đó lảo đảo rời đi.

Cố Thanh Hy nghi hoặc.

Tại sao bên trong hồ máu lại xuất hiện những hình ảnh này.

Hơn nữa hình ảnh nào trông cũng rất chân thực, như thể sau này sẽ thực sự xảy ra vậy.

Không đợi này chấn động xong, hình ảnh trên dung nham đã thay đổi.

Vì cứu Ngọc tộc, nàng dùng bản thân làm thuốc, đào lấy giọt máu nơi trái tim, sau cùng tự khiến mình chết thảm, tất cả con dân của Ngọc tộc vây quanh thi thể của nàng mà khóc lóc thảm thiết.

Còn cả Dịch Thần Phi, sau khi mái tóc đen nhánh của Dịch Thần Phi bạc hết, hắn ta nhảy vào lò luyện đan, dùng thân thể của chính mình giúp nàng luyện đan dược, sau khi chết đi, đến cả một khúc xương cũng không chừa lại.

“Tách…”

Nước mắt của Cố Thanh Hy lăn qua khóe mắt.

Nàng giơ tay, chạm vào lồng ngực mình, trái tim ở nơi đó không ngừng đập thình thịch.

Nàng cảm nhận được bản thân đang sợ hãi, cơ thể run lên bần bật.

Dạ Mặc Uyên bị nàng giết chết.

Dịch Thần Phi tung người nhảy vào lò luyện đan, dùng cái chết để luyện ra thuốc…

Tại sao Huyết Hải lại xuất hiện những hình ảnh này?

Là Huyết Hải có khả năng dự đoán những việc sẽ xảy ra trong tương lai ư?

Không…

Không thể nào…

Trên đời này, sao lại có người hoặc vật dự đoán được tương lai chứ?

Cố Thanh Hy lắc lắc đầu, cố nén sự kinh ngạc trong lòng, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, bình tĩnh nhìn vào Huyết Hải.

Dung nham Huyết Hải đã khôi phục trạng thái trước đó, ngoại trừ dòng dung nham thỉnh thoảng trào lên thì chẳng còn gì nữa, dường như những hình ảnh ban nãy chỉ là ảo giác của nàng thôi.

Cố Thanh Hy nhấc chân, định rời khỏi vũng dung nham quỷ dị này.

Trong vô tình, nàng lại trông thấy Huyết Hải thay đổi hình ảnh.

Trong hình ảnh lần này không phải Dịch Thần Phi, cũng không phải Dạ Mặc Uyên nữa, mà là Tiêu Vũ Hiên.

Đó là một đêm mưa như trút nước, Tiêu Vũ Hiên và nàng trở mặt thành thù, từ đó trở đi ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn ta dẫn theo hai mươi vạn binh mã của Tiêu gia giận dữ rời đi, tự xưng vương, sau cùng hắn ta và nàng đánh nhau không chết không thôi.

Hình ảnh lại thay đổi, Tư Mạc Phi bạc trắng đầu sau một đêm, công phu mất hết, chật vật khó coi…

“Đệt, mẹ kiếp, bị khùng hả!”

Cố Thanh Hy tức không chịu nổi, nhặt hòn đá ở bên cạnh ném mạnh vào Huyết Hải khiến dung nham bắn tóe lên.

“Tên thần kinh nào bố trí huyễn trận Huyết Hải ở chỗ này thế? Huyễn trận tạo ra hình ảnh tốt một chút còn đỡ, thế mà toàn tạo ra thứ linh tinh gì đâu”.

Tiêu Vũ Hiên và Dạ Mặc Uyên đối xử với nàng rất tốt, tại sao nàng phải đoạn tuyệt với họ, trở mặt thành thù?

Dịch Thần Phi đại ca đang yên đang lành tại sao phải nhảy vào lò luyện đan?

Tư Mạc Phi như đứa con nít, trước nay chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, làm sao đến lượt người khác bắt nạt hắn ta?

Nàng muốn cứu Ngọc tộc, kiếm đủ bảy viên Long Châu là đủ rồi mà.

Nàng bị thần kinh hay gì,

Tự đào lấy giọt máu nơi trái tim mình, nàng còn muốn sống thêm vài năm nữa cơ.

Toàn thứ linh tinh gì đâu à…
Chương 460: Hội ngộ trong cấm địa

Xung quanh nơi này đều là vách đá cứng rắn, Cố Thanh Hy tìm một vòng cũng không thấy được đường ra, càng không tìm được chìa khóa hình ngôi sao.

Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm vào đầu trên của chín sợi dây xích cực lớn.

Nơi đó có rất nhiều sợi xích nhỏ được khắc phù văn, kết cấu phức tạp, không thể nhìn đến điểm cuối

Nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi, trực giác mách bảo cái này còn khó thoát hơn cả núi đao biển lửa.

Siết chặt nắm đấm, Cố Thanh Hy hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, cắn răng định xông ra thử.

Đột nhiên, cổ tay bị một bàn tay túm lại, giọng nói vừa quen thuộc vừa lạnh lùng vang lên bên tai.

“Nàng điên rồi sao? Không biết bên trên là sát trận thượng cổ à?”

Cố Thanh Hy quay đầu lại, người nắm lấy cổ tay mình không ai khác chính là Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên đeo một chiếc mặt nạ quỷ, không nhìn ra khuôn mặt thật, trong đôi mắt sâu không thấy đáy hiện lên vẻ tức giận, cũng không biết hắn đang tức giận điều gì.

“Nơi này không phải là chỗ chàng nên đến”, Cố Thanh Hy nói.

Nàng cố gắng hất tay hắn ra, sức Dạ Mặc Uyên rất lớn, như tường đồng tay sắt, mặc cho nàng hất thế nào cũng không được.

Cố Thanh Hy lạnh lùng nói: “Buông ta ra”.

“Đi với ta”.

Dạ Mặc Uyên cũng chẳng quan tâm nàng có đồng ý hay không, chỉ túm lấy nàng kéo đi.

“Dạ Mặc Uyên, ta bảo chàng buông ra, chàng có nghe hiểu tiếng người không?”

“Gả chồng theo chồng, nàng là phu nhân của bản vương, bản vương bảo nàng đi thì nàng phải đi”.

“Chàng có bệnh à? Có bệnh thì mau đi chữa đi! Trước khi thành hôn chúng ta đã có thỏa thuận, chỉ là phu thê trên danh nghĩa, ta muốn làm gì cũng không cần chàng đồng ý”.

“Vậy sao bản vương nhớ chúng ta là danh chính ngôn thuận nhỉ”.

Thái độ Dạ Mặc Uyên rất kiên định, không cho phép nàng phản kháng, Cố Thanh Hy bị kéo đi khá xa.

Trong cơn giận, nàng bắn ra ám khí.

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng nhìn, nghiêng người tránh né, đồng thời Cố Thanh Hy lại tung ra một nắm phấn độc.

Hắn đã biết Cố Thanh Hy rất giỏi về ám khí và phấn độc, trong lúc né ám khí thì đã nín thở rồi.

Hai lần tấn công thất bại, Cố Thanh Hy tháo trâm cài trên đầu xuống, đặt lên cổ mình: “Dạ Mặc Uyên, nếu chàng không thả, ta chết trước mặt chàng”.

Lấy cái chết để ép buộc quả nhiên khiến Dạ Mặc Uyên dừng lại.

Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Thanh Hy, nàng đến Đan Hồi cốc tham gia đại hội luyện đan là vì cái gì? Nàng vào cấm địa để làm chi?”

Có thứ gì đáng giá hơn mạng của nàng!

Trận pháp này trông như pháp trận bảo vệ kho tàng nhưng bên trong ẩn chứa sát khí lượn lờ, chỉ đứng ở đây thôi đã khiến hắn cảm thấy sợ hãi từ sâu trong linh hồn, trận pháp như vậy có thể là trận pháp bảo vệ kho tàng bình thường được sao?

E là nó còn lợi hại hơn sát trận ở sơn trang Thu Phong của hắn gấp trăm lần.

Cố Thanh Hy xoa cổ tay bị siết đau, buồn bực nói: “Đến đây thì có thể tìm gì chứ, dĩ nhiên là thuật luyện đan cao cấp hơn rồi”.

Dạ Mặc Uyên bị chọc tức tới bật cười.

Đây không phải ngày đầu tiên hắn quen Cố Thanh Hy.

Tính cách nàng thế nào, hắn còn không biết sao.

“Nếu nàng chỉ muốn tìm thuật luyện đan thì tại sao không đi con đường bình thường”.

“Đường bình thường chẳng thú vị gì cả, biết đâu nơi này có thuật luyện đan lợi hại hơn”.

Cố Thanh Hy đánh trống lảng, trầm giọng nói: “Dạ Mặc Uyên, cấm địa không phải là nơi chàng nên đến, chàng mau đi khỏi đây, chàng cũng bớt quan tâm việc của ta”.

“Nàng đùa ta à, vương phi của bản vương lại kêu bản vương đừng quan tâm. Nói đi, nàng muốn tìm gì, ta lên đó tìm giúp nàng”.

Dạ Mặc Uyên biết nàng rất cố chấp, cũng biết nếu ép buộc đưa Cố Thanh Hy ra khỏi đây, nàng sẽ thà chết chứ không khuất phục nghe lời, nên hắn chỉ có thể nhường một bước.

“Hôm nay chàng nhất quyết theo ta phải không?”

Cố Thanh Hy lộ ra vẻ không vui, nàng đã nói hết lời rồi mà hắn lại vẫn ương bướng không chịu đi, nàng cũng không còn cách nào khác.

Nhưng trận pháp này thì nàng lại không xông vào được.

Cố Thanh Hy sử dụng ám chiêu, giương đông kích tây dời sự chú ý của Dạ Mặc Uyên, nhân lúc hắn không để ý, mũi chân nhẹ nhàng nhún một cái, nương theo xích sắt để nhảy lên.

“Cạch…”

Không biết chân Cố Thanh Hy đã bị tên đáng giết ngàn lần nào nắm chặt mà cả người ngã xuống, suýt té lộn cổ rồi.

“Dạ Mặc Uyên, chàng chưa chịu thôi nữa à?”

Tay phải Cố Thanh Hy chống xuống đất, ngồi bật dậy quát lên với người trước mặt.

Đợi sau khi nhìn kỹ lại thì trước mặt không phải là Dạ Mặc Uyên mà là Tư Mạc Phi đang lộ ra vẻ mặt vô tội.

Nàng nhìn Dạ Mặc Uyên rồi lại nhìn Tư Mạc Phi nói: “Hai người cấu kết nhau trêu ta à?”

“Tiểu tỷ tỷ nói gì thế, sao A Mạc có thể hợp tác với hắn để trêu tỷ được, A Mạc chỉ muốn lên trên xem trận pháp với tỷ thôi”.

Ngón tay thon dài của Tư Mạc Phi chỉ về phía chín sợi dây xích cực lớn trên cao, nở nụ cười sáng lạn nhìn lên đỉnh đầu.

Không lâu sau, nụ cười trên mặt ma chủ có thêm tia hoang mang, hắn ta nhìn chằm chằm núi Kiếm Hình trên đỉnh đầu, rồi ánh mắt dần trầm trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK