Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái này chính là con giun mà.

Ối, nhưng nào có con giun lớn như vậy chứ.

Tiểu Cửu Nhi cười khì khì, nó ngẩng đầu lên tỏ vẻ khoe khoang với Cố Thanh Hy.

Nó leo lên người Cố Thanh Hy một cách thuần thục, sau đó vòng quanh cổ tay nàng, co người lại, lười biếng ngủ.

Người ngoài nhìn vào còn tưởng đó chỉ là một cái dây xích nhỏ quấn quanh cổ tay mà thôi.

Cố Thanh Hy áp chế rung động trong lòng, sau đó vẫn lên tiếng từ chối: “Không được, ngươi có đến chín cái đầu, rất dễ khiến người ta chú ý, mau xuống đi!”

Tiểu Cửu Nhi chu môi, tủi thân nhìn Cố Thanh Hy.

Cũng không biết nó làm cách nào mà mấy cái đầu rụt lại, từ chín cái co lại thành bảy, rồi năm, rồi ba, sau đó chỉ còn một cái.

“…”

Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên không biết nên nói gì.

Đây mà là rắn à?

Không chỉ có thể biến thân, còn có thể co đầu nữa đấy.

Cố Thanh Hy thở dài: “Nể tình ngươi đã giúp ta tìm bảo bối, ta sẽ miễn cưỡng đưa ngươi đi cùng. Tuy nhiên, ngươi không được gây rắc rối cho ta, bằng không, ta sẽ tiếp tục nhét ngươi vào núi Tầm Long, có biết không hả?”

Tiểu Cửu Nhi quấn thành vòng tròn trên tay nàng, miệng phát ra tiếng “xì xì” thích thú, tham lam quấn quanh cổ tay Cố Thanh Hy rồi vùi đầu ngủ.

Tiêu Vũ Hiên tặc lưỡi: “Năm nào cũng có việc lạ, thế nhưng năm nay có hơi nhiều nha! Ta không thể chọc vào con rắn to này, thôi thì cứ né ra xa cho lành”.

Ngay khi bọn họ định rời khỏi đây, tiếp tục tìm kiếm bảo vật thì đụng phải mấy vị đệ tử của học viện Hoàng Gia cùng với Trạch Vương.

Vẻ mặt của Trạch Vương trông rất vui sướng, có lẽ đã tìm được không ít bảo bối ở núi Tầm Long.

Trên tay bọn họ ít nhiều đều cầm theo rương hòm và bao tải, chỉ có nàng và Tiêu Vũ Hiên là không mang gì theo.

Đám đệ tử học viện liền cười ồ lên.

“Chậc, đừng nói hai người các ngươi không tìm được gì đấy nhé? Chỉ đào được ít có dại thôi hở?”

“Nhìn dáng vẻ bọn họ là biết thôi, tuy núi Tầm Long có rất nhiều bảo bối, nhưng không phải ở đâu cũng thấy, muốn tìm được bảo vật còn phải xem nhân phẩm đấy! Ví dụ như Trạch Vương, vận may của ngài ấy không tệ, tìm được một lúc ba món bảo bối cơ đấy, trong đó còn có một món bảo bối cấp hai”.

Tiểu Cửu Nhi trên cổ tay Cố Thanh Hy khẽ nhúc nhích, cái đầu rắn nhỏ bằng đầu đũa nhìn chằm chằm vào đám học sinh kia bằng ánh mắt bất thiện, bất kỳ lúc nào nó cũng có thể nổi giận và nuốt luôn đám người này.

Cố Thanh Hy khẽ vuốt ve đầu rắn, ra hiệu cho nó tiếp tục ngủ.

Tiêu Vũ Hiên hừ lạnh: “Không phải bảo vật cấp hai thôi à, có gì hiếm có đâu nhỉ!”

Bọn họ không chỉ tìm được Tuyết Tinh ngàn năm, mà còn tìm được tinh hạch Thất Thải vạn năm cơ đấy. Hơn nữa không chỉ một mà đến hai khối, cả hai loại này đều vượt trên cả bảo bối cấp hai.

“Nói cứ như ngươi tìm được nhiều bảo bối cấp hai lắm vậy!”, một tên đệ tử cười nhạo.

Một tên khác châm chọc: “Đương nhiên là bọn họ tìm được rất nhiều bảo vật cấp hai rồi. Liễu Nguyệt và Vu Huy còn đang đào cỏ dại đấy, không thấy à? Đã đào được mấy bao tải rồi, ha ha ha… có lẽ trong lòng bọn họ, cỏ dại chính là bảo bối đấy.

Cố Thanh Hy duỗi người cho đỡ mỏi, nàng chẳng thèm đôi co với đám râu ria này làm gì.

“Mới đó mà tối rồi, Tiểu Hiên Hiên, đi chuẩn bị món ăn đi, hôm nay chúng ta ăn món nướng dã ngoại nhé”.

Vừa nghe đến ăn, Tiểu Cửu Nhi liền tỉnh táo, không hề có một chút buồn ngủ nào.

“Được”, Tiêu Vũ Hiên trừng mắt nhìn đám người kia, đặc biệt là Trạch Vương, kẻ từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, rồi quay đầu đi săn.

Cố Thanh Hy ngồi xuống một gốc đại thụ, ngâm nga một khúc nhạc, bắt chéo chân, bổ sung thêm một câu: “Gọi Liễu Nguyệt với Vu Huy cùng đi săn, săn càng nhiều càng tốt, hôm nay khẩu vị của ta tốt”.

“Biết rồi!”

Các đệ tử nhìn trời đã sụp tối, bản thân bọn họ cũng đã dốc sức tìm kiếm hơn nửa ngày, bèn dứt khoát tìm một nơi thoải mái ở gần đó, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cả một buổi tối, bọn họ nhìn thấy đám người Liễu Nguyệt và Tiêu Vũ Hiên liên tục săn được lợn rừng khiêng về. Âm thanh thịt lợn nướng cùng mùi hương liên tục bay đến.

Tính sơ thì ít nhất có hơn mười con lợn và hơn hai mươi con thỏ.

Việc này…

Không phải nhóm bọn họ chỉ có bốn người thôi sao?

Sao lại ăn nhiều như vậy?

Thấy Liễu Nguyệt và Vu Huy lại tiếp tục đi săn với khuôn mặt tối sầm, bọn họ không bình tĩnh nổi nữa.

“Chẳng lẽ bọn họ định dùng mùi thịt lợn nướng để hấp dẫn món bảo vật nào đó à?”

“Cũng có thể, nếu không thì sao bọn họ có thể ăn hết nhiều thịt lợn như vậy?”

“Đi, chúng ta đi xem thử!”

Đám học sinh nói xong liền hành động, cả đám lén lút chạy đến nhìn trộm. Trạch Vương không muốn đi, nhưng lại không thắng nổi lòng hiếu kỳ của mình, nên cũng lò dò theo sau.

Từ rất xa, bọn họ liền nhìn thấy mấy đống lửa được dựng lên, Tiêu Vũ Hiên gấp rút nướng thịt, mệt đến nổi mồ hôi chảy ròng ròng.

Cố Thanh Hy vừa phe phẩy quạt vừa rắc gia vị cho thịt lợn.

Còn kẻ đang háo hức ăn một cách ngon lành là… một con rắn nhỏ.

Con rắn chỉ to cỡ bằng chiếc đũa, nhưng sức ăn lại cực lớn, nó cắn từng khối thịt lợn, nuốt vào bụng, hồn nhiên không sợ làm bụng mình vỡ ra.

Không biết có phải đã phát hiện bọn họ nhìn lén hay không, con rắn kia ngẩng cái đầu bé tí lên, hướng về phía bọn họ phát ra âm thanh xì xì.

Đám người nhìn xuống mặt đất, ngay cả xương lợn cũng không còn, trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không biết số thịt lợn nướng kia… đã đi đâu.

Sau khi con rắn nhỏ phát ra âm thanh xì xì, xa xa, bỗng nhiên có một đàn rắn xuất hiện, những con rắn này có đủ màu đủ sắc, rất nhiều chủng loại, tất cả đều nhắm về phía đám học sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK