Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Cố Thanh Hy hạng nhất

Hay lắm.

Tất cả những điều này vẫn là do Tiểu Hoàng đế này làm ra.

Cố Thanh Hy ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, nhưng trong miệng vẫn cười nói: “Vậy được, không biết hoàng thượng muốn ta thi cái gì?”

“Hôm nay vừa hay đầu xuân, vậy lấy xuân làm đề thi, chỉ cần ngươi làm liên tiếp ba bài thơ trong thời gian một chén trà, trẫm liền…”

Lời Dạ Hoàng còn chưa nói xong, Cố Thanh Hy một hơi liền ngâm ra ba bài thơ, hơn nữa bài này còn hay hơn bài kia.

Mọi người đều trợn tròn mắt.

Dạ Hoàng nuốt nước miếng, hồi lâu nói không ra lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Cố Thanh Hy.

“Xuân miên bất giác hiểu, xứ xứ văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu”.

“Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô. Tối thị nhất niên xuân hảo xử, tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô”.

“Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên, phất đê dương liễu túy xuân yên. Nhi đồng tán học quy lai tảo, mang sấn đông phong phóng chỉ diên”.

“Hoàng thượng, không biết ba bài này có được không?”, Cố Thanh Hy cười xinh đẹp, ngay cả trăm hoa trong học viện cũng mất sắc.

Khóe miệng Dạ Hoàng giật giật, hồi lâu không nói ra được một câu.

Ba bài thơ hay này quả thật là buột miệng nói ra, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, đâu cần dùng đến thời gian một chén trà.

Hắn còn có thể nói cái gì.

Tiểu Lý Tử hiểu lòng Dạ Hoàng, mặc dù vô lý, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng để đi gây chuyện.

“Cố tiểu thư dám lấy hoa mai làm đề, lại còn làm những ba bài?”

“Có gì không dám, ngươi nghe cho kỹ đây. Nhất thụ hàn mai bạch ngọc điều, hồi lâm thôn lộ bàng khê kiều. Bất tri cận thủy hoa tiên phát, nghi thị kinh đông tuyết vị tiêu.”.

“Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng, tao nhân các bút phí bình chương. Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương”.

“Văn đạo mai hoa kỳ hiểu phong, tuyết đôi biến mãn tứ sơn trung. Hà phương khả hóa thân thiên ức, nhất thụ mai hoa nhất phóng ông”.

Xung quanh yên lặng như tờ, gần như miệng tất cả mọi người đều há thành hình chữ O.

Cố Thanh Hy đã trở thành tiêu điểm của trong mắt vạn người, nàng cũng thoải mái để mặc cho mọi người quan sát, khóe miệng nhếch lên thành đường cong.

Nàng không biết làm thơ, đối thơ nàng cũng không biết sao?

Đừng nói ba bài, ba mươi bài nàng cũng hạ bút thành văn.

Tiểu Hoàng đế muốn giấu mấy ngàn lượng hoàng kim trân bảo kia cũng không có cửa.

“Tiểu công công, không biết ba bài thơ của ta thế nào? Có thể cho qua được không?”

Mặc dù Tiểu Lý Tử còn muốn gây khó khăn cho nàng, nhưng không có lời nào chống đối.

Mọi người phản ứng lại, không khỏi rối rít giơ ngón cái lên, ai ai cũng khen ngợi.

“Trời ơi, Cố Tam tiểu thư quả thực là tiên thơ sống lại, không, nàng còn lợi hại hơn so với tiên thơ, Cố Tam tiểu thư xuất khẩu thành thơ, mỗi một bài thơ có thể nói là tuyệt tác”.

“Ôi mẹ ơi, cõi đời này sao lại có người phụ nữ tài hoa như vậy?”

Diệp Phong lẳng lặng hiểu được thơ mà nàng ngâm.

Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.

Thơ hay như vậy há một người bình thường có thể làm ra được.

Hắn ta thua tâm phục khẩu phục.

Hắn ta hai hòa hai thua, cho dù trận thứ năm thắng cũng không thể thay đổi được kết cục.

Trận thứ năm vốn không cần tiếp tục phải thi nữa.

Chẳng biết vì sao, ánh mắt Diệp Phong nhìn Cố Thanh Hy cũng không còn giống như trước kia.

Dạ Hoàng rất khó chịu, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch miệng cười, hào phóng thừa nhận nàng đứng hạng nhất.

Mã công công cao giọng tuyên bố: “Lần này đứng đầu đại hội đấu văn là Cố Tam tiểu thư Cố Thanh Hy”.

Trong đại hội, có người cười, có người khóc, có người đập ngực vỗ đầu.

Biểu cảm gì cũng có.

Dạ Hoàng coi như là người nói chữ tín, thưởng cho nàng số lượng lớn hoàng kim trân bảo và một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đen.

Trên hộp gỗ đàn hương khắc rất tinh xảo, là hình con phượng hoàng giương cánh muốn bay.

Mã công công thận trọng mang đến đưa tận tay nàng rồi dặn dò: “Tam tiểu thư, thứ trong hộp này chính là chuông Phá Hồn bảo vật trấn quốc của Dạ Quốc, mong Tam tiểu thư cẩn thận cất giữ, quyệt đối không thể để mất”.

“Biết rồi”.

Cố Thanh Hy không có một chút hứng thú nào với chuông Phá Hồn.

Ngược lại cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người xung quanh đều tập trung vào chiếc hộp gỗ đàn hương.

Có hâm mộ.

Có đố kỵ.

Nhiều hơn chính là muốn chiếm làm của riêng.

Cố Thanh Hy không để lại chút dấu vết ghi nhớ ánh mắt của bọn họ vào trong lòng.

Không biết tại sao, nàng nhận chiếc hộp đựng chuông Phá Hồn giống như cầm không được bỏ không xong, nàng luôn cảm thấy về sau vì chiếc chuông nát này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện khó giải quyết.

Cố Thanh Hy rất muốn nói, nàng muốn trân bảo, chiếc chuông Phá Hồn này Tiểu Hoàng Đế tự cầm về đi, nhưng nàng lại sợ nếu nói ra câu này, Tiểu Hoàng đế trong cơn tức giận sẽ thu hồi trân bảo, vậy nên nàng chỉ có nhắm mắt nhận lấy.

Trong mơ hồ, nàng phát hiện tầm mắt của Diệp Phong cũng rơi vào hộp gỗ đàn hương.

Con ngươi hắn ta giống như một dòng suối sâu, khiến người ta không có cách nào nhìn thấy rõ rốt cuộc hắn ta đang suy nghĩ gì, điều có thể biết được chính là hắn ta rất có hứng thú với chuông Phá Hồn.

“Hạng nhì đại hội đấu văn, Diệp tài tử Diệp Phong, chúc mừng Diệp tài tử”, Mã công công cười nói.

Diệp Phong khẽ vuốt cằm, vẫn lạnh lùng yên tĩnh giống như trước đây.

“Theo quy định của Dạ Quốc, Diệp tài tử có thể vào học viện Hoàng gia học một năm, một năm sau được vào triều làm quan, làm phúc cho dân, không biết Diệp tài tử có hứng thú vào học viện Hoàng gia hay không”.

Diệp Phong trầm tư, hồi lâu không trả lời.

Mọi người không khỏi buồn bực.

Học viện Hoàng gia là nơi biết bao nhiêu người cạnh tranh bể đầu cũng không vào được, hoàng thượng phá lệ để cho một sĩ tử nhà nghèo vào học, hắn ta lại còn do dự?

Chẳng lẽ hắn ta không biết người từ học viện Hoàng gia đi ra, tương lai trong triều định nhất định cũng sẽ đám nhiệm chức quan có sức ảnh hưởng lớn?

Lúc mọi người cho rằng Diệp Phong sắp từ chối thì hắn ta nhàn nhạt đáp lại: “Được”.

Ách...

Chỉ một chữ được đơn giản và bình tĩnh như vậy sao?

Ngay cả vẻ kích động mừng rỡ cũng không có?

Mọi người không nhịn được mà cảm thán, sĩ tử nhà nghèo cuối cùng vẫn là sĩ tử nhà nghèo, e rằng ngay cả học viện Hoàng gia có ý nghĩa gì cũng không biết.
Chương 62: Tìm cách tiêu tiền

Cố Thanh Hy chọc chọc vào cánh tay hắn, cười nói: “Sau này chúng ta là bạn học rồi, gọi một tiếng học tỷ nghe cái coi, sau này ta sẽ bảo kê cho ngươi”.

Diệp Phong hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái, chẳng nói câu nào mà đi thẳng qua nhận lấy kim ngân châu báu mà Dạ Hoàng ban tặng.

Cố Thanh Hy sờ sờ chóp mũi.

Nàng đây là…

Đang bị người ta coi như không khí sao?

Đại hội đấu văn vừa mới kết thúc, Cố Thanh Hy đã trở thành người thắng cuộc.

Bên trong một lớp học nào đó của học viện Hoàng Gia.

Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn chằm chằm vào chuông Phá Hồn bên trong hộp gỗ đàn.

Chuông Phá Hồn có màu đen tuyền, không có gì khác biệt so với loại chuông thông thường.

Chỗ khác biệt duy nhất chính là tiếng vang của nó càng vui tai hơn, hơn nữa xung quanh chuông còn có chi chít các loại văn phù.

Hai người bọn họ nghiên cứu nửa ngày trời mà cũng chẳng tìm ra được thứ gì.

Tiêu Vũ Hiên chống cằm nhíu mày nói: “Truyền thuyết nói chuông Phá Hồn có thể khiến người chết hồi sinh, còn có thể khiến võ công của người ta tăng mạnh, thậm chí người có được chuông Phá Hồn còn có thể nắm được thiên hạ, nhưng ta nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nhìn thế nào cũng thấy cái chuông này bình thường đến không thể bình thường hơn, cô nói xem, Mã công công có phải lấy nhầm rồi không?”

Cố Thanh Hy lắc đầu.

Việc quan trọng thế này, Mã công công làm sao lại dám làm bừa?

“Hoặc có lẽ những văn phù này chính là bí mật để phá giải chuông Phá Hồn”.

“Những văn phù chi chít chằng chịt, hình thù kỳ quái này rốt cuộc là có ý gì?”

“Ngươi hỏi ta, ta sao biết được. Tiểu hoàng đế kia sao lại hào phóng dâng tặng chuông Phá Hồn như thế, theo ta thấy, hắn ta cũng không giải được bí mật của văn phù này”.

Tiêu Vũ Hiên gật mạnh đầu, tán thành với lời nói của nàng.

“Chẳng qua, chúng ta cần chuông này để làm gì? Cũng có bán để đổi thành tiền được đâu”.

“Cứ cất đi đã, sau này nói tiếp”.

Cố Thanh Hy thu lại chuông Phá Hồn làm nó phát ra tiếng keng keng, khoé môi lại nở môt nụ cười đầy vẻ đong đưa.

“Đi, kiếm được một món tiền lớn như thế, ngươi nói xem, chúng ta có nên đi ra ngoài chơi bời chút không”.

Tiêu Vũ Hiên nghe vậy liền nổi hứng, đôi mắt to sáng lấp la lấp lánh.

“Liễu Nguyệt với Vu Huy mừng đến phát điên rồi, bọn họ đã bao hết cả tửu lầu Tuý Mộng, giờ này chúng ta đi qua vừa đúng lúc bắt đầu ăn, đi”.

“Tửu lầu Tuý Mộng có gì hay mà đi, chúng ta đổi chỗ khác”, Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt nhỏ đầy ái muội.

Tiêu Vũ Hiên chẳng hiểu ra làm sao: “Tửu lầu Tuý Mộng không phải là tửu lầu tốt nhất ở đế đô sao? Chẳng lẽ còn có chỗ nào tốt hơn cả chỗ này?”

Đôi con ngươi trắng đen rõ ràng của Cố Thanh Hy nhuốm đầy ý cười khó hiểu: “Có rượu có thịt, đương nhiên phải có mỹ nhân bầu bạn”.

“Bịch…”.

Tiêu Vũ Hiên bị vấp chân.

Hắn ta dè dặt nói: “Không phải cô định nói với ta là cô muốn đi thanh lâu chứ?”

“Thanh lâu nào mà vừa có mỹ nhân lại vừa có tiểu quan thì chúng ta sẽ đi đến đó, đương nhiên, trước giờ sở thích về giới tính của ta vẫn rất bình thường, giữa mỹ nhân và mỹ nam, ta chắc chắn ưu tiên chọn mỹ nam”.

Tiêu Vũ Hiên cảnh cáo: “Nha đầu xấu xí, cô đừng quên mình là vương phi tương lai của Chiến thần, nếu như bị Chiến thần biết được cô còn chưa qua cửa mà đã cho đầu hắn mọc ra một vùng thảo nguyên xanh thì để xem Chiến thần có tha cho cô hay không”.

Cố Thanh Hy cười như điên, giữa đầu mày đầy vẻ bá khí nhìn đời bằng nửa con mắt: “Chiến thần? Hắn là cái thá gì? Bà cô đây muốn thương yêu ai thì cũng không cần phải hỏi qua hắn, hừ, đi”.

“Cái đồ đứng núi này trông núi nọ nhà cô, trêu ghẹo xong Dịch Thần Phi lại còn muốn đi thanh lâu tìm tiểu quan, cô…”.

Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp nói hết câu thì Cố Thanh Hy đã vỗ một cái vào trán, nói đầy ảo não: “Ngươi không nói thì ta xém chút quên mất, Dịch Thần Phi không phải nói sẽ ở cùng ta bảy ngày sao? Người đâu rồi? Bảo hắn ta cùng đến thanh lâu luôn, đến uống vài chén cùng với bà cô đây”.

“Cô hết thuốc chữa rồi”.

Dịch Thần Phi là người thế nào, làm sao có thế đi cùng với nàng đến những chỗ ăn chơi đàng điếm, chốn nam nữ yêu đương như thế chứ.

Thình lình bên ngoài có một âm thanh êm ái dịu dàng cực kỳ dễ nghe truyền tới: “Tam tiểu thư có nhã hứng này, Thần Phi đương nhiên sẽ đi cùng”.

Tiêu Vũ Hiên đẩy mở cửa phòng lại nhìn thấy Dịch Thần Phi đang đứng thẳng người đón gió, tà áo màu trắng tung bay trông vô cùng xuất thần, tựa như tiên tử hạ phàm.

Trên gương mặt hắn ta nở một nụ cười nhàn nhạt, lại thêm dung mạo anh tuấn vô song của hắn ta, làm cho đàn ông đi qua cũng không kiềm chế được mà phải liếc mắt nhìn thêm vài lần.

“Dịch Thần Phi? Sao ngươi lại ở đây?”

“Dịch mỗ nguyện cược nhận thua, nếu đã nói sẽ ở cùng với tam tiểu thư bảy ngày thì sao có thể nuốt lời”.

Tiêu Vũ Hiên trợn trắng mắt.

“Ngươi tốt xấu gì cũng là một đại nhân vật Nho gia đọc sách thánh hiền, chẳng lẽ không biết nam nữ khác biệt hay sao? Nửa đêm nửa hôm còn chạy đến tìm nha đầu xấu xí, ngươi để người ngoài biết được thì nghĩ thế nào?”

“Tiêu công tử lời này sai rồi, cái gọi là bằng hữu giao hảo, nói lời giữ lời, dẫu ai nói rằng chưa học, nhưng tôi bảo rằng đã có học rồi đó”.

Tiêu Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Hy, dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo Dịch Thần Phi vừa mới nói câu đó là có ý gì.

Cố Thanh Hy vỗ vào đầu hắn ta một cái, quay ra cười xấu xa nói: “Tiểu Dịch Tử, không tệ à nha, ngươi rất hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của ta, cũng rất hợp với khẩu vị của ta, tối nay gia chắc chắn sẽ sủng ngươi”.

Nói xong, Cố Thanh Hy rút ra một xấp tiền lớn từ trong lòng nhét vào tay Dịch Thần Phi, mỗi một tấm ngân phiếu phải đến năm trăm lượng.

“Đi, trước tiên đi cùng ta đến phủ thừa tướng đã, rồi tìm một tiểu quan nào đó ăn mừng một phen”.

Dịch Thần Phi nhìn xấp tiền trong tay mà không biết nên khóc hay cười.

Thật sự coi hắn ta là một tiểu quan trong thanh lâu à?

Phía trước là Tiêu Vũ Hiên đang đuổi theo Cố Thanh Hy càm ràm.

“Nha đầu xấu xí, chẳng lẽ cô thực sự muốn đi thanh lâu tìm tiểu quan thật à?”

“Người ta ở đời khi đắc ý, hãy tận vui hưởng thụ, cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, phải nên hưởng thụ lạc thú trước mắt”.

“…”.

Dịch Thần Phi đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Mãi một lúc sau mới đuổi theo Cố Thanh Hy.

Trên xà nhà của phủ thừa tướng, Cố Thanh Hy ngồi bắt chéo chân, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, lặng lẽ cười nhìn nhóm người Cố thừa tướng đang nổi trận lôi đình bên dưới.

Hai bên trái phải của nàng lần lượt là hai đại mỹ nam, một người là Tiêu Vũ Hiên, một người là Dịch Thần Phi.

“Cha, con gái biết sai rồi, con gái sau này chắc chắn sẽ không dám đánh cược với người khác nữa, nhưng đưa hết cả năm mươi vạn lượng bạc này cho nàng thì cũng quá hời cho nàng rồi, con gái bằng lòng tặng năm mươi vạn lượng bạc kia cho cha, chỉ mong cha đừng tức giận, cũng đừng để Cố Thanh Hy lấy đi”.

“Phải đó, lão gia, đây là cả năm mươi vạn lượng bạc đó, chứ không phải là năm trăm lượng, nếu như được dùng cho phủ thừa tướng thì không biết sẽ được nở mày nở mặt biết bao nhiêu đâu”.

“Đủ rồi, trước đó ta từng hỏi hai người, Trương lão còn để lại bao nhiêu bạc cho các người, các người nói với ta là chỉ có hai mươi vạn lượng bạc kia, bây giờ năm mươi vạn lượng bạc này lại từ đâu ra?”, Cố thừa tướng phẫn nộ.

Ngũ di nương và Cố Sơ Lan run lên bần bật.
Chương 63: Bỏ chạy rồi thì còn đòi cái gì nữa?

Năm mươi vạn lượng bạc này là số tiền duy nhất còn sót lại của bọn họ, không đến lúc quan trọng nhất thì bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra, lại càng không thể lấy ra, lần này quả thực là bị con đĩ Cố Thanh Hy kia chọc tức, mới trúng phải kế của nàng, đến mức phải thua sạch như vậy.

Nhưng những lời này bọn họ làm sao dám nói với Cố thừa tướng. Ngũ di nương thút thít nói: “Lão gia, ta cũng mãi sau này mới biết, hoá ra phụ thân còn để lại năm mươi vạn lượng bạc này cho chúng ta. Lão gia minh giám, chúng ta có đến mười lá gan thì cũng không dám dối gạt lão gia, khi ta biết được phụ thân còn để lại năm mươi vạn lượng bạc thì ta đã định tặng cho lão gia rồi, nhưng chẳng ai ngờ tam tiểu thư từ đâu mà biết được trong tay Lan Nhi có năm mươi vạn lượng bạc, rồi lừa lấy sạch”.

“Cha, con gái biết sai rồi, người tha thứ cho con gái có được không”.

Đại phu nhân lạnh lùng cười: “Nói đúng là dễ nghe, sau này mới biết? Nếu như không xảy ra sự việc lần này chỉ sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không có cái sau này chứ hả? Trương lão đã chết bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ ông ta nhảy từ dưới đất lên để lại đưa năm mươi vạn cho các ngươi à”.

Nghe vậy, Cố Sơ Lan vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, là…”.

“Bốp…”.

Cố thừa tướng vung tay tát cho Cố Sơ Lan một bạt tai thật mạnh, sức lực kia mạnh đến nỗi răng của Cố Sơ Lan muốn rụng cả ra.

Cùng với cái bạt tai kia là một tràng chửi mắng như tát nước của Cố thừa tướng.

“Đủ rồi, đừng tưởng là ta không biết mẹ con hai người mấy năm này đã làm ra những chuyện gì, có một số việc ta có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ các người lại dám dở trò ngay trên đầu ta, các người coi ta là kẻ ngu hay sao?”

Cố Sơ Lan bị doạ cho cả người phát run, bàn tay ôm chặt lấy miệng.

Ngũ di nương giật mình kinh hãi.

Bà ta trước giờ chưa từng thấy Cố thừa tướng nổi giận như thế.

Thấp thoáng, trong lòng bà ta còn nổi lên một dự cảm không lành.

Quả nhiên Cố thừa tướng càng mắng thì cơn tức càng tăng: “Ta đã từng cảnh cáo rất nhiều lần rồi, đã mất đi sự trong sạch thì đừng có gây chuyện, ngươi lại không nghe, cứ phải rêu rao khắp nơi gây sự chú ý, bây giờ để cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết ngũ tiểu thư của phủ thừa tướng đã làm những chuyện xấu hổ với đám lưu manh du côn, đến hoàng thượng cũng biết đến việc này, bộ mặt già này của ta đúng là đã bị các ngươi làm cho mất sạch cả sĩ diện rồi”.

Ngũ di nương run rẩy nói: “Lão gia, Lan Nhi là bị người ta gài bẫy hãm hại”.

“Ta mặc kệ nó có phải bị gài bẫy hãm hại hay không, ta chỉ biết sĩ diện của phủ thừa tướng này mất sạch vì nó rồi, nếu không phải vì nó, Vân Nhi sao có thể bị huỷ đi tư cách tham gia trận chung kết của đại hội đấu văn? Có một đứa con gái không biết xấu hổ như ngươi, đúng là vết nhơ của phủ thừa tướng”.

Ngũ di nương và Cố Sơ Lan hốt hoảng ngẩng đầu.

Lão gia (cha) nói vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ… ông ta muốn giết Lan Nhi?

Hổ dữ còn không ăn thịt con, ông ta có lẽ không đến mức tuyệt tình như vậy chứ?

Ngũ di nương bò đến trước mặt thừa tướng, kéo ống tay áo của ông ta, vừa khóc vừa cầu xin, những giọt nước mắt kia tựa như đê vỡ tràn ra, khiến người nhìn không nỡ phải ngoảnh mặt quay đi.

“Lão gia, sự việc trong sạch của Lan Nhi bị truyền ra bên ngoài chắc chắn là có người cố tình gây ra, xin lão gia tha cho Lan Nhi một lần, thiếp thân nhất định sẽ dạy dỗ lại nó, tuyệt đối không để nó lại làm ra những việc đồi phong bại tục nữa”.

Trên xà nhà, Dịch Thần Phi bật cười nhưng lại đẹp đến nao lòng: “Cô đến đây để đòi tiền hay là đến đây để xem trò vui vậy?”

Cố Thanh Hy miệng ngậm cỏ đuôi chó nở nụ cười đầy vẻ lười nhác nói: “Cái này ấy à, thiên cơ không thể tiết lộ”.

Tiêu Vũ Hiên bĩu môi: “Chẳng qua chỉ là một thứ nữ thân bại danh liệt, nếu như cô cảm thấy nàng ta chướng mắt, ta có cách để đối phó nàng ta, chúng ta hà tất phải lãng phí thời gian với bọn họ? Theo ta thấy, chúng ta lấy tiền xong rồi đi có hơn không”.

Cố Thanh Hy bắt chéo chân, nói chắc như đinh đóng cột: “Chỉ e là ngươi sẽ không có cơ hội rồi”.

“Ý gì?”, chẳng lẽ cho rằng hắn ta không đối phó nổi một thứ nữ?

Dịch Thần Phi hảo tâm giải thích: “Cố thừa tướng coi trọng sĩ diện, trước đó ngũ di nương và ngũ tiểu thư cho dù đã làm những chuyện đi quá giới hạn, nhưng những chuyện đó không hề ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, lần này bất kể là tiền bạc hay là việc danh dự bị huỷ đều khiến Cố thừa tướng mất sạch cả sĩ diện, Cố thừa tướng chắc chắn sẽ không để cho bọn họ tiếp tục ở lại bên cạnh mình nữa”.

“Cái gì? Chẳng lẽ ông ta còn muốn giết cả nữ nhân và con gái của mình sao?”

“Ngũ di nương trước giờ có thể được cưng sủng chỉ bởi vì bề ngoài của bà ta giống với thanh mai trúc mã đã qua đời của Cố thừa tướng nhất, cho nên Cố thừa tướng mới nhẫn nhịn bà ta nhiều lần như vậy, nhưng có giống hơn nữa thì rốt cuộc cũng không phải là cùng một người, đợi khi Cố thừa tướng tỉnh ngộ ra thì ngũ di nương cũng sẽ mất hết sủng ái, không còn tác dụng gì, bây giờ Cố thừa tướng có lẽ đã khôi phục lại lý trí rồi”.

Tiêu Vũ Hiên nuốt nước bọt: “Cho nên… Cố thừa tướng thực sự muốn giết bọn họ?”

“Theo ta thấy, Cố thừa tướng sẽ không giết bọn họ, nếu như giết thì ông ta sẽ phải gánh chịu tiếng xấu là giết con”.

Tiêu Vũ Hiên ném một ánh mắt khinh bỉ cho hắn ta, chu miệng nói: “Nói nửa ngày, chẳng khác gì không nói”.

“Mặc dù không giết bọn họ, nhưng… có lẽ sẽ nhốt bọn họ đến một chỗ nào đó xa xôi hẻo lánh, giam cầm cho đến chết”.

“Nói cứ như ngươi chính là Cố thừa tướng vậy”.

Dịch Thần Phi chỉ cười không nói.

Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn Dịch Thần Phi.

Bên cạnh có một người đàn ông vừa thông minh vừa đẹp trai đi cùng, hình như… cũng không tệ.

“Ai ở trên nóc nhà?”

Không biết là ai quát lên một câu, hạ nhân của phủ thừa tướng lập tức bao vây bọn họ lại.

Tiêu Vũ Hiên thoáng biến sắc: “Không hay rồi, có cần bỏ chạy không?”

Cố Thanh Hy liếc mắt khinh bỉ.

Đến đây là để đòi tiền, chạy rồi thì còn đòi cái gì nữa?

Vứt cọng cỏ đuôi chó trong miệng đi, Cố Thanh Hy chỉnh lại vạt áo hơi xộc xệch, đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống đám người của phủ thừa tướng.

“Cố Thanh Hy, ngươi đến đây làm gì?”, Cố Sơ Lan thoáng biến sắc.

Mặc dù nàng ta trông vô cùng nhếch nhác nhưng nàng ta cũng không muốn để Cố Thanh Hy nhìn thấy.

Sắc mặt của tất cả mọi người trong phủ thừa tường đều rất khó coi, nhất là Cố thừa tướng.
Chương 64: Cố Sơ Lan thảm hại

Dù Cố Thanh Hy đã giành được vị trí đầu, nhưng nàng cũng cắt đứt quan hệ với phủ Thừa Tướng, hơn nữa nàng cũng là nữ nhi mà ông ta ghét nhất.

“Chẳng lẽ bà quên rằng bà còn nợ ta năm mươi vạn lượng bạc sao, ta đến đây đương nhiên là để đòi nợ rồi”.

Dứt lời, Cố Thanh Hy nhẹ nhàng nhảy xuống từ nóc nhà, động tác tựa như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch, nhẹ nhàng tung người nhảy một cái đã nhanh nhẹn đáp xuống đất.

Nóc nhà cao mấy mét, dù là một người đàn ông cao to cũng chưa chắc nhảy xuống được.

Nhưng nàng lại nhảy xuống dễ dàng như thế.

Nàng có bản lĩnh như thế từ bao giờ?

Ngũ di nương nói với giọng điệu gần như cầu xin: “Tam tiểu thư, trước kia là chúng ta sai, chúng ta không nên bắt nạt cô, cô có thể rộng lượng đừng so đo với muội muội cô không”.

“Ngũ di nương, chắc bà nói sai rồi, Cố Thanh Hy ta một thân một mình, không cha không mẹ, càng không có huynh đệ tỷ muội, lấy đâu ra muội muội? Ta cũng không muốn nói nhảm quá nhiều, đưa ta năm mươi vạn lượng bạc, ta sẽ lập tức rời đi, còn chuyện nhà các người thì các người tự lo đi”.

“Tam tiểu thư, ta sai rồi, ta xin lỗi cô, ta quỳ xuống với cô có được không, trên đại hội đấu văn, cô thắng được nhiều tiền như thế, chắc cũng không quan tâm đến năm mươi vạn lượng này, nhưng với chúng ta, năm mươi vạn lượng còn lớn hơn cả trời nữa, cô…”

“Theo lời của ngũ di nương thì các người muốn quỵt nợ đúng không?”, Cố Thanh Hy lạnh lùng ngắt lời bà ta.

Ngũ di nương vô cùng sốt ruột.

Nếu Cố Thanh Hy chịu bỏ năm mươi vạn lượng bạc kia, có lẽ lão gia còn có thể tha cho bọn họ một mạng, không thì cả đời này của Lan Nhi sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.

Bà ta vẫn đang nghĩ nên làm thế nào để Cố Thanh Hy chịu từ bỏ.

Cố Thừa Tướng chợt quát to: “Không cha không mẹ? Ngươi cho rằng ta đã chết rồi sao?”

“Ông muốn nói thế thì ta cũng không có ý kiến gì”, Cố Thanh Hy nhún vai.

“Ngươi muốn lật trời rồi đúng không, ta không tin mình không dạy dỗ được ngươi”.

“Cố Thừa Tướng, trước khi dạy dỗ ta, ông đã suy nghĩ kỹ nếu động vào ta sẽ có hậu quả gì chưa?”, Cố Thanh Hy đang cười, nhưng nụ cười lại tràn đầy ý cảnh cáo.

Dịch Thần Phi và Tiêu Vũ Hiên nhanh nhẹn bay xuống từ trên nóc nhà, một trái một phải bảo vệ Cố Thanh Hy, tựa như hộ vệ trung thành nhất.

Cố Thừa Tướng nhìn Dịch Thần Phi, bàn tay đang nâng lên khựng lại giữa không trung, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng chỉ có thể không vui nói.

“Nếu ngươi đã có nhiều tiền như thế thì bỏ năm mươi vạn lượng bạc kia đi”.

“Ông nói bỏ là bỏ à? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, nếu hôm nay các người không đưa năm mươi vạn lượng bạc ra, có tin ngày mai ta khiến phủ Thừa Tượng mất mặt trước thiên hạ không”.

“Cố Thanh Hy, là ngươi đúng không? Là ngươi cho người đồn rằng ta mất đi sự trong sạch, khiến ta mất hết mặt mũi có đúng không?”

Sắc mặt Cố Sơ Lan vô cùng dữ tợn, nàng ta hung hăng xông về phía Cố Thanh Hy.

Tiêu Vũ Hiên dùng quạt chặn nàng ta lại, khiến nàng ta lùi về sau: “Chó điên từ đâu ra mà cắn loạn sủa bậy thế, phủ Thừa Tướng các người không có dây xích chó à? Có cần phủ Tướng Quân của chúng ta đưa cho các người một cái không…”

Hắn ta nói là phủ Tướng Quân chứ không phải là mình, hàm ý cảnh cáo trong đó vô cùng rõ ràng.

Nếu dám động vào Cố Thanh Hy chính là đối địch với phủ Tướng Quân.

Cố Thừa Tướng vốn không thích Cố Sơ Lan, bây giờ thấy thái độ đanh đá của nàng ta thì càng ghét hơn.

“Ngũ tiểu thư điên rồi, đưa ngũ tiểu thư đến nhà cũ ở quê điều dưỡng, không có lệnh của ta, không ai được thả nó ra ngoài”.

“Con không đi, con không điên, cha, là nàng ta, là nàng ta cho con uống Thiên Nhật Tuý, là nàng ta hại con mất đi trinh tiết, cũng là nàng ta tung tin khắp nơi, khiến con mất hết mặt mũi, cha, cha nhất định phải đòi lại công bằng cho con. Cố Thanh Hy, đồ nữ nhân đê tiện này, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi”.

Cố Sơ Lan trợn to mắt, tóc tai bù xù, hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ muốn liều mạng với Cố Thanh Hy, mấy hạ nhân thân thể cường tráng suýt không giữ được nàng ta.

Ngũ di nương càng nhìn càng tuyệt vọng.

Đã lúc này rồi mà Lan Nhi còn tự tìm đường chết như thế, chẳng phải là khiến lão gia vứt bỏ nó luôn sao?

Ngũ di nương liên tục dập đầu cầu xin: “Lão gia, nể tình thiếp tận tình hầu hạ ngài nhiều năm, ngài tha cho Lan Nhi có được không?”

“Người đâu, đưa ngũ di nương đến nhà cũ, cho bà ta điều dưỡng cùng tiểu thư”.

“Vâng”.

“Lão gia, sao ngài có thể đối xử với thiếp như vậy, thiếp không về nhà cũ, nếu đi rồi, ngài sẽ không cho thiếp trở về nữa, lão gia…”

“Kéo đi”.

“Lão gia, chúng ta sai rồi, xin người cho chúng ta ở lại, chúng ta nhất định sẽ lấy công chuộc tội, phu nhân, tỷ cầu xin giúp chúng ta đi, phu nhân…”

Đại phu nhân cười châm chọc, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Nếu không vì hai người họ, sao nữ nhi của bà ta lại bị huỷ tư cách tham gia vòng chung kết chứ.

Người nở mày nở mặt hôm nay phải là nữ nhi của bà ta mới đúng.

Nhưng vì bọn họ, nữ nhi của bà ta chẳng những mất đi cơ hội, còn bị gieo tiếng xấu.

Bọn họ khiến Vân Nhi thê thảm như thế còn mặt dày nhờ bà ta cầu xin cho, không có cửa đâu.

Ngũ di nương và Cố Sơ Lan không cam lòng.

Hai người không ngờ rằng sẽ có ngày bị tiện nhân mà mình vẫn luôn xem thường phá huỷ cả đời.

Sau khi biết Cố Thừa Tướng không thể đổi ý, Cố Sơ Lan cười như điên, hung ác nguyền rủa Cố Thanh Hy.

“Cố Thanh Hy, ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế, nguyền rủa ngươi…”

“Chát chát chát…”

Đột nhiên có một bóng trắng loé lên, không ai nhìn thấy Dịch Thần Phi ra tay như thế nào, chỉ thấy Cố Sơ Lan bị Dịch Thần Phi đánh rớt cả răng, máu và răng chậm rãi rơi xuống, nàng ta đau đến mức không nói nên lời, gò má nhanh chóng sưng lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Mấy cái tát này mạnh hơn cái tát của Cố Thừa Tướng rất nhiều.

Cố Thanh Hy hơi ngạc nhiên.

Cố Sơ Lan mắng nàng liên quan gì đến Dịch Thần Phi, hắn ta kích động thế làm gì?

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Thần Phi, lại thấy Dịch Thần Phi trước giờ luôn dịu dàng khiêm tốn đang sa sầm mặt, sắc mặt hắn ta u ám đáng sợ tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục Tu La, hắn ta gằn giọng: “Còn dám nguyền rủa nàng một câu nào nữa, ta lấy mạng ngươi”.
Chương 65: Tặng nhẫn không gian

Giọng nói của hắn ta tựa như băng tuyết vạn năm, lạnh lùng đến mức không chứa đựng chút nhiệt độ, xung quanh người cũng có hơi thở lạnh lẽo lượn lờ.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, gần như không thể tin đây là cùng một người.

Mọi người đều sửng sốt.

Nam nhân này là ai, sao khí thế trên người hắn ta lại mạnh mẽ thế?

Ngũ di nương cũng sững sờ, đang định cất lời thì khớp hàm đã bị Dịch Thần Phi tháo ra, khiến bà ta đau đến mức rơi nước mắt, không nói nên lời, chỉ có thể mặc cho hạ nhân kéo xuống.

Ngay sau đó, sát khí lạnh lẽo trên người Dịch Thần Phi biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng nho nhã, khiêm tốn như ngọc.

Tiêu Vũ Hiên nuốt nước miếng, giơ ngón tay cái: “Đúng là tàn nhẫn”.

Dịch Thần Phi cười ấm áp, thuận miệng đáp một câu: “Bọn họ ồn ào quá”.

Trái tim của Cố Thanh Hy trở nên ấm áp.

Tất cả mọi hành động của Dịch Thần Phi khi nãy đều là bản năng.

Hoàn toàn không hề trải qua suy tính.

Nếu nàng đoán không lầm thì quan hệ của nguyên chủ và hắn ta rất tốt.

Cho nên…

Sau khi chiếm lấy thân thể này, nàng mới cảm thấy thân thiết với Dịch Thần Phi một cách khó hiểu.

Dịch Thần Phi bước từng bước tới trước mặt Cố Thừa Tướng, nhìn thẳng vào mắt ông ta, trong mắt mang theo ý cười, nhưng lời hắn ta nói ra lại khiến người ta sởn tóc gáy: “Cố Thừa Tướng, năm mươi vạn lượng mua một chức tướng, ông thấy có lãi không?”

Có người đòi tiền giúp mình, Cố Thanh Hy cũng nhẹ nhàng hơn.

Sắc mặt Cố Thừa Tướng thay đổi.

Lời này của Dịch Thần Phi là có ý gì?

Nếu không trả năm mươi vạn lượng, bọn họ sẽ làm ầm trước mặt Hoàng Thượng sao?

Dịch Thần Phi địa vị cao quý, còn là một trong những sứ thần của Triệu Quốc, Hoàng Thượng không thể nào không nể mặt.

Chuyện đánh cược vui trên đại hội đấu văn vốn đã được ngầm cho phép, huống hồ còn có người của thư viện Hoàng gia làm chứng, nếu làm lớn chuyện, e rằng ông ta thật sự không giữ được chức vị Thừa Tướng này.

Suy xét lợi và hại, Cố Thừa Tướng cố gượng cười: “Dịch công tử nói đùa, Thanh Hy cũng là nữ nhi của ta, năm mươi vạn lượng này dù cho ai thì nó cũng là tài sản của Cố gia, huống hồ cũng chỉ là năm mươi vạn lượng mà thôi”.

Cố Thanh Hy xua tay: “Không không không, ta và ông không phải người một nhà, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi, ông đừng có làm thân ở đây”.

“Ngươi…”

Cố Thanh Hy không chút nể tình ngắt lời ông ta: “Cần tiền hay cần chức quan, ông chọn một đi, bản tiểu thư không có nhiều thời gian để lãng phí với ông đâu”.

Một câu nói khiến Cố Thừa Tướng mất hết mặt mũi.

Nhưng nơi này, một người là con của Tiêu lão Tướng Quân.

Một người là Sứ giả của Triệu Quốc, còn là Thi Tiên nổi danh thiên hạ, nhân vật lớn của nhà Nho.

Cho dù là ai, ông ta cũng không thể tuỳ tiện đắc tội.

Cố Thừa Tướng có không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể cắn răng chắp tay đưa cho Cố Thanh Hy năm mươi vạn lượng bạc.

Vào khoảnh khắc đưa cho Cố Thanh Hy, trái tim ông ta cũng đang rỉ máu.

Trong lòng ông ta hận đến mức cắn răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể gượng cười: “Hy Nhi, cha biết trước kia mình đã bạc đãi con, mới khiến con buồn lòng bỏ nhà ra đi, sau này phụ thân nhất định sẽ yêu thương con, con dọn về nhà ở đi”.

“Thu hồi nụ cười dối trá của ông đi, ta thấy buồn nôn lắm”.

Cố Thừa Tướng nổi trận lôi đình. Nếu không vì Dịch Thần Phi và Tiêu Vũ Hiên ở đây, chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy nhìn hai rương ngân phiếu trước mặt, hơi buồn rầu nói: “Nhiều tiền quá, ta sắp không có chỗ để nữa rồi, hay là hai người các ngươi mỗi người lấy một rương về đi”.

Đại phu nhân suýt chút ngã quỵ.

Hai tiện nhân ngũ di nương và Cố Sơ Lan bị đuổi về nhà cũ, bà ta rất vui.

Nhưng đưa cho Cố Thanh Hy năm mươi vạn, bà ta rất đau lòng.

Càng khiến bà ta không thể chấp nhận là tận năm mươi vạn lượng, nàng nói tặng là tặng. Hơn nữa Tiêu Vũ Hiên còn nhảy cẫng lên nói: “Nha đầu xấu xí, cô đừng đưa cho ta nữa, ta cũng không còn chỗ để nữa rồi”.

Không chỉ đại phu nhân, mà tất cả mọi người của phủ Thừa Tướng đều muốn ngất đi.

Còn có người chê tiền quá nhiều nữa à?

Đây là cố ý hành hạ bọn họ đúng không?

Nếu không có chỗ để thì đừng lấy, trả năm mươi vạn lượng lại cho bọn họ đi.

Đại phu nhân đang định cất lời, lại thấy Dịch Thần Phi lấy ra một chiếc nhẫn từ trong lòng đưa cho Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy lùi về sau mấy bước: “Lão huynh, đừng nói ngươi muốn cầu hôn nhé?”

“Nói nhảm gì vậy, đây là nhẫn không gian, dù hơi bé, chỉ khoảng hai trăm thước vuông, nhưng cô cứ dùng tạm đi, sau này ta sẽ cho cô cái lớn hơn”.

Mọi người kinh ngạc thốt lên.

“Nhẫn không gian? Không gian hai trăm thước vuông?”

Nhẫn không gian là thứ rất đắt tiền, dù chỉ có mười thước vuông cũng đã có giá trên trời rồi, người bình thường hoàn toàn không mua nổi, dù có mua cũng có giá rất đắt”

Dịch Thần Phi vừa lấy ra đã là nhẫn không gian hai trăm thước vuông.

Hào phóng thật đấy.

Tiêu Vũ Hiên đến gần, cười nịnh nọt: “Dịch công tử, huynh còn nhẫn không gian không? Tặng cho ta một cái đi, ta không cần lớn lắm đâu, chỉ cần năm mươi thước vuông là được rồi”.

“Không còn”.

“…”

Chắc chắn là Dịch Thần Phi cố ý khiến hắn ta nhìn mà thèm.

Tên này cũng không ra gì giống hệt Thượng Quan phu tử.

Người trông càng dịu dàng, lòng dạ càng xấu xa.

Cố Thanh Hy cầm lấy nhẫn không gian, chiếc nhẫn có màu xanh dương nhạt, đeo vào ngón giữa, không lớn không nhỏ, rất vừa vặn, tựa như đo theo ngón tay của nàng vậy.

“Chiếc nhẫn này sử dụng như thế nào?”

“Cô đeo vào tay, sử dụng bằng suy nghĩ là được”.

Cố Thanh Hy thử sử dụng suy nghĩ thu hồi hai rương ngân phiếu, không ngờ hai rương ngân phiếu lớn thật sự biến mất.

Nàng tò mò, lại lấy hai rương ngân phiếu ra, sau khi thử mấy lần, nàng hài lòng cong môi.

“Nhẫn không gian này được đấy, ta thích, cảm ơn ngươi, Thần Phi đại ca”.

Sau khi nói ra câu Thần Phi đại ca, Cố Thanh Hy cũng sửng sốt.

“Cô thích là được”, Dịch Thần Phi cười khẽ.

Cố Thanh Hy giơ nhẫn không gian trong tay lên, cười nói với Cố Thừa Tướng: “Cảm ơn năm mươi vạn lượng bạc của ông, à không, là bảy mươi vạn lượng bạc”.

Sau đó, nàng dẫn theo Dịch Thần Phi và Tiêu Vũ Hiên nghênh ngang rời đi, để lại một câu: “Tối nay chúng ta tìm một chỗ để tiêu xài hưởng thụ đi, xem có thể tiêu sạch năm mươi vạn này không”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK