Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42: Nằm mơ ban ngày

Có thể có tự tin được sao?

Cược cô ấy thắng còn không bằng cược mình thắng.

"Ta cảm thấy...hôm nay ta có thể giành hạng nhất, trở thành thiên hạ đệ nhất tài nữ”.

“Nằm mơ ban ngày”, Cố Sơ Lan cười chế nhạo.

Cố Thanh Hy nhếch môi cười để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.

"Ngũ muội muội, muội không tin ta có thể giành được hạng nhất sao? Nếu ta không thể đứng thứ nhất, ta sẽ trả lại hai mươi vạn lượng bạc này cho muội? Ngoài ra còn tặng thêm cho muội hai mươi vạn lượng, mặc muội xử lý, thế nào?"

Hai mắt Cố Sơ Lan sáng lên.

Có trời mới biết sau khi thua mất hai mươi vạn lượngbạc kia, nàng ta đau đớn biết chừng nào.

Nàng ta không cần nghĩ ngợi thêm, trực tiếp đồng ý, hay nói cách khác, nàng ta hoàn toàn không tin Cố Thanh Hy có thể giành được hạng nhất. Trên thực tế, tất cả mọi người có mặt đều không tin nàng có thể giành quán quân.

"Được, ta đồng ý”.

"Tiền đặt cược của ta đã định rồi, còn của muội thì sao”.

“Nếu ngươi có thể giành hạng nhất, ta sẽ đưa ngươi ba mươi vạn lượng bạc”, hai tay giấu trong tay áo của Cố Sơ Lan siết chặt lại với nhau.

Ba mươi vạn lượng bạc này là con át chủ bài cuối cùng của nàng ta, cũng là tất cả tài sản của gia tộc ông ngoại nàng ta rồi.

Nếu là bình thường, nàng ta không bao giờ lấy ra.

Nhưng lần này, nàng ta không tin Cố Thanh Hy có thể thắng nhiều cao thủ như thi tiên kỳ thánh.

Đám đông sững sờ, há hốc mồm miệng.

Cố Sơ Lan có thực sự chỉ là một đích nữ không?

Hôm qua vừa thua hai mươi vạn lượng, hôm nay còn dám cược thêm ba mươi vạn lượng, cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Cố Thanh Hy lắc đầu có chút chán ghét: “Bốn mươi vạn lượng bạc cược với ba mươi vạn lượng bạc của muội hình như ta lỗ rồi, có điều nể tình muội là thứ nữ, ta cũng không ức hiếp muội, ba mươi vạn lượng thì ba mươi vạn lượng”.

Cố Sơ Lan tức giận đến nỗi khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đều bị biến dạng.

Là đích nữ thì ghê gớm lắm sao? Có cần phải lúc nào cũng nhắc nhở nàng ta là thứ nữ không?

Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên cực kỳ u ám, nghi ngờ hỏi: “Xú nha đầu, cô cược thật đấy à?"

Bốn mươi vạn lượng không phải là một số tiền nhỏ, danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ đâu có dễ lấy như vậy, nàng ta điên rồi à?

Hơn nữa, bốn mươi vạn lượng cược ba mươi vạn lượng của đối phương, kiểu đánh bạc bị lỗ này trông không giống phong cách của nàng ta.

Nghĩ đến những gì Liễu Nguyệt nói với hắn ta ngày hôm qua, là Cố Sơ Lan đã đứng sau ngáng chân nên mới hại hắn ta bị cha mình đánh cho tơi tả.

Đồng tử của Tiêu Vũ Hiên co rút lại, nhìn Cố Thanh Hy với vẻ không thể tin được.

Lẽ nào...

Xú nha đầu đang thay hắn ta đòi lại công đạo?

Tiêu Vũ Hiên càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Đang yên đang lành sao đế đô lại xuất hiện nhiều lời đồn đại gièm pha Cố Sơ Lan thậm tệ như vậy, Xú nha đầu tinh ranh như hồ ly, sao có thể đặt cược chuyện không có lợi cho mình được chứ.

Trái tim Tiêu Vũ Hiên hơi ấm lên, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.

"Xú nha đầu, ta biết tâm ý của cô rồi, vụ đặt cược này chúng ta đừng cược nữa nhé”.

Cố Thanh Hy lườm hắn ta một cái.

"Trước đây muốn gả cho ngươi, ngươi không đồng ý. Bây giờ muộn rồi, đầu tháng sau ta phải gả cho chiến thần rồi, lau hàng nước dãi thèm thuồng của ngươi đi, đừng vấn vương lão đại của ngươi nữa”.

Trong lòng Tiêu Vũ Hiên dậy sóng.

Nàng ta đang nói gì thế?

Hàng nước dãi thèm thuồng?

Hắn ta thèm nhỏ dãi khi nào?

“Cô có biết chiến thần là người như thế nào không mà dám gả cho ngài ấy?”, Tiêu Vũ Hiên đột ngột cao giọng.

“Biết chứ, dưới một người trên vạn người, có quyền có thế lại có nhan sắc, ta thấy cũng không tệ”.

"Não cô bị úng nước rồi à? Chiến thần tàn nhẫn máu lạnh, tính tình bất định, chỉ bởi vì người khác nhìn ngài ấy thêm một cái, ngài ấy liền giết sạch gia tộc, ngay cả một con chó cũng không tha. Bởi vì Cự Giao nói xấu ngài ấy một câu, ngài ấy liền giết toàn bộ hơn ba trăm người của Cự Giao bang, ngài ấy chính là một kẻ cuồng giết người”.

"Vậy ý của ngươi là, chúng ta vẫn là một cặp?"

Tiêu Vũ Hiên cứng họng, mặt đỏ bừng, hai tai cũng nóng như lửa đốt.

"Chuyện này... đáng thương cô xấu như vậy, ta cũng không để ý...”

"Bốp...”

Tiêu Vũ Hiên chưa kịp nói xong, đầu của hắn ta đã bị vỗ mạnh: “Nổi điên gì thế, cho ta mượn hai mươi vạn lượng bạc”.

Khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Vũ Hiên có chút khó coi.

Đây là lần đầu tiên hắn ta có ý định muốn chấp nhận Cố Thanh Hy, nhưng lại bị nàng coi thường như vậy, bảo hắn ta phải chui mặt vào đâu?

Tiêu Vũ Hiên rống lên: “Không có tiền”.

"Hôm qua không phải ngươi vẫn còn tám mươi vạn lượng bạc sao?"

Không cần biết có bao nhiêu người đang đứng vây quanh, Cố Thanh Hy trực tiếp lục soát trên người hắn ta, Tiêu Vũ Hiên sợ đến mức liên tục lùi về sau.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, cô lại làm loạn rồi”.

Nhất thời không cẩn thận, ngọc bội gia truyền treo ở thắt lưng đã bị Cố Thanh Hy giật xuống.

“Xú nha đầu, trả ngọc bội lại cho ta ngay”, nếu để phụ thân hắn ta biết ngọc bội gia truyền lại bị đem đi đặt cược thì đôi chân chó của hắn ta nhất định sẽ tàn phế.

Cố Thanh Hy nâng ngọc bội trong tay lên cười nói: "Hai mươi vạn lượng bạc”.

"Cô quá đáng lắm rồi đó”.

"Ba mươi vạn lượng bạc thắng được sẽ cho ngươi hết”.

"Vậy còn thua thì sao?"

"Ta sẽ không thua đâu”.

Cố Thanh Hy đang cười, nhưng nụ cười đó đầy tự tin, ngay cả khí chất trên người nàng cũng thay đổi khác hẳn.

“Lão đại, bốn mươi vạn lượng bạc không nhỏ đâu, cho dù ném xuống nước cũng có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh đấy”, Liễu Nguyệt và Vu Huy cũng không đồng ý.

Lần trước thắng được hoàn toàn là nhờ may mắn, nhưng lần này là vòng chung kết, sao có thể lại gặp may như vậy được.

"Tiểu Hiên Hiên, ngươi tin ta”.

Một câu nói ngươi tin ta, cùng với nụ cười tự tin kiên định đó.

Trái tim Tiêu Vũ Hiên đã bắt đầu dao động.

Hắn ta lấy ra hai mươi vạn lượng rồi ném thẳng cho Cố Thanh Hy: “Cược đi, dù sao đó cũng là tiền của cô”.

“Cảm ơn”, Cố Thanh Hy ném ngọc bội trong tay trả lại cho hắn ta.

Mỗi khi đến vòng chung kết của đại hội đấu văn, hàng trăm quan lại và bách tính ở Dạ Quốc đều sẽ cược vài ván, tiêu khiển cho vui, thậm chí ngay cả học viện Hoàng gia cũng đã thiết lập một đấu trường.

Nơi gọi là đấu trường là một sòng bạc nhỏ, nhưng nó được quản lý bởi người của học viện Hoàng gia, thu nhận tiền thù lao, đã được hợp pháp hóa rồi.

Bất kỳ ai ở học viện Hoàng gia cũng đều có thể đến đấu trường đặt cược xem ai sẽ đứng đầu.

Nếu có người đánh cược riêng thì những phu tử của đấu trường sẽ là người làm chứng.
Chương 43: Cược sinh tử

Một khi có người thua cuộc nhưng không chịu thực hiện lời hứa, nam tử sẽ bị huỷ bỏ tư cách thi cử suốt đời và sẽ không thể vào triều đình làm quan.

Còn nữ tử sẽ bị khinh bỉ xỉ vả, gia tộc bị bôi nhọ thanh danh mãi mãi, không ai trong Dạ Quốc dám cưới.

Vì vậy, không ai dám ăn quỵt tiền cá cược trong học viện Hoàng gia.

Lưu Nguyệt và những người khác không ngừng thuyết phục nàng, nhưng không có tác dụng gì, Cố Thanh Hy đã bước đến đấu trường, lấy hai mươi vạn lượng trong người cùng với hai mươi vạn lượng mượn của Tiêu Vũ Hiên”.

"Ngũ muội muội, nếu ta thắng thì đến lúc đó muội đừng khóc nhè đấy”.

"Vậy cũng phải đợi tỷ thắng trước đã”.

Khi Cố Sơ Lan đặt tiền cược, tay nàng ta run lên, tim đập thình thịch thình thịch.

Hôm nay có thể là ngày cuối cùng của nàng ta ở học viện Hoàng gia rồi, bây giờ ở đế đô toàn những lời đồn đại gièm pha, nàng ta chắc chắn sẽ không thể tiếp tục học ở học viện Hoàng gia nữa.

Đây cũng là cơ hội duy nhất để lấy lại hai mươi vạn lượng bạc mà nàng ta đã thua cược trước đó.

Cố Sơ Lan nghiến răng, cuối cùng quyết định chính thức đặt cược với Cố Thanh Hy.

Nàng ta không thể chịu được ánh mắt chán ghét của mọi người khi nhìn mình, thậm chí là những lời công kích thậm tệ, cho nên chỉ có thể che mặt bỏ đi, hy vọng kiếm được bốn mươi vạn lượng bạc kia.

Không biết Đương Đương công chúa đến từ lúc nào, thấy vậy, không khỏi mỉa mai nói: "Đồ ngốc thì chỉ có thể là đồ ngốc mà thôi, cô ta tưởng chỉ cần ngủ một giấc thì quán quân vòng chung kết sẽ rớt lên đầu cô ta chắc”.

Cố Thanh Hy nheo mắt phượng, nhếch môi cười: “Sao thế, công chúa xem thường ta ư?"

"Nói thừa, nếu ngươi có thể giành hạng nhất, ta không làm công chúa nữa, hoặc là, chúng ta cược một ván đi”.

"Trên người ta chỉ có hai mươi vạn lượng bạc, vừa nãy đã cược hết rồi, không có tiền đánh cược với công chúa đâu”.

"Không sao, bổn công chúa không cần tiền của ngươi. Nếu ngươi thua, bổn công chúa muốn lấy mạng của ngươi”.

Cố Thanh Hy nhướng mày: “Cược sinh tử sao?"

"Xem là vậy đi, ngươi dám không?"

"Cô là công chúa, lỡ như cô thua, ta nào dám đòi mạng của cô, hay là nếu cô thua thì đưa ta năm trăm vạn lượng bạc”.

“Với cái mạng quèn này của ngươi cũng đáng năm trăm vạn lượng bạc”, Đương Đương công chúa tức giận nói, Cố Thanh Hy có biết năm trăm vạn lượng là bao nhiêu không.

Cố Thanh Hy chớp chớp mắt một cách vô tội: “Là công chúa cứ muốn đánh cược cùng ta, đâu phải là ta muốn cược với công chúa, nếu công chúa không cược nổi vậy thì chúng ta không cược nữa”.

Đương Đương công chúa có chút do dự.

Năm trăm vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ, gom hết toàn bộ phủ công chúa của nàng ta cũng chưa đến năm trăm vạn lượng bạc, phải đi mượn thêm chỗ mẫu hậu mới đủ.

Nhưng mà…

Nghĩ đến sự hèn nhát của Cố Thanh Hy ngày hôm đó, Đương Đương công chúa nghiến răng: “Được, bổn công chúa cược”.

"Xú nha đầu, cược sinh tử không phải chuyện đùa đâu, đừng làm loạn”.

"Tiểu Hiên Hiên, sao hôm nay ngươi cứ lải nhải giống Thu Nhi quá vậy, mau đứng sang một bên, đừng cản đường ta”.

Lưu Nguyệt và những người khác vẫn muốn thuyết phục, nhưng Cố Thanh Hy đã đặt cược rồi.

Bọn họ tức giận đến mức chỉ có thể lo lắng suông.

Đương Đương công chúa đặt cược xong thì dương dương đắc ý rời đi, cười chế nhạo nói: "Thứ nữ nhân xấu xí không biết trời cao đất dày, cược gì cũng dám chơi, đây là nơi do học viện Hoàng gia làm chứng đấy, để ta xem đến lúc đó ngươi có dám dâng mạng của mình không”.

Mọi người đều đang bàn tán xôn xao về Cố Thanh Hy, xem nàng như một kẻ ngốc.

"Não của Cố tam tiểu thư bị úng nước rồi à? Không phải cô ta thực sự cho rằng bản thân có thể giành hạng nhất đấy chứ?"

"Nằm mơ ban ngày đó, nếu cô ta có thể giành hạng nhất, ta không làm người nữa, dứt khoát làm chó luôn”.

"Chậc chậc chậc, Cố tam tiểu thư là một bao cỏ, Cố ngũ tiểu thư là một tiện nữ nhân lẳng lơ, ta thấy, Cố nhị tiểu thư chắc chắn cũng không phải dạng tốt đẹp gì”.

"Còn không phải sao, sau này chúng ta thành thân, nhất định không thể lấy tiểu thư của phủ thừa tướng, thượng bất chính hạ tắc loạn, với đức tính của Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan thì Cố Sơ Vân có thể tốt đẹp được sao".

Cố Thanh Hy không quan tâm người khác đang nói gì về mình, chỉ chăm chăm vào màn cá cược trong đấu trường.

Trong số tất cả các lượt đặt cược, số người cược Trạch Vương là nhiều nhất, còn Cố Sơ Vân so với lần trước ít đến mức đáng thương, cũng không biết có phải bởi vì chuyện của Cố Sơ Lan ảnh hưởng hay không.

Còn Cố Thanh Hy...không có lấy một người cược nàng.

Mọi người ở học viện đều hét lên.

"Cược Cố tam tiểu thư, một ăn năm trăm, mọi người nhanh chóng đánh cược, nếu bỏ lỡ cơ hội này, phải đợi thêm năm năm nữa đấy”.

Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên.

Một ăn năm trăm?

Vậy chẳng phải chỉ cần nàng thắng thì một lượng bạc cũng có thể thắng đến năm trăm lượng bạc sao.

Cố Thanh Hy đột nhiên quay người lại, đưa tay ra nói: "Hôm nay nhất định là các ngươi đều mang tiền đến đúng không? Cho ta mượn trước, ta cam đoan các ngươi sẽ trúng rất nhiều tiền”.

Tiêu Vũ Hiên có chút nghi hoặc: “Không phải cô lại tự cược chính mình thắng nữa đấy chứ”.

"Ngươi nghĩ ta có thể ngu ngốc đến mức đó sao?"

Nghe vậy, ba người Tiêu Vũ Hiên đột nhiên trở nên có hứng thú: “Vậy cô nói xem, chúng ta nên cược ai thắng, Diệp Phong? Trạch Vương? Hay là Cố Sơ Vân?"

Cố Thanh Hy cười trộm, đôi mắt sáng ngời trong veo kia lại hiện đầy toan tính.

"Đưa tiền cho ta trước đi”.

Liễu Nguyệt nhìn Tiêu Vũ Hiên với ánh mắt hỏi có nên đưa không?

Tiêu Vũ Hiên sờ sờ cằm, phun ra một câu: “Xú nha đầu tinh ranh như hồ ly. Từ trước đến nay đều là cô ấy lợi dụng người khác, chưa từng thấy ai có thể lừa được cô ấy, hay là chúng ta tin thêm một lần nữa đi".

Liễu Nguyệt và Vu Huy gật đầu, vậy thì tin tưởng thêm một lần này.

Ba người lần lượt móc hết số bạc trong người ra, Tiêu Vũ Hiên lấy ra năm vạn lượng, Liễu Nguyệt hai vạn lượng, Vu Huy một vạn lượng.

Cố Thanh Hy trợn trắng mắt: “Chỉ có nhiêu đó thôi sao?”, biết vậy thì hôm qua không nên đưa tiền cho bọn họ nhanh như thế.

"Còn không phải tại nộp cho gia tộc hết rồi sao?"

Cố Thanh Hy cầm lấy bạc, trực tiếp cược chính mình.

"Ta cược Cố Thanh Hy đứng thứ nhất”.

Ba người Tiêu Vũ Hiên sững sờ, tức giận nói: "Không phải cô nói sẽ không cược chính mình nữa sao?"

"Ta nói ta đâu có ngu, sao lại không cược chính mình”.

"Cô...cô lừa bọn ta, ta không cược nữa, cô trả lại tiền cho ta”.

"Cược rồi không được đổi ý. Nếu người của học viện Hoàng gia bằng lòng để ngươi lấy lại, ta không phản đối”.

"Xú nha đầu, cô là do thượng đế phái xuống hành hạ ta sao?"

Đối diện với ánh mắt buồn bã của ba người, Cố Thanh Hy khoác vai hắn ta cười rạng rỡ: “Yên tâm, đợi ta thắng, mỗi người các ngươi có thể kiếm được ít nhất năm trăm vạn lượng bạc”.

"Thôi đi. Cô tưởng vị trí quán quân là củ cải đấy à, cô muốn có là có được?”
Chương 44: Sói đội lốt cừu

Cố Thanh Hy cười khì khì, đưa tay lục soát trên người hắn ta, lại lục được năm lượng bạc nữa, nàng tiếp tục đặt xuống: “Ta dùng hết toàn bộ của cải cùng tính mạng bản thân để đặt cược rồi, ông trời ơi, nhất định phải phù hộ ta giành được hạng nhất".

Những người vây xem xung quanh thậm chí còn không buồn bàn tán, chỉ chờ xem Cố Thanh Hy tự tìm đường chết như thế nào.

Không biết người nào đó đột nhiên hét lên khiến đám đông lập tức bùng nổ.

"Thượng Quan phu tử đến rồi, trời ơi, sao Thượng Quan phu tử lại đến đấu trường? Lẽ nào phu tử cũng muốn đánh cược sao?"

Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thượng Quan Sở mặc một bồ đồ trắng như tuyết, tiên khí xuất trần, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười ấm áp.

Hắn ta có dung mạo vô song, khí chất thanh cao, ngay cả dáng đi cũng có một sự tao nhã thoát tục.

"Chào buổi sáng, Thượng Quan phu tử”.

Mọi người đều cung kính lớn tiếng chào, tự động nhường một lối đi.

Thượng Quan Sở khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng”.

Cố Thanh Hy cười nói: "Phu tử, sao ngài lại đến đấu trường thế, lẽ nào ngài cũng muốn cược vài ván?"

"Hôm nay, cả ba học trò của ta đều bước vào vòng chung kết, nên tất nhiên ta phải đến để khích lệ một chút rồi”.

Mọi người không khỏi tiến lại gần hét lên: "Thượng Quan phu tử cũng muốn đánh cược? Trời ạ, Thượng Quan phu tử có tầm nhìn độc nhất vô nhị, người mà ngài ấy đặt cược nhất định sẽ đoạt quán quân. Chúng ta còn do dự gì nữa, trực tiếp cược theo ngài ấy là được”.

"Đúng vậy, theo Thượng Quan phu tử đặt cược, nhất định sẽ thắng”.

Liễu Nguyệt phiền não không thôi, sớm biết vậy bọn họ đã không lấy bạc ra.

Tất cả mọi người trong đấu trường đều mỉm cười khách sáo: “Thượng Quan phu tử, không biết ngài cược ai vậy”.

Thượng Quan Sở từ trong người lấy ra một ngàn lượng bạc, trông có vẻ như không nỡ.

"Ta liêm khiết một đời, một ngàn lượng bạc này là toàn bộ tích góp của cả đời ta, ta cược...Cố tam tiểu thư đi”.

Tiếng xì xào...

Nhiều người đã ngã quỵ.

Cược cược cược...cược Cố Thanh Hy?

Hôm nay Thượng Quan phu tử có bị sốt không? Sao ngài ấy lại đặt cược đồ ngốc Cố Thanh Hy kia?

Ngay cả người phụ trách đấu trường cũng chết lặng.

"Phu tử, ngài có chắc mình không cược nhầm không?"

Thượng Quan Sở mỉm cười ấm áp, nói nghe có vẻ rất chính khí lẫm liệt, khiến ai nấy cũng phải cảm phục.

"Cố tam tiểu thư lần đầu tiên đến học viện Hoàng gia, là phu tử, ta phải khích lệ cô ấy nhiều hơn”.

Các tiểu thư trong học viện mê mẩn không thôi.

"Thượng Quan phu tử ấm áp ân cần quá, ngay cả Cố Thanh Hy cũng không từ bỏ, thực là một người tốt tính”.

"Đúng vậy, Thượng Quan phu tử biết Cố bao cỏ sẽ thua, nhưng ngài ấy vẫn không ngần ngại bỏ tất cả tiền tích góp của mình chỉ để động viên Cố bao cỏ. Trên đời này sao lại có người tốt như Thượng Quan phu tử chứ”.

Cố Thanh Hy nhìn vào đôi mắt cười ấm áp nhưng đầy gian trá của Thượng Quan Sở, khóe miệng khẽ giật giật.

Nhìn thế nào thì Thượng Quan Sở cũng không giống như đến để khích lệ cô.

Mà là người này đã biết chắc nàng sẽ thắng nên mới không ngần ngại đặt cược nhiều tiền, còn cố ý giả làm người tốt để lấy thanh danh.

Nham hiểm.

Vô sỉ.

Giọng nói của Thượng Quan Sở trong veo dễ nghe, dáng vẻ ân cần dạy dỗ: "Tam tiểu thư, cô cố gắng hết sức là được, thua cũng không sao, ta xem trọng cô lắm”.

Xem trọng cái con khỉ.

Thượng Quan Sở đã rời đi, nhưng tất cả mọi người vẫn không biết nên cược ai.

Nếu Thượng Quan phu tử cược người khác, bọn họ chắc chắn sẽ nghe theo.

Nhưng bây giờ...

Lẽ nào thật sự cược Cố bao cỏ theo ngài ấy?

Tiền của bọn họ đâu phải từ trên trời rơi xuống.

Thượng Quan phu tử có thể không cầu lợi, nhưng bọn họ không thể.

"Làm sao đây, cược ai?"

"Thôi vậy, vẫn là cược Trạch Vương đi, đáng tin nhất”.

"Vậy thì ta cũng cược Trạch Vương”.

Tiêu Vũ Hiên phất một tiếng mở cái quạt trong tay, chậc chậc cảm thán: “Không ngờ, Thượng Quan phu tử lại tốt bụng như vậy”.

Cố Thanh Hy không nói nên lời.

Tốt bụng?

Tất cả mọi người trên đời này đều đã bị Thượng Quan Sở lừa rồi, hắn ta đích thị là một con sói đội lốt cừu.

Đại hội đấu văn do Hoàng gia chủ trì.

Hoàng thượng và hàng trăm vị quan khác cũng lần lượt đến xem, khung cảnh rất lớn.

Chỗ ngồi chính giữa ngay phía trên là vị trí của đương kim hoàng thượng.

Bên trái là chỗ ngồi của các quan, sắp xếp theo thứ tự chức vị.

Bên phải là các sứ giả của Sở Quốc, Triệu Quốc, Hoa Quốc cùng với viện trưởng và phu tử của học viện Hoàng gia của Dạ Quốc.

Cố Thanh Hy phát hiện, vậy mà bản thân nàng lại có chỗ ngồi, có điều là chỗ ngồi cuối cùng.

Nàng rất chán ghét vị trí này.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện đều lọt vào top ba, nhưng Cố Sơ Vân lại không có chỗ ngồi, nội tâm nàng lập tức bình thường trở lại.

Ngay sau đó, một chiếc bàn khác được đặt ở phía dưới bên phải nàng, cung nữ dẫn Diệp Phong ngồi xuống chỗ dưới cùng.

Cố Thanh Hy nhướng mày.

Diệp Phong, hắn ta là một thường dân vậy mà lại có chỗ ngồi?

Vậy tại sao Cố Sơ Vân lại không có?

Bàn tay giấu trong tay áo của Cố Sơ Vân khẽ siết lại, vẻ lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của nàng ta.

Cố Sơ Vân vốn nghĩ rằng, người hầu sẽ đặt thêm một chiếc bàn khác, nhưng nàng ta đợi một lúc lâu vẫn không có, chỉ có thể trầm giọng hỏi cung nữ bên cạnh.

"Ta muốn hỏi một chút, có phải thiếu một chiếc bàn rồi không?"

Cung nữ nghi ngờ lắc đầu: “Không có, bên trên chỉ sắp xếp những vị trí này”.

"Người vào vòng chung kết không phải đều có chỗ ngồi sao? Ta thấy ba người đứng đầu của mỗi nước đều có”, xét về thân phận hay địa vị, nàng ta đều không kém hơn Diệp Phong, nhưng dựa vào cái gì Diệp Phong có chỗ ngồi còn nàng ta lại không có.

"Chuyện này nô tỳ không biết”.

Nhiều người lần lượt nhìn Cố Sơ Vân, ai nấy cũng thì thầm to nhỏ bàn tán.

Cố Sơ Vân tuy là thứ nữ nhưng rất có tài hoa, đi đến đâu cũng được người khác khen ngợi, chưa từng có ai nói xấu nàng ta.

Bây giờ vì Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan mà nàng ta đi đến đâu cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ, điều này thực sự khiến nàng ta rất khó chịu.

Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cười nói: "Nhị tỷ tỷ, nếu tỷ không có chỗ ngồi, không bằng đến ngồi cùng ta đi”.

Cố Thanh Hy nói một cách ngây thơ vô tội, nhưng trong mắt Cố Sơ Vân lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Nếu nàng ta thực sự đến ngồi ở đó thì ngày mai không biết người ở đế đô sẽ đồn đại như thế nào.

Kìm nén những uất hận trong lòng, nàng ta cười: “Không cần đâu, ta đứng là được rồi, đa tạ ý tốt của tam muội muội”.

Khóe miệng Cố Thanh Hy cong lên nở một nụ cười vui vẻ.

Sau lưng nàng, có rất nhiều học sinh của học viện Hoàng gia đứng vây quanh.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã nhận ra Cố Sơ Lan đang lẩn trốn trong đám đông đó.
Chương 45: Thân bại danh liệt, bị đuổi khỏi học viện

Cố Sơ Lan lúc này che mặt cúi thấp đầu như sợ người khác nhận ra mình.

Cố Thanh Hy vô cùng 'săn sóc' lại hét lên một câu 'ngũ muội, nhị tỷ không đến ngồi hay là muội tới đây ngồi đi, dù sao vị trí cũng còn rất lớn".

Câu này vừa vang lên, ánh mắt chán ghét của tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía Cố Sơ Lan, thậm chí một vài người với tính cách ngay thẳng còn trực tiếp buông lời chửi mắng.

"Sao Cố Sơ Lan còn ở đây? Nhìn thấy loại phụ nữ ti tiện không biết xấu hổ này thực sự khiến ta buồn nôn mà".

"Cút cút cút, mau cút khỏi học viện Hoàng Gia đi, cùng ngươi lên lớp thôi ta cũng cảm thấy ghê tởm rồi".

Cố Sơ Lan siết chặt nắm đấm, chỉ hận khoảnh khắc này không thể ăn tươi nuốt sống Cố Thanh Hy.

Cô ta chắc chắn cố ý làm vậy để khiến nàng ta thân bại danh liệt.

"Bùm…"

Không biết là ai đẩy nàng ta một phát với sức lực khá lớn khiến nàng ta trực tiếp ngã sõng soài xuống nền đất, trên tay cũng vì đó bị xước một vệt dài, máu tươi lập tức chảy ròng ròng.

"Cố Sơ Lan, da mặt ngươi đúng là còn dày hơn cả tường thành, bản thân đã làm chuyện vô liêm sỉ như vậy còn dám bước chân tới học viện Hoàng Gia".

"Ta... là thánh thượng kêu ta tới học viện Hoàng gia đọc sách, tại sao ta lại không thể tới?"

Cố Sơ Lan uất ức đưa mắt nhìn hướng Trạch Vương, hy vọng hắn có thể ra mặt nói đỡ cho nàng ta vài lời nhưng đôi mắt hờ hững đó của hắn từ đầu tới cuối chưa từng liếc tới nàng ta dù chỉ một cái, điều này khiến trái tim nàng ta như rơi vào hầm băng lạnh lẽo tiêu điều đến cực điểm.

Các học sinh của Học viện Hoàng gia cũng không quan tâm việc sứ thần có mặt hay không mà nhao nhao tức giận mắng nhiếc Cố Sơ Lan.

Còn Cố Thanh Hy- kẻ khơi mào mọi chuyện lại mang dáng vẻ thoải mái hưởng thụ trái cây mọng tươi trên bàn.

Tiêu Vũ Hiên đứng sau Cố Thanh Hy khóc cười không xong.

Xú nha đầu này đúng là đủ xấu xa.

Đôi mắt lạnh lùng của Diệp Phong lúc này không nhìn ra được cảm xúc nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy trong mắt hắn có một tia trầm tư mờ nhạt.

Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp khuôn mặt u ám của Cố thừa tướng ở phía đối diện, một số quan viên bên cạnh dường như đang chế giễu ông ta khiến ông ta tức giận tới mức nổi đầy gân xanh, hai tay cũng nắm chặt thành quyền.

Cố Thanh Hy vểnh tai, loáng thoáng có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ.

"Cố thừa tướng à, ông đúng là có phương pháp dạy con gái, ba nữ nhi đều ưu tú như vậy đều tới nhập học ở học viện Hoàng gia, tam tiểu thư cùng ngũ tiểu thư càng thêm nổi trội, thực sự khiến người ta phải khâm phục mà”.

Loại mỉa mai này khiến Cố thừa tướng tức giận tới nghiến răng kèn kẹt, nhưng trên mặt lại gượng ép nặn ra một cười: “Nào có nào có”.

“Nhìn xem, bất luận là nữ nhi nào tới nơi đâu cũng trở thành tâm điểm của đám đông, mọi người còn không tin”, một vị đại thần nào đó bĩu môi nhìn về phía đối diện.

Ngọn lửa giận phừng phừng trong lòng Cố thừa tướng đã mãnh liệt tới mức dời núi lấp biển.

Ông ta không phải kẻ mù, người của Học viện Hoàng gia phía đối diện đều đang nhục mạ Cố Sơ Lan, ông ta làm sao có thể không nhìn thấy đây?

Ông ta phẫn nộ.

Sau khi chuyện như vậy xảy ra Cố Sơ Lan còn có mặt mũi xuất hiện tại đại hội đấu văn.

Điều khiến ông ta càng phẫn hận chính là không biết kẻ nào lắm điều đem chuyện Lan Nhi mất đi sự trong trắng lan truyền ra ngoài, đẩy toàn bộ phủ thừa tướng vào tình huống mất mặt, bản thân ông ta cũng trở thành đối tượng cười chê của đồng liêu.

Trước những lời giễu cợt ngày càng nhiều của mọi người, Cố thừa tướng có chút tức giận nói: “Các nữ nhi của ta ít nhất cũng có thể tiến vào học viện Hoàng gia, đặc biệt là nhị nữ nhi tài hoa nổi danh Dạ quốc, so với vài người không biết còn tốt hơn gấp bao nhiêu lần đâu”.

Trong số tất cả nữ nhi, nhị nữ nhi vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông ta, chỉ cần nữ nhi của ông ta, Cố Sơ Vân ngày hôm nay có thể giành được vị trí thứ nhất, vậy thể diện của ông ta cũng có thể lấy lại được rồi.

Cố thừa tướng đặt tất cả hy vọng vào Cố Sơ Vân.

Nhưng Mã công công thình lình mang thánh chỉ tới đã đánh tan tia hy vọng cuối cùng này của ông ta.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nữ nhi của Cố thừa tướng là Cố Sơ Lan làm ô uế nề nếp gia phong, hành vi tồi tệ, không xứng đáng theo học tại học viện Hoàng gia, nay phạt năm mươi gậy, lập tức rời khỏi cung, vĩnh viễn không được thu nhận lại. Nhị tiểu thư Cố Sơ Vân thân là trưởng tỷ, cũng có trách nhiệm nên hủy bỏ tư cách tham gia vào vòng chung kết đại hội đấu văn cùng nhau rời đi. Tam tiểu thư Cố Thanh Hy vì đã cắt đứt quan hệ cha con với Cố thừa tướng nên không bị ảnh hưởng, tiếp tục tham gia trận chung kết”.

Cố thừa tướng trong thoáng chốc hai chân vô lực ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng nhợt như giấy.

Thứ hèn mạt Cố Sơ Lan kia bị đuổi ra ngoài cũng thôi đi, nhưng Vân Nhi đã làm sai điều gì?

Nếu bị hủy bỏ tư cách, ông ta lấy gì tới cứu vãn thể diện?

Cố thừa tướng kinh hoảng, Cố Sơ Vân càng hoảng sợ hơn.

Nàng ta vì một ngày này mà chuẩn bị suốt bao ngày trắng đêm, nàng ta còn mong đợi sẽ ‘một tiếng vang lên, kinh động ngàn người’ tại đại hội đấu văn, giành được sự ưu ái của Thượng Quan phu tử.

Nếu tư cách bị hủy bỏ, nàng ta sao có thể cam tâm?

Cố Sơ Vân nhìn phụ thân mình với ánh mắt ngập tràn khẩn khoản.

Trái tim Cố thừa tướng cũng đang rỉ máu.

Ông ta cũng muốn cầu xin hoàng thượng, nhưng Lan Nhi đã làm ra loại chuyện khốn nạn như vậy, nếu cầu xin hoàng thượng, sợ rằng sẽ khiến người càng thêm nổi trận lôi đình, đến lúc đó cả phủ thừa tướng cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.

Cố thừa tướng bất lực ngoảnh đầu.

Trái tim Cố Sơ Vân như chìm xuống đáy cốc.

Nàng ta không nỡ nhìn hướng Thượng Quan phu tử đang khoác trên mình y phục trắng xuất trần, hiền hậu tao nhã đứng đó, hàm răng ngà nghiến chặt.

“Nhị tiểu thư, xin tiếp chỉ”, thái độ của Mã công công không hề tốt đẹp nói.

Không đợi Cố Sơ Vân lên tiếng, Cố Sơ Lan đã ba bước chạy thành hai tới, căm hận chỉ vào Cố Thanh Hy, la hét inh ỏi:

“Ta bị oan, mọi người phải tin ta, là Cố Thanh Hy, là nàng ta thiết kế bẫy hãm hại ta, người các người nên xua đuổi là nàng ta mới đúng”.

“Hỗn xược, ngươi dám khinh thường thánh chỉ sao?”

“Ta không sai, ta chỉ là…”

“Hoàng thượng có chỉ, nếu Cố ngũ tiểu thư kháng chỉ, trực tiếp lôi ra ngoài đánh chết”.

Thị vệ tiến lên trước, một trái một phải kẹp chặt lấy Cố Sơ Lan, trực tiếp kéo ra ngoài.

Cố Thanh Hy cắn quả táo, tay còn lại đẩy chiếc sạp nhỏ thấp ra ngoài chặn đường bọn họ.

“Khoan đã, công công, có lẽ ngũ muội muội đã chịu phải kích thích quá lớn nên đầu óc có chút không bình thường, muội ấy ngay cả bản thân đang nói gì cũng không biết, chúng ta hà tất phải tính toán với một người mắc bệnh hoang tưởng đây?”

Thấy người đứng ra là Cố Thanh Hy, thái độ của Mã công công thoáng chốc liền thêm chút cung kính, cười hòa nhã đáp: “Thì ra là tam tiểu thư, kẻ này công khai bôi nhọ tam tiểu thư nhưng người lại lấy ơn báo oán, thực sự khiến người khác phải kính phục mà”.

“Tỷ muội nhà ai mà không có chút mâu thuẫn nhỏ, chuyện đã qua cứ để nó trôi vào quá khứ , chỉ là không biết công công có thể đối xử khoan hồng một chút hay không”.

Một câu nói này khiến ấn tượng của văn võ bá quan trong triều đối với Cố Thanh Hy được cải thiện đáng kể.

Tuy Cố tam tiểu thư là một kẻ dốt đặc cán mai, dung mạo lại có phần xấu xí nhưng ít nhất lòng dạ cũng lương thiện.

Đôi mắt xám ngắt của Mã công công đảo tròn, không biết là nhớ tới điều gì, cuối cùng ông ta cung kính đáp: “Nếu tam tiểu thư đã có lời, vậy tạm thời tha cho nàng ta một mạng đi, người đâu, dẫn đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK