Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Chu Nho đáp lời, đại đao trong tay lại ngày càng vung nhanh hơn, hét to bằng chất giọng khàn đặc.

“Tiểu tử, nữ nhân này có quan hệ gì với ngươi, ngươi liều mạng bảo vệ nàng ta như thế có đáng không?”

Thiếu niên không trả lời, chỉ bình tĩnh ứng chiến.

Từ tam nương cười hì hì tiếp lời: “Hắn là của ta, có thể có quan hệ gì với nha đầu xấu xí kia chứ, chắc chắn là muốn có được chuông Phá hồn mà thôi”.

“Thứ mà thất quỷ Âm Sơn chúng ta xem trọng mà ngươi cũng dám cướp? Đúng là to gan”.

“Ầm…”

Đại đao không chém trúng thiếu niên, nhưng lại bổ đôi tường đất sau lưng thiếu niên, tường đất không thể chống đỡ ầm ầm sụp đổ, phát ra tiếng vang thật lớn.

“Lão Ngũ, sau hôm nay, có lẽ hắn sẽ là người của thất quỷ Âm Sơn chúng ta, ngươi nhẹ tay một chút, đừng đánh người ta tàn phế đấy”.

“Biết rồi, nói nhiều thế có thấy phiền không”.

Cố Thanh Hy đứng một bên, hờ hững theo dõi trận chiến.

Giản Chu Nho rất mạnh, nội lực thâm hậu, mỗi một chiêu đều chứa đầy sức mạnh, còn thiếu niên thì mang nét mặt lạnh lùng, bàn tay trắng noãn nâng lên, tiếng đàn và đại đao va vào nhau, mỗi lần va chạm đều khiến đại đao như đá chìm đáy biển, mềm nhũn vô lực, cho dù gã có đánh như thế nào thì cũng không thể làm gì thiếu niên, còn khiến mình mệt đến mức thở hồng hộc.

Đây là lối đánh lấy nhu khắc cương.

“Chết tiệt, lão tử không tin không thể chém ngã ngươi”.

Giản Chu Nho ngưng tụ tất cả nội lực lên đao, mang theo lửa giận cuồn cuộn chém lên người thiếu niên một lần nữa.

Ánh mắt thiếu niên rất lạnh lùng, tiếng đàn vốn êm dịu chợt trở nên cao vút, tiếng đàn du dương biến thành lưỡi dao sắc bén, bắn về phía chỗ chí mạng của Giản Chu Nho một cách chính xác.

Từ tam nương hơi run rẩy: “Âm công, không ngờ ngươi lại biết âm công, lão Ngũ, mau tránh đi”.

Ả vừa nói vừa đánh tới một chưởng, đánh lệch hướng lưỡi dao sắc bén trên tiếng đàn của thiếu niên, khó khăn lắm mới cứu được Giản Chu Nho một mạng.

Nhưng dù thế, trên người Giản Chu Nho vẫn bị chém rách mấy đường, máu tươi chảy ra, cực kỳ chói mắt.

“Tiểu thiếu niên, ngươi là ai? Trên đời này không có nhiều người biết âm công đâu”, Từ tam nương cười híp mắt, trong đôi mắt tràn đầy ý thăm dò.

Còn Giản Chu Nho thì giận dữ không thôi: “Khốn kiếp, ngươi dám đả thương ta, lão tử giết chết ngươi”.

“Đing đing đing…”

Tiếng đàn nhẹ nhàng như đang nói lời ly biệt, nhưng mỗi tiếng đàn đều như biến thành lưỡi dao sắc bén có mắt, đuổi sát theo Giản Chu Nho không buông.

Dù Giản Chu Nho có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể ngăn cản sức lực của hàng trăm dây đàn, trước mặt lập tức bị chém ra một đường máu.

Gã trợn tròn mắt, hoàn toàn nổi điên.

Gã ẩn cư trong Âm Sơn, mấy năm qua vẫn luôn khổ luyện võ công là vì đánh bại môn chủ Tu La Môn, hôm nay lại không thể đánh thắng một thiếu niên không rõ thân phận, thì sao có thể đi đối phó với môn chủ Tu La đây.

Giản Chu Nho càng nghĩ càng căm giận.

Gã nổi giận, đao trên tay vung lung tung, càng khiến thiếu niên nhìn thấy sơ hở.

Mỗi khi có một tiếng đing vang lên, hai tay của Giản Chu Nho sẽ bị dây đàn cắt ra một đường máu sâu tận xương, cảm giác đau đớn khiến gã buông đại đao ra, sau đó, trên người chảy đầy máu tươi như đoá hoa nổ tung, cũng không biết đã bị dây đàn nhỏ như lưỡi dao cắt ra bao nhiêu vết thương.

Cố Thanh Hy hơi bất ngờ, có thể biến tiếng đàn thành thực thể, còn lợi dụng tiếng đàn giết người, tuyệt chiêu này quá mạnh.

“Các ngươi còn ngây người gì nữa, giết chết hắn cho lão tử”, Giản Chu Nho hét to.

Gã vừa ra lệnh, mấy chục cao thủ đồng loạt tấn công, xông về phía thiếu niên.

Cố Thanh Hy lắc đầu, khinh bỉ nói: “Nhiều người như thế đi đánh một thiếu niên, vậy mà còn không biết ngại tự xưng là thất quỷ Âm Sơn, mất mặt quá”.

Từ tam nương vốn định xử lý thiếu niên trước mới đối phó với Cố Thanh Hy, nhưng Cố Thanh Hy nói chuyện quá khó nghe, ả lập tức quay đầu.

“Tiểu nha đầu nói chuyện khó nghe vậy, đưa chuông Phá hồn đây, lão nương sẽ cho ngươi được toàn thây, nếu không, lão nương sẽ khiến ngươi biến thành máu”.

“Ta là người dễ bị uy hiếp thế sao?”, Cố Thanh Hy nhướng mày hỏi ngược lại.

“Ha, ranh con ngu ngốc”.

Từ tam nương hừ lạnh, giẫm nhẹ mũi chân, huyết thủ xuất hiện, vồ về phía Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy tựa lưng trên vách tường, tay khoanh trước ngực, nét mặt ung dung, như đoán được chắc chắn thiếu niên sẽ cứu nàng.

Đúng như dự đoán, thiếu niên đang bị vô số cao thủ vây công vẫn đá một cái nồi sắt trong lò rèn về phía Từ tam nương, ngăn cản đòn tấn công huyết ma của ả.

Nồi sắt vừa đụng phải huyết thủ đã lập tức tan chảy.

Khiến không ít cao thủ áo đen cũng phải giật mình.

Huyết ma công mạnh quá.

Phải có nội lực uyên thâm đến mức nào mới có thể làm nồi sắt tan chảy trong nháy mắt?

Ánh mắt thiếu niên càng lạnh lẽo hơn, tựa như không ngờ huyết ma công của Từ tam nương lại lợi hại đến thế, hắn ta muốn đi cứu Cố Thanh Hy, nhưng vì bị quá nhiều người bao vây, Giản Chu Nho còn không ngừng tấn công, chỉ muốn dùng tay đập chết hắn ta.

Từ tam nương vung tay, cười nham hiểm: “Hôm nay, không ai cứu được ngươi đâu”.

“Vậy ư, thế bà xem thử mấy huynh đệ của mình đi”.

Từ tam nương quay đầu nhìn lại, thấy lá rụng xung quanh chợt bay lên không trung, biến thành một lưỡi đao mỏng, bắn về phía mọi người từ bốn phương tám hướng, mỗi chiếc lá đều như được thêm vào công lực vô tận.

Sau đó, không ít cao thủ áo đen bị lá đâm xuyên cổ họng, ngã xuống đất.

Ngay cả Giản Chu Nho cũng bị trúng vô số đao, cuối cùng bị thiếu niên đánh một chưởng trúng đầu, chết tại chỗ.

Từ tam nương trợn mắt, không ngờ mình chỉ vừa phân tâm, người của ả đã bị giết sạch, ngay cả Ngũ đệ của ả cũng đã chết.

Giận.

Tức giận.

Từ tam nương cắn răng nghiến lợi: “Ngươi đang tự tìm đường chết đấy”.

“Ầm ầm ầm…”

Một người sử dụng huyết thủ, một người bắn ra âm công, trong hẻm nhỏ của Đế Đô thành tràn đầy sát khí, thỉnh thoảng có tiếng động lớn vang lên.

Cố Thanh Hy vẫn khoanh tay trước ngực, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ra ngoài lăn lộn đừng khoác lác là mình mạnh lắm, nếu không chết thế nào cũng không biết, bọn họ chính là ví dụ tốt nhất đấy”.

“Phụt…”

Thiếu niên trúng một chưởng, khoé miệng có máu tươi chảy xuống.

Trên người đau đến mức nóng rát.

“Hôm nay hai người các ngươi đều đừng hòng sống sót rời đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK