Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Mượn dao giết người

“Không được, nếu tiếp tục đi xa hơn sẽ tới thung lũng, trong đó chắc chắn có rất nhiều thú dữ. Với thực lực của chúng ta thì hoàn toàn không thể đối phó, hơn nữa phía sau còn có truy binh”.

“Chúng ta không đi được nữa”.

“Cái gì?”

Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp phản ứng, Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết đã bao vây họ.

“Các ngươi muốn làm gì? Nàng ấy là Dạ Vương phi đấy”, Tiêu Vũ Hiên chắn trước mặt Cố Thanh Hy, lạnh lùng cảnh cáo.

“Ta biết nàng ta là Dạ Vương phi, nếu không thì chúng ta đã không bám theo lâu như vậy. Cố Thanh Hy, thứ trong ngực ngươi là chuông Phá hồn phải không?”

“Phải thì sao?”

Cố Thanh Hy hào phóng lấy chuông Phá hồn ra, quơ qua quơ lại trước mặt họ.

Ánh sáng vàng lập loè trên chuông Phá hồn càng lúc càng sáng, như là đang chỉ dẫn điều gì đó.

Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết nhìn chằm chằm, đôi mắt gian xảo đầy tham lam như rất muốn cướp chuông Phá hồn về tay mình.

Cố Thanh Hy nhếch môi: “Muốn lấy à? Vậy thì phải xem các ngươi có bản lĩnh cướp hay không”.

Tiêu Vũ Hiên vỗ trán.

Nữ nhân này, nàng muốn nói cho cả thiên hạ biết mình đang giữ chuông Phá hồn ư?

Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết vốn đã muốn giết Cố Thanh Hy, bây giờ nàng còn đang giữ chuông Phá hồn, họ lập tức phóng thích sát khí, tung chưởng về phía nàng.

Họ ra tay rất tàn nhẫn, không để lộ một chút sơ hở, chiêu nào chiêu nấy cũng trí mạng.

Cố Thanh Hy cười khẩy, ôm lấy eo Tiêu Vũ Hiên bật nhảy lên cao, sau đó nhảy xuống vách núi.

Tiêu Vũ Hiên hoảng sợ: “Nha đầu xấu xí, cô điên rồi sao?”

“Muốn chết thì cùng chết, lúc kết bái chúng ta đã nói rồi”, Cố Thanh Hy cười nhạo, chu môi huýt sáo với bên trên: “Hai người các ngươi có giỏi thì nhảy xuống luôn đi, chuông Phá hồn đang ở trong tay ta này”.

Đám người Mộ Dung Thần chạy tới bên vách đá nhìn xuống dưới, phía dưới là biển mây mù mịt, không nhìn thấy đáy, không biết rốt cuộc sâu bao nhiêu, sao họ có thể liều lĩnh nhảy xuống được?

Khi họ đang thắc mắc tại sao Cố Thanh Hy lại nhảy xuống, cách đó không xa bỗng vang lên tiếng ầm ầm, mặt đất cũng rung chuyển.

Mộ Dung Thần run rẩy xoay người lại thì thấy phía xa có một bầy hổ báo đông nghịt đang lao tới với tốc độ cực nhanh. Tất cả chúng đều há to miệng, ánh mắt đầy hung ác, coi hai người họ như đồ ăn của mình.

Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết kinh hãi, hổ báo quá nhiều, hơn nữa hầu hết đều là ma thú cấp một, tại sao núi Tầm Long lại có nhiều ma thú như vậy?

Đằng trước là vách núi, Cố Thanh Hy có can đảm nhảy xuống nhưng họ thì không, hai người nhân cơ hội chạy về hướng Tây Nam.

Tốc độ của họ nhanh, tốc độ của hổ báo càng nhanh hơn, điều xui xẻo hơn là hướng Tây Nam cũng có một bầy hổ báo xông tới. Mộ Dung Thần biến sắc, gần như theo bản năng đẩy Đông Phương Triết qua, còn hắn ta thì chạy về hướng khác.

Đông Phương Triết đáng thương bị Mộ Dung Thần đẩy qua, dù có muốn chạy cũng đã muộn, hắn ta bị bầy ma thú ăn tươi nuốt sống ngay tại chỗ.

“Ầm ầm...”

Bầy hổ báo đổi mục tiêu đuổi theo Mộ Dung Thần, mặt đất rung lắc như động đất.

Trên sườn núi dưới đáy vực.

Cố Thanh Hy một tay nắm dây đằng, một tay ôm eo Tiêu Vũ Hiên, thờ ơ nhìn mọi chuyện xảy ra phía trên biển mây, trong mắt lộ ra khí lạnh.

Tim Tiêu Vũ Hiên đập thình thịch.

Cao thủ cấp một cứ thế đã bị ma thú ăn dễ như ăn cháo...

Có lẽ tình cảnh của Mộ Dung Thần cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Hay cho một chiêu mượn dao giết người.

“Nha đầu xấu xí, sao cô lại biết dưới đáy vực có dây leo, hơn nữa sao lại biết sẽ có nhiều ma thú đột nhiên xuất hiện thế? Lẽ nào cô đã từng đến đây?”

Cố Thanh Hy lắc đầu đau nhức.

Nàng cũng đang thắc mắc, nguyên thân chỉ là tam tiểu thư không được sủng ái của phủ Thừa Tướng, nhưng không hiểu tại sao trong đầu nàng lại có cảm giác quen thuộc kì lạ với địa hình nơi đây.

Như thể... nàng đã từng đến đây...

“Ta chỉ đánh cược thôi, làm sao ta biết sẽ có dây leo và ma thú chứ. Giờ thì chúng ta cược thắng rồi đấy, không phải sao?”

“Chỉ là đánh cược? Nữ nhân điên này, lỡ như cược thua thì phải làm sao?”

“Cược thua thì có mỹ nam lên thiên đường cùng, ta cũng đâu có lỗ”.

“...”, lên thiên đường gì chứ, lòng dạ nàng gian xảo, xuống địa ngục thì còn tạm được.

Hắn ta nhìn thấy Cố Thanh Hy kéo mạnh, sau đó dễ dàng ôm hắn ta nhảy lên đỉnh núi.

Tiêu Vũ Hiên lại kinh ngạc.

“Cô đã đột phá võ mạch, hơn nữa còn đạt ít nhất tầng hai? Nha đầu xấu xí, rốt cuộc cô còn giấu ta bao nhiêu chuyện?”

“Ta mới đột phá không lâu nên chưa khống chế được nội lực trong cơ thể. Đi thôi, chúng ta đi theo hướng này”.

Thung lũng quanh co ngoằn ngoèo, rất dốc và sâu, núi ở hai bên như những thanh kiếm sắc bén dựng đứng, cao vút tận mây.

Theo sự chỉ dẫn của chuông Phá hồn, họ đi lòng vòng trong thung lũng hơn một canh giờ vẫn chưa đến nơi.

Tiêu Vũ Hiên lau mồ hôi, hỏi: “Chuông Phá hồn này có linh nghiệm không vậy? Đã đi lâu lắm rồi mà chưa thấy bảo vật nào cả”.

“Ai bảo không có bảo vật? Nhìn kìa, ở đó không phải có một viên Tuyết Tinh sao?”

Tiêu Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn qua, không cầm được kích động: “Viên Tuyết Tinh này lớn quá, ít nhất cũng hơn một nghìn năm. Nó là vật liệu luyện chế vũ khí thượng đẳng đấy, để ta đi lấy”.

“Đợi đã, ở đó còn có một con mãng xà hai đầu đang ngủ say kìa”, Cố Thanh Hy kịp thời kéo hắn ta lại, nhỏ giọng nhắc nhở, chỉ về phía bên phải.

Tiêu Vũ Hiên giật mình, lùi về sau vài bước, hắn ta chỉ lo nhìn Tuyết Tinh nghìn năm, không để ý còn có một con mãng xà hai đầu.

“Nha đầu xấu xí, con mãng xà này thoạt nhìn không giống mãng xà bình thường. Đây là một con Mãng Vương hai đầu cấp hai, sức tấn công rất mạnh”.

Cố Thanh Hy nheo mắt.

Đừng nói là cấp hai, dù là cấp ba, cấp bốn, nàng cũng phải lấy Tuyết Tinh nghìn năm cho bằng được.

Vả lại...
Chương 252: Vào hang động

Nơi chuông Phá hồn dẫn đến là hang động phía sau mãng xà hai đầu.

Bởi vì lần trước bị một đám rắn độc rết độc vây công, suýt chút nữa mất mạng, trong nhẫn không gian của Cố Thanh Hy đã bỏ thêm hùng hoàng vào, đề phòng vạn nhất.

Nàng mở nhẫn không gian, lấy hùng hoàng ra bôi vào người mình và Tiêu Vũ Hiên.

“Nhân lúc nó còn đang ngủ say, ta lén qua đó lấy Tuyết Tinh về, nếu nó không phát hiện ra, chúng ta lại đi vòng qua hang động. Nếu nó phát hiện ra, ngươi nhân cơ hội vào hang động tìm xem bên trong đó có bảo bối gì”.

“Vậy cô thì sao?”.

“Yên tâm, ta tự có cách đối phó”.

“Không được, cô chỉ vừa mới mở võ mạch, mãng xà hai đầu này là ma thú cấp hai, cô không đối phó nổi đâu”.

Cố Thanh Hy khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nhìn hắn ta, ánh mắt như đang chế giễu nàng có yếu đuối vậy sao?

Tiêu Vũ Hiên nghẹn họng, cướp lời: “Ta đi trộm Tuyết Tinh, cô chuồn vào đó, cứ quyết định như vậy”.

“Được”.

Được?

Dứt khoát vậy sao?

Chẳng lẽ không sợ hắn ta gặp chuyện?

Lại nhìn sự tự tin ngập tràn trong mắt Cố Thanh Hy.

Tiêu Vũ Hiên ôm bụng tức cũng chỉ có thể rón rén đi tới phía trước, cố gắng hết sức không làm kinh động đến mãng xà hai đầu.

Năm bước, bốn bước, ba bước… chỉ còn hai bước nữa là có thể lấy được Tuyết Tinh. Tiêu Vũ Hiên vui mừng ra mặt, đang định lấy Tuyết Tinh thì một cái bóng màu xanh lam lướt qua. Đó lại là Mộ Dung Thần bị thương nặng không biết đã theo đuôi từ lúc nào, giành trước một bước cướp đi Tuyết Tinh.

Cùng lúc đó, Cố Thanh Hy bỗng huýt sáo vang to.

“Tuýt…”

Cũng không biết vì Tuyết Tinh nghìn năm bị cướp hay là vì Cố Thanh Hy thổi sáo, con mãng xà đang cuộn người lập tức tỉnh dậy, há vòm miệng đỏ lòm, thè lưỡi rắn, nhắm về phía Mộ Dung Thần.

Mộ Dung Thần cả kinh, điểm mũi chân, co cẳng nhảy lên, thoát được một kiếp.

Mãng xà hai đầu một chiêu không trúng, tốc độ tăng vọt, liên tục đuổi theo Mộ Dung Thần, một người một mãng xà chính thức chiến đấu.

Mộ Dung Thần chỉ là cao thủ cấp một, lại bị thương nặng. Mãng xà là ma thú cấp hai, lại bị kích động, tính mãng xà trỗi dậy, Mộ Dung Thần bị nghiền ra bã.

“Phụt…”

Mặc dù Mộ Dung Thần không bị cắn trúng, nhưng bị đuôi rắn quật trúng, cơ thể đập mạnh xuống tảng đá, sức mạnh lớn đến mứt suýt chút nữa đập vỡ tảng đá.

Không đợi Mộ Dung Thần phản ứng lại, mãng xà đã cướp đi Tuyết Tinh nghìn năm trong tay hắn ta, thân mãng khổng lồ quấn lấy Mộ Dung Thần, siết chặt, mặc cho hắn ta giãy giụa thế nào cũng vô dụng.

Cố Thanh Hy kéo Tiêu Vũ Hiên đang sững người chạy vào hang động: “Ngây ra đó làm gì, đợi làm bữa trưa của mãng xà sao?”

Hang động rất sâu, Cố Thanh Hy không dừng bước, gần như dốc hết sức chạy vào sâu trong hang động.

“Nha đầu xấu xí, Tuyết Tinh nghìn năm vẫn chưa lấy được”.

Cố Thanh Hy vừa chạy vừa xòe ra mấy viên Tuyết Tinh nghìn năm trong lòng bàn tay, chớp mắt cười nói: “Chỗ vừa nãy mãng xà nằm còn vài viên, ta nhân lúc nó đi tấn công Mộ Dung Thần, thuận thế lấy được Tuyết Tinh nghìn năm, tổng cộng ba viên, viên nào cũng to hơn viên lúc nãy”.

“Vậy Mộ Dung Thần không phải trở thành kẻ chết thay hay sao?”. Má ơi, nếu Mộ Dung Thần không xuất hiện, vậy kẻ chết thay không phải là hắn ta đấy chứ?

“Mãng xà hai đầu mất ba viên Tuyết Tinh chắc chắn sẽ nổi giận truy sát chúng ta”.

Cố Thanh Hy vừa nói xong, bên ngoài hang động đã vang lên tiếng tấn công ầm ầm, kèm theo tiếng thè lưỡi xì xì của mãng xà.

Hai người đều hiểu rõ.

Đó là mãng xà hai đầu đuổi tới, nó đang phẫn nộ, cho nên vách đá của hang động bị nó tông ầm ầm.

“Không được, tốc độ nó nhanh quá, chúng ta không chạy đua nổi với nó”.

“Ngươi đi trước”, Cố Thanh Hy đẩy Tiêu Vũ Hiên, sau đó trở tay phải, một vốc kim độc như mưa bão bắn về phía mãng xà.

Da rắn của mãng xà lại cứng như đá, mấy chục cây kim độc bắn vào cơ thể nó giống như bắn vào kim loại, chỉ phát ra tiếng leng keng, đồng loạt rơi xuống đất, không có kim nào đâm trúng nó.

“Xì…”

Mãng xà không sợ hùng hoàng, thè lưỡi phun ra một ngọn lửa cháy hừng hực.

Nhiệt độ lửa cực kỳ cao, cách xa cũng bị nó đốt toàn thân nóng cháy.

Cố Thanh Hy suýt chút nữa bùng nổ: “Mẹ kiếp, đây là hỏa long hay hỏa xà, sao lại biết phun lửa?”

“Nha đầu xấu xí, lửa của nó có độc, bị dính phải có thể sẽ trúng độc bị ăn mòn đến chết”.

Tiêu Vũ Hiên mở quạt ra, ấn vào cơ quan, quạt huyền cốt phong nhã bỗng nhiên hóa thành vũ khí sắc bén, mang theo nội lực cuồn cuộn của Tiêu Vũ Hiên bắn về phần đầu của mãng xà.

Mãng xà lại phun lửa, quạt huyền cốt bị chấn bay ngược ra sau, nếu không phải Tiêu Vũ Hiên nhanh tay lẹ mắt, kịp thời tránh đi, e rằng đã bị quạt của mình phản sát.

Mấy lần tấn công hoàn toàn chọc giận mãng xà, cơ thể mãng xà dựng thẳng trên không, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao xuống, muốn nuốt chửng hai người họ.

Cố Thanh Hy lấy quả cầu sắt từ trong nhẫn không gian ra, trở tay quăng đi, ném vào miệng xà.

Quả cầu sắt gắn đầy kim độc, mãng xà không ngốc, sao có thể nuốt nó xuống. Nó hất miệng phun ra ngoài, nhưng quả cầu sắc gắn đầy kim độc, mãng xà vẫn bị kim độc đâm thủng da.

“Xì xì xì…”

Độc tố trên kim độc cực kỳ mãnh liệt, mới trầy da, độc tố đã lập tức lan ra toàn thân.

Mãng xà phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể khó chịu vặn vẹo mấy cái, sau đó giống như con sói đói mất đi bạn tình, hung mãnh nhào về phía Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy lần lượt lấy ám khí ra, nhưng đều không có hiệu quả gì đối với mãng xà hai đầu.
Chương 253: Mãng xà chín đầu

Thấy mãng xà sắp xông tới lần nữa, Tiêu Vũ Hiên hai tay kết ấn, thôi thúc toàn bộ nội lực trên người đánh về phía mãng xà.

Mãng xà hoàn toàn không tổn hại gì, hắn ta lại bị mãng xà đánh bay ngược ra xa, đau đến mức xuýt xoa.

Tiêu Vũ Hiên giãy giụa bò dậy, lại thấy Cố Thanh Hy không biết lấy đâu ra dũng khí, dùng tay không đánh nhau với mãng xà hai đầu.

Hắn ta nhìn mà vừa sửng sốt, vừa kinh ngạc, lại vừa sợ hãi.

Con mãng xà khổng lồ cao ít nhất hai mươi mấy mét, tốc độ nhanh, sức lực mạnh, thế tấn công lại dũng mãnh, dù là cao thủ cấp hai cũng không nhất định có thể chiến thắng. Nàng chỉ mới võ đạo tầng hai mà thôi, sao có thể đối phó với mãng xà được.

Đáng kinh ngạc hơn nữa là Cố Thanh Hy trông có vẻ yếu đuối, thực tế lại có sức lực lớn vô cùng. Một đầu của mãng xà hai đầu bị nàng ghìm chặt.

Mãng xà giãy giụa, muốn nuốt nuốt không được, muốn đẩy đẩy không ra, lăn lộn dữ dội trên không trung. Cố Thanh Hy đánh hết quyền này tới quyền khác sang, mãng xà đao thương bất nhập lại bị nàng đánh chảy máu, cũng không biết nàng lấy đâu ra sức lực lớn như vậy.

“Ngây ra đó làm gì, còn không mau qua đây giúp đỡ”.

Tiêu Vũ Hiên lập tức phản ứng lại, quạt huyền cốt vẽ ra chín ô vuông, lại đánh ra mấy chiêu quạt, kèm theo sức mạnh dồi dào đánh về phía trên tam tấc của mãng xà.

“Ầm…”

Mãng xà chỉ rung lên vài cái, không hề bị tổn thương gì mang tính thực chất.

Tiêu Vũ Hiên tức muốn chửi ra miệng.

Tốt xấu gì hắn ta cũng là cao thủ võ đạo tầng bảy, Cố Thanh Hy chỉ là tầng hai, nhưng hắn ta lại không bằng cả Cố Thanh Hy.

Thấy Cố Thanh Hy sắp sửa không chống đỡ nổi, Tiêu Vũ Hiên vén tay áo, cũng bắt chước dùng lực thô nguyên thủy đánh về phía mãng xà.

Xì…

Tiêu Vũ Hiên đau đến mức sắp chảy nước mắt.

Đau…

Tay đau chết được.

Đây đâu phải là đánh mãng xà, đây rõ ràng là tay không đánh vào sắt.

Tiêu Vũ Hiên bị đuôi xà đánh trọng thương.

Cố Thanh Hy cũng bị mãng xà làm bị thương.

Võ đạo đối phó với ma thú cấp hai, hai bên vẫn còn khoảng cách thực lực khá lớn, quả thực quá sức đối với bọn họ.

Cố Thanh Hy lau vết máu sót lại bên khóe miệng, đè nén ngũ tạng sôi trào.

Nàng hiểu rõ, nếu hôm nay không giải quyết con mãng xà chết tiệt này thì đừng nói là Tuyết Tinh nghìn năm, chỉ sợ tính mạng của bọn họ cũng khó bảo toàn.

Mặc dù hang động rộng rãi, nhưng chung quy thân mãng xà cũng quá lớn, Cố Thanh Hy nhờ vào khinh công né trái tránh phải, cố gắng tiêu hao tinh lực của mãng xà.

Chiến đấu nhiều lần, Cố Thanh Hy nhìn ra nơi duy nhất khá yếu ớt của nó là phần bụng, trở tay, một con dao găm đã xuất hiện trong tay.

Cố Thanh Hy tìm cơ hội muốn xẻ bụng nó, cắt hết lục phủ ngũ tạng của nó, chấm dứt mạng sống của nó.

Nhưng nàng không ngờ, sâu trong hang động, một vật khổng lồ bỗng dưng há miệng, chỉ một cái há miệng đã nuốt gọn con ma thú cấp hai hơn hai mươi mét.

Cố Thanh Hy sững sờ, liên tục lùi về sau.

Lại thấy vật khổng lồ ở trước mặt giống như ngọn núi cũng là một con mãng xà, một con mãng xà chín đầu, dài hơn một trăm mét, thân xà thô to, kích thước bằng chậu rửa mặt.

Chỉ trong chốc lát, mãng xà hai đầu uy phong lẫm liệt đã bị nó ăn sạch không còn mảnh vụn.

Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên trở nên trầm trọng, hắn ta chắn trước mặt Cố Thanh Hy, hạ giọng nói: “Đây là ma thú cấp bốn đỉnh phong, dù hai chúng ta cộng lại cũng không đủ cho nó ăn, cô chạy đi”.

“Cấp bốn đỉnh phong? Lần đầu tiên thấy một con ma thú cấp cao như vậy, nhưng ngươi cảm thấy, một người võ đạo tầng hai như ta có thể chạy thoát được nó không?”

Tiêu Vũ Hiên hiểu.

Dù Cố Thanh Hy có cố hết sức cũng không thể an toàn rời khỏi hang động, hang động này quả thật quá dài, hơn nữa chuông Phá hồn có dị động, nàng cũng không thể từ bỏ.

Trong lúc Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đang suy nghĩ làm sao để hóa giải nguy cơ, những ký ức phức tạp lại không ngừng tràn về trong đầu nàng.

Đó là một con mãng xà nhỏ chín đầu, một con mãng xà chín đầu mà nàng đỡ đẻ, cũng là nàng nuôi lớn. Từ khi nó sinh ra đã ỷ lại vào nàng, bởi vì tốc độ nó trưởng thành quá nhanh, cộng thêm kích thước quá lớn, cuối cùng được nàng đưa đến núi Tầm Long, bảo vệ món đồ nào đó.

Cụ thể là bảo vệ cái gì nàng đã quên mất, chỉ nhớ là con mãng xà chín đầu rất thích ăn thịt.

“Xì xì xì…”

Mãng xà chín đầu ngẩng chiếc đầu kiêu ngạo lên, chớp mắt, cơ thể khổng lồ di chuyển về phía Cố Thanh Hy.

Tiêu Vũ Hiên rút nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra, công lực nâng cao cực hạn, thậm chí muốn phá vỡ xiềng xích trong cơ thể, chiến đấu một mất một còn với con mãng xà chín đầu.

Cố Thanh Hy lại nhếch miệng cười, trêu đùa: “Xoay một vòng xem đã tăng bao nhiêu cân rồi”.

“Xì xì xì…”

Mãng xà khổng lồ ngóc đầu dậy, cơ thể to lớn không ngừng xoay tròn, dường như đang thể hiện mình không béo ra bao nhiêu.

Nhưng cơ thể nó quả thực béo đến mức không dám khen.

“Nằm xuống, ta nhìn tới mức cổ đau nhức rồi”.

Mãng xà lập tức nằm xuống, dường như có thể nghe hiểu tiếng người.

Tiêu Vũ Hiên không ngừng lắp bắp.

“Cô cô cô cô… cô nói chuyện, sao nó lại nghe lời, nha đầu xấu xí, rốt cuộc cô là ai?”

“Ta là ta, còn có thể là ai. Con mãng xà này đáng yêu biết bao, có gì mà sợ. Qua đây, ta sờ một cái”.

Mãng xà ngoan ngoãn đi qua, đầu cúi xuống trước mặt Cố Thanh Hy, hưởng thụ nhắm mắt lại, đợi Cố Thanh Hy sờ nó.
Chương 254: Trọng xà khinh bạn

Trong lòng Cố Thanh Hy cũng không xác định lắm, lúc sờ con mãng xà chín đầu, tay nàng hơi run rẩy, Tiêu Vũ Hiên sợ hãi kéo tay nàng lại: “Cô ngốc à, lỡ như tay cô bị cắn đứt thì phải làm sao”.

“Xì…”

Mãng xà chín đầu đang ngoan ngoãn hưởng thụ, nghe thấy Tiêu Vũ Hiên nói vậy lập tức nổi giận, xì xì xì cảnh cáo hắn ta.

Kích thước của nó quả thật quá lớn, dù nó không có ác ý, chỉ là cố ý đe dọa cũng dọa cho Tiêu Vũ Hiên tái mặt.

Cố Thanh Hy nói: “Yên tâm đi, nó sẽ không làm ta bị thương đâu”.

Cố Thanh Hy rút tay mình về, sờ một trong những chiếc đầu của nó. Điều khiến nàng yên tâm là mãng xà chín đầu quả nhiên không có ác ý, ngược lại nhắm mắt, thân thiết liếm nàng, hưởng thụ để nàng vuốt ve.

Đây rõ ràng là rất ỷ lại, tin tưởng, xem Cố Thanh Hy là chủ nhân của mình, hoặc là xem như mẫu thân của mình.

Cố Thanh Hy thở phào, sự phòng bị trong lòng lập tức buông lỏng. Nàng sờ hết đầu này sang đầu khác, cười nói: “Xem đầu thứ chín của ngươi lại mọc cục u kìa, có phải lại nghịch ngợm đi trêu đùa Tiểu Hoa Báo không?”

Nói xong, Cố Thanh Hy cũng sững người.

Tiểu Hoa Báo?

Là ai?

Nhưng mãng xà chín đầu lại lắc lư thân mình như làm nũng, chín chiếc đầu lắc lư như trống bỏi.

Mãng xà chín đầu không có ác ý, trái tim thắt chặt của Tiêu Vũ Hiên lập tức thả lỏng. Hắn ta nhíu mày, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hy quan sát và dò xét.

Chuông Phá hồn càng lúc càng nhấp nháy mạnh mẽ hơn, Cố Thanh Hy ngửa đầu nói: “Tiểu Cửu Nhi, ở đây có bảo bối gì? Mau dẫn ta đi tìm”.

“Xì xì xì…”

Mãng xà chín đầu uốn lượn, cuốn lấy Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên, đưa bọn họ nhanh chóng tiến về phía trước.

Động tác của nó quá nhanh, Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra đã ngồi lên lưng mãng xà chín đầu.

Gió thổi vù vù bên tai, khiến bọn họ không mở nổi mắt. Cố Thanh Hy dám bảo đảm, vận tốc lúc này chắc chắn đạt đến một trăm mấy, hai trăm.

“Xì…”

Mãng xà chín đầu chạy gần nửa canh giờ, dừng lại ở một ngọn núi tuyết.

Bên ngoài trời trong nắng ấm, cây cỏ tươi tốt, trăm hoa đua nở. Ở đây lại là gió lạnh rét buốt, hoa tuyết tung bay, khắp nơi một mảng trắng xóa, khiến người ta lạnh run.

Cố Thanh Hy cảm thấy mình như xuyên từ mùa xuân đến mùa đông.

“Xì xì xì…”

Mãng xà chín đầu đặt bọn họ xuống, chín đầu khổng lồ giống như cái xẻng không ngừng xúc tuyết, ra sức làm việc, giống như một con tê tê.

Hoa tuyết bị nó làm bay lên không ngừng, cơ thể vừa to vừa béo của nó chỉ muốn chui cả vào trong.

Tiêu Vũ Hiên dở khóc dở cười: “Lần đầu tiên ta thấy xà cũng thích chơi tuyết”.

“Tiểu Cửu Nhi tính tình hoạt bát”.

“Tiểu Cửu Nhi?”

“Ừ, chín đầu, không phải Tiểu Cửu Nhi sao?”

Cơ thể hơn trăm mét, nó chui vào ít nhất cũng hơn bảy mươi mét, Cố Thanh Hy hoài nghi liệu có phải nó rơi xuống hố tuyết không bò lên được không.

Chỉ nghe ầm một tiếng, hoa tuyết nổ tung từng lớp, Tiểu Cửu Nhi uốn lượn chiếc đuôi từ từ lùi ra sau, độn thổ đi lên, trong chín cái miệng đều ngậm một viên tinh hạch phủ tuyết.

Tinh hạch đó tỏa ra ánh sáng bảy màu, ở khoảng cách xa cũng có thể cảm thấy thoải mái cả người, tinh khí dồi dào.

“Linh lực dồi dào thật, trời ạ, tinh hạch bảy màu này là tinh hạch của thú một sừng, hơn nữa ít nhất cũng hơn vạn năm. Nha đầu xấu xí, đây là bảo vật vô giá đấy”.

Tiểu Cửu Nhi lắc mình, đưa hết chín viên tinh hạch cho Cố Thanh Hy như tranh công, chớp đôi mắt to tròn long lanh, như đợi nàng khen thưởng.

Tiêu Vũ Hiên đưa tay, muốn xem tinh hạch một lúc, Tiểu Cửu Nhi lập tức xù lông, không vui trừng mắt nhìn hắn ta.

Tiêu Vũ Hiên lập tức lùi lại, hắn ta dám bảo đảm, nếu hắn ta lấy tinh hạch, con mãng xà chín đầu kia chắc chắn sẽ ăn thịt hắn ta.

“Ngươi cũng thiên vị quá, ta có chỗ nào không bằng nha đầu xấu xí?”

Tiểu Cửu Nhi như có linh tính, nhổng đuôi rắn lên, kiêu ngạo ngẩng đầu, dường như đang nói trên dưới trong ngoài hắn ta đều không bằng Cố Thanh Hy, làm Tiêu Vũ Hiên tức đến mức suýt chút nữa bùng nổ.

Cố Thanh Hy lấy chín tinh hạch bảy màu sang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm.

Đây là món đồ tốt, cầm chín tinh hạch trong tay, nàng cảm thấy mình lại sắp đột phá đến tầng ba.

Nếu nàng ăn tinh hạch vào thì chẳng phải có thể đột phá liên tục mấy tầng sao?

Tinh hạch dùng để luyện chế vũ khí cũng sẽ là vũ khí không gì không thể phá.

Cố Thanh Hy chưa nghĩ xong nên lấy tinh hạch đột phá hay là chế tạo vũ khí, dứt khoát ném nó vào nhẫn không gian.

“Không tồi, đợi ta có thời gian sẽ nấu một bàn thịt cho ngươi ăn”.

“Xì xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi xoay cơ thể to lớn, không ngừng thè lưỡi, tỏ rõ tâm trạng rất vui.

Tiêu Vũ Hiên thiếu đòn nói một câu: “Nó đã béo như vậy rồi, còn ăn nữa thì không phải sẽ béo đến mức không đi đứng được sao?”

“Xì…”

Dịch từ lưỡi phun thẳng về phía Tiêu Vũ Hiên, chất dịch đó vừa dính vừa sệt, khiến Tiêu Vũ Hiên buồn nôn.

“Má ơi, cô có thể bảo mãng xà của cô chú trọng vệ sinh chút không, bẩn chết ta rồi”.

“Ai bảo ngươi nói nó béo, không ăn thịt ngươi đã là không tồi rồi. Tiểu Cửu Nhi, đào từ đây xuống dưới, ở đây có lẽ sẽ có bảo bối”.

“Xì xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi ngoan ngoãn vâng lời, chín cái đầu không ngừng chui xuống dưới, ném hoa tuyết và bùn đất lên đầy trời.

Mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét, một trăm mét, một trăm hai mươi mét.

Trong tuyết vẫn không có gì, nhưng chuông Phá hồn vẫn lóe lên dị động, mà dị động càng lúc càng mạnh.

Tiêu Vũ Hiên nói: “Nha đầu xấu xí, thôi bỏ đi, đã hơn trăm mét rồi, ai lại chôn một vật sâu như vậy, chúng ta đi chỗ khác tìm”.

“Không, nơi mà chuông Phá hồn dẫn đến ở khu vực này”. Hơn nữa, trong đầu nàng dường như có một kí ức thoắt ẩn thoắt hiện, bảo bối nằm ngay dưới lòng đất này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK