Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 527: Kích động thần thú

"Haiz... Thật đáng tiếc. Hai người dù sao cũng là trưởng lão của Thiên Phần tộc, sao lại nông cạn đến như vậy?"

"Ngươi muốn nói cái gì?", phó tộc trưởng Tư Không hỏi.

Tại sao ông ta luôn cảm thấy nếu như càng nói nhiều với nữ nhân này thì lại càng dẫm phải cái bẫy lớn hơn?

"Nghe nói bên cạnh long châu có thần thú bảo vệ, không động vào long châu thì không sao, một khi động vào long châu thì thần thú bảo vệ sẽ xuất hiện. Các ngươi nên giữ lại tính mạng của hai người bọn ta để lợi dụng bọn ta dẫn dụ thần thú bảo vệ đi hoặc lợi dụng bọn ta đối phó thần thú bảo vệ".

Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Những lời nàng nói không có gì sai.

Nhưng không hiểu tại sao khi nghe nàng nói thì bọn họ lại cảm thấy có gì đó không ổn?

Làm gì có ai lại hào hứng muốn làm mồi nhử như thế chứ?

"Nào, các ngươi tự mình nghĩ đi, dù sao cả hai người bọn ta cũng đều đang trọng thương, làm thế nào cũng không thể trốn thoát bàn tay của các ngươi", Cố Thanh Hy tỏ ra hết sức tiêu sái, không hề giống như người đang ở trong tình thế nguy hiểm.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ âm trầm hỏi: "Phó tộc trưởng, ngươi cho rằng nha đầu này đang muốn nói cái gì, hay là muốn làm cái gì?"

"Cho dù nha đầu này có âm mưu gì thì lời nói cũng có vài phần đạo lý".

Phó tộc trưởng Tư Không đứng thẳng người, nói bằng giọng điệu ra lệnh: "Hai người các ngươi đi lên lấy long châu".

Hang băng lớn như vậy, cho dù bọn họ có võ công cao tới đâu hay có bao nhiêu mưu mô thủ đoạn thì cũng không thể trốn thoát khỏi hai cao thủ cấp 6.

Dù sao...

Thực lực của Dạ Mặc Uyên đang giảm mạnh, thậm chí còn đang bị trọng thương.

Cố Thanh Hy ra vẻ khó xử nói: "Nếu như ta làm kinh động đến thần thú bảo vệ thì sao? Nghe nói thần thú bảo vệ bên cạnh long châu thật sự rất lợi hại".

"Lợi hại thế nào chứ, lợi hại đến mức có thể địch lại cấp 6 hay sao?"

Cố Thanh Hy bĩu môi nói: "Nói không chừng còn là một con băng long cấp 7".

"Nhảm nhí, trên đời chỉ có một con hỏa long cấp 7 cùng một con băng long cấp 7, mà băng long cấp 7 thì đã bị giết từ lâu rồi".

Thế nhân ai chẳng biết băng long cấp 7 đã bị môn chủ Tu La môn giết chết.

Mặc dù bây giờ bọn họ vẫn chưa thể tin được Cố Thanh Hy chính là môn chủ Tu La môn.

Thực lực của nha đầu này thật sự quá yếu.

"Chậc chậc chậc, ai nói chỉ có hai con, ta nói là có ba con, con thứ ba ở ngay tại đây".

"Được được được, các ngươi đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, ta sẽ đi, ta đi là được chứ gì, nhưng lỡ như làm kinh động đến thần thú bảo vệ khiến cho các ngươi bị thần thú bảo vệ giết chết thì cũng đừng có trách ta".

Dạ Mặc Uyên nói: "Để ta đi, trên thác nước có có trận pháp, thực lực của nàng không thể phá được".

Cố Thanh Hy trầm ngâm một chút rồi gật đầu, vừa tách nhau ra vừa thấp giọng nói: "Chàng cẩn thận một chút, nếu như không lấy được thì cũng đừng cố quá".

Khóe miệng Dạ Mặc Uyên hơi nhếch lên, biểu thị tâm trạng của hắn lúc này đang rất tốt.

Phó tộc trưởng Tư Không và Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bắt lấy Cố Thanh Hy, tìm một nơi ẩn nấp.

"Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, nếu không thì lão phu không thể cam đoan sẽ giữ lại cái mạng nhỏ của nha đầu này đâu".

Dạ Mặc Uyên hít sâu một hơi, ngưng tụ nội lực lên lòng bàn tay, để phá giải trận pháp này thì hắn dùng nội lực oanh kích là đơn giản nhất.

Cho dù Dạ Mặc Uyên bị thương nghiêm trọng thì hắn vẫn là một cao thủ, hắn vừa tung ra một chưởng oanh kích thì thác nước đã phát ra tiếng nổ lớn vang vọng khắp hang băng.

Cố Thanh Hy cười khúc khích.

Người này thật sự sợ rằng thế gian còn chưa đủ loạn.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ biến sắc, thấp giọng gầm lên, rất sợ kinh động đến thần thú bảo vệ này: "Dạ Mặc Uyên, ngươi muốn cô ta chết sao?"

"Trận pháp này là vô cực âm dương trận, muốn phá giải nó trừ phi dùng nội lực cực mạnh trực tiếp oanh kích vào mắt trận, nếu không thì vô phương phá giải. Phó tộc trường Tư Không không phải rất tinh thông trận pháp sao, ngươi hỏi phó tộc trưởng Tư Không một chút liền biết ngay".

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ liếc nhìn phó tộc trưởng Tư Không.

Phó tộc trưởng Tư Không cau mày.

Bình thường muốn đối phó với âm dương vô cực trận quả thật chỉ có thể dùng nội lực cao thâm oanh kích mắt trận.

Nhưng thật sự ông ta cảm thấy trận pháp này không giống với âm dương vô cực trận.

Phó tộc trưởng Tư Không có nghi hoặc trong lòng nhưng Dạ Mặc Uyên cũng không cho ông ta nhiều thời gian suy nghĩ.

"Ầm…"

Trận pháp bị phá vỡ, thác nước bên dưới cũng dậy sóng.

Rất nhanh, những gợn sóng đã biến thành lốc xoáy, một luồng khí tức đáng sợ từ bên dưới đầm nước tản ra.

Lốc xoáy giống như lối vào địa ngục, cứ như thể có một ác quỉ từ bên trong đang chậm rãi thoát ra.

Tuy rằng ác quỷ chưa nổi lên trên mặt nước nhưng cũng đã khiến cho người ta bủn rủn tay chân.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng phó tộc trưởng Tư Không biến sắc.

"Sát khí mạnh mẽ quá, con thần thú bảo vệ này đã đạt tới cảnh giới gì vậy?"

Bọn họ là cao thủ cấp 6.
Chương 528: Ngàn cân treo sợi tóc

Bọn họ vô cùng sợ hãi khi đối mặt với lốc xoáy đó. Chẳng lẽ thứ bên dưới lại là mãnh thú cấp 7?

Trong khoảnh khắc bọn họ thất thần, Dạ Mặc Uyên đã nhanh chóng lấy được long châu.

Cùng lúc đó, cơ thể của Cố Thanh Hy đã giống như một con cá chạch, ngay lập tức luồn lách thoát ra.

Tuyết Dạ và Tư Không phản ứng ngay lập tức, một người đuổi theo bắt Cố Thanh Hy, một người đi đoạt lấy long châu.

Nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Chỉ nghe tiếng long ngâm, từ bên dưới đầm nước có một con băng long xuất hiện ngâm lên những thanh âm phẫn nộ.

Còn băng long này dài hàng chục thước, toàn thân mộc đầy vảy cứng, có bốn móng vuốt khổng lồ.

Băng long phun ra một thác nước, thác nước nhanh chóng hóa thành nọc độc hướng về phía mấy người Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên ngay lập tức ném long châu cho phó tộc trưởng Tư Không.

Phó tộc trưởng Tư Không bắt lấy nó theo bản năng.

Sau khi bắt được nó, ông ta lập tức hối hận.

Bởi vì con băng long đã ngay lập tức quay sang tấn công ông ta.

Băng long khổng lồ nhổ ra nọc độc trong nháy mắt làm cho tường băng tan ra, không ngừng nổi lên bọt độc.

Một móng vuốt của nó chồm lên khiến cho hang băng sập xuống một nửa, không ngừng chấn động.

Phó tộc trưởng Tư Không liều mạng chống đỡ mới có thể thoát chết trong gang tấc.

Mới vừa thoát được một lần thì con băng long đã sà xuống muốn nuốt chửng ông ta.

Phó tộc trưởng Tư Không không phải là đối thủ của băng long vì vậy thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chỉ có thể ra tay giải cứu.

Dạ Mặc Uyên lao đến bên cạnh Cố Thanh Hy với tốc độ nhanh nhất, hắn ôm lấy thắt lưng của Cố Thanh Hy, thừa dịp đại chiến mà bỏ chạy.

"Ầm ầm..."

Sau đó là tiếng hang băng không ngừng sụp đổ vang lên cùng với tiếng long ngâm đầy phẫn nộ hòa với tiếng chiến đấu ác liệt.

Cố Thanh Hy vừa chạy vừa hỏi: "Long châu đâu?"

"Yên tâm đi, long châu đang nằm trong tay ta, bị ta cách ly khí tức, băng long không thể đánh hơi thấy được. Nó chỉ có thể đánh hơi được viên long châu giả được nhuộm khí tức của long châu thật đang ở trong tay đám người phó tộc trưởng Tư Không thôi".

Cố Thanh Hy nở nụ cười thật rộng.

"Tướng công thật giỏi, ta rất thích bộ dáng kiêu ngạo của chàng".

Nghe thấy hai chữ "tướng công", trái tim của Dạ Mặc Uyên như mềm nhũn ra.

Nữ nhân này xem như cũng có chút lương tâm, không uổng công hắn ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tìm nàng.

"Ầm..."

Hang động băng đang sụp đổ nhanh hơn họ tưởng tượng.

Khinh công của bọn họ có thể nói là đứng nhất nhì trong võ lâm nhưng vẫn không thể an toàn rời đi, nhiều lần bọn họ đã suýt bị những khối băng sập xuống đè chết.

"Ầm...", con đường phía trước bị chặn lại, Dạ Mặc Uyên nắm lấy tay Cố Thanh Hy, chạy qua hết con đường này đến con đường khác.

Đột nhiên chỉ nghe răng rắc một tiếng.

Một khối băng khổng lồ trượt xuống đáy hang trong khi những con đường ở bốn phía của bọn họ đều bị phá hỏng.

Cố Thanh Hy trợn to hai mắt, muốn phá băng mở ra một con đường máu cũng đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn khối băng kia trượt xuống.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Dạ Mặc Uyên đột nhiên ôm nàng vào trong lồng ngực, dùng chính thân mình ngăn trở khối băng thay nàng.

"Phụt…"

Máu tươi của Dạ Mặc Uyên rơi trên má nàng.

Từng khối băng vẫn tiếp tục trượt xuống, Cố Thanh Hy vận chưởng đánh bay băng thạch, ôm Dạ Mặc Uyên vọt đến nơi an toàn.

Nàng gầm lên: "Chàng điên rồi sao? Chàng có biết khối băng đó sẽ đè chết chàng hay không?"

"Chỉ cần nàng không sao thì tất cả đều xứng đáng".

Giọng nói của Dạ Mặc Uyên nhẹ nhàng đến mức khiến người ta còn tưởng rằng đó là ảo giác.

Trái tim Cố Thanh Hy bỗng trở nên đau đớn.

Nàng vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của Dạ Mặc Uyên, lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt hắn.

"Làm sao vậy?"

Dạ Mặc Uyên có chút luống cuống.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Cố Thanh Hy như vậy trước đây.

Cố Thanh Hy mà hắn biết là người không sợ trời không sợ đất, giỏi nhất là gây chuyện, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng tỏ ra yếu đuối phục tùng.

Cố Thanh Hy ủ rũ nói: "Không sao, cho chàng mượn bờ vai dựa vào một chút mà thôi".

Nói đoạn nàng lại buông Dạ Mặc Uyên ra, nhìn tấm lưng đầy máu của hắn rồi hỏi: "Có đau không?"

"Không đau, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Đi, chúng ta phải ra khỏi đây trước khi hang băng hoàn toàn sụp đổ".

"Tốt".

Dạ Mặc Uyên vung tay đánh bay những khối băng trước mặt, tiếp tục mang theo Cố Thanh Hy chạy về phía trước.

Chỉ cần hắn chậm một bước thì cả hai người sẽ phải bỏ mạng tại đây, bởi vì chỉ cần chân trước vừa rời đi thì con đường phía sau lưng đã liền sụp đổ.

"Gầm…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK