Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 496: Giở trò

Dao găm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, phản chiếu nụ cười âm u tà ác của Cố Thanh Hy.

“Ngươi muốn làm gì?”, Ôn Thiếu Nghi không khỏi hoảng hốt.

“Làm gì? Không phải các ngươi vẫn luôn nghi ngờ quan hệ của ta và Ngọc tộc sao? Các ngươi hại Ngọc tộc thê thảm như vậy, giờ ta thu chút lãi suất thay Ngọc tộc, thế cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

“Ngươi là người của Ngọc tộc? Không thể nào, ngươi cũng không phát tác vào mười lăm trăng tròn?”

“Đây là chuyện ngươi nên quan tâm sao?”, Cố Thanh Hy lại hơi rướn người, nhìn xuống phía dưới, nhắc nhở hắn ta nên tập trung chú ý lên thân mình đi.

Ôn Thiếu Nghi vừa tức vừa giận.

Đây là loại nữ nhân gì vậy?

Lại có thể quang minh chính đại nhìn chằm chằm một người đàn ông như thế, nàng không xấu hổ sao?

Điều khiến hắn ta cáu nhất chính là, nàng không nhìn chằm chằm chỗ nào khác, lại cứ chỉ nhìn chằm chằm nơi kia?

Nàng là tám đời không thấy nam nhân hay sao?

Mặc dù Ôn Thiếu Nghi là thiếu tộc trưởng của Thiên Phần tộc, nhưng cả đời giữ mình trong sạch, chưa bao giờ chung đụng với bất kỳ nữ nhân nào, càng không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cơ thể mình, bây giờ xảy ra chuyện này khiến hắn ta không kìm được tức giận.

“Ta lệnh cho ngươi nhìn ra chỗ khác, không cho phép nhìn nữa”.

“Ha… buồn cười, ta cũng không phải đầy tớ của ngươi, ngươi lấy thân phận gì ra lệnh cho ta? Ôn Thiếu Nghi, ta thấy đến nước này rồi mà ngươi vẫn không nhìn rõ hiện thực, không bằng để ta dạy dỗ một chút”.

Cố Thanh Hy nói rồi giơ dao lên, nhắm xuống hạ thân của hắn ta, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, đã muốn hung hăng cắt xuống một nhát.

Có lẽ hơi thở trên người nàng quá lạnh lẽo, Ôn Thiếu Nghi sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh: “Dừng tay, Cố Thanh Hy, ngươi có biết một đao kia có ý nghĩa như thế nào không?”

“Biết, không phải chính là làm thái giám cả đời à! Yên tâm, chỉ là thái giám mà thôi, tạm thời vẫn chưa cần cái mạng nhỏ của ngươi! Ngươi nói xem, ngươi làm nam nhân lâu như vậy chắc cũng đủ rồi, nên trải nghiệm vui thú của việc làm thái giám rồi”.

“Ngươi muốn cái gì, nói thẳng ra đi!”, lòng bàn tay Ôn Thiếu Nghi đổ mồ hôi.

Nữ nhân này làm việc quái đản, từ trước đến giờ luôn không làm theo lẽ thường, hắn ta cũng sợ lỡ như nàng chập mạch, thật sự thiến hắn.

Cố Thanh Hy chậm rãi thu đao lại: “Nói sớm thì ta đã không cần lãng phí nhiều thời gian, mà ngươi cũng không cần sợ tè ra quần như vậy”.

Ôn Thiếu Nghi tức giận.

Hắn ta sợ tè ra quần khi nào?

Nàng còn có thể mặt dày mày dạn hơn nữa không?

“Ngươi có tin tức của viên Long châu thứ bảy không?”

“Không có”. Ôn Thiếu Nghi không hề nghĩ ngợi, dứt khoát phủ nhận.

Cố Thanh Hy cũng lười nói nhảm, lại giơ dao găm lên, mạnh mẽ cắt xuống nơi trí mạng ở dưới thân hắn ta.

“Viên Long châu thứ bảy nằm ở Giang Nam”.

Giọng nói của Ôn Thiếu Nghi rất gấp gáp.

Nếu hắn ta nói chậm một giây, dao găm của Cố Thanh Hy đã biến hắn ta thành thái giám rồi.

Cũng may Cố Thanh Hy kịp thời dừng lại.

Cho dù nằm trên giường hàn băng, nhưng trên mặt Ôn Thiếu Nghi vẫn có mồ hôi chảy xuống.

“Nằm ở Giang Nam? Ở chỗ nào Giang Nam?” Cố Thanh Hy hỏi.

“Không biết, trong lúc vô tình ta có nghe thấy tộc trưởng và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nói chuyện, trước mắt thì Thiên Phần tộc bọn ta cũng không biết viên Long châu thứ bảy ở chỗ nào của Giang Nam, chỉ biết là Thiên Phần tộc đã phái rất nhiều người đến Giang Nam”.

“Vậy các ngươi dựa vào cái gì mà biết viên Long châu thứ bảy ở Giang Nam?”

Cố Thanh Hy nói rồi đưa tay về phía Ôn Thiếu Nghi, dứt khoát lục soát người hắn ta.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mau dừng tay”.

Động tác của nàng không nặng, trái lại còn hơi nhẹ nhàng, nhưng mỗi nơi bị nàng sờ vào đều khiến hắn ta ngứa ngáy không chịu được, đặc biệt là bây giờ hắn ta chỉ mặc một chiếc sa mỏng trong suốt, chỗ cần che hoàn toàn không che được.

Ôn Thiếu Nghi xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Nhất là khi mùi thơm thoang thoảng trên người nàng cứ lượn lờ quanh chóp mũi hắn ta.

Lục soát hồi lâu, Cố Thanh Hy không tìm được cái gì, chỉ thấy trên cổ Ôn Thiếu Nghi đeo một hạt châu, hạt châu kia trắng như tuyết, nhìn không ra chất liệu gì, nhưng khi sờ có cảm giác giống như chiếc la bàn.

Nàng hỏi: “Đây là cái gì?”

“Tộc trưởng đưa cho ta, là một hạt châu bình thường thôi”.

“Thật sao? Nếu là hạt châu bình thường, vậy cho ta đi”, Cố Thanh Hy không khách khí thu vào nhẫn không gian.

Ôn Thiếu Nghi vốn đã bị thương suýt thì tức chết.

Hạt châu này chính là vật then chốt để tìm kiếm Long châu, tộc trưởng đã dặn đi dặn lại rằng không thể làm mất.

Nhưng nàng cứ vậy mà cướp đi hạt châu của hắn ta.

“Ngươi còn biết chuyện gì liên quan đến Long châu không, nói nghe một chút?”

“Không biết”.

“Thật sự không biết?”

“Cho dù ngươi thiến ta, đáp án vẫn là như vậy”.

“Nhìn dáng vẻ này của ngươi, một vết sẹo lồi cũng không có, sờ lên vừa thoải mái vừa dễ chịu, sao ta nỡ thiến chứ, nếu trói ngươi về làm tiểu tình nhân của ta, ngươi nói xem kích thích hay không?”

“Cố Thanh Hy, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”

“Hử, mới vậy mà đã tức giận rồi? Để ta đoán thử bây giờ ngươi đang nghĩ cái gì? Ngươi muốn giết ta, phải không?”

Ôn Thiếu Nghi quay đầu sang chỗ khác, không để ý đến nàng nữa.

“Không phải ngươi rất có bản lĩnh à? Sao vẫn chưa ra tay? Sẽ không phải là không cử động được chứ?”

Nữ nhân vô sỉ này!

Không phải nàng đã sớm nhìn ra rồi sao?

Nếu hắn ta có thể cử động, còn có thể cho nàng làm loạn như vậy?

“Vóc dáng ngươi đẹp như vậy, chắc hẳn khuôn mặt cũng không xấu, trước hết để ta xem khuôn mặt ngươi nào”.
Chương 497: Ta muốn đòi chút lãi cho Ngọc tộc

Cố Thanh Hy chầm chậm bước đến, đưa tay ra muốn cầm mặt nạ hồ điệp của hắn ta lên, nhưng mặt nạ cứ như bị dính chặt trên mặt vậy, bất kể nàng có cố như thế nào cũng không thể tháo xuống được.

Ôn Thiểu Nghi nói: "Ngươi không thể gỡ mặt nạ của ta xuống được".

"Tại sao chứ?"

"Đã bị tộc trưởng làm phép rồi, trừ khi tự tộc trưởng gỡ nó xuống, bằng không thì bất cứ ai cũng không gỡ được".

"Vậy à, nhưng ta cứ không tin đó thì sao".

"Không tin thì kéo đi".

"Cây chủy thủ này của ta được rèn từ hàn thiết ngàn năm, ngươi nói xem, nếu rạch trên mặt ngươi một nhát thì mặt nạ trên mặt ngươi có rơi xuống không?"

Cố Thanh Hy cầm chủy thủ sắc bén.

Không ngừng huơ tới huơ lui trên mặt hắn ta, khóe môi nhếch lên nụ cười gian manh khiến cho lòng người run sợ.

"Mặt nạ của ngươi có chút mánh khóe, dù cho có cạy nó xuống thì chắc nó cũng không hề hấn gì, cơ mà không biết nhát dao này có làm tổn thương đến da mặt cũng ngươi không nhờ".

"Thực lực hiện tại của ta đã đạt tới cấp hai, hơn nữa trời sinh thần lực, một nhát không được thì mười nhát, một trăm nhát, một ngàn nhát, thậm chí là dùng mười ngàn nhát dao để cạy, thì ngươi nghĩ xem da mặt của người sẽ thế nào?"

Ôn Thiểu Nghi cắn chặt răng không đáp lại.

Cố Thanh Hy tự lẩm bẩm: "Chao ôi, dù sao thì ta cũng đang rảnh rỗi, thôi thì cứ tập khắc chữ trên mặt của ngươi cũng được, đỡ phải bị Thượng Quan phu tử luôn mắng ta viết chữ như gà bới".

Ôn Thiểu Nghi: "..."

Lúc Cố Thanh Hy cầm chủy thủy sắp ra tay thì chợt dừng lại: "Ngươi nói xem, lỡ như ngươi là một mỹ nam tử tuyệt sắc, chỉ vì để ta luyện chữ mà miễn cưỡng khắc nát mặt ngươi như vậy, sau này ngươi làm sao còn dám ra ngoài gặp mặt ai nữa chứ?"

"Thôi được rồi, ta đành luyện chữ trên người ngươi vậy, da thịt toàn thân ngươi mịn màng lại không bị mặt nạ che, lúc luyện chữ thì hẳn cũng sẽ thoải mái hơn".

"Ngươi nói xem luyện chữ gì thì hay nhỉ? Có rồi, lần trước Thượng Quan phu tử giảng đến Chiến quốc sách, thôi thì cứ để ta tập viết Chiến quốc sách trên người ngươi vậy, để tránh trí nhớ kém cỏi của ta cứ quên trước quên sau".

Ôn Thiểu Nghi: "..."

Mũi chủy thủ từ từ đâm xuống, nhẹ rạch một đường, dòng máu đỏ tươi của Ôn Thiểu Nghi lập tức tuông ra.

Cố Thanh Hy gật mình, hoảng sợ nói: "A, chảy máu rồi, ngươi nói xem mới có một nhát mà đã chịu không nỗi rồi, ta còn chưa dùng lực nữa là".

Hàm răng của Ôn Thiểu Nghi nghiến ken két.

Nếu như có thể chuyển động, hắn ta thật sự chỉ muốn bóp chết nàng.

"Mới vạch có một nhát mà đã chảy nhiều máu vậy rồi, nếu ta khắc hết toàn bộ Chiến quốc sách lên, vậy thì không phải ngươi bị chảy cạn máu mà chết sao".

Ôn Thiểu Nghi cả giận nói: "Chết đứng còn hơn sống quỳ, ngươi muốn giết cứ giết, cần gì phải hành hạ người khác như vậy hả?"

"Hành hạ người khác? Ơ... nói đến hành hạ người khác, thì thủ đoạn của Thiên Phần tộc các ngươi mới thật sự là tàn nhẫn đấy".

Khí tức trên người Cố Thanh Hy bỗng nhiên lạnh lẽo, hình ảnh bách tính của Ngọc tộc sống không bằng chết luôn không ngừng quanh quẩn ở trong đầu nàng.

Cả đời này nàng không muốn nhìn thấy địa ngục trần gian ấy một lần nào nữa.

"Ngoài việc thu góp bảy viên Long Châu ra, còn cách nào phá bỏ lời nguyền của Ngọc tộc không?"

"Quả nhiên ngươi có quan hệ dây mơ rễ má với Ngọc tộc. Viên Long Châu thứ năm là do ngươi tự đưa cho Ngọc tộc chứ không phải bọn họ cướp từ tay ngươi đúng không?"

"Cố Thanh Hy ta đây cũng không phải loại người lương thiện gì. Ta hỏi ngươi lần cuối, ngoài việc phải thu gom bảy viên Long Châu ra, còn cách nào có thể hóa giải lời nguyền của Ngọc tộc không?"

"Không có! Mà dù có thì ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, ư..."

Ôn Thiểu Nghi vừa dứt lời, Cố Thanh Hy liền tàn nhẫn đâm một nhát lên vai hắn ta, làm hắn ta đau đến nỗi run rẩy, cảm giác chỉ chút nữa cánh tay này đã bị phế.

"Ngươi không nói cũng không sao. Ngươi cũng chẳng sợ ta khắc Chiến quốc sách lên người ngươi chứ gì, ta cũng kệ".

"Nghe nói Văn Hương quán của Đế Đô rất nổi danh, trong đấy loại mỹ nam nào cũng có, với khí chất và vóc dáng này của ngươi, cho dù có đeo mặt nạ thì một khi đến đó cũng sẽ có không ít vương công quý tộc hoặc tiểu thư phú gia tranh giành".

Lòng bàn tay Ôn Thiểu Nghi chợt run lên: "Ngươi muốn gì hả?"

"Ta chẳng muốn gì cả, chỉ là ta không nghe được tin tức ta muốn nghe từ miệng của ngươi, mà quả thật giữa ta với Ngọc tộc cũng có chút giao tình, ta thấy Ngọc tộc bị các ngươi hại thảm đến vậy nên muốn giúp bọn họ đòi lại chút lãi thôi".

Ôn Thiểu Nghi tưởng nàng chỉ nói đùa.

Không ngờ Cố Thanh Hy lại dùng kim châm phong bế hết các đại huyệt đạo của hắn ta, khiêng hắn ta lên đi thẳng ra cửa mật đạo.

Hắn ta chưa từng nghe đến loại thủ pháp dùng kim châm phong bế huyệt này, từ trước đến nay chưa gặp bao giờ, e rằng không mất mười ngày nửa tháng thì cũng khó mà giải được.

Huống chi lúc này hắn ta đang còn bị trọng thương.
Chương 498: Mắc bẫy

Điều làm cho hắn ta tức giận nhất chính là Cố Thanh Hy cứ vác hắn ta như vác một bao hàng vậy, thỉnh thoảng còn vỗ bôp bốp vào mông hắn ta.

"Nhìn cặp mông nhỏ đầy đặn này xem, nếu là nữ chắc sẽ sinh được một đàn nhóc tì béo tròn đấy".

Ôn Thiểu Nghi rít từ trong kẽ răng nói: "Cố Thanh Hy, ta với ngươi không đội trời chung!"

"Câu này sao nghe quen quen thế nhờ, à đúng rồi, hình như Dạ Mặc Uyên cũng từng nói thì phải. Cơ mà sau đó ta và Dạ Mặc Uyên lại trở thành phu thê, còn người á hả, xách dép cho ta còn không xứng, vẫn nên để lại cho đám lão già béo ở Văn Hương quán chà đạp đi".

"Ngươi dám ném ta vào Văn Hương quán, coi chừng ta đưa ngươi..."

Bốp!

Cố Thanh Hy lại hung hăng vỗ một cái vào mông của hắn ta.

"Làm gì ta? Ngươi không lo suy nghĩ làm sao lấy lòng được cái đám lão gia bụng phệ kia, vẫn còn ở đó mà nằm mơ giữa ban ngày hả".

"Khốn kiếp..."

Bốp! Bốp! Bốp!

Cố Thanh Hy lại vỗ bôp bốp mấy cái vào mông hắn ta: "Ta không ném ngươi vào doanh trại thì đã tốt lắm rồi, còn dám chê ỏng chê eo à".

"Không được đánh vào nơi đó của ta nữa", Ôn Thiểu Nghi gào lên, suýt nữa tức đến ói máu.

"Sao không được đánh chứ? Cặp mông nhỏ mịn màng gợi cảm thế mà, nếu không phải do Thiên Phần tộc các ngươi quá bẩn thì ta cũng muốn thượng nữa là".

"Phụt..."

Lần này Ôn Thiểu Nghi quả thật bị chọc điên đến mức phun ra một ngụm máu tươi.

Vốn dĩ hắn ta đang bị trọng thương, làm sao có thể chịu đựng kích động đến vậy, hắn ta liền ngất ngay tại chỗ.

"Ơ ngất rồi à?"

Ánh mắt Cố Thanh Hy hơi lóe lên.

Nàng cũng không muốn làm thế với Ôn Thiểu Nghi.

Nhưng những chuyện Thiên Phần tộc gây ra cho Ngọc tộc thật sự làm người khác phải căm phẫn.

Cách để đả kích Thiên Phần tộc một cách nặng nề chính là làm nhục thiểu tộc chủ của bọn họ.

Sau khi Cố Thanh Hy họp mặt với Từ lão, vẫn không nhìn thấy ma chủ cùng hoàng hậu Sở Quốc đâu.

Nàng không kiềm được bèn hỏi: "Tên chó con kia vẫn chưa về à?", đã lúc nào rồi chứ.

"Vẫn chưa ạ, thuộc hạ chờ ở đây cũng lâu rồi, vẫn chưa thấy ai đến. Môn chủ, người đã bắt được Thiếu chủ của Thiên Phần tộc?"

"Ừ!"

"Thiên Phần tộc đã hại Ngọc tộc thê thảm đến vậy, ông trời có mắt đã để Ôn Thiểu Nghi rơi vào tay chúng ta, môn chủ, thuộc hạ khẩn cầu môn chủ xử tử Ôn Thiểu Nghi".

Cố Thanh Hy cúi đầu đưa mắt nhìn Ôn Thiểu Nghi đang hôn mê bất tỉnh, nhàn nhạt nói: "Tạm thời hắn ta vẫn chưa chết được, ta giữ lại còn hữu dụng".

"Võ công hắn cao cường, nếu bây giờ không giết, sau này có muốn giết hắn cũng rất khó".

"Yên tâm đi! Ta đã dùng kim châm phong bế huyệt đạo của hắn ta, không giải được đâu".

Cố Thanh Hy lo lắng nhìn về phía lối vào, nơi đó chỉ một màu đen không có bất cứ động tĩnh nào.

Từ lão nói: "Tĩnh Vân viện cũng không xa đây, bọn họ lại có bản đồ đường tắt, đúng ra mà nói thì phải về từ sớm rồi chứ, chẳng lẽ đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn rồi. Môn chủ, người rời đi trước đi, thuộc hạ đi ra đó xem sao".

"Có người đang đến gần đây rồi, khí tức rất hùng mạnh".

Từ lão tập trung cảm nhận, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Có hai tầm mắt cường đại lần lượt nhìn lối vào từ bên ngoài, giống như thú săn mồi nhìn chằm chằm vào bọn họ, khóa chặt đường thoát thân của bọn họ.

Tinh thần lực khủng khiếp như vậy e rằng chỉ có phó tộc trường và Tuyết Dạ thái thượng trưởng lão thuộc hàng cao thủ đẳng cấp biến thái mới có được.

Nếu chỉ có một thì có thể đoán được là ma chủ, nhưng có đến hai thì không thể nào.

May mà hai luồng sức mạnh khủng khiếp kia chỉ nhìn chằm chằm một lát rồi rời đi, cũng không biết bọn họ có phát hiện ra được lối vào hay không.

"Chúng ta rất có thể sẽ bị phát hiện, nhanh chóng rời khỏi đây thôi".

"Vậy còn ma chủ và Sở hậu thì sao?", Từ lão hỏi.

Ánh mắt rực rỡ trong veo của Cố Thanh Hy chợt lóe, vác Ôn Thiểu Nghi xoay người rời đi.

"Tạm thời bọn họ sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta cứ rút lui trước đã".

Nếu bị mấy lão bất tử của Thiên Phần tộc tìm được, e rằng ma chủ và Sở hậu còn chưa kịp chết, mà người chết là đám người bọn họ.

"Vâng!"

Từ lão đi trước dẫn đường, nhanh chóng dẫn Cố Thanh Hy rời đi.

Bất chợt bọn họ cảm giác có vật gì đó lúc ẩn lúc hiện luôn đi theo bọn họ.

"Môn chủ, người cứ đi thẳng một mạch về trước là được, thuộc hạ sẽ ở lại cản phía sau".

"Phải đi cùng! Đây là mệnh lệnh!"

Cố Thanh Hy nói dứt khoát, Từ lão không dám chống lại, chỉ có thể tăng tốc đi về phía trước.

"Rắc rắc..."

Cố Thanh Hy bỗng đạp thứ gì đó nhô ra dưới chân phát nên tiếng răng rắc.

Ngay lúc đó ánh sáng trắng chợt lóe lên, xuất hiện một vòng xoáy với tốc độ cực nhanh cuốn lấy nàng và Ôn Thiểu Nghi.

Chết tiệt...

Cái nơi quỷ quái gì thế này?

Chẳng lẽ còn có trận pháp truyền tống?

Trước khi biến mất nàng nhìn thấy Từ lão trợn to mắt, nôn nóng muốn nói gì đó với nàng, còn liều mạng muốn nắm lấy tay nàng.

Chỉ tiếc đã hụt mất.

Trời đất quay cuồng, Cố Thanh Hy cũng không biết đã bị cuốn đến nơi đâu, thân thể nặng nề rớt xuống bịch một tiếng, nàng té đau đến mức hít hà không ngừng.
Chương 499: Trai tân

Điều đáng sợ nhất là Ôn Thiếu Nghi vốn dĩ được nàng cõng trên vai đã ngã đè lên người nàng, còn nện nàng một cái.

Nàng nghi ngờ xương cốt của mình có phải đã gãy rồi không.

Cố Thanh Hy khó nhọc đẩy Ôn Thiếu Nghi đang hôn mê bất tỉnh ra, lảo đảo ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, đây là một vùng núi hoang vu, không một bóng người, cũng chẳng biết có còn đang ở lãnh địa của Thiên Phần tộc không.

Nhìn ngắm dãy núi trải dài miên man không dứt, Cố Thanh Hy cảm thấy đau đầu, không biết còn phải đi bao nhiêu ngày nữa mới có thể ra khỏi ngọn núi này.

Sau khi xác định không có gì nguy hiểm, nàng lấy la bàn và ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao ra, đặt từng cái lên từng chỗ tương ứng trên la bàn.

La bàn lóe lên phát ra ánh sáng rực rỡ màu vàng kim và phù Càn Khôn Âm Dương.

Trên phù Âm dương xuất hiện một tấm bản đồ, Cố Thanh Hy nhanh chóng lấy giấy bút ra vẽ lại bản đồ hoàn chỉnh, không thiếu sót thứ gì.

Bản đồ vừa được vẽ xong, la bàn lập tức nổ tung, vỡ thành từng mảnh, chẳng còn chút tro tàn.

“Hóa ra ngươi đến Ma tộc, Đan Hồi cốc và Thiên Phần tộc là để thu thập ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao và tìm Long châu, ta nên nghĩ đến điều này chứ”.

Càng nên nghĩ đến việc có lẽ chiếc chìa khóa hình ngôi sao trong tộc có liên quan đến Long châu, thế nên mới được coi như báu vật, được truyền từ đời này sang đời khác.

Nhưng họ đã nghiên cứu nhiều năm như vậy mà không tìm ra được tác dụng của chìa khóa đó.

Giọng nói yếu ớt của Ôn Thiếu Nghi vang lên, Cố Thanh Hy quay đầu nhìn, nàng lạnh lùng nói: “Tỉnh lại là tốt, uống viên thuốc này đi”.

“Ưm…”

Ôn Thiếu Nghi còn chưa hoàn hồn thì cằm đã bị bóp chặt, hắn ta bị ép nuốt một viên thuốc.

“Khụ khụ khụ… ngươi không thể nhẹ tay một chút à”.

“Hôm nay là ngày đầu tiên người quen biết ta à?”

“…”

“Đi thế nào mới có thể đến đây trong thời gian nhanh nhất”, Cố Thanh Hy chỉ vào ký hiệu hình tam giác trên bản đồ, mở miệng dò hỏi.

Ôn Thiếu Nghi quay đầu đi, từ chối trả lời.

Cố Thanh Hy chậm rãi lấy mãng xà vương chín đầu ngọc bích trên cổ tay mình ra, lắc lư trước mặt Ôn Thiếu Nghi.

“Tiểu Cửu Nhi thích ăn thịt nhất đấy, đặc biệt là thịt của cái chân thứ ba, ngươi nói xem, nếu ta thả nó lên người ngươi, liệu nó có thể chui vào trong quần ngươi với tốc độ nhanh nhất, sau đó gặm sạch cái chân thứ ba của ngươi không”.

Nhìn thấy nụ cười tà ác và hành động chậm rãi tiến gần tới chỗ mình của Cố Thanh Hy.

Ôn Thiếu Nghi mới hiểu ra “cái chân thứ ba” mà Cố Thanh Hy nói là gì.

“Ngươi là nữ nhân thật à?”

“Sao nào, chẳng lẽ ngươi muốn thử?”

Ôn Thiếu Nghi tức giận.

Cố Thanh Hy vươn tay sờ mó vòm ngực tráng kiện của hắn ta.

Ôn Thiếu Nghi hoảng sợ, toàn thân không khỏi căng chặt..

Động tác của nàng nhẹ tựa lông hồng, lại như đang gãi ngứa, nhưng sờ qua một lần đều khiến hắn ta rùng mình.

Cảm giác này rất kỳ lạ, hắn ta chưa từng được thể hội bao giờ.

Vừa hưởng thụ vừa sợ hãi, lại có chút xấu hổ.

Hắn ta run rẩy mở mắt ra định bảo nàng dừng lại nhưng đập vào mắt lại là đôi con ngươi đen láy trắng đen rõ ràng của Cố Thanh Hy, ánh nhìn như đang chế giễu hắn ta.

Đúng thế, là sự chế giễu, là tia trêu ngươi không hề có chút sắc dục.

“Ôi trời, ai nói ngươi là thanh niên lạnh lùng thế, rõ ràng là nóng như lửa mà”.

“Ôn Thiếu Nghi, chẳng lẽ ngươi vẫn còn là trai tân à?”

“Nhìn vẻ mặt này của ngươi thì… xem ra ta đoán đúng rồi”.

“Nhưng xem “phản ứng” của cậu em, chắc người sành sỏi tình trường cũng không có kích thước lớn thế đâu”.

Cố Thanh Hy dời tầm mắt xuống dưới, lời trêu ghẹo càng thêm ngả ngớn.

Ôn Thiếu Nghi tức giận: “Cố Thanh Hy, chi bằng ngươi giết ta luôn đi”.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn ta bị người khác nhục mạ như thế.

Đáng hận hơn là quần áo của hắn ta đang trong tình trạng nửa che nửa hở, còn nàng lại váy áo chỉnh tề, dùng tư thế nhìn từ trên xuống thưởng thức vóc người của hắn ta.

Làm sao hắn ta có thể chịu được chứ!

“Giận thật rồi à? Ta còn chưa bắt đầu ra tay mà”.

“Lần trước chạm vào nó là khi nào, để ta nhớ thử xem. À… nhớ ra rồi, chính là cưỡng ép Dạ Mặc Uyên ở trên núi hoang, ngươi là thiếu chủ của Thiên Phần tộc, chắc cũng điều tra được chuyện này nhỉ”.

“Không biết mùi vị của ngươi so với hắn thì thế nào, có phải càng tuyệt hơn không?”

“Nhìn mặt ngươi đỏ choét rồi kìa! Yên tâm đi, tỷ sẽ nhẹ nhàng thôi! Nào, tỷ cởi giúp ngươi~”

Ôn Thiếu Nghi tức giận nói: “Đúng là ta không biết làm sao mới có thể đến nơi trên bản đồ với tốc độ nhanh nhất, nhưng ta có một loại phù tăng tốc, ta còn biết rằng nếu muốn đến nơi cực bắc trên bản đồ thì phải vượt qua một ải kiểm soát”.

“Ải nào?”

“Oa Nhân Quốc”.

“Oa Nhân Quốc? Người nơi đó thấp lắm à?”

“Không khác mấy. Võ công của họ không cao nhưng rất có kiên nhẫn, cũng không sợ sống chết, biên giới phong tỏa, không lưu thông hàng hóa với người ngoài. Có thể nói là từ khi lập nước, lãnh thổ của Oa Nhân Quốc rất lớn, không đi qua Oa Nhân Quốc thì không thể đến vùng cực bắc”.

“Làm sao ngươi biết?”

“Trước kia, khi muốn vượt qua Oa Nhân Quốc, ta từng tạo một chút quan hệ với họ”.

“Thế nên ngươi rất quen thuộc với chúng?”

“Không quen!”
Chương 500: Đình công

Đám người kia ngang ngược không nói lý lẽ, hắn ta suýt nữa là không thể ra được.

Quen thuộc quái gì chứ?

Cố Thanh Hy lại lần mò tìm kiếm trên người Ôn Thiếu Nghi, khiến cho toàn thân hắn ta không ngừng run rẩy.

“Những gì cần nói ta đều nói rồi, ngươi còn không thả ta ra”.

“Là loại phù này sao?”, Cố Thanh Hy giơ lên, cười nói.

“Đúng”.

“Dùng như thế nào?”

“Dán vào lòng bàn chân, khẽ niệm chú pháp là được”.

“Chỉ có một tấm thôi sao? Còn có nhiều hơn không?”

“Không có”.

Phù này là tộc trưởng cho hắn ta, toàn bộ Thiên Phần tộc cũng không có nhiều hơn ba tấm.

Đó là vật tộc trưởng cho hắn ta dùng để bảo vệ tính mạng.

Ngoài tộc trưởng ra, không người nào biết trên người hắn ta có thứ phù này.

Nàng cho rằng nó là rau cải trắng, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu à.

“Ngươi xem con người của ngươi đi, muốn thì cứ nói thẳng ra, tỷ tỷ sẽ cố gắng hết sức, còn có thể hết mực sủng ái ngươi”.

“…”

“Mà thôi, nể tình ngươi tặng ta phù gia tốc, còn nói cho ta biết bí mật của Oa Nhân Quốc, lần này tỷ tỷ bỏ qua cho ngươi, đợi một ngày nào đó tỷ tỷ đây có hứng thú sẽ chậm rãi dịu dàng sủng ái ngươi, đảm bảo khiến ngươi chếnh choáng như say rượu”.

“…”

Ôn Thiếu Nghi chắc chắn một điều.

Hắn ta hiếm khi tức giận, nhưng đi cùng với nàng.

Hắn ta không cách nào kìm nén cảm xúc của mình.

Nữ nhân này quả thật không phải con người, nàng là cầm thú.

Điều khiến hắn ta được an ủi phần nào là, sau khi Cố Thanh Hy đùa giỡn hắn ta xong thì sẽ lấy một bộ y phục từ trong nhẫn không gian ra mặc vào cho hắn ta, lúc này mới giảm nhẹ lúng túng của hắn ta.

“Viên thuốc ngươi vừa uống chính là thuốc độc do chính ta luyện chế, trong vòng hai ngày nhất định phải uống một viên thuốc giải, nếu không ta đảm bảo ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong”.

Cố Thanh Hy dám phù phi hành lên người Tiểu Cửu Nhi, vỗ vỗ cơ thể của nó, nói: “Dậy đi, dựa theo bản đồ, chạy với tốc độ nhanh nhất”. Tiểu Cửu Nhi ngóc đầu, đôi mắt lim dim ngái ngủ, khẽ lầu bầu: “Người ta còn buồn ngủ mà”.

“Mười con heo nướng, chỉ cần ngươi đưa ta đến cực Bắc trên bản đồ trong thời gian ngắn nhất, ta nướng mười con heo cho ngươi ăn”.

“Có thể nhiều hơn chút hay không”.

“Không thể”.

“Chỉ nhiều hơn một con”.

Cố Thanh Hy không chút khách khí gõ nó một phát: “Còn dám cò kè mặc cả, bây giờ ta lập tức nướng ngươi”.

“Xì xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi vừa kháng nghị vừa duỗi eo, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, từ một con rắn nhỏ như chiếc vòng tay dần dần biến thành một con rắn lớn chín đầu dài mấy trăm mét.

Tốc độ của Tiểu Cửu Nhi vốn đã nhanh, bây giờ lại dán phù phi hành trên người, tốc độ lập tức tăng lên cực hạn, chớp mắt đã đi được không biết bao nhiêu dặm.

“Ồ… tốc độ này… Ôn Thiếu Nghi, phù phi hành của ngươi có thể sử dụng mấy lần”.

Ôn Thiếu Nghi bị tốc độ bay nhanh như gió làm cho không mở mắt ra được.

Trong gió lớn thét gào, Cố Thanh Hy loáng thoáng nghe thấy Ôn Thiếu Nghi nói một câu: “Một lần”.

Chỉ một lần…

Tuổi thọ cũng ngắn quá rồi.

Ròng rã ba ngày ba đêm, Tiểu Cửu Nhi không hề nghỉ ngơi, điên cuồng bay nhanh, mãi đến tối ngày thứ ba mới dừng lại.

Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi bị Tiểu Cửu Nhi lắc lư suốt dọc đường, xương cốt toàn thân đều rã rời.

Hai người một rắn mệt mỏi nằm trên mặt tuyết thở hổn hển.

Lọt vào tầm mắt là một vùng bao phủ trong cảnh tượng màu trắng bạc, ngoài tuyết lớn tung bay thì không thấy bất kỳ sự sống nào, càng đừng nói đến thảm thực vật xanh biếc.

Chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Cửu Nhi đã biến lại thành một con rắn nhỏ, liếm láp khuôn mặt Cố Thanh Hy, chảy nước miếng, nũng nịu nói: “Chủ nhân, mười con heo nướng của Tiểu Cửu Nhi đâu?”

“Nơi này trời băng đất tuyết, lấy đâu ra heo nướng, rắn nướng thì có một con đấy”.

“Ngươi đã đồng ý cho ta mười con heo nướng”.

Nếu không phải vì mười con heo này, nó có thể chở bọn họ bay không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm sao?

“Tìm được viên Long châu thứ sáu thì nướng cho ngươi”.

“Tiểu Cửu Nhi mặc kệ, nếu chủ nhân không cho Tiểu Cửu Nhi, Tiểu Cửu Nhi quẳng gánh không làm”.

“Ha ha, mấy ngày không dạy dỗ, rắn ngươi cũng biết cáu kỉnh rồi sao?”

Cố Thanh Hy giơ tay định gõ nó một phát, nhưng nhìn thấy ánh mắt ấm ức của nó, nghĩ đến ba ngày ba đêm này nó quả thật đã dốc hết lòng hết sức, trở tay đổi thành nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nó.

“Ôn Thiếu Nghi, ngươi đi tìm xem có động vật như heo rừng thỏ rừng gì không, bắt một ít nướng cho Tiểu Cửu Nhi ăn”.

Ôn Thiếu Nghi mệt mỏi dựa vào một gốc cây đã khô héo, suy yếu nói: “Ngươi cảm thấy nơi như thế này sẽ có thịt rừng sao?”

“Không có thịt rừng thì tháo hai tay hai chân ngươi xuống, trông ngươi da mịn thịt mềm, chắc hẳn Tiểu Cửu Nhi cũng rất thích”.

Ánh mắt Tiểu Cửu Nhi sáng lên, gật mạnh một cái.

Hắn ta đã từng là cao thủ cấp sáu, ăn máu thịt của hắn ta, không chỉ thơm ngon mà còn trợ giúp nó nâng cao công lực.

Vẫn là chủ nhân đối xử tốt với nó, không uổng công nó vất vả nhọc nhằn bôn ba ba ngày.

Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi hơi giật giật: “Ngươi không thấy ta bị thương nặng như vậy sao?”

Vốn đã bị thương nặng, còn ba ngày ba đêm không ăn không uống, không ngủ không nghỉ bôn ba xóc nảy, hắn ta đều đã nghi ngờ cơ thể này không còn là của hắn ta nữa rồi.

“Ta chỉ thấy ngươi là tù nhân của ta”.

Ôn Thiếu Nghi kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác.

Cố Thanh Hy cầm Tiểu Cửu Nhi lên, lắc lắc nơi thân dưới của hắn ta: “Ôi, Tiểu Cửu Nhi à, người ta không muốn đi tìm thịt rừng, không bằng ngươi ăn cái chân thứ ba của hắn ta trước, nơi đó mềm nhất, ngon miệng nhất, nhai giòn sần sật, đợi ăn xong cái chân thứ ba rồi ăn hai tay hai chân hắn ta cũng không muộn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK