Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 243: Chuẩn bị luyện đan

Nàng nên lo lắng cho chủ tử mới đúng chứ?

“Ta phải về phòng nghiên cứu Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan, thông báo cho hạ nhân, không có lệnh của ta, không ai được phép quấy rầy”.

“Vâng”.

Trong phòng, Cố Thanh Hy nâng bút, nhanh chóng viết mấy phương thuốc đưa cho Thu Nhi: “Đi đến hiệu thuốc, bốc cho ta một ít thuốc theo phương thuốc này”.

Thu Nhi nhìn thoáng qua, nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư, đây là tên phương thuốc ư? Sao muội cảm thấy mình chưa từng nghe nói tới?”

“Chưa từng nghe nói tới cái gì?”

“Ví dụ như Tam Lăng, Tô Hợp Hương, Chương Não này, nô tì chưa từng nghe nói tới”.

“Ba loại thuốc này đều rất thường gặp mà, cũng không phải loại thuốc quý giá gì”.

“Có lẽ là nô tì kiến thức nông cạn, nô tì lập tức đến hiệu thuốc bốc thuốc”.

“Trước khi đi bốc thuốc bảo người đưa một lò luyện đan đến đây”.

“Tiểu thư, đừng nói là người muốn luyện đan nhé?”

“Không được à?”

Thu Nhi che miệng, nói với vẻ khó tin: “Tiểu thư, chỉ có luyện đan sư mới có thể luyện chế đan dược, người bình thường sao có thể luyện chế được, mỗi một vị thuốc, sai một li đi một dặm, hơn nữa đan dược cũng rất khó thành hình”.

“Ngươi chỉ cần làm theo những gì ta nói là được”.

“Vâng”.

Sau khi Thu Nhi rời đi, Cố Thanh Hy lại lật xem Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan.

Trong đó có nói luyện đan đâu có gì khó.

Hơn nữa đa số đây đều là kỹ thuật chế tạo đan dược mà nàng từng học trước đây.

Dù luyện đan và chế đan khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa cũng không chênh lệch quá nhiều.

Nàng thật sự không hiểu tại sao đan dược ở thế giới này lại hiếm có như thế.

Khoảng hơn một canh giờ sau, Thu Nhi trở về, nàng ta chu môi nói: “Tiểu thư, phương thuốc này của người lấy từ đâu vậy? Muội chạy khắp cả thành Đế Đô, ngoài một vài vị thuốc, những vị thuốc khác các chưởng quỹ ở hiệu thuốc đều nói chưa từng nghe thấy”.

“Chưa từng nghe thấy, sao có thể?”

Cố Thanh Hy đọc kỹ phương thuốc một lần nũa, phương thuốc nàng viết đâu có sai.

Phương thuốc bình thường như vậy, sao hiệu thuốc lại chưa từng nghe nói được?

Chẳng lẽ Dạ Mặc Uyên đắc tội ai, nên hiệu thuốc không dám bán thuốc cho nàng?

Khả năng này không lớn lắm, Dạ Mặc Uyên là chiến thần, một tay che trời, hô mưa gọi gió, sao người bình thường dám đắc tội hắn được.

Cố Thanh Hy gấp phương thuốc lại rồi đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài: “Được rồi, ta sẽ tự đến hiệu thuốc một chuyến”.

“Vương phi nương nương, chủ tử có lệnh, khi ngài ấy chưa cho phép, người không được rời khỏi phủ Dạ Vương”, Thanh Phong chặn nàng lại.

Cố Thanh Hy cười giễu cợt: “Sao nào, ngươi đang muốn giam lỏng ta à?”

“Thuộc hạ không dám, gần đây bên ngoài hỗn loạn, chủ tử lo lắng Vương phi nương nương ra ngoài một mình sẽ gặp nguy hiểm”.

“Các ngươi đều là một lũ vô dụng sao?”

“Gì… Gì cơ…”

“Nếu các ngươi không phải một lũ vô dụng thì chẳng lẽ các ngươi không bảo vệ được ta? Phái thêm mấy người là được rồi”.

“Vương phi nương nương, người đừng làm khó thuộc hạ nữa, thuộc hạ chỉ tuân lệnh làm việc thôi”.

Nhìn thấy Cố Thanh Hy cố chấp muốn ra ngoài, Thanh Phong sợ hãi nói: “Vương phi, người muốn đi bốc thuốc đúng không? Hay là người đưa phương thuốc cho thuộc hạ, để thuộc hạ cho người đi bốc thuốc giúp người”.

“Được, càng nhanh càng tốt”.

“Vâng”.

Tốc độ của mấy người Thanh Phong rất nhanh, nhưng sau khi trở về, bọn họ cũng nói giống Thu Nhi.

“Vương phi nương nương, thuộc hạ tìm đến từng thái y trong Thái Y Viện rồi, thật sự chưa từng có ai nghe nói đến thuốc trong phương thuốc của người, cũng không thể bốc thuốc giúp người”.

Có lẽ sợ Cố Thanh Hy tức giận, Thanh Phong dừng lại một lát rồi vội nói: “Thuộc hạ đưa thái y của Thái Y Viện và đại phu nổi tiếng ở thành Đế Đô đến đây rồi, Vương phi có thể đích thân hỏi bọn họ”.

Cậu ta ngoắc tay, một đám đại phu đông nghìn nghịt nối đuôi nhau đi vào, bọn họ đồng loạt hành lễ với nàng: “Bái kiến Vương phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế”.

“Được rồi, ta hỏi các ngươi một lần nữa, các ngươi thật sự chưa từng nghe nói tới mấy vị thuốc như Tam Lăng, Tô Hợp Hương và Chương Não sao?”

“Bẩm Vương phi, chúng ta hành nghề chữa bệnh mấy chục năm, tổ tiên mấy đời đều là đại phu, thật sự chưa từng nghe qua những vị thuốc này, không biết Vương phi có nhớ nhầm không…”

Cố Thanh Hy nhíu mày.

Đây không phải ngày đầu tiên nàng học y, sao có thể nhớ nhầm những vị thuốc này được?

Hơn nữa trong Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan cũng có viết rõ những dược liệu này.

Chẳng lẽ là cách gọi khác nhau?

“Bạch Tiễn Bì, cả cây có mùi thơm nồng nàn. Rễ cây dùng làm thuốc, vỏ ngoài màu trắng vàng, thân thẳng đứng, cao từ năm mươi đến sáu mươi lăm centimet, các ngươi chắc chắn chưa từng nghe nói tới?”

“Vương phi nương nương, chúng ta thật sự chưa từng nghe nói tới, nếu có, sao chúng ta dám giấu diếm chứ”.

“Được rồi, các ngươi lui ra ngoài hết đi”.

Cố Thanh Hy thầm thấy chán nản.

Thì ra rất nhiều loại thuốc nơi này không hề có, cũng có thể là người nơi này không hề biết là có những loại thuốc kia.

Chẳng trách…

Chẳng trách thuật luyện đan lại phức tạp như thế.

Không bột đố gột nên hồ, nàng muốn luyện chế đan dược, nhưng không có những vị thuốc này thì phải làm sao?

Thu Nhi thấp thỏm nói: “Tiểu thư, hay là nô tì đi lại với người trong Vương phủ để giải sầu nhé”.

Cố Thanh Hy liếc nàng ta.

Nàng ta tưởng nàng ăn no rửng mỡ à, lấy đâu ra thời gian rảnh để đi giải sầu.

“Gọi mấy đại phu giỏi y thuật trở lại đây”.

Ha…

Nếu thế giới này không có những vị thuốc kia, vậy nàng sẽ tìm một vài vị thuốc tương tự chúng để thay thế, xem thử đan dược có thể thành hình không, có hiệu quả không.

Suốt một đêm, Cố Thanh Hy bận rộn kiểm tra thuốc cùng đại phu, mãi đến khi trời sắp sáng, nàng mới thoả mãn nhìn những vị thuốc thay thế kia, chuẩn bị bắt đầu luyện đan.

Thanh Phong mệt mỏi day huyệt Thái Dương.

Cậu ta thà rằng đi theo bên cạnh chủ tử, chém giết với những người muốn cướp bản đồ Thanh Châu, còn hơn phục vụ Vương phi nương nương.
Chương 244: Mở võ mạch

Suốt đêm, cậu ta bị sai tới sai lui không ngớt.

“Ầm…”

Trong phòng lại vang lên tiếng nổ.

Không biết đây đã là lần nổ thứ bao nhiêu.

Dược liệu đưa vào trong đó hết đợt này đến đợt khác, cậu ta cũng không nhớ rõ đợt thứ mấy nữa rồi, tất cả bị Vương phi nương nương lãng phí hết.

Luyện đan…

Người bình thường muốn trở thành luyện đan sư không trải qua tám, mười năm thì sao có thể thành công.

Hơn nữa, đây mới chỉ vừa vượt qua luyện đan sư cấp một mà thôi.

“Ầm…”

Lại một tiếng nổ vang lên, căn phòng bốc cháy.

Thanh Phong sợ hãi, lập tức sai người chữa cháy.

Đây là phòng tân hôn của chủ tử và Vương phi, Thanh Phong quả thật không dám tưởng tượng, đợi chủ tử quay về phải giải thích thế nào với chủ tử.

Hạ nhân của Vương phủ đều đang chữa cháy, đầu tóc của Cố Thanh Hy bị nổ rối bời, giống như tổ gà, Thanh Phong đưa nàng đến một gian nhã thất.

Trong phòng, Cố Thanh Hy nhìn một hộp lớn Tẩy Tủy Đan ở trước mặt, vừa rầu rĩ vừa thở phào nhẹ nhõm.

Rầu rĩ là vì Tẩy Tủy Đan còn xa mới đạt tới kết quả mà nàng mong muốn.

Thở phào là vì cuối cùng cũng luyện thành.

“Thu Nhi, ra ngoài canh cửa, bất cứ ai cũng không được vào trong, kể cả Vương gia”.

“Tiểu thư, người lại định làm gì?”

Thu Nhi sợ hãi, cái mạng nhỏ của tiểu thư suýt chút nữa là tiêu rồi, đừng nói nàng vẫn muốn tiếp tục luyện đan chứ?

“Ngươi thì biết cái gì, mau ra ngoài đi”.

“Nhưng mà…”

Không đợi Thu Nhi nói xong, Cố Thanh Hy đã đẩy nàng ta ra ngoài, bản thân nàng ngồi khoanh chân trên giường, cầm lấy Tẩy Tủy Đan trong hộp trước mặt, ăn một viên.

Đan điền dâng lên một dòng chảy ấm, võ mạch lại không có dấu hiệu mở ra.

Cố Thanh Hy lại ăn thêm vài viên, dòng chảy ấm ở đan điền càng lúc càng nhiều, thất kinh bát mạch khoan khoái dễ chịu, nhưng võ mạch vẫn không mở ra.

Nàng nhíu mày: “Dùng dược liệu tương tự thay thế quả nhiên hiệu quả kém hơn rất nhiều, Tẩy Tủy Đan này thật vô dụng”.

Cố Thanh Hy cắn răng, ăn hết toàn bộ số Tẩy Tủy Đan trong hộp.

Muốn tồn tại ở thế giới này mà không bỏ ra chút gì thì sao có thể thành công.

Cơ thể nóng như lửa, thiêu đốt đến mức nàng không ngừng chảy mồ hôi.

Đau…

Đau quá…

Người khác dùng một viên Tẩy Tủy Đan là có thể mở võ mạch.

Nàng dùng ít nhất hơn năm mươi viên, tuy võ mạch có dấu hiệu mở, nhưng mãi vẫn không thể mở ra hoàn toàn.

Cố Thanh Hy vận khí tiểu chu thiên, ngưng tụ sức mạnh trong đan điền lại, liên tục đánh vào võ mạch mới mở ra được một lỗ hổng.

“Ầm…”

Võ mạch khó khăn lắm mới mở ra được lỗ hổng, lại khép lại ngay lập tức. Cố Thanh Hy phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng đau đến mức khó chịu.

“Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không? Tiểu thư, người mau mở cửa”.

“Im miệng, la hét cái gì”.

Cố Thanh Hy liếm máu nơi khóe miệng. Mặc dù tuổi nàng không lớn, nhưng nơi đáy mắt lại có vẻ kiên trì không phù hợp với lứa tuổi. Đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy chỉ hơi nhấc lên một chút, lại có một loại khí phách khiến người khác sợ hãi.

Quái lạ.

Rõ ràng đã mở ra một lỗ hổng, vì sao lại đóng lại ngay thế?

Cố Thanh Hy dò xét cơ thể mình, không biết vì sao nàng luôn cảm thấy cơ thể mình đang phong ấn một luồng sức mạnh, một luồng sức mạnh mà nàng không thể lay động.

Nếu không có luồng sức mạnh đó, võ mạch của nàng đã mở ra từ lâu.

Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi là nàng có thể mở võ mạch, Cố Thanh Hy không cam tâm.

Nàng lau mồ hôi lạnh trên mặt, mở cửa phòng: “Thanh Phong, sai người đưa một ít dược liệu nữa sang đây”.

Nàng không tin vẫn không mở được một cái võ mạch cỏn con này.

Thanh Phong nhíu mày: “Vương phi nương nương, chủ tử có lệnh Vương phi muốn mua dược liệu thì tự bỏ tiền, Vương phủ không có nhiều ngân lượng để Vương phi lãng phí như vậy”.

“…”

Số dược liệu đó chỉ là dược liệu bình thường, sao Vương phủ lại không kham nổi?

“Dạ Mặc Uyên về rồi sao?”

“Bẩm Vương phi, chủ tử vẫn chưa về, nhưng chủ tử không nguy hiểm đến tính mạng”.

“Soạt…”

Cố Thanh Hy ném một xấp ngân phiếu qua, thản nhiên nói: “Mau đi mua dược liệu, càng nhiều càng tốt”.

“Vương phi, người muốn có đan dược gì? Thuộc hạ có thể bẩm báo chủ tử, để chủ tử…”

“Đâu ra nhiều lời như vậy, bảo ngươi đi thì ngươi đi mau đi”.

“Vâng”.

Có kinh nghiệm lần thứ nhất, lần này Cố Thanh Hy luyện chế đan dược đã đơn giản hơn nhiều, cũng không xảy ra hiện tượng nổ nữa, số lượng đan dược thành hình cũng nhiều hơn lần đầu.

Tiêu tốn hết một vạn lượng ngân phiếu, nàng luyện chế được khoảng hai trăm viên Tẩy Tủy Đan, một trong số đó nàng còn cho Tử Yên Thảo vào.

Lần này, nàng vận khí đánh vào võ mạch, mỗi lần sắp phá thủng được võ mạch là lại vốc một nắm Tẩy Tủy Đan ăn vào, tăng gia năng lượng.

Giống như trước kia, mỗi lần vừa phá thủng một lỗ hổng là nó lại tự động khép lại, Cố Thanh Hy vẫn kiên trì đánh phá hết lần này tới lần khác.

Cũng không biết mất bao nhiêu thời gian nàng mới mở được võ mạch hoàn toàn.

“Phụt…”

Lại một ngụm máu nữa tràn ra, người khác mở được võ mạch thì toàn thân thoải mái, cả người có lực, nàng lại giống như vừa thoát khỏi cái chết, suýt chút nữa lấy cái mạng nhỏ của nàng.

Khóe miệng Cố Thanh Hy vương máu, nhưng nàng lại nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ.

Nàng thử vận khí tiểu chu thiên, trong đan điền có một ngọn lửa đang dần dần lớn lên, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn trước kia nhiều.

Nàng đã có nội lực… dù nội lực rất yếu…

Võ mạch mở ra, báo hiệu nàng có thể tập võ rồi.

Cố Thanh Hy thở ra một luồng khí đục, lại mở Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan ra lần nữa.

Đan Thăng Hoa, đan dược nâng cao nội lực nhanh chóng, đột phá cấp một.

Cố Thanh Hy lại có hứng thú.

“Thanh Phong”.

Gương mặt Thanh Phong đầy khổ sở: “Vương phi nương nương, dược liệu mà người cần trên khắp đế đô đều không còn nữa rồi, từ nơi khác vận chuyển đến nhanh nhất cũng phải ngày mai”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK